Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng
Chương 2: Bạn cùng phòng thật hay thay đổi
Tô Nguyện nhìn bạn cùng phòng hốt hoảng rời đi có chút không nói lên lời, cậu cũng không phải mãnh thú hay thủy quái, cũng không phải hổ ăn thịt người, nếu luận về vóc dáng, Phương Chính hoàn toàn có thể một giây bóp chết cậu, cho nên hắn đến tột cùng sợ hãi cái gì ở đây..... Thật sự là không nghĩ ra.
Phương Chính sau khi đi công tác về liền được nghỉ một ngày, nhân ngày nghỉ hắn liền trổ tài tận lực để Tô Nguyện ăn ngon, đem Tô Nguyện hầu hạ cho tốt, có thể nói đem Tô Nguyện như là vợ yêu mà cung phụng.
Cơm nước xong,Tô Nguyện nằm trên sô pha mềm mại, nhìn người đang một bên còn bận rộn, trong lòng nghĩ: Người này về sau hẳn là rất yêu chiều vợ, không biết người phụ nữ nào sẽ có vận khí tốt như vậy. Nghĩ nghĩ trong lòng còn có chút ghen với nữ nhân kia.
"Ôi chao, tôi nói này, Phương Chính a, anh cũng trưởng thành rồi như thế nào không tìm bạn gái chứ." Tô Nguyện xoay người một cái, nhìn đối phương đang bận rộn hỏi.
Phương Chính đang rửa chén, ấp úng trả lời: "Tôi...tôi ngốc như vậy, ai lại coi trọng tôi chứ..."
Tô Nguyện vừa nghe xong liền không đồng ý, ngồi dậy, "Anh làm sao lại ngốc chứ, cái này gọi là hàm hậu! Người nào mắt mù mới nói anh như thế a, tôi cho là cô nàng kia có vấn đề thật mà!" Sau đó lại có chút tiếc hận nói, "Nếu tôi mà là nữ nhân, nhất định sẽ rất trân trọng anh, đáng tiếc a đáng tiếc, tôi lại là nam nhân."
Phương Chính buồn nửa ngày không nói chuyện, chỉ có tiếng va chạm của bát đĩa truyền đến, hồi lâu hắn mới yếu ớt phản bác: "Nam nam cũng vẫn có thể cùng một chỗ..."
Tô Nguyện vẻ mặt khiếp sợ nghĩ chính mình nghe lầm,⊙_⊙ nam nam cùng một chỗ? Kia không phải là gay sao? Chẳng lẽ... Phương Chính là?
Tô Nguyện quen biết Phương Chính cũng vài năm, chưa từng có nghe qua hắn có bạn gái gì cả, thậm chí đối tượng ái muội đều không có...... Mà hắn đối với chính mình săn sóc như vậy, quả thực như đem chính mình làm tình nhân đối đãi... Ngọa tào? Chẳng lẽ hắn đem chính mình trở thành tình nhân tưởng tượng hoặc là hắn thầm mến chính mình? Trường hợp nào thì cậu cũng không nhận có được không!
Cậu thật hy vọng đây chỉ là cậu suy nghĩ lung tung!
Tô Nguyện đột nhiên nhớ tới người mỗi ngày gửi tin nhắn cho mình, tựa hồ hắn cũng là người đồng tính, má ơi! Trông cậu có tố chất của một người đồng tính lắm sao? Nhưng mà cậu là một thẳng nam a! Cậu thích nữ! Còn là loại ngực bự cơ!
"Phương... Phương Chính a." Tô Nguyện vẫn là quyết định hỏi một chút cho rõ.
"Sao vậy?" Phương Chính vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt đẹp đẽ như mê hoặc nhìn chằm chằm Tô Nguyện. Tô Nguyện cũng nhìn lại hắn...
Vì thế hai người lúc này gọi là liếc mắt đưa tình? Mới không phải! Thật là làm Tô Nguyện đột nhiên không biết như thế nào mở miệng!
Tô Nguyện nhìn mặt Phương Chính bắt đầu đỏ, nghĩ rằng: Không phải mình hiểu lầm hắn chứ? Vì thế lập tức mở miệng: "Cái kia...... Ngạch..."
Nhưng khi mở miệng lại vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, cậu sợ hắn lại thừa nhận, nếu hắn thừa nhận thì làm sao bây giờ? Đuổi hắn đi ra ngoài? Nói như thế nào cũng cùng nhau ở dưới một mái hiên vài năm, không có cảm tình là không có khả năng. Kia lưu lại? Lưu một người đối chính mình khả năng là có ý đồ thật sự an toàn sao? Thật sự khó khăn lựa chọn.
"Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì." Đột nhiên, Phương Chính cúi đầu, không cùng Tô Nguyện đối diện, "Cậu muốn hỏi tôi có phải gay hay không đúng không?"
Tô Nguyện sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phương Chính, chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chấp nhất chưa từng có bao giờ, chỉ nghe hắn gằn từng tiếng, rõ ràng, "Tôi là gay, tôi thích nam nhân."
Phương Chính như vậy thực xa lạ, xa lạ làm cho Tô Nguyện có chút sợ hãi. Trong đầu vẫn quanh quẩn lời Phương Chính nói...
Tôi thích nam nhân...
Thích nam nhân...
Hoan nam nhân...
Nam nhân...
Nhân...
...
Phương Chính nói hắn thích nam nhân, làm sao bây giờ? Tô Nguyện hỏi chính mình, cậu phát hiện, cậu cũng không có ý tưởng đem Phương Chính đuổi ra ngoài, trong lòng cũng không có cái gọi là chán ghét, chính là đơn thuần kinh ngạc.
Tô Nguyện lại nhìn Phương Chính, hắn đã rửa bát xong, đang bắt đầu thu rác, đôi môi mím chặt lại, trên mặt biểu tình có chút lãnh khốc, đây là lần đầu tiên Tô Nguyện nhìn thấy biểu tình này của Phương Chính. Trong ấn tượng của cậu, hắn đều là ngại ngùng, dễ dàng thẹn thùng, nhưng không có lãnh khốc.
Tô Nguyện nghe đến thanh âm chính mình cất lên: "Yên tâm, tôi sẽ không đuổi anh đi." Thiên! Chính mình đang nói cái gì? Đây là biến thành đáp ứng hắn theo đuổi sao? Phi phi phi! Cái gì theo đuổi!
Phương Chính vẻ mặt kinh hỉ nhìn Tô Nguyện, còn kém không chạy đến cho Tô Nguyện một cái ôm. Tô Nguyện bị ánh mắt kia nhìn, toàn thân sợ hãi, nhanh chóng bổ sung một câu: "Khụ, trước đó tôi cũng muốn nói rõ, tôi là thẳng nam, đừng có ý đồ hay ôm ảo tưởng gì với tôi, cũng đừng nghĩ bẻ cong tôi," Tựa hồ cảm thấy không đủ lại bổ sung thêm một câu, "Nếu không tôi sẽ hận anh cả đời!"
(Editor: hầy, đừng vì câu này mà nghĩ nó ngược, nó sau này trở thành một câu mắc cười ý chứ, haha!)
Phương Chính biểu tình có chút mất mát, thậm chí có chút bi thương, rầu rĩ ứng thanh, "Ân."
Tô Nguyện không biết còn có thể nói cái gì, nói một câu tôi về phòng liền ly khai.
Ngày hôm sau Tô Nguyện phá lệ không nhận được tin nhắn, tựa hồ từ lần đầu người nọ gửi tin nhắn cho mình đến nay thì đây là lần đầu tiên ngắt quãng! Nghĩ nghĩ, có lẽ là có việc bận, hoặc là đã muốn buông tha chính mình.
Dù vô luận như thế nào đều là rất tốt, chính mình rốt cục không cần bị một tên nam nhân dây dưa, cũng không có đứng trước nguy hiểm bị bẻ cong.
Phương Chính vẫn như trước vì cậu chuẩn một bàn lớn món ngon, đều là món Tô Nguyện thích. Tô Nguyện thoải mái ngồi xuống, ăn cơm, sau đó như thưòng lệ lui tới nằm trên sô pha xem Phương Chính bận rộn, chính mình yên tĩnh tiêu hóa thức ăn.
Nhìn bóng dáng Phương Chính bận rộn, Tô Nguyện tổng cảm thấy không khí có chút kỳ quái, đến tột cùng làm sao kỳ quái còn nói không được.
"Ân, tôi muốn ăn tôm." Tô Nguyện tùy tiện tìm cái đề tài.
Phương Chính cũng không quay đầu lại, "Hảo, đến chiều tôi đi mua."
Sau đó.... vốn không có sau đó.
Tô Nguyện không rõ ràng mình làm sao chọc tới Phương Chính, chẳng lẽ là bởi vì chuyện tình ngày hôm qua? Cậu không phải đã nói không đuổi hắn đi sao? Chẳng lẽ có gì sai? Nam nhân này tâm tình như thế nào so với lòng của nữ nhân còn khó đoán hơn a...
Không biết khi nào thì bắt đầu như vậy, Tô Nguyện bắt đầu có chút lo được lo mất đứng lên.
Phương Chính sau khi đi công tác về liền được nghỉ một ngày, nhân ngày nghỉ hắn liền trổ tài tận lực để Tô Nguyện ăn ngon, đem Tô Nguyện hầu hạ cho tốt, có thể nói đem Tô Nguyện như là vợ yêu mà cung phụng.
Cơm nước xong,Tô Nguyện nằm trên sô pha mềm mại, nhìn người đang một bên còn bận rộn, trong lòng nghĩ: Người này về sau hẳn là rất yêu chiều vợ, không biết người phụ nữ nào sẽ có vận khí tốt như vậy. Nghĩ nghĩ trong lòng còn có chút ghen với nữ nhân kia.
"Ôi chao, tôi nói này, Phương Chính a, anh cũng trưởng thành rồi như thế nào không tìm bạn gái chứ." Tô Nguyện xoay người một cái, nhìn đối phương đang bận rộn hỏi.
Phương Chính đang rửa chén, ấp úng trả lời: "Tôi...tôi ngốc như vậy, ai lại coi trọng tôi chứ..."
Tô Nguyện vừa nghe xong liền không đồng ý, ngồi dậy, "Anh làm sao lại ngốc chứ, cái này gọi là hàm hậu! Người nào mắt mù mới nói anh như thế a, tôi cho là cô nàng kia có vấn đề thật mà!" Sau đó lại có chút tiếc hận nói, "Nếu tôi mà là nữ nhân, nhất định sẽ rất trân trọng anh, đáng tiếc a đáng tiếc, tôi lại là nam nhân."
Phương Chính buồn nửa ngày không nói chuyện, chỉ có tiếng va chạm của bát đĩa truyền đến, hồi lâu hắn mới yếu ớt phản bác: "Nam nam cũng vẫn có thể cùng một chỗ..."
Tô Nguyện vẻ mặt khiếp sợ nghĩ chính mình nghe lầm,⊙_⊙ nam nam cùng một chỗ? Kia không phải là gay sao? Chẳng lẽ... Phương Chính là?
Tô Nguyện quen biết Phương Chính cũng vài năm, chưa từng có nghe qua hắn có bạn gái gì cả, thậm chí đối tượng ái muội đều không có...... Mà hắn đối với chính mình săn sóc như vậy, quả thực như đem chính mình làm tình nhân đối đãi... Ngọa tào? Chẳng lẽ hắn đem chính mình trở thành tình nhân tưởng tượng hoặc là hắn thầm mến chính mình? Trường hợp nào thì cậu cũng không nhận có được không!
Cậu thật hy vọng đây chỉ là cậu suy nghĩ lung tung!
Tô Nguyện đột nhiên nhớ tới người mỗi ngày gửi tin nhắn cho mình, tựa hồ hắn cũng là người đồng tính, má ơi! Trông cậu có tố chất của một người đồng tính lắm sao? Nhưng mà cậu là một thẳng nam a! Cậu thích nữ! Còn là loại ngực bự cơ!
"Phương... Phương Chính a." Tô Nguyện vẫn là quyết định hỏi một chút cho rõ.
"Sao vậy?" Phương Chính vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt đẹp đẽ như mê hoặc nhìn chằm chằm Tô Nguyện. Tô Nguyện cũng nhìn lại hắn...
Vì thế hai người lúc này gọi là liếc mắt đưa tình? Mới không phải! Thật là làm Tô Nguyện đột nhiên không biết như thế nào mở miệng!
Tô Nguyện nhìn mặt Phương Chính bắt đầu đỏ, nghĩ rằng: Không phải mình hiểu lầm hắn chứ? Vì thế lập tức mở miệng: "Cái kia...... Ngạch..."
Nhưng khi mở miệng lại vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, cậu sợ hắn lại thừa nhận, nếu hắn thừa nhận thì làm sao bây giờ? Đuổi hắn đi ra ngoài? Nói như thế nào cũng cùng nhau ở dưới một mái hiên vài năm, không có cảm tình là không có khả năng. Kia lưu lại? Lưu một người đối chính mình khả năng là có ý đồ thật sự an toàn sao? Thật sự khó khăn lựa chọn.
"Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì." Đột nhiên, Phương Chính cúi đầu, không cùng Tô Nguyện đối diện, "Cậu muốn hỏi tôi có phải gay hay không đúng không?"
Tô Nguyện sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phương Chính, chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chấp nhất chưa từng có bao giờ, chỉ nghe hắn gằn từng tiếng, rõ ràng, "Tôi là gay, tôi thích nam nhân."
Phương Chính như vậy thực xa lạ, xa lạ làm cho Tô Nguyện có chút sợ hãi. Trong đầu vẫn quanh quẩn lời Phương Chính nói...
Tôi thích nam nhân...
Thích nam nhân...
Hoan nam nhân...
Nam nhân...
Nhân...
...
Phương Chính nói hắn thích nam nhân, làm sao bây giờ? Tô Nguyện hỏi chính mình, cậu phát hiện, cậu cũng không có ý tưởng đem Phương Chính đuổi ra ngoài, trong lòng cũng không có cái gọi là chán ghét, chính là đơn thuần kinh ngạc.
Tô Nguyện lại nhìn Phương Chính, hắn đã rửa bát xong, đang bắt đầu thu rác, đôi môi mím chặt lại, trên mặt biểu tình có chút lãnh khốc, đây là lần đầu tiên Tô Nguyện nhìn thấy biểu tình này của Phương Chính. Trong ấn tượng của cậu, hắn đều là ngại ngùng, dễ dàng thẹn thùng, nhưng không có lãnh khốc.
Tô Nguyện nghe đến thanh âm chính mình cất lên: "Yên tâm, tôi sẽ không đuổi anh đi." Thiên! Chính mình đang nói cái gì? Đây là biến thành đáp ứng hắn theo đuổi sao? Phi phi phi! Cái gì theo đuổi!
Phương Chính vẻ mặt kinh hỉ nhìn Tô Nguyện, còn kém không chạy đến cho Tô Nguyện một cái ôm. Tô Nguyện bị ánh mắt kia nhìn, toàn thân sợ hãi, nhanh chóng bổ sung một câu: "Khụ, trước đó tôi cũng muốn nói rõ, tôi là thẳng nam, đừng có ý đồ hay ôm ảo tưởng gì với tôi, cũng đừng nghĩ bẻ cong tôi," Tựa hồ cảm thấy không đủ lại bổ sung thêm một câu, "Nếu không tôi sẽ hận anh cả đời!"
(Editor: hầy, đừng vì câu này mà nghĩ nó ngược, nó sau này trở thành một câu mắc cười ý chứ, haha!)
Phương Chính biểu tình có chút mất mát, thậm chí có chút bi thương, rầu rĩ ứng thanh, "Ân."
Tô Nguyện không biết còn có thể nói cái gì, nói một câu tôi về phòng liền ly khai.
Ngày hôm sau Tô Nguyện phá lệ không nhận được tin nhắn, tựa hồ từ lần đầu người nọ gửi tin nhắn cho mình đến nay thì đây là lần đầu tiên ngắt quãng! Nghĩ nghĩ, có lẽ là có việc bận, hoặc là đã muốn buông tha chính mình.
Dù vô luận như thế nào đều là rất tốt, chính mình rốt cục không cần bị một tên nam nhân dây dưa, cũng không có đứng trước nguy hiểm bị bẻ cong.
Phương Chính vẫn như trước vì cậu chuẩn một bàn lớn món ngon, đều là món Tô Nguyện thích. Tô Nguyện thoải mái ngồi xuống, ăn cơm, sau đó như thưòng lệ lui tới nằm trên sô pha xem Phương Chính bận rộn, chính mình yên tĩnh tiêu hóa thức ăn.
Nhìn bóng dáng Phương Chính bận rộn, Tô Nguyện tổng cảm thấy không khí có chút kỳ quái, đến tột cùng làm sao kỳ quái còn nói không được.
"Ân, tôi muốn ăn tôm." Tô Nguyện tùy tiện tìm cái đề tài.
Phương Chính cũng không quay đầu lại, "Hảo, đến chiều tôi đi mua."
Sau đó.... vốn không có sau đó.
Tô Nguyện không rõ ràng mình làm sao chọc tới Phương Chính, chẳng lẽ là bởi vì chuyện tình ngày hôm qua? Cậu không phải đã nói không đuổi hắn đi sao? Chẳng lẽ có gì sai? Nam nhân này tâm tình như thế nào so với lòng của nữ nhân còn khó đoán hơn a...
Không biết khi nào thì bắt đầu như vậy, Tô Nguyện bắt đầu có chút lo được lo mất đứng lên.
Tác giả :
Yêu Nghiệt Đằng Đằng Vi Sư