Bạn Cùng Phòng Cùng Giuờng
Chương 5
Hiếm thấy chủ nhật mà B không ngủ nướng, rời giường từ sớm, cùng A ăn điểm tâm. Ngày hôm khí trời hiếm có được thoải mái, ánh nắng mặt trời chiếu khắp nơi, hai người quyết định đạp xe ra bãi biển bên cạnh chơi một hồi. Chỗ bọn họ cách biển khoảng chừng có mười mấy cây số, làn đường dành cho người đi xe đạp ở khắp mọi nơi trong thành phố K, việc di chuyển liền thuận lợi rất nhiều, nhiều nhất nửa giờ cũng có thể đến nơi.
Ăn xong điểm tâm, để vào trong ba lô một chút bánh quy cùng nước khoáng, bọn họ liền xuất phát. Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, tuy rằng thỉnh thoảng có dừng lại một chút xem cảnh bên đường mà tốn một chút thời gian, nhưng lúc bọn họ đến bãi biển mới mười giờ. Lúc này, bãi biển không một bóng người, trên bờ cát bày ra mấy cái ghếtựa, yên tĩnh mà trống trải, bên tai vang vọng âm thanh của sóng biển nhẹ nhàng đánh lên bờ. Bọn họ đem xe đạp dựng ở bên đường, đi đến bãi cát. Hạt cát ở đây không hề nhẵn nhụi, rất nhiều hòn đá to nhỏ trộn lẫn với nhau, cũng may địa hình ở đây bằng phẳng, một đường kéo dài xuống biển sâu. B đi thẳng về phía trước, ngồi xổm xuống đặt tay lên mặt cát. Sóng biển đánh tới, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của anh, sau đó rất nhanh liền kéo đi. Nước biển đầu tháng mười mát lạnh, B chơi không biết mệt, giống như một đứa trẻ đi duổi bắt sóng biển, hô to gọi nhỏ lôi kéo A cùng chơi. A cũng không có lập tức tiến lên, mà lấy điện thoại di động chụp B một tấm hình, khoảnh khắc đẹp như vậy, hắn muốn lưu trữ lại.
Dù sao bây giờ không phải mùa hè, không thể xuống biển, nếu như quần áo cùng giày đều ướt sẽ rất phiền toái, chơi một chốc B liền cảm thấy nhàm chán. Quay đầu nhìn lại, A từ lâu đã ngồi trên ghế tựa, cánh tay khoát trên tay ghế, lười biếng tắm nắng. B cũng đi tới, ngồi bên cạnh hắn, trong miệng phát ra tiếng than thở thích ý. A quay đầu lại nhìn hắn cười cười, hai người đều không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi ởng gió biển, ởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có.
Tới gần trưa, trên bờ biển xuất hiện nhóm người tụm ba tụm bảy, phần nhiều là dân bản xứ dẫn trẻ con đến chơi, cũng có lão thái thái tóc hoa râm, nhàn nhã ngồi trên ghế đọc sách. B cảm thấy có chút đói bụng, tuy rằng buổi sáng ăn không ít, nhưng đi xe đạp xa đường dài mất rất nhiều sức, hắn quay đầu hỏi A: "Chúng ta có tìm một quán ăn trưa không?" A nhắm mắt lại, cũng không biết hắn đang ngủ hay thất thần, tựa hồ không nghe th câu hỏi của B. B đột nhiên nổi hứng muốn trêu đùa hắn, đứng dậy đem mặt mình tiến sát vào mặt A, muốn dọa hắn giật mình một hồi. Nhưng mà hắn chưa kịp lên tiếng, A đột nhiên mở mắt ra, B đang chuẩn bị trò đùa dai không kịp phòng bị, nhất thời đơ tại chỗ. Lúc này mặt hai người rất sát nhau, có thể thấy rõ mình trong mắt của đối phương, B có phần không đúng lúc ý tưởng: Đôi mắt A thật đẹp, lông mi cũng thật dài, trước đây làm sao không chú ý tới?
A rốt cuộc lên tiếng: "Cậu đang làm cái gì?" B chấn kinh lui lại phía sau một chút: "Không, không có gì, tôi định hỏi cậu muốn trưa nay ăn ở đâu."
Hỏi cái vấn đề cần thiết áp sát như thế? A hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn B một chút, cúi đầu mở điện thoại di động kiếm tiệm ăn gần nhất. B giả bộ tự nhiên cúi đầu cùng xem với hắn, lại chẳng biết tại sao tim đập có chút nhanh, bên tai nóng lên.
Ăn xong điểm tâm, để vào trong ba lô một chút bánh quy cùng nước khoáng, bọn họ liền xuất phát. Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, tuy rằng thỉnh thoảng có dừng lại một chút xem cảnh bên đường mà tốn một chút thời gian, nhưng lúc bọn họ đến bãi biển mới mười giờ. Lúc này, bãi biển không một bóng người, trên bờ cát bày ra mấy cái ghếtựa, yên tĩnh mà trống trải, bên tai vang vọng âm thanh của sóng biển nhẹ nhàng đánh lên bờ. Bọn họ đem xe đạp dựng ở bên đường, đi đến bãi cát. Hạt cát ở đây không hề nhẵn nhụi, rất nhiều hòn đá to nhỏ trộn lẫn với nhau, cũng may địa hình ở đây bằng phẳng, một đường kéo dài xuống biển sâu. B đi thẳng về phía trước, ngồi xổm xuống đặt tay lên mặt cát. Sóng biển đánh tới, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của anh, sau đó rất nhanh liền kéo đi. Nước biển đầu tháng mười mát lạnh, B chơi không biết mệt, giống như một đứa trẻ đi duổi bắt sóng biển, hô to gọi nhỏ lôi kéo A cùng chơi. A cũng không có lập tức tiến lên, mà lấy điện thoại di động chụp B một tấm hình, khoảnh khắc đẹp như vậy, hắn muốn lưu trữ lại.
Dù sao bây giờ không phải mùa hè, không thể xuống biển, nếu như quần áo cùng giày đều ướt sẽ rất phiền toái, chơi một chốc B liền cảm thấy nhàm chán. Quay đầu nhìn lại, A từ lâu đã ngồi trên ghế tựa, cánh tay khoát trên tay ghế, lười biếng tắm nắng. B cũng đi tới, ngồi bên cạnh hắn, trong miệng phát ra tiếng than thở thích ý. A quay đầu lại nhìn hắn cười cười, hai người đều không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi ởng gió biển, ởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có.
Tới gần trưa, trên bờ biển xuất hiện nhóm người tụm ba tụm bảy, phần nhiều là dân bản xứ dẫn trẻ con đến chơi, cũng có lão thái thái tóc hoa râm, nhàn nhã ngồi trên ghế đọc sách. B cảm thấy có chút đói bụng, tuy rằng buổi sáng ăn không ít, nhưng đi xe đạp xa đường dài mất rất nhiều sức, hắn quay đầu hỏi A: "Chúng ta có tìm một quán ăn trưa không?" A nhắm mắt lại, cũng không biết hắn đang ngủ hay thất thần, tựa hồ không nghe th câu hỏi của B. B đột nhiên nổi hứng muốn trêu đùa hắn, đứng dậy đem mặt mình tiến sát vào mặt A, muốn dọa hắn giật mình một hồi. Nhưng mà hắn chưa kịp lên tiếng, A đột nhiên mở mắt ra, B đang chuẩn bị trò đùa dai không kịp phòng bị, nhất thời đơ tại chỗ. Lúc này mặt hai người rất sát nhau, có thể thấy rõ mình trong mắt của đối phương, B có phần không đúng lúc ý tưởng: Đôi mắt A thật đẹp, lông mi cũng thật dài, trước đây làm sao không chú ý tới?
A rốt cuộc lên tiếng: "Cậu đang làm cái gì?" B chấn kinh lui lại phía sau một chút: "Không, không có gì, tôi định hỏi cậu muốn trưa nay ăn ở đâu."
Hỏi cái vấn đề cần thiết áp sát như thế? A hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn B một chút, cúi đầu mở điện thoại di động kiếm tiệm ăn gần nhất. B giả bộ tự nhiên cúi đầu cùng xem với hắn, lại chẳng biết tại sao tim đập có chút nhanh, bên tai nóng lên.
Tác giả :
Nặc Danh Thanh Hoa Ngư