Bần Cùng Dã Nương Tử

Chương 7

Trải qua tam thư lục lễ, Tây Môn Nguyên Bảo rốt cục phong phong cảnh quang mà gả nhập Đông Phương gia.

Về cọc hôn sự này, đá, hỏi hai nhà liền cách biệt một trời. Chiếm được tiện nghi lớn, Tây Môn Phát Tài cười đến toe tóe, mà bên này Y Thư Ngọc tự nhận mình bị nhiều thua thiệt nhưng vẫn phải nén giận tổ chức hôn sự long trọng, giữ thể diện cho Đông Phương gia.

Đối với việc Tây Môn Nguyên Bảo trở thành con dâu, cũng là đương gia chủ mẫu của Đông Phương gia, nhiều người vẫn rất nghi ngờ, thậm chí trong lòng còn xem thường nàng sẽ không đảm đương nổi vị trí này.

Hỉ chúc đỏ thẫm cùng chữ song hỉ cũng màu đỏ làm cho tân phòng trở nên sáng rực cũng tràn đầy vẻ hân hoan, vui sướng…Tất cả các dụng cụ trong phòng đều tinh mỹ khiến người không thể chê được, lại bố trí tỉ mỉ, chứng tỏ chú rể đối với tân nương có bao nhiêu yêu chiều.

Vẫn mặc giá ý trên người, Tây Môn Nguyên Bảo vừa vui sướng, vừa khẩn trương ngồi ngay ngắm bên mép giường, nghe tiếng chúc rượu huyên náo từ bên ngoài truyền vào, nhưng chỉ mơ hồ nghe thấy những âm thanh rời rạc làm cho nàng cảm thấy buồn bực. Tựa hồ là rất tĩnh lặng.

“Bảo Đệ, bên ngoài tình hình như thế nào?" Tây Môn Nguyên Bảo xốc lên hỉ khăn, hỏi Bảo Đệ tự nguyện ngụy trang thành nha đầu hồi môn.

“Giống như có một đám người tụ tập lại vui chơi với nhau, ta không rõ lắm" Tây Môn Bảo Đệ nhún vai, nàng bị vú già của Đông Phương gia ra lịnh ở trong tân phòng cùng Nguyên Bảo, không có biện pháp xem náo nhiệt, huống hồ Đông Phương gia lại lớn, từ tân phòng đến nơi đã tiệc có một khoảng cách xa, thật sự không thể nắm được tình hình.

“Đông Phương gia thực quái, một đống người tụ tập lại với nhau, cư nhiên còn có thể im lặng như vậy" Nếu là ở nhà các nàng đã sớm quậy cho long trời lở đất, sao lại giống ở đây như là chưa có chuyện gì xảy ra?

“Đông Phương gia thôi!" Tây Môn Bảo Đệ bắt đầu đồng tình Nguyên Bảo lại gả đến một nơi nặng nề như vậy, ngay cả ăn hỉ yến cũng im lặng, bởi vậy liền nghĩ Đông Phương gia so với am ni cô cũng nặng nề, tẻ nhạt như nhau.

“Quên đi, mặc kệ bọn họ, ta đói lắm rồi" Tây Môn Nguyên Bảo lần nữa bất chấp lời dặn dò của bà mối: phải chờ chú rể trở về giở hỉ khăn. Nàng đã đói muốn chết, đợi đến khi Đông Phương Dực trở về phòng chắc nàng sẽ thành quỷ đói thực sự.Nói cái gì đều lo cho con trùng đói trong bụng mình trước đã. Cả một bàn đầu rượu và thức ăn, hương thơm sực nức bốn phía không ngừng kêu gọi nàng, làm sao có thể từ chối được đây?

Tây Môn Nguyên Bảo dẫn đầu lấy con gà, xé một nửa đưa cho Bảo Đệ, sau đó liền há to mồm cắn vào con gà béo mập, ăn như lang thôn hổ yết.

Tây Môn Bảo Đệ thấy nàng bắt đầu ăn, trong lòng tuy rằng cảm thấy không quá đúng, nhưng nàng cũng thật sự đói bụng, nên liền bắt chước Nguyên Bảo cầm lấy gà cắn ăn.

“Bảo Đệ, ăn nhiều một chút, bằng không ngủ đến nửa đêm đã bị đói bụng" Tây Môn Nguyên Bảo tay trái cầm gà, tay phải gắp cá, vừa ăn vừa nhắc nhở Bảo Đệ.

“Hảo." Tây Môn Bảo Đệ miệng phùng to, nàng cũng sẽ cố gắng ăn. Sở dĩ tự nguyện làm nha đầu hồi môn của Nguyên Bảo, trừ bỏ sợ Nguyên Bảo ở Đông Phương gia bị khi dễ, không có người giúp đỡ, còn là muốn ở đây ăn cho thỏa thích, ăn đến khi nào không ăn được nữa mới thôi.

“Bảo Đệ, đồ ăn của Đông Phương gia quả nhiên rất ngon. Ngươi nói xem có phải là ta gả đúng chỗ không?" Thức ăn ngon làm cho Nguyên Bảo cười đến híp mắt, làm cho nàng một lần nữa khẳng định quyết định của mình là đúng. Lúc trước nàng đánh cướp Đông Phương Dực đúng là đã cướp đúng người.

“Ân…… Ngươi quả nhiên là gả đúng chỗ rồi!" Vốn đang tội nghiệp Nguyên Bảo gả tới chỗ nặng nề như vậy, nhưng đồ ăn ngon của Đông Phương gia đã đủ bù đắp phần thiếu hụt này.

“Đến, uống chút rượu, trăm ngàn đừng để bị nghẹn." Tây Môn Nguyên Bảo rót chén rượu đưa cho Bảo Đệ, thân là tỷ tỷ, ra ngoài nàng đương nhiên là muốn chiếu cố cho Bảo Đệ ngốc, không muốn để cho nàng bị nghẹn chết, nếu không nàng sao dám về gặp mặt nương của Bảo Đệ.

“Hảo!" Tây Môn Bảo Đệ vui vẻ tiếp nhận chén rượu Nguyên Bảo đưa qua, một ngụm uống hết còn nói “ Ngon, Nguyên Bảo, ta muốn uống nữa"

“Uống ngon vậy sao?" Tây Môn Nguyên Bảo nghe Bảo Đệ đòi thêm cũng rót một ly cho nàng, kết quả phát hiện lời của Bảo Đệ không sai, rượu này uống thật ngon, nàng lập tức cao hứng rót thêm cho Bảo Đệ một chén đầy.

Hai tỷ muội ngươi một ngụm, ta một ngụm, khoái hoạt uống rượu giao bôi, căn bản đã quên rượu này phải chờ chú rể trở về cùng uống, cũng không phải là để Nguyên Bảo với Bảo Đệ uống mà phải là Đông Phương Dực cùng Tây Môn Nguyên Bảo uống với nhau. Trong nháy mắt, một bàn đầy đồ ăn cùng rượu đã bị hai nàng như gió thu cuốn lấy lá vàng, ăn hết sạch.

“Chậc, Đông Phương gia có tiền thì có tiền, nhưng vẫn có vẻ keo kiệt nha", chuẩn bị có chút đồ ăn như vậy, căn bản là chỉ đủ cho các nàng nhét kẽ răng.

“Đúng vậy! Khó trách nương ta nói kẻ càng có tiền thì càng keo kiệt" Tây Môn Bảo Đệ cũng bĩu môi đồng tình, vốn đang nghĩ nàng đến Đông Phương gia có thể ăn uống thỏa thích, không ngờ là không như tưởng tượng, làm nàng lúc nãy còn đồng tình Nguyên Bảo gả đúng chỗ, bây giờ thì yên lặng thu lại lời mới nãy.

“ Chỉ có một câu, Đông Phương gia thôi", một câu ngắn ngủn đủ để đại biểu hết thảy.

“Không sai! Bất quá Nguyên Bảo, ta nhớ rõ bà mối giống như nói rượu cùng thức ăn này là chuẩn bị cho ngươi cùng tỷ phu ăn, hiện tại chúng ta đã ăn đến không còn một mảnh, khi hắn trở lại thì ăn cái gì?" Tây Môn Bảo Đệ tới giờ mới nhớ tới lời dặn dò của bà mối.

“Yên tâm, hắn ở bên ngoài ăn uống no đủ, nếu trở về phòng còn đói thì bảo người ta đem tới là được" Tây Môn Nguyên Bảo xua tay nói với Bảo Đệ, muốn nàng đừng lo lắng.

“Nguyên Bảo, tỷ phu khi nào trở về phòng? Không thể ra ngoài dạo chơi, ta nhàm chán đến buồn ngủ rồi", vừa nói Bảo Đệ vừ ngáp một cái thiệt lớn, Đông Phương Dực nếu không mau trở về, nàng thực sự sẽ nhào lên giường bọn họ mà đánh một giấc.

“Không biết được", Tây Môn Nguyên Bảo giọng kém vui trả lời, tâm tình nàng bây giờ vừa chờ mong lại có chút sợ hãi. Đêm nay, Đông Phương Dực sẽ làm chuyện gì với nàng, nương nàng đều đã vụng trộm nói cho nàng biết, nghĩ đến Đông Phương Dực sẽ thân cận với nàng, nàng liền khẩn trương, không biết nên làm thế nào cho phải.

Muốn chạy trốn nhưng cũng muốn lưu lại. Ai, mâu thuẫn a!

“Nguyên Bảo, ngươi không thoải mái sao? Bằng không sao sắc mặt lại lúc trắng lúc hồng? không phải là sinh bệnh chứ?" Tây Môn Bảo Đệ phát hiện vẻ mặt quái dị của nàng, liền lo lắng hỏi.

“Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.", cho dù Nguyên Bảo da mặt dày, lá gan lớn cũng không dám nói cho Bảo Đệ biết trong lòng nàng đang lo lắng chuyện gì.

“Thật sự không có việc gì?" Tây Môn Bảo Đệ vẫn là không quá yên tâm.

“Thật sự!" Tây Môn Nguyên Bảo khẳng định.

“Làm sao vậy? Ai không thoải mái?", từ bên ngoài đi vào, trên người còn mang theo mùi rượu, Đông Phương Dực nghe các nàng trò chuyện liền lên tiếng quan tâm hỏi.

“Không có việc gì, hai chúng ta đều thật sự tốt" Nguyên Bảo vội lên tiếng, không muốn làm cho Đông Phương Dực khẩn trương.

Đông Phương Dực bước vào trong phòng, nhìn thấy một đống hỗn độn trên bàn, đầu tiên là hắn ngẩn người ra, sau đó cười to. Hắn sớm nên đoán được tiêu tân nương đang yêu của hắn tuyệt sẽ không an phận ngồi ngay ngắn ngay mép giường chờ hắn trở về, hiếu động như nàng làm sao mà ngồi chờ được. Huống chi vừa mệt, vừa đói mà trước mắt lại là một bàn đồ ăn và rượu, nàng đương nhiên là sẽ không khách khí, đó mới chính là Tây Môn Nguyên Bảo.

Tây Môn Nguyên Bảo cùng Tây Môn Bảo Đệ hai người đồng thời chú ý tới hắn phát hiện hai người bọn họ đã đem thức ăn trên bàn ăn sạch sẽ, hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, đều tự lo sợ bất an.

“Chúng ta đã đói bụng." Tây Môn Nguyên Bảo cố kiềm chế sự bất an, nói điều mà nàng cho là hợp lý hợp tình. Đúng thôi, đói bụng thì phải ăn, không có gì là không đúng a! Nếu Đông Phương Dực mất hứng, cùng lắm lại kêu người ta mang thêm một bàn nữa là được.

“Tỷ phu, ngươi sẽ không tức giận chứ?" Tây Môn Bảo Đệ không biết tính tình Đông Phương Dực, cẩn thận nhìn hắn, nếu xảy ra chuyện gì, nàng có thể lập tức lôi Nguyên Bảo chạy trốn, nếu không kịp mang theo Nguyên Bảo thì ít nhất nàng cũng phải bỏ trốn mất dạng.

“Sẽ không. Nguyên Bảo nói đúng, hai người các ngươi đều đói bụng, nếu trước mắt có một bàn dọn xong rượu và thức ăn, đương nhiên muốn ăn a!" Đông Phương Dực cầm ôn nhu tươi cười, muốn Bảo Đệ đừng vì việc nhỏ này mà lo lắng.

“Tỷ phu, ngươi thật sự là người tốt!" Tây Môn Bảo Đệ thấy hắn một chút cũng không tức giận, cảm động đến mức hai tròng mắt rạng rỡ tỏa sáng. Hắn quả nhiên là người tốt, nếu ở nhà, nàng cùng Nguyên Bảo ăn hết sạch đồ ăn chắc chắn sẽ bị tộc nhân đuổi đánh, tuyệt không như hắn cười ôn nhu mà nói với các nàng “ không quan hệ".

“Bảo Đệ, ta nghĩ chắc là ngươi ăn chưa có no? Ta đã sai người làm thêm ít đồ ăn để trong phòng của ngươi". Bảo Đệ tuy trên danh nghĩa là nha hoàn hồi môn, nhưng hắn không xem nàng thật sự là một nha hoàn mà ủy khuất nàng, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị cho cuộc sống của nàng ở Đông Phương gia thật tốt.

“Tỷ phu, ngươi đối với ta thật là tốt quá! Tỷ phu, ngươi yên tâm, sau này ngươi cùng Nguyên Bảo nếu có cãi nhau, ta nhất định sẽ đứng về phía ngươi. Nếu Nguyên Bảo muốn đánh ngươi, ta nhất định sẽ mang ngươi chạy trốn". Tây Môn Bảo Đệ vừa nghe thấy hắn đã cho người chuẩn bị đồ ăn trong phòng cho nàng, hảo cảm đối với Đông Phương Dực lại tăng thêm mấy phần. Nàng lại cố sửa chữa suy nghĩ sai lầm lúc nãy, Đông Phương một chút cũng không keo kiệt. Hơn nữa Đông Phương Dực lại là người rất rộng lượng, nàng có thể làm nha đầu hồi môn cho Nguyên Bảo thật là tốt.

“Ta cảm ơn ngươi trước". Đông Phương Dực nghe nàng nhỏ bé như vậy lại muốn dẫn một người to lớn như mình chạy trốn, không khỏi cảm thấy buồn cười. Quả đúng như Nguyên Bảo nói, Bảo Đệ là một tiểu cô nương đơn thuần lại đáng yêu.

“Tỷ phu, ngươi không cần khách khí với ta, ngươi cùng Nguyên Bảo tiếp tục ở trong này nhàm chán đi, ta về phòng ăn cơm". Ở trong lòng Bảo Đệ, tân phòng là nơi cực kỳ nhàm chán, làm người ta chỉ muốn buồn ngủ, hơn nữa nàng muốn nhanh chóng rời nơi này trở về phòng để xem tỷ phu đã chuẩn bị những món ăn gì cho nàng.

Tây Môn Nguyên Bảo nghe từ đầu đến đuôi mà như không tin được vào lỗ tai mình, Bảo Đệ không phải là phản bội quá nhanh đi? Rõ ràng mới vừa rồi còn nói với nàng rằng Đông Phương gia keo kiệt thế nào, thế nhưng trong nháy mắt Bảo Đệ lại cho Đông Phương Dực là người tốt. Có thể sau vài ngày nữa, địa vị của Đông Phương Dực trong lòng Bảo Đệ sẽ vượt qua nàng.

Thấy Bảo Đệ khoái hoạt vẫy tay về phía Đông Phương Dực nói lời từ biệt, nàng nhưng lại ăn dấm chua của Đông Phương Dực, sinh hờn dỗi. Từ trước tới giờ Bảo Đệ chỉ sùng bái có một mình nàng a! Nhưng nàng cũng lập tức cảm thấy bản thân không nên như vậy, Đông Phương Dực cùng Bảo Đệ hòa hợp với nhau, nàng nên cao hứng mới phải, không nên keo kiệt ăn dấm chua.

“Ta nghĩ ngươi hẳn là cũng còn không có ăn no, bất quá đêm nay chịu khó nhẫn nhịn một chút". Vì thể diện của nàng, cũng để cho nàng có uy nghi của một thiếu phu nhân trước mặt hạ nhân nên không thể để cho bọn họ biết cả một bàn đồ ăn cùng rượu đều bị nàng và Bảo Đệ ăn sạch đến không còn một mảnh. Vì muốn che giấu giúp nàng, để bọn hạ nhân nghĩ hắn cùng Nguyên Bảo ăn cho nên đành phải để sáng mai cho người hầu dọn dẹp.

“Không quan hệ." Tây Môn Nguyên Bảo làm ra bộ dáng không quan tâm, nhưng lại nghĩ đến những gì nương nói trước khi xuất giá, chỉ tưởng tượng đến thôi, nàng đã thấy toàn thân nóng bừng như có lửa đốt, còn bụng dạ nào mà nghĩ tới chuyện ăn no hay không.

“Ngươi không sao chứ?" , câu trả lời của nàng làm hắn kinh ngạc nhíu mày. Theo hắn biết, nàng rất để ý đến đồ ăn, đêm nay lại sảng khoái nói với hắn là không quan hệ, hay là trong lòng nàng có chuyện khác đáng để ý hơn?

“Ta? Đương nhiên không có việc gì a!" Nàng sửng sốt, trừ bỏ chuyện khó mở miệng nói ra kia, nàng cái gì cũng rất tốt a!

Nàng càng là giả bộ không có việc gì, liền tỏ vẻ càng khả nghi. Đông Phương Dực bất động thanh sắc, như là tiếp nhận trả lời của nàng, thoải mái ngồi xuống bên cạnh nàng.

Khi hắn ngồi xuống, nàng liền lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn cùng mùi rượu thản nhiên làm say lòng người, bỗng dưng hai má đỏ bừng, cố ý không nhìn hắn mà giả vờ thưởng thức tranh chữ của danh gia treo trên tường, dù rằng một chút nàng cũng không hiểu.

Tất cả phản ứng quái dị của nàng đều được Đông Phương Dực thu vào trong mắt, hắn cảm nhận được nàng đang rất khẩn trương cùng e thẹn, ngay lập tức cái đầu thông minh của hắn đã hiểu vì sao nàng lại khẩn trương, bất an như vậy nên thấp giọng nở nụ cười.

“Ngươi…… Ngươi đang cười cái gì?" Tây Môn Nguyên Bảo đột nhiên nhảy lên, sau lại lui lại mấy bước, vì quá mức khẩn trương mà giọng cũng trở nên lắp bắp. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nàng đang khẩn trương muốn chết, hắn có gì mà cười.

“Không, đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện thú vị", Đông Phương Dực làm như không phát hiện phản ứng quá mức khẩn trương của nàng, thoải mái nằm xuống giường.

“Chuyện gì mà thú vị", Tây Môn Nguyên Bảo tò mò bước tới bên hắn, trước mắt thấy hắn đang nằm trên giường ngây ngô cười, cho nên hắn không thể nào đột nhiên nhảy tới chỗ nàng, cho nên tới gần hắn một chút chắc là không quan hệ.

“Nghĩ đến tình cảm một tiểu cô nương mười bảy tuổi khi đánh cướp ta đã hất hàn, vênh mặt sai khiến thế nào"

Kia có cái gì buồn cười?" Nàng chất vấn. Một đêm kia nàng đánh cướp hắn rất uy phong, còn cướp hết đồ của hắn, hắn còn cười cái gì?

“Ngươi không biết là thú vị sao?" Hắn hỏi lại.

“Làm sao thú vị?" Có phải hay không nàng làm sai chỗ nào, nếu không hắn làm sao có thể cảm thấy thú vị đâu? Thế nào cũng phải biết chỗ nào không đúng Nguyên Bảo đặt mông ngồi xuống bên mép giường, nghiên túc hỏi. Nếu hắn không nói rõ ràng, nàng tuyệt đối sẽ lại thưởng cho hắn một quyền, lại làm cho hắn hôn mê đến hừng đông.

“Những gì ngươi nói đêm đó, một chữ ta cũng chưa quên", bộ dáng kiêu ngạo của nàng lúc truốc làm cho hắn hận đến nghiến răng, nếu không vì sau này lại thích nàng, hai tay của hắn chắc chắn sẽ nhào lên bóp cái cổ tuyết trắng của nàng.

“Ta đánh cướp ngươi, ngươi không cần phải nhớ rõ ràng những gì ta nói, không quan hệ". Nàng đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, ho nhẹ, cũng nhớ lại “tội ác" của nàng ngày ấy đối với hắn. Nếu biết sau này sẽ gả cho hắn, nàng sẽ không đánh hắn quá đáng như vậy, ít ra là cũng nhã nhặn hơn một chút.

“Còn nhớ rõ chuyện ngươi nói sẽ phải lột sạch toàn thân ta sao?", Đông Phương Dực vừa cười hỏi, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên một tia trêu tức.

“Cái gì…… Cái gì?! Khụ khụ! Ta…… Có chuyện này sao?" Nàng lại ho, mặt đỏ lên nhưng vẫn ra sức phủ nhận. Lúc trước nàng không hiểu biết, nên nghĩ việc lột sạch toàn thân hắn không có gì là không đúng nhưng sau khi nương nói cho nàng biết sau khi thành thân, hắn đối với nàng sẽ làm chuyện gì, nàng mới biết lúc trước không nên nói linh tinh với hắn. Bây giờ chỉ có thể chết cũng không thừa nhận, làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, xem hắn còn có gì để nói tiếp.

“Có, hơn nữa ta nhớ rõ rành mạch." Đông Phương Dực cười đến gian.

“Là ngươi nhớ lầm !" Không cần thừa nhận, cũng đừng đi quản hắn cười có bao nhiêu khiến người chán ghét! Mặc kệ hắn! Không để ý tới hắn!

“Nguyên Bảo." Hắn lấy tiếng nói mê người gọi

“Làm chi?!" Hảo phiền nha!

“Hoan nghênh ngươi đem ta toàn thân lột sạch", cánh tay phải kém mạnh một cái, đem nàng ôm vào trong lòng, thuận tiện hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn đã thèm khát lâu nay.

Thân hình thon gầy, rắng chắc của Đông Phương Dực thân mât phủ ở trên làm Nguyên Bảo chỉ cảm thấy trong đầu “ oanh" một tiếng, hai gò má nổi lên hai áng mây đỏ hồng, mãi không chịu tan.

Hắn…… Hắn…… Hắn sẽ không thật sự đối với nàng làm ra những chuyện như nương nói chứ?

“Ngươi…… Ngươi làm sao có thể chạm vào miệng của ta?", nàng vội lấy hai tay che miệng, tránh cho môi của hắn lại vào môi của nàng.

“Vì sao không thể?" Hắn cười đến ôn nhu, ngón tay dài nhẹ nhàng thưởng thức những sợi tóc mượt mà của nàng.

“Bởi vì…… Bởi vì…… Bởi vì chính là không thể!" động tác vuốt tóc nàng của hắn làm cho nàng cảm thấy miệng khô, lưỡi đắng, trong đầu càng thêm hỗn loạn, căn bản không thể nghĩ ra lý do gì để phản bác.

“Nương ngươi là nói như vậy với ngươi?", hắn cúi đầu cười, môi lại hôn lên mu bàn tay nàng.

Giống như khi hắn hôn môi khiến cho toàn thân nàng tê dại, gương mặt ửng đỏ không thể khắc chế giờ lan hết toàn thân, lòng của nàng như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm thấy thoải mái lại không được tự nhiên, thậy không hiểu rốt cuộc là làm sao.

“Nương ta…Mẹ ta nói nếu ngươi khi dễ ta, ta nên hung hăng đánh ngươi", vừa nói hai tay vừa vung về phía hắn, cũng bày ra bộ dáng hung ác để hù dọa.

“Ngươi đánh người đau như vậy, ta làm sao dám khi dễ ngươi", hắn cố ý đùa giỡn với nàng.

“Nếu không đau, ta cần gì phải động thủ?", nàng cũng sẽ không đùa giỡn, xem như là giả bộ, nếu muốn đánh, nàng sẽ đánh thật.

“Nguyên Bảo, ngươi thật sự thực đáng yêu." Hắn cười, lại trộm hôn nàng.

“Ngươi lại chạm vào ta!" Nàng kinh hô.

“Đúng, ta lại chạm vào ngươi", Đông Phương Dực hôn đến nghiện, lại lần nữa hôn lên đôi môi anh đào của nàng.

Tây Môn Nguyên Bảo có chút kinh hoảng lại có chút chờ mong, trong lòng tính toán nên mặc kệ hắn hay đánh hắn một quyền bay ra ngoài?

Tối nay nàng vừa thành thân, nếu lực đạo không cân nhắc, không cẩn thận đánh chết Đông Phương Dực thì chẳng phải nàng sẽ thành quả phụ sao? Việc này thực sự sẽ làm tổ hại thanh danh của Tây Môn gia, cha mẹ cũng khó làm người a! Cho nên không thể một quyền đánh bay Đông Phương Dực, nếu không cẩn thận đánh chết hắn hay làm cho hắn trở nên tàn phến thì biết phải làm sao?

Nàng không nghĩ được kế sách để ứng phó, mà thừa dịp lúc nàng đang phân vân, Đông Phương Dực lại bắt đầu công thành chiếm đất, từ môi nàng di chuyển xuống gáy, sau lại say đắm hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của nàng.

Kỳ quái, nàng như thế nào cảm thấy toàn thân càng ngày càng nóng? Ngực rầu rĩ lại đánh trống liên hồi, thậm chí là càng lúc càng nhanh, như tùy thời đều có thể nhảy ra ngoài.

Nghi hoặc cúi đầu xem, chỉ thấy Đông Phương Dực đang hôn lên bộ ngực tuyết trắng của nàng, bỗng nhiên cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ.

“Ngươi…… Ngươi, ngươi……" Làm sao bây giờ? Hắn quả nhiên làm chuyện giống như nương đã nói. Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Giả chết có phải là cách tốt hay không?

“Như thế nào, ngươi sợ?" Đông Phương Dực ngẩng đầu nhìn nàng, ngón tay thon dài vuốt ve thân hình xinh đẹp mê người, làm cho tâm của nàng gợn sóng liên hồi.

“Ai nói ta sợ? đừng có đùa, Tây Môn Nguyên Bảo ta trời không sợ, đất không sợ, sao lại sợ Đông Phương Dực ngươi. Khiêu khích của hắn đã làm tính hiếu thắng của nàng bộc phát, nàng sẽ không để cho Đông Phương Dực xem thường nàng.

“Thật sự?" Hắn hoài nghi nhìn nàng.

“Đương nhiên là thật ! Hơn nữa ngươi còn ở đó mà cười, ngay cái đêm đánh cướp ngươi, ta đã nói là sẽ đem ngươi lột sạch sẽ nha. Như thế nào, đêm nay ngươi muốn báo thù có phải không?". Nàng hung ác nhìn hắn, hai tay nhẹ nhàng vung lên liền thay đổi tư thế của hai người, bây giờ là nàng ở trên, hắn ở dưới, bộ dáng như là muốn bá vương ngạnh thương cung hắn, một chút cũng không phát giác vạt áo lệch đi làm lộ ra bộ ngực no tròn mê người.

“Không nghĩ là ta sẽ báo thù, ngươi cũng có thể làm được gì a". Hắn một chút cũng không để ý, không ngại mà con ngươi đen thâm thúy nhiễm một tia dục vọng còn hài lòng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

“Ta nói cho ngươi biết, Đông Phương Dực ngươi đừng mơ tưởng báo thù!" Nàng, Tây Môn Nguyên Bảo dám làm dám chịu, hắn muốn báo thù? Một điểm cũng không có. Lúc trước nàng vì sợ hắn lạnh chết nên mới không lột hắn sạch sẽ, đêm nay mặc kệ hắn có bị lạnh hay không, nàng cũng sẽ lột sạch sẽ hắn, để xem sau này hắn còn dám tùy tiện nói tìm nàng báo thù hay không.

Phẫn nộ làm cho Tây Môn Nguyên Bảo không khống chế được lực đạo, vốn muốn cở bỏ hỉ bào của hắn, kết quả không cẩn thận đã xé nó thành từng mảnh nhỏ. Nhìn mảnh vải trong tay, nàng sợ run nhưng lập tức cho rằng vậy cũng tốt, như thế hắn sẽ hiểu được nàng cũng không dễ chọc. Đem mảnh vải trên tay quăng ra sau, trên mặt vẫn là biểu tình hung thần ác sát.

Thực hiện được âm mưu nhưng Đông Phương Dực vẫn cố nén cười, còn làm ra vẻ sợ hãi.

“Đông Phương Dực, sợ rồi sao?" Cũng không tin hắn sẽ không sợ!

“Sợ, phi thường sợ……" Đông Phương Dực điều chỉnh tư thế, làm cho nàng ngồi trên người hắn, hai tay cũng vươn lên xoa bóp đôi nhũ hoa căng tròn của nàng.

“Ân", cảm giác đột ngột làm cho Nguyên Bảo có chút hít thở không thông. Một đôi đồng tử kiêu ngạo vốn có khí thế nhất thời biến mất không tăm hơn, cảm giác khác thường lại dâng lên từ đáy lòng, từng ngọn lửa nhỏ ái muội bởi vì kích thích mà bùng cháy.

“Ta phi thường thích phương thức ngươi làm cho ta sợ hãi", hắn thân mật kéo gáy của nàng thấp xuống, đem từng câu từng chữ đưa vào trong miệng của nàng.

Môi hắn tiếp xúc với môi của nàng, Đông Phương Dực không hề mềm nhẹ mà ngược lại giống như mãnh thú ngủ đông đã lâu giờ trỗi dậy đánh về phía con mồi mơ ước đã lâu, đối với khát vọng lại khát vọng, thật vất vả mới có được con mồi, hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay mà mãnh liệt công kích, làm cho con mồi không còn sức để chống cự.

Hắn hôn giống như mưa rền gió dữ, giống như sấm chớp thổi qua nàng, lưỡi hắn linh hoạt chui vào trong miệng nàng, cùng nàng quấn quýt, chơi đùa.

Này hôn kích cuồng nóng bỏng, lòng của nàng vì nụ hôn của hắn mà ấm áp, tâm của nàng cũng vì hắn mà rung động.

Tay hắn giống như mang theo hỏa diễm, vuốt ve lên da thịt lõa lồ của nàng, kích thích từng đợt, từng đợt khoái cảm run lên. Môi hắn vẫn không rời khỏi nàng mà câu dẫn, khiêu khích, chọc cho nàng thở gấp liên tục.

Tây Môn Nguyên Bảo đầu óc hồ thành một mảnh, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ biết học theo hắn, nhanh nhanh hít thở không khí.

Bọn họ tựa như lòng tham không đáy, gắt gao giao triền.

Tiếng thở dốc ái muội cùng âm thanh rên rỉ yêu kiều vang lên, bầu không khí nóng bỏng, tràn đầy tình dục quấn quanh hai người, mồ hôi giống như trân châu, từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Nhiệt độ cơ thể lên cao.

Lửa nóng giao triền.

Lâu chập tham lam.

Dã thú khát vọng.

Bàn tay tuyết trắng nhỏ bé níu chặt hắn, nôn nóng lại như khẩn cầu, sâu trong cơ thể như có âm thanh la lên, muốn hắn gần sát hơn nữa. Không đủ! Chỉ là da thịt thân cận còn chưa đủ! Nàng muốn càng nhiều, càng nhiều. Nàng toàn thân như phát hỏa, muốn hắn cấp bách đến dập tắt.

Thúc giục của nàng làm cho thân hình Đông Phương Dực càng thêm căng thẳng, giống như là tên đã lắp sẵn trên cung, tuy thời đều có thể bắn ra, xỏ xuyên qua nàng. Mồ hôi từ trán hắn, từng giọt, từng giọt dính vào thân thể tuyết trắng mềm mại của nàng, càng tăng thêm phần dụ hoặc. Ở trên người nàng, hắn tìm được hương vị khiến hắn cuồng loạn, làm cho dục vọng của hắn càng thêm cứng rắn, toàn thân cao thấp đều cảm thấy khát vọng đối với nàng.

Nhưn hắn không muốn làm nàng bị thương, nên ngón tay tho dài tiếp tục chơi đùa, dụ nàng tiết ra các nhiều mật dịch, động tác của hắn khiến nàng thốt lên những tiếng rên yêu kiều.

Xác định nàng đã hoàn toàn chuẩn bị để tiếp nhận hắn, khi hắn xỏ xuyên qua thân thể mềm mại của nàng, chiếm cứ u huyệt phì nhiêu, ngọt ngào, cổ họng bật lên tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn.

Đột nhiên một trận đau đớn truyền đến làm cho Nguyên Bảo nhíu mi, nàng không hiểu đau đớn nàng là từ đâu mà đến? Nàng nhìn Đông Phương Dực đang nằm ở phía trên liền đoán có lẽ hắn thừa lúc nàng không để ý nên đánh trộm nàng, nếu không làm sao nàng lại cảm thấy đau như vậy?

“Ngươi vì sao đánh trộm ta?" Hắn đột nhiên vận động, khiến cho nàng không tự giác nâng cao thân hình, mười ngón tay bấm sâu vào da thịt rắn chắc của hắn.

Thật cảm thấy tò mò, hắn vừa động, nàng liền cảm nhận được khoái cảm cùng một cảm giác trống rỗng khó hiểu, mà khi hắn thâm nhập sâu vào, cổ hư không khó hiểu kia lại được lấp đầy. Nàng như là bị hắn đưa lên mây, thấy đầy trời nổ đầy pháo bông.

Đông Phương Dực căn bản vô tâm trả lời những chất vấn của nàng, xác định nàng đã không còn cảm thấy đau liền tiếp tục luật động thân hình.

Theo hắn luật động, từng đợt khoái cảm theo nhau mà đến, nàng cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, từ dẫn dắt của hắn mà phát hiện thì ra vợ chồng là sẽ phát sinh những chuyện, đúng là kinh tâm động phách, thần hồn điên đảo.

Nương nàng nói không phải quá mức sơ sài đi, lúc này nàng nhớ lại những lời nương nói trước khi xuất giá, khi bọ họ viên phòng, nàng sẽ cảm thấy đau đớn nhưng sẽ rất mau trôi qua.

Nguyên lai nương nói tất cả đều là thật, Đông Phương Dực cũng không có đánh nàng, bọn họ là viên phòng. Từng đợt khoái cảm dâng đến làm nàng không thể suy nghĩ tiếp, hai tay bấu vào hắn càng chặt, hai người hô hấp ngày càng nặng, hơi thở ái muội giao hòa với nhau, môi chạm môi tìm lấy hương vị của nhau.

Đông Phương Dực lại hôn môi của nàng, mười ngón tay của hai người giao nhau, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt hắn, nàng xem thấy quý trọng cùng sủng ái.

Trong mắt nàng, hắn cảm thấy tín nhiệm cùng vui sướng.
Tác giả : Trầm Vi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại