Bại Liệt Thiếu Gia
Chương 86: Trưởng môn nhậm (1)
Mà Tư Đồ Quân kia cũng vừa kịp bay lên không trung, cũng cảm nhận được cỗ uy hiếp đến từ phía sau lưng, bất chợt xoay người quay lại ra chiêu tránh né.
Nhưng mà Tư Đồ Quân còn chưa kịp xoay đến nửa người, đã có một cỗ kiếm khí khủng khiếp tràn tới, đem thân người ông ta chém ra làm đôi.
Phịch!
Tư Đồ Quân trợn tròn mắt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi không dám tin, thân mình ông ta phân làm hai nửa rơi xuống mặt đất lịch bịch, máu thịt tóe loe, trông qua cực kỳ kinh dị.
Không gian một mảnh im lìm, toàn trường ngây ngốc. Lạc Dao Chân Nhân này chính là muốn trắng trợn lập uy.
Mà Tư Đồ Quân kia cũng quá coi thường Lạc Dao, bởi vì cảnh giới tu vi của hai người này là không hề chênh lệch, cho nên muốn một chiêu giết chết đối phương xem như là chuyện viển vông. Nhưng mà Tư Đồ Quân không ngờ nhất chính là Lạc Dao này lại quyết liệt đến như vậy, hắn dám liều lĩnh bất chấp di huấn của tiền bối hàng trăm năm trước, rút lên Trịnh Phù Kiếm, chém chết chính mình.
Trong đạo trường của phái Trịnh Đô lúc này có khoảng hơn bốn trăm đệ tử, thời gian này không ngừng có những đệ tử từ các ngọn núi lệ thuộc của đỉnh Phù tiến vào đạo trường.
Không ít đệ tử của phái Trịnh Đô, ngay cả đệ tử hàng thứ nhất cũng phải một mực khiếp sợ trước hành động lần này của Lạc Dao, hắn thực sự quá điên cuồng. Vừa mới ngồi lên trưởng giáo vị chưa nóng chỗ, đã ra tay sát hại đồng môn, trắng trợn lập uy. Còn nữa, hắn chính là phá bỏ di huấn, trắng trợn rút lên Trịnh Phù Kiếm, nghĩa là cũng tự mình đưa ra quyết định, đem toàn bộ phái Trịnh Đô từ nay quay về con đường tà đạo.
Các đại môn chính phái trong dãy Hoàng Liên Sơn, cũng là vì trưởng môn đời thứ hai mươi hai của phái Trịnh Đô phong ấn Trịnh Phù Kiếm này vào giữa ngọn đạo trường, cuối cùng mới dễ dàng chấp thuận cho phái Trịnh Đô nổi tiếng hung danh quy thuận vào trận tuyến chính phái, yên vị trong trận tuyến này đến hàng trăm năm, không còn bị các môn phái tự xưng là chính phái thi thoảng đem môn đồ đến kể tội lạm sát nữa. Mà cũng vì vậy, môn đồ của phái Trịnh Đô mới tăng lên đáng kể, thuyết võ học của phái Trịnh Đô vì vậy mà được ca tụng lan truyền rộng rãi trong khắp các ngọn sơn mạch.
Nhưng mà sau một lần này, một khi hung danh Trịnh Phù Kiếm đã được rút lên lan truyền ra ngoài, phái Trịnh Đô sẽ lại một lần nữa trở thành nguồn tâm điểm công kích của các đại môn chính phái. Hơn nữa mấy môn phái tà đạo lâu nay bị phái Trịnh Đô đè ép, cũng vì vậy mà nhân cơ hội trỗi dậy một lần nữa, đem ngọn Trịnh Đô Phong một lần vây lấy, đến lúc ấy, không chỉ Trịnh Đô bị cô lập một chỗ, mà sẽ là bị đến mấy môn phái vây công, hậu quả vô cùng thảm.
Trong đạo trường của phái Trịnh Đô lúc này, có ba đạo sĩ là đệ tử đời thứ nhất, tu vi ngang bằng với Lạc Dao Nhân Nhân. Con mắt đều khiếp sợ nhìn gã, chính là không dám tin vào mắt mình.
Mà Lạc Dao Chân Nhân, sau khi chém chết Tư Đồ Quân để lập uy, liền chậm rãi thu lại Trịnh Phù Kiếm, nép ở bên hông.
Lạc Dao Chân Nhân khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh đi về một góc đạo trường, ở đó có một chiếc ghế gỗ chạm hình thù kỳ quái, trông qua hết sức khí thế. Lúc trước Lạc Dao cũng là ngồi trên chiếc ghế này chất vấn Tư Đồ Quân.
Lạc Dao Chân Nhân không nhanh không chậm ngồi xuống, đem con mắt không lộ chút cảm xúc nói:
- Còn có ai? Là muốn chi viện cho bên ngoài?
Lạc Dao nói đến đây, giống như dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt tất cả đám đạo sĩ, khiến cho tất cả bọn họ đều tỉnh táo trở lại. Đây chính là trưởng môn, lời nói của trưởng môn là uy quyền tuyệt đối, ngươi từ lúc nào lại quên mất điều này, cho dù ngươi có là tu vi cao cường đến như thế nào, phàm đã là trưởng môn đứng đầu một phái, lại không có thủ đoạn trấn áp được ngươi ư, chẳng qua là vì đã rất lâu không có người thể hiện qua uy quyền dạng này, lấy sức mạnh trấn áp quần hùng, cho nên các ngươi đã quên mất rồi.
Từ bên hông người của Lạc Dao, Trịnh Phù Kiếm không ngừng tỏa ra những khí tức mãnh liệt, dạng khí tức này bình thường đều không nhìn thấy, nhưng mà nếu một khi ngươi đến gần nó, thần trí đều mù mịt, trí óc không lưu thông sáng suốt, hơn nữa lại có một loại lực lượng điều khiển tứ chi, đem ngươi hoàn toàn khống chế.
Giống như vừa rồi, Tư Đồ Quân kia, luận về tu vi, so sánh với Lạc Dao Chân Nhân đều không hơn không kém, nhưng mà lại bị một kiếm của Lạc Dao Chân Nhân đơn giản chém chết.
Nói qua thì cỗ khí tức của Trịnh Phù Kiếm này cũng chỉ có những tác dụng như vậy, nhưng mà trong giao chiến mà nói, chỉ luận với những loại ưu điểm này, đã đủ khiến cho ngươi hoành hành, chiêu số đánh ra đủ là bất bại, chỉ với một cỗ khí tức mờ nhạt, liền đem đối thủ mờ mịt, đơn giản gỡ cái đầu của hắn xuống chơi tạm.
Ba vị đạo sĩ với thân phận đứng đầu, là thuộc hàng đệ tử đời thứ nhất, đôi con ngươi hơi co lại, lúc này trước câu nói mang tính áp bức của Lạc Dao Chân Nhân, không có bất cứ ai dám chống lại, mà chỉ khẽ lùi một bước.
Ba đại cao thủ này vừa lùi một bước, con mắt Lạc Dao đã lập tức sáng lên, nói như vậy, chính là hắn đã chân chính nắm toàn bộ môn phái Trịnh Đô trong tay, phàm đã là cao thủ, lùi lại một bước, coi như là đã quá nhượng bộ cho ngươi rồi.
Đến lúc này, hắn sẽ dùng thân phận là trưởng môn, loại bỏ một loạt những thế lực đệ tử của Sùng Thiên Vân trước đây, thay vào đó là đệ tử của hắn vào nắm những chức vị quan trọng. Đệ tử hàng thứ ba dưới trướng Lạc Dao, cũng là không thiếu, không phải chỉ riêng Sùng Thiên Vân mới có. Những trưởng môn các đời của phái Trịnh Đô đều có một quy tắc, chính là sau khi đứng lên nắm quyền, sẽ lần lượt loại bỏ thế lực của người trước đây. Đây là quy tắc bất thành văn, người nào không làm những điều này, chính là giống như ngồi trên đầu người, nhưng mà vẫn để mặc người tự do tự tại, không có sức khống chế. Giống như là một quân chủ, có ngôi vị, nhưng không hề có quyền lực thực tại, là một vị quân chủ bù nhìn.
Lạc Dao Chân Nhân nghĩ xong, con mắt lại thoáng lạnh lùng, nhìn xuống toàn bộ đoạn trường, đem toàn bộ hơn bốn trăm đạo sĩ của môn phái bao quát vào trong mắt. Cuối cùng con mắt dừng lại trên người một tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ này mặc y phục màu vàng nhạt, y phục dang này chính là biểu tượng tượng trưng nằm trong bốn loại trường phái của phái Trịnh Đô tu võ.
Lạc Dao Chân Nhân trầm giọng nói:
- Ngươi chính là đệ tử của Liễn Các? Trực thuộc sự quản lý của Triệu Lương Dân sư bá?
Tiểu đạo sĩ kia nhanh chóng tiến lên cúi đầu cung kính nói:
- Bẩm trưởng môn, đệ tử là Lạc Bôn, đúng là đệ tử thuộc Liễn Các, là môn đồ dưới hệ của Triệu Lương Dân sư tổ!
Lạc Bôn tiểu đạo sĩ này, luận vào hàng bối phận, chính là đệ tử đời thứ ba, gọi Lạc Dao là sư thúc, mà gọi Triệu Lương Dân sư thúc của Lạc Dao, cũng chính là sư tổ.
Lạc Dao Chân Nhân nghe đến đây, hai mắt liền híp lại, nhàn nhạt gật đầu nói:
- Người từ trước đến nay, vẫn luôn quản lý sự vụ của Liễn Các đúng không? Vậy từ giờ không cần nữa, đã có người thay thế cho ngươi rồi!
Lạc Bôn con mắt trợn tròn, chính là cực kỳ kinh dị, chỉ qua mấy lời nói vừa rồi của Lạc Dao, đã đơn giản tước đi quyền lực của hắn nằm trong Liễn Các, Lạc Bôn có chút không cam tâm, nhưng mà cũng biết đây là kết cục đã định, cho nên chỉ biết cắn răng nói:
- Vâng!
Lạc Bôn tiểu đạo sĩ sau đó lui xuống dưới, mà Lạc Dao Chân Nhân, lại dùng khuôn mặt không biểu tình, tiếp theo lại đặt con mắt xuống trên người của một tiểu đạo sĩ khác, tiểu đạo sĩ này là đạo đồ của Tư Đồ Quân, trên người toàn mặc y phục màu tím.
Lạc Dao Chân Chân chỉ nhìn hắn nhàn nhạt nói:
- Ngươi chính là đệ tử của Thương Các, dưới sự quản lý của Khuông Việt Cơ sư bá?
Tiểu đạo sĩ kia đến đây run sợ, cũng biết rằng Lạc Dao Chân Nhân này đã đến lúc thanh lọc toàn bộ bộ máy, mình có phản kháng cũng không thể làm gì. Liền nhanh trí bước lên với giọng nịnh nọt nói:
- Trưởng môn, đệ tử biết rồi, lát nữa đệ tử sẽ đem toàn bộ ấn ký quản sự vị đem đến cho người! Mọi chuyện làm rất nhanh thôi…
Lạc Dao Chân Nhân khuôn mặt hơi mãn nguyện lộ chút thưởng thức gật đầu nói:
- Tốt, ngươi là người thức thời, sau này rất có tiền đồ, chỉ cần không vi phạm môn quy, bổn trưởng môn sẽ cân nhắc kĩ!
Tiểu đạo sĩ kia mặc dù tiếc nuối chức quản sự của Thương Các, nhưng mà vẫn cắn răng phải trao ra. Nói đến chức vụ quản sự này trong phái Trịnh Đô, quyền lợi cực nhiều, mỗi năm không chỉ được cấp cho đan dược trị thương nhiều hơn, mà còn được các trưởng bối trọng tâm chú ý, theo thường lịch, sẽ có một đợt gọi riêng ngươi vào để truyền thụ cho ngươi võ công, dẫn đến địa vị sau này so với đám đồng liêu cũng sẽ tăng lên. Nhưng mà bây giờ hết thảy những điều đó đều mất hết cả rồi. Lạc Dao Chân Nhân này một khi lên nắm quyền, mọi lợi tức mang tính chất trực tiếp, đơn giản nếu không phải là người của ông ta, toàn bộ đều đừng mong nhấm nháp được chút gì. Bình thường thì các vị Sư thúc đời thứ nhất sẽ đứng ra để tranh cãi, nhưng mà hôm nay Lạc Dao nắm trong tay Trịnh Phù Kiếm, các vị sư thúc cũng đừng mong hé răng nửa lời.
Mà ba vị đạo sĩ đệ tử đời thứ nhất kia, nhìn thấy Lạc Dao áp bức đệ tử dưới trướng, chỉ biết cắn răng trơ mắt nhìn nhau. Dưới thời đại của Sùng Thiên Vân, ngoài một số vị trí trọng yếu cần thiết là có người của Sùng Thiên Vân, những vị trí như quản sự có lợi tức này, vẫn để cho đệ tử dưới trướng của bọn họ đảm nhiệm. Nhưng mà đến lúc Lạc Dao này lên nắm quyền, ngay cả một miếng hắn cũng không nhả, ăn chính là muốn nuốt hết cả xương.
Ba vị đạo sĩ đệ tử đời thứ nhất, trơ trơ con mắt nhìn Lạc Dao tước đi quyền lực của đám đệ tử mà không biết làm sao. Chỉ âm thầm nói nhỏ với nhau:
- Lạc Dao này thật quá ngông cuồng, nhân lúc các lão tổ, các vị Cung Phụng không có mặt, liền trắng trợn làm càn.
- Đúng vậy, nếu có các lão tổ, các vị Cung Phung tại vị, hắn có thể dám làm như thế hay sao?
- Chúng ta ba lão già, tạm thời nhịn đi một chút, chỉ cần một khi các lão tổ quay trở lại, liền cùng đi tìm bọn họ đòi công đạo, hắn dám rút lên Trịnh Phù Kiếm chính là chán sống rồi!
Ba vị đạo sĩ đệ tử đời thứ nhất, đều thống nhất ý kiến, chính là tạm thời nín nhịn, chỉ cần một khi các lão tổ của phái Trịnh Đô trở lại, bọn họ sẽ một mực bẩm báo, đem Lạc Dao điên loạn này hạ xuống đài.
Ba đạo sĩ mỗi người đều thầm rủa trong bụng, lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “ Mẹ khiếp, cả đời lão phu chưa bao giờ nhục nhã như thế này! Lạc Dao, ngươi cứ chờ đấy mà xem…"
Mà lúc này trong khoảng không mê chướng, Bì Do vận một thân Thiên Tầm Công mạnh bạo chạy trốn, phía sau lứng hắn có hai đại cao thủ của phái Bà La truy đuổi vô cùng gấp rút.
Bì Do tu vi chỉ là Võ sư Sơ giai trung cấp, làm sao có thể chạy nhanh hơn hai đại cao thủ Võ sư Trung giai sơ cấp kia cho được, cho nên, chỉ trong một chốc, trên mặt hắn sự tuyệt vọng đã lộ rõ, mà đúng vào lúc này, trong trận mê chướng có tiếng quát lên nổi trội:
- THU!
Tiếng quát kia như một luồng âm thanh hùng hậu, đem toàn bộ không khí xung quanh như muốn phá tan ra, không chỉ vậy, còn có một cỗ áp lực vô cùng lớn trùng xuống, đem Bì Do đang chạy trốn thần trí dần mơ hồ, chốc lát đã gục xuống ngất lịm.
Mà phía sau hắn, Kì Quân, Hoàng Đạo Chung đều xuất hiện tình trạng này, thậm chí ngay cả Quang Đạo Chân Nhân, tu vi cao tuyệt trong ba người, cũng có cảm giác cực kỳ kinh khủng, một cỗ lực lượng lùng bùng áp đến, khiến cho Quang Đạo Chân Nhân lập tức hoa mắt ngã khụy xuống mặt đất, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Còn về trận chiến bên ngoài mê chướng lúc này, đám đạo đồ của phái Trịnh Đô, lúc đầu có vài trăm người, nhưng chỉ sau một chốc, số nhân mạng thảm thương đã cực lớn, nhìn tương quan toàn bộ dốc núi trên Trịnh Đô Phong, đã có đến hơn một trăm cái xác chết lẫn lộn, trong đó còn có không ít xác chết đến thân thể còn không nguyên vẹn.
Khi tiếng quát trong mê chướng kia vang ra, cũng là lúc khiến cho tất cả bên ngoài đầu óc đều cảm thấy ong ong một trận. Chỉ có điều người ở bên ngoài mê chướng, ảnh hưởng bị tác dụng vào không nặng bằng người ở bên trong. Bằng không chỉ với tu vi của bọn họ, làm sao có thể khác so với tình trạng của Quang Đạo Chân Nhân.
Nhưng mà Tư Đồ Quân còn chưa kịp xoay đến nửa người, đã có một cỗ kiếm khí khủng khiếp tràn tới, đem thân người ông ta chém ra làm đôi.
Phịch!
Tư Đồ Quân trợn tròn mắt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi không dám tin, thân mình ông ta phân làm hai nửa rơi xuống mặt đất lịch bịch, máu thịt tóe loe, trông qua cực kỳ kinh dị.
Không gian một mảnh im lìm, toàn trường ngây ngốc. Lạc Dao Chân Nhân này chính là muốn trắng trợn lập uy.
Mà Tư Đồ Quân kia cũng quá coi thường Lạc Dao, bởi vì cảnh giới tu vi của hai người này là không hề chênh lệch, cho nên muốn một chiêu giết chết đối phương xem như là chuyện viển vông. Nhưng mà Tư Đồ Quân không ngờ nhất chính là Lạc Dao này lại quyết liệt đến như vậy, hắn dám liều lĩnh bất chấp di huấn của tiền bối hàng trăm năm trước, rút lên Trịnh Phù Kiếm, chém chết chính mình.
Trong đạo trường của phái Trịnh Đô lúc này có khoảng hơn bốn trăm đệ tử, thời gian này không ngừng có những đệ tử từ các ngọn núi lệ thuộc của đỉnh Phù tiến vào đạo trường.
Không ít đệ tử của phái Trịnh Đô, ngay cả đệ tử hàng thứ nhất cũng phải một mực khiếp sợ trước hành động lần này của Lạc Dao, hắn thực sự quá điên cuồng. Vừa mới ngồi lên trưởng giáo vị chưa nóng chỗ, đã ra tay sát hại đồng môn, trắng trợn lập uy. Còn nữa, hắn chính là phá bỏ di huấn, trắng trợn rút lên Trịnh Phù Kiếm, nghĩa là cũng tự mình đưa ra quyết định, đem toàn bộ phái Trịnh Đô từ nay quay về con đường tà đạo.
Các đại môn chính phái trong dãy Hoàng Liên Sơn, cũng là vì trưởng môn đời thứ hai mươi hai của phái Trịnh Đô phong ấn Trịnh Phù Kiếm này vào giữa ngọn đạo trường, cuối cùng mới dễ dàng chấp thuận cho phái Trịnh Đô nổi tiếng hung danh quy thuận vào trận tuyến chính phái, yên vị trong trận tuyến này đến hàng trăm năm, không còn bị các môn phái tự xưng là chính phái thi thoảng đem môn đồ đến kể tội lạm sát nữa. Mà cũng vì vậy, môn đồ của phái Trịnh Đô mới tăng lên đáng kể, thuyết võ học của phái Trịnh Đô vì vậy mà được ca tụng lan truyền rộng rãi trong khắp các ngọn sơn mạch.
Nhưng mà sau một lần này, một khi hung danh Trịnh Phù Kiếm đã được rút lên lan truyền ra ngoài, phái Trịnh Đô sẽ lại một lần nữa trở thành nguồn tâm điểm công kích của các đại môn chính phái. Hơn nữa mấy môn phái tà đạo lâu nay bị phái Trịnh Đô đè ép, cũng vì vậy mà nhân cơ hội trỗi dậy một lần nữa, đem ngọn Trịnh Đô Phong một lần vây lấy, đến lúc ấy, không chỉ Trịnh Đô bị cô lập một chỗ, mà sẽ là bị đến mấy môn phái vây công, hậu quả vô cùng thảm.
Trong đạo trường của phái Trịnh Đô lúc này, có ba đạo sĩ là đệ tử đời thứ nhất, tu vi ngang bằng với Lạc Dao Nhân Nhân. Con mắt đều khiếp sợ nhìn gã, chính là không dám tin vào mắt mình.
Mà Lạc Dao Chân Nhân, sau khi chém chết Tư Đồ Quân để lập uy, liền chậm rãi thu lại Trịnh Phù Kiếm, nép ở bên hông.
Lạc Dao Chân Nhân khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh đi về một góc đạo trường, ở đó có một chiếc ghế gỗ chạm hình thù kỳ quái, trông qua hết sức khí thế. Lúc trước Lạc Dao cũng là ngồi trên chiếc ghế này chất vấn Tư Đồ Quân.
Lạc Dao Chân Nhân không nhanh không chậm ngồi xuống, đem con mắt không lộ chút cảm xúc nói:
- Còn có ai? Là muốn chi viện cho bên ngoài?
Lạc Dao nói đến đây, giống như dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt tất cả đám đạo sĩ, khiến cho tất cả bọn họ đều tỉnh táo trở lại. Đây chính là trưởng môn, lời nói của trưởng môn là uy quyền tuyệt đối, ngươi từ lúc nào lại quên mất điều này, cho dù ngươi có là tu vi cao cường đến như thế nào, phàm đã là trưởng môn đứng đầu một phái, lại không có thủ đoạn trấn áp được ngươi ư, chẳng qua là vì đã rất lâu không có người thể hiện qua uy quyền dạng này, lấy sức mạnh trấn áp quần hùng, cho nên các ngươi đã quên mất rồi.
Từ bên hông người của Lạc Dao, Trịnh Phù Kiếm không ngừng tỏa ra những khí tức mãnh liệt, dạng khí tức này bình thường đều không nhìn thấy, nhưng mà nếu một khi ngươi đến gần nó, thần trí đều mù mịt, trí óc không lưu thông sáng suốt, hơn nữa lại có một loại lực lượng điều khiển tứ chi, đem ngươi hoàn toàn khống chế.
Giống như vừa rồi, Tư Đồ Quân kia, luận về tu vi, so sánh với Lạc Dao Chân Nhân đều không hơn không kém, nhưng mà lại bị một kiếm của Lạc Dao Chân Nhân đơn giản chém chết.
Nói qua thì cỗ khí tức của Trịnh Phù Kiếm này cũng chỉ có những tác dụng như vậy, nhưng mà trong giao chiến mà nói, chỉ luận với những loại ưu điểm này, đã đủ khiến cho ngươi hoành hành, chiêu số đánh ra đủ là bất bại, chỉ với một cỗ khí tức mờ nhạt, liền đem đối thủ mờ mịt, đơn giản gỡ cái đầu của hắn xuống chơi tạm.
Ba vị đạo sĩ với thân phận đứng đầu, là thuộc hàng đệ tử đời thứ nhất, đôi con ngươi hơi co lại, lúc này trước câu nói mang tính áp bức của Lạc Dao Chân Nhân, không có bất cứ ai dám chống lại, mà chỉ khẽ lùi một bước.
Ba đại cao thủ này vừa lùi một bước, con mắt Lạc Dao đã lập tức sáng lên, nói như vậy, chính là hắn đã chân chính nắm toàn bộ môn phái Trịnh Đô trong tay, phàm đã là cao thủ, lùi lại một bước, coi như là đã quá nhượng bộ cho ngươi rồi.
Đến lúc này, hắn sẽ dùng thân phận là trưởng môn, loại bỏ một loạt những thế lực đệ tử của Sùng Thiên Vân trước đây, thay vào đó là đệ tử của hắn vào nắm những chức vị quan trọng. Đệ tử hàng thứ ba dưới trướng Lạc Dao, cũng là không thiếu, không phải chỉ riêng Sùng Thiên Vân mới có. Những trưởng môn các đời của phái Trịnh Đô đều có một quy tắc, chính là sau khi đứng lên nắm quyền, sẽ lần lượt loại bỏ thế lực của người trước đây. Đây là quy tắc bất thành văn, người nào không làm những điều này, chính là giống như ngồi trên đầu người, nhưng mà vẫn để mặc người tự do tự tại, không có sức khống chế. Giống như là một quân chủ, có ngôi vị, nhưng không hề có quyền lực thực tại, là một vị quân chủ bù nhìn.
Lạc Dao Chân Nhân nghĩ xong, con mắt lại thoáng lạnh lùng, nhìn xuống toàn bộ đoạn trường, đem toàn bộ hơn bốn trăm đạo sĩ của môn phái bao quát vào trong mắt. Cuối cùng con mắt dừng lại trên người một tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ này mặc y phục màu vàng nhạt, y phục dang này chính là biểu tượng tượng trưng nằm trong bốn loại trường phái của phái Trịnh Đô tu võ.
Lạc Dao Chân Nhân trầm giọng nói:
- Ngươi chính là đệ tử của Liễn Các? Trực thuộc sự quản lý của Triệu Lương Dân sư bá?
Tiểu đạo sĩ kia nhanh chóng tiến lên cúi đầu cung kính nói:
- Bẩm trưởng môn, đệ tử là Lạc Bôn, đúng là đệ tử thuộc Liễn Các, là môn đồ dưới hệ của Triệu Lương Dân sư tổ!
Lạc Bôn tiểu đạo sĩ này, luận vào hàng bối phận, chính là đệ tử đời thứ ba, gọi Lạc Dao là sư thúc, mà gọi Triệu Lương Dân sư thúc của Lạc Dao, cũng chính là sư tổ.
Lạc Dao Chân Nhân nghe đến đây, hai mắt liền híp lại, nhàn nhạt gật đầu nói:
- Người từ trước đến nay, vẫn luôn quản lý sự vụ của Liễn Các đúng không? Vậy từ giờ không cần nữa, đã có người thay thế cho ngươi rồi!
Lạc Bôn con mắt trợn tròn, chính là cực kỳ kinh dị, chỉ qua mấy lời nói vừa rồi của Lạc Dao, đã đơn giản tước đi quyền lực của hắn nằm trong Liễn Các, Lạc Bôn có chút không cam tâm, nhưng mà cũng biết đây là kết cục đã định, cho nên chỉ biết cắn răng nói:
- Vâng!
Lạc Bôn tiểu đạo sĩ sau đó lui xuống dưới, mà Lạc Dao Chân Nhân, lại dùng khuôn mặt không biểu tình, tiếp theo lại đặt con mắt xuống trên người của một tiểu đạo sĩ khác, tiểu đạo sĩ này là đạo đồ của Tư Đồ Quân, trên người toàn mặc y phục màu tím.
Lạc Dao Chân Chân chỉ nhìn hắn nhàn nhạt nói:
- Ngươi chính là đệ tử của Thương Các, dưới sự quản lý của Khuông Việt Cơ sư bá?
Tiểu đạo sĩ kia đến đây run sợ, cũng biết rằng Lạc Dao Chân Nhân này đã đến lúc thanh lọc toàn bộ bộ máy, mình có phản kháng cũng không thể làm gì. Liền nhanh trí bước lên với giọng nịnh nọt nói:
- Trưởng môn, đệ tử biết rồi, lát nữa đệ tử sẽ đem toàn bộ ấn ký quản sự vị đem đến cho người! Mọi chuyện làm rất nhanh thôi…
Lạc Dao Chân Nhân khuôn mặt hơi mãn nguyện lộ chút thưởng thức gật đầu nói:
- Tốt, ngươi là người thức thời, sau này rất có tiền đồ, chỉ cần không vi phạm môn quy, bổn trưởng môn sẽ cân nhắc kĩ!
Tiểu đạo sĩ kia mặc dù tiếc nuối chức quản sự của Thương Các, nhưng mà vẫn cắn răng phải trao ra. Nói đến chức vụ quản sự này trong phái Trịnh Đô, quyền lợi cực nhiều, mỗi năm không chỉ được cấp cho đan dược trị thương nhiều hơn, mà còn được các trưởng bối trọng tâm chú ý, theo thường lịch, sẽ có một đợt gọi riêng ngươi vào để truyền thụ cho ngươi võ công, dẫn đến địa vị sau này so với đám đồng liêu cũng sẽ tăng lên. Nhưng mà bây giờ hết thảy những điều đó đều mất hết cả rồi. Lạc Dao Chân Nhân này một khi lên nắm quyền, mọi lợi tức mang tính chất trực tiếp, đơn giản nếu không phải là người của ông ta, toàn bộ đều đừng mong nhấm nháp được chút gì. Bình thường thì các vị Sư thúc đời thứ nhất sẽ đứng ra để tranh cãi, nhưng mà hôm nay Lạc Dao nắm trong tay Trịnh Phù Kiếm, các vị sư thúc cũng đừng mong hé răng nửa lời.
Mà ba vị đạo sĩ đệ tử đời thứ nhất kia, nhìn thấy Lạc Dao áp bức đệ tử dưới trướng, chỉ biết cắn răng trơ mắt nhìn nhau. Dưới thời đại của Sùng Thiên Vân, ngoài một số vị trí trọng yếu cần thiết là có người của Sùng Thiên Vân, những vị trí như quản sự có lợi tức này, vẫn để cho đệ tử dưới trướng của bọn họ đảm nhiệm. Nhưng mà đến lúc Lạc Dao này lên nắm quyền, ngay cả một miếng hắn cũng không nhả, ăn chính là muốn nuốt hết cả xương.
Ba vị đạo sĩ đệ tử đời thứ nhất, trơ trơ con mắt nhìn Lạc Dao tước đi quyền lực của đám đệ tử mà không biết làm sao. Chỉ âm thầm nói nhỏ với nhau:
- Lạc Dao này thật quá ngông cuồng, nhân lúc các lão tổ, các vị Cung Phụng không có mặt, liền trắng trợn làm càn.
- Đúng vậy, nếu có các lão tổ, các vị Cung Phung tại vị, hắn có thể dám làm như thế hay sao?
- Chúng ta ba lão già, tạm thời nhịn đi một chút, chỉ cần một khi các lão tổ quay trở lại, liền cùng đi tìm bọn họ đòi công đạo, hắn dám rút lên Trịnh Phù Kiếm chính là chán sống rồi!
Ba vị đạo sĩ đệ tử đời thứ nhất, đều thống nhất ý kiến, chính là tạm thời nín nhịn, chỉ cần một khi các lão tổ của phái Trịnh Đô trở lại, bọn họ sẽ một mực bẩm báo, đem Lạc Dao điên loạn này hạ xuống đài.
Ba đạo sĩ mỗi người đều thầm rủa trong bụng, lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “ Mẹ khiếp, cả đời lão phu chưa bao giờ nhục nhã như thế này! Lạc Dao, ngươi cứ chờ đấy mà xem…"
Mà lúc này trong khoảng không mê chướng, Bì Do vận một thân Thiên Tầm Công mạnh bạo chạy trốn, phía sau lứng hắn có hai đại cao thủ của phái Bà La truy đuổi vô cùng gấp rút.
Bì Do tu vi chỉ là Võ sư Sơ giai trung cấp, làm sao có thể chạy nhanh hơn hai đại cao thủ Võ sư Trung giai sơ cấp kia cho được, cho nên, chỉ trong một chốc, trên mặt hắn sự tuyệt vọng đã lộ rõ, mà đúng vào lúc này, trong trận mê chướng có tiếng quát lên nổi trội:
- THU!
Tiếng quát kia như một luồng âm thanh hùng hậu, đem toàn bộ không khí xung quanh như muốn phá tan ra, không chỉ vậy, còn có một cỗ áp lực vô cùng lớn trùng xuống, đem Bì Do đang chạy trốn thần trí dần mơ hồ, chốc lát đã gục xuống ngất lịm.
Mà phía sau hắn, Kì Quân, Hoàng Đạo Chung đều xuất hiện tình trạng này, thậm chí ngay cả Quang Đạo Chân Nhân, tu vi cao tuyệt trong ba người, cũng có cảm giác cực kỳ kinh khủng, một cỗ lực lượng lùng bùng áp đến, khiến cho Quang Đạo Chân Nhân lập tức hoa mắt ngã khụy xuống mặt đất, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Còn về trận chiến bên ngoài mê chướng lúc này, đám đạo đồ của phái Trịnh Đô, lúc đầu có vài trăm người, nhưng chỉ sau một chốc, số nhân mạng thảm thương đã cực lớn, nhìn tương quan toàn bộ dốc núi trên Trịnh Đô Phong, đã có đến hơn một trăm cái xác chết lẫn lộn, trong đó còn có không ít xác chết đến thân thể còn không nguyên vẹn.
Khi tiếng quát trong mê chướng kia vang ra, cũng là lúc khiến cho tất cả bên ngoài đầu óc đều cảm thấy ong ong một trận. Chỉ có điều người ở bên ngoài mê chướng, ảnh hưởng bị tác dụng vào không nặng bằng người ở bên trong. Bằng không chỉ với tu vi của bọn họ, làm sao có thể khác so với tình trạng của Quang Đạo Chân Nhân.
Tác giả :
Lãnh Phát Công Tử