Bại Liệt Thiếu Gia
Chương 24: Phỏng vấn (1)
Vũ Minh trong lòng hung hăng rủa thầm họ hàng tổ tông mười tám đời cái thằng cha lễ tân. Xong rồi bước chân cũng không có dừng lại, đối với Vũ Minh mà nói, leo lên tầng bảy không quá khó khăn, có thể coi là một lần rèn luyện cũng được. Thượng thế võ công tuy có lợi ích khi đánh nhau, nhưng khi làm một số thao tác cần thể lực nhiều và lâu dài, chẳng hạn như việc leo cầu thang này cũng có thể là một ví dụ, không thể áp dụng được bừa bãi, vẫn cần thể lực vốn có là chính.
Một mạch chạy trên những cái cầu thang kéo dài, Vũ Minh lại chửi rủa thêm một lần nữa, cái thằng cha nào thiết kế ra khoảng cách bậc thang lại ngắn đến như vậy, hắn bước một bước cũng không cảm thấy vừa chân thoải mái. Nhớ kí ức lúc nhỏ, trong biệt thự nhà họ Trần, những chiếc bậc thang luôn to rộng và cao, bước chân cũng cảm thấy thuận hơn nhiều.
Leo đến tầng năm Vũ Minh đã cảm thấy có điểm mệt mỏi, lên đến tầng bảy hắn mới hơi thở gấp một chút. Đúng là sau này có thời gian thì phải luyện tập tố chất thân thể, sớm ngày đề cao tu vi, còn không như bây giờ mọi việc hoạt động cảm giác thật gò bó khó chịu không thông thoáng.
Tư tưởng kiếp trước lướt qua những ngọn cây phiêu thoát nhẹ nhàng, so sánh với hiện tại đúng là âm thầm kêu khổ.
Bảy lẻ một, bảy lẻ hai, Vũ Minh nhìn quanh đếm số. Chìa khóa đút vào đúng số phòng, vừa mở cửa đã thấy đèn điện lập tức bật sáng trưng. Căn phòng bên trong không quá rộng rãi, chỉ khoảng hai mươi mét vuông nhưng cũng khá sạch sẽ và sang trọng. Cạnh cửa có một chỗ treo chìa khóa, Vũ Minh cũng không ngại treo chìa khóa phòng lên đó, bước vào phòng mùi điều hòa mát lạnh xộc ra.
Đối với người khác Vũ Minh có thể không biết, nhưng đối với hắn hắn rất ghét cái mùi điều hòa này, kiếp trước và kiếp này hoàn cảnh đều được ở trong không khí trong lành. Bây giờ cảm nhận thứ tươi mát nhân tạo này vẫn chưa thể thích ứng.
Xoay mình đặt thân xuống giường, cảm giác giường là đệm mút rất êm ái, Vũ Minh thầm than, quả thật bỏ một triệu ra chất lượng đúng là có phần khác biệt nha.
Hắn cũng không ngại, rút chân ra khỏi đôi giày sau mấy ngày quần tả trông đã bẩn đến đáng thương, phủi bụi vài cái, Vũ Minh co chân ngồi sát vào mép giường, khoanh chân nhắm mắt thiền định. Hắn định điều tiết thân thể một chút.
Trải qua một tháng điều trị tự thân, thân thể Vũ Minh hiện tại đã khởi sắc hơn, cộng thêm mấy ngày lang bạt, tình trạng cũng cải thiện rất nhiều. Đến bây giờ đã có thể nói hắn trở về trạng thái cơ bản khỏe mạnh như người bình thường. Mấy gã bác sĩ địa cầu, nếu biết Vũ Minh chỉ bình phục trong một tháng, hơn nữa lại còn khỏi hoàn toàn, chỉ sợ thầm rủa trời chửi diêm vương công sức đi học bao nhiêu năm trời không bằng một tên phế vật như Vũ Minh, tâm tình đảm bảo sẽ có điểm không phục.
Vũ Minh khoanh chân cảm nhận tố chất thân thể, thuận tiện điều hòa Thanh Thần Quyết, lần trước đụng độ với chớm giai đẳng cấp Mị Thể, đúng là làm Vũ Minh sợ hãi không thôi, hai lần sử dụng Cầm Hồn Ấn, một tiểu thành một đại thành hao tổn tinh thần lực của Vũ Minh không ít, đến tận bây giờ trải qua mấy hôm thời gian Hồn Thể của Vũ Minh mới chỉ có thể hồi phục tinh thần hồn lực quá một nửa. Có thể nói lần đó đánh cược quá lớn, Vũ Minh nghĩ thầm sau này tuyệt đối không thể rơi vào trạng thái sơ xuất như vậy.
Lấy ra từ ba lô mấy đồ vật dụng để phân biệt, có hai chiếc la bàn, một loại có kí hiệu màu đen và một loại có kí hiệu màu đỏ, không biết có tác dụng gì. Vũ Minh lại lấy ra một cuốn sách màu xanh lá cũ sởn, giở ra vài trang trong mắt liền tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Hai chiếc la bàn này thì ra đều thuộc loại cổ điển, một đen một đỏ đều đại biểu cho hai thứ công năng. Cái màu đen là la bàn dùng trong môi trường có từ tính cao, xác định phương hương cũng không vì thế mà sai lệch, bởi la bàn có cấu tạo từ nam châm, nếu gặp phải điều kiện môi trường ảnh hưởng bất lợi, phương hướng phán đoán cũng có thể vì thế mà sai lệch. Loại la bàn thứ hai có đánh dấu màu đỏ là loại thường, thường dùng trong hoàn cảnh sa mạc hoặc địa phương có khí vụ bao quanh không xác định được phương hướng, loại đánh dấu màu đỏ này vẫn là thấy người ta sử dụng nhiều nhất. Nghĩ lại Vũ Minh thấy cái gã ở tiệm đồ cổ kia cũng không dám làm quả lừa quá trắng trợn, ít ra hai cái này đều có lợi ích.
Đảo mắt nhìn qua trong ba lô còn có nhiều thứ Vũ Minh vẫn chưa thể xác định được tác dụng, nhưng hắn cũng gật đầu một cái tự thưởng cho mình lười biếng một chút. Những thứ này trên quá trình đi tới Hoàng Liên Sơn kia từ từ tìm hiểu cũng được.
Nhớ lại mấy tiếng trước Vũ Minh vừa ra khỏi sở bảo tàng, thấy mấy đám người có hành động mờ ám lượn lờ xung quanh, tò mò mà bám theo sau. Không nghĩ chúng lại là thành phần thuộc thị trường bán đồ cổ chợ đen, thông qua chúng Vũ Minh thăm dò được không ít tin tức, hóa ra ở địa cầu này còn thịnh hành một cái nghề nữa là trộm mộ, những tên trộm mộ này luôn luôn rình rập địa điểm các nhà khảo cổ thường xuyên lui tới tác nghiệp đánh liều ăn trộm.
Những năm trước giải phóng, nghề này còn kém phát triển, những tên trộm mộ chỉ có thể rình rập những ngôi mộ của đại phú gia, địa chủ giàu có để hành nghề, những năm gần về đây nghề này càng có sự khởi sắc hơn, cuối cùng đúc rút ra không ít kinh nghiệm tác nghiệp, thậm chí không ít chuyện ma quái li kì cũng có nói qua. Những tên trộm mộ này cũng phân đẳng cấp rất nghiêm ngặt, phàm là mới hành nghề chỉ có thể đi theo canh chừng, nhận được chút lợi tức.
Những tên trộm mộ đã có chút kinh nghiệm thì đều tổ chức theo nhóm bí mật, mấy người có khả năng cộng kinh nghiệm lão luyện, bám theo các nhà khảo cổ. Nhân cơ hội một là họ chưa bắt đầu tác nghiệp chỉ mới xác định được địa điểm, ra tay trước để kiếm về chút lợi tức, hoặc nhân lúc họ đã bắt đầu khai quật rình rập cơ hội sơ ý mà chôm chỉa.
Thế nhưng những tên trộm mộ thuộc tầng lớp này thường là chết nhiều nhất, chính bởi trong mộ địa không chỉ có gia tài hoa mắt người, mà cơ quan bẫy rập cũng nhiều vô số kể. Có không ít kẻ vì tham lam mà cuối cùng vàng còn chưa nhìn thấy đã bị bẫy rập hại chết, đến xác cũng không còn, thật thảm thương vô cùng.
Dẫu vậy, vì tiền tài, có không ít tên vẫn bất chấp tính mạng làm liều, thế cho nên mới có câu nói, nhưng thằng có chút kinh nghiệm còn có khả năng dễ chết hơn những thằng mới vào nghề.
Bởi vì sau khả năng của những tên trộm mộ có chút kinh nghiệm nghiệp dư, thì cũng có tồn tại những bậc lão làng trong nghề trộm mộ đến đẳng cấp chuyên nghiệp, những người mới vào nghề cũng là đi theo những tên này học hỏi cho nên tính mạng mới có phần đảm bảo.
Tác phong của những tên trộm mộ chuyên nghiệp cũng thật kì lạ, không chỉ hành động nhanh gọn, mà kinh nghiệm về bẫy rập mộ địa cũng là choáng ngợp. Những người này trong mình đồ nghề mang theo thì nhiều vô kể, toàn là những thứ không tên. Những tên trộm mộ theo học nghề thấy những đồ đạc này đều có tác dụng thì cũng đều học theo mà mang đầy đủ, mặc dù chẳng biết tác dụng của nó là gì.
Chính vì vậy thị trường chợ đen mới có những thứ mà như Vũ Minh đang sở hữu trong tay, chọn bộ đồ nghề trộm mộ theo cách chuyên nghiệp. Mặc dù chẳng có một tên trộm mộ nào thuộc đẳng cấp nghiệp dư hay có chút kinh nghiệm nào có thể hiểu biết được hết nhưng vẫn mặc nhiên mang theo đồ nghề giộng các tiền bối cho đủ bộ, đến ngay cả những tên mới học nghề cũng ti toe không kém cạnh. Thành ra việc bán đồ nghề trộm mộ này cũng kiếm được không ít lợi tức, không biết những người trộm mộ chuyên nghiệp kia liệu có giở chút mánh khóe, móc nối với tiểu thương để lừa gạt mấy tên gà mờ bên dưới hay không, nhưng cũng có thể thấy đây cũng là một quy định thật nực cười trong nghề trộm mộ hổ lốn này.
Nghĩ miêng man, Vũ Minh mắt đã lim dim ngủ thiếp đi từ lúc nào, hắn trìm trong một biển hỗn độn toàn những suy tư.
Đến lúc trời nghiêng đã quá bóng buổi sáng, Vũ Minh mới giật mình hốt hoảng ‘Xong rồi!’.
Vũ Minh tự gõ đến bốp một cái vào đầu, hận một tiếng rủa thầm, cũng không biết bây giờ là mấy giờ. Công tác phỏng vấn của sở bảo tàng Hải Phòng liệu đã bắt đầu hay chưa. Nhanh chân xỏ đôi giày có phần nham ố, không bận tâm bộ dạng mình thế nào, đánh răng một cách sơ qua. Rồi xông thẳng một nhát phi ra cửa, ba lô trong chớp nhoáng cũng đã lấy đi từ lúc nào.
Chỉ thấy vèo một cái, bóng Vũ Minh loáng qua một nhát, gã lễ tân nhà nghỉ chỉ kịp tròn mắt và nghe thấy âm thanh vang lại một tiếng.
- Trả phòng!
Từ lúc nào trên bàn đã xuất hiện chùm chìa khóa, thao tác đúng là nhanh đến chóng mặt. Khoảng cách từ nhà nghỉ đến sở bảo tàng cũng khá gần, Vũ Minh chẳng tốn mấy phút đã có mặt trong sân khuôn viên. Nhận thấy danh sách gọi phỏng vấn đã đến những người cuối cùng hắn liền toát mồ hôi chảy dài, chạy lên vội vã hỏi:
- Đã có nghe qua cái tên Trần Vũ Minh hay chưa?
Mấy người đứng phía trước thấy vậy nheo mày không nói gì, bất quá có một thanh niên tỏ vẻ hảo tâm nói:
- Cũng đã đọc qua ba bốn người thì phải, anh bây giờ thử lên hỏi lại xem!
Vũ Minh gật gật đầu vài cái tỏ vẻ cảm ơn, đối với thanh niên này trong lòng sinh ra không ít hào cảm. Trong đám người này có ai mà lại nguyện ý nói cho hắn biết, bớt một người là bớt đi một đối thủ, khả năng có miếng cơm cho vào bụng cũng tăng lên, không có ai ngu ngốc lại mua thêm rắc rối vào mình. Thanh niên kia vừa nói cho Vũ Minh một lời, đã có không ít ánh mắt bất thiện nhìn hắn, ý tứ không nói thì không ai bảo anh câm đâu.
Vũ Minh âm thầm ghi nhớ người này trong lòng, cũng không có chần chừ, lập tức phóng người lao vào hội trường phỏng vấn. Một người bảo vệ thấy Vũ Minh chạy như bay đến thì liền chặn lại:
- Đứng lại, mời anh đến lượt thì mới tham gia phỏng vấn, không được lộn xộn!
Vũ Minh hổn hển mà nói:
- Xin lỗi! Tôi đến muộn, tên tôi vừa mới gọi qua ba bốn người xong!
Anh bảo vệ thấy vậy thì cũng không khách khí nghiêm khắc mà nói:
- Đã như vậy thì coi như anh đen đủi, anh có thể về được rồi. Chúng tôi cũng đã bổ sung danh sách gần đầy đủ, bây giờ chỉ tìm người dự bị nữa thôi!
Vũ Minh lập tức khuôn mặt co dãn, miệng không ngại có chút cầu tình nói:
- Tôi chỉ cần một cơ hội? Nếu không đủ khả năng thì cũng không có gì đáng tiếc!
Anh bảo vệ nhìn hắn rồi lạnh lùng mà lắc đầu, Vũ Minh có phần chán nản. Đang quay người định đi thì chợt có giọng nói gọi hắn giật lại:
- Anh kia vào đây một chút!
Vũ Minh sửng sốt quay đầu, nhìn thấy người gọi mình là một người đàn ông cũng đã khá cao tuổi, khoảng tầm sáu mươi trở lên, tóc đã bạc trắng, nhìn hắn mỉm cười. Vũ Minh thấy vậy mừng rỡ bước vào, anh bảo vệ nhìn qua nhìn lại than thầm một câu cạnh tai Vũ Minh:
- May cho anh là giáo sư Cao Tự có chút dễ tính đấy!
Giáo sư Cao Tự sao, trong lòng Vũ Minh tự hỏi, thì ra đây chính là giáo sư Cao Tự trưởng đoàn thám hiểm lần này. Đúng thật là con người có hình tượng, nhìn qua cho dù người ta không biết học vị cũng phải đoán ra được chức vụ đến tám chín phần, phong thái lãnh đạo quả thật khác hẳn nha.
Vũ Minh chậm chậm bước chân tiến vào mặt không biểu tình mà nhìn toàn đoàn phỏng vấn, trong đoàn chỉ có hai người Vũ Minh có thể nhận biết, một là cô thư ký hôm qua làm danh sách, hai là giáo sư Cao Tự còn lại toàn bộ đều là khuôn mặt lạnh đang chăm chăm nhìn hắn.
Giáo sư Cao Tự tỏ vẻ thân thiện hỏi:
- Anh tên là gì?
Vũ Minh cũng đáp lại thịnh tình của giáo sư Cao Tự, trả lời rất cẩn thận và trong lời nói có phần kính trọng:
- Tôi tên Trần Vũ Minh, rất hân hạnh được làm quen với giáo sư!
Giáo sư Cao Tự nghe thấy vậy thì liền gật gật đầu, cô thư ký bên cạnh cũng nhanh tay đưa một tập hồ sơ đến trong tay giáo sư Cao Tự. Ông nhìn qua một lượt rồi bắt đầu đặt câu hỏi:
- Chắc anh cũng biết việc lần này là gì rồi, chúng tôi tuyển người cũng không phải làm việc gì quá khó khăn?
Vũ Minh gật đầu vài cái, khẳng định, trong mắt còn có phần tự tin:
- Tôi biết, hơn nữa tôi khẳng định mình hoàn toàn có khả năng đảm nhận. Tôi cũng không ngại mà khẳng định rằng tôi cũng có am hiểu về khảo cổ, nhất định có thể giúp cho đoàn chúng ta thành công trong công việc lần này!
- Ồ!
Cả hội trường lập tức vang lên tiếng cười, đa phần ánh mắt còn tỏ vẻ không tin nhìn Vũ Minh. Không ít âm thanh trực tiếp chê bai không khách sáo, giáo sư Cao Tự trong đó thì vẫn điềm tĩnh, quả thật là tố chất của người lãnh đạo, luôn phải tỉnh táo, không nghe những lời sáo rỗng.
Một người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói:
- Vậy anh có thể biểu hiện một chút khả năng cho chúng tôi nhận biết được hay không?
Trong mắt mấy người này, Vũ Minh cùng lắm chỉ là một tên ít học, dám mở miệng hiểu biết về khảo cổ, đúng là không biết tự lượng sức. Thế nhưng họ lại không biết rằng, Vũ Minh đã đọc sách liên quan đến thư tịch đặc biệt là kiến thức khảo cổ hay lăng tẩm mộ địa, kiến thức chuyên ngành cũng có phần rất nắm chắc, cho nên hắn nói hắn có khả năng đều là có cơ sở để nói.
Vũ Minh cũng không vì vậy mà tức giận, hắn cũng không ngại biểu hiện một chút kiến thức, cộng thêm kiếp trước ở Đông Á Đại Lục hắn cũng đã từng tham gia kiến tạo mộ địa. Lịch sử địa cầu tầng lớp không khác Đông Á Đại Lục là mấy, sợ rằng mấy điểm kiến thức mà hắn nói ra sẽ làm không ít kẻ ở đây phải tròn mắt. Bởi vì nó thậm chí còn không tồn tại trong hệ thống kiến thức khảo cổ đương đại, ngay cả giáo sư Cao Tự cũng không thể biết.
Một mạch chạy trên những cái cầu thang kéo dài, Vũ Minh lại chửi rủa thêm một lần nữa, cái thằng cha nào thiết kế ra khoảng cách bậc thang lại ngắn đến như vậy, hắn bước một bước cũng không cảm thấy vừa chân thoải mái. Nhớ kí ức lúc nhỏ, trong biệt thự nhà họ Trần, những chiếc bậc thang luôn to rộng và cao, bước chân cũng cảm thấy thuận hơn nhiều.
Leo đến tầng năm Vũ Minh đã cảm thấy có điểm mệt mỏi, lên đến tầng bảy hắn mới hơi thở gấp một chút. Đúng là sau này có thời gian thì phải luyện tập tố chất thân thể, sớm ngày đề cao tu vi, còn không như bây giờ mọi việc hoạt động cảm giác thật gò bó khó chịu không thông thoáng.
Tư tưởng kiếp trước lướt qua những ngọn cây phiêu thoát nhẹ nhàng, so sánh với hiện tại đúng là âm thầm kêu khổ.
Bảy lẻ một, bảy lẻ hai, Vũ Minh nhìn quanh đếm số. Chìa khóa đút vào đúng số phòng, vừa mở cửa đã thấy đèn điện lập tức bật sáng trưng. Căn phòng bên trong không quá rộng rãi, chỉ khoảng hai mươi mét vuông nhưng cũng khá sạch sẽ và sang trọng. Cạnh cửa có một chỗ treo chìa khóa, Vũ Minh cũng không ngại treo chìa khóa phòng lên đó, bước vào phòng mùi điều hòa mát lạnh xộc ra.
Đối với người khác Vũ Minh có thể không biết, nhưng đối với hắn hắn rất ghét cái mùi điều hòa này, kiếp trước và kiếp này hoàn cảnh đều được ở trong không khí trong lành. Bây giờ cảm nhận thứ tươi mát nhân tạo này vẫn chưa thể thích ứng.
Xoay mình đặt thân xuống giường, cảm giác giường là đệm mút rất êm ái, Vũ Minh thầm than, quả thật bỏ một triệu ra chất lượng đúng là có phần khác biệt nha.
Hắn cũng không ngại, rút chân ra khỏi đôi giày sau mấy ngày quần tả trông đã bẩn đến đáng thương, phủi bụi vài cái, Vũ Minh co chân ngồi sát vào mép giường, khoanh chân nhắm mắt thiền định. Hắn định điều tiết thân thể một chút.
Trải qua một tháng điều trị tự thân, thân thể Vũ Minh hiện tại đã khởi sắc hơn, cộng thêm mấy ngày lang bạt, tình trạng cũng cải thiện rất nhiều. Đến bây giờ đã có thể nói hắn trở về trạng thái cơ bản khỏe mạnh như người bình thường. Mấy gã bác sĩ địa cầu, nếu biết Vũ Minh chỉ bình phục trong một tháng, hơn nữa lại còn khỏi hoàn toàn, chỉ sợ thầm rủa trời chửi diêm vương công sức đi học bao nhiêu năm trời không bằng một tên phế vật như Vũ Minh, tâm tình đảm bảo sẽ có điểm không phục.
Vũ Minh khoanh chân cảm nhận tố chất thân thể, thuận tiện điều hòa Thanh Thần Quyết, lần trước đụng độ với chớm giai đẳng cấp Mị Thể, đúng là làm Vũ Minh sợ hãi không thôi, hai lần sử dụng Cầm Hồn Ấn, một tiểu thành một đại thành hao tổn tinh thần lực của Vũ Minh không ít, đến tận bây giờ trải qua mấy hôm thời gian Hồn Thể của Vũ Minh mới chỉ có thể hồi phục tinh thần hồn lực quá một nửa. Có thể nói lần đó đánh cược quá lớn, Vũ Minh nghĩ thầm sau này tuyệt đối không thể rơi vào trạng thái sơ xuất như vậy.
Lấy ra từ ba lô mấy đồ vật dụng để phân biệt, có hai chiếc la bàn, một loại có kí hiệu màu đen và một loại có kí hiệu màu đỏ, không biết có tác dụng gì. Vũ Minh lại lấy ra một cuốn sách màu xanh lá cũ sởn, giở ra vài trang trong mắt liền tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Hai chiếc la bàn này thì ra đều thuộc loại cổ điển, một đen một đỏ đều đại biểu cho hai thứ công năng. Cái màu đen là la bàn dùng trong môi trường có từ tính cao, xác định phương hương cũng không vì thế mà sai lệch, bởi la bàn có cấu tạo từ nam châm, nếu gặp phải điều kiện môi trường ảnh hưởng bất lợi, phương hướng phán đoán cũng có thể vì thế mà sai lệch. Loại la bàn thứ hai có đánh dấu màu đỏ là loại thường, thường dùng trong hoàn cảnh sa mạc hoặc địa phương có khí vụ bao quanh không xác định được phương hướng, loại đánh dấu màu đỏ này vẫn là thấy người ta sử dụng nhiều nhất. Nghĩ lại Vũ Minh thấy cái gã ở tiệm đồ cổ kia cũng không dám làm quả lừa quá trắng trợn, ít ra hai cái này đều có lợi ích.
Đảo mắt nhìn qua trong ba lô còn có nhiều thứ Vũ Minh vẫn chưa thể xác định được tác dụng, nhưng hắn cũng gật đầu một cái tự thưởng cho mình lười biếng một chút. Những thứ này trên quá trình đi tới Hoàng Liên Sơn kia từ từ tìm hiểu cũng được.
Nhớ lại mấy tiếng trước Vũ Minh vừa ra khỏi sở bảo tàng, thấy mấy đám người có hành động mờ ám lượn lờ xung quanh, tò mò mà bám theo sau. Không nghĩ chúng lại là thành phần thuộc thị trường bán đồ cổ chợ đen, thông qua chúng Vũ Minh thăm dò được không ít tin tức, hóa ra ở địa cầu này còn thịnh hành một cái nghề nữa là trộm mộ, những tên trộm mộ này luôn luôn rình rập địa điểm các nhà khảo cổ thường xuyên lui tới tác nghiệp đánh liều ăn trộm.
Những năm trước giải phóng, nghề này còn kém phát triển, những tên trộm mộ chỉ có thể rình rập những ngôi mộ của đại phú gia, địa chủ giàu có để hành nghề, những năm gần về đây nghề này càng có sự khởi sắc hơn, cuối cùng đúc rút ra không ít kinh nghiệm tác nghiệp, thậm chí không ít chuyện ma quái li kì cũng có nói qua. Những tên trộm mộ này cũng phân đẳng cấp rất nghiêm ngặt, phàm là mới hành nghề chỉ có thể đi theo canh chừng, nhận được chút lợi tức.
Những tên trộm mộ đã có chút kinh nghiệm thì đều tổ chức theo nhóm bí mật, mấy người có khả năng cộng kinh nghiệm lão luyện, bám theo các nhà khảo cổ. Nhân cơ hội một là họ chưa bắt đầu tác nghiệp chỉ mới xác định được địa điểm, ra tay trước để kiếm về chút lợi tức, hoặc nhân lúc họ đã bắt đầu khai quật rình rập cơ hội sơ ý mà chôm chỉa.
Thế nhưng những tên trộm mộ thuộc tầng lớp này thường là chết nhiều nhất, chính bởi trong mộ địa không chỉ có gia tài hoa mắt người, mà cơ quan bẫy rập cũng nhiều vô số kể. Có không ít kẻ vì tham lam mà cuối cùng vàng còn chưa nhìn thấy đã bị bẫy rập hại chết, đến xác cũng không còn, thật thảm thương vô cùng.
Dẫu vậy, vì tiền tài, có không ít tên vẫn bất chấp tính mạng làm liều, thế cho nên mới có câu nói, nhưng thằng có chút kinh nghiệm còn có khả năng dễ chết hơn những thằng mới vào nghề.
Bởi vì sau khả năng của những tên trộm mộ có chút kinh nghiệm nghiệp dư, thì cũng có tồn tại những bậc lão làng trong nghề trộm mộ đến đẳng cấp chuyên nghiệp, những người mới vào nghề cũng là đi theo những tên này học hỏi cho nên tính mạng mới có phần đảm bảo.
Tác phong của những tên trộm mộ chuyên nghiệp cũng thật kì lạ, không chỉ hành động nhanh gọn, mà kinh nghiệm về bẫy rập mộ địa cũng là choáng ngợp. Những người này trong mình đồ nghề mang theo thì nhiều vô kể, toàn là những thứ không tên. Những tên trộm mộ theo học nghề thấy những đồ đạc này đều có tác dụng thì cũng đều học theo mà mang đầy đủ, mặc dù chẳng biết tác dụng của nó là gì.
Chính vì vậy thị trường chợ đen mới có những thứ mà như Vũ Minh đang sở hữu trong tay, chọn bộ đồ nghề trộm mộ theo cách chuyên nghiệp. Mặc dù chẳng có một tên trộm mộ nào thuộc đẳng cấp nghiệp dư hay có chút kinh nghiệm nào có thể hiểu biết được hết nhưng vẫn mặc nhiên mang theo đồ nghề giộng các tiền bối cho đủ bộ, đến ngay cả những tên mới học nghề cũng ti toe không kém cạnh. Thành ra việc bán đồ nghề trộm mộ này cũng kiếm được không ít lợi tức, không biết những người trộm mộ chuyên nghiệp kia liệu có giở chút mánh khóe, móc nối với tiểu thương để lừa gạt mấy tên gà mờ bên dưới hay không, nhưng cũng có thể thấy đây cũng là một quy định thật nực cười trong nghề trộm mộ hổ lốn này.
Nghĩ miêng man, Vũ Minh mắt đã lim dim ngủ thiếp đi từ lúc nào, hắn trìm trong một biển hỗn độn toàn những suy tư.
Đến lúc trời nghiêng đã quá bóng buổi sáng, Vũ Minh mới giật mình hốt hoảng ‘Xong rồi!’.
Vũ Minh tự gõ đến bốp một cái vào đầu, hận một tiếng rủa thầm, cũng không biết bây giờ là mấy giờ. Công tác phỏng vấn của sở bảo tàng Hải Phòng liệu đã bắt đầu hay chưa. Nhanh chân xỏ đôi giày có phần nham ố, không bận tâm bộ dạng mình thế nào, đánh răng một cách sơ qua. Rồi xông thẳng một nhát phi ra cửa, ba lô trong chớp nhoáng cũng đã lấy đi từ lúc nào.
Chỉ thấy vèo một cái, bóng Vũ Minh loáng qua một nhát, gã lễ tân nhà nghỉ chỉ kịp tròn mắt và nghe thấy âm thanh vang lại một tiếng.
- Trả phòng!
Từ lúc nào trên bàn đã xuất hiện chùm chìa khóa, thao tác đúng là nhanh đến chóng mặt. Khoảng cách từ nhà nghỉ đến sở bảo tàng cũng khá gần, Vũ Minh chẳng tốn mấy phút đã có mặt trong sân khuôn viên. Nhận thấy danh sách gọi phỏng vấn đã đến những người cuối cùng hắn liền toát mồ hôi chảy dài, chạy lên vội vã hỏi:
- Đã có nghe qua cái tên Trần Vũ Minh hay chưa?
Mấy người đứng phía trước thấy vậy nheo mày không nói gì, bất quá có một thanh niên tỏ vẻ hảo tâm nói:
- Cũng đã đọc qua ba bốn người thì phải, anh bây giờ thử lên hỏi lại xem!
Vũ Minh gật gật đầu vài cái tỏ vẻ cảm ơn, đối với thanh niên này trong lòng sinh ra không ít hào cảm. Trong đám người này có ai mà lại nguyện ý nói cho hắn biết, bớt một người là bớt đi một đối thủ, khả năng có miếng cơm cho vào bụng cũng tăng lên, không có ai ngu ngốc lại mua thêm rắc rối vào mình. Thanh niên kia vừa nói cho Vũ Minh một lời, đã có không ít ánh mắt bất thiện nhìn hắn, ý tứ không nói thì không ai bảo anh câm đâu.
Vũ Minh âm thầm ghi nhớ người này trong lòng, cũng không có chần chừ, lập tức phóng người lao vào hội trường phỏng vấn. Một người bảo vệ thấy Vũ Minh chạy như bay đến thì liền chặn lại:
- Đứng lại, mời anh đến lượt thì mới tham gia phỏng vấn, không được lộn xộn!
Vũ Minh hổn hển mà nói:
- Xin lỗi! Tôi đến muộn, tên tôi vừa mới gọi qua ba bốn người xong!
Anh bảo vệ thấy vậy thì cũng không khách khí nghiêm khắc mà nói:
- Đã như vậy thì coi như anh đen đủi, anh có thể về được rồi. Chúng tôi cũng đã bổ sung danh sách gần đầy đủ, bây giờ chỉ tìm người dự bị nữa thôi!
Vũ Minh lập tức khuôn mặt co dãn, miệng không ngại có chút cầu tình nói:
- Tôi chỉ cần một cơ hội? Nếu không đủ khả năng thì cũng không có gì đáng tiếc!
Anh bảo vệ nhìn hắn rồi lạnh lùng mà lắc đầu, Vũ Minh có phần chán nản. Đang quay người định đi thì chợt có giọng nói gọi hắn giật lại:
- Anh kia vào đây một chút!
Vũ Minh sửng sốt quay đầu, nhìn thấy người gọi mình là một người đàn ông cũng đã khá cao tuổi, khoảng tầm sáu mươi trở lên, tóc đã bạc trắng, nhìn hắn mỉm cười. Vũ Minh thấy vậy mừng rỡ bước vào, anh bảo vệ nhìn qua nhìn lại than thầm một câu cạnh tai Vũ Minh:
- May cho anh là giáo sư Cao Tự có chút dễ tính đấy!
Giáo sư Cao Tự sao, trong lòng Vũ Minh tự hỏi, thì ra đây chính là giáo sư Cao Tự trưởng đoàn thám hiểm lần này. Đúng thật là con người có hình tượng, nhìn qua cho dù người ta không biết học vị cũng phải đoán ra được chức vụ đến tám chín phần, phong thái lãnh đạo quả thật khác hẳn nha.
Vũ Minh chậm chậm bước chân tiến vào mặt không biểu tình mà nhìn toàn đoàn phỏng vấn, trong đoàn chỉ có hai người Vũ Minh có thể nhận biết, một là cô thư ký hôm qua làm danh sách, hai là giáo sư Cao Tự còn lại toàn bộ đều là khuôn mặt lạnh đang chăm chăm nhìn hắn.
Giáo sư Cao Tự tỏ vẻ thân thiện hỏi:
- Anh tên là gì?
Vũ Minh cũng đáp lại thịnh tình của giáo sư Cao Tự, trả lời rất cẩn thận và trong lời nói có phần kính trọng:
- Tôi tên Trần Vũ Minh, rất hân hạnh được làm quen với giáo sư!
Giáo sư Cao Tự nghe thấy vậy thì liền gật gật đầu, cô thư ký bên cạnh cũng nhanh tay đưa một tập hồ sơ đến trong tay giáo sư Cao Tự. Ông nhìn qua một lượt rồi bắt đầu đặt câu hỏi:
- Chắc anh cũng biết việc lần này là gì rồi, chúng tôi tuyển người cũng không phải làm việc gì quá khó khăn?
Vũ Minh gật đầu vài cái, khẳng định, trong mắt còn có phần tự tin:
- Tôi biết, hơn nữa tôi khẳng định mình hoàn toàn có khả năng đảm nhận. Tôi cũng không ngại mà khẳng định rằng tôi cũng có am hiểu về khảo cổ, nhất định có thể giúp cho đoàn chúng ta thành công trong công việc lần này!
- Ồ!
Cả hội trường lập tức vang lên tiếng cười, đa phần ánh mắt còn tỏ vẻ không tin nhìn Vũ Minh. Không ít âm thanh trực tiếp chê bai không khách sáo, giáo sư Cao Tự trong đó thì vẫn điềm tĩnh, quả thật là tố chất của người lãnh đạo, luôn phải tỉnh táo, không nghe những lời sáo rỗng.
Một người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói:
- Vậy anh có thể biểu hiện một chút khả năng cho chúng tôi nhận biết được hay không?
Trong mắt mấy người này, Vũ Minh cùng lắm chỉ là một tên ít học, dám mở miệng hiểu biết về khảo cổ, đúng là không biết tự lượng sức. Thế nhưng họ lại không biết rằng, Vũ Minh đã đọc sách liên quan đến thư tịch đặc biệt là kiến thức khảo cổ hay lăng tẩm mộ địa, kiến thức chuyên ngành cũng có phần rất nắm chắc, cho nên hắn nói hắn có khả năng đều là có cơ sở để nói.
Vũ Minh cũng không vì vậy mà tức giận, hắn cũng không ngại biểu hiện một chút kiến thức, cộng thêm kiếp trước ở Đông Á Đại Lục hắn cũng đã từng tham gia kiến tạo mộ địa. Lịch sử địa cầu tầng lớp không khác Đông Á Đại Lục là mấy, sợ rằng mấy điểm kiến thức mà hắn nói ra sẽ làm không ít kẻ ở đây phải tròn mắt. Bởi vì nó thậm chí còn không tồn tại trong hệ thống kiến thức khảo cổ đương đại, ngay cả giáo sư Cao Tự cũng không thể biết.
Tác giả :
Lãnh Phát Công Tử