Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử
Chương 5: Bạch xà biến đổi thành mỹ nam
Bạch xà biến đổi thành mỹ nam
Edit: TrangQA830810
Hứa Ngự Tiên nắm tay Hứa Thiệu Nhung, dịu dàng an ủi “ Ca ca, ta không có việc gì, tiên thảo cũng đã tìm được, tuy rằng chỉ có một cây ..."
Hứa Ngự Tiên xấu hổ đem tiên thảo lấy ra, đưa vào tay Hứa Thiệu Nhung “ Xin ca ca thay muội giao cho Đông Lâm vương, vì tiền đồ sau này của người “
Hứa Thiệu Nhung cảm động hít hít mũi, từ ống tay áo móc ra khăn trắng lau khoé mắt “ Muội muội tốt của ta, nếu muốn cái gì đừng ngại cứ nói, dù cho là trăng trên trời, ta cũng tìm về cho muội “
Thân thể Hứa Ngự Tiên khẽ run “ Muội muốn tắm rửa, cũng không cần gì khác..."
Đối với người ngoài Hứa Thiệu Nhung luôn giữ vẻ uy nghiêm cứng ngắc, nhưng ở trước mặt muội muội lại giống như một nàng dâu nhỏ, nước mắt nước mũi tèm lem, nắm lấy tay muội muội không muốn rời, kỳ thực việc này cũng có nguyên do, khi muội muội còn nhỏ Hứa Thiệu Nhung liền rời nhà trốn đi, lần duy nhất sau bao năm trở về lại hay tin phụ mẫu đều mất, còn muội muội bơ vơ không chỗ nương tựa bị đói chỉ còn da bọc xương, mỗi lần nhìn thấy nàng lòng Hứa Thiệu Nhung cực kỳ hổ thẹn.
Hứa Thiệu Nhung gọi người hầu chuẩn bị phòng tắm xong, liền lưu luyến buông tay nàng bước đi.
Hứa Ngự Tiên đem y phục thoát ra, phảng phất còn ngửi được mùi tinh dịch của bạch xà, gương mặt thoáng cái đỏ ửng. Nàng đã không còn tấm thân xử nữ, làm sao có thể gả ra ngoài? Bất quá như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn gả cho một nam nhân xa lạ, nghĩ đến việc giúp chồng dạy con nàng liền hết sức đau đầu, cả đời bên cạnh phụng bồi ca ca có thể xem là lựa chọn tốt nhất.
Hứa Ngự Tiên bước vào ao nước, hạ thể chìm trong dòng nước ấm áp, lại sinh ra chút cảm xúc ngứa ngáy, nhớ tới cự vật thô to của bạch xà, nàng không tự chủ đem hai chân kẹp chặt.
Nàng thế nào lại trở nên lẳng lơ như vậy, nhất định là do tiên thảo gây ra, không biết bao giờ nó mới hết tác dụng ...
Mà ở cách đó ngàn dặm, trên đỉnh núi Thanh Thành cao chót vót, mây mù lượn lờ xung quanh, một đoàn hắc vụ (khói đen) bay vọt vào nơi Hứa Ngự Tiên đã ở đêm qua, hắc vụ phút chốc ngưng tụ, biến thành một nam tử cao to mặc y phục màu đen.
Khuôn mặt của nam tử áo đen tràn đầy lệ khí, một đôi mày kiếm sắc bén, môi mỏng hơi mím, liếc nhìn một đoàn da trắng nhô lên, giọng nói có phần ngang ngược
“ A, đêm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi tuy nhiên phi thăng thất bại? “
Lớp da trắng bên trong bất chợt nhấc lên, lộ ra một cánh tay tựa như được chạm khắc từ bạch ngọc, tiếp theo là thân thể cao lớn không chút tỳ vết, làn da trắng nõn nà, tóc đen như thác nước rủ xuống che đi khuôn mặt huyền ảo.
Nam tử lười biếng dựa vào thạch bích, thổi một làn khí vào lớp da trắng, da trắng bỗng biến hoá thành một bộ bạch y, bọc lên thân thể trơn bóng đang trần trụi của hắn.
Nam tử áo đen nhìn chằm chằm đan điền của hắn, cả kinh nói “ Ngươi đã đánh mất nguyên dương? Là ai gây ra chuyện tốt này? “
“ Là một cái nữ tử người phàm" Nam tử mặc áo trắng lạnh nhạt nói, âm sắc vang lên như tiếng ngọc chạm vào nhau, tinh tế du dương.
Nam tử áo đen xì một tiếng, cười ngả nghiêng “ Một nghìn năm nguyên dương của ngươi, cư nhiên tại lúc phi thăng độ kiếp, bị một phàm nhân phá, ha ha ha..."
Nam tử áo trắng trừng đôi mắt lạnh, cong ngón tay hướng nam tử áo đen khẽ bắn tới, nam tử áo đen chợt ôm bụng, cũng không còn cười nổi tiếng nào.
“ Phi thăng độ kiếp vốn rất dễ nhập ma, ta một đời thanh tỉnh chẳng biết ham muốn, ngay lúc lý trì hoàn toàn mơ hồ, bị bản tính dâm xà mê hoặc, nên mới dùng thân rắn cùng nữ nhân kia triền miên một đêm, nguyên dương bị nàng đoạt đi “
Nam tử áo đen che miệng cười trộm “ Vậy ngươi có tính toán gì không? “
Nam tử áo trắng đưa mắt nhìn về phía nam, sâu xa nói “ Tất nhiên là đi tìm nàng, thu hồi nguyên dương “
Edit: TrangQA830810
Hứa Ngự Tiên nắm tay Hứa Thiệu Nhung, dịu dàng an ủi “ Ca ca, ta không có việc gì, tiên thảo cũng đã tìm được, tuy rằng chỉ có một cây ..."
Hứa Ngự Tiên xấu hổ đem tiên thảo lấy ra, đưa vào tay Hứa Thiệu Nhung “ Xin ca ca thay muội giao cho Đông Lâm vương, vì tiền đồ sau này của người “
Hứa Thiệu Nhung cảm động hít hít mũi, từ ống tay áo móc ra khăn trắng lau khoé mắt “ Muội muội tốt của ta, nếu muốn cái gì đừng ngại cứ nói, dù cho là trăng trên trời, ta cũng tìm về cho muội “
Thân thể Hứa Ngự Tiên khẽ run “ Muội muốn tắm rửa, cũng không cần gì khác..."
Đối với người ngoài Hứa Thiệu Nhung luôn giữ vẻ uy nghiêm cứng ngắc, nhưng ở trước mặt muội muội lại giống như một nàng dâu nhỏ, nước mắt nước mũi tèm lem, nắm lấy tay muội muội không muốn rời, kỳ thực việc này cũng có nguyên do, khi muội muội còn nhỏ Hứa Thiệu Nhung liền rời nhà trốn đi, lần duy nhất sau bao năm trở về lại hay tin phụ mẫu đều mất, còn muội muội bơ vơ không chỗ nương tựa bị đói chỉ còn da bọc xương, mỗi lần nhìn thấy nàng lòng Hứa Thiệu Nhung cực kỳ hổ thẹn.
Hứa Thiệu Nhung gọi người hầu chuẩn bị phòng tắm xong, liền lưu luyến buông tay nàng bước đi.
Hứa Ngự Tiên đem y phục thoát ra, phảng phất còn ngửi được mùi tinh dịch của bạch xà, gương mặt thoáng cái đỏ ửng. Nàng đã không còn tấm thân xử nữ, làm sao có thể gả ra ngoài? Bất quá như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn gả cho một nam nhân xa lạ, nghĩ đến việc giúp chồng dạy con nàng liền hết sức đau đầu, cả đời bên cạnh phụng bồi ca ca có thể xem là lựa chọn tốt nhất.
Hứa Ngự Tiên bước vào ao nước, hạ thể chìm trong dòng nước ấm áp, lại sinh ra chút cảm xúc ngứa ngáy, nhớ tới cự vật thô to của bạch xà, nàng không tự chủ đem hai chân kẹp chặt.
Nàng thế nào lại trở nên lẳng lơ như vậy, nhất định là do tiên thảo gây ra, không biết bao giờ nó mới hết tác dụng ...
Mà ở cách đó ngàn dặm, trên đỉnh núi Thanh Thành cao chót vót, mây mù lượn lờ xung quanh, một đoàn hắc vụ (khói đen) bay vọt vào nơi Hứa Ngự Tiên đã ở đêm qua, hắc vụ phút chốc ngưng tụ, biến thành một nam tử cao to mặc y phục màu đen.
Khuôn mặt của nam tử áo đen tràn đầy lệ khí, một đôi mày kiếm sắc bén, môi mỏng hơi mím, liếc nhìn một đoàn da trắng nhô lên, giọng nói có phần ngang ngược
“ A, đêm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi tuy nhiên phi thăng thất bại? “
Lớp da trắng bên trong bất chợt nhấc lên, lộ ra một cánh tay tựa như được chạm khắc từ bạch ngọc, tiếp theo là thân thể cao lớn không chút tỳ vết, làn da trắng nõn nà, tóc đen như thác nước rủ xuống che đi khuôn mặt huyền ảo.
Nam tử lười biếng dựa vào thạch bích, thổi một làn khí vào lớp da trắng, da trắng bỗng biến hoá thành một bộ bạch y, bọc lên thân thể trơn bóng đang trần trụi của hắn.
Nam tử áo đen nhìn chằm chằm đan điền của hắn, cả kinh nói “ Ngươi đã đánh mất nguyên dương? Là ai gây ra chuyện tốt này? “
“ Là một cái nữ tử người phàm" Nam tử mặc áo trắng lạnh nhạt nói, âm sắc vang lên như tiếng ngọc chạm vào nhau, tinh tế du dương.
Nam tử áo đen xì một tiếng, cười ngả nghiêng “ Một nghìn năm nguyên dương của ngươi, cư nhiên tại lúc phi thăng độ kiếp, bị một phàm nhân phá, ha ha ha..."
Nam tử áo trắng trừng đôi mắt lạnh, cong ngón tay hướng nam tử áo đen khẽ bắn tới, nam tử áo đen chợt ôm bụng, cũng không còn cười nổi tiếng nào.
“ Phi thăng độ kiếp vốn rất dễ nhập ma, ta một đời thanh tỉnh chẳng biết ham muốn, ngay lúc lý trì hoàn toàn mơ hồ, bị bản tính dâm xà mê hoặc, nên mới dùng thân rắn cùng nữ nhân kia triền miên một đêm, nguyên dương bị nàng đoạt đi “
Nam tử áo đen che miệng cười trộm “ Vậy ngươi có tính toán gì không? “
Nam tử áo trắng đưa mắt nhìn về phía nam, sâu xa nói “ Tất nhiên là đi tìm nàng, thu hồi nguyên dương “
Tác giả :
Lưu Vân