Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 59: Bạch thiếu gia bị giáo huấn
Kết quả liên tục mua rất nhiều loại, có thể quần áo cũng không mua nhiều bằng áo lót, Quý Nghiên im lặng.
Vẫn đi dạo đến hơn tám giờ tối Ứng San mới gọi điện thoại bảo Bạch Thắng tới đón người. Lúc họ đi ra đã nhìn thấy xe Bạch Thắng dừng ở trước cổng khu thương mại Thánh Y rồi.
Người đàn ông tuấn nhã mặc quần áo trắng tựa bên cạnh xe, cả người rất giống như đang phát sáng, người đi ngang qua đều rối rít nhìn đến muốn rớt hai tròng mắt.
Hai tay Quý Nghiên đều là túi mua hàng, số lượng tương đối kinh người, Bạch Thắng nhấc chân dài tiến tới gần, thoải mái nhận lấy túi trên tay cô bỏ vào trong xe.
Ngược lại không một chút cảm thấy họ mua nhiều đồ như vậy có gì không đúng, giống như chuyện đương nhiên.
Maybach hoà vào dòng xe chạy đông đúc trên đường, trên xe Ứng San hỏi Bạch Thắng: “Chuyện Quý Nghiên ở trên báo, con không giúp con bé giải quyết sao?"
Bạch Thắng không ngờ Ứng San lại đột nhiên nói cái này, nghiêng nghiêng đầu, “Sao ạ?"
Bình thường mẹ anh không hay xem báo chí, thỉnh thoảng chỉ xem một chút tin tức quốc tế, nếu không phải là xảy ra chuyện gì thì bà ấy sẽ không thể biết chuyện này.
Càng sẽ không nói ra.
Quý Nghiên cũng không nghĩ ra tại sao Ứng San đột nhiên nói đến cái này, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn bà.
Ứng San nói: “Cái loại báo chí không đúng sự thật đó còn giữ lại làm gì? Sớm giải quyết cho xong đi."
Bạch Thắng khẽ nhíu mày, ngược lại có chút kinh ngạc, không ngờ bà sẽ bảo vệ Quý Nghiên như vậy. Mặc dù mẹ anh không lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng cũng không dễ gần giống như Y Mạt Thuần, với ai cũng có thể làm bạn. Đa số thời gian Ứng San vẫn còn có chút cự người ngàn dặm, đối với người không thích bà sẽ rất rõ ràng ra vẻ không thích, một chút thể diện cũng không cho. Cho nên đối với Quý Nghiên thế này đã coi như là rất tốt. Mà người có thể để cho Ứng San quan tâm mua đồ đã ít lại càng ít, tâm trạng của bà cũng vẫn có thể làm cho người ta khó nhìn thấu, nhưng bảo vệ một người như vậy, ngược lại hiếm thấy.
Chỉ là tóm lại, Bạch Thắng rất hài lòng với kết quả này.
Môi mỏng khẽ mở, anh thanh nhã nói: “Con đã và đang ra tay."
Cho dù Ứng San không nói thì Bạch Thắng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Quý Nghiên chịu tiếng xấu này, chẳng qua xử lý chuyện dư luận tương đối sẽ gây ra một ít phiền toái. Mặt ảnh hưởng quá rộng, anh không thể nào đối đãi giống như Quý Anh Bình, lựa chọn thủ đoạn cứng rắn. Dù sao báo chí đã đăng lên, nhiều người đọc như vậy, chẳng lẽ bọn họ không được hiểu lầm Quý Nghiên nữa hay sao? Sợ rằng đến lúc đó, đừng nói là Quý Nghiên mà ngay cả anh cũng có tên trong cuộc nói xấu của họ.
Quý Nghiên cũng sẽ lần nữa được đưa lên đầu sóng ngọn gió.
“Hôm nay ở khu thương mại đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Thắng hỏi.
Phản ứng của Ứng San, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì mới có thể nói như vậy.
Quý Nghiên không lên tiếng, lúc này, cô vẫn nên quả quyết im lặng là tốt nhất.
Cô cũng không thích nói những chuyện này.
Ứng San nói: “Gặp phải một người không có mắt." Bà nói xong nhìn về phía Bạch Thắng: “Con bảo vệ vợ mình kiểu gì vậy? Để cho người ta khi dễ lên đầu lên cổ."
Lần này Quý Nghiên không thể im lặng, mẹ của Bạch Thắng thiếu gia….. Đây là đang trách cứ Bạch thiếu gia sao? Lại còn là vì cô?
Quý Nghiên vội nói: “Chuyện này không liên quan đến Tiểu Bạch."
Ai có thể nghĩ tới đi dạo một con phố còn có thể gặp phải Tôn Quyên chứ? Bạch Thắng cũng không thể nào biết trước, hơn nữa, anh cũng chưa từng gặp mẹ của Mạnh Thiếu Tuyền, anh căn bản cũng không biết người như vậy là ai.
Quý Nghiên quả quyết muốn giải thích cho Bạch Thắng.
Bạch Thắng khẽ mỉm cười, sờ sờ đầu thỏ trắng nhỏ, trấn an cô đừng khẩn trương. Sau đó xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Ứng San một chút, trong mắt rõ ràng lộ ra một tia ý lạnh, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng vừa rồi.
“Là người nào?" Anh trầm giọng nói.
Ứng San chỉ Quý Nghiên, “Con nói cho nó biết đi."
Quý Nghiên há miệng, biết không thể gạt anh được, nhưng cô lại không muốn nói ra Mạnh Thiếu Tuyền, vì vậy lạnh nhạt nói: “Phu nhân của chủ tịch tập đoàn Mạnh Phi."
Mạnh Phi? Đó không phải là mẹ của Mạnh Thiếu Tuyền sao? Vẻ mặt Bạch Thắng càng lạnh hơn, quả thật là tuỳ tiện người nào cũng dám khi dễ Quý Nghiên rồi.
“Nếu lần sau còn có những chuyện tương tự như vậy xảy ra thì con cứ trực tiếp méc người đàn ông của con, để cho nó giúp con giải quyết." Ứng San nhẹ nhàng nói.
Quý Nghiên: “………………"
Xe lái vào nhà họ Bạch, sau khi lên lầu, Bạch Thắng chuẩn bị cầm quần áo của Quý Nghiên đi cất thì Quý Nghiên chợt nhớ tới trong túi còn có quần áo lót, trong nháy mắt ngăn cản nói: “Cảm ơn anh….. không cần, không cần đâu……"
Cô cười đến vẻ mặt vô hại, Bạch Thắng nhìn về phía mấy cái túi, tay dài đúng là có chỗ tốt, dễ dàng giật lấy từ trong tay Quý Nghiên. Quý Nghiên kinh hãi, theo phản xạ đi đến giành, Bạch Thắng giơ tay lên cao, cô làm thế nào cũng với không tới.
Quý Nghiên vừa vội vừa thẹn thùng, cố nhảy lên bắt lấy, nhưng chiều cao cũng là một loại tổn thương không nhỏ!
“Tiểu Bạch, đừng đùa nữa." Cứng rắn không được, cô đành chọn chính sách dụ dỗ.
Bạch Thắng cười nói: “Em đang đỏ mặt cái gì?"
“Không có!" Quý Nghiên kiên quyết phủ nhận.
Cô nào có đỏ mặt chứ?
“Cho anh nhìn thử xem là thứ gì khiến Nghiên Nghiên gấp gáp thành ra như vậy?" Bạch Thắng mới vừa nói xong. Liền đưa tay lấy đồ trong túi ra.
Quý Nghiên không kịp phản ứng, nhìn áo ngực trong tay anh, nháy mắt tim muốn rớt ra ngoài.
Vậy mà đó còn là loại màu đen viền tơ rất dễ nhìn thấu nhìn thấu (tiếng vang)….
Bạch Thắng cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười mở rộng, chất giọng thanh nhã chậm rãi nói: “Đây coi như là em cho anh vui mừng sao?"
Mặt Quý Nghiên đỏ đến bật máu.
Lỗ tai cũng đều đỏ.
Vui mừng cái gì chứ? Đây hoàn toàn không phải là cô mua có được không, cô cũng đang rất bi thương đây!
“Nếu đã mua thì cũng không cần để đó, mặc cho anh xem đi!" Bạch Thắng cong môi.
Sâu thẳm trong mắt lộ ra thú vị và đưa đẩy, nhìn thế nào cũng giống như một con hồ ly xảo trá.
Quý Nghiên không cần nghĩ, “Anh thích thì anh mặc đi, em tuyệt đối không mặc."
Con hồ ly nào đó im lặng nhưng từng bước tiến tới gần, Quý Nghiên ý thức được nguy hiểm, nhanh chân mà bỏ chạy. Người khác chân dài tự nhiên có ưu thếm Quý Nghiên nhảy tót lên trên giường, cầm gối lên đập anh, Bạch Thắng vừa ngăn cản vừa dằng dặc dụ dỗ cô. Quý Nghiên chết sống không làm, hai người náo loạn một hồi, quậy đến cả hai nằm lăn trên giường.
Một người áp chế, một người giãy giụa, lại không thèm để ý đến kết quả cuối cùng như thế nào, Bạch Thắng có thành công dụ dỗ thỏ trắng nhỏ mặc áo lót hấp dẫn vào hay không, tóm lại, ngày hôm sau, cho tới trưa Quý Nghiên cũng không hề nói với anh một câu.
Thời gian lại nhàn nhã trôi qua, mỗi ngày sau khi đi làm về thì Quý Nghiên sẽ cùng Mẫn Luyến Y chăm sóc vườn trái cây và đất trồng rau, cũng thuận tiện len lén học hỏi tay nghề nấu ăn của cô ấy. Tài nấu nướng của Mẫn Luyến Y thật sự là không phải người thường có thể so sánh, Quý Nghiên ăn rồi lại ăn liền có vẻ bị ghiền, thường xuyên nhân lúc cô ấy nấu ăn mà đứng ở một bên xem.
Lúc không có việc gì thì cô cũng sẽ đi thăm Vu Tư Ngọc một chút, chỉ là không thể như mong muốn định kỳ đến nhà cô ấy chăm sóc cô ấy, giúp cô ấy nấu cơm, bởi vì đã có Phượng Vi Nhiên nên cô muốn đến phòng trọ cũng không phải dễ dàng. Lỡ không cẩn thận quấy rầy đến người ta sẽ không tốt, cho nên phần lớn thời gian cô đều là hẹn Vu Tư Ngọc ra ngoài gặp mặt.
Quan hệ của hai người thật giống như lại trở về giai đoạn thời cấp 2, cười đùa tức giận mắng hoà, nếu như bỏ qua sự tang thương không che giấu được trong mắt Vu Tư Ngọc. Thỉnh thoảng dưới tình huống Vu Tư Ngọc mời thì Quý Nghiên sẽ ở lại phòng trọ của cô ấy, mua một đống thức ăn, ngồi ở phòng khách xem ti vi, vừ ăn vừa phỉ nhổ nội dung phim, hoặc là hàn huyên một chút chuyện lý thú mà cả hai mới gặp phải. Đây đều là chuyện mà khi còn bé họ hay làm.
Mỗi khi Vu Tư Ngọc và Quý Nghiên ở chung một chỗ thì cô ấy sẽ biểu hiện ra vẻ mặt thả lỏng hiếm khi nào được như vậy. Không còn là một ngôi sao lớn cao cao tại thương nữa, giống như Quý Nghiên nói, làm ngôi sao cũng đã quá mệt mỏi, ở trước mặt cô, Vu Tư Ngọc cũng chỉ muốn làm chính mình là tốt rồi. Tháo mặt nạ xuống, tháo phòng bị xuống, cũng chỉ là bạn tốt của cô mà thôi.
Chương 59 (tiếp): Bạch thiếu gia bị giáo huấn.
Quý Nghiên cũng đã gặp Phượng Vi Nhiên một lần, là một ngày nào đó vào buổi trưa lúc cô và Vu Tư Ngọc uống trà, anh ta tới đón Vu Tư Ngọc về nhà. Người đàn ông kia có một khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mặc đồ tây được cắt may vừa vặn, vừa nhìn liền biết là một quý ông tinh anh trong đô thị. Trừ quanh người toát khí chất u buồn ra thì quả thật cũng phù hợp với loại hình Vu Tư Ngọc thích.
Cô nhìn ra được, anh ta hẳn là rất thích Vu Tư Ngọc! Mặc dù cô vẫn không biết tại sao anh ta đã từng phản bội cô ấy? Nhưng sau khi trải qua những vết thương đau đớn và chia lìa kia, tình cảm trong mắt anh ta không lừa được người khác, từng chi tiết nhỏ đều biểu hiện sự quan tâm đối với Vu Tư Ngọc. Anh ta, sợ mất cô ấy lần nữa.
Quý Nghiên và anh ta chào hỏi đơn giản, Phượng Vi Nhiên lễ độ đáp lại, nhưng chỉ có thể không hơn. Tâm tư của anh, từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Vu Tư Ngọc.
Vu Tư Ngọc vẫn là bộ mặt tươi cười không sao cả như cũ, giống như lúc Quý Nghiên vừa gặp lại cô ấy, ưu nhã lại trống rỗng làm cho người đau lòng. Nhưng trừ lần đó ra thì bây giờ lại thêm phần giãy giụa và mâu thuẫn, có lẽ chính cô cũng không phát hiện.
Dù là hai người ở bên nhau lần nữa thì vẫn có chút xa cách ngại ngùng, cuối cùng vắt ngang ở trong lòng.
Như một cây gai không nhổ được.
Quý Nghiên không biết Vu Tư Ngọc nghĩ thế nào, cũng không muốn bàn luận thêm về tình cảm của người khác ra sao, cô chỉ hy vọng bạn của mình sẽ được hạnh phúc.
Vu Tư Ngọc đã chịu nhiều đau khổ, chỉ hy vọng trời cao có thể chăm sóc cho cô ấy tốt hơn một chút.
Quý Nghiên cũng từng nhắc qua chuyện này với Bạch Thắng, cô nói: “Hai người yêu nhau không phải là chuyện rất hạnh phúc rất tốt đẹp sao? Tại sao phải trở nên mệt mỏi như vậy? Em vẫn không cách nào tưởng tượng được lúc đầu Tư Ngọc là làm thế nào để gắng gượng vượt qua? Mỗi lần thấy cô ấy là em lại nhớ tới dáng vẻ không buồn không lo trước kia của cô ấy. sẽ không kiềm chế được cảm thấy khó chịu. Nhất định trong lòng cô ấy rất khổ sở, đối với Phượng Vi Nhiên, là yêu, mà cũng là hận. Là anh ta đã mang ánh sáng đến cho tuổi thanh xuân của cô ấy, nhưng cũng là anh ta sau lần đó đã đẩy nửa đời còn lại của cô ấy vào địa ngục. Dù cho hai người sẽ ở cùng nhau đi nữa thì với nhiều tổn thương như vậy, còn có năm năm thiếu sót, bọn họ thế nào cũng không thể tìm về được cảm giác năm đó. Chắc chắn Tư Ngọc cũng biết, mặc kệ năm đó Phượng Vi Nhiên có phải là phản bội cô ấy thật hay không, hoặc là có ẩn tình gì khác hay không thì trong lòng của cô ấy cuối cùng cũng không còn có thể lại thản nhiên chấp nhận anh ta."
Tấm chi phiếu kia, cô gái ở bên cạnh anh ta ngày đó, đều là vết thương không thể chạm đến trong lòng Vu Tư Ngọc.
Nhất là đứa bé không có duyên được làm con của Vu Tư Ngọc kia, đây là chướng ngại lớn nhất giữa cô ấy và Phượng Vi Nhiên!
Dù Vu Tư Ngọc có chết cũng không thể quên!
“Mỗi người đều có cuộc sống riêng, bất kỳ lựa chọn nào cũng đều có thể đưa đến kết cục không thể đoán trước, chuyện này người khác không cách nào nhúng tay vào." Bạch Thắng lý trí cho ra cái nhìn. “Chỉ có thể nói, tình cảm không phải trò đùa, trên đoạn đường này ắt không thể thiếu tin tưởng. Đồng thời còn phải quý trọng người trước mắt mới có thể tiếp tục lâu dài."
Quý Nghiên gật đầu, mặc dù không hiểu lắm nói với cô mấy cái này để làm gì? Nhưng nghe vẫn rất có lý.
Sau đó không lâu, Quý Nghiên lại nhớ tới những lời này, lúc này mới chợt hiểu Bạch Thắng nói chính là cái gì? Đồng thời cũng sợ hãi than rằng khả năng phân tích và sự sáng suốt của Bạch Thắng thật là mạnh, chỉ là nghe cô kể như vậy mà có thể nói trúng tim đen chỉ ra chỗ mấu chốt của vấn đề.
Có lẽ anh đã sớm dự đoán được kết quả này, chỉ là không nhẫn tâm nói cho Quý Nghiên thôi.
Quý Nghiên vốn là đang xem sách, ai ngờ Mộc Tây đột nhiên cầm hộp điều khiển ti vi chọt chọt cô, “Nè, Quý tiểu Nghiên, người này có phải là bạn học cấp 2 gì đó của cậu hay không?"
Chương 59 (tiếp): Bạch thiếu gia bị giáo huấn.
Mộc Tây biết Vu Tư Ngọc, là do ngay từ đầu Quý Nghiên đã nói với cô ấy. Sau đó ở quầy rượu hai người lại thay Vân Thiển giải vây, Mộc Tây cũng từng nhìn thấy cô ấy. Đối với chuyện khi Quý Nghiên không có việc gì liền đi tìm Vu Tư Ngọc, nói chuyện phiếm với cô ấy, giúp cô ấy nấu cơm còn cùng uống trà thì Mộc Tây đã từng bày tỏ kháng nghị mãnh liệt. Vốn là sau khi Quý Nghiên và Bạch Thắng ở bên nhau liền không có nhiều thời gian gặp cô ấy rồi, bây giờ còn thêm một Vu Tư Ngọc, cô ấy cảm thấy mình bị Quý Nghiên hoàn toàn không để mắt đến.
Trái tim nhỏ vô cùng bị thương.
Chỉ là lấy hình tượng mạnh mẽ của Mộc cô nương như vậy mà muốn giả bộ làm Lâm Đại Ngọc thì thật sự khó khăn, Quý Nghiên càng thêm không khả năng tiếp nhận, tìm cơ hội giải thích với cô ấy một chút.
Mộc Tây cũng không phải là người không nói lý, mặc dù không có nhiều đồng tình với Quý Nghiên, nhưng dầu gì vẫn là hiểu cách làm của cô. Dù cho không hiểu thì cũng sẽ không cản trở cô.
Quý Nghiên nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía màn ảnh, liếc mắt liền thấy Vu Tư Ngọc.
Cô ấy bị đông đảo ký giả và quần chúng vây vào giữa, mặc dù có vệ sĩ và người đại diện che chở, nhưng vẫn đi từng bước khó khăn như cũ. Đám người vây quanh cô ấy nước chảy không lọt. Các loại âm thanh lộn xộn truyền đến, Vu Tư Ngọc đeo kính đen, tóc xoã dài, hơi cúi đầu, không nói tiếng nào.
Tình hình cực kỳ hỗn loạn.
Phía dưới màn hình còn viết một tựa đề bự chảng: “Minh tinh điện anh Vu Tư Ngọc nắm tay đại gia tỷ phú, nghi ngờ có ‘bạn trai’ mới."
Sau đó bên cạnh còn dán một tấm hình, trong hình là cảnh mà ngày đó lúc Quý Nghiên và Bạch Thắng đi chọn quà nhìn thấy Vu Tư Ngọc và một người đàn ông trung niên tay nắm tay cùng đi trên đường. Lúc ấy Quý Nghiên còn tưởng là mình nhìn lầm rồi, không ngờ là thật, hơn nữa bây giờ còn có hình tung ra ngoài.
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Các phóng viên từng người một giơ ống kính lên, cầm máy ảnh chen lấn chụp hình Vu Tư Ngọc, các câu hỏi bén nhọn một cái tiếp một cái được nêu lên.
“Vu Tư Ngọc, xin cho hỏi người đàn ông trong hình có quan hệ như thế nào với cô?"
“Có tin đồn nói cô là dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên? Chuyện này là có thật không? Người đàn ông kia không phải là kim chủ phía sau màn của cô chứ?"
“Vu Tư Ngọc, cô có thể nói chuyện với chúng tôi một chút không?"
“Đúng vậy, nói một chút đi. Quần chúng có quyền được biết chân tướng sự thật."
“…………………."
Vu Tư Ngọc vẫn không lên tiếng như cũ, vệ sĩ hết sức ngăn cản các phóng viên đang điên cuồng tuôn lên phía trước, người đại diện của cô ấy giơ tay hô: “Thật xin lỗi bây giờ chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn, xin mọi người nhường một chút!"
“Tại sao không tiếp nhận phỏng vấn, là chột dạ sao?"
“Đúng vậy, tại sao không tiếp nhận phỏng vấn, xem ra chuyện trong hình đều là thật rồi."
Các phóng viên thừa thắng xông lên, một chút cũng không muốn buông tha các cô.
Đám vệ sĩ thật vất vả kéo mấy người ra, nhưng rất nhanh lại có các phóng viên khác vây quanh. Người đại diện của Vu Tư Ngọc nói: “Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, Tư Ngọc không phải là người như vậy, có người muốn dựa vào vài tấm hình liền cắt câu lấy nghĩa, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cô ấy bị vu oan. Bây giờ công ty cũng đang điều tra người khơi lên chuyện này, nếu như cần thiết, chúng tôi sẽ cân nhắc việc xử lý bằng luật pháp."
Bọn họ đối với kết quả này hiển nhiên không hài lòng lắm, phóng viên ăn cơm chính là bằng cái miệng nhiều chuyện này, muốn đào chính là tin tức có giá trị, làm sao trông nom cái gì là thật giả.
“Vu Tư Ngọc, tại sao cô không nói lời nào? Chẳng lẽ cô không nên cho mọi người một câu trả lời sao?"
“Thân là người của công chúng, hình tượng cá nhân của cô vẫn sẽ bị chất vấn. Xin hỏi chuyện lần này cô có ý kiến gì?"
“………….."
Không dứt những lời hỏi tới, không dứt những người đẩy đưa, chỉ khi nào nói ra được những lời bọn họ muốn nghe thì mới có thể được yên, còn không sẽ quyết không dừng tay.
Bọn họ chưa bao giờ từng suy nghĩ cho tâm trạng của người khác.
Quý Nghiên hận không thể xông lên hung hăng hất tung hết đám phóng viên này ra, tại sao chứ? Cái gì họ cũng không hiểu rõ, cái gì cũng không biết nhưng lại dùng ánh mắt cá nhân đi nhận định một người? Hơn nữa còn luôn giả bộ vì chính nghĩa, kết quả cũng chỉ là vì cái tiêu đề độc nhất đầu trang báo của toà soạn mình mà thôi.
Vẫn đi dạo đến hơn tám giờ tối Ứng San mới gọi điện thoại bảo Bạch Thắng tới đón người. Lúc họ đi ra đã nhìn thấy xe Bạch Thắng dừng ở trước cổng khu thương mại Thánh Y rồi.
Người đàn ông tuấn nhã mặc quần áo trắng tựa bên cạnh xe, cả người rất giống như đang phát sáng, người đi ngang qua đều rối rít nhìn đến muốn rớt hai tròng mắt.
Hai tay Quý Nghiên đều là túi mua hàng, số lượng tương đối kinh người, Bạch Thắng nhấc chân dài tiến tới gần, thoải mái nhận lấy túi trên tay cô bỏ vào trong xe.
Ngược lại không một chút cảm thấy họ mua nhiều đồ như vậy có gì không đúng, giống như chuyện đương nhiên.
Maybach hoà vào dòng xe chạy đông đúc trên đường, trên xe Ứng San hỏi Bạch Thắng: “Chuyện Quý Nghiên ở trên báo, con không giúp con bé giải quyết sao?"
Bạch Thắng không ngờ Ứng San lại đột nhiên nói cái này, nghiêng nghiêng đầu, “Sao ạ?"
Bình thường mẹ anh không hay xem báo chí, thỉnh thoảng chỉ xem một chút tin tức quốc tế, nếu không phải là xảy ra chuyện gì thì bà ấy sẽ không thể biết chuyện này.
Càng sẽ không nói ra.
Quý Nghiên cũng không nghĩ ra tại sao Ứng San đột nhiên nói đến cái này, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn bà.
Ứng San nói: “Cái loại báo chí không đúng sự thật đó còn giữ lại làm gì? Sớm giải quyết cho xong đi."
Bạch Thắng khẽ nhíu mày, ngược lại có chút kinh ngạc, không ngờ bà sẽ bảo vệ Quý Nghiên như vậy. Mặc dù mẹ anh không lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng cũng không dễ gần giống như Y Mạt Thuần, với ai cũng có thể làm bạn. Đa số thời gian Ứng San vẫn còn có chút cự người ngàn dặm, đối với người không thích bà sẽ rất rõ ràng ra vẻ không thích, một chút thể diện cũng không cho. Cho nên đối với Quý Nghiên thế này đã coi như là rất tốt. Mà người có thể để cho Ứng San quan tâm mua đồ đã ít lại càng ít, tâm trạng của bà cũng vẫn có thể làm cho người ta khó nhìn thấu, nhưng bảo vệ một người như vậy, ngược lại hiếm thấy.
Chỉ là tóm lại, Bạch Thắng rất hài lòng với kết quả này.
Môi mỏng khẽ mở, anh thanh nhã nói: “Con đã và đang ra tay."
Cho dù Ứng San không nói thì Bạch Thắng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Quý Nghiên chịu tiếng xấu này, chẳng qua xử lý chuyện dư luận tương đối sẽ gây ra một ít phiền toái. Mặt ảnh hưởng quá rộng, anh không thể nào đối đãi giống như Quý Anh Bình, lựa chọn thủ đoạn cứng rắn. Dù sao báo chí đã đăng lên, nhiều người đọc như vậy, chẳng lẽ bọn họ không được hiểu lầm Quý Nghiên nữa hay sao? Sợ rằng đến lúc đó, đừng nói là Quý Nghiên mà ngay cả anh cũng có tên trong cuộc nói xấu của họ.
Quý Nghiên cũng sẽ lần nữa được đưa lên đầu sóng ngọn gió.
“Hôm nay ở khu thương mại đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Thắng hỏi.
Phản ứng của Ứng San, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì mới có thể nói như vậy.
Quý Nghiên không lên tiếng, lúc này, cô vẫn nên quả quyết im lặng là tốt nhất.
Cô cũng không thích nói những chuyện này.
Ứng San nói: “Gặp phải một người không có mắt." Bà nói xong nhìn về phía Bạch Thắng: “Con bảo vệ vợ mình kiểu gì vậy? Để cho người ta khi dễ lên đầu lên cổ."
Lần này Quý Nghiên không thể im lặng, mẹ của Bạch Thắng thiếu gia….. Đây là đang trách cứ Bạch thiếu gia sao? Lại còn là vì cô?
Quý Nghiên vội nói: “Chuyện này không liên quan đến Tiểu Bạch."
Ai có thể nghĩ tới đi dạo một con phố còn có thể gặp phải Tôn Quyên chứ? Bạch Thắng cũng không thể nào biết trước, hơn nữa, anh cũng chưa từng gặp mẹ của Mạnh Thiếu Tuyền, anh căn bản cũng không biết người như vậy là ai.
Quý Nghiên quả quyết muốn giải thích cho Bạch Thắng.
Bạch Thắng khẽ mỉm cười, sờ sờ đầu thỏ trắng nhỏ, trấn an cô đừng khẩn trương. Sau đó xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Ứng San một chút, trong mắt rõ ràng lộ ra một tia ý lạnh, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng vừa rồi.
“Là người nào?" Anh trầm giọng nói.
Ứng San chỉ Quý Nghiên, “Con nói cho nó biết đi."
Quý Nghiên há miệng, biết không thể gạt anh được, nhưng cô lại không muốn nói ra Mạnh Thiếu Tuyền, vì vậy lạnh nhạt nói: “Phu nhân của chủ tịch tập đoàn Mạnh Phi."
Mạnh Phi? Đó không phải là mẹ của Mạnh Thiếu Tuyền sao? Vẻ mặt Bạch Thắng càng lạnh hơn, quả thật là tuỳ tiện người nào cũng dám khi dễ Quý Nghiên rồi.
“Nếu lần sau còn có những chuyện tương tự như vậy xảy ra thì con cứ trực tiếp méc người đàn ông của con, để cho nó giúp con giải quyết." Ứng San nhẹ nhàng nói.
Quý Nghiên: “………………"
Xe lái vào nhà họ Bạch, sau khi lên lầu, Bạch Thắng chuẩn bị cầm quần áo của Quý Nghiên đi cất thì Quý Nghiên chợt nhớ tới trong túi còn có quần áo lót, trong nháy mắt ngăn cản nói: “Cảm ơn anh….. không cần, không cần đâu……"
Cô cười đến vẻ mặt vô hại, Bạch Thắng nhìn về phía mấy cái túi, tay dài đúng là có chỗ tốt, dễ dàng giật lấy từ trong tay Quý Nghiên. Quý Nghiên kinh hãi, theo phản xạ đi đến giành, Bạch Thắng giơ tay lên cao, cô làm thế nào cũng với không tới.
Quý Nghiên vừa vội vừa thẹn thùng, cố nhảy lên bắt lấy, nhưng chiều cao cũng là một loại tổn thương không nhỏ!
“Tiểu Bạch, đừng đùa nữa." Cứng rắn không được, cô đành chọn chính sách dụ dỗ.
Bạch Thắng cười nói: “Em đang đỏ mặt cái gì?"
“Không có!" Quý Nghiên kiên quyết phủ nhận.
Cô nào có đỏ mặt chứ?
“Cho anh nhìn thử xem là thứ gì khiến Nghiên Nghiên gấp gáp thành ra như vậy?" Bạch Thắng mới vừa nói xong. Liền đưa tay lấy đồ trong túi ra.
Quý Nghiên không kịp phản ứng, nhìn áo ngực trong tay anh, nháy mắt tim muốn rớt ra ngoài.
Vậy mà đó còn là loại màu đen viền tơ rất dễ nhìn thấu nhìn thấu (tiếng vang)….
Bạch Thắng cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười mở rộng, chất giọng thanh nhã chậm rãi nói: “Đây coi như là em cho anh vui mừng sao?"
Mặt Quý Nghiên đỏ đến bật máu.
Lỗ tai cũng đều đỏ.
Vui mừng cái gì chứ? Đây hoàn toàn không phải là cô mua có được không, cô cũng đang rất bi thương đây!
“Nếu đã mua thì cũng không cần để đó, mặc cho anh xem đi!" Bạch Thắng cong môi.
Sâu thẳm trong mắt lộ ra thú vị và đưa đẩy, nhìn thế nào cũng giống như một con hồ ly xảo trá.
Quý Nghiên không cần nghĩ, “Anh thích thì anh mặc đi, em tuyệt đối không mặc."
Con hồ ly nào đó im lặng nhưng từng bước tiến tới gần, Quý Nghiên ý thức được nguy hiểm, nhanh chân mà bỏ chạy. Người khác chân dài tự nhiên có ưu thếm Quý Nghiên nhảy tót lên trên giường, cầm gối lên đập anh, Bạch Thắng vừa ngăn cản vừa dằng dặc dụ dỗ cô. Quý Nghiên chết sống không làm, hai người náo loạn một hồi, quậy đến cả hai nằm lăn trên giường.
Một người áp chế, một người giãy giụa, lại không thèm để ý đến kết quả cuối cùng như thế nào, Bạch Thắng có thành công dụ dỗ thỏ trắng nhỏ mặc áo lót hấp dẫn vào hay không, tóm lại, ngày hôm sau, cho tới trưa Quý Nghiên cũng không hề nói với anh một câu.
Thời gian lại nhàn nhã trôi qua, mỗi ngày sau khi đi làm về thì Quý Nghiên sẽ cùng Mẫn Luyến Y chăm sóc vườn trái cây và đất trồng rau, cũng thuận tiện len lén học hỏi tay nghề nấu ăn của cô ấy. Tài nấu nướng của Mẫn Luyến Y thật sự là không phải người thường có thể so sánh, Quý Nghiên ăn rồi lại ăn liền có vẻ bị ghiền, thường xuyên nhân lúc cô ấy nấu ăn mà đứng ở một bên xem.
Lúc không có việc gì thì cô cũng sẽ đi thăm Vu Tư Ngọc một chút, chỉ là không thể như mong muốn định kỳ đến nhà cô ấy chăm sóc cô ấy, giúp cô ấy nấu cơm, bởi vì đã có Phượng Vi Nhiên nên cô muốn đến phòng trọ cũng không phải dễ dàng. Lỡ không cẩn thận quấy rầy đến người ta sẽ không tốt, cho nên phần lớn thời gian cô đều là hẹn Vu Tư Ngọc ra ngoài gặp mặt.
Quan hệ của hai người thật giống như lại trở về giai đoạn thời cấp 2, cười đùa tức giận mắng hoà, nếu như bỏ qua sự tang thương không che giấu được trong mắt Vu Tư Ngọc. Thỉnh thoảng dưới tình huống Vu Tư Ngọc mời thì Quý Nghiên sẽ ở lại phòng trọ của cô ấy, mua một đống thức ăn, ngồi ở phòng khách xem ti vi, vừ ăn vừa phỉ nhổ nội dung phim, hoặc là hàn huyên một chút chuyện lý thú mà cả hai mới gặp phải. Đây đều là chuyện mà khi còn bé họ hay làm.
Mỗi khi Vu Tư Ngọc và Quý Nghiên ở chung một chỗ thì cô ấy sẽ biểu hiện ra vẻ mặt thả lỏng hiếm khi nào được như vậy. Không còn là một ngôi sao lớn cao cao tại thương nữa, giống như Quý Nghiên nói, làm ngôi sao cũng đã quá mệt mỏi, ở trước mặt cô, Vu Tư Ngọc cũng chỉ muốn làm chính mình là tốt rồi. Tháo mặt nạ xuống, tháo phòng bị xuống, cũng chỉ là bạn tốt của cô mà thôi.
Chương 59 (tiếp): Bạch thiếu gia bị giáo huấn.
Quý Nghiên cũng đã gặp Phượng Vi Nhiên một lần, là một ngày nào đó vào buổi trưa lúc cô và Vu Tư Ngọc uống trà, anh ta tới đón Vu Tư Ngọc về nhà. Người đàn ông kia có một khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, mặc đồ tây được cắt may vừa vặn, vừa nhìn liền biết là một quý ông tinh anh trong đô thị. Trừ quanh người toát khí chất u buồn ra thì quả thật cũng phù hợp với loại hình Vu Tư Ngọc thích.
Cô nhìn ra được, anh ta hẳn là rất thích Vu Tư Ngọc! Mặc dù cô vẫn không biết tại sao anh ta đã từng phản bội cô ấy? Nhưng sau khi trải qua những vết thương đau đớn và chia lìa kia, tình cảm trong mắt anh ta không lừa được người khác, từng chi tiết nhỏ đều biểu hiện sự quan tâm đối với Vu Tư Ngọc. Anh ta, sợ mất cô ấy lần nữa.
Quý Nghiên và anh ta chào hỏi đơn giản, Phượng Vi Nhiên lễ độ đáp lại, nhưng chỉ có thể không hơn. Tâm tư của anh, từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Vu Tư Ngọc.
Vu Tư Ngọc vẫn là bộ mặt tươi cười không sao cả như cũ, giống như lúc Quý Nghiên vừa gặp lại cô ấy, ưu nhã lại trống rỗng làm cho người đau lòng. Nhưng trừ lần đó ra thì bây giờ lại thêm phần giãy giụa và mâu thuẫn, có lẽ chính cô cũng không phát hiện.
Dù là hai người ở bên nhau lần nữa thì vẫn có chút xa cách ngại ngùng, cuối cùng vắt ngang ở trong lòng.
Như một cây gai không nhổ được.
Quý Nghiên không biết Vu Tư Ngọc nghĩ thế nào, cũng không muốn bàn luận thêm về tình cảm của người khác ra sao, cô chỉ hy vọng bạn của mình sẽ được hạnh phúc.
Vu Tư Ngọc đã chịu nhiều đau khổ, chỉ hy vọng trời cao có thể chăm sóc cho cô ấy tốt hơn một chút.
Quý Nghiên cũng từng nhắc qua chuyện này với Bạch Thắng, cô nói: “Hai người yêu nhau không phải là chuyện rất hạnh phúc rất tốt đẹp sao? Tại sao phải trở nên mệt mỏi như vậy? Em vẫn không cách nào tưởng tượng được lúc đầu Tư Ngọc là làm thế nào để gắng gượng vượt qua? Mỗi lần thấy cô ấy là em lại nhớ tới dáng vẻ không buồn không lo trước kia của cô ấy. sẽ không kiềm chế được cảm thấy khó chịu. Nhất định trong lòng cô ấy rất khổ sở, đối với Phượng Vi Nhiên, là yêu, mà cũng là hận. Là anh ta đã mang ánh sáng đến cho tuổi thanh xuân của cô ấy, nhưng cũng là anh ta sau lần đó đã đẩy nửa đời còn lại của cô ấy vào địa ngục. Dù cho hai người sẽ ở cùng nhau đi nữa thì với nhiều tổn thương như vậy, còn có năm năm thiếu sót, bọn họ thế nào cũng không thể tìm về được cảm giác năm đó. Chắc chắn Tư Ngọc cũng biết, mặc kệ năm đó Phượng Vi Nhiên có phải là phản bội cô ấy thật hay không, hoặc là có ẩn tình gì khác hay không thì trong lòng của cô ấy cuối cùng cũng không còn có thể lại thản nhiên chấp nhận anh ta."
Tấm chi phiếu kia, cô gái ở bên cạnh anh ta ngày đó, đều là vết thương không thể chạm đến trong lòng Vu Tư Ngọc.
Nhất là đứa bé không có duyên được làm con của Vu Tư Ngọc kia, đây là chướng ngại lớn nhất giữa cô ấy và Phượng Vi Nhiên!
Dù Vu Tư Ngọc có chết cũng không thể quên!
“Mỗi người đều có cuộc sống riêng, bất kỳ lựa chọn nào cũng đều có thể đưa đến kết cục không thể đoán trước, chuyện này người khác không cách nào nhúng tay vào." Bạch Thắng lý trí cho ra cái nhìn. “Chỉ có thể nói, tình cảm không phải trò đùa, trên đoạn đường này ắt không thể thiếu tin tưởng. Đồng thời còn phải quý trọng người trước mắt mới có thể tiếp tục lâu dài."
Quý Nghiên gật đầu, mặc dù không hiểu lắm nói với cô mấy cái này để làm gì? Nhưng nghe vẫn rất có lý.
Sau đó không lâu, Quý Nghiên lại nhớ tới những lời này, lúc này mới chợt hiểu Bạch Thắng nói chính là cái gì? Đồng thời cũng sợ hãi than rằng khả năng phân tích và sự sáng suốt của Bạch Thắng thật là mạnh, chỉ là nghe cô kể như vậy mà có thể nói trúng tim đen chỉ ra chỗ mấu chốt của vấn đề.
Có lẽ anh đã sớm dự đoán được kết quả này, chỉ là không nhẫn tâm nói cho Quý Nghiên thôi.
Quý Nghiên vốn là đang xem sách, ai ngờ Mộc Tây đột nhiên cầm hộp điều khiển ti vi chọt chọt cô, “Nè, Quý tiểu Nghiên, người này có phải là bạn học cấp 2 gì đó của cậu hay không?"
Chương 59 (tiếp): Bạch thiếu gia bị giáo huấn.
Mộc Tây biết Vu Tư Ngọc, là do ngay từ đầu Quý Nghiên đã nói với cô ấy. Sau đó ở quầy rượu hai người lại thay Vân Thiển giải vây, Mộc Tây cũng từng nhìn thấy cô ấy. Đối với chuyện khi Quý Nghiên không có việc gì liền đi tìm Vu Tư Ngọc, nói chuyện phiếm với cô ấy, giúp cô ấy nấu cơm còn cùng uống trà thì Mộc Tây đã từng bày tỏ kháng nghị mãnh liệt. Vốn là sau khi Quý Nghiên và Bạch Thắng ở bên nhau liền không có nhiều thời gian gặp cô ấy rồi, bây giờ còn thêm một Vu Tư Ngọc, cô ấy cảm thấy mình bị Quý Nghiên hoàn toàn không để mắt đến.
Trái tim nhỏ vô cùng bị thương.
Chỉ là lấy hình tượng mạnh mẽ của Mộc cô nương như vậy mà muốn giả bộ làm Lâm Đại Ngọc thì thật sự khó khăn, Quý Nghiên càng thêm không khả năng tiếp nhận, tìm cơ hội giải thích với cô ấy một chút.
Mộc Tây cũng không phải là người không nói lý, mặc dù không có nhiều đồng tình với Quý Nghiên, nhưng dầu gì vẫn là hiểu cách làm của cô. Dù cho không hiểu thì cũng sẽ không cản trở cô.
Quý Nghiên nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía màn ảnh, liếc mắt liền thấy Vu Tư Ngọc.
Cô ấy bị đông đảo ký giả và quần chúng vây vào giữa, mặc dù có vệ sĩ và người đại diện che chở, nhưng vẫn đi từng bước khó khăn như cũ. Đám người vây quanh cô ấy nước chảy không lọt. Các loại âm thanh lộn xộn truyền đến, Vu Tư Ngọc đeo kính đen, tóc xoã dài, hơi cúi đầu, không nói tiếng nào.
Tình hình cực kỳ hỗn loạn.
Phía dưới màn hình còn viết một tựa đề bự chảng: “Minh tinh điện anh Vu Tư Ngọc nắm tay đại gia tỷ phú, nghi ngờ có ‘bạn trai’ mới."
Sau đó bên cạnh còn dán một tấm hình, trong hình là cảnh mà ngày đó lúc Quý Nghiên và Bạch Thắng đi chọn quà nhìn thấy Vu Tư Ngọc và một người đàn ông trung niên tay nắm tay cùng đi trên đường. Lúc ấy Quý Nghiên còn tưởng là mình nhìn lầm rồi, không ngờ là thật, hơn nữa bây giờ còn có hình tung ra ngoài.
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Các phóng viên từng người một giơ ống kính lên, cầm máy ảnh chen lấn chụp hình Vu Tư Ngọc, các câu hỏi bén nhọn một cái tiếp một cái được nêu lên.
“Vu Tư Ngọc, xin cho hỏi người đàn ông trong hình có quan hệ như thế nào với cô?"
“Có tin đồn nói cô là dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên? Chuyện này là có thật không? Người đàn ông kia không phải là kim chủ phía sau màn của cô chứ?"
“Vu Tư Ngọc, cô có thể nói chuyện với chúng tôi một chút không?"
“Đúng vậy, nói một chút đi. Quần chúng có quyền được biết chân tướng sự thật."
“…………………."
Vu Tư Ngọc vẫn không lên tiếng như cũ, vệ sĩ hết sức ngăn cản các phóng viên đang điên cuồng tuôn lên phía trước, người đại diện của cô ấy giơ tay hô: “Thật xin lỗi bây giờ chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn, xin mọi người nhường một chút!"
“Tại sao không tiếp nhận phỏng vấn, là chột dạ sao?"
“Đúng vậy, tại sao không tiếp nhận phỏng vấn, xem ra chuyện trong hình đều là thật rồi."
Các phóng viên thừa thắng xông lên, một chút cũng không muốn buông tha các cô.
Đám vệ sĩ thật vất vả kéo mấy người ra, nhưng rất nhanh lại có các phóng viên khác vây quanh. Người đại diện của Vu Tư Ngọc nói: “Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, Tư Ngọc không phải là người như vậy, có người muốn dựa vào vài tấm hình liền cắt câu lấy nghĩa, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cô ấy bị vu oan. Bây giờ công ty cũng đang điều tra người khơi lên chuyện này, nếu như cần thiết, chúng tôi sẽ cân nhắc việc xử lý bằng luật pháp."
Bọn họ đối với kết quả này hiển nhiên không hài lòng lắm, phóng viên ăn cơm chính là bằng cái miệng nhiều chuyện này, muốn đào chính là tin tức có giá trị, làm sao trông nom cái gì là thật giả.
“Vu Tư Ngọc, tại sao cô không nói lời nào? Chẳng lẽ cô không nên cho mọi người một câu trả lời sao?"
“Thân là người của công chúng, hình tượng cá nhân của cô vẫn sẽ bị chất vấn. Xin hỏi chuyện lần này cô có ý kiến gì?"
“………….."
Không dứt những lời hỏi tới, không dứt những người đẩy đưa, chỉ khi nào nói ra được những lời bọn họ muốn nghe thì mới có thể được yên, còn không sẽ quyết không dừng tay.
Bọn họ chưa bao giờ từng suy nghĩ cho tâm trạng của người khác.
Quý Nghiên hận không thể xông lên hung hăng hất tung hết đám phóng viên này ra, tại sao chứ? Cái gì họ cũng không hiểu rõ, cái gì cũng không biết nhưng lại dùng ánh mắt cá nhân đi nhận định một người? Hơn nữa còn luôn giả bộ vì chính nghĩa, kết quả cũng chỉ là vì cái tiêu đề độc nhất đầu trang báo của toà soạn mình mà thôi.
Tác giả :
Hạ Lan Âm