Bách Thảo Chiết
Quyển 2 - Chương 44
Chương 44
Tuy rằng cảm thấy khuất nhục, nhưng nếu mục đích của đối phương chỉ là rửa sách chất dịch trong cơ thể, Cách Uyên vẫn có thể chịu được.
Nhưng Lạc Ngọc lúc này hành vi vượt qua chừng mực cho phép, mượn danh giúp rửa sạch lại tùy ý chiếm tiện nghi, hưởng dụng miễn phí đậu hủ phấn nộn của Cách Uyên.
Tay hắn linh mẫn trong cúc huyệt, đầu ngón tay như vô tình chạm vào nơi mẫn cảm, không nhẹ không nặng liên tục không ngừng công kích, khiến cho Cách Uyên khoái cảm dâng trào.
Đáng tiếc Cách Uyên lúc này thân thể khôi phục rất nhanh hiển nhiên loại kích thích này không thể khiến hắn trầm mê.
Bất quá hắn cũng không tình nguyện để Lạc Ngọc tiếp tục ngoạn.
‘Dừng lại!’
Thanh âm hắn không cao nhưng mang theo uy nghiêm không thể trái, Lạc Ngọc nhìn hắn, thu tay.
‘Được rồi, Cách Uyên điện hạ, rửa sách sẽ nga.’
Ngữ điệu nhàn nhã, động tác không nhanh không chậm, không thể không thấy Lạc Ngọc tâm tình hiện tại rất hảo.
Hắn đứng dậy, từ ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo mặc nhanh chóng sửa sang lại bề ngoài chính mình.
Rất nhanh đã hảo, Lạc Ngọc nhìn lại chính mình trừ bỏ khuôn mặt có chút mệt mỏi, hoàn toàn nhìn không ra hắn đã trải qua hai lần kích tình mãnh liệt.
‘Thời gian không còn sớm, ta phải đi nga…’
Lạc Ngọc đến bên giường hôn Cách Uyên đang nằm bất động một cái tình cảm, ‘Hoan nghênh tới tìm ta…’
Lời còn chưa dứt, người đã chạy tới cửa, đẩy cửa ra, quay đầu lại tặng cho Cách Uyên thêm một nụ cười liền rời đi.
Đương nhiên, Lạc Ngọc không quên đóng cửa lại, nếu để người khác thất được bộ dáng chật vật của Cách Uyên lúc này, chỉ sợ cái mạng cũng không còn.
Trở về tắm.
Lạc Ngọc bất đắc dĩ thở dài, mới rồi hắn chỉ vì Cách Uyên rửa sạch, bởi vậy, khi hắn đi một chút chất lỏng phía sau liền chảy ra, tuy đã bị áo ngoài che đi, sẽ không bị phát hiện nhưng cảm giác lưu lại giữa bắp đùi khiến hắn không thoải mái.
Trên người không thoải mái, Lạc Ngọc hiển nhiên không nơi nơi chạy loạn, hắn trực tiếp trở về phòng, bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm, quần áo, hảo hảo thả lỏng một chút.
Cởi áo, bước vào nước cảm nhận ôn thủy vây quanh toàn thân, Lạc Ngọc mở ra hai chân, đưa tay xuống dưới thân, nhẹ nhàng dẫn chất lỏng bên trong ra ngoài.
Bạch trọc chảy ra nổi lên trên mặt nước, ngón tay động đến hậu huyệt mẫn cảm nhưng hắn hiện tại mệt mỏi cũng không tái hưng phấn lên.
Xem xét, chà lau toàn thân, không ít dấu hôn diễm lệ hiện trên làn da tuyết trắng phá lệ rõ ràng.
Xem ra hắn hiện tại không thể cùng hoàng thúc ‘thẳn thắn thành khẩn nói chuyện’ a…
Đang lúc Lạc Ngọc miêm man suy nghĩ, tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, người tựa hồ sắp tiến vào phòng….
Tuy rằng cảm thấy khuất nhục, nhưng nếu mục đích của đối phương chỉ là rửa sách chất dịch trong cơ thể, Cách Uyên vẫn có thể chịu được.
Nhưng Lạc Ngọc lúc này hành vi vượt qua chừng mực cho phép, mượn danh giúp rửa sạch lại tùy ý chiếm tiện nghi, hưởng dụng miễn phí đậu hủ phấn nộn của Cách Uyên.
Tay hắn linh mẫn trong cúc huyệt, đầu ngón tay như vô tình chạm vào nơi mẫn cảm, không nhẹ không nặng liên tục không ngừng công kích, khiến cho Cách Uyên khoái cảm dâng trào.
Đáng tiếc Cách Uyên lúc này thân thể khôi phục rất nhanh hiển nhiên loại kích thích này không thể khiến hắn trầm mê.
Bất quá hắn cũng không tình nguyện để Lạc Ngọc tiếp tục ngoạn.
‘Dừng lại!’
Thanh âm hắn không cao nhưng mang theo uy nghiêm không thể trái, Lạc Ngọc nhìn hắn, thu tay.
‘Được rồi, Cách Uyên điện hạ, rửa sách sẽ nga.’
Ngữ điệu nhàn nhã, động tác không nhanh không chậm, không thể không thấy Lạc Ngọc tâm tình hiện tại rất hảo.
Hắn đứng dậy, từ ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo mặc nhanh chóng sửa sang lại bề ngoài chính mình.
Rất nhanh đã hảo, Lạc Ngọc nhìn lại chính mình trừ bỏ khuôn mặt có chút mệt mỏi, hoàn toàn nhìn không ra hắn đã trải qua hai lần kích tình mãnh liệt.
‘Thời gian không còn sớm, ta phải đi nga…’
Lạc Ngọc đến bên giường hôn Cách Uyên đang nằm bất động một cái tình cảm, ‘Hoan nghênh tới tìm ta…’
Lời còn chưa dứt, người đã chạy tới cửa, đẩy cửa ra, quay đầu lại tặng cho Cách Uyên thêm một nụ cười liền rời đi.
Đương nhiên, Lạc Ngọc không quên đóng cửa lại, nếu để người khác thất được bộ dáng chật vật của Cách Uyên lúc này, chỉ sợ cái mạng cũng không còn.
Trở về tắm.
Lạc Ngọc bất đắc dĩ thở dài, mới rồi hắn chỉ vì Cách Uyên rửa sạch, bởi vậy, khi hắn đi một chút chất lỏng phía sau liền chảy ra, tuy đã bị áo ngoài che đi, sẽ không bị phát hiện nhưng cảm giác lưu lại giữa bắp đùi khiến hắn không thoải mái.
Trên người không thoải mái, Lạc Ngọc hiển nhiên không nơi nơi chạy loạn, hắn trực tiếp trở về phòng, bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm, quần áo, hảo hảo thả lỏng một chút.
Cởi áo, bước vào nước cảm nhận ôn thủy vây quanh toàn thân, Lạc Ngọc mở ra hai chân, đưa tay xuống dưới thân, nhẹ nhàng dẫn chất lỏng bên trong ra ngoài.
Bạch trọc chảy ra nổi lên trên mặt nước, ngón tay động đến hậu huyệt mẫn cảm nhưng hắn hiện tại mệt mỏi cũng không tái hưng phấn lên.
Xem xét, chà lau toàn thân, không ít dấu hôn diễm lệ hiện trên làn da tuyết trắng phá lệ rõ ràng.
Xem ra hắn hiện tại không thể cùng hoàng thúc ‘thẳn thắn thành khẩn nói chuyện’ a…
Đang lúc Lạc Ngọc miêm man suy nghĩ, tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, người tựa hồ sắp tiến vào phòng….
Tác giả :
Ám Vi Dạ Nguyệt