Bách Thảo Chiết
Quyển 1 - Chương 15
Chương thứ mười lăm
‘Cười đến như vậy đắc ý, làm cái gì xấu?’
Đang ngồi nhớ lại tình cảng ban nãy, âm thầm cười trộm một giọng nam trầm truyền đến làm cho nụ cười của hắn đóng băng trên miệng.
‘Không, khong cười gì cả!’
LẠc Ngọc lập tức điều chỉnh tư thế, thay bộ dáng tươi cười ban nãy bằng bộ dáng cực vô(số) tội.
‘Nếu không làm gì, vì sao hoàng thúc ngươi lại mang vẻ mặt đó bỏ chạy? Chẳng lẽ vì thời tiết quá nóng? Hiện tại là tháng ba , mùa xuân nha!’
Huyền Kì Dịch một chút cũng không bị biểu tình của Lạc Ngọc ảnh hưởng, đi đến bên người hắn, thưởng thức mái tóc đen dài của Lạc Ngọc.
‘Ta chỉ bất quá cùng hoàng thúc thảo luận chuyện Quân nhi, thuận tiện trao dồi tình cảm thôi …..’
Lạc Ngọc khẽ cười, đem thân thể tựa vào lòng Huyền Kì Dịch, nằm lên so với tháp kia thoải mái hơn hẳn.
Mà Huyền Kì Dịch không để ý đến hắn, ngược lại ôm Lạc Ngọc làm cho hắn nằm càng thêm thoải mái. Hắn ngày thường lanhjnhw bang nhưng trong mắt đầy ôn nhu. Người khác mà ở đay chắc sẽ kinh ngạc không thôi, như ng đối với Lạc Ngọc mà nói hắn đã quen được Huyền Kì Dịch ôm ấp thân mật tiếp xúc. Bảy năm qua Huyền Kì Dịch đối với hắn sủng nịch vô hạn khiến hắn đối với Huyền Kì Dịch dần dần ỷ lại.
‘Phải không?’
Huyền Kì Dịch cũng không có ý truy cứu, chỉ phụ họa một tiếng nhưng lại không thể hình dung cảm giác này trong lòng là gì. Lạc Ngọc cùng người khác thân mật làm cho hắn sinh khí a!
Cái này giống như đang ghen bất quá hắn tận lực áp xuống.
‘Chân của ngươi bị làm sao?’
Huyền Kì Dịch vì muốn dời lực chú ý cuối đầu lại thây schaan bầ tím. Ngực y như bị kim châm, tuy rằng đau lòng nhưng ngữ khí lại vô cùng bình thản.
‘Nga, vừa rồi không cẩn thận ngã.’
Lạc Ngọc không chút để ý khoát tay, tuy rằng là khổ nhục kế, nhưng kêt squar thu được làm cho hắn thật vừa lòn. Huống chi, thượng dược thoải mái như vậy cũng không còn thấy đau.
‘Thái y xem qua chưa?’
Huyền Kì Dịch sau khi để Lạc Ngọc nằm lại hảo liền đứng dậy,nhẹ nhàng đen bàn chân tuyết trắng nâng lên xem xét vết bầm.
‘Việc nhỏ này không cần thirng thái y. Hoàng thúc đã giúp ta thượng dược cũng mát xa nữa, vết bầm sẽ rất nhanh tan hết.’
Lạc Ngọc hồi đáp, bàn tay Huyền Kì Dịch mang theo độ ấm truyền đến, là như vậy nóng cháy, mà Huyền Kì Dịch xuất ra dòng nhiệt khí làm cho thân thể mẫn cảm lập tức nhiễm thượng phi hồng.
‘Sau này cẩn thận chút,’
Huyền Kì Dịch thân thiết dặn dò, khi tầm mắt chuyển qua Lạc Ngọc lập tức khựng lại. Mị nhãn như tơ, Lạc Ngọc hiện tại so với lúc nãy dụ hoặc Huyền Hoài Cẩn quyến rũ hơn,hơn nữa là tự giác tản mát ra xinh đẹp dụ hoặc.
‘Lạc nhi…….’
Thanh âm của Huyền Kì Dịch trở nên trầm thấp, hai người nhìn nhau bốn mắt dính lại, ai đều không thể khống chế chính mình.
‘Phụ …. phụ hoàng…….’
Nhùn Huyền Kì Dịch lửa nóng trong mắt, Lạc Ngọc muốn trốn tránh nhưng thân thể không khống chế được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Kì Dịch ngày càng tiến đến gần hơn.
Thẳng đến khi hai đôi mắt chỉ cách nhau một ngoán tay , Huyền Kì Dịch mới dừng lại, nhưng trong mắt vẫn nồng đạm tình cảm không dứt, chính là sự bắt đầu ….
‘Cười đến như vậy đắc ý, làm cái gì xấu?’
Đang ngồi nhớ lại tình cảng ban nãy, âm thầm cười trộm một giọng nam trầm truyền đến làm cho nụ cười của hắn đóng băng trên miệng.
‘Không, khong cười gì cả!’
LẠc Ngọc lập tức điều chỉnh tư thế, thay bộ dáng tươi cười ban nãy bằng bộ dáng cực vô(số) tội.
‘Nếu không làm gì, vì sao hoàng thúc ngươi lại mang vẻ mặt đó bỏ chạy? Chẳng lẽ vì thời tiết quá nóng? Hiện tại là tháng ba , mùa xuân nha!’
Huyền Kì Dịch một chút cũng không bị biểu tình của Lạc Ngọc ảnh hưởng, đi đến bên người hắn, thưởng thức mái tóc đen dài của Lạc Ngọc.
‘Ta chỉ bất quá cùng hoàng thúc thảo luận chuyện Quân nhi, thuận tiện trao dồi tình cảm thôi …..’
Lạc Ngọc khẽ cười, đem thân thể tựa vào lòng Huyền Kì Dịch, nằm lên so với tháp kia thoải mái hơn hẳn.
Mà Huyền Kì Dịch không để ý đến hắn, ngược lại ôm Lạc Ngọc làm cho hắn nằm càng thêm thoải mái. Hắn ngày thường lanhjnhw bang nhưng trong mắt đầy ôn nhu. Người khác mà ở đay chắc sẽ kinh ngạc không thôi, như ng đối với Lạc Ngọc mà nói hắn đã quen được Huyền Kì Dịch ôm ấp thân mật tiếp xúc. Bảy năm qua Huyền Kì Dịch đối với hắn sủng nịch vô hạn khiến hắn đối với Huyền Kì Dịch dần dần ỷ lại.
‘Phải không?’
Huyền Kì Dịch cũng không có ý truy cứu, chỉ phụ họa một tiếng nhưng lại không thể hình dung cảm giác này trong lòng là gì. Lạc Ngọc cùng người khác thân mật làm cho hắn sinh khí a!
Cái này giống như đang ghen bất quá hắn tận lực áp xuống.
‘Chân của ngươi bị làm sao?’
Huyền Kì Dịch vì muốn dời lực chú ý cuối đầu lại thây schaan bầ tím. Ngực y như bị kim châm, tuy rằng đau lòng nhưng ngữ khí lại vô cùng bình thản.
‘Nga, vừa rồi không cẩn thận ngã.’
Lạc Ngọc không chút để ý khoát tay, tuy rằng là khổ nhục kế, nhưng kêt squar thu được làm cho hắn thật vừa lòn. Huống chi, thượng dược thoải mái như vậy cũng không còn thấy đau.
‘Thái y xem qua chưa?’
Huyền Kì Dịch sau khi để Lạc Ngọc nằm lại hảo liền đứng dậy,nhẹ nhàng đen bàn chân tuyết trắng nâng lên xem xét vết bầm.
‘Việc nhỏ này không cần thirng thái y. Hoàng thúc đã giúp ta thượng dược cũng mát xa nữa, vết bầm sẽ rất nhanh tan hết.’
Lạc Ngọc hồi đáp, bàn tay Huyền Kì Dịch mang theo độ ấm truyền đến, là như vậy nóng cháy, mà Huyền Kì Dịch xuất ra dòng nhiệt khí làm cho thân thể mẫn cảm lập tức nhiễm thượng phi hồng.
‘Sau này cẩn thận chút,’
Huyền Kì Dịch thân thiết dặn dò, khi tầm mắt chuyển qua Lạc Ngọc lập tức khựng lại. Mị nhãn như tơ, Lạc Ngọc hiện tại so với lúc nãy dụ hoặc Huyền Hoài Cẩn quyến rũ hơn,hơn nữa là tự giác tản mát ra xinh đẹp dụ hoặc.
‘Lạc nhi…….’
Thanh âm của Huyền Kì Dịch trở nên trầm thấp, hai người nhìn nhau bốn mắt dính lại, ai đều không thể khống chế chính mình.
‘Phụ …. phụ hoàng…….’
Nhùn Huyền Kì Dịch lửa nóng trong mắt, Lạc Ngọc muốn trốn tránh nhưng thân thể không khống chế được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Kì Dịch ngày càng tiến đến gần hơn.
Thẳng đến khi hai đôi mắt chỉ cách nhau một ngoán tay , Huyền Kì Dịch mới dừng lại, nhưng trong mắt vẫn nồng đạm tình cảm không dứt, chính là sự bắt đầu ….
Tác giả :
Ám Vi Dạ Nguyệt