Bạch Si Dã Tố Công
Chương 6
Nguyên Tuỳ Phong ngơ ngác nhìn thân ảnh cao lớn củaTriệu Vân Tề biến mất trước mắt, trong lòng khiếp sợ một cảm giác trống rỗng trào dâng nhất thời làm cho hắn yếu đuối khuỵu trên mặt đất trong đầu oanh một tiếng tất cả đều là trống rỗng.
Tên ngu ngốc kia đã chết rồi sao? Liền cứ như vậy chết đi?
Ý niệm này hiện lên trong đầu, làm cho Tùy Phong nhịn không được run rẩy kịch liệt, giờ phút này hắn thậm chí nghe thấy bốn phía vang lên tiếng. Một mảng hoang mang trước mắt, một mảng mơ hồ trong lòng cũng lạnh đi, lòng dâng lên một cảm giác không rõ.
“Ai muốn tên ngu ngốc nhà ngươi xen vào chuyện người khác!! Ai cần ngươi cứu?" Nguyên Tuỳ Phong tựa vào bên bờ hồ ngây người thì thào nói. Nơi hồ hơi nước tụ nhiều, căn bản không để hắn thấy được gì bên dưới. Bất giác Nguyên Tuỳ Phong tựa như theo bản năng đi về phía trước hít thở nặng nề, đề khí kéo thân mình nặng nề tiếng về phía trước.
Trong khoảnh khắc ấy Tùy Phong thần trí cơ hồ hỗn loạn, điều duy nhất hắn nghĩ được chỉ là xác nhận sinh tử của Triệu Vân Tề, hoàn toàn quên mất đây là hồ hủ cốt.
“Muốn chết sao? Nhưng ta không cho phép!" Đạm Đông bỗng nhiên tiến lên chế trụ bả vai hắn, một bàn tay kéo lại nam nhân đang thất hồn lạc phách, vân đạm thanh phong cười nói: “Ta đã đáp ứng người cao to phải chữa khỏi cho ngươi, cho dù ngươi muốn nhảy xuống để hóa thành hư ảo cũng phải để ta trị xong mới được nhảy!"
“Ta giết ngươi!" Nguyên Tuỳ Phong rống giận, cũng không quản trong thân không còn nội lực, càng không để ý Bái Nguyệt giáo chủ trước mắt là người duy nhất có thể cứu hắn, hấp khí đề chưởng dùng hết khí lực còn tồn trong thân hung hăng bổ về phía Đạm Đông.
Nhưng quyền phong chưa kịp đến, Tùy Phong đã thấy dưới bụng một cảm giác đau nhói, độc khí cuồn cuộn hướng đến đại não, trước khi mất đi ý thức hắn vẫn ngoan cố muốn lấy mạng đối phương.
“Chỉ cần ngươi có khả năng!" Một câu châm chọc của Đạm Đông truyền vào tai, theo đó Tùy Phong ngã xuống bất tỉnh.
Không biết bao lâu, Nguyên Tuỳ Phong bị một tiếng gọi như xa như gần ầm ỉ gọi dần dần tỉnh, hắn nhận ra người gọi hắn dậy cư nhiên vẫn là kẻ đang cười ngây ngô Triệu Vân Tề.
Nguyên lai hắn vẫn bình an?
Tùy Phong động đậy, kinh ngạc khi nhìn thấy Triệu Vân Tề đang bưng một chén cháo, giống như mấy ngày nay đều là y chiếu cố hắn vậy, nhẹ nhàng dùng thìa quấy đều, cuối cùng mới múc một muỗng cháo để bên miệng thổi nhẹ, sau đó đưa đến bên môi Nguyên Tuỳ Phong.
“Tiểu Nguyên, ăn đi, rất thơm nha!’
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Nguyên Tuỳ Phong đang trừng lớn hai mắt bất giác hé miệng nuốt xuống muỗng cháo ngọt ngào.
Lúc cháo đưa vào miệng, cặp mắt hữu thần của Triệu Vân Tề sáng ngời cười lên khóe mắt cong cong, so với hắn đang ăn mỹ vị còn vui vẻ hơn gấp mấy lần.
Nhưng lập tức thần sắc Triệu Vân Tề ảm đạm xuống, ngay tại lúc Tùy Phong đã yên lòng thì y cúi đầu xuống mãi cũng không thấy ngẩng lên.
“Ngươi? Như thế nào rồi?" Nói xong Tùy Phong mới phát hiện ra thanh âm mình khi nói với y đã mền mại hẳn đi, có thể sánh với khi nói chuyện với Triệu Y Ly.
“Ta biết tiểu Nguyên yêu thích sạch sẽ, giờ thân thể ta hảo bẩn, ngươi nhất định chán ghét ta!" Thanh âm rầu rĩ từ trong cổ họng y chậm rì rì thốt ra, làm cho người đang năm trên giường kia không khỏi tức giận.
“Ai nói ngươi bẩn thỉu? Ngươi không tốt chỗ nào? Ngẩng đầu lên cho ta xem!"
“Nhưng mà ta biến thành như thế này ngươi cũng không thấy bẩn, ngươi vẫn thích ta sao?" Triệu Vân Tề đột nhiên ngẩng đầu lên thanh âm tràn đầy hy vọng.
Nguyên Tuỳ Phong kinh hãi nhìn đến vị nam tử dung mạo hoàn hảo thế nhưng giờ đây trước mặt hắn nháy mắt hóa xương, trên mặt trên người từng khối thịt rất nhanh chảy xuống, trong phút chốc trở thành một khối xương khô dữ tợn, dọc theo xương cốt trắng bệch lệ nóng chảy dài dần biến mất trước mắt hắn.
“Bạch si, ta không cho ngươi đi!" Nguyên Tuỳ Phong lúc này đầy lo lắng cùng khủng hoảng sao còn yêu sạch sẽ như ngày trước nữa? Hắn liền dùng hết khí lực toàn thân nâng người hung hăng ôm về phía bộ xương khô …..
Nhưng hắn chỉ nghi thấy một tiếng rắc, xương cốt cứng rắn đã tan thành tro bụi trong không khí, giây lát liền biến khỏi vòng tay hắn……
“Không!!" Theo một tiếng rống to Nguyên Tuỳ Phong rốt cục cũng mở mắt.
Nguyên lai vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng!!
Nước mắt mặn đắng hòa lẫn vào vị ngọt của thuốc đọng trên khóe môi, chờ đến khi nước mắt nhòa bớt đi hắn mới nhìn rõ được lúc này hắn đang ở trong một căn nhà gỗ tinh xảo hình như trong đây tất cả đều được mộc chế.
Triệu Vân Tề, cái tên ngu ngốc ấy thật sự đã chết sao? Chẳng lẽ hắn sẽ không bao giờ được nghe điên ngôn điên ngữ làm cho hắn vừa tức vừa buồn cười ấy nữa, sẽ không bao giờ nhìn thấy gương mặt luôn tươi cười chân thành với mình nữa sao?
Tưởng tượng đến đây, trong mắt Nguyên Tuỳ Phong mông lung lại càng khắc sâu. Hắn loạng choạng nâng tay lau khóe mắt, lập tức nâng người nhảy khỏi giường, khi chạm đất kinh ngạc nhận ra hai chân mình hoàn toàn không bị nhũn ra, khẽ vận nội lực, công lực đại khái cũng đã khôi phục hai ba phần.
Y thuật của Bái Nguyệt Giáo chủ quả danh bất hư truyền. Nguyên Tuỳ Phong nghĩ đến mấy ngày trước hắn chỉ cần phát độc thêm nữa sẽ vong mạng nên cũng không khỏi thấy khâm phục y thuật của Đạm Đông.
Nhưng mà, thân thể khỏe mạnh này của hắn lại do nam nhân ngu ngốc mà hắn luôn xem thường kia dùng cả sinh mệnh đổi lấy.......
Nghĩ đến đây, Nguyên Tuỳ Phong không tự chủ được mà siết chặt ***g ngực, cố gắng áp chế điên cuồng đang muốn bùng nổ, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận bi thương trong tim.
Đau! Đầu, ngực, tứ chi, toàn thân đều đau như vậy, làm cho người ta không thể nào chịu nổi!
Nhưng cũng chính vì kịch liệt đau đớn này khiến hắn không ngừng nghĩ bàn tay to của Triệu Vân Tề luôn ở bên hắn, mang theo hắn đang bị thương nặng bôn tẩu, nghĩ đến y khi giúp hắn bức độc mặt làm trán chảy đầy mồ hôi, nghĩ đến ánh mắt lo sợ hắn chết đi của y. Nghĩ đến y hưng phấn giơ cao miếng thịt thỏ ngồi bên cạnh hắn thật cẩn thận vì hắn phủi hết cỏ bụi, và những cái ôm ấm áp khi mỗi lần hắn độc phát......Đủ loại hình ảnh vụt lên trước mắt, nhưng không bao giờ nữa…..có thể thật sự cảm nhận được, không hiểu sao những hồi tưởng này khiến Nguyên Tuỳ Phong long đau đớn như muốn nứt ra?
Dù thế thanh âm rất khẽ truyền từ canh cửa vần khiến thanh niên đang thương tâm vô tận lập tức thu lại sắc mặt, âm thầm cắn răng vọt người tới cạnh cửa.
“Yêu, chỉ vừa mới tỉnh thôi tinh thần đã tốt như thế nha!" Tiếng cười Đạm Đông vẫn như trước truyền từ một bên cửa đến, ngay tại lúc hắn mở cửa ra, bàn tay liền che lại thế tấn công sắc bén của Nguyên Tuỳ Phong.
“Tiểu tử ngươi võ công không tồi, bây giờ chỉ mới khôi phục được một phần ba mà đã lợi hại như thế, xem ra đợi đến lúc ngươi hồi phục võ công thì ta lại có chút phiền phức?"
Đạm Đông vẫy vẫy cổ tay đang rung lên, tà mị nhìn vào ánh mắt như báo đói của Nguyên Tuỳ Phong, trong lòng cũng thầm khen đối phương không hổ là đệ tử của Thiên Sơn lão nhân.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Nguyên Tuỳ Phong không thể để đầu óc mình nhàn rỗi, bởi chỉ cần một lúc nhàn thôi hắn liền thấy thân ảnh cao lớn kia trong đầu, tựa hồ hắn có thể nghe thấy được tiếng cười ngốc nghếch thoải mái kia.
Nghĩ đến y chỉ vì một câu nói của tên Bái Nguyệt giáo chủ kia mà xương cốt không còn, trong lòng hắn càng trào dâng hận ý, chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết Đạm Đông.
“Từ từ...." Đạm Đông khẽ xoa thái dương, xoay tay lại đẩy cửa ra vội vàng đưa ngón tay chỉ về một hướng, rất sợ Nguyên Tuỳ Phong đã hoàn toàn tức giận xông lên vấn tội hắn.
Nguyên Tuỳ Phong hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài liền thấy trên bãi cỏ xa xa Triệu Vân Tề đang ngồi kết vòng hoa trên đám cỏ xanh.
Hình ảnh rõ ràng như thế kích thích đầu óc rỗng không của hắn dùng tốc độ cao vận chuyển, hắn không thể tin dược siết chặt tay, cảm thấy dược móng tay sắc nhọn đam sâu vào tay mới biết được lần này hắn thật sự không nằm mơ.
Bên kia Triệu Vân Tề đẽ kết xong hai vòng hoa trao cho Băng nhi đang ngồi bên cạnh hắn: “Tặng cho ngươi cùng Đông Tử."
“Này, còn đây là cho ngươi với tiểu Nguyên đi?" Băng nhi thấy thế, cố ý cười duyên với Triệu Vân Tề: “Thế này đi, ngươi tặng ta cái đó ta mời ngươi ăn dê nướng!"
Triệu Vân Tề lắc đầu như trống bỏi, hai tay càng nắm chặt. Ở trong lòng y nhưng thứ tặng cho Tùy Phong đều rất quan trọng, điều này trong mắt Tùy Phong càng rõ ràng so với ai khác.
“Keo kiệt." Băng nhi bị cự tuyệt bỉu môi, giả vờ giận dỗi ngồi chồm hổm trên mặt đất nắm, cào, cấu một phen bùn đất cây cỏ vứt vào người nam nhân cao lớn đang ngồi cười đến hạnh phúc, lập tức làm cho Nguyên Tuỳ Phong khó chịu cực kì.
Tên ngu ngốc này! Không có việc gì còn cùng nữ nhân vui đùa cao hứng như thế, chính mình ban nãy vì cớ gì phải lo lắng cho y nhiều như vậy?
Nguyên Tuỳ Phong thu hồi cảm xúc, dưới chân dùng lực, chớp mắt đã đứng trước mặt Triệu Vân Tề, nghiến răng nghiến lợi dùng tay nhéo lổ tai Triệu Vân Tề, đem nam tử đang chơi đùa vui vẻ xoay người đối mặt với hắn.
“Yêu, yêu, yêu, đau!" Triệu Vân Tề la lên, đột ngột nhìn thấy thấy thần thái khỏe mạnh của Tùy Phong liền mặt mày hớn hở cũng không quan tâm tay của đối phương vẫn đang nhéo lỗ tai mình, liền mang vòng hoa trong tay đeo vào cổ Nguyên Tuỳ Phong, thừa dịp người kia đang tức giận đến ngẩn người mà thật vui vẻ ôm lấy hắn xoay mấy vòng:"Tiểu Nguyên, ngươi thật sự hết bệnh rồi!"
“Dừng lại cho ta!" Nguyên Tuỳ Phong giận tái mặt mắng, hắn vừa mới buông tâm liền làm hắn đầu óc choáng đến hoa mắt.
Bất quá không biết vì sao khi cảm nhận được đôi tay ấm áp, cảm thụ cái ôm ấm nồng cùng nụ cười trong sáng của tên ngu ngốc này, Nguyên Tuỳ Phong từ xưa lạnh lùng nay tâm lại ấm áp, mắt cũng không khỏi lần thứ hai ướt át.
Nhưng mà lực đạo trong tay lại hoàn toàn tương phản với ý nghĩ trong đầu một khắc cũng không do dự mà tăng thêm.
“Ai yêu!" Triệu Vân Tề cúi đầu, nhìn như một chú chó đáng thương bị chủ nhân ngược đãi, vô tội nhìn người kia tự nhiên lại hung dữ như thế, không rõ vì sao tiểu Nguyên lại giận như vậy.
“Được rồi lòng ngươi không thoải mái cũng không nên tra tấn người cao to chứ. Thế nào người ta cũng vì ngươi mà nhảy xuống hồ mà." Đạm Đông tiến lên cười giảng hòa, tính toàn đẩy tay Tùy Phong ra.
Nhưng hắn vừa động, Nguyên Tuỳ Phong cũng chẳng dời tay, còn tăng thêm lực siết lớn hơn, đau đến nước mắt Triệu Vân Tề cũng ứa ra, nếu không phải Tùy Phong nhìn thấy nam nhân ngu ngốc kia thật sự khóc ra hắn thật nghĩ muốn bóp chết Triệu Vân Tề —— ai bảo tên ngốc này làm hắn thương tâm khổ sở đến thế?
“Tiểu Nguyên, thích không?" Thật vất vả mới trả lại tự do cho lỗ tai Triệu Vân Tề vuốt nơi bị nhéo rất đớn kia, thật cẩn thận hỏi Nguyên Tuỳ Phong, hồn nhiên không hề chú ý đến biểu tình đang cười đến gia trá của Đạm Đông.
Cũng không phải đại cô nương, đeo vòng hoa gì chứ? Nguyên Tuỳ Phong nghĩ như vậy nhưng hành động làm ra cũng khiên hắn ngây người.
Hắn đang làm cái gì vậy? Hắn trúng tà rồi phải không? Đúng vậy, nhất định là thế rồi, nếu không thì hắn sao lại vuốt ve tên ngu ngốc này? Nhất định là do biết được người này vẫn sống nên tinh thần không ổn định rồi!
“Xích" Bên tai truyền đến âm thanh châm biếm của Đạm Đông, khuôn mặt khôi ngô của hắn lập tức có chút đỏ, đảo mắt nhìn thấy y bẩn loạn ngồi trên bùn đất, lập tức lệnh y đi tắm rửa.
“Nhu nhu tiếp đi, tiểu Nguyên" Triệu Vân Tề níu lấy cánh tay đang định rút về giống như làm nũng mà nói, nhưng mà lúc này nhận lấy cũng chỉ là cái liếc mắt xem thường.
Hắn biết là tiểu Nguyên đang sinh khí, không dám tái nài nỉ, ngoan ngoãn xoay người đi về phía chân núi.
“Chuyện này là sao?" Nguyên Tuỳ Phong nhìn theo Triệu Vân Tề đi xa dẫn lập tức quay lại chất vấn Đạm Đông.
“Rất đơn giản, mặc dù nước của hồ âm dương có tác dụng ăn mòn rất mạnh, nhưng nó lại kì diệu ở một chỗ." Đạm Đông cười nói “Chỉ cần có cái gì rơi vào hồ trước đó người nhảy sau thì cũng chỉ là nhảy vào hồ nước bình thường thôi."
“Hồ nước này biến hóa như thế, tai hại, vô hại luân phiên nhau" Băng nhi thản nhiên nói “Lúc tổ tiên chúng ta tiến vào trung nguyên, đã bị nam nhân trung nguyên lừa dối để rồi cô độc suốt quảng đời còn lại. Khi lâm chung nàng dặn dò đệ tử: “Nếu gặp được người chân tình chân ý thì chúng ta có thể trở về Miêu Cương. Dù sao lão nhân nàng vẫn hy vọng có người như thế tồn tại."
“Chỉ tiếc mỗi khi chúng ta làm mẫu xong, liền không có người nào làm được yêu cầu của Tổ tiên." Đạm Đông sờ sờ đầu “trước đó vài ngày Thiên Dẫn bang ở trung nguyên các ngươi còn vọng tưởng hợp nhất Bái Nguyệt giáo của chúng ta. Cả ngày đến núi tranh cãi ầm ĩ phiền muốn chết, cuối cùng ta dùng trùng xua đuổi mới đuổi được bọn chúng xuống núi."
“Cho nên chúng ta phi thường cảm ta người cao to đã phá được quy củ của tổ tiên định ra, giúp cho bọn ta có thể quay về cố hương." Băng nhi nói ra lời từ đáy lòng “Sao ngươi không trúng độc sớm một chút, như vậy người cao to cũng sớm nhảy hồ, chúng ta cũng sớm được trở về nhà rồi."
Nguyên Tuỳ Phong thật sự không nói được gì, bất quá trong lòng thực âm thầm vui sướng vì cả hắn và Triệu Vân Tề đều vô sự.
“Ngươi nên hảo hảo cảm ơn người cao to đi, hắn nhảy xuống hồ tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng xương ngực vẫn bị chấn thương, dù chưa bị gãy nhưng vẫn rất đau đớn, cho nên khi nãy ta mới ngăn ngươi... “
“Sao ngươi không nói sớm!" Nguyên Tuỳ Phong nghe xong trong lòng rất không thoải mái, lập tức chạy về phía con suối nơi Triệu Vân Tề đang tắm rửa.
“Thật là tính tình như vậy hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lạnh như băng kia!" Đạm Đông u oán nhìn theo bóng dáng Tùy Phong: “Ta còn chưa nói cho ngươi, võ công của ngươi còn phải đợi ba tháng sau mới khôi phục đâu!"
Nguyên Tuỳ Phong đối với Đạm Đông đang oán hận ở phía sau mắt điếc tai ngơ, hắn liền đi về phía con suối nơi Triệu Vân Tề đang tắm rửa. Chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng nước ào ào mà quân áo của Triệu Vân Tề cũng bị vứt tán toạn trong bụi cỏ bên bờ suối.
Tên ngu ngốc này, vẫn cái bộ dáng ấy! Quả thật không tiến bộ chút nào! Ánh mắt hắn nhìn theo Triệu Vân Tề có chút nhụt chí trong lòng thì đang tính toán nên làm thế nào để sửa lại thói quen của y, ít nhất cũng phải làm cho nam nhân ngu ngốc kia cử chỉ bình thương một chút, tiểu hài tử phải dạy dễ lắm chứ....
Đang suy tư thì Tùy Phong bị một tiếng vang làm quay đầu lại thấy được Triệu Vân Tề đang ở trong nước vui đùa rất khoái hoạt không khỏi thở dài. Ngực y không đau sao? Nam nhân này thật không thể dùng suy nghĩ của người thường để nghĩ mà.
Nhưng bỗng có một chú chim nhỏ bay ngang qua Triệu Vân Tề lập tức khơi dậy lòng hiếu kì của nam nhân khiến y đứng dậy thẳng tắp liếc nhìn theo đường bay của chú chim, đồng thời cũng làm thân hình ngạo nghễ của y tất cả dừng vào mắt của Nguyên Tuỳ Phong.
Nguyên Tuỳ Phong kinh ngạc phát hiện hóa ra thân thể y tráng kiện hơn nhiều so với hắn nghĩ. Nam nhân trong nước vẫn còn đang thật sự quan sát chú chim nhỏ hiện ra một đôi chân dài rắn chắc, ***g ngực dày rộng, thắt lưng rắn rỏi, một thân cơ bắp co dãn, hơn nữa mái tóc ướt sũng dán vào khuôn mặt cương nghị.....
Quả thật là một thân hình làm người ta không thể dời mắt, lại để cho hắn thấy một thân thể tỷ lệ hoàn mỹ như vậy, còn có ánh mắt thuần túy như ôn tuyền kia thật làm cho người khác đỏ mặt tim đập không ngừng mà.
Nhưng Nguyên Tuỳ Phong cũng hiểu được điều khác, y cho đến nay chính là luôn dùng ánh mắt chân thành mà tò mò chăm chú nhìn vào hắn, dần dần sự tò mò ấy chuyển thành chân chính hạnh phúc vui mừng, sau đó nam nhân này luôn tìm cơ hội để được ở bên hắn, hận không thể đem hắn ôm thật chặt đến giờ hắn đều cảm nhận được, chính là cho đến hôm nay hắn mới thật sự hiểu ra. Hiện giờ hắn không hề có ác cảm với hành vi như trẻ con của y nữa mà ngược lại có chết hắn cũng không muốn thừa nhận rằng trong lòng hắn có sự yêu thích và hạnh phúc thản nhiên tràn ngập.
Nguyên Tuỳ Phong phi thường hiểu rõ hắn thích chính là thuần khiết không nhiễm bất kì tỳ vết nào, Triệu Y Li sở dĩ thu hút hắn như vậy vì trên người của hắn có một loại cảm giác u tĩnh giống như tinh khiết.
Nhưng Triệu Vân Tề khỏe mạnh ngốc nghếch giờ phút này lại tạo cho hắn cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng, giống như trên đời này tất cả loại u tĩnh khi đứng trước thanh thản này đây đều không có giá trị nào cả.
Dù trước mắt không phải là một thân thể trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt nhưng Nguyên Tuỳ Phong vẫn kinh hãi nhận ra trong đầu hắn bị hình ảnh thân thể cường tráng của y hơi mào dục vọng. Ngay cả khi ở trước mặt Triệu Y Li hắn cũng không động tâm như vậy!
Trong lòng tự hỏi tại sao mình lại có ý niệm kì lạ như vậy trong đầu? Chẳng lẽ mình bị tên ngốc kia cuốn hút?
Nhưng Nguyên Tuỳ Phong lại cầm lòng không được cất bước cứ như mê muội mà bước vào trong nước đồng thời cũng vì lần đầu tiên trong đời nổi lên dục niệm mà cảm thấy xấu hổ.
“Tiểu Nguyên, mau tới mau tới!" Triệu Vân Tề dứng trong nước phát hiện ra hắn lập tức hướng về phía hắn kêu to. Nhưng lại càng làm hai má Tùy Phong đỏ như muốn ứa máu, cước bộ cũng chậm hơn.
Triệu Vân Tề vội vã muốn cho Nguyên Tuỳ Phong nhìn thấy chú chim xinh đẹp kia, y vội chạy đến bên người hắn giống như đang chiếu cố bệnh nhân theo thói quen nắm lấy bờ vai Nguyên Tuỳ Phong đưa tiểu Nguyên của hắn oa vào trong ***g ngực, tay kia chỉ vào phía chú chim nhỏ vừa xuất hiện. Nhưng mà lúc này chú chim kia đã sớm không thấy nữa khiến y lo lắng tìm kiếm vì Nguyên Tuỳ Phong.
“Ngốc tử"Nguyên Tuỳ Phong nhẹ nhàng oán trách, thành công thu hút chú ý của y: “Ngươi khi đó cần chi phải nhảy xuống, ngươi cũng thấy con lang đó, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?"
“Sợ a, hồ nước nhà Đông Tử thật lợi hại!" Triệu Vân Tề suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời.
“Vậy sao ngươi còn nhảy xuống, không sợ xương cốt bị ăn mòn sao?" Nguyên Tuỳ Phong hung hăng trừng mắt.
“Chính là Đông Tử không phải đã nói ta nhảy uống mới chịu chữa bệnh cho tiểu Nguyên sao?" Triệu Vân Tề lập tức trả lời như chuyện đương nhiên, cuối cũng ý cười dào dạt nói: “Nói sao thì nói ta cũng là người a, Băng nhi chỉ là ném một con đại lang thôi, ta cùng nó bất đồng, nhất định sẽ không bị ăn mòn xương cốt."
“Ngươi thật là.....ngu ngốc!" Nguyên Tuỳ Phong trong lòng cảm động vội vàng cúi đầu, dấu đi gương mặt mất tự nhiên của mình.
“Ta mới không phải! Ta còn muốn cưới một tiểu Nguyên khỏe mạnh mà!" Triệu Vân Tề chăm chú nhìn hai má Tùy Phong thành thật nói, vẻ mặt chuyên chú như vậy càng làm cho hắn cúi đầu càng thấp.
“Tiểu Nguyên đỏ mặt thật đẹp!" Triêu Vân Tề vì tìm không ra chim nhỏ nên có chút thất vọng nhưng vì nhìn thấy thần sắc khác thường của người trong ngực mà lại trở nên sáng sủa.
“Phải không?" Nguyên Tuỳ Phong lơ đãng đáp một câu
“Thật sự thật sự tiểu Nguyên là xinh đẹp nhất. Chúng ta lại đến ngoạn hôn nhẹ nào..." Triệu Vân Tề thân thể cùng suy nghĩ trực tiếp hơn Nguyên Tuỳ Phong nhiều lắm, hắn vừa động tình thì tựa như đứa nhỏ liền biểu hiện ra ngoài, lập tức cười tủm tỉm hôn lên hai má Tùy Phong.
Lúc này cư nhiên Tùy Phong không sinh khí? Cũng không dùng chân đá hắn hay lấy tay đẩy hắn ra? Triệu Vân Tề trong bụng như nở hoa, miệng ở trên môi Nguyên Tuỳ Phong loạn cắn.
“Bạch si, không phải như vậy!" Nguyên Tuỳ Phong cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp cùng răng nanh lung tung cắn liếm môi hắn đột nhiên thân thể run lên, nhất thời không thể chịu đựng được *** nổi lên, cũng đánh mất ý nghĩ trốn tránh …..
Nếu tên bạch si này từ trước tới nay miệng không ngừng nói thích hắn thế này thế kia, luôn nóng vội muốn cùng hắn thành thân, như vậy hắn cũng không cần khách khí nữa.
Nguyên Tuỳ Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay Triệu Vân Tề, che dấu thanh sắc đem nam nhân cao ngất cường trang ấn ngã lên tảng đá bên bờ suối, hắn cúi đầu nhẹ hôn lên môi y, không khách khí tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi, tăng thêm lực đạo hung hăng mút vào giúp y nhận rõ cái nào là hôn cái nào là cắn.
Dù Nguyên Tuỳ Phong chưa từng làm chuyện này với người khác, dù Triệu Vân Tề cũng là lần đầu mới biết được chân chính hôn môi, nhưng bọn họ bốn phiến môi dán chặt vào nhau lại tựa hồ không hề có cảm giác trúc trắc. Triệu Vân Tề rất nhanh liền đảo khách thành chủ, gắt gao hôn môi hắn, chân chính có một nụ hôn ngọt ngào.
Hai ngươi cứ như vậy hôn đến tình mê ý loạn, khiến cho nhiệt ý truyền khắp thân lên đến đại não, Nguyên Tuỳ Phong là người khơi mào lửa nóng nhưng hắn cư như bị Triệu Vân Tề cắn nuốt, cho nên hắn không thể không nghĩ cách để bọn họ tách ra.
Thở dốc nhẹ nhàng lau đi nước bọt bên môi do nụ hôn vừa rồi, Nguyên Tuỳ Phong thở dài nâng tay chạm vào ngực y, lân đầu tiên đau lòng vì nam nhân ngốc nghếch kia: “Còn đau không?"
“Không đau! Chỉ cần tiểu Nguyên không sao là tốt rồi. Ân.... tiểu Nguyên ngươi sờ ta thật thoải mái, ta cũng có thể sờ sờ ngươi không?" Triệu Vân Tề đơn giản khơi dậy khoái cảm trên người hắn, đôi mắt bình thường luôn hữu lực giờ đây cũng ánh lên một tầng hơi nước, y lung tung cởi ra quần áo hắn một bên thì thào nói “Ta còn muốn tiểu Nguyên làm vợ ta... A... “
Làm vợ của ngươi? Nguyên Tuỳ Phong cười lạnh, bởi y nhận thức sai tư thế cơ thể mà sinh khí mà hắn hoàn toàn không nhận ra đây là lần đầu hắn không nổi giận vì đối phương nói ra lời này.
“Ngươi biết cưới vợ là như thế nào không?" Nguyên Tuỳ Phong bất giác nhíu nhíu đôi môi mỏng đột nhiên có chút tà khí tuyệt diễm làm cho Triệu Vân Tề nhìn đến trợn mắt há hốc mồn, đôi mắt sáng ngời dõi theo mọi cử động nhỏ của Tùy Phong, đồng thời cũng không hiểu tại sao nơi nào đó vì bị Tùy Phong sờ loạn bắt đầu vừa trướng vừa đau thật không giống với nửa người trên đang thư sướng.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của y nghẹn hồng, làm cảm thấy người cao to này thật đáng yêu, hắn cúi đầu cười một tiếng, biết chắc là y không biết gì về chuyện này, ngốc tử này chẳng qua là thích to miệng thôi.
“Nột, chính là đem nơi này của ta để vào mặt sau của ngươi nha." Nguyên Tuỳ Phong khó được mà hảo tâm bắt lấy bàn tay y đặt vào phân thân cũng đang kêu gào của hắn, còn tay kia sờ soạn ra sau y.
Nguyên Tuỳ Phong rất vừa lòng thưởng thức thân mình rắn chắc của Triệu Vân Tề vì những khiêu khích rất nhỏ của hắn mà run rẩy, bỗng cảm thấy thiên hoàn địa chuyển, thì đã thấy hắn bị Triệu Vân Tề thần tình đỏ bừng trán nổi đầy gân xanh đẩy ngã xuống mặt đất.
“Ngươi làm cái gì?" Nguyên Tuỳ Phong cảm thấy cánh tay hữu lực của y gắt gao ôm chặt lấy hắn, cơ thể gắt gao thân mật, cọ sát va chạm không khỏi làm cho tinh thần hắn kích động.
“Ta đã biết!" Tiệu Vân Tề thở hồng hộc vui sướng kêu to, càng làm cho khuôn mặt luôn khờ khờ ngốc ngốc kia càng tỏa sáng rất có tin thần.
Cũng chính vì lúc phân tâm mà Triệu Vân Tề đã dùng sức đem Nguyên Tuỳ Phong cũng đang hít thở không thông gắt gao đè xuống, bàn tay nhanh chóng chạy xuống dưới mông của người kia sờ soạn tìm kiếm tiểu huyệt hắn mới vừa được chỉ dạy, ngay khi Tùy Phong cảm thấy không ổn thì Triệu Vân Tề đã đưa phân thân cứng rắn của y sáp nhập vào cơ thể của hắn.
“Đau!" Nguyên Tuỳ Phong theo bản năng buộc chặt cơ thể, hai tay cố sức chống cự nhưng đau đớn đột ngột đến đành phải ôm lấy lưng Triệu Vân Tề.
Nam nhân phía trên lại vài lần hung hăng trừu sáp làm cho hắn không tự chủ kêu rên ra tiếng đồng thời trảo vài đạo vết máu trên lưng bóng loáng của y.
Vừa sợ vừa giận Nguyên Tuỳ Phong thế nào cũng không dự đoán được người này như thế nào có thể như một kẻ làm tình kinh nghiệm vậy, hắn phản xạ nâng tay lên không chút lưu tình cho Triệu Vân Tề mấy cái tát, nhưng tên cao to kia giờ đã bị *** huân tâm chỉ ngốc ngốc nhìn hắn cười cười, trong mắt dục niệm không hề lui đi.
Kỳ thật, tên ngốc này ở loại thời điểm này cũng rất dễ nhìn? Nguyên Tuỳ Phong sau khi phát tiết tức giận xong nhìn vào khuôn mặt y vẫn đang chăm chăm nhìn hắn, chăm chú nhìn vào khuôn mặt hàm hậu của đối phương, giờ phút này Triệu Vân Tề vì tình ái mà thu bớt đi vẻ ngu si khiến hắn hơi thất thần thân thể tự giác thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó Triệu Vân Tề không hề thương tiếc mà kéo lại thần trí đang phiêu lãng của hắn, a, cái tên ngu ngốc này, sao lại giống hùng sư vậy, y không biết tốc độ trừu sáp này làm người ta không chịu nổi sao?
Nguyên Tuỳ Phong nhận mệnh trở mình xem thường, gắt gao nắm chặt cánh tay y, theo bản năng điều chính phương vị mập hợp, còn lấy tay dẫn đường để y bớt thô bạo cũng là làm cho hắn giảm bớt cảm giác đau đớn bị xé rách.
Nhưng ở trước mắt là tư thế thẹn thùng như vậy, không khỏi phát ra những thanh âm rên rỉ khó nghe! Nguyên Tuỳ Phong vừa vòng chân qua thắt lưng y, nhịn không được mà có chút ảo não, nặng nề há miệng gắng hết sức cắn lên đầu vai nam nhân, vừa lòng khi nghe thấy tiếng nam nhân kêu lên đau đớn mà khoái hoạt, lại học theo cách hôn môi lúc đầu y mà cắn lên môi nam nhân, đột nhiên cảm thấy được hắn như trở về lúc nãy.....
Khi nào quay về, nhất định đem nam nhân ngu ngốc nàu ăn kiền mạt tận! Không bao giờ...cho phép sự tình này lại phát sinh!!
Nguyên Tuỳ Phong ở trong kịch liệt rung động khó mà bảo trì được suy nghĩ, nhưng rất nhanh vì hắn “hết sức phối hợp" khiến cho Triệu Vân Tề tìm được điểm mẫn cảm của cuả hắn, một chút lại một chút khiến hai người thoải mái rên rỉ ra tiếng, hai thân mình lửa nóng kết hợp chặt chẽ thành một khối,sau một trận cuồng sáp cuối cùng hai người mới run rẩy bắn ra.
Triệu Vân Tề vừa lòng rời khỏi thên thể hắn, thấy tơ máu hòa cùng bạch trọc nương theo tiểu đệ đệ của y chảy ra khỏi tiểu huyệt của hắn khiến y bị hù dọa đến nhảy dựng lên.
“Tiểu Nguyên, ngươi sao chảy máu rồi? Sao lại bị thương? Đau không? Tại sao lại như vậy ..." Triệu Vân Tề lập tức hoảng hốt, cúi người nâng hai chân Nguyên Tuỳ Phong lên, cúi sấp xuống nhìn kĩ miệng vết thương của hắn.
“Cút ngay!" Sau khi thanh tỉnh nhìn thấy cơ thể hai chân mở rộng, hắn cảm thấy phi thường xấu hổ và giận dữ, một phen đẩy y ra vì nhích người nên chạm tới miệng vết thương lại càng thêm tức giận lấy tay tát thật mạnh lên mặt y.
“A yêu!" Triệu Vân Tề tuy miệng rên rỉ hô đau nhưng trong mắt ấm áp thân thiết không hề giảm bớt căn bản là không để ý đến đau đớn chỉ lo lắng hỏi xem cảm giác của hắn ra sao? Còn ở trên người Nguyên Tuỳ Phong xoa bóp sợ tiểu Nguyên của y bị đau đớn.
Hai bàn tay ôn nhu vuốt ve thân thể Nguyên Tuỳ Phong, nhưng không khỏi lại khơi gợi *** một lần nữa.
Nguyên Tuỳ Phong thầm nghĩ đâm đầu chết cho rồi, hắn thật sự không rõ vì cái gì mà hắn không chỉ một lần... mà giờ lại thêm lần nữa thần trí không rõ? Thân hình cao to của y có gì hấp dẫn hắn? May mắn y còn không biết được nếu không hắn xấu hổ đến chết mất.
Cho nên người nào đó thẹn quá hóa giận mà lại tặng thêm một chưởng lên mặt y, đem nam nhân cao lớn không hề phòng bị kia đẩy xuống hồ nước sau đó cũng nhảy xuống nước nắm lấy hai tay y dùng môi chặn lại môi y.
“A, ngươi hôm nay giết người trung nguyên!" Cách đó không xa truyền lại tiếng kêu sợ hãi của Băng nhi.
Nguyên Tuỳ Phong ngẩn ra quay đầu lại thấy bộ dáng đang tức giận đến phát run của nàng, chỉ vào Nguyên Tuỳ Phong còn đang mơ hồ lớn tiếng mắng: “Ngươi có còn là người không? Ngươi cao to vì cứu ngươi mà đến giờ xương ngực vẫn còn đau, hơn nữa y trí lực cũng chỉ bằng một đứa nhỏ? Vậy mà ngươi cũng hạ thủ được? Ngươi muốn khi dễ người cao to đến chết phải không?"
Nàng đang nói gì? Nguyên Tuỳ Phong ngẩn ra theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy môi y vì bị mình hôn mà xưng đỏ thêm vào đó vì không hiểu tại sao hắn tức giận mà mặt Triệu Vân Tề tràn đầy ủy khuất, nửa trên người ngốc tử này toàn là hồng ngân và dấu trảo hắn để lại
Chính là, chính là rõ ràng hắn mới là người vừa bị thượng! Nhưng có điên mới không biết xấu hổ thừa nhận! Tên ngốc kia dù tâm trí như một đứa trẻ, nhưng thân thể hắn không hề khác người trưởng thành!!! Hơn nữa người bị tên xương ngực vẫn còn đau tra tấn đến sắp chết là hắn a!!!
Đồ đệ của Thiên Sơn lão nhân xanh mặt, hưng hăng trừng Băng nhi một cái, cho nữ nhân này nói hưu nói vượn ngược lại sự thật thì đã sao? Hắn Nguyên Tuỳ Phong muốn bính y thì ai có quyền xen vào?
“Không có đâu Băng nhi, tiểu Nguyên không có khi dễ ta mà, hắn đối xửa với ta tốt lắm, ta thực thích hắn làm như vậy, thật thoải mái nha……." Triệu Vân Tề lắp bắp biện bạch vì bị Nguyên Tuỳ Phong lấy tay che lại mà bị đánh gẩy, lúc này thắt lưng đau nhức bủn rủn khiến hắn thật chịu không nổi.
“Còn không mau tránh ra!" Nguyên Tuỳ Phong lãnh thanh nói với Băng nhi, hắn không ngu ngốc để người ta biết được hắn bị tên ngu ngốc này thượng.
Băng nhi trừng to mắt nhìn Nguyên Tuỳ Phong đang tràn đầy nhu tình cùng quan tâm Triệu Vân Tề, cuối cùng dậm chân một cái quay lên núi, mà Nguyên Tuỳ Phong cũng đồng thời ngã vào ***g ngực cua Triệu Vân Tề.
“Tiểu Nguyên mệt mỏi sao?" Triệu Vân Tề có chút đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Tuỳ Phong, nhất tay lên xoa xoa trán đầy mồ hôi của hắn.
Nguyên Tuỳ Phong oán hận hừ một tiếng, nhắm mắt không để ý y, làm cho Triệu Vân Tề càng thêm lo lắng liên tục bên tai hắn hỏi han, cuối cùng con người đang nhuyễn ra kia cảm thấy âm thanh ong ong như ruồi kia cũng có chút dễ nghe mới miễn cương mệnh lệnh y mát xa cho hắn.
Triệu Vân Tề lập tức phụng mệnh cẩn thận dìu Nguyên Tuỳ Phong đứng lên, bộ dạng liều mạng lấy lòng vô cùng ngốc nghếch ấy nhất thời khiến hắn tan hết giận trong lòng, hồi tưởng lại cảnh tượng nửa canh giờ trước hắn đau đến muốn chết đi sống lại, giờ được đãi ngộ như vậy thì cũng là lẽ đương nhiên!
Cuối cùng dù Triệu Vân Tề cảm nhận được người trong lòng có chút không thích hợp nhưng vì chỉ lo chiếu cố hắn không dám tiếp tục làm bừa nữa, dù thế hai người vẫn ở trong nước cho đến khi trời sẫm tối.
Nguyên Tuỳ Phong không giống Triệu Vân Tề cởi xong quần áo mới chạy xuống nước cho nên quần áo hắn toàn bộ đều đã bị ướt, khi lên bờ bị gió lạnh hắt vào thêm vào nữa vừa trải qua tính sự tiêu hao mất nhiều thể lực, nhịn không được đánh hai cái hắc xì vang dội.
Triệu Vân Tề đang mặc lại quần áo, nghe thấy tiếng Nguyên Tuỳ Phong lại thấy tiểu Nguyên của hắn rùng mình mấy cái, liền cười tủm tỉm đem quần áo của mình dâng lên lấy lòng tiểu Nguyên.
Như thế nào lại thấy Triệu Vân Tề so lúc khi mới gặp hắn lại hiểu đạo lí đối nhân xử thế hơn? Nguyên Tuỳ Phong nội lực chưa hồi phục không chịu nổi gió núi mãnh liệt, đành phải cởi xuống y phục ướt đẫm trên người khoát thêm ngoại sam của y vào, ôn nhu dặn dò y cẩn thận cảm lạnh. Nhưng lập tức thấy Triệu Vân Tề trơ mặt ôm lấy hắn vươn đầu lưỡi liếm loạn hắn, không khỏi thấy buồn cười.
Quên đi, chắc là tên ngốc này vừa rồi làm thế là do muốn bù lỗi cho hắn đi? Nguyên Tuỳ Phong nghĩ như thế cũng liền thoải mái xem Triệu Vân Tề như nô bộc để y ôm lấy lên núi nghỉ ngơi.
Trong ánh mắt cổ quái của Đạm Đông và Băng nhi, Nguyên Tuỳ Phong vẻ mặt tự nhiên mà ở qua một đêm, buổi sáng khi tỉnh lại thấy mình vẫn đang bị Triệu Vân Tề gắt gao ôm chặt trong ***g ngực, cảm giác ấm áp như vậy làm cho hắn nhất thời luyến tiếc từ chối.
Bất quá cuối cùng vì bên ngoài có tiếng bước chân làm khôi phục lại tinh thần, đẩy đẩy Triệu Vân Tề ra nhưng tựa hồ tên ngốc này lại ôm càng chặt, vẫn không tỉnh lại nhưng ở bên miệng hắn khẽ hôn hai ba cái, thì thào vài câu.
Cứ việc tên ngốc này chỉ mới vừa nếm thử tính sự, khẳng định là luyến tiếc buông tay, nhưng hắn nghe thấy bên ngoài đang muốn mở cửa không khỏi càng thêm kinh hãi, một cước đá văng Triệu Vân Tề đang mơ mơ màng màng bị đá rớt xuống giường đau đến la lên ai ai nha nha kêu to thì cửa mở ra.
Đạm Đông và Băng nhi thấy được một màn như vậy thì liền dùng ánh mắt trách cứ trừng mắt nhìn Nguyên Tuỳ Phong.
“Ngươi thật không biết săn sóc gì hết? Ngươi hôm qua khi dễ y còn chưa đủ sao?" Băng nhi đi qua nâng lên xoa xoa lên cái mông đang đau nhức của Triệu Vân Tề, lại hiểu lầm khiến sắc mặt càng đen hơn so với đáy nồi.
Nguyên Tuỳ Phong vểnh vểnh miệng, tiến lên kéo lại Triệu Vân Tề từ chỗ Băng nhi về phía mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn bàn tay phủi tro bụi của nữ nhân kia trên người Triệu Vân Tề.
“Độc trên người ngươi đã giải gần hết, nhưng muốn khôi phục võ công thì phải ít nhất ba tháng nữa." Đạm Đông nói xong lấy ra trong mình một tiểu hồ lô đưa cho Nguyên Tuỳ Phong “Trong này có một trăm viên thuốc, ngươi mỗi ngày uống một viên. Ân lúc này ngươi phải kiêng ăn, nên ăn đồ nhẹ và không nên uống rượu."
Nguyên Tuỳ Phong tiếp nhận gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đạm Đông cười hì lấy tiếp trong người một cái hộp nhỏ nhắt và tay hắn: “Này là cho người cao to dùng, ta nghĩ tiểu tử ngươi không biết thương tiếc người khác, chắc là bị thương rồi đi?"
Triệu Vân Tề thấy Nguyên Tuỳ Phong đột nhiên xanh mặt không nhận vật kia, liền tò mò nhận lấy dùm hắn, còn muốn mở ra xem bên trong có hương gì. “Ngu ngốc đưa ta, ngươi muốn dùng sao?" Nguyên Tuỳ Phong giận tái mặt mắng một câu, hắn cũng lười giải thích với phu thê Đạm Đông, không chỉ vì người miêu không coi trọng lễ nghĩa như người trung nguyên mà còn vì cá tính hắn cao ngạo, cho dù bị hiểu lầm hắn cũng không muốn thừa nhận hắn đường đường là Phi Tinh kiếm lại bị người ta thượng.
“Như vậy 3 ngày sau các ngươi xuống núi đi, chúng ta sắp quay về Miêu Cương" Băng nhi nói.
Chờ Đạm Đông kéo Băng nhi ra ngoài, Nguyên Tuỳ Phong liền mệnh Triệu Vân Tề quay mặt đi, tự mình cởi quần, quét chút thuốc mỡ cẩn thận xoa lên nơi bị Triệu Vân Tề hôm qua hung hăng xé rách, lập tức thấy một cảm giác dịu nhẹ xoa bớt đi đau nhức, làm cho thoải mái nhịn không được thở phào một hơi.
Triệu Vân Tề quay đầu lại thấy phượng mâu của Tùy Phong khép hờ, khẽ cắn môi lưng hơi cong, lộ ra hai chân trắng như tuyết, năm ngón tay linh hoạt, vẻ mặt mất đi vẻ lạnh lùng, khuôn mặt vì ngượng ngùng làm nhu hòa không ít.
“Tiểu Nguyên ngươi thật đẹp!" Triệu Vân Tề nhìn theo Nguyên Tuỳ Phong hung tợn trừng lại, bởi vì thường bị đối phương nhìn như vậy nên y giờ đã miễn dịch cũng không sợ mà tiến lại ôm lấy Nguyên Tuỳ Phong mà hôn hôn:"Chúng ta lại làm chuyện hôm qua đi... “
“Ba!" Nguyên Tuỳ Phong đẩy Triệu Vân Tề ra: “Ngươi muốn đau chết ta sao?"
“Nhưng mà tiểu Nguyên trảo ta cũng rất đau mà...." Triệu Vân Tề mới biện bạch được một nửa thì bị ánh mắt sắc bén của Tùy Phong làm cho á khẩu. Bất quá y rất nhanh tỉnh lại nắm lấy tay Tùy Phong: “Vậy chúng ta chờ tiểu Nguyên hết đau rồi làm!"
Nguyên Tuỳ Phong giận dữ cười, bị Triệu Vân Tề thân thiết ôm lấy cọ cọ, liếc nhìn cái hộp trong tay, xấu xa nghĩ: lần tới ta nhất định làm cho tên ngốc này nếm thử tư vị mông nở hoa!!!!!!!!!!
Tên ngu ngốc kia đã chết rồi sao? Liền cứ như vậy chết đi?
Ý niệm này hiện lên trong đầu, làm cho Tùy Phong nhịn không được run rẩy kịch liệt, giờ phút này hắn thậm chí nghe thấy bốn phía vang lên tiếng. Một mảng hoang mang trước mắt, một mảng mơ hồ trong lòng cũng lạnh đi, lòng dâng lên một cảm giác không rõ.
“Ai muốn tên ngu ngốc nhà ngươi xen vào chuyện người khác!! Ai cần ngươi cứu?" Nguyên Tuỳ Phong tựa vào bên bờ hồ ngây người thì thào nói. Nơi hồ hơi nước tụ nhiều, căn bản không để hắn thấy được gì bên dưới. Bất giác Nguyên Tuỳ Phong tựa như theo bản năng đi về phía trước hít thở nặng nề, đề khí kéo thân mình nặng nề tiếng về phía trước.
Trong khoảnh khắc ấy Tùy Phong thần trí cơ hồ hỗn loạn, điều duy nhất hắn nghĩ được chỉ là xác nhận sinh tử của Triệu Vân Tề, hoàn toàn quên mất đây là hồ hủ cốt.
“Muốn chết sao? Nhưng ta không cho phép!" Đạm Đông bỗng nhiên tiến lên chế trụ bả vai hắn, một bàn tay kéo lại nam nhân đang thất hồn lạc phách, vân đạm thanh phong cười nói: “Ta đã đáp ứng người cao to phải chữa khỏi cho ngươi, cho dù ngươi muốn nhảy xuống để hóa thành hư ảo cũng phải để ta trị xong mới được nhảy!"
“Ta giết ngươi!" Nguyên Tuỳ Phong rống giận, cũng không quản trong thân không còn nội lực, càng không để ý Bái Nguyệt giáo chủ trước mắt là người duy nhất có thể cứu hắn, hấp khí đề chưởng dùng hết khí lực còn tồn trong thân hung hăng bổ về phía Đạm Đông.
Nhưng quyền phong chưa kịp đến, Tùy Phong đã thấy dưới bụng một cảm giác đau nhói, độc khí cuồn cuộn hướng đến đại não, trước khi mất đi ý thức hắn vẫn ngoan cố muốn lấy mạng đối phương.
“Chỉ cần ngươi có khả năng!" Một câu châm chọc của Đạm Đông truyền vào tai, theo đó Tùy Phong ngã xuống bất tỉnh.
Không biết bao lâu, Nguyên Tuỳ Phong bị một tiếng gọi như xa như gần ầm ỉ gọi dần dần tỉnh, hắn nhận ra người gọi hắn dậy cư nhiên vẫn là kẻ đang cười ngây ngô Triệu Vân Tề.
Nguyên lai hắn vẫn bình an?
Tùy Phong động đậy, kinh ngạc khi nhìn thấy Triệu Vân Tề đang bưng một chén cháo, giống như mấy ngày nay đều là y chiếu cố hắn vậy, nhẹ nhàng dùng thìa quấy đều, cuối cùng mới múc một muỗng cháo để bên miệng thổi nhẹ, sau đó đưa đến bên môi Nguyên Tuỳ Phong.
“Tiểu Nguyên, ăn đi, rất thơm nha!’
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Nguyên Tuỳ Phong đang trừng lớn hai mắt bất giác hé miệng nuốt xuống muỗng cháo ngọt ngào.
Lúc cháo đưa vào miệng, cặp mắt hữu thần của Triệu Vân Tề sáng ngời cười lên khóe mắt cong cong, so với hắn đang ăn mỹ vị còn vui vẻ hơn gấp mấy lần.
Nhưng lập tức thần sắc Triệu Vân Tề ảm đạm xuống, ngay tại lúc Tùy Phong đã yên lòng thì y cúi đầu xuống mãi cũng không thấy ngẩng lên.
“Ngươi? Như thế nào rồi?" Nói xong Tùy Phong mới phát hiện ra thanh âm mình khi nói với y đã mền mại hẳn đi, có thể sánh với khi nói chuyện với Triệu Y Ly.
“Ta biết tiểu Nguyên yêu thích sạch sẽ, giờ thân thể ta hảo bẩn, ngươi nhất định chán ghét ta!" Thanh âm rầu rĩ từ trong cổ họng y chậm rì rì thốt ra, làm cho người đang năm trên giường kia không khỏi tức giận.
“Ai nói ngươi bẩn thỉu? Ngươi không tốt chỗ nào? Ngẩng đầu lên cho ta xem!"
“Nhưng mà ta biến thành như thế này ngươi cũng không thấy bẩn, ngươi vẫn thích ta sao?" Triệu Vân Tề đột nhiên ngẩng đầu lên thanh âm tràn đầy hy vọng.
Nguyên Tuỳ Phong kinh hãi nhìn đến vị nam tử dung mạo hoàn hảo thế nhưng giờ đây trước mặt hắn nháy mắt hóa xương, trên mặt trên người từng khối thịt rất nhanh chảy xuống, trong phút chốc trở thành một khối xương khô dữ tợn, dọc theo xương cốt trắng bệch lệ nóng chảy dài dần biến mất trước mắt hắn.
“Bạch si, ta không cho ngươi đi!" Nguyên Tuỳ Phong lúc này đầy lo lắng cùng khủng hoảng sao còn yêu sạch sẽ như ngày trước nữa? Hắn liền dùng hết khí lực toàn thân nâng người hung hăng ôm về phía bộ xương khô …..
Nhưng hắn chỉ nghi thấy một tiếng rắc, xương cốt cứng rắn đã tan thành tro bụi trong không khí, giây lát liền biến khỏi vòng tay hắn……
“Không!!" Theo một tiếng rống to Nguyên Tuỳ Phong rốt cục cũng mở mắt.
Nguyên lai vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng!!
Nước mắt mặn đắng hòa lẫn vào vị ngọt của thuốc đọng trên khóe môi, chờ đến khi nước mắt nhòa bớt đi hắn mới nhìn rõ được lúc này hắn đang ở trong một căn nhà gỗ tinh xảo hình như trong đây tất cả đều được mộc chế.
Triệu Vân Tề, cái tên ngu ngốc ấy thật sự đã chết sao? Chẳng lẽ hắn sẽ không bao giờ được nghe điên ngôn điên ngữ làm cho hắn vừa tức vừa buồn cười ấy nữa, sẽ không bao giờ nhìn thấy gương mặt luôn tươi cười chân thành với mình nữa sao?
Tưởng tượng đến đây, trong mắt Nguyên Tuỳ Phong mông lung lại càng khắc sâu. Hắn loạng choạng nâng tay lau khóe mắt, lập tức nâng người nhảy khỏi giường, khi chạm đất kinh ngạc nhận ra hai chân mình hoàn toàn không bị nhũn ra, khẽ vận nội lực, công lực đại khái cũng đã khôi phục hai ba phần.
Y thuật của Bái Nguyệt Giáo chủ quả danh bất hư truyền. Nguyên Tuỳ Phong nghĩ đến mấy ngày trước hắn chỉ cần phát độc thêm nữa sẽ vong mạng nên cũng không khỏi thấy khâm phục y thuật của Đạm Đông.
Nhưng mà, thân thể khỏe mạnh này của hắn lại do nam nhân ngu ngốc mà hắn luôn xem thường kia dùng cả sinh mệnh đổi lấy.......
Nghĩ đến đây, Nguyên Tuỳ Phong không tự chủ được mà siết chặt ***g ngực, cố gắng áp chế điên cuồng đang muốn bùng nổ, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận bi thương trong tim.
Đau! Đầu, ngực, tứ chi, toàn thân đều đau như vậy, làm cho người ta không thể nào chịu nổi!
Nhưng cũng chính vì kịch liệt đau đớn này khiến hắn không ngừng nghĩ bàn tay to của Triệu Vân Tề luôn ở bên hắn, mang theo hắn đang bị thương nặng bôn tẩu, nghĩ đến y khi giúp hắn bức độc mặt làm trán chảy đầy mồ hôi, nghĩ đến ánh mắt lo sợ hắn chết đi của y. Nghĩ đến y hưng phấn giơ cao miếng thịt thỏ ngồi bên cạnh hắn thật cẩn thận vì hắn phủi hết cỏ bụi, và những cái ôm ấm áp khi mỗi lần hắn độc phát......Đủ loại hình ảnh vụt lên trước mắt, nhưng không bao giờ nữa…..có thể thật sự cảm nhận được, không hiểu sao những hồi tưởng này khiến Nguyên Tuỳ Phong long đau đớn như muốn nứt ra?
Dù thế thanh âm rất khẽ truyền từ canh cửa vần khiến thanh niên đang thương tâm vô tận lập tức thu lại sắc mặt, âm thầm cắn răng vọt người tới cạnh cửa.
“Yêu, chỉ vừa mới tỉnh thôi tinh thần đã tốt như thế nha!" Tiếng cười Đạm Đông vẫn như trước truyền từ một bên cửa đến, ngay tại lúc hắn mở cửa ra, bàn tay liền che lại thế tấn công sắc bén của Nguyên Tuỳ Phong.
“Tiểu tử ngươi võ công không tồi, bây giờ chỉ mới khôi phục được một phần ba mà đã lợi hại như thế, xem ra đợi đến lúc ngươi hồi phục võ công thì ta lại có chút phiền phức?"
Đạm Đông vẫy vẫy cổ tay đang rung lên, tà mị nhìn vào ánh mắt như báo đói của Nguyên Tuỳ Phong, trong lòng cũng thầm khen đối phương không hổ là đệ tử của Thiên Sơn lão nhân.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Nguyên Tuỳ Phong không thể để đầu óc mình nhàn rỗi, bởi chỉ cần một lúc nhàn thôi hắn liền thấy thân ảnh cao lớn kia trong đầu, tựa hồ hắn có thể nghe thấy được tiếng cười ngốc nghếch thoải mái kia.
Nghĩ đến y chỉ vì một câu nói của tên Bái Nguyệt giáo chủ kia mà xương cốt không còn, trong lòng hắn càng trào dâng hận ý, chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết Đạm Đông.
“Từ từ...." Đạm Đông khẽ xoa thái dương, xoay tay lại đẩy cửa ra vội vàng đưa ngón tay chỉ về một hướng, rất sợ Nguyên Tuỳ Phong đã hoàn toàn tức giận xông lên vấn tội hắn.
Nguyên Tuỳ Phong hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài liền thấy trên bãi cỏ xa xa Triệu Vân Tề đang ngồi kết vòng hoa trên đám cỏ xanh.
Hình ảnh rõ ràng như thế kích thích đầu óc rỗng không của hắn dùng tốc độ cao vận chuyển, hắn không thể tin dược siết chặt tay, cảm thấy dược móng tay sắc nhọn đam sâu vào tay mới biết được lần này hắn thật sự không nằm mơ.
Bên kia Triệu Vân Tề đẽ kết xong hai vòng hoa trao cho Băng nhi đang ngồi bên cạnh hắn: “Tặng cho ngươi cùng Đông Tử."
“Này, còn đây là cho ngươi với tiểu Nguyên đi?" Băng nhi thấy thế, cố ý cười duyên với Triệu Vân Tề: “Thế này đi, ngươi tặng ta cái đó ta mời ngươi ăn dê nướng!"
Triệu Vân Tề lắc đầu như trống bỏi, hai tay càng nắm chặt. Ở trong lòng y nhưng thứ tặng cho Tùy Phong đều rất quan trọng, điều này trong mắt Tùy Phong càng rõ ràng so với ai khác.
“Keo kiệt." Băng nhi bị cự tuyệt bỉu môi, giả vờ giận dỗi ngồi chồm hổm trên mặt đất nắm, cào, cấu một phen bùn đất cây cỏ vứt vào người nam nhân cao lớn đang ngồi cười đến hạnh phúc, lập tức làm cho Nguyên Tuỳ Phong khó chịu cực kì.
Tên ngu ngốc này! Không có việc gì còn cùng nữ nhân vui đùa cao hứng như thế, chính mình ban nãy vì cớ gì phải lo lắng cho y nhiều như vậy?
Nguyên Tuỳ Phong thu hồi cảm xúc, dưới chân dùng lực, chớp mắt đã đứng trước mặt Triệu Vân Tề, nghiến răng nghiến lợi dùng tay nhéo lổ tai Triệu Vân Tề, đem nam tử đang chơi đùa vui vẻ xoay người đối mặt với hắn.
“Yêu, yêu, yêu, đau!" Triệu Vân Tề la lên, đột ngột nhìn thấy thấy thần thái khỏe mạnh của Tùy Phong liền mặt mày hớn hở cũng không quan tâm tay của đối phương vẫn đang nhéo lỗ tai mình, liền mang vòng hoa trong tay đeo vào cổ Nguyên Tuỳ Phong, thừa dịp người kia đang tức giận đến ngẩn người mà thật vui vẻ ôm lấy hắn xoay mấy vòng:"Tiểu Nguyên, ngươi thật sự hết bệnh rồi!"
“Dừng lại cho ta!" Nguyên Tuỳ Phong giận tái mặt mắng, hắn vừa mới buông tâm liền làm hắn đầu óc choáng đến hoa mắt.
Bất quá không biết vì sao khi cảm nhận được đôi tay ấm áp, cảm thụ cái ôm ấm nồng cùng nụ cười trong sáng của tên ngu ngốc này, Nguyên Tuỳ Phong từ xưa lạnh lùng nay tâm lại ấm áp, mắt cũng không khỏi lần thứ hai ướt át.
Nhưng mà lực đạo trong tay lại hoàn toàn tương phản với ý nghĩ trong đầu một khắc cũng không do dự mà tăng thêm.
“Ai yêu!" Triệu Vân Tề cúi đầu, nhìn như một chú chó đáng thương bị chủ nhân ngược đãi, vô tội nhìn người kia tự nhiên lại hung dữ như thế, không rõ vì sao tiểu Nguyên lại giận như vậy.
“Được rồi lòng ngươi không thoải mái cũng không nên tra tấn người cao to chứ. Thế nào người ta cũng vì ngươi mà nhảy xuống hồ mà." Đạm Đông tiến lên cười giảng hòa, tính toàn đẩy tay Tùy Phong ra.
Nhưng hắn vừa động, Nguyên Tuỳ Phong cũng chẳng dời tay, còn tăng thêm lực siết lớn hơn, đau đến nước mắt Triệu Vân Tề cũng ứa ra, nếu không phải Tùy Phong nhìn thấy nam nhân ngu ngốc kia thật sự khóc ra hắn thật nghĩ muốn bóp chết Triệu Vân Tề —— ai bảo tên ngốc này làm hắn thương tâm khổ sở đến thế?
“Tiểu Nguyên, thích không?" Thật vất vả mới trả lại tự do cho lỗ tai Triệu Vân Tề vuốt nơi bị nhéo rất đớn kia, thật cẩn thận hỏi Nguyên Tuỳ Phong, hồn nhiên không hề chú ý đến biểu tình đang cười đến gia trá của Đạm Đông.
Cũng không phải đại cô nương, đeo vòng hoa gì chứ? Nguyên Tuỳ Phong nghĩ như vậy nhưng hành động làm ra cũng khiên hắn ngây người.
Hắn đang làm cái gì vậy? Hắn trúng tà rồi phải không? Đúng vậy, nhất định là thế rồi, nếu không thì hắn sao lại vuốt ve tên ngu ngốc này? Nhất định là do biết được người này vẫn sống nên tinh thần không ổn định rồi!
“Xích" Bên tai truyền đến âm thanh châm biếm của Đạm Đông, khuôn mặt khôi ngô của hắn lập tức có chút đỏ, đảo mắt nhìn thấy y bẩn loạn ngồi trên bùn đất, lập tức lệnh y đi tắm rửa.
“Nhu nhu tiếp đi, tiểu Nguyên" Triệu Vân Tề níu lấy cánh tay đang định rút về giống như làm nũng mà nói, nhưng mà lúc này nhận lấy cũng chỉ là cái liếc mắt xem thường.
Hắn biết là tiểu Nguyên đang sinh khí, không dám tái nài nỉ, ngoan ngoãn xoay người đi về phía chân núi.
“Chuyện này là sao?" Nguyên Tuỳ Phong nhìn theo Triệu Vân Tề đi xa dẫn lập tức quay lại chất vấn Đạm Đông.
“Rất đơn giản, mặc dù nước của hồ âm dương có tác dụng ăn mòn rất mạnh, nhưng nó lại kì diệu ở một chỗ." Đạm Đông cười nói “Chỉ cần có cái gì rơi vào hồ trước đó người nhảy sau thì cũng chỉ là nhảy vào hồ nước bình thường thôi."
“Hồ nước này biến hóa như thế, tai hại, vô hại luân phiên nhau" Băng nhi thản nhiên nói “Lúc tổ tiên chúng ta tiến vào trung nguyên, đã bị nam nhân trung nguyên lừa dối để rồi cô độc suốt quảng đời còn lại. Khi lâm chung nàng dặn dò đệ tử: “Nếu gặp được người chân tình chân ý thì chúng ta có thể trở về Miêu Cương. Dù sao lão nhân nàng vẫn hy vọng có người như thế tồn tại."
“Chỉ tiếc mỗi khi chúng ta làm mẫu xong, liền không có người nào làm được yêu cầu của Tổ tiên." Đạm Đông sờ sờ đầu “trước đó vài ngày Thiên Dẫn bang ở trung nguyên các ngươi còn vọng tưởng hợp nhất Bái Nguyệt giáo của chúng ta. Cả ngày đến núi tranh cãi ầm ĩ phiền muốn chết, cuối cùng ta dùng trùng xua đuổi mới đuổi được bọn chúng xuống núi."
“Cho nên chúng ta phi thường cảm ta người cao to đã phá được quy củ của tổ tiên định ra, giúp cho bọn ta có thể quay về cố hương." Băng nhi nói ra lời từ đáy lòng “Sao ngươi không trúng độc sớm một chút, như vậy người cao to cũng sớm nhảy hồ, chúng ta cũng sớm được trở về nhà rồi."
Nguyên Tuỳ Phong thật sự không nói được gì, bất quá trong lòng thực âm thầm vui sướng vì cả hắn và Triệu Vân Tề đều vô sự.
“Ngươi nên hảo hảo cảm ơn người cao to đi, hắn nhảy xuống hồ tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng xương ngực vẫn bị chấn thương, dù chưa bị gãy nhưng vẫn rất đau đớn, cho nên khi nãy ta mới ngăn ngươi... “
“Sao ngươi không nói sớm!" Nguyên Tuỳ Phong nghe xong trong lòng rất không thoải mái, lập tức chạy về phía con suối nơi Triệu Vân Tề đang tắm rửa.
“Thật là tính tình như vậy hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lạnh như băng kia!" Đạm Đông u oán nhìn theo bóng dáng Tùy Phong: “Ta còn chưa nói cho ngươi, võ công của ngươi còn phải đợi ba tháng sau mới khôi phục đâu!"
Nguyên Tuỳ Phong đối với Đạm Đông đang oán hận ở phía sau mắt điếc tai ngơ, hắn liền đi về phía con suối nơi Triệu Vân Tề đang tắm rửa. Chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng nước ào ào mà quân áo của Triệu Vân Tề cũng bị vứt tán toạn trong bụi cỏ bên bờ suối.
Tên ngu ngốc này, vẫn cái bộ dáng ấy! Quả thật không tiến bộ chút nào! Ánh mắt hắn nhìn theo Triệu Vân Tề có chút nhụt chí trong lòng thì đang tính toán nên làm thế nào để sửa lại thói quen của y, ít nhất cũng phải làm cho nam nhân ngu ngốc kia cử chỉ bình thương một chút, tiểu hài tử phải dạy dễ lắm chứ....
Đang suy tư thì Tùy Phong bị một tiếng vang làm quay đầu lại thấy được Triệu Vân Tề đang ở trong nước vui đùa rất khoái hoạt không khỏi thở dài. Ngực y không đau sao? Nam nhân này thật không thể dùng suy nghĩ của người thường để nghĩ mà.
Nhưng bỗng có một chú chim nhỏ bay ngang qua Triệu Vân Tề lập tức khơi dậy lòng hiếu kì của nam nhân khiến y đứng dậy thẳng tắp liếc nhìn theo đường bay của chú chim, đồng thời cũng làm thân hình ngạo nghễ của y tất cả dừng vào mắt của Nguyên Tuỳ Phong.
Nguyên Tuỳ Phong kinh ngạc phát hiện hóa ra thân thể y tráng kiện hơn nhiều so với hắn nghĩ. Nam nhân trong nước vẫn còn đang thật sự quan sát chú chim nhỏ hiện ra một đôi chân dài rắn chắc, ***g ngực dày rộng, thắt lưng rắn rỏi, một thân cơ bắp co dãn, hơn nữa mái tóc ướt sũng dán vào khuôn mặt cương nghị.....
Quả thật là một thân hình làm người ta không thể dời mắt, lại để cho hắn thấy một thân thể tỷ lệ hoàn mỹ như vậy, còn có ánh mắt thuần túy như ôn tuyền kia thật làm cho người khác đỏ mặt tim đập không ngừng mà.
Nhưng Nguyên Tuỳ Phong cũng hiểu được điều khác, y cho đến nay chính là luôn dùng ánh mắt chân thành mà tò mò chăm chú nhìn vào hắn, dần dần sự tò mò ấy chuyển thành chân chính hạnh phúc vui mừng, sau đó nam nhân này luôn tìm cơ hội để được ở bên hắn, hận không thể đem hắn ôm thật chặt đến giờ hắn đều cảm nhận được, chính là cho đến hôm nay hắn mới thật sự hiểu ra. Hiện giờ hắn không hề có ác cảm với hành vi như trẻ con của y nữa mà ngược lại có chết hắn cũng không muốn thừa nhận rằng trong lòng hắn có sự yêu thích và hạnh phúc thản nhiên tràn ngập.
Nguyên Tuỳ Phong phi thường hiểu rõ hắn thích chính là thuần khiết không nhiễm bất kì tỳ vết nào, Triệu Y Li sở dĩ thu hút hắn như vậy vì trên người của hắn có một loại cảm giác u tĩnh giống như tinh khiết.
Nhưng Triệu Vân Tề khỏe mạnh ngốc nghếch giờ phút này lại tạo cho hắn cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng, giống như trên đời này tất cả loại u tĩnh khi đứng trước thanh thản này đây đều không có giá trị nào cả.
Dù trước mắt không phải là một thân thể trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt nhưng Nguyên Tuỳ Phong vẫn kinh hãi nhận ra trong đầu hắn bị hình ảnh thân thể cường tráng của y hơi mào dục vọng. Ngay cả khi ở trước mặt Triệu Y Li hắn cũng không động tâm như vậy!
Trong lòng tự hỏi tại sao mình lại có ý niệm kì lạ như vậy trong đầu? Chẳng lẽ mình bị tên ngốc kia cuốn hút?
Nhưng Nguyên Tuỳ Phong lại cầm lòng không được cất bước cứ như mê muội mà bước vào trong nước đồng thời cũng vì lần đầu tiên trong đời nổi lên dục niệm mà cảm thấy xấu hổ.
“Tiểu Nguyên, mau tới mau tới!" Triệu Vân Tề dứng trong nước phát hiện ra hắn lập tức hướng về phía hắn kêu to. Nhưng lại càng làm hai má Tùy Phong đỏ như muốn ứa máu, cước bộ cũng chậm hơn.
Triệu Vân Tề vội vã muốn cho Nguyên Tuỳ Phong nhìn thấy chú chim xinh đẹp kia, y vội chạy đến bên người hắn giống như đang chiếu cố bệnh nhân theo thói quen nắm lấy bờ vai Nguyên Tuỳ Phong đưa tiểu Nguyên của hắn oa vào trong ***g ngực, tay kia chỉ vào phía chú chim nhỏ vừa xuất hiện. Nhưng mà lúc này chú chim kia đã sớm không thấy nữa khiến y lo lắng tìm kiếm vì Nguyên Tuỳ Phong.
“Ngốc tử"Nguyên Tuỳ Phong nhẹ nhàng oán trách, thành công thu hút chú ý của y: “Ngươi khi đó cần chi phải nhảy xuống, ngươi cũng thấy con lang đó, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?"
“Sợ a, hồ nước nhà Đông Tử thật lợi hại!" Triệu Vân Tề suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời.
“Vậy sao ngươi còn nhảy xuống, không sợ xương cốt bị ăn mòn sao?" Nguyên Tuỳ Phong hung hăng trừng mắt.
“Chính là Đông Tử không phải đã nói ta nhảy uống mới chịu chữa bệnh cho tiểu Nguyên sao?" Triệu Vân Tề lập tức trả lời như chuyện đương nhiên, cuối cũng ý cười dào dạt nói: “Nói sao thì nói ta cũng là người a, Băng nhi chỉ là ném một con đại lang thôi, ta cùng nó bất đồng, nhất định sẽ không bị ăn mòn xương cốt."
“Ngươi thật là.....ngu ngốc!" Nguyên Tuỳ Phong trong lòng cảm động vội vàng cúi đầu, dấu đi gương mặt mất tự nhiên của mình.
“Ta mới không phải! Ta còn muốn cưới một tiểu Nguyên khỏe mạnh mà!" Triệu Vân Tề chăm chú nhìn hai má Tùy Phong thành thật nói, vẻ mặt chuyên chú như vậy càng làm cho hắn cúi đầu càng thấp.
“Tiểu Nguyên đỏ mặt thật đẹp!" Triêu Vân Tề vì tìm không ra chim nhỏ nên có chút thất vọng nhưng vì nhìn thấy thần sắc khác thường của người trong ngực mà lại trở nên sáng sủa.
“Phải không?" Nguyên Tuỳ Phong lơ đãng đáp một câu
“Thật sự thật sự tiểu Nguyên là xinh đẹp nhất. Chúng ta lại đến ngoạn hôn nhẹ nào..." Triệu Vân Tề thân thể cùng suy nghĩ trực tiếp hơn Nguyên Tuỳ Phong nhiều lắm, hắn vừa động tình thì tựa như đứa nhỏ liền biểu hiện ra ngoài, lập tức cười tủm tỉm hôn lên hai má Tùy Phong.
Lúc này cư nhiên Tùy Phong không sinh khí? Cũng không dùng chân đá hắn hay lấy tay đẩy hắn ra? Triệu Vân Tề trong bụng như nở hoa, miệng ở trên môi Nguyên Tuỳ Phong loạn cắn.
“Bạch si, không phải như vậy!" Nguyên Tuỳ Phong cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp cùng răng nanh lung tung cắn liếm môi hắn đột nhiên thân thể run lên, nhất thời không thể chịu đựng được *** nổi lên, cũng đánh mất ý nghĩ trốn tránh …..
Nếu tên bạch si này từ trước tới nay miệng không ngừng nói thích hắn thế này thế kia, luôn nóng vội muốn cùng hắn thành thân, như vậy hắn cũng không cần khách khí nữa.
Nguyên Tuỳ Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay Triệu Vân Tề, che dấu thanh sắc đem nam nhân cao ngất cường trang ấn ngã lên tảng đá bên bờ suối, hắn cúi đầu nhẹ hôn lên môi y, không khách khí tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi, tăng thêm lực đạo hung hăng mút vào giúp y nhận rõ cái nào là hôn cái nào là cắn.
Dù Nguyên Tuỳ Phong chưa từng làm chuyện này với người khác, dù Triệu Vân Tề cũng là lần đầu mới biết được chân chính hôn môi, nhưng bọn họ bốn phiến môi dán chặt vào nhau lại tựa hồ không hề có cảm giác trúc trắc. Triệu Vân Tề rất nhanh liền đảo khách thành chủ, gắt gao hôn môi hắn, chân chính có một nụ hôn ngọt ngào.
Hai ngươi cứ như vậy hôn đến tình mê ý loạn, khiến cho nhiệt ý truyền khắp thân lên đến đại não, Nguyên Tuỳ Phong là người khơi mào lửa nóng nhưng hắn cư như bị Triệu Vân Tề cắn nuốt, cho nên hắn không thể không nghĩ cách để bọn họ tách ra.
Thở dốc nhẹ nhàng lau đi nước bọt bên môi do nụ hôn vừa rồi, Nguyên Tuỳ Phong thở dài nâng tay chạm vào ngực y, lân đầu tiên đau lòng vì nam nhân ngốc nghếch kia: “Còn đau không?"
“Không đau! Chỉ cần tiểu Nguyên không sao là tốt rồi. Ân.... tiểu Nguyên ngươi sờ ta thật thoải mái, ta cũng có thể sờ sờ ngươi không?" Triệu Vân Tề đơn giản khơi dậy khoái cảm trên người hắn, đôi mắt bình thường luôn hữu lực giờ đây cũng ánh lên một tầng hơi nước, y lung tung cởi ra quần áo hắn một bên thì thào nói “Ta còn muốn tiểu Nguyên làm vợ ta... A... “
Làm vợ của ngươi? Nguyên Tuỳ Phong cười lạnh, bởi y nhận thức sai tư thế cơ thể mà sinh khí mà hắn hoàn toàn không nhận ra đây là lần đầu hắn không nổi giận vì đối phương nói ra lời này.
“Ngươi biết cưới vợ là như thế nào không?" Nguyên Tuỳ Phong bất giác nhíu nhíu đôi môi mỏng đột nhiên có chút tà khí tuyệt diễm làm cho Triệu Vân Tề nhìn đến trợn mắt há hốc mồn, đôi mắt sáng ngời dõi theo mọi cử động nhỏ của Tùy Phong, đồng thời cũng không hiểu tại sao nơi nào đó vì bị Tùy Phong sờ loạn bắt đầu vừa trướng vừa đau thật không giống với nửa người trên đang thư sướng.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của y nghẹn hồng, làm cảm thấy người cao to này thật đáng yêu, hắn cúi đầu cười một tiếng, biết chắc là y không biết gì về chuyện này, ngốc tử này chẳng qua là thích to miệng thôi.
“Nột, chính là đem nơi này của ta để vào mặt sau của ngươi nha." Nguyên Tuỳ Phong khó được mà hảo tâm bắt lấy bàn tay y đặt vào phân thân cũng đang kêu gào của hắn, còn tay kia sờ soạn ra sau y.
Nguyên Tuỳ Phong rất vừa lòng thưởng thức thân mình rắn chắc của Triệu Vân Tề vì những khiêu khích rất nhỏ của hắn mà run rẩy, bỗng cảm thấy thiên hoàn địa chuyển, thì đã thấy hắn bị Triệu Vân Tề thần tình đỏ bừng trán nổi đầy gân xanh đẩy ngã xuống mặt đất.
“Ngươi làm cái gì?" Nguyên Tuỳ Phong cảm thấy cánh tay hữu lực của y gắt gao ôm chặt lấy hắn, cơ thể gắt gao thân mật, cọ sát va chạm không khỏi làm cho tinh thần hắn kích động.
“Ta đã biết!" Tiệu Vân Tề thở hồng hộc vui sướng kêu to, càng làm cho khuôn mặt luôn khờ khờ ngốc ngốc kia càng tỏa sáng rất có tin thần.
Cũng chính vì lúc phân tâm mà Triệu Vân Tề đã dùng sức đem Nguyên Tuỳ Phong cũng đang hít thở không thông gắt gao đè xuống, bàn tay nhanh chóng chạy xuống dưới mông của người kia sờ soạn tìm kiếm tiểu huyệt hắn mới vừa được chỉ dạy, ngay khi Tùy Phong cảm thấy không ổn thì Triệu Vân Tề đã đưa phân thân cứng rắn của y sáp nhập vào cơ thể của hắn.
“Đau!" Nguyên Tuỳ Phong theo bản năng buộc chặt cơ thể, hai tay cố sức chống cự nhưng đau đớn đột ngột đến đành phải ôm lấy lưng Triệu Vân Tề.
Nam nhân phía trên lại vài lần hung hăng trừu sáp làm cho hắn không tự chủ kêu rên ra tiếng đồng thời trảo vài đạo vết máu trên lưng bóng loáng của y.
Vừa sợ vừa giận Nguyên Tuỳ Phong thế nào cũng không dự đoán được người này như thế nào có thể như một kẻ làm tình kinh nghiệm vậy, hắn phản xạ nâng tay lên không chút lưu tình cho Triệu Vân Tề mấy cái tát, nhưng tên cao to kia giờ đã bị *** huân tâm chỉ ngốc ngốc nhìn hắn cười cười, trong mắt dục niệm không hề lui đi.
Kỳ thật, tên ngốc này ở loại thời điểm này cũng rất dễ nhìn? Nguyên Tuỳ Phong sau khi phát tiết tức giận xong nhìn vào khuôn mặt y vẫn đang chăm chăm nhìn hắn, chăm chú nhìn vào khuôn mặt hàm hậu của đối phương, giờ phút này Triệu Vân Tề vì tình ái mà thu bớt đi vẻ ngu si khiến hắn hơi thất thần thân thể tự giác thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó Triệu Vân Tề không hề thương tiếc mà kéo lại thần trí đang phiêu lãng của hắn, a, cái tên ngu ngốc này, sao lại giống hùng sư vậy, y không biết tốc độ trừu sáp này làm người ta không chịu nổi sao?
Nguyên Tuỳ Phong nhận mệnh trở mình xem thường, gắt gao nắm chặt cánh tay y, theo bản năng điều chính phương vị mập hợp, còn lấy tay dẫn đường để y bớt thô bạo cũng là làm cho hắn giảm bớt cảm giác đau đớn bị xé rách.
Nhưng ở trước mắt là tư thế thẹn thùng như vậy, không khỏi phát ra những thanh âm rên rỉ khó nghe! Nguyên Tuỳ Phong vừa vòng chân qua thắt lưng y, nhịn không được mà có chút ảo não, nặng nề há miệng gắng hết sức cắn lên đầu vai nam nhân, vừa lòng khi nghe thấy tiếng nam nhân kêu lên đau đớn mà khoái hoạt, lại học theo cách hôn môi lúc đầu y mà cắn lên môi nam nhân, đột nhiên cảm thấy được hắn như trở về lúc nãy.....
Khi nào quay về, nhất định đem nam nhân ngu ngốc nàu ăn kiền mạt tận! Không bao giờ...cho phép sự tình này lại phát sinh!!
Nguyên Tuỳ Phong ở trong kịch liệt rung động khó mà bảo trì được suy nghĩ, nhưng rất nhanh vì hắn “hết sức phối hợp" khiến cho Triệu Vân Tề tìm được điểm mẫn cảm của cuả hắn, một chút lại một chút khiến hai người thoải mái rên rỉ ra tiếng, hai thân mình lửa nóng kết hợp chặt chẽ thành một khối,sau một trận cuồng sáp cuối cùng hai người mới run rẩy bắn ra.
Triệu Vân Tề vừa lòng rời khỏi thên thể hắn, thấy tơ máu hòa cùng bạch trọc nương theo tiểu đệ đệ của y chảy ra khỏi tiểu huyệt của hắn khiến y bị hù dọa đến nhảy dựng lên.
“Tiểu Nguyên, ngươi sao chảy máu rồi? Sao lại bị thương? Đau không? Tại sao lại như vậy ..." Triệu Vân Tề lập tức hoảng hốt, cúi người nâng hai chân Nguyên Tuỳ Phong lên, cúi sấp xuống nhìn kĩ miệng vết thương của hắn.
“Cút ngay!" Sau khi thanh tỉnh nhìn thấy cơ thể hai chân mở rộng, hắn cảm thấy phi thường xấu hổ và giận dữ, một phen đẩy y ra vì nhích người nên chạm tới miệng vết thương lại càng thêm tức giận lấy tay tát thật mạnh lên mặt y.
“A yêu!" Triệu Vân Tề tuy miệng rên rỉ hô đau nhưng trong mắt ấm áp thân thiết không hề giảm bớt căn bản là không để ý đến đau đớn chỉ lo lắng hỏi xem cảm giác của hắn ra sao? Còn ở trên người Nguyên Tuỳ Phong xoa bóp sợ tiểu Nguyên của y bị đau đớn.
Hai bàn tay ôn nhu vuốt ve thân thể Nguyên Tuỳ Phong, nhưng không khỏi lại khơi gợi *** một lần nữa.
Nguyên Tuỳ Phong thầm nghĩ đâm đầu chết cho rồi, hắn thật sự không rõ vì cái gì mà hắn không chỉ một lần... mà giờ lại thêm lần nữa thần trí không rõ? Thân hình cao to của y có gì hấp dẫn hắn? May mắn y còn không biết được nếu không hắn xấu hổ đến chết mất.
Cho nên người nào đó thẹn quá hóa giận mà lại tặng thêm một chưởng lên mặt y, đem nam nhân cao lớn không hề phòng bị kia đẩy xuống hồ nước sau đó cũng nhảy xuống nước nắm lấy hai tay y dùng môi chặn lại môi y.
“A, ngươi hôm nay giết người trung nguyên!" Cách đó không xa truyền lại tiếng kêu sợ hãi của Băng nhi.
Nguyên Tuỳ Phong ngẩn ra quay đầu lại thấy bộ dáng đang tức giận đến phát run của nàng, chỉ vào Nguyên Tuỳ Phong còn đang mơ hồ lớn tiếng mắng: “Ngươi có còn là người không? Ngươi cao to vì cứu ngươi mà đến giờ xương ngực vẫn còn đau, hơn nữa y trí lực cũng chỉ bằng một đứa nhỏ? Vậy mà ngươi cũng hạ thủ được? Ngươi muốn khi dễ người cao to đến chết phải không?"
Nàng đang nói gì? Nguyên Tuỳ Phong ngẩn ra theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy môi y vì bị mình hôn mà xưng đỏ thêm vào đó vì không hiểu tại sao hắn tức giận mà mặt Triệu Vân Tề tràn đầy ủy khuất, nửa trên người ngốc tử này toàn là hồng ngân và dấu trảo hắn để lại
Chính là, chính là rõ ràng hắn mới là người vừa bị thượng! Nhưng có điên mới không biết xấu hổ thừa nhận! Tên ngốc kia dù tâm trí như một đứa trẻ, nhưng thân thể hắn không hề khác người trưởng thành!!! Hơn nữa người bị tên xương ngực vẫn còn đau tra tấn đến sắp chết là hắn a!!!
Đồ đệ của Thiên Sơn lão nhân xanh mặt, hưng hăng trừng Băng nhi một cái, cho nữ nhân này nói hưu nói vượn ngược lại sự thật thì đã sao? Hắn Nguyên Tuỳ Phong muốn bính y thì ai có quyền xen vào?
“Không có đâu Băng nhi, tiểu Nguyên không có khi dễ ta mà, hắn đối xửa với ta tốt lắm, ta thực thích hắn làm như vậy, thật thoải mái nha……." Triệu Vân Tề lắp bắp biện bạch vì bị Nguyên Tuỳ Phong lấy tay che lại mà bị đánh gẩy, lúc này thắt lưng đau nhức bủn rủn khiến hắn thật chịu không nổi.
“Còn không mau tránh ra!" Nguyên Tuỳ Phong lãnh thanh nói với Băng nhi, hắn không ngu ngốc để người ta biết được hắn bị tên ngu ngốc này thượng.
Băng nhi trừng to mắt nhìn Nguyên Tuỳ Phong đang tràn đầy nhu tình cùng quan tâm Triệu Vân Tề, cuối cùng dậm chân một cái quay lên núi, mà Nguyên Tuỳ Phong cũng đồng thời ngã vào ***g ngực cua Triệu Vân Tề.
“Tiểu Nguyên mệt mỏi sao?" Triệu Vân Tề có chút đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Tuỳ Phong, nhất tay lên xoa xoa trán đầy mồ hôi của hắn.
Nguyên Tuỳ Phong oán hận hừ một tiếng, nhắm mắt không để ý y, làm cho Triệu Vân Tề càng thêm lo lắng liên tục bên tai hắn hỏi han, cuối cùng con người đang nhuyễn ra kia cảm thấy âm thanh ong ong như ruồi kia cũng có chút dễ nghe mới miễn cương mệnh lệnh y mát xa cho hắn.
Triệu Vân Tề lập tức phụng mệnh cẩn thận dìu Nguyên Tuỳ Phong đứng lên, bộ dạng liều mạng lấy lòng vô cùng ngốc nghếch ấy nhất thời khiến hắn tan hết giận trong lòng, hồi tưởng lại cảnh tượng nửa canh giờ trước hắn đau đến muốn chết đi sống lại, giờ được đãi ngộ như vậy thì cũng là lẽ đương nhiên!
Cuối cùng dù Triệu Vân Tề cảm nhận được người trong lòng có chút không thích hợp nhưng vì chỉ lo chiếu cố hắn không dám tiếp tục làm bừa nữa, dù thế hai người vẫn ở trong nước cho đến khi trời sẫm tối.
Nguyên Tuỳ Phong không giống Triệu Vân Tề cởi xong quần áo mới chạy xuống nước cho nên quần áo hắn toàn bộ đều đã bị ướt, khi lên bờ bị gió lạnh hắt vào thêm vào nữa vừa trải qua tính sự tiêu hao mất nhiều thể lực, nhịn không được đánh hai cái hắc xì vang dội.
Triệu Vân Tề đang mặc lại quần áo, nghe thấy tiếng Nguyên Tuỳ Phong lại thấy tiểu Nguyên của hắn rùng mình mấy cái, liền cười tủm tỉm đem quần áo của mình dâng lên lấy lòng tiểu Nguyên.
Như thế nào lại thấy Triệu Vân Tề so lúc khi mới gặp hắn lại hiểu đạo lí đối nhân xử thế hơn? Nguyên Tuỳ Phong nội lực chưa hồi phục không chịu nổi gió núi mãnh liệt, đành phải cởi xuống y phục ướt đẫm trên người khoát thêm ngoại sam của y vào, ôn nhu dặn dò y cẩn thận cảm lạnh. Nhưng lập tức thấy Triệu Vân Tề trơ mặt ôm lấy hắn vươn đầu lưỡi liếm loạn hắn, không khỏi thấy buồn cười.
Quên đi, chắc là tên ngốc này vừa rồi làm thế là do muốn bù lỗi cho hắn đi? Nguyên Tuỳ Phong nghĩ như thế cũng liền thoải mái xem Triệu Vân Tề như nô bộc để y ôm lấy lên núi nghỉ ngơi.
Trong ánh mắt cổ quái của Đạm Đông và Băng nhi, Nguyên Tuỳ Phong vẻ mặt tự nhiên mà ở qua một đêm, buổi sáng khi tỉnh lại thấy mình vẫn đang bị Triệu Vân Tề gắt gao ôm chặt trong ***g ngực, cảm giác ấm áp như vậy làm cho hắn nhất thời luyến tiếc từ chối.
Bất quá cuối cùng vì bên ngoài có tiếng bước chân làm khôi phục lại tinh thần, đẩy đẩy Triệu Vân Tề ra nhưng tựa hồ tên ngốc này lại ôm càng chặt, vẫn không tỉnh lại nhưng ở bên miệng hắn khẽ hôn hai ba cái, thì thào vài câu.
Cứ việc tên ngốc này chỉ mới vừa nếm thử tính sự, khẳng định là luyến tiếc buông tay, nhưng hắn nghe thấy bên ngoài đang muốn mở cửa không khỏi càng thêm kinh hãi, một cước đá văng Triệu Vân Tề đang mơ mơ màng màng bị đá rớt xuống giường đau đến la lên ai ai nha nha kêu to thì cửa mở ra.
Đạm Đông và Băng nhi thấy được một màn như vậy thì liền dùng ánh mắt trách cứ trừng mắt nhìn Nguyên Tuỳ Phong.
“Ngươi thật không biết săn sóc gì hết? Ngươi hôm qua khi dễ y còn chưa đủ sao?" Băng nhi đi qua nâng lên xoa xoa lên cái mông đang đau nhức của Triệu Vân Tề, lại hiểu lầm khiến sắc mặt càng đen hơn so với đáy nồi.
Nguyên Tuỳ Phong vểnh vểnh miệng, tiến lên kéo lại Triệu Vân Tề từ chỗ Băng nhi về phía mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn bàn tay phủi tro bụi của nữ nhân kia trên người Triệu Vân Tề.
“Độc trên người ngươi đã giải gần hết, nhưng muốn khôi phục võ công thì phải ít nhất ba tháng nữa." Đạm Đông nói xong lấy ra trong mình một tiểu hồ lô đưa cho Nguyên Tuỳ Phong “Trong này có một trăm viên thuốc, ngươi mỗi ngày uống một viên. Ân lúc này ngươi phải kiêng ăn, nên ăn đồ nhẹ và không nên uống rượu."
Nguyên Tuỳ Phong tiếp nhận gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đạm Đông cười hì lấy tiếp trong người một cái hộp nhỏ nhắt và tay hắn: “Này là cho người cao to dùng, ta nghĩ tiểu tử ngươi không biết thương tiếc người khác, chắc là bị thương rồi đi?"
Triệu Vân Tề thấy Nguyên Tuỳ Phong đột nhiên xanh mặt không nhận vật kia, liền tò mò nhận lấy dùm hắn, còn muốn mở ra xem bên trong có hương gì. “Ngu ngốc đưa ta, ngươi muốn dùng sao?" Nguyên Tuỳ Phong giận tái mặt mắng một câu, hắn cũng lười giải thích với phu thê Đạm Đông, không chỉ vì người miêu không coi trọng lễ nghĩa như người trung nguyên mà còn vì cá tính hắn cao ngạo, cho dù bị hiểu lầm hắn cũng không muốn thừa nhận hắn đường đường là Phi Tinh kiếm lại bị người ta thượng.
“Như vậy 3 ngày sau các ngươi xuống núi đi, chúng ta sắp quay về Miêu Cương" Băng nhi nói.
Chờ Đạm Đông kéo Băng nhi ra ngoài, Nguyên Tuỳ Phong liền mệnh Triệu Vân Tề quay mặt đi, tự mình cởi quần, quét chút thuốc mỡ cẩn thận xoa lên nơi bị Triệu Vân Tề hôm qua hung hăng xé rách, lập tức thấy một cảm giác dịu nhẹ xoa bớt đi đau nhức, làm cho thoải mái nhịn không được thở phào một hơi.
Triệu Vân Tề quay đầu lại thấy phượng mâu của Tùy Phong khép hờ, khẽ cắn môi lưng hơi cong, lộ ra hai chân trắng như tuyết, năm ngón tay linh hoạt, vẻ mặt mất đi vẻ lạnh lùng, khuôn mặt vì ngượng ngùng làm nhu hòa không ít.
“Tiểu Nguyên ngươi thật đẹp!" Triệu Vân Tề nhìn theo Nguyên Tuỳ Phong hung tợn trừng lại, bởi vì thường bị đối phương nhìn như vậy nên y giờ đã miễn dịch cũng không sợ mà tiến lại ôm lấy Nguyên Tuỳ Phong mà hôn hôn:"Chúng ta lại làm chuyện hôm qua đi... “
“Ba!" Nguyên Tuỳ Phong đẩy Triệu Vân Tề ra: “Ngươi muốn đau chết ta sao?"
“Nhưng mà tiểu Nguyên trảo ta cũng rất đau mà...." Triệu Vân Tề mới biện bạch được một nửa thì bị ánh mắt sắc bén của Tùy Phong làm cho á khẩu. Bất quá y rất nhanh tỉnh lại nắm lấy tay Tùy Phong: “Vậy chúng ta chờ tiểu Nguyên hết đau rồi làm!"
Nguyên Tuỳ Phong giận dữ cười, bị Triệu Vân Tề thân thiết ôm lấy cọ cọ, liếc nhìn cái hộp trong tay, xấu xa nghĩ: lần tới ta nhất định làm cho tên ngốc này nếm thử tư vị mông nở hoa!!!!!!!!!!
Tác giả :
Bạo Kì