Bách Quỷ Tập
Chương 77
Đám ô hợp của Võ lâm Trung nguyên tổ chức Đại hội Võ lâm ở Thiếu Lâm, tuyển chọn được Minh chủ tên là Thượng Quan Kỳ Hoa, Nhược Thủy nghe thuộc hạ bẩm báo, người đó võ công cao cường, lực áp quần hùng trong Đại hội Đồ ma, còn bắt được một Đường chủ của Vu giáo.
Nàng không buồn trả lời, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tiêu Mặc Niên đứng bên cạnh. Nàng gọi hắn đến nhưng không cho hắn ngồi, bắt hắn đứng bên cạnh mình, nghe thuộc hạ bẩm bảo tất cả mọi hành động của Vu giáo ở Trung nguyên. Nàng hi vọng Tiêu Mặc Niên giận dữ, giận đến mất phong độ, dù gì thì thấy Vu giáo mình từng chưởng quản khốn kiếp đến mức này ai cũng sẽ đau lòng.
Nhưng Tiêu Mặc Niên chỉ im lặng đếm phật châu, không nói một lời cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Phái người đi tra xem hư thực thế nào, Võ lâm Trung nguyên suy yếu đã lâu, không thể đột nhiên mọc ra một nhân vật như vậy. Nếu có cơ hội thì giết hắn đi."
“Dạ."
Sự vụ tạm xử lý xong, Nhược Thủy dựa trên ghế hỏi Tiêu Mặc Niên: “Ngươi thấy bây giờ ta chưởng quản Vu giáo như vậy có tốt không?"
Tiêu Mặc Niên đếm phật châu nhàn nhạt đáp: “Vu giáo lợi hại hơn trước kia không ít."
Thấy hắn vẫn không có cảm xúc, Nhược Thủy cười lạnh: “Nhờ phúc của ngươi." Nếu không phải tiền nhiệm Giáo chủ như hắn nửa đường xuất gia thì nàng đâu thể ngồi vững vị trí Giáo chủ này mà tung hoành thiên hạ.
Ánh mắt Nhược Thủy dừng bên ngoài bửa sổ, nhìn thấy nắng xuân rực rỡ, trong đầu nàng bỗng nhiên lại nhớ lại cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau nhiều năm trước, cây ngô đồng mới đâm chồi, nam nhân lười nhác trên cây bất cẩn ngã xuống đụng phải nàng. Thiếu nữ trẻ con giận dữ đánh hắn: “Ngươi tưởng mình là kim phụng sao mà ngủ trên cây ngô đồng! Xin lỗi ta ngay." Thiếu niên ngạo mạn không chịu yếu thế, hừ giọng nói: “Ta vốn là kim phụng, rơi xuống mình con chim phàm tục như cô thì cô phải vui mới đúng chứ… Không được khóc!"
Chuyện xưa vẫn còn, chỉ là trong chớp mắt đã như cánh buồm cũ kĩ, chắp vá chằng chịt, xấu xí khó coi. Nhưng mặc cho bãi bể nương dâu, chỉ cần nghĩ đến chuyện xưa thì tâm tình Nhược Thủy liền tốt lên không ít, “Nghe nói hôm nay Nam Dương họp chợ, ngươi có muốn đi xem không?"
Tiêu Mặc Niên không hề nhíu mày: “Phố chợ đông đúc…"
Nghe hắn cự tuyệt, Nhược Thủy lại cười lạnh: “Ta lại muốn đi xem cái sự đông đúc này, xem thử ai dám cản đường ta."
Tiêu Mặc Niên im lặng nhìn nàng, lòng nghĩ, những năm tháng muốn gì làm nấy này đã khiến tính tình nàng ngày càng cổ quái, hắn im lặng không lên tiếng nữa.
Nam Dương thành Đông, phố chợ quả nhiên náo nhiệt vô cùng, Nhược Thủy đeo khăn đen, mặc hắc y sát khí nặng nề, bá tánh phía trước tuy không biết nàng là ai nhưng đều sợ hãi tránh xa. Quả nhiên không ai dám cản đường nàng, Nhược Thủy quay đầu nhìn Tiêu Mặc Niên, nàng kiêu ngạo giương cằm dường như muốn cho hắn thấy.
Tiêu Mặc Niên cúi đầu im lặng than nhẹ.
Hai người đi rồi lại dừng, đến khi Nhược Thủy dừng bước trước một quầy hàng bán ngọc thạch, chủ quầy co rúm ở một bên không dám mở miệng tiếp đón, Nhược Thủy cũng chẳng để tâm, cầm lấy một phiến ngọc thạch được đẽo thành hình gà, nàng liếc nhìn Tiêu Mặc Niên chế giễu: “Phụng hoàng rơi xuống nước, bổn Giáo chủ ban mảnh ngọc này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Câu mỉa mai “Phụng hoàng rơi xuống nước không bằng gà" này gợi lại hồi ức của Tiêu Mặc Niên, hắn bất giác cong môi, ánh mắt mềm đi.
Thấy biểu hiện của hắn, lòng Nhược Thủy ấm lên, bao nhiêu oán hận và bất mãn lúc này đều bị vứt lại đằng sau, đối với nàng thì thứ quan trọng nhất vẫn luôn là Tiêu Mặc niên. Nàng bước tới một bước, sờ lên cái đầu trọc của Tiêu Mặc Niên, giọng nói mang chút cay đắng và sự kỳ vọng nồng đậm: “Để tóc lại đi, chúng ta cùng về Nam Cương."
Tiêu Mặc Niên cụp mắt không nhìn nàng, Nhược Thủy lại nói: “Một bước sai, từng bước sai… Ta không muốn sống cuộc sống thế này nữa, chỉ cần huynh cùng ta trở về, ta…"
“Ma đầu nộp mạng đi!"
Nhược Thủy chưa nói hết câu thì chủ quầy hàng đột nhiên rút ra một thanh đại đao, hất tung quầy ngọc chém về phía Nhược Thủy. Ngày thường luôn sống trong ám sát, phản ứng của Nhược Thủy vô cùng linh mẫn, nàng nghiêng người muốn tránh, nhưng đột nhiên phát hiện nếu nàng tránh đi thì đao này nhất định sẽ chém xuống Tiêu Mặc Niên, nếu là Tiêu Mặc Niên lúc trước thì Nhược Thủy vốn không cần lo lắng, hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhanh hơn nàng, nhưng Tiêu Mặc Niên từ bi lúc này…
Trong chớp mắt, Nhược Thủy vốn không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức nhảy tới ôm chặt lấy Tiêu Mặc Niên, đại đao sắc bén chém rách lưng Nhược Thủy từ vai trái xuống eo phải, dòng máu tươi ấm nóng lập tức tuôn ra từ vết thương dài.
Chém được một đao, tên kia chưa chịu dừng tay, hắn lại giương đao chém xuống, Nhược Thủy đẩy Tiêu Mặc Niên lăn tròn trên đất, chật vật tránh được một đao này. Lòng nàng đanh lại, cổ trùng trong lòng bàn tay nhanh chóng chui xuống đất bò đến gót chân tên kia, chỉ nghe nam nhân ốm yếu kia kêu thảm một tiếng rồi ôm ngực, cả mặt nổi gân xanh ngã xuống đất, chưa được bao lâu liền sùi bọt mép toàn thân co giật. Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt đao, ngón tay xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống mặt đất hai chữ “Báo ứng".
Kiểu ám sát thế này không biết đã từng trải qua bao nhiêu lần, Nhược Thủy đã quen từ lâu. Nhưng lần này nàng vội trở mình dậy, đôi mắt đỏ ngầu bàn tay run rẩy hoảng loạn sờ mặt Tiêu Mặc Niên: “Có bị thương không?"
Trong mắt của Tiêu Mặc Niên chỉ phản chiếu cái đầu đeo khăn đen của nàng, gần như vậy mà hắn cũng không nhìn rõ mặt nàng, nhưng lại cảm nhận được sự hoảng sợ của nữ nhân này. Tay Tiêu Mặc Niên phủ lên vai Nhược Thủy, cả tay nóng ướt.
Tiêu Mặc Niên ngẩn ra, sao nàng còn dám hỏi tình trạng của hắn… sao nàng còn dám lo lắng cho hắn…
Không nghe hắn trả lời, Nhược Thủy tức giận hét lớn: “Trả lời ta!" Nàng quên cả việc dùng nội lực khống chế giọng nói.
Không biết qua bao lâu, âm thanh hỗn loạn trong đầu Tiêu Mặc Niên mới từ từ bị áp chế, hắn quay đầu, ánh mắt rơi trên bàn tay đầy máu tươi của mình – là máu của Nhược Thủy. Giọng hắn vẫn điềm tĩnh như trước, thậm chí còn mang vài phần lạnh lùng xa cách: “Không sao."
Cho dù trong tình huống như vậy nhưng Nhược Thủy cũng nhạy cảm phát giác được sự chuyển biến trong cảm xúc của hắn, nàng không hỏi nhiều, trầm mặc đứng dậy khàn giọng nói: “Về thôi, thế này không thể dạo chợ được nữa."
Nàng không buồn trả lời, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tiêu Mặc Niên đứng bên cạnh. Nàng gọi hắn đến nhưng không cho hắn ngồi, bắt hắn đứng bên cạnh mình, nghe thuộc hạ bẩm bảo tất cả mọi hành động của Vu giáo ở Trung nguyên. Nàng hi vọng Tiêu Mặc Niên giận dữ, giận đến mất phong độ, dù gì thì thấy Vu giáo mình từng chưởng quản khốn kiếp đến mức này ai cũng sẽ đau lòng.
Nhưng Tiêu Mặc Niên chỉ im lặng đếm phật châu, không nói một lời cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Phái người đi tra xem hư thực thế nào, Võ lâm Trung nguyên suy yếu đã lâu, không thể đột nhiên mọc ra một nhân vật như vậy. Nếu có cơ hội thì giết hắn đi."
“Dạ."
Sự vụ tạm xử lý xong, Nhược Thủy dựa trên ghế hỏi Tiêu Mặc Niên: “Ngươi thấy bây giờ ta chưởng quản Vu giáo như vậy có tốt không?"
Tiêu Mặc Niên đếm phật châu nhàn nhạt đáp: “Vu giáo lợi hại hơn trước kia không ít."
Thấy hắn vẫn không có cảm xúc, Nhược Thủy cười lạnh: “Nhờ phúc của ngươi." Nếu không phải tiền nhiệm Giáo chủ như hắn nửa đường xuất gia thì nàng đâu thể ngồi vững vị trí Giáo chủ này mà tung hoành thiên hạ.
Ánh mắt Nhược Thủy dừng bên ngoài bửa sổ, nhìn thấy nắng xuân rực rỡ, trong đầu nàng bỗng nhiên lại nhớ lại cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau nhiều năm trước, cây ngô đồng mới đâm chồi, nam nhân lười nhác trên cây bất cẩn ngã xuống đụng phải nàng. Thiếu nữ trẻ con giận dữ đánh hắn: “Ngươi tưởng mình là kim phụng sao mà ngủ trên cây ngô đồng! Xin lỗi ta ngay." Thiếu niên ngạo mạn không chịu yếu thế, hừ giọng nói: “Ta vốn là kim phụng, rơi xuống mình con chim phàm tục như cô thì cô phải vui mới đúng chứ… Không được khóc!"
Chuyện xưa vẫn còn, chỉ là trong chớp mắt đã như cánh buồm cũ kĩ, chắp vá chằng chịt, xấu xí khó coi. Nhưng mặc cho bãi bể nương dâu, chỉ cần nghĩ đến chuyện xưa thì tâm tình Nhược Thủy liền tốt lên không ít, “Nghe nói hôm nay Nam Dương họp chợ, ngươi có muốn đi xem không?"
Tiêu Mặc Niên không hề nhíu mày: “Phố chợ đông đúc…"
Nghe hắn cự tuyệt, Nhược Thủy lại cười lạnh: “Ta lại muốn đi xem cái sự đông đúc này, xem thử ai dám cản đường ta."
Tiêu Mặc Niên im lặng nhìn nàng, lòng nghĩ, những năm tháng muốn gì làm nấy này đã khiến tính tình nàng ngày càng cổ quái, hắn im lặng không lên tiếng nữa.
Nam Dương thành Đông, phố chợ quả nhiên náo nhiệt vô cùng, Nhược Thủy đeo khăn đen, mặc hắc y sát khí nặng nề, bá tánh phía trước tuy không biết nàng là ai nhưng đều sợ hãi tránh xa. Quả nhiên không ai dám cản đường nàng, Nhược Thủy quay đầu nhìn Tiêu Mặc Niên, nàng kiêu ngạo giương cằm dường như muốn cho hắn thấy.
Tiêu Mặc Niên cúi đầu im lặng than nhẹ.
Hai người đi rồi lại dừng, đến khi Nhược Thủy dừng bước trước một quầy hàng bán ngọc thạch, chủ quầy co rúm ở một bên không dám mở miệng tiếp đón, Nhược Thủy cũng chẳng để tâm, cầm lấy một phiến ngọc thạch được đẽo thành hình gà, nàng liếc nhìn Tiêu Mặc Niên chế giễu: “Phụng hoàng rơi xuống nước, bổn Giáo chủ ban mảnh ngọc này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Câu mỉa mai “Phụng hoàng rơi xuống nước không bằng gà" này gợi lại hồi ức của Tiêu Mặc Niên, hắn bất giác cong môi, ánh mắt mềm đi.
Thấy biểu hiện của hắn, lòng Nhược Thủy ấm lên, bao nhiêu oán hận và bất mãn lúc này đều bị vứt lại đằng sau, đối với nàng thì thứ quan trọng nhất vẫn luôn là Tiêu Mặc niên. Nàng bước tới một bước, sờ lên cái đầu trọc của Tiêu Mặc Niên, giọng nói mang chút cay đắng và sự kỳ vọng nồng đậm: “Để tóc lại đi, chúng ta cùng về Nam Cương."
Tiêu Mặc Niên cụp mắt không nhìn nàng, Nhược Thủy lại nói: “Một bước sai, từng bước sai… Ta không muốn sống cuộc sống thế này nữa, chỉ cần huynh cùng ta trở về, ta…"
“Ma đầu nộp mạng đi!"
Nhược Thủy chưa nói hết câu thì chủ quầy hàng đột nhiên rút ra một thanh đại đao, hất tung quầy ngọc chém về phía Nhược Thủy. Ngày thường luôn sống trong ám sát, phản ứng của Nhược Thủy vô cùng linh mẫn, nàng nghiêng người muốn tránh, nhưng đột nhiên phát hiện nếu nàng tránh đi thì đao này nhất định sẽ chém xuống Tiêu Mặc Niên, nếu là Tiêu Mặc Niên lúc trước thì Nhược Thủy vốn không cần lo lắng, hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhanh hơn nàng, nhưng Tiêu Mặc Niên từ bi lúc này…
Trong chớp mắt, Nhược Thủy vốn không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức nhảy tới ôm chặt lấy Tiêu Mặc Niên, đại đao sắc bén chém rách lưng Nhược Thủy từ vai trái xuống eo phải, dòng máu tươi ấm nóng lập tức tuôn ra từ vết thương dài.
Chém được một đao, tên kia chưa chịu dừng tay, hắn lại giương đao chém xuống, Nhược Thủy đẩy Tiêu Mặc Niên lăn tròn trên đất, chật vật tránh được một đao này. Lòng nàng đanh lại, cổ trùng trong lòng bàn tay nhanh chóng chui xuống đất bò đến gót chân tên kia, chỉ nghe nam nhân ốm yếu kia kêu thảm một tiếng rồi ôm ngực, cả mặt nổi gân xanh ngã xuống đất, chưa được bao lâu liền sùi bọt mép toàn thân co giật. Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt đao, ngón tay xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống mặt đất hai chữ “Báo ứng".
Kiểu ám sát thế này không biết đã từng trải qua bao nhiêu lần, Nhược Thủy đã quen từ lâu. Nhưng lần này nàng vội trở mình dậy, đôi mắt đỏ ngầu bàn tay run rẩy hoảng loạn sờ mặt Tiêu Mặc Niên: “Có bị thương không?"
Trong mắt của Tiêu Mặc Niên chỉ phản chiếu cái đầu đeo khăn đen của nàng, gần như vậy mà hắn cũng không nhìn rõ mặt nàng, nhưng lại cảm nhận được sự hoảng sợ của nữ nhân này. Tay Tiêu Mặc Niên phủ lên vai Nhược Thủy, cả tay nóng ướt.
Tiêu Mặc Niên ngẩn ra, sao nàng còn dám hỏi tình trạng của hắn… sao nàng còn dám lo lắng cho hắn…
Không nghe hắn trả lời, Nhược Thủy tức giận hét lớn: “Trả lời ta!" Nàng quên cả việc dùng nội lực khống chế giọng nói.
Không biết qua bao lâu, âm thanh hỗn loạn trong đầu Tiêu Mặc Niên mới từ từ bị áp chế, hắn quay đầu, ánh mắt rơi trên bàn tay đầy máu tươi của mình – là máu của Nhược Thủy. Giọng hắn vẫn điềm tĩnh như trước, thậm chí còn mang vài phần lạnh lùng xa cách: “Không sao."
Cho dù trong tình huống như vậy nhưng Nhược Thủy cũng nhạy cảm phát giác được sự chuyển biến trong cảm xúc của hắn, nàng không hỏi nhiều, trầm mặc đứng dậy khàn giọng nói: “Về thôi, thế này không thể dạo chợ được nữa."
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương