Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc
Quyển 2 - Chương 177: Cắt Râu Vứt Bỏ Giáp
Ngụy Duyên mang theo năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ, tuy Gia Cát Lượng luôn luôn cẩn thận mà không khinh xuất bước vào hiểm địa, hơn nữa Lưu Bị coi trọng hắn, đưa cho hắn rất nhiều hộ vệ, thế nhưng nhóm người này cũng sẽ không thể vượt qua số lượng năm ngàn người của Ngụy Duyên. Ngụy Duyên vốn lượn quanh sườn Bác Vọng chính là đi đường xa, mặc dù Thái Sử Từ đang tiến vào sườn Bác Vọng sau đó hắn liền làm chậm lại tốc độ truy kích để khiến cho Lưu Bị chậm lại, thế nhưng đường xa thì vẫn là đường xa, hắn thế nhưng không muốn tốn hao thời gian, huống chi vào lúc này, Gia Cát Lượng còn không có tư cách để Ngụy Duyên coi trọng. Hơn nữa cũng còn có nguyên nhân là Liêu Giang sợ nói nhiều sẽ làm hỏng chuyện, không dám nói thêm về Gia Cát Lượng cho hắn và Thái Sử Từ, thế nhưng Gia Cát Lượng còn không chưa lập được công huân lớn nào cả. Với tính khí cao ngạo của Ngụy Duyên, sao hắn có thể coi trọng "Hạng người vô danh"? Hơn nữa, Lưu Bị thoạt nhìn thì là miếng ăn ngon miệng hơn Gia Cát Lượng nhiều. Công huân lấy được từ đó không gì có thể so sánh được, cho nên khi nhìn thấy Gia Cát Lượng phái binh chặn đường mình, Ngụy Duyên chỉ thử trong chốc lát, sau khi phát hiện không thể dễ dàng tiến lên, hắn lập tức chia một nghìn kỵ binh, đi trước, tiến về lối vào sườn Bác Vọng, phóng hỏa đốt núi.
Cho nên, khi đám người Lưu Bị cho rằng lập tức có thể chạy ra ngoài, tìm đường sống, đại hỏa xuất hiện trước mặt lại một lần nữa khiến cho bọn hắn lâm vào cảnh tuyệt vọng.
"Trời xanh, ngươi sao mà bất công ...!" Hai mắt Lưu Bị đẫm lệ sương mù, hắn ngửa mặt lên trời thét dài: "Ta Lưu Bị mong mỏi trùng hưng Hán thất, ngươi vì sao luôn trêu đùa ta? Vì sao, tại sao vậy!"
Nhìn thấy Lưu Bị giống như muốn nổi điên, tất cả mọi người ở bên cạnh hắn đều cảm thấy vô cùng buồn khổ, nhất là Trương Phi. Đi mắt báo trợn tròn, hắn mãnh liệt hét lớn một tiếng, "A...!" Tiếp theo, bát trượng xà mâu bổ về phía bên cạnh, một cây đại thụ to bằng một người kêu răng rắc rồi gãy đổ xuống đất.
"Hoàng thúc, chúng ta còn có một đường sinh cơ! Ngài vì sao lại có thái độ tuyệt vọng như này?" hai mắt Văn Sính đảo ngược một vòng rất nhanh, rốt cục hắn đã nghĩ ra một biện pháp.
"Trọng Nghiệp còn có chủ ý?" Sau khi nghe Văn Sính nói còn có biện pháp, Lưu Bị lập tức tỉnh táo tinh thần, một đôi dài tay gắt gao giữ ở Văn Sính cánh tay, giống như kích động không biết nên nói cái gì cho phải giống nhau.
"Hoàng thúc" Văn Sính cũng giống như Hoàng Trung, chỉ thuần phục Lưu Kỳ, cho nên bọn hắn luôn xưng hô Lưu Bị bằng hai từ "Hoàng thúc" để thay thế hai từ "Chúa công". Vốn Lưu Bị còn cảm thấy đắc chí vì hai chữ "Hoàng thúc" đã trở thành từ xưng hô chính thức, thế nhưng không lâu sau đó, hắn lại cảm thấy bực bội dù sao, hai từ “Hoàng thúc" bề ngoài sang trọng quý phía nhưng còn kém hơn nhiều hai từ "Chúa công", thế nhưng hiện tại hắn không muốn so đo cùng Văn Sính ở phương diện này. Lúc này hắn mong ngóng nhìn về hướng viên Đại tướng vốn không được hắn quá coi trọng. Ánh mắt hắn sáng lấp lánh khiến cho Văn Sính suýt chút nữa bị hù dọa không dám lên tiếng
Trước tiên Văn Sính sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Tuy hắn đi theo Lưu Bị cũng không quá lâu, thế nhưng hắn vẫn tiến hành nghiên cứu Gia Cát Lượng, một thủ hạ của Lưu Bị mà có thể khiến người khác chạm tay phải bỏng. Trong suy nghĩ của Văn Sính hắn, Gia Cát Lượng tuy không thể đánh bại Ngụy Duyên cùng kỵ binh của hắn, thế nhưng việc kéo dài một thời gian ngắn vẫn dư sức, cho nên ngọn lửa trước mặt vừa vặn nổi lên không bao lâu, thời gian đốt cháy không thể quá dài, cho nên theo như hắn nghĩ việc lao ra khỏi ngọn lửa trước mặt cũng không phải không thể làm được. Điều khó làm là sao có thể ứng đối với phục binh của Ngụy Duyên sau khi ra khỏi cố. Dù sao bản thân Ngụy Diên là một Đại tướng thanh danh lên cao trong quân Hứa Thành, Ngụy Duyên hắn không thể nào hoàn toàn ký thác hy vọng vào một trận đại hỏa như này.
Sau khi suy nghĩ lại tất cả những điều này, rốt cục Văn Sính lên tiếng đúng lúc mọi người đang chờ mong, hắn nói: "Hoàng thúc, Trương tướng quân, Hoàng lão tướng quân, còn có mạt tướng che chở ngài, hơn nữa còn cả những tướng sĩ trung dũng, biển lửa trước mặt tuy nhìn qua hiểm ác, chúng ta cũng không phải không có hy vọng lao ra ngoài. Vấn đề là chúng ta còn phải phải bảo vệ ngài xông qua kỵ binh của Ngụy Duyên ở bên ngoài, chuyện này thì có một chút phiền toái"
Văn Sính là một Đại tướng giỏi về phòng thủ. Loại võ tướng này, ưu điểm lớn nhất chính là tỉnh táo, Đại tướng kiểu này trước sự tấn công của quân địch vẫn có thể thong dong mà lại nhanh chóng nghĩ ra kế sách ứng đối, cho nên, lần này, Lưu Bị đã bất hạnh, lại gặp may mắn. Đương nhiên, may mắn của hắn được thành lập trên cơ sở bất hạnh.
Ngụy Duyên đã đánh tan Gia Cát Lượng chặn đường!
Tuy Gia Cát Lượng chỉ huy binh mã rất giỏi, thế nhưng cuối cùng số lượng hai quân chênh lệch quá nhiều, hơn nữa năng lực của Ngụy Duyên hết sức mạnh mẽ rốt cục Gia Cát Lượng không có thể đợi đến lúc Lưu Bị đi ra từ bên trong sườn Bác Vọng.
Tiếp theo Ngụy Duyên suất lĩnh đại quân chờ sẵn Lưu Bị ở ngay lối ra của sườn Bác Vọng, đương nhiên, hắn cũng đã phái người kiểm tra những phương hướng khác, để tránh Lưu Bị đang giở thủ đoạn, trèo đèo lội suối, tuy bởi như vậy, Lưu Bị vô cùng có khả năng bi ngọn lửa đuổi kịp bởi vì đường núi khó đi, thế nhưng, đề phòng mọi chuyện vẫn là biện pháp hay.
"Ai, rốt cuộc hy vọng Lưu Bị sẽ xong đời, hay là hy vọng hắn có thể trốn thoát ra ngoài từ trong biển lửa?" Ngồi trên lưng ngựa, Ngụy Duyên đột nhiên có suy nghĩ này, cũng không phải hắn có tình cảm thân thiết với Lưu Bị, càng không thể nói tới cái gì mà gọi là nhận biết anh hùng, tiếc anh hùng, mà Ngụy Diên hắn sợ Lưu Bị bị cháy sạch thành than, không thể phân biệt được, chiến công của hắn sẽ bị giảm đi rất nhiều, như vậy chẳng phải rất không ổn sao?
Thế nhưng, Lưu Bị thật sự không để cho Ngụy Duyên thất vọng, chỉ thấy trong biển lửa đột nhiên toát ra một đội nhân mã, xem ra cũng có mấy trăm người, mỗi một người đều đầy bụi đất, đầy mặt than đen, đi lại tập tễnh về phía bên ngoài cốc.
"Ha ha, không thể tưởng được Ngụy Duyên ta lại có vận khí tốt, quả thực tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả..., ha ha ha!" Ngụy Duyên nhìn hơn trăm người trước mặt, đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả. Ánh mắt hắn rất sắc bén, thoáng chốc hắn đã nhận thấy nhiều Đại tướng mặc áo giáp vàng. Những người này, trong mắt hắn chính là một chiến công cực lớn. Với tính tình của hắn, đột nhiên có một chiến công như này bày ra ở trước mặt, sao hắn có thể không vui mừng?
"Ngươi là Hổ Nha tướng quân Ngụy Duyên Ngụy Văn Trường dưới trướng Hứa Bá Công?" Đại khái thế lửa bên trong sườn Bác Vọng quá lớn, giọng nói của Lưu Bị có vẻ hơi khàn khàn, thế nhưng từ cách ăn mặc, Ngụy Duyên vẫn có thể xác định được thân phận của hắn. Về phần Lưu Bị thì từ lâu hắn đã nghe đồn Lưu Bị có tướng mạo kỳ lạ, Ngụy Duyên, người chưa từng gặp hắn há lại sẽ thật sự tin tưởng?
"Đúng vậy, bổn tướng chính là Ngụy hổ nha!" Ngụy Duyên luôn luôn cảm thấy rất thoả mãn với ngoại hiệu này của mình. Trong suy nghĩ của hắn, danh xưng "Răng nanh" vừa có khí thế, lại vừa khiến cho người khác thấy rất có nhuệ khí, một cảm giác phải nhìn lên, nào có như danh xưng "Thái Sử khinh xa" của Thái Sử Từ, danh xưng này nghe xong lập tức bị người ta lãng quên ngay, cho nên trong một phương diện nào đó, danh xưng này cũng làm cho hắn có một loại cảm giác rất ưu việt khi đứng trước mặt Thái Sử Từ. Hắn một mực không e dè, hơn nữa như hắn đã suy nghĩ, nếu như hắn bắt được Lưu Bị và một đám Đại tướng thủ hạ, công huân lớn lao, Thái Sử Từ sẽ rất ghen ghét như phát điên. tuy luận về võ nghệ, hắn cũng không phải đối thủ của Thái Sử Từ, thế nhưng xét về mặt công tích hắn vẫn có thể trấn áp được Thái Sử Từ
"Tướng quân lãnh binh ở chỗ này, không phải muốn ôm cây đợi thỏ sao?" giọng nói khàn khàn của Lưu Bị đã cắt đứt mộng tưởng tốt đẹp trong đầu Ngụy Duyên, khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái, cho nên, hắn đáp lời không một chút khách khí, tuy hắn vốn không có ý định buông tha đối phương.
"Hừ, ôm cây đợi thỏ? Ngụy Duyên há dám như thế? Con thỏ còn tự giác hơn nhiều so với các ngươi. Biết rõ đâm đầu vào chỗ chết, thế nhưng các ngươi vẫn còn nói nhảm ở nơi này!" Nói đến đây, Ngụy Duyên vung đại đao lên, nói tiếp: "Bổn tướng quân còn muốn đi tiến công Tân Dã, không có nhiều thời gian tốn hơi thừa lời ở chỗ này. Bọn ngươi còn không mau mau xuống ngựa bị trói, còn đợi khi nào?"
"Ngụy Duyên, ngươi vốn là tiểu tốt Kinh Châu ta, dám bất kính như thế đối với hoàng thúc, trước tiên ngươi hãy tạm ăn một đao của ta!" Nghe thấy lời nói của Ngụy Duyên, các võ tướng sau lưng Lưu Bị đều không có phản ứng, ngược lại Văn Sính đã ra tay.
"Ngươi là Văn Sính?" Văn Sính nói không sai. Tuy Ngụy Duyên không phải là người Kinh Châu, thế nhưng đối tượng đầu tiên mà hắn đầu nhập chính là Lưu Biểu. Chỉ là hắn có xuất thân quá kém, không được trọng dụng, mãi cho đến cuối cùng, cũng chỉ làm tới một tiểu hiệu mà thôi. Nếu không phải Hà Thông đi một chuyến tới Kinh Châu, bắt được Thái Mạo cùng Trương Doãn, lại khiến cho Lưu Biểu dùng Trương Cơ cùng hắn để đổi lấy hai người Thái Trương, cho đến hiện tại Ngụy Duyên, cũng vẫn chỉ là một tiểu hiệu nho nhỏ, mà không phải đại tướng danh chấn thiên hạ "Ngụy hổ nha", mà Ngụy Duyên, người đã từng tới Tương Dương khi còn là Kinh Châu binh, tự nhiên cũng biết Văn Sính, người luôn luôn được xưng là "Kinh Châu đệ nhất võ tướng".
"Đã biết tên ta, còn không xuống ngựa quy hàng?" Văn Sính cầm đao ngạo nghễ đứng tại chỗ, vì chạy ra khỏi biển lửa, đám Đại tướng bọn hắn đều vứt bỏ ngựa mà đi bộ. Lúc này hắn đứng trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật, lại còn ra dáng vẻ "Lão tử chính là lão đại của ngươi", lớn tiếng kêu gào đối với Ngụy Duyên cưỡi chiến mã, lập tức khiến cho quân Hứa Thành cười vang một hồi!
"Ha ha, không thể tưởng được Kinh Châu Văn Trọng Nghiệp lại có dáng vẻ thế này!" Ngụy Duyên cười to, hắn ngoại trừ thiệt tình bội phục mấy người bên ngoài, chắc chắn sẽ không khách khí đối với tất cả mọi người, cho nên sau khi cười to, Ngụy Diên đột nhiên thay bằng vẻ mặt nghiêm chỉnh, quát: "Văn Sính, ngươi đã không chừng mực như thế, Bổn tướng quân không khách khí tiễn ngươi một đoạn đường"
Nói xong, không cần quan tâm tới quy củ, Ngụy Diên phóng ngựa xách đao, xông tới.
Đừng nói võ nghệ Ngụy Duyên vốn cũng không dưới Văn Sính, hơn nữa những năm này hắn đã so tài nhiều lần cùng Thái Sử Từ, thậm chí lúc này hắn còn hơn đối phương một bậc. Hắn ngồi trên lưng ngựa, mà Văn Sính lại chỉ có thể bộ chiến là có thể biết hậu quả. Cần phải biết rằng, Văn Sính là chiến tướng trên lưng ngựa, huống chi hắn còn vừa mới lao ra ngoài từ trong biển lửa, thể lực tiêu hao rất lớn.
Vì vậy, dưới sức tấn công mạnh mẽ của Ngụy Duyên, Văn Sính chống đỡ rất vất vả, sắp không chịu nổi. Nhìn thấy tình hình này, đám người Lưu Bị thối lui đến đằng sau bắt đầu chậm rãi di chuyển sang hai bên sườn.
"Muốn chạy? Chúng tướng sĩ, bắt lại cho ta!" Ngụy Duyên đối phó với Văn Sính rất thong dong, cho nên hắn vẫn có thể vẫn duy trì sự chú ý tới đám người Lưu Bị bên kia. Đám người Lưu Bị khẽ động, lập tức đã bị hắn phát hiện, mà sau khi Ngụy Diên ra lệnh, đột nhiên Văn Sính phản công rất mãnh liệt.
"Tiếp đao!" kình đạo trên đao của Văn Sính đột nhiên gia tăng ba phần, khiến cho Ngụy Duyên suýt nữa bị thiệt thòi. Lúc này Ngụy Diên mới ý thức được là Văn Sính rõ ràng đã chủ ý làm cho hắn lơ là.
"Đáng giận! Văn Sính, vốn ta định tha cho ngươi một mạng, ngươi đã không biết tốt xấu, Bổn tướng quân sẽ thanh toàn cho ngươi!" Ngụy Duyên có bản tính nóng nảy, cho nên trong cơn giận dữ, đại đao của hắn cũng bắt đầu đánh sát chiêu về phía Văn Sính.
"Tiểu tử, tiếp mũi tên!" Ngay khi Ngụy Duyên vừa mới nảy sinh ý định hạ độc thủ, một giọng nói hơi có vẻ già nua đã khiến cho hắn mãnh liệt cảm giác được da đầu mình mát lạnh.
"Hoàng Trung!" Đây là hai từ mà Ngụy Duyên có thể nghĩ ra vào chính giây phút đó, mà hai từ này chính là đại biểu cho lực uy hiếp đáng sợ đã khiến cho hắn lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ngụy Diên không thể không buông tha ý định đuổi giết Văn Sính. Hắn bất chấp tất cả, lập tức cúi mình xuống ẩn thân trên lưng ngựa!
. . .
Không có chuyện!
Ngụy Diên may mắn sờ lên trên người mình, nguy hiểm thật! Hắn thầm thở phào một hơi, thế nhưng rất nhanh hắn lại có phản ứng. Hoàng Trung chỉ hù dọa hắn mà thôi!
"Lão già chết tiệt!" Ngụy Duyên không dám lên tiếng, hắn chỉ có thể âm thầm chửi bậy ở trong lòng.
Vào lúc này, đám người Lưu Bị đã bắt đầu bỏ chạt sang phía bên cạnh. Ở chỗ ra vào sườn Bác Vọng, hai bên còn có một khoảng núi rừng không bị ngọn lửa cháy tới, mà bởi vì bên mình chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, Ngụy Duyên cũng lười phái thêm người gác chỗ đó, cho nên đám người Lưu Bị coi chỗ đó như là hướng đột phá. Thế nhưng binh sĩ quân Hứa Thành há lại tốt như vậy lấn hay sao? Vậy mấy trăm tên lính không có người nào để ý, Ngụy Duyên còn chẳng muốn tại tù binh trên người lãng phí thời gian đâu rồi, thế nhưng là, mặc dù như thế, cũng chỉ có mười mấy cái binh sĩ có thể đào thoát, mà Lưu Bị cùng Trương Phi, còn có Hoàng Trung cũng là bị gắt gao vây.
"Hừ!" Ngụy Duyên tăng lớn lực độ công kích, cuối cùng quật ngã Văn Sính. Sau khi sai người bắt trói Văn Sính lái, Ngụy Diên liền tiến về phía đám người Lưu Bị.
Chứng kiến đám người Lưu Bị bị mấy ngàn kỵ binh vây quanh, Ngụy Duyên âm thầm đắc trong lòng, hắn nói tó: "Muốn chạy sao? Lưu Huyền Đức, chẳng lẽ ngươi coi thường Bổn tướng quân là người vô năng sao?"
"Ngụy Duyên, không nên quá đắc ý!" Lưu Bị không lên tiếng, Hoàng Trung lại nắm chặt đại cung trong tay, nhìn Ngụy Duyên nói: "Hoặc là ngươi thả hoàng thúc một con đường sống, hoặc là lão phu đồng quy vu tận với ngươi!"
"Như vậy, Hoàng lão tướng quân, vì sao ngươi không mang theo tên?" Ngụy Duyên hỏi, hắn đã sớm nhận ra trên người Hoàng Trung không có túi đựng tên, hắn nghĩ rằng khi Hoàng Trung lao ra khỏi biển lửa, không cẩn thận làm thất lạc. Khó trách vừa rồi Hoàng Trung chỉ có thể hù dọa hắn, xem ra hắn cũng là người mạng lớn.
"Ngươi sao không để cho thủ hạ của ngươi bắn tên?" Hoàng Trung lành lạnh nói, ánh mắt hắn nhìn về phía những kỵ binh quân Hứa Thành cầm cung nỏ trong tay ở chung quanh, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt đại cung.
". . ." Ngụy Duyên âm thầm run sợ trong lòng, hắn hiểu được rằng Hoàng Trung muốn bắn tên, nói cách khác, Hoàng Trung đã quyết định chủ ý, nếu như không thể để cho Lưu Bị đào thoát, hắn sẽ lấy mũi tên cắm vào người mình, liều mạng dù chết, cũng muốn bắn một mũi tên đồng quy vu tận cùng mình. Mà nếu như quân Hứa Thành không bắn tên, với võ nghệ của Hoàng Trung hắn, cướp được một mũi tên còn không phải là việc dễ như trở bàn tay sao? Xem ra chỉ sợ cũng chỉ có lão thần xạ thủ vũ lực siêu quần mới dám làm như thế, mới có khả năng làm như vậy.
Sau khi đã hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng Trung, Ngụy Duyên cũng không sợ, hắn chỉ cảm thấy vô cùng cảm phục lão nhân này, cho nên hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Hoàng lão tướng quân, Liêu tướng quân của chúng ta luôn luôn vô cùng bội phục ý chí của lão tướng quân. Liêu tướng quân có nói ngươi có thể so sánh với lão tướng Liêm Pha nước Triệu thời Chiến quốc. Đáng tiếc lão tướng quân không gặp được chủ nhân tốt, mới không có cơ hội biểu hiện, cho nên khi chúng ta xuất binh, Liêu tướng quân đã dặn dò chúng ta, tận dụng khả năng khuyên ngươi quy hàng chúa công chúng ta, đối với ngươi càng không được có bất kính. Hoàng lão tướng quân, với lịch duyệt ngươi, Lưu Bị là người nào mà còn thấy không rõ ràng sao? Lưu Bị chỉ là tên tiểu tặc vô năng mà lại vô sỉ mà thôi, lòng trung thành của ngươi có thể là đối với Lưu Kỳ hoặc là Lưu Tông, mà không phải là hắn. Ít nhất, hai người kia sẽ không dối trá giống như hắn!"
". . ." chung quanh Hoàng Trung trở nên vô cùng tĩnh lặng, tất cả mọi người đang nhìn hắn, thế nhưng hắn lại không trả lời.
"Hoàng lão tướng quân, Liêu tướng quân của chúng ta còn nói một câu với ta, không biết ngươi muốn nghe hay không?" Ngụy Duyên còn nói thêm.
"Nói!" Hoàng Trung lạnh lùng nói.
"Nếu như ngươi không hàng, hoặc là tự vận, quân ta sẽ xử tử tất cả người trong tộc của Lưu Biểu. Đương nhiên, Lưu Kỳ cùng Lưu Tông sẽ không thể nào trốn được, hơn nữa thôn trang lúc trước ngươi ở, chỉ sợ cũng sẽ bị ' Kinh Châu loạn binh ' xâm nhập, cho nên, Hoàng lão tướng quân, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ!" Ngụy Duyên lại tăng thêm "cường độ" khuyên bảo .
"Ngươi. . ." hai mắt Hoàng Trung mãnh liệt mở to, khí thế lẫm liệt khiến cho kỵ binh chung quanh đều đông cứng lại.
"Hoàng lão tướng quân?" hai mắt Ngụy Duyên nhìn chằm chằm vào Hoàng Trung. Những lời uy hiếp mà hắn nói tuy đều là giả dối hư ảo, thế nhưng có một phần không phải giả dối, đó chính là Liêu Giang coi trọng Hoàng Trung, mà ơn tri ngộ của Hứa Thành, Liêu Giang hậu đãi, hắn vẫn cảm động và nhớ nhung trong lòng. Nếu như hắn có thể chiêu hàng Hoàng Trung, đối với Liêu Giang mà nói, là đại công, còn đối với Hứa Thành mà nói, chính là lại có thêm một viên Đại tướng, đây cũng là một loại phương pháp báo đáp của hắn. Về phần Hoàng Trung có khả năng vượt qua hắn, hắn không chút suy nghĩ. Kỳ thật Ngụy Diên hắn cũng không phải là người có lòng dạ nhỏ mọn, hắn chỉ rất kiêu ngạo, mà người kiêu ngạo, há lại sẽ cho rằng mình sẽ thua bởi người khác sao?
"Ai, mà thôi!" Hoàng Trung ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, rốt cục hắn buông đại cung trong tay xuống. Tuy hắn hoàn toàn không tin những gì Ngụy Duyên nói, thế nhưng hắn không dám mạo hiểm, hoàn toàn không dám! Bất kể là hương thân nơi hắn sống trước kia hay là Lưu Kỳ cùng Lưu Tông, với hắn mà nói, đều trọng yếu hơn so với Lưu Bị! Mặc dù quân Hứa Thành hiện tại vừa mới đến Kinh Châu, ngay cả Lưu Bị cũng đã phải chịu thảm bại như này, Kinh Châu còn có những người khác có thể chống nổi bọn hắn sao? Thế nhưng, Hoàng Trung cũng đã nghĩ rõ ràng, hắn chỉ buông binh khí, cũng không nói muốn đầu hàng, cho nên sự việc sau đó thì sẽ phải suy nghĩ cẩn thận!
"Hoàng lão tướng quân bỏ gian tà theo chính nghĩa, quả thật là đại hạnh của quân ta!" Nhìn thấy Hoàng Trung đã đồng ý, Ngụy Duyên lập tức quay người xuống ngựa, nhiệt tình nghênh đón.
"Vèo!"
"A...!"
Một tiếng mũi tên vang lên, một tiếng hét thảm!
Ngụy Duyên tập trung nhìn, hắn thấy Trương Phi trúng tên ở cổ họng, đã chết! Mà trên tay hắn, lại có một con dao găm!
"Tướng quân, gã này muốn đánh lén Hoàng lão tướng quân từ phía sau lưng!" Một gã kỵ binh nói. Vừa rồi chính là hắn nhanh nhẹn tận dụng, cứu Hoàng Trung một mạng.
"Ừ?" Hoàng Trung mãnh liệt quay người, nhìn về phía Lưu Bị, thế nhưng, hắn không có bất kỳ hành động nào, hắn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn rồi đi ra phía ngoài vòng vây, những kỵ binh chủ động nhường một con đường cho hắn.
"Không thể tưởng được, Trương Phi, người được Liêu tướng quân vinh danh là đệ nhất mãnh tướng đương thời lại là một tiểu. . ." Ngụy Duyên đột nhiên không nói, hai con mắt thẳng vào mặt Trương Phi, hắn nhìn thấy phía dưới làn da đen xám lộ ra một chút da mặt màu trắng.
"Giả dối! ?" sắc mặt Ngụy Duyên trở nên rất khó coi, rõ ràng bị người lừa gạt ngay dưới mắt mình.
Sau đó một kích mãnh liệt đánh tới, Ngụy Duyên xông lên phía trước, ôm lấy Lưu Bị đã ngất, vươn tay hung hăng lướt một vòng trên mặt của hắn, râu ria mất toàn bộ. Hắn nhận ra người trước mặt này hoàn toàn không vượt quá ba mươi tuổi!
"Văn Sính!" Ngụy Duyên không có ý định tìm Hoàng Trung chất vấn, thế nhưng hắn lại sẽ không khách khí với Văn Sính, Liêu Giang không từng nói Văn Sính này giỏi đến cỡ nào, cho nên, hắn nắm lấy Văn Sính đã bị trói giống như bánh chưng, hung dữ mà hỏi: "Nói, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Hừ!" Văn Sính đang cảm thấy không được tự nhiên, vì sao đồng thời là võ tướng Kinh Châu, Hoàng Trung và hắn có có đãi ngộ khác biệt lớn đến như thế? Cho nên dù tình trạng không ổn, hắn vẫn đang không có ý định dấu giếm Ngụy Duyên. Sở dĩ Văn Sính hắn có can đảm này, cũng là bởi vì hắn hiểu biết rất rõ ràng quân quy của quân Hứa Thành. Từ sau lần trước đó Hà Thông đại náo Kinh Châu, hắn liền nghiên cứu tình hình quân Hứa Thành, cho nên, hắn biết rõ Ngụy Duyên không dám giết hắn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn hiến cho Lưu Bị kế "Thay mận đổi đào", cũng tự nguyện lấy bản thân mình hấp dẫn lực chú ý của Ngụy Duyên, chỉ cần hắn bị bắt thì hắn có thể bảo đảm tánh mạng của mình, mà nếu như hắn không làm như vậy, chỉ sợ hắn khó có thể ra khỏi sườn Bác Vọng, càng không nói tới việc hắn có thể bảo vệ được tánh mạng khi bị Ngụy Duyên đuổi giết. Mà một khi hắn làm như vậy, một là hắn có thể bảo vệ tánh mạng, lại có thể có được thanh danh vì bảo vệ chủ mà quên mình, cớ sao mà không làm?
"Ngụy Tướng quân, mời không nên làm khó Văn Tướng quân!" Hoàng Trung có vẻ không chịu được khi nhìn thấy Văn Sính bị đối đãi như này. Nói gì đi nữa thì hai người bọn hắn vẫn đi cùng nhau. Hoàng Trung nói: "Lưu hoàng thúc cùng Trương tướng quân đã xen lẫn vào trong những loạn binh bỏ trốn, ngươi trúng kế ' thay mận đổi đào ' của chúng ta rồi!"
"'Thay mận đổi đào ' ?" Ngụy Duyên trấn tĩnh lại tinh thần sau cảm giác mất mác mà tạo thành tâm lý trống rỗng và tức giận, hắn cười âm hiểm nói: "Hoàng lão tướng quân, Lưu Bị rõ ràng cho hai người ngươi cùng Văn Sính hấp dẫn lực chú ý của ta là biết hắn đối đãi với các ngươi như thế nào! Ha ha, vì chạy trốn, rõ ràng cắt râu vứt bỏ giáp, thế nhưng hắn cùng Trương Phi không có ngựa, muốn đào thoát khỏi tay kỵ binh của ta, nào có dễ dàng như vậy. Mời Hoàng lão tướng quân đợi chút! Chờ ta đuổi kịp huynh đệ Lưu Bị, lại đến tâm tình cùng ngươi!"
Nói xong, hắn cũng không đợi Hoàng Trung trả lời, phi thân lên ngựa, mang theo thủ hạ đuổi theo về hướng Tân Dã.
Mà đương nhiên Hoàng Trung cùng Văn Sính cũng có người chăm sóc, những người này ước chừng có một trăm người.
"Chúng ta cũng đi theo!" Mọi người chờ đợi được một lát, Hoàng Trung nói với tiểu hiệu đầu lĩnh.
"Tốt! Hoàng lão tướng quân, chúng ta nghe ngài!" tiểu hiệu vừa nghe Hoàng Trung nói, hắn lập tức đồng ý.
Kỳ thật, những kỵ binh này cũng không muốn chờ đợi ở chỗ này, chẳng qua trước khi đi Ngụy Duyên nói "Hãy đợi", bọn hắn cũng chỉ còn cách chờ ở chỗ này, thế nhưng, nếu như Hoàng Trung đã lên tiếng, bọn hắn đã có cớ, lập tức từ trong đám kỵ binh dắt ra cho Hoàng Trung một con chiến mã, để cho hắn cưỡi, mà Hoàng Trung có ngựa, Văn Sính lại tương đối xui xẻo, thế nhưng cũng may có Hoàng Trung xin tha cho hắn, hắn có thể ngồi ở sau lưng một gã kỵ binh. Bằng không hắn cũng chỉ có thể nằm ngang trên lưng ngựa giống như Lưu Bị giả. Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Hoàng Trung trở mình lên ngựa. Sau khi thoáng quay người liếc nhìn về phía sau, Hoàng Trung giục ngựa đi theo những kỵ binh kia, chậm rãi biến mất ở phương hướng Ngụy Duyên đang truy đuổi.
Lại qua một hồi lâu, ở phương hướng mà Hoàng Trung nhìn quét qua có hai người đi tới. Hai người này chính là Lưu Bị cùng Trương Phi, chẳng qua râu ria Lưu Bị đã mất, mà Trương Phi, cũng chỉ còn lại gốc râu cằm. Thì ra lúc ấy thời gian khẩn cấp, không có thời gian tìm vật phẩm trang điểm, cũng chỉ phải làm phiền hai người bọn hắn tổn hại hiến một chút. Đương nhiên, giáp vàng trên người bọn hắn đã sớm cho hai người giả mạo.
"Đại ca, vì sao vừa rồi đại ca không cho ta giết ra ngoài, ta liên thủ cùng Hoàng Trung lão nhân, hơn trăm tên tiểu binh, há có thể ngăn cản chúng ta?" Vừa ra ngoài, Trương Phi liền bất mãn nói.
"Tam đệ, Hoàng Hán Thăng đã đầu hàng Hứa Thành rồi!" Lưu Bị cô đơn nói.
". . . Không thể nào, không phải hắn không bán đứng chúng ta sao?" Trương Phi không quá tin chắc nói.
"Hoàng Hán Thăng không bán chúng ta, là bởi vì hắn làm người đến nơi đến chốn. Nếu như hắn đã đáp ứng dẫn dắt Ngụy Duyên rời đi, hắn cũng không nuốt lời, thế nhưng ngày sau gặp mặt, chúng ta sẽ là kẻ thù!" Lưu Bị thổn thức nói.
". . ." Trương Phi muốn mắng vài tiếng, thế nhưng khi hắn chứng kiến sắc mặt Lưu Bị, hắn vẫn nhịn được, chỉ lên tiếng hỏi: "Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Văn Sính tướng quân vì chúng ta mà bị bắt, lại có Lưu An vì ta mà bị giết ( Người giả bộ Trương Phi. Trong lịch sử người này đã từng giết vợ, dùng thịt thê tử làm canh thịt băm để chiêu đãi Lưu Bị ), không thể tưởng được, Lưu Bị ta lại là một người mang điềm xấu!" Nói xong, Lưu Bị lại bắt đầu rơi nước mắt.
"Đại ca. . . sao đại ca có thể sa sút tinh thần, . . . Ai!" Trương Phi dậm chân, hắn ảo não ngồi xổm trên mặt đất. Lúc này đây bị bại thảm như vậy, dù Trương Phi hắn có dây thần kinh vừa thô vừa to thì cũng không chịu nổi đả kích này.
Nhìn thấy Trương Phi có đôi chút ủ rũ, Lưu Bị trở nên sốt ruột. Hắn chỉ muốn bộc lộ đôi chút tâm tình của mình, hắn thật sự không muốn để cho huynh đệ còn sót lại của mình không còn chút dũng khí, cho nên hắn vội vàng lại nói tiếp: "Thế nhưng, muốn để cho Lưu Bị ta nhận thua còn không dễ dàng như vậy. Tam đệ, chúng ta còn có mấy vạn đại quân tại Tân Dã, Kinh Châu vẫn là của chúng ta, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội. Không có Hoàng Trung, Văn Sính, chúng ta vẫn còn có Hướng Sủng, Đặng Chi, còn có Tam đệ ngươi, chúng ta còn có thể một trận cùng Hứa Thành đánh! Ngươi nói, có phải hay không?"
Trương Phi thuộc về kiểu người tương đối dễ dàng kích động. Khi hắn nhìn thấy đại ca của mình nói rất dõng dạc, đương nhiên hắn lập tức nhảy dựng lên, vỗ ngực tỏ vẻ mình nhất định sẽ cùng theo Lưu Bị, đánh mấy trận cùng quân Hứa Thành.
Sau khi hồi phục tâm tình, Lưu Bị không dám ở chỗ này lâu. Có trời mới biết Ngụy Duyên có trở về hay không, cho nên hắn mang theo Trương Phi, quay về Tân Dã theo đường vòng. Thế nhưng một điều khiến cho cả hai người bất ngờ chính là trên nửa đường, bọn hắn lại gặp Gia Cát Lượng. Thì ra sau khi Gia Cát Lượng không thể ngăn cản Ngụy Duyên, nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Gia Cát Lượng mang theo một ít tinh binh một mực đứng ở phụ cận. Một là quan sát tình huống, hai là nếu là Lưu Bị bị bắt, tìm cơ hội thuận tiện cứu hắn ra. Biểu hiện của Gia Cát Lượng rốt cục đã khiến cho Lưu Bị tha thứ cho sai lầm của hăn. Dù sao, Hoàng Trung vừa mới làm phản đã là một đả kích không nhỏ đối với hắn (mặc dù Hoàng Trung không thuần phục hắn, thế nhưng hắn vẫn cho là như vậy ), hai tướng đối lập, Gia Cát Lượng vẫn trung thành là rất đáng khen rồi.
Sau khi ba người gặp gỡ, bắt đầu cùng một xuất phát đi về hướng thành Tân Dã.
"Chúa công, chúng ta không thể trực tiếp quay về Tân Dã, chúng ta chỉ có thể đi vòng qua mà thôi!" Gia Cát Lượng hiếm khi vuốt mông ngựa, sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cục lại bắt đầu hiến kế cho Lưu Bị.
"Vì sao?" Lưu Bị hỏi. Tuy lần này thất bại, hắn cũng đôi chút bất mãn với Gia Cát Lượng, thế nhưng dù sao bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, Gia Cát Lượng trung thành cũng làm cho hắn được an ủi rất nhiều, hơn nữa hắn chạy trốn như này cũng không phải một lần hai lần, năng lực chấp nhận trong lòng rất mạnh.
"Lúc Lượng đi, đã mệnh lệnh Công Dã Kiền mang binh và dân chúng Tân Dã rời đi, mang theo dân chúng tiến về hướng Tương Dương!" Gia Cát Lượng nói.
"Quân sư, ngươi. . ." tay Lưu Bị ngừng ở giữa không trung, hắn không biết nên làm thế nào cho phải, cưỡng ép đem dân chúng rời khỏi gia viên. Chuyện này hoàn toàn không hợp với "Nhân nghĩa" mà hắn luôn luôn quảng cáo rùm beng.
"Mời chúa công thứ tội, tuy Công Dã Kiền đã mang đến ý chỉ cùng tín vật của hoàng đế, để cho chúa công ngày sau có thể dùng danh nghĩa hoàng đế để hưng binh giúp đỡ Hán thất, thế nhưng lai lịch của hắn thật sự quá mức quỷ dị, cho nên, Lượng này mới để cho hắn chấp hành nhiệm vụ này!" Gia Cát Lượng nói.
"Quân sư, chuyện này thì có liên quan gì sao?" Lưu Bị đành phải tạm thời bỏ qua sự bất mãn đối với Gia Cát Lượng, hắn không hiểu hỏi. Kỳ thật, hắn cũng có một chút hoài nghi về Công Dã Kiền, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
"Đương nhiên là có liên quan. Nếu Công Dã Kiền là gian tế, sau trận chiến này, chúa công liền có thể đổ hết trách nhiệm lên trên người của hắn, nói là hắn tự tiện chủ trương xua đuổi dân chúng, bởi như vậy, sẽ khiến cho Hứa Thành không thể nào có chỗ đứng ở trong lòng dân chúng Kinh Châu; nếu như Công Dã Kiền không phải là gian tế, chúa công cũng vẫn đổ hết trách nhiệm lên trên người của hắn, bởi vì hắn là mật sứ của hoàng đế. Ngày sau, một khi hoàng đế nảy sinh dục vọng chưởng quyền hành thì sẽ là một bất lợi với chúa công, chúa công có thể tung việc này ra, khiến mất đi lòng dân!" Gia Cát Lượng phân tích nói.
"Quân sư, ngươi sao có thể làm như thế? Có câu là ' quân muốn thần chết, thần không thể không chết! ' nếu một ngày kia bệ hạ muốn trị tội Lưu Bị, Lưu Bị tự nhiên sẽ cam tâm cúi đầu, làm sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?" Lưu Bị lắc đầu nói.
"Chúa công, " Gia Cát Lượng không thèm quan tâm tới lời nói của Lưu Bị, thế nhưng hắn lại không thể không bày làm ra dáng vẻ suy tính vì Lưu Bị, hắn tiếp tục "Khuyên bảo" nói: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện ngày sau, chúng ta cũng nên đề phòng có tiểu nhân để phá hư đại kế của chúa công. Nếu như Công Dã Kiền thiệt tình làm làm việc vì chủ công, ngày sau Lượng sẽ thỉnh tội với hắn, thế nhưng hôm nay chúng ta lại không thể không dùng một chiêu này để xò xét hắn!"
"Nói bậy, thăm dò người cũng không cần phải như vậy!" Lưu Bị âm thầm nghĩ, thế nhưng, hắn đương nhiên cũng sẽ không thể khiến cho Gia Cát Lượng mất thể diện, nói như thế nào đi nữa Gia Cát Lượng cũng là quân sư hữu dụng duy nhất hiện nay của hắn, cho nên, hắn chỉ giả vờ thở dài một hơi, nói: "Làm như vậy, chẳng phải là quá tổn thương hiền sĩ trong thiên hạ sao?"
"Cũng không phải, chúa công, trận chiến này, Lượng vốn còn có một tính toán, cần mượn thành Tân Dã dùng một lát, phải để cho thành trống rỗng, cho nên mới lệnh cho Công Dã Kiền động thủ đuổi xa dân chúng, bằng không, sát nghiệt sẽ quá nặng!" sắc mặt Gia Cát Lượng chuyển thành âm trầm.
"Lời này nói như thế nào?" Lưu Bị hỏi.
"Lượng muốn hỏa thiêu Tân Dã!" Gia Cát Lượng hung hăng hộc ra một câu.
Ngụy Duyên đuổi theo một hồi, không phát hiện đám người Lưu Bị, hắn biết rõ đối phương không thể để cho mình đuổi tới, cho nên, dứt khoát dừng lại, đợi đến lúc Thái Sử Từ tiến quân đến. Lúc này hai quân lại hợp binh cùng một chỗ, một lần nữa tiến quân về hướng thành Tân Dã.
Thái Sử Từ hỏi Ngụy Duyên tình hình chiến đấu. Kết quả sau khi biết được Ngụy Diên đã thu đầu hàng Hoàng Trung, bắt Văn Sính làm tù binh, đương nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn, thế nhưng, khi hắn lại nghe nói Ngụy Duyên rõ ràng để cho Lưu Bị đào thoát ở ngay dưới mắt mình, tuy biểu hiện bề ngoài của hắn liên tục nói đáng tiếc, trong lòng lại cảm thấy có chút may mắn. Hắn thầm nghĩ trong lòng: cũng không thể lúc nào cũng để cho họ Ngụy này lên mặt, chính mình cần phải cố gắng. Lần này, nói gì đi nữa mình cũng không thể lại để cho hắn vượt qua mình.
Sau đó, Ngụy Duyên nghĩ cách xem nên tìm đến Lưu Bị "Báo thù" như thế nào ( Đáng ra phải là Lưu Bị tìm hắn báo thù mới đúng, hình như người ta cứ như vậy muốn, có thể không biết làm sao? ), Thái Sử Từ thì lại đang cân nhắc xem làm thế nào mới chiếm được công đầu, vì vậy, hai người không nói chuyện trên đường tiến quân.
Bởi vì chậm trễ một thời gian ngắn tại sườn Bác Vọng, cho nên thẳng đến đêm, đại quân mới tới địa phận huyện Tân Dã!
Về phần đám người Lưu Bị, đương nhiên đã sớm không thấy bóng dáng.
Thế nhưng, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ lại phát hiện một sự việc quan trọng không ngờ tới. Cách thành Tân Dã không xa, lại có mấy vạn dân chúng đang gấp gáp vượt sông Bạch Hà! Hơn nữa, đằng sau còn có binh sĩ xua đuổi, những bó đuốc lốm đa lốm đốm soi sáng một mảng bên bờ sông Bạch Hà, thế nhưng có ai biết rõ, nơi đây phát sinh loại chuyện như này!
"Tặc tử ngươi dám!" Thái Sử Từ nhìn thấy tình huống này, hắn tức giận sùi bọt mép, hét lớn một tiếng, lập tức giục ngựa phóng về hướng bờ sông.
"Chúng tướng sĩ, giết cho Bổn tướng quân, giết sạch sẽ những kẻ gây tai họa cho dân chúng!" Ngụy Duyên tương đối tỉnh táo, thế nhưng mệnh lệnh của hắn lại càng thêm lãnh khốc. Binh sĩ quân Hứa Thành ngây người. Nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm không thể chịu nổi cảnh binh sĩ ăn hiếp dân chúng, huống chi tình hình lúc này, vừa nhìn thì biết là vừa cưỡng ép xua đuổi dân chúng ly khai nhà của mình, loại chuyện này sao có thể mặc kệ?
Thế nhưng tại sao lại có loại tình huống này? Không phải Gia Cát Lượng đã sớm hạ mệnh lệnh cho Công Dã Kiền đuổi người sao?
Bởi vì Công Dã Kiền không phải đồ đần! Hắn đang đứng ở bờ sông bên kia quan sát tình tình, dự đoán phương hướng phát triển sắp tới của mình!
Hắn sao có thể không nhìn ra là Gia Cát Lượng đã hoài nghi cùng với đề phòng hắn? Hạ lệnh cho hắn mang binh xua đuổi dân chúng ly khai Tân Dã? Hừ! Nào có chuyện dễ dàng như vậy. Không sai, binh sĩ là của Lưu Bị, tướng lãnh cũng có người của Gia Cát Lượng phái tới để giám sát hắn, thế nhưng như vậy thì như thế nào? Chưa nghe nói sai một ly, đi ngàn dặm sao?
Một chữ: kéo!
Không phải không đuổi, mà là chậm rãi! Chiêu số thì ta có rất nhiều.
Thứ nhất, đợi! Giả bộ làm mà không đành lòng, đợi đến lúc những kẻ mà Gia Cát Lượng phái tới không chịu được đến thúc giục thì lại chấp hành nhiệm vụ này.
Thứ hai, dùng tài hùng biện không động thủ! Dân chúng không muốn đi, chúng ta hãy thuyết phục, không cần dùng sức mạnh! Mặc dù đại quân không nghe mệnh lệnh của hắn, dùng một chiêu này cũng không thể kéo bao lâu thời gian, thế nhưng tóm lại vẫn có chút tác dụng.
Thứ ba, âm thầm an bài! Qua sông cũng phải có thuyền, thế nhưng vấn đề là cho ngươi sắp đặt hỗn loạn. Gia Cát Lượng ngươi lại không có mặt ở đây. Người mà ngươi phái tới lại có bản lĩnh quá kém, âm thầm sắp đặt làm cho bọn hắn rối loạn tuyến đầu, vì vậy, thời gian lập tức kéo dài ra.
Ba chiêu này dùng hết, Công Dã Kiền đã chờ đến lúc truy binh của Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên đuổi đến đúng như ý nguyện.
Kết quả, quân Hứa Thành đã thành cứu tinh, Lưu Bị đã thành tai họa! Lòng người Kinh Châu có hi vọng nhanh chóng nghiêng về hướng phương bắc.
Thế nhưng mắt thấy Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên bừng bừng nổi giận, đang đoạt thuyền, dáng vẻ rất muốn qua sông truy kích, Công Dã Kiền cũng không dám tiếp tục đứng ngây người ở chỗ này. Hai viên Đại tướng này lại không biết hắn, nếu như đám dân chúng Tân Dã bắt giữ hắn, hắn có thể bị chết oan uổng, tuy vũ lực của hắn cũng không kém, thế nhưng hắn cũng là biết rõ đẳng cấp vũ lực của hai viên tướng này, căn bản hắn không thể so sánh với hai người này được.
Công Dã Kiền cao hứng, thế nhưng Gia Cát Lượng lại nổi giận! Hắn cho rằng Công Dã Kiền sớm đã phải làm cho Tân Dã trống rỗng, cho nên, hắn cùng đám người Lưu Bị chỉ dùng thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn từ trước để qua sông, bởi vì quan tâm đến tiến triển của sự việc, hắn trước hết để cho đám người Lưu Bị nghỉ ngơi, dù sao chạy trốn từ trong ngọn lửa ra ngoài, lại đại chiến một trận cùng Ngụy Duyên, coi như là người mạnh mẽ như Trương Phi cũng đôi chút mệt mỏi. Sau khi dàn xếp xong chỗ nghỉ cho mấy người Lưu Bị, Gia Cát Lượng đi đến con đập chắn sông Bạch Hà đã được xây dựng săn quan sát tình huống.
Con đập chắn sông cách thành Tân Dã khá xa, thế nhưng Gia Cát Lượng vẫn nhìn thấy tất cả tình huống xảy ra trên bờ sông Bạch Hà.
Sự tình phát triển rõ ràng lại một lần vượt ra ngoài vòng kiểm soát của hắn!
Những đả kích liên tiếp đã khiến cho một người luôn luôn tâm cao khí ngạo như hắn cũng nhịn không được nữa. Lửa giận bốc lên từ trong lồng ngực hắn, ngay sau đó một vệt máu đỏ tươi xuất hiện ở khóe miệng của hắn, chỉ vì sắc trời đã tối xuống, bọn hắn vì không muốn bị người phát hiện nên không dám đánh lửa, cho nên người bên cạnh Gia Cát Lượng mới không phát hiện hắn có gì đó không đúng.
"Hay cho Công Dã Kiền ngươi!" Gia Cát Lượng oán hận lau máu tươi ở khóe miệng, bực bội trong lòng.
Hắn xác thực không ngờ rằng Công Dã Kiền lại còn có một chiêu này! Tuy hắn thật sự không biết Công Dã Kiền đã dùng chiêu thức nào, thế nhưng hắn hiểu nhất định là bởi vì trì hoãn thời gian nên mới có thể dẫn đến tình huống hỗn loạn xuất hiện lúc này, hắn muốn đi tìm Công Dã Kiền hưng sư vấn tội. Hắn lại cũng biết, vị Vệ Úy tiền triều này khẳng định có lý do chính đáng chờ hắn. Nếu như lúc này hắn đi tìm Công Dã Kiền gây phiền toái, chỉ sợ ngược lại sẽ tự rước lấy nhục.
Thế nhưng tuy việc xua đuổi dân chúng cũng không quá nghiêm trọng, thế nhưng trong lúc này nếu như có người cứu những dân chúng này, chuyện đã trở nên đại phiền toái!
Vốn Gia Cát Lượng hắn muốn xua đuổi dân chúng Tân Dã, sau đó, phóng hỏa thiêu hủy đại quân của Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên, sau đó hắn sẽ đổ hết trách nhiệm phóng hỏa đổ lên trên hai người. Một khi như vậy thì hành động xua đuổi dân chúng rời nhà ngược lại đã thành hành động cứu người, danh tiếng "Nhân nghĩa" của Lưu Bị sẽ lại một lần nữa tăng lên. Nhưng mà tình hình hiện tại coi như đã xong. Bên cứu người đã trở thành quân Hứa Thành. Từ việc này có thể hiểu được rằng địa vị của Lưu Bị trong suy nghĩ của người Kinh Châu đã rớt xuống ngàn trượng, khó có thể ổn định toàn bộ Kinh Châu.
"Không thể tiện nghi bọn hắn!" Rốt cục Gia Cát Lượng nhịn không được, hơn nữa khi hắn chứng kiến Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên đang ở bên bờ phất tay ra hiệu tiến công những Kinh Châu binh đang xua đuổi dân chúng, đưa những dân chúng đã lên thuyền quay trở lại bờ, Gia Cát Lượng cũng cho rằng đây là một thời cơ tốt, vì vậy, hắn nói: "Hạ lệnh, phá đập! Thả nước!"
Nước sông cuồn cuộn hạ xuống!
Thuận buồm xuôi gió, thế nhưng đã đến lúc Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ cũng rốt cục cũng phải gánh chịu thiệt thòi.
Hai người đều có tính nôn nóng. Có lẽ hai người cảm thấy ở trên bờ chỉ huy binh sĩ cứu trợ dân chúng chưa đủ nghiền, nhất là Thái Sử Từ còn mang theo suy nghĩ tranh công, cho nên Thái Sử Từ đã hạ lệnh phó tướng chỉ huy quân lính đánh đuổi binh sĩ Lưu Bị, cứu trợ dân chúng, hắn liền xông lên một chiếc thuyền, Ngụy Duyên nhìn thấy cảnh này, tự nhiên hắn cũng không cam lòng rớt lại phía sau, cũng đuổi theo, sau đó chiếc thuyền liền di chuyển sang bờ bên kia.
Mà lúc này đây, Gia Cát Lượng hạ lệnh thả nước.
Vốn lũ lụt lao xuống gây nên thanh âm rất lớn, thế nhưng khu vực bên này của đám người Thái Sử Từ vừa vặn có vô số người đang la to ở nơi đó. Âm thanh ở nơi này hoàn toàn lấn át âm thanh của nước lũ. Kết quả, đợi đến lúc lũ lụt vọt tới gần, hai người bọn họ mới phát hiện ra tình huống đặc biệt “siêu" khẩn cấp này.
Hai người cưỡi thuyền vừa gặp phải lũ lụt, lập tức đã bị lật ngược.
Hơn nữa hai người cũng còn mặc giáp sắt, cầm binh khí bằng thép.
Mà Ngụy Duyên vốn là người Nghĩa Dương ( nay là Đồng Bách Hà Nam), Thái Sử Từ là hán tử Thanh Châu, kỹ năng bơi lội của hai người thật sự không đáng nói tới. Bọn họ thậm chí còn không học được kiểu bơi lội sử dụng tứ chi như các loài động vật, chớ đừng nói chi là bây giờ trên người bọn họ còn có gánh nặng không nhỏ, cho nên kết quả là hai người rơi xuống nước lập tức uống no nước!
"Cứu. . . ! Cô!" Dù là hai người luôn luôn đều tự xưng là hán tử thiết huyết, dưới loại tình huống này, cũng không nhịn được mà kêu lên cái từ trước đây cho dù đánh chết bọn họ cũng không bao giờ nói.
"Tướng quân rơi xuống nước..., nhanh người đâu!" Có người nhìn thấy gào lên, thế nhưng lũ lụt lao xuống, không riêng gì Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ, dân chúng bên cạnh bờ, còn có những tướng sĩ kỵ binh, bị cuốn vào trong sông số lượng cũng không ít, tối thiểu nhất có mấy ngàn người. Nhiều người như vậy, hơn nữa tiếng nước chảy ầm ầm, coi như là nghe thấy tiếng kêu của Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ rơi xuống nước, cũng không có mấy người có thể nghe rõ ràng.
Thế nhưng, người tốt cuối cùng vẫn có báo đáp, những dân chúng Kinh Châu đám đã bắt đầu hành động báo đáp của bọn họ.
Không sai trong đám binh sĩ mà Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ mang đến, người biết bơi vô cùng ít, thế nhưng trong dân chúng Kinh Châu, người biết bơi rất nhiều! Huống chi, Gia Cát Lượng phá đập quá sớm. Nước trữ trong đập không nhiều lắm, thế nước không thể tiếp tục lâu dài, không lâu sau đó, nước sông Bạch Hà cũng dần trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng, hai người Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ được mười dân chúng Tân Dã đồng loạt liên thủ cấp cứu lên trên bờ. Phải dùng tới nhiều người như vậy sao? Đây cũng là vì không còn cách nào cả, bọn hắn thật sự quá nặng.
Vừa lên bờ, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ không kịp nói lời cảm tạ với mấy vị ân nhân cứu mạng, liền nằm rạp trên mặt đất không ngừng mà nhả nước ra bên ngoài.
"Về sau, ta nhất định phải xin chúa công điều ta đi phương bắc!" Sau khi nhả hết nước ra, Thái Sử Từ chống mâu, gắng gượng cười nói với Ngụy Duyên.
"Đồng ý, ta cùng đi với ngươi!" Ngụy Duyên cũng không biết lời này của hắn đã khiến cho Thái Sử Từ có một cảm giác muốn đánh người, cùng đi? Đoạt công? Hiện tại công lao hầu như đều bị tiểu tử ngươi cướp mất, ngươi còn muốn cho Lão Tử đi ăn gió tây bắc sao?
Thái Sử Từ đang muốn uốn nắn suy nghĩ không chính xác này của Ngụy Duyên thì phiền toái đã đến.
Chỉ thấy từ hướng thượng du, hằng hà bó đuốc rung động lắc lư trên mặt đất đang cuồn cuộn mà đến.
"Thằng nhãi Ngụy Duyên, Trương Phi gia gia của nhà ngươi báo thù tới rồi!" Tuy hỗn tạp âm thanh rất nhiều, thế nhưng một tiếng rống to này vẫn có thể rõ ràng truyền tới.
"Toàn quân bày trận! Hãy để cho dân chúng trốn đến đằng sau!" Nhìn thấy tình huống này, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ không còn tiếp tục nhả nước. Nếu để cho Kinh Châu binh vọt tới gần ở thời điểm này, kỵ binh của bọn hắn cho dù cường thịnh trở lại cũng không thể phát huy được chiến lực, mà vì có dân chúng xen lẫn vào bên trong nên càng không thể dùng tới bất kỳ loại hình chiến thuật nào được, trừ phi là tàn nhẫn, máu tanh, thế nhưng rất hiển nhiên bọn hắn không phải là người như vậy.
Thế nhưng vừa mới trải qua một trận lũ lụt, tuy một vạn kỵ binh mà Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ mang đến bị tổn thất không lớn, toàn bộ đại quân cũng có một nửa đã bị chia tách, muốn tụ tập lại trong một khoảng thời gian thật ngắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Đừng quên bị kinh hãi không riêng gì người mà ngựa cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa chúng càng không thể đơn giản mà có thể bình tĩnh trở lại.
Khi nhìn thấy Trương Phi mang theo Kinh Châu binh càng lúc càng gần, mà đám kỵ binh cạnh mình vẫn có không ít người vật lộn với chiến mã của mình, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ đành phải hạ lệnh những kỵ binh cố gắng lui về sau, che chở những dân chúng Tân Dã ở phía sau bọn họ.
"Tướng quân, chúng ta tạm thời trốn vào thành!" Có tướng lãnh nhìn hai người đề nghị.
"Nói bậy, nơi nào cũng có thể đi được chỉ riêng thành là không thể vào, có nghe hay không?" Thái Sử Từ nghiêm nghị quát.
"Vì sao không thể? Rất nhiều dân chúng đã chạy vào bên trong thành, vì sao chúng ta không thể mượn tường thành ngăn cản, đợi các tướng sĩ khôi phục. . ." Viên tướng lãnh "Thông minh" này tiếp tục nói, thế nhưngThái Sử Từ cùng Ngụy Duyên không dám nghe tiếp nữa.
"Dân chúng đang chạy vào bên trong thành Tân Dã?" Hai người liếc nhau, trên mặt đồng thời hiện ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
"Nhanh, toàn quân lui về phía sau, ngăn dân chúng lại, không thể để cho bọn hắn vào thành, đuổi toàn bộ ra ngoài cho ta!" Ngụy Duyên khàn cả giọng mà quát.
"Chạy đi đâu cũng được, chỉ không thể vào thành!" Thái Sử Từ cũng gấp giọng hô.
Trương Phi càng gần, mà Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên lại không thể không tản ra trận hình, phái các binh sĩ đi đi ngăn cản dân chúng lại, thậm chí còn phải chạy vào thành, một lần nữa đuổi những dân chúng chạy trốn nhanh ra bên ngoài.
"Ha ha ha, Ngụy Duyên, ngươi đang ở đâu? Hãy mau ra đây nhận lấy cái chết!" Rốt cục, Trương Phi lao đến, hắn gầm lên đối với trước trận thế hỗn loạn của quân Hứa Thành cùng dân chúng Tân Dã ở phía trước.
. . .
Ngụy Duyên cũng không phải đồ ngốc, cái lúc này, nhưng hắn đang ở "Thời điểm yếu ớt", vào lúc này mà hắn đấu cùng Mãnh Nhân như Trương Phi này, trên cơ bản chính là tự tìm cái chết, hắn hoàn toàn không ngốc đến mức lên tiếng trả lời Trương Phi.
Thế nhưng Ngụy Duyên không trả lời cũng không thể giải quyết vấn đề, Trương Phi vung xà mâu lên, dẫn binh lao đến, mệnh lệnh chỉ có một chữ: giết! Về phần giết người nào thì Trương Phi lại không nói gì. Đương nhiên Kinh Châu binh không thể lên tiếng hỏi, vì vậy dưới tình huống này, kết quả là chỉ có một: giết toàn bộ!
Tuy Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ ra lệnh cho toàn quân lui về phía sau, thế nhưng lúc này cả hai vẫn để lại hơn hai ngàn tên kỵ binh ngăn cản đại quân của Trương Phi, nhưng dưới tình huống phải bảo vệ phía sau, không thể sử dụng chiến thuật du đấu (hit and run), hai nghìn kỵ binh đối mặt với mấy vạn Kinh Châu binh, thật sự đôi chút bất lực. Hơn nữa, bọn hắn không thể ngăn được Trương Phi.
"Trương Phi, đồ cẩu tặc nhà ngươi, có bản lĩnh không nên giết dân chúng, chúng ta đơn đả độc đấu!" Nhìn thấy quân mình rơi vào thế bất lợi, Thái Sử Từ không muốn thủ hạ tử thương quá nhiều, rốt cục hắn lên tiếng khiêu chiến Trương Phi.
"Ha ha, tốt, " Trương Phi không nhận ra Thái Sử Từ, thế nhưng từ trang phục hắn vẫn có thể phân biệt được, hắn nhận ra Thái Sử Từ là một viên Đại tướng, cho nên hắn đã đáp ứng: "Trước tiên bổn tướng quân tiễn đưa ngươi ra đi!"
Hai quân tách ra, Thái Sử Từ xông ra ngoài từ trong đám người hỗn loạn dưới thần sắc đôi chút lo lắng của Ngụy Duyên, mà những dân chúng Tân Dã, vẫn đang tiếp tục chạy vào trong thành Tân Dã. Vào lúc này, ở trong lòng của bọn hắn, chỉ có "nhà" mới là nơi an toàn nhất, mà đuổi theo sau đám dân chúng còn rất nhiều kỵ binh lại muốn ngăn cản bọn hắn. Đương nhiên hành động này khiến cho đám dân chúng nổi nóng, vì vậy xung đột là điều không thể tránh được, cho nên Ngụy Duyên cũng chỉ còn cách ở phía sau duy trì trật tự. Dù sao, đám dân chúng Tân Dã này không có mấy người tin Lưu Bị sẽ "Hỏa thiêu Tân Dã".
"Tam đệ, không thể cho bọn hắn thời gian chỉnh quân, mau giết!" giọng nói của Lưu Bị truyền đến, một lần nữa cổ vũ Trương Phi xông về trước.
"Ầm ầm!"
Ngay khi Trương Phi hét lớn một tiếng, hắn vừa muốn một lần nữa phát động tấn công, mặt đất lại một lần nữa hơi lắc lư.
Tất cả mọi người, kể cả những đám dân chúng Tân Dã, đều yên tĩnh trở lại, bọn hắn, đều nhìn về phương hướng mà âm thanh truyền đến.
Cho nên, khi đám người Lưu Bị cho rằng lập tức có thể chạy ra ngoài, tìm đường sống, đại hỏa xuất hiện trước mặt lại một lần nữa khiến cho bọn hắn lâm vào cảnh tuyệt vọng.
"Trời xanh, ngươi sao mà bất công ...!" Hai mắt Lưu Bị đẫm lệ sương mù, hắn ngửa mặt lên trời thét dài: "Ta Lưu Bị mong mỏi trùng hưng Hán thất, ngươi vì sao luôn trêu đùa ta? Vì sao, tại sao vậy!"
Nhìn thấy Lưu Bị giống như muốn nổi điên, tất cả mọi người ở bên cạnh hắn đều cảm thấy vô cùng buồn khổ, nhất là Trương Phi. Đi mắt báo trợn tròn, hắn mãnh liệt hét lớn một tiếng, "A...!" Tiếp theo, bát trượng xà mâu bổ về phía bên cạnh, một cây đại thụ to bằng một người kêu răng rắc rồi gãy đổ xuống đất.
"Hoàng thúc, chúng ta còn có một đường sinh cơ! Ngài vì sao lại có thái độ tuyệt vọng như này?" hai mắt Văn Sính đảo ngược một vòng rất nhanh, rốt cục hắn đã nghĩ ra một biện pháp.
"Trọng Nghiệp còn có chủ ý?" Sau khi nghe Văn Sính nói còn có biện pháp, Lưu Bị lập tức tỉnh táo tinh thần, một đôi dài tay gắt gao giữ ở Văn Sính cánh tay, giống như kích động không biết nên nói cái gì cho phải giống nhau.
"Hoàng thúc" Văn Sính cũng giống như Hoàng Trung, chỉ thuần phục Lưu Kỳ, cho nên bọn hắn luôn xưng hô Lưu Bị bằng hai từ "Hoàng thúc" để thay thế hai từ "Chúa công". Vốn Lưu Bị còn cảm thấy đắc chí vì hai chữ "Hoàng thúc" đã trở thành từ xưng hô chính thức, thế nhưng không lâu sau đó, hắn lại cảm thấy bực bội dù sao, hai từ “Hoàng thúc" bề ngoài sang trọng quý phía nhưng còn kém hơn nhiều hai từ "Chúa công", thế nhưng hiện tại hắn không muốn so đo cùng Văn Sính ở phương diện này. Lúc này hắn mong ngóng nhìn về hướng viên Đại tướng vốn không được hắn quá coi trọng. Ánh mắt hắn sáng lấp lánh khiến cho Văn Sính suýt chút nữa bị hù dọa không dám lên tiếng
Trước tiên Văn Sính sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Tuy hắn đi theo Lưu Bị cũng không quá lâu, thế nhưng hắn vẫn tiến hành nghiên cứu Gia Cát Lượng, một thủ hạ của Lưu Bị mà có thể khiến người khác chạm tay phải bỏng. Trong suy nghĩ của Văn Sính hắn, Gia Cát Lượng tuy không thể đánh bại Ngụy Duyên cùng kỵ binh của hắn, thế nhưng việc kéo dài một thời gian ngắn vẫn dư sức, cho nên ngọn lửa trước mặt vừa vặn nổi lên không bao lâu, thời gian đốt cháy không thể quá dài, cho nên theo như hắn nghĩ việc lao ra khỏi ngọn lửa trước mặt cũng không phải không thể làm được. Điều khó làm là sao có thể ứng đối với phục binh của Ngụy Duyên sau khi ra khỏi cố. Dù sao bản thân Ngụy Diên là một Đại tướng thanh danh lên cao trong quân Hứa Thành, Ngụy Duyên hắn không thể nào hoàn toàn ký thác hy vọng vào một trận đại hỏa như này.
Sau khi suy nghĩ lại tất cả những điều này, rốt cục Văn Sính lên tiếng đúng lúc mọi người đang chờ mong, hắn nói: "Hoàng thúc, Trương tướng quân, Hoàng lão tướng quân, còn có mạt tướng che chở ngài, hơn nữa còn cả những tướng sĩ trung dũng, biển lửa trước mặt tuy nhìn qua hiểm ác, chúng ta cũng không phải không có hy vọng lao ra ngoài. Vấn đề là chúng ta còn phải phải bảo vệ ngài xông qua kỵ binh của Ngụy Duyên ở bên ngoài, chuyện này thì có một chút phiền toái"
Văn Sính là một Đại tướng giỏi về phòng thủ. Loại võ tướng này, ưu điểm lớn nhất chính là tỉnh táo, Đại tướng kiểu này trước sự tấn công của quân địch vẫn có thể thong dong mà lại nhanh chóng nghĩ ra kế sách ứng đối, cho nên, lần này, Lưu Bị đã bất hạnh, lại gặp may mắn. Đương nhiên, may mắn của hắn được thành lập trên cơ sở bất hạnh.
Ngụy Duyên đã đánh tan Gia Cát Lượng chặn đường!
Tuy Gia Cát Lượng chỉ huy binh mã rất giỏi, thế nhưng cuối cùng số lượng hai quân chênh lệch quá nhiều, hơn nữa năng lực của Ngụy Duyên hết sức mạnh mẽ rốt cục Gia Cát Lượng không có thể đợi đến lúc Lưu Bị đi ra từ bên trong sườn Bác Vọng.
Tiếp theo Ngụy Duyên suất lĩnh đại quân chờ sẵn Lưu Bị ở ngay lối ra của sườn Bác Vọng, đương nhiên, hắn cũng đã phái người kiểm tra những phương hướng khác, để tránh Lưu Bị đang giở thủ đoạn, trèo đèo lội suối, tuy bởi như vậy, Lưu Bị vô cùng có khả năng bi ngọn lửa đuổi kịp bởi vì đường núi khó đi, thế nhưng, đề phòng mọi chuyện vẫn là biện pháp hay.
"Ai, rốt cuộc hy vọng Lưu Bị sẽ xong đời, hay là hy vọng hắn có thể trốn thoát ra ngoài từ trong biển lửa?" Ngồi trên lưng ngựa, Ngụy Duyên đột nhiên có suy nghĩ này, cũng không phải hắn có tình cảm thân thiết với Lưu Bị, càng không thể nói tới cái gì mà gọi là nhận biết anh hùng, tiếc anh hùng, mà Ngụy Diên hắn sợ Lưu Bị bị cháy sạch thành than, không thể phân biệt được, chiến công của hắn sẽ bị giảm đi rất nhiều, như vậy chẳng phải rất không ổn sao?
Thế nhưng, Lưu Bị thật sự không để cho Ngụy Duyên thất vọng, chỉ thấy trong biển lửa đột nhiên toát ra một đội nhân mã, xem ra cũng có mấy trăm người, mỗi một người đều đầy bụi đất, đầy mặt than đen, đi lại tập tễnh về phía bên ngoài cốc.
"Ha ha, không thể tưởng được Ngụy Duyên ta lại có vận khí tốt, quả thực tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả..., ha ha ha!" Ngụy Duyên nhìn hơn trăm người trước mặt, đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả. Ánh mắt hắn rất sắc bén, thoáng chốc hắn đã nhận thấy nhiều Đại tướng mặc áo giáp vàng. Những người này, trong mắt hắn chính là một chiến công cực lớn. Với tính tình của hắn, đột nhiên có một chiến công như này bày ra ở trước mặt, sao hắn có thể không vui mừng?
"Ngươi là Hổ Nha tướng quân Ngụy Duyên Ngụy Văn Trường dưới trướng Hứa Bá Công?" Đại khái thế lửa bên trong sườn Bác Vọng quá lớn, giọng nói của Lưu Bị có vẻ hơi khàn khàn, thế nhưng từ cách ăn mặc, Ngụy Duyên vẫn có thể xác định được thân phận của hắn. Về phần Lưu Bị thì từ lâu hắn đã nghe đồn Lưu Bị có tướng mạo kỳ lạ, Ngụy Duyên, người chưa từng gặp hắn há lại sẽ thật sự tin tưởng?
"Đúng vậy, bổn tướng chính là Ngụy hổ nha!" Ngụy Duyên luôn luôn cảm thấy rất thoả mãn với ngoại hiệu này của mình. Trong suy nghĩ của hắn, danh xưng "Răng nanh" vừa có khí thế, lại vừa khiến cho người khác thấy rất có nhuệ khí, một cảm giác phải nhìn lên, nào có như danh xưng "Thái Sử khinh xa" của Thái Sử Từ, danh xưng này nghe xong lập tức bị người ta lãng quên ngay, cho nên trong một phương diện nào đó, danh xưng này cũng làm cho hắn có một loại cảm giác rất ưu việt khi đứng trước mặt Thái Sử Từ. Hắn một mực không e dè, hơn nữa như hắn đã suy nghĩ, nếu như hắn bắt được Lưu Bị và một đám Đại tướng thủ hạ, công huân lớn lao, Thái Sử Từ sẽ rất ghen ghét như phát điên. tuy luận về võ nghệ, hắn cũng không phải đối thủ của Thái Sử Từ, thế nhưng xét về mặt công tích hắn vẫn có thể trấn áp được Thái Sử Từ
"Tướng quân lãnh binh ở chỗ này, không phải muốn ôm cây đợi thỏ sao?" giọng nói khàn khàn của Lưu Bị đã cắt đứt mộng tưởng tốt đẹp trong đầu Ngụy Duyên, khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái, cho nên, hắn đáp lời không một chút khách khí, tuy hắn vốn không có ý định buông tha đối phương.
"Hừ, ôm cây đợi thỏ? Ngụy Duyên há dám như thế? Con thỏ còn tự giác hơn nhiều so với các ngươi. Biết rõ đâm đầu vào chỗ chết, thế nhưng các ngươi vẫn còn nói nhảm ở nơi này!" Nói đến đây, Ngụy Duyên vung đại đao lên, nói tiếp: "Bổn tướng quân còn muốn đi tiến công Tân Dã, không có nhiều thời gian tốn hơi thừa lời ở chỗ này. Bọn ngươi còn không mau mau xuống ngựa bị trói, còn đợi khi nào?"
"Ngụy Duyên, ngươi vốn là tiểu tốt Kinh Châu ta, dám bất kính như thế đối với hoàng thúc, trước tiên ngươi hãy tạm ăn một đao của ta!" Nghe thấy lời nói của Ngụy Duyên, các võ tướng sau lưng Lưu Bị đều không có phản ứng, ngược lại Văn Sính đã ra tay.
"Ngươi là Văn Sính?" Văn Sính nói không sai. Tuy Ngụy Duyên không phải là người Kinh Châu, thế nhưng đối tượng đầu tiên mà hắn đầu nhập chính là Lưu Biểu. Chỉ là hắn có xuất thân quá kém, không được trọng dụng, mãi cho đến cuối cùng, cũng chỉ làm tới một tiểu hiệu mà thôi. Nếu không phải Hà Thông đi một chuyến tới Kinh Châu, bắt được Thái Mạo cùng Trương Doãn, lại khiến cho Lưu Biểu dùng Trương Cơ cùng hắn để đổi lấy hai người Thái Trương, cho đến hiện tại Ngụy Duyên, cũng vẫn chỉ là một tiểu hiệu nho nhỏ, mà không phải đại tướng danh chấn thiên hạ "Ngụy hổ nha", mà Ngụy Duyên, người đã từng tới Tương Dương khi còn là Kinh Châu binh, tự nhiên cũng biết Văn Sính, người luôn luôn được xưng là "Kinh Châu đệ nhất võ tướng".
"Đã biết tên ta, còn không xuống ngựa quy hàng?" Văn Sính cầm đao ngạo nghễ đứng tại chỗ, vì chạy ra khỏi biển lửa, đám Đại tướng bọn hắn đều vứt bỏ ngựa mà đi bộ. Lúc này hắn đứng trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật, lại còn ra dáng vẻ "Lão tử chính là lão đại của ngươi", lớn tiếng kêu gào đối với Ngụy Duyên cưỡi chiến mã, lập tức khiến cho quân Hứa Thành cười vang một hồi!
"Ha ha, không thể tưởng được Kinh Châu Văn Trọng Nghiệp lại có dáng vẻ thế này!" Ngụy Duyên cười to, hắn ngoại trừ thiệt tình bội phục mấy người bên ngoài, chắc chắn sẽ không khách khí đối với tất cả mọi người, cho nên sau khi cười to, Ngụy Diên đột nhiên thay bằng vẻ mặt nghiêm chỉnh, quát: "Văn Sính, ngươi đã không chừng mực như thế, Bổn tướng quân không khách khí tiễn ngươi một đoạn đường"
Nói xong, không cần quan tâm tới quy củ, Ngụy Diên phóng ngựa xách đao, xông tới.
Đừng nói võ nghệ Ngụy Duyên vốn cũng không dưới Văn Sính, hơn nữa những năm này hắn đã so tài nhiều lần cùng Thái Sử Từ, thậm chí lúc này hắn còn hơn đối phương một bậc. Hắn ngồi trên lưng ngựa, mà Văn Sính lại chỉ có thể bộ chiến là có thể biết hậu quả. Cần phải biết rằng, Văn Sính là chiến tướng trên lưng ngựa, huống chi hắn còn vừa mới lao ra ngoài từ trong biển lửa, thể lực tiêu hao rất lớn.
Vì vậy, dưới sức tấn công mạnh mẽ của Ngụy Duyên, Văn Sính chống đỡ rất vất vả, sắp không chịu nổi. Nhìn thấy tình hình này, đám người Lưu Bị thối lui đến đằng sau bắt đầu chậm rãi di chuyển sang hai bên sườn.
"Muốn chạy? Chúng tướng sĩ, bắt lại cho ta!" Ngụy Duyên đối phó với Văn Sính rất thong dong, cho nên hắn vẫn có thể vẫn duy trì sự chú ý tới đám người Lưu Bị bên kia. Đám người Lưu Bị khẽ động, lập tức đã bị hắn phát hiện, mà sau khi Ngụy Diên ra lệnh, đột nhiên Văn Sính phản công rất mãnh liệt.
"Tiếp đao!" kình đạo trên đao của Văn Sính đột nhiên gia tăng ba phần, khiến cho Ngụy Duyên suýt nữa bị thiệt thòi. Lúc này Ngụy Diên mới ý thức được là Văn Sính rõ ràng đã chủ ý làm cho hắn lơ là.
"Đáng giận! Văn Sính, vốn ta định tha cho ngươi một mạng, ngươi đã không biết tốt xấu, Bổn tướng quân sẽ thanh toàn cho ngươi!" Ngụy Duyên có bản tính nóng nảy, cho nên trong cơn giận dữ, đại đao của hắn cũng bắt đầu đánh sát chiêu về phía Văn Sính.
"Tiểu tử, tiếp mũi tên!" Ngay khi Ngụy Duyên vừa mới nảy sinh ý định hạ độc thủ, một giọng nói hơi có vẻ già nua đã khiến cho hắn mãnh liệt cảm giác được da đầu mình mát lạnh.
"Hoàng Trung!" Đây là hai từ mà Ngụy Duyên có thể nghĩ ra vào chính giây phút đó, mà hai từ này chính là đại biểu cho lực uy hiếp đáng sợ đã khiến cho hắn lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ngụy Diên không thể không buông tha ý định đuổi giết Văn Sính. Hắn bất chấp tất cả, lập tức cúi mình xuống ẩn thân trên lưng ngựa!
. . .
Không có chuyện!
Ngụy Diên may mắn sờ lên trên người mình, nguy hiểm thật! Hắn thầm thở phào một hơi, thế nhưng rất nhanh hắn lại có phản ứng. Hoàng Trung chỉ hù dọa hắn mà thôi!
"Lão già chết tiệt!" Ngụy Duyên không dám lên tiếng, hắn chỉ có thể âm thầm chửi bậy ở trong lòng.
Vào lúc này, đám người Lưu Bị đã bắt đầu bỏ chạt sang phía bên cạnh. Ở chỗ ra vào sườn Bác Vọng, hai bên còn có một khoảng núi rừng không bị ngọn lửa cháy tới, mà bởi vì bên mình chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, Ngụy Duyên cũng lười phái thêm người gác chỗ đó, cho nên đám người Lưu Bị coi chỗ đó như là hướng đột phá. Thế nhưng binh sĩ quân Hứa Thành há lại tốt như vậy lấn hay sao? Vậy mấy trăm tên lính không có người nào để ý, Ngụy Duyên còn chẳng muốn tại tù binh trên người lãng phí thời gian đâu rồi, thế nhưng là, mặc dù như thế, cũng chỉ có mười mấy cái binh sĩ có thể đào thoát, mà Lưu Bị cùng Trương Phi, còn có Hoàng Trung cũng là bị gắt gao vây.
"Hừ!" Ngụy Duyên tăng lớn lực độ công kích, cuối cùng quật ngã Văn Sính. Sau khi sai người bắt trói Văn Sính lái, Ngụy Diên liền tiến về phía đám người Lưu Bị.
Chứng kiến đám người Lưu Bị bị mấy ngàn kỵ binh vây quanh, Ngụy Duyên âm thầm đắc trong lòng, hắn nói tó: "Muốn chạy sao? Lưu Huyền Đức, chẳng lẽ ngươi coi thường Bổn tướng quân là người vô năng sao?"
"Ngụy Duyên, không nên quá đắc ý!" Lưu Bị không lên tiếng, Hoàng Trung lại nắm chặt đại cung trong tay, nhìn Ngụy Duyên nói: "Hoặc là ngươi thả hoàng thúc một con đường sống, hoặc là lão phu đồng quy vu tận với ngươi!"
"Như vậy, Hoàng lão tướng quân, vì sao ngươi không mang theo tên?" Ngụy Duyên hỏi, hắn đã sớm nhận ra trên người Hoàng Trung không có túi đựng tên, hắn nghĩ rằng khi Hoàng Trung lao ra khỏi biển lửa, không cẩn thận làm thất lạc. Khó trách vừa rồi Hoàng Trung chỉ có thể hù dọa hắn, xem ra hắn cũng là người mạng lớn.
"Ngươi sao không để cho thủ hạ của ngươi bắn tên?" Hoàng Trung lành lạnh nói, ánh mắt hắn nhìn về phía những kỵ binh quân Hứa Thành cầm cung nỏ trong tay ở chung quanh, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt đại cung.
". . ." Ngụy Duyên âm thầm run sợ trong lòng, hắn hiểu được rằng Hoàng Trung muốn bắn tên, nói cách khác, Hoàng Trung đã quyết định chủ ý, nếu như không thể để cho Lưu Bị đào thoát, hắn sẽ lấy mũi tên cắm vào người mình, liều mạng dù chết, cũng muốn bắn một mũi tên đồng quy vu tận cùng mình. Mà nếu như quân Hứa Thành không bắn tên, với võ nghệ của Hoàng Trung hắn, cướp được một mũi tên còn không phải là việc dễ như trở bàn tay sao? Xem ra chỉ sợ cũng chỉ có lão thần xạ thủ vũ lực siêu quần mới dám làm như thế, mới có khả năng làm như vậy.
Sau khi đã hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng Trung, Ngụy Duyên cũng không sợ, hắn chỉ cảm thấy vô cùng cảm phục lão nhân này, cho nên hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Hoàng lão tướng quân, Liêu tướng quân của chúng ta luôn luôn vô cùng bội phục ý chí của lão tướng quân. Liêu tướng quân có nói ngươi có thể so sánh với lão tướng Liêm Pha nước Triệu thời Chiến quốc. Đáng tiếc lão tướng quân không gặp được chủ nhân tốt, mới không có cơ hội biểu hiện, cho nên khi chúng ta xuất binh, Liêu tướng quân đã dặn dò chúng ta, tận dụng khả năng khuyên ngươi quy hàng chúa công chúng ta, đối với ngươi càng không được có bất kính. Hoàng lão tướng quân, với lịch duyệt ngươi, Lưu Bị là người nào mà còn thấy không rõ ràng sao? Lưu Bị chỉ là tên tiểu tặc vô năng mà lại vô sỉ mà thôi, lòng trung thành của ngươi có thể là đối với Lưu Kỳ hoặc là Lưu Tông, mà không phải là hắn. Ít nhất, hai người kia sẽ không dối trá giống như hắn!"
". . ." chung quanh Hoàng Trung trở nên vô cùng tĩnh lặng, tất cả mọi người đang nhìn hắn, thế nhưng hắn lại không trả lời.
"Hoàng lão tướng quân, Liêu tướng quân của chúng ta còn nói một câu với ta, không biết ngươi muốn nghe hay không?" Ngụy Duyên còn nói thêm.
"Nói!" Hoàng Trung lạnh lùng nói.
"Nếu như ngươi không hàng, hoặc là tự vận, quân ta sẽ xử tử tất cả người trong tộc của Lưu Biểu. Đương nhiên, Lưu Kỳ cùng Lưu Tông sẽ không thể nào trốn được, hơn nữa thôn trang lúc trước ngươi ở, chỉ sợ cũng sẽ bị ' Kinh Châu loạn binh ' xâm nhập, cho nên, Hoàng lão tướng quân, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ!" Ngụy Duyên lại tăng thêm "cường độ" khuyên bảo .
"Ngươi. . ." hai mắt Hoàng Trung mãnh liệt mở to, khí thế lẫm liệt khiến cho kỵ binh chung quanh đều đông cứng lại.
"Hoàng lão tướng quân?" hai mắt Ngụy Duyên nhìn chằm chằm vào Hoàng Trung. Những lời uy hiếp mà hắn nói tuy đều là giả dối hư ảo, thế nhưng có một phần không phải giả dối, đó chính là Liêu Giang coi trọng Hoàng Trung, mà ơn tri ngộ của Hứa Thành, Liêu Giang hậu đãi, hắn vẫn cảm động và nhớ nhung trong lòng. Nếu như hắn có thể chiêu hàng Hoàng Trung, đối với Liêu Giang mà nói, là đại công, còn đối với Hứa Thành mà nói, chính là lại có thêm một viên Đại tướng, đây cũng là một loại phương pháp báo đáp của hắn. Về phần Hoàng Trung có khả năng vượt qua hắn, hắn không chút suy nghĩ. Kỳ thật Ngụy Diên hắn cũng không phải là người có lòng dạ nhỏ mọn, hắn chỉ rất kiêu ngạo, mà người kiêu ngạo, há lại sẽ cho rằng mình sẽ thua bởi người khác sao?
"Ai, mà thôi!" Hoàng Trung ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, rốt cục hắn buông đại cung trong tay xuống. Tuy hắn hoàn toàn không tin những gì Ngụy Duyên nói, thế nhưng hắn không dám mạo hiểm, hoàn toàn không dám! Bất kể là hương thân nơi hắn sống trước kia hay là Lưu Kỳ cùng Lưu Tông, với hắn mà nói, đều trọng yếu hơn so với Lưu Bị! Mặc dù quân Hứa Thành hiện tại vừa mới đến Kinh Châu, ngay cả Lưu Bị cũng đã phải chịu thảm bại như này, Kinh Châu còn có những người khác có thể chống nổi bọn hắn sao? Thế nhưng, Hoàng Trung cũng đã nghĩ rõ ràng, hắn chỉ buông binh khí, cũng không nói muốn đầu hàng, cho nên sự việc sau đó thì sẽ phải suy nghĩ cẩn thận!
"Hoàng lão tướng quân bỏ gian tà theo chính nghĩa, quả thật là đại hạnh của quân ta!" Nhìn thấy Hoàng Trung đã đồng ý, Ngụy Duyên lập tức quay người xuống ngựa, nhiệt tình nghênh đón.
"Vèo!"
"A...!"
Một tiếng mũi tên vang lên, một tiếng hét thảm!
Ngụy Duyên tập trung nhìn, hắn thấy Trương Phi trúng tên ở cổ họng, đã chết! Mà trên tay hắn, lại có một con dao găm!
"Tướng quân, gã này muốn đánh lén Hoàng lão tướng quân từ phía sau lưng!" Một gã kỵ binh nói. Vừa rồi chính là hắn nhanh nhẹn tận dụng, cứu Hoàng Trung một mạng.
"Ừ?" Hoàng Trung mãnh liệt quay người, nhìn về phía Lưu Bị, thế nhưng, hắn không có bất kỳ hành động nào, hắn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn rồi đi ra phía ngoài vòng vây, những kỵ binh chủ động nhường một con đường cho hắn.
"Không thể tưởng được, Trương Phi, người được Liêu tướng quân vinh danh là đệ nhất mãnh tướng đương thời lại là một tiểu. . ." Ngụy Duyên đột nhiên không nói, hai con mắt thẳng vào mặt Trương Phi, hắn nhìn thấy phía dưới làn da đen xám lộ ra một chút da mặt màu trắng.
"Giả dối! ?" sắc mặt Ngụy Duyên trở nên rất khó coi, rõ ràng bị người lừa gạt ngay dưới mắt mình.
Sau đó một kích mãnh liệt đánh tới, Ngụy Duyên xông lên phía trước, ôm lấy Lưu Bị đã ngất, vươn tay hung hăng lướt một vòng trên mặt của hắn, râu ria mất toàn bộ. Hắn nhận ra người trước mặt này hoàn toàn không vượt quá ba mươi tuổi!
"Văn Sính!" Ngụy Duyên không có ý định tìm Hoàng Trung chất vấn, thế nhưng hắn lại sẽ không khách khí với Văn Sính, Liêu Giang không từng nói Văn Sính này giỏi đến cỡ nào, cho nên, hắn nắm lấy Văn Sính đã bị trói giống như bánh chưng, hung dữ mà hỏi: "Nói, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Hừ!" Văn Sính đang cảm thấy không được tự nhiên, vì sao đồng thời là võ tướng Kinh Châu, Hoàng Trung và hắn có có đãi ngộ khác biệt lớn đến như thế? Cho nên dù tình trạng không ổn, hắn vẫn đang không có ý định dấu giếm Ngụy Duyên. Sở dĩ Văn Sính hắn có can đảm này, cũng là bởi vì hắn hiểu biết rất rõ ràng quân quy của quân Hứa Thành. Từ sau lần trước đó Hà Thông đại náo Kinh Châu, hắn liền nghiên cứu tình hình quân Hứa Thành, cho nên, hắn biết rõ Ngụy Duyên không dám giết hắn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn hiến cho Lưu Bị kế "Thay mận đổi đào", cũng tự nguyện lấy bản thân mình hấp dẫn lực chú ý của Ngụy Duyên, chỉ cần hắn bị bắt thì hắn có thể bảo đảm tánh mạng của mình, mà nếu như hắn không làm như vậy, chỉ sợ hắn khó có thể ra khỏi sườn Bác Vọng, càng không nói tới việc hắn có thể bảo vệ được tánh mạng khi bị Ngụy Duyên đuổi giết. Mà một khi hắn làm như vậy, một là hắn có thể bảo vệ tánh mạng, lại có thể có được thanh danh vì bảo vệ chủ mà quên mình, cớ sao mà không làm?
"Ngụy Tướng quân, mời không nên làm khó Văn Tướng quân!" Hoàng Trung có vẻ không chịu được khi nhìn thấy Văn Sính bị đối đãi như này. Nói gì đi nữa thì hai người bọn hắn vẫn đi cùng nhau. Hoàng Trung nói: "Lưu hoàng thúc cùng Trương tướng quân đã xen lẫn vào trong những loạn binh bỏ trốn, ngươi trúng kế ' thay mận đổi đào ' của chúng ta rồi!"
"'Thay mận đổi đào ' ?" Ngụy Duyên trấn tĩnh lại tinh thần sau cảm giác mất mác mà tạo thành tâm lý trống rỗng và tức giận, hắn cười âm hiểm nói: "Hoàng lão tướng quân, Lưu Bị rõ ràng cho hai người ngươi cùng Văn Sính hấp dẫn lực chú ý của ta là biết hắn đối đãi với các ngươi như thế nào! Ha ha, vì chạy trốn, rõ ràng cắt râu vứt bỏ giáp, thế nhưng hắn cùng Trương Phi không có ngựa, muốn đào thoát khỏi tay kỵ binh của ta, nào có dễ dàng như vậy. Mời Hoàng lão tướng quân đợi chút! Chờ ta đuổi kịp huynh đệ Lưu Bị, lại đến tâm tình cùng ngươi!"
Nói xong, hắn cũng không đợi Hoàng Trung trả lời, phi thân lên ngựa, mang theo thủ hạ đuổi theo về hướng Tân Dã.
Mà đương nhiên Hoàng Trung cùng Văn Sính cũng có người chăm sóc, những người này ước chừng có một trăm người.
"Chúng ta cũng đi theo!" Mọi người chờ đợi được một lát, Hoàng Trung nói với tiểu hiệu đầu lĩnh.
"Tốt! Hoàng lão tướng quân, chúng ta nghe ngài!" tiểu hiệu vừa nghe Hoàng Trung nói, hắn lập tức đồng ý.
Kỳ thật, những kỵ binh này cũng không muốn chờ đợi ở chỗ này, chẳng qua trước khi đi Ngụy Duyên nói "Hãy đợi", bọn hắn cũng chỉ còn cách chờ ở chỗ này, thế nhưng, nếu như Hoàng Trung đã lên tiếng, bọn hắn đã có cớ, lập tức từ trong đám kỵ binh dắt ra cho Hoàng Trung một con chiến mã, để cho hắn cưỡi, mà Hoàng Trung có ngựa, Văn Sính lại tương đối xui xẻo, thế nhưng cũng may có Hoàng Trung xin tha cho hắn, hắn có thể ngồi ở sau lưng một gã kỵ binh. Bằng không hắn cũng chỉ có thể nằm ngang trên lưng ngựa giống như Lưu Bị giả. Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Hoàng Trung trở mình lên ngựa. Sau khi thoáng quay người liếc nhìn về phía sau, Hoàng Trung giục ngựa đi theo những kỵ binh kia, chậm rãi biến mất ở phương hướng Ngụy Duyên đang truy đuổi.
Lại qua một hồi lâu, ở phương hướng mà Hoàng Trung nhìn quét qua có hai người đi tới. Hai người này chính là Lưu Bị cùng Trương Phi, chẳng qua râu ria Lưu Bị đã mất, mà Trương Phi, cũng chỉ còn lại gốc râu cằm. Thì ra lúc ấy thời gian khẩn cấp, không có thời gian tìm vật phẩm trang điểm, cũng chỉ phải làm phiền hai người bọn hắn tổn hại hiến một chút. Đương nhiên, giáp vàng trên người bọn hắn đã sớm cho hai người giả mạo.
"Đại ca, vì sao vừa rồi đại ca không cho ta giết ra ngoài, ta liên thủ cùng Hoàng Trung lão nhân, hơn trăm tên tiểu binh, há có thể ngăn cản chúng ta?" Vừa ra ngoài, Trương Phi liền bất mãn nói.
"Tam đệ, Hoàng Hán Thăng đã đầu hàng Hứa Thành rồi!" Lưu Bị cô đơn nói.
". . . Không thể nào, không phải hắn không bán đứng chúng ta sao?" Trương Phi không quá tin chắc nói.
"Hoàng Hán Thăng không bán chúng ta, là bởi vì hắn làm người đến nơi đến chốn. Nếu như hắn đã đáp ứng dẫn dắt Ngụy Duyên rời đi, hắn cũng không nuốt lời, thế nhưng ngày sau gặp mặt, chúng ta sẽ là kẻ thù!" Lưu Bị thổn thức nói.
". . ." Trương Phi muốn mắng vài tiếng, thế nhưng khi hắn chứng kiến sắc mặt Lưu Bị, hắn vẫn nhịn được, chỉ lên tiếng hỏi: "Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Văn Sính tướng quân vì chúng ta mà bị bắt, lại có Lưu An vì ta mà bị giết ( Người giả bộ Trương Phi. Trong lịch sử người này đã từng giết vợ, dùng thịt thê tử làm canh thịt băm để chiêu đãi Lưu Bị ), không thể tưởng được, Lưu Bị ta lại là một người mang điềm xấu!" Nói xong, Lưu Bị lại bắt đầu rơi nước mắt.
"Đại ca. . . sao đại ca có thể sa sút tinh thần, . . . Ai!" Trương Phi dậm chân, hắn ảo não ngồi xổm trên mặt đất. Lúc này đây bị bại thảm như vậy, dù Trương Phi hắn có dây thần kinh vừa thô vừa to thì cũng không chịu nổi đả kích này.
Nhìn thấy Trương Phi có đôi chút ủ rũ, Lưu Bị trở nên sốt ruột. Hắn chỉ muốn bộc lộ đôi chút tâm tình của mình, hắn thật sự không muốn để cho huynh đệ còn sót lại của mình không còn chút dũng khí, cho nên hắn vội vàng lại nói tiếp: "Thế nhưng, muốn để cho Lưu Bị ta nhận thua còn không dễ dàng như vậy. Tam đệ, chúng ta còn có mấy vạn đại quân tại Tân Dã, Kinh Châu vẫn là của chúng ta, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội. Không có Hoàng Trung, Văn Sính, chúng ta vẫn còn có Hướng Sủng, Đặng Chi, còn có Tam đệ ngươi, chúng ta còn có thể một trận cùng Hứa Thành đánh! Ngươi nói, có phải hay không?"
Trương Phi thuộc về kiểu người tương đối dễ dàng kích động. Khi hắn nhìn thấy đại ca của mình nói rất dõng dạc, đương nhiên hắn lập tức nhảy dựng lên, vỗ ngực tỏ vẻ mình nhất định sẽ cùng theo Lưu Bị, đánh mấy trận cùng quân Hứa Thành.
Sau khi hồi phục tâm tình, Lưu Bị không dám ở chỗ này lâu. Có trời mới biết Ngụy Duyên có trở về hay không, cho nên hắn mang theo Trương Phi, quay về Tân Dã theo đường vòng. Thế nhưng một điều khiến cho cả hai người bất ngờ chính là trên nửa đường, bọn hắn lại gặp Gia Cát Lượng. Thì ra sau khi Gia Cát Lượng không thể ngăn cản Ngụy Duyên, nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Gia Cát Lượng mang theo một ít tinh binh một mực đứng ở phụ cận. Một là quan sát tình huống, hai là nếu là Lưu Bị bị bắt, tìm cơ hội thuận tiện cứu hắn ra. Biểu hiện của Gia Cát Lượng rốt cục đã khiến cho Lưu Bị tha thứ cho sai lầm của hăn. Dù sao, Hoàng Trung vừa mới làm phản đã là một đả kích không nhỏ đối với hắn (mặc dù Hoàng Trung không thuần phục hắn, thế nhưng hắn vẫn cho là như vậy ), hai tướng đối lập, Gia Cát Lượng vẫn trung thành là rất đáng khen rồi.
Sau khi ba người gặp gỡ, bắt đầu cùng một xuất phát đi về hướng thành Tân Dã.
"Chúa công, chúng ta không thể trực tiếp quay về Tân Dã, chúng ta chỉ có thể đi vòng qua mà thôi!" Gia Cát Lượng hiếm khi vuốt mông ngựa, sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cục lại bắt đầu hiến kế cho Lưu Bị.
"Vì sao?" Lưu Bị hỏi. Tuy lần này thất bại, hắn cũng đôi chút bất mãn với Gia Cát Lượng, thế nhưng dù sao bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, Gia Cát Lượng trung thành cũng làm cho hắn được an ủi rất nhiều, hơn nữa hắn chạy trốn như này cũng không phải một lần hai lần, năng lực chấp nhận trong lòng rất mạnh.
"Lúc Lượng đi, đã mệnh lệnh Công Dã Kiền mang binh và dân chúng Tân Dã rời đi, mang theo dân chúng tiến về hướng Tương Dương!" Gia Cát Lượng nói.
"Quân sư, ngươi. . ." tay Lưu Bị ngừng ở giữa không trung, hắn không biết nên làm thế nào cho phải, cưỡng ép đem dân chúng rời khỏi gia viên. Chuyện này hoàn toàn không hợp với "Nhân nghĩa" mà hắn luôn luôn quảng cáo rùm beng.
"Mời chúa công thứ tội, tuy Công Dã Kiền đã mang đến ý chỉ cùng tín vật của hoàng đế, để cho chúa công ngày sau có thể dùng danh nghĩa hoàng đế để hưng binh giúp đỡ Hán thất, thế nhưng lai lịch của hắn thật sự quá mức quỷ dị, cho nên, Lượng này mới để cho hắn chấp hành nhiệm vụ này!" Gia Cát Lượng nói.
"Quân sư, chuyện này thì có liên quan gì sao?" Lưu Bị đành phải tạm thời bỏ qua sự bất mãn đối với Gia Cát Lượng, hắn không hiểu hỏi. Kỳ thật, hắn cũng có một chút hoài nghi về Công Dã Kiền, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
"Đương nhiên là có liên quan. Nếu Công Dã Kiền là gian tế, sau trận chiến này, chúa công liền có thể đổ hết trách nhiệm lên trên người của hắn, nói là hắn tự tiện chủ trương xua đuổi dân chúng, bởi như vậy, sẽ khiến cho Hứa Thành không thể nào có chỗ đứng ở trong lòng dân chúng Kinh Châu; nếu như Công Dã Kiền không phải là gian tế, chúa công cũng vẫn đổ hết trách nhiệm lên trên người của hắn, bởi vì hắn là mật sứ của hoàng đế. Ngày sau, một khi hoàng đế nảy sinh dục vọng chưởng quyền hành thì sẽ là một bất lợi với chúa công, chúa công có thể tung việc này ra, khiến mất đi lòng dân!" Gia Cát Lượng phân tích nói.
"Quân sư, ngươi sao có thể làm như thế? Có câu là ' quân muốn thần chết, thần không thể không chết! ' nếu một ngày kia bệ hạ muốn trị tội Lưu Bị, Lưu Bị tự nhiên sẽ cam tâm cúi đầu, làm sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?" Lưu Bị lắc đầu nói.
"Chúa công, " Gia Cát Lượng không thèm quan tâm tới lời nói của Lưu Bị, thế nhưng hắn lại không thể không bày làm ra dáng vẻ suy tính vì Lưu Bị, hắn tiếp tục "Khuyên bảo" nói: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện ngày sau, chúng ta cũng nên đề phòng có tiểu nhân để phá hư đại kế của chúa công. Nếu như Công Dã Kiền thiệt tình làm làm việc vì chủ công, ngày sau Lượng sẽ thỉnh tội với hắn, thế nhưng hôm nay chúng ta lại không thể không dùng một chiêu này để xò xét hắn!"
"Nói bậy, thăm dò người cũng không cần phải như vậy!" Lưu Bị âm thầm nghĩ, thế nhưng, hắn đương nhiên cũng sẽ không thể khiến cho Gia Cát Lượng mất thể diện, nói như thế nào đi nữa Gia Cát Lượng cũng là quân sư hữu dụng duy nhất hiện nay của hắn, cho nên, hắn chỉ giả vờ thở dài một hơi, nói: "Làm như vậy, chẳng phải là quá tổn thương hiền sĩ trong thiên hạ sao?"
"Cũng không phải, chúa công, trận chiến này, Lượng vốn còn có một tính toán, cần mượn thành Tân Dã dùng một lát, phải để cho thành trống rỗng, cho nên mới lệnh cho Công Dã Kiền động thủ đuổi xa dân chúng, bằng không, sát nghiệt sẽ quá nặng!" sắc mặt Gia Cát Lượng chuyển thành âm trầm.
"Lời này nói như thế nào?" Lưu Bị hỏi.
"Lượng muốn hỏa thiêu Tân Dã!" Gia Cát Lượng hung hăng hộc ra một câu.
Ngụy Duyên đuổi theo một hồi, không phát hiện đám người Lưu Bị, hắn biết rõ đối phương không thể để cho mình đuổi tới, cho nên, dứt khoát dừng lại, đợi đến lúc Thái Sử Từ tiến quân đến. Lúc này hai quân lại hợp binh cùng một chỗ, một lần nữa tiến quân về hướng thành Tân Dã.
Thái Sử Từ hỏi Ngụy Duyên tình hình chiến đấu. Kết quả sau khi biết được Ngụy Diên đã thu đầu hàng Hoàng Trung, bắt Văn Sính làm tù binh, đương nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn, thế nhưng, khi hắn lại nghe nói Ngụy Duyên rõ ràng để cho Lưu Bị đào thoát ở ngay dưới mắt mình, tuy biểu hiện bề ngoài của hắn liên tục nói đáng tiếc, trong lòng lại cảm thấy có chút may mắn. Hắn thầm nghĩ trong lòng: cũng không thể lúc nào cũng để cho họ Ngụy này lên mặt, chính mình cần phải cố gắng. Lần này, nói gì đi nữa mình cũng không thể lại để cho hắn vượt qua mình.
Sau đó, Ngụy Duyên nghĩ cách xem nên tìm đến Lưu Bị "Báo thù" như thế nào ( Đáng ra phải là Lưu Bị tìm hắn báo thù mới đúng, hình như người ta cứ như vậy muốn, có thể không biết làm sao? ), Thái Sử Từ thì lại đang cân nhắc xem làm thế nào mới chiếm được công đầu, vì vậy, hai người không nói chuyện trên đường tiến quân.
Bởi vì chậm trễ một thời gian ngắn tại sườn Bác Vọng, cho nên thẳng đến đêm, đại quân mới tới địa phận huyện Tân Dã!
Về phần đám người Lưu Bị, đương nhiên đã sớm không thấy bóng dáng.
Thế nhưng, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ lại phát hiện một sự việc quan trọng không ngờ tới. Cách thành Tân Dã không xa, lại có mấy vạn dân chúng đang gấp gáp vượt sông Bạch Hà! Hơn nữa, đằng sau còn có binh sĩ xua đuổi, những bó đuốc lốm đa lốm đốm soi sáng một mảng bên bờ sông Bạch Hà, thế nhưng có ai biết rõ, nơi đây phát sinh loại chuyện như này!
"Tặc tử ngươi dám!" Thái Sử Từ nhìn thấy tình huống này, hắn tức giận sùi bọt mép, hét lớn một tiếng, lập tức giục ngựa phóng về hướng bờ sông.
"Chúng tướng sĩ, giết cho Bổn tướng quân, giết sạch sẽ những kẻ gây tai họa cho dân chúng!" Ngụy Duyên tương đối tỉnh táo, thế nhưng mệnh lệnh của hắn lại càng thêm lãnh khốc. Binh sĩ quân Hứa Thành ngây người. Nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm không thể chịu nổi cảnh binh sĩ ăn hiếp dân chúng, huống chi tình hình lúc này, vừa nhìn thì biết là vừa cưỡng ép xua đuổi dân chúng ly khai nhà của mình, loại chuyện này sao có thể mặc kệ?
Thế nhưng tại sao lại có loại tình huống này? Không phải Gia Cát Lượng đã sớm hạ mệnh lệnh cho Công Dã Kiền đuổi người sao?
Bởi vì Công Dã Kiền không phải đồ đần! Hắn đang đứng ở bờ sông bên kia quan sát tình tình, dự đoán phương hướng phát triển sắp tới của mình!
Hắn sao có thể không nhìn ra là Gia Cát Lượng đã hoài nghi cùng với đề phòng hắn? Hạ lệnh cho hắn mang binh xua đuổi dân chúng ly khai Tân Dã? Hừ! Nào có chuyện dễ dàng như vậy. Không sai, binh sĩ là của Lưu Bị, tướng lãnh cũng có người của Gia Cát Lượng phái tới để giám sát hắn, thế nhưng như vậy thì như thế nào? Chưa nghe nói sai một ly, đi ngàn dặm sao?
Một chữ: kéo!
Không phải không đuổi, mà là chậm rãi! Chiêu số thì ta có rất nhiều.
Thứ nhất, đợi! Giả bộ làm mà không đành lòng, đợi đến lúc những kẻ mà Gia Cát Lượng phái tới không chịu được đến thúc giục thì lại chấp hành nhiệm vụ này.
Thứ hai, dùng tài hùng biện không động thủ! Dân chúng không muốn đi, chúng ta hãy thuyết phục, không cần dùng sức mạnh! Mặc dù đại quân không nghe mệnh lệnh của hắn, dùng một chiêu này cũng không thể kéo bao lâu thời gian, thế nhưng tóm lại vẫn có chút tác dụng.
Thứ ba, âm thầm an bài! Qua sông cũng phải có thuyền, thế nhưng vấn đề là cho ngươi sắp đặt hỗn loạn. Gia Cát Lượng ngươi lại không có mặt ở đây. Người mà ngươi phái tới lại có bản lĩnh quá kém, âm thầm sắp đặt làm cho bọn hắn rối loạn tuyến đầu, vì vậy, thời gian lập tức kéo dài ra.
Ba chiêu này dùng hết, Công Dã Kiền đã chờ đến lúc truy binh của Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên đuổi đến đúng như ý nguyện.
Kết quả, quân Hứa Thành đã thành cứu tinh, Lưu Bị đã thành tai họa! Lòng người Kinh Châu có hi vọng nhanh chóng nghiêng về hướng phương bắc.
Thế nhưng mắt thấy Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên bừng bừng nổi giận, đang đoạt thuyền, dáng vẻ rất muốn qua sông truy kích, Công Dã Kiền cũng không dám tiếp tục đứng ngây người ở chỗ này. Hai viên Đại tướng này lại không biết hắn, nếu như đám dân chúng Tân Dã bắt giữ hắn, hắn có thể bị chết oan uổng, tuy vũ lực của hắn cũng không kém, thế nhưng hắn cũng là biết rõ đẳng cấp vũ lực của hai viên tướng này, căn bản hắn không thể so sánh với hai người này được.
Công Dã Kiền cao hứng, thế nhưng Gia Cát Lượng lại nổi giận! Hắn cho rằng Công Dã Kiền sớm đã phải làm cho Tân Dã trống rỗng, cho nên, hắn cùng đám người Lưu Bị chỉ dùng thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn từ trước để qua sông, bởi vì quan tâm đến tiến triển của sự việc, hắn trước hết để cho đám người Lưu Bị nghỉ ngơi, dù sao chạy trốn từ trong ngọn lửa ra ngoài, lại đại chiến một trận cùng Ngụy Duyên, coi như là người mạnh mẽ như Trương Phi cũng đôi chút mệt mỏi. Sau khi dàn xếp xong chỗ nghỉ cho mấy người Lưu Bị, Gia Cát Lượng đi đến con đập chắn sông Bạch Hà đã được xây dựng săn quan sát tình huống.
Con đập chắn sông cách thành Tân Dã khá xa, thế nhưng Gia Cát Lượng vẫn nhìn thấy tất cả tình huống xảy ra trên bờ sông Bạch Hà.
Sự tình phát triển rõ ràng lại một lần vượt ra ngoài vòng kiểm soát của hắn!
Những đả kích liên tiếp đã khiến cho một người luôn luôn tâm cao khí ngạo như hắn cũng nhịn không được nữa. Lửa giận bốc lên từ trong lồng ngực hắn, ngay sau đó một vệt máu đỏ tươi xuất hiện ở khóe miệng của hắn, chỉ vì sắc trời đã tối xuống, bọn hắn vì không muốn bị người phát hiện nên không dám đánh lửa, cho nên người bên cạnh Gia Cát Lượng mới không phát hiện hắn có gì đó không đúng.
"Hay cho Công Dã Kiền ngươi!" Gia Cát Lượng oán hận lau máu tươi ở khóe miệng, bực bội trong lòng.
Hắn xác thực không ngờ rằng Công Dã Kiền lại còn có một chiêu này! Tuy hắn thật sự không biết Công Dã Kiền đã dùng chiêu thức nào, thế nhưng hắn hiểu nhất định là bởi vì trì hoãn thời gian nên mới có thể dẫn đến tình huống hỗn loạn xuất hiện lúc này, hắn muốn đi tìm Công Dã Kiền hưng sư vấn tội. Hắn lại cũng biết, vị Vệ Úy tiền triều này khẳng định có lý do chính đáng chờ hắn. Nếu như lúc này hắn đi tìm Công Dã Kiền gây phiền toái, chỉ sợ ngược lại sẽ tự rước lấy nhục.
Thế nhưng tuy việc xua đuổi dân chúng cũng không quá nghiêm trọng, thế nhưng trong lúc này nếu như có người cứu những dân chúng này, chuyện đã trở nên đại phiền toái!
Vốn Gia Cát Lượng hắn muốn xua đuổi dân chúng Tân Dã, sau đó, phóng hỏa thiêu hủy đại quân của Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên, sau đó hắn sẽ đổ hết trách nhiệm phóng hỏa đổ lên trên hai người. Một khi như vậy thì hành động xua đuổi dân chúng rời nhà ngược lại đã thành hành động cứu người, danh tiếng "Nhân nghĩa" của Lưu Bị sẽ lại một lần nữa tăng lên. Nhưng mà tình hình hiện tại coi như đã xong. Bên cứu người đã trở thành quân Hứa Thành. Từ việc này có thể hiểu được rằng địa vị của Lưu Bị trong suy nghĩ của người Kinh Châu đã rớt xuống ngàn trượng, khó có thể ổn định toàn bộ Kinh Châu.
"Không thể tiện nghi bọn hắn!" Rốt cục Gia Cát Lượng nhịn không được, hơn nữa khi hắn chứng kiến Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên đang ở bên bờ phất tay ra hiệu tiến công những Kinh Châu binh đang xua đuổi dân chúng, đưa những dân chúng đã lên thuyền quay trở lại bờ, Gia Cát Lượng cũng cho rằng đây là một thời cơ tốt, vì vậy, hắn nói: "Hạ lệnh, phá đập! Thả nước!"
Nước sông cuồn cuộn hạ xuống!
Thuận buồm xuôi gió, thế nhưng đã đến lúc Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ cũng rốt cục cũng phải gánh chịu thiệt thòi.
Hai người đều có tính nôn nóng. Có lẽ hai người cảm thấy ở trên bờ chỉ huy binh sĩ cứu trợ dân chúng chưa đủ nghiền, nhất là Thái Sử Từ còn mang theo suy nghĩ tranh công, cho nên Thái Sử Từ đã hạ lệnh phó tướng chỉ huy quân lính đánh đuổi binh sĩ Lưu Bị, cứu trợ dân chúng, hắn liền xông lên một chiếc thuyền, Ngụy Duyên nhìn thấy cảnh này, tự nhiên hắn cũng không cam lòng rớt lại phía sau, cũng đuổi theo, sau đó chiếc thuyền liền di chuyển sang bờ bên kia.
Mà lúc này đây, Gia Cát Lượng hạ lệnh thả nước.
Vốn lũ lụt lao xuống gây nên thanh âm rất lớn, thế nhưng khu vực bên này của đám người Thái Sử Từ vừa vặn có vô số người đang la to ở nơi đó. Âm thanh ở nơi này hoàn toàn lấn át âm thanh của nước lũ. Kết quả, đợi đến lúc lũ lụt vọt tới gần, hai người bọn họ mới phát hiện ra tình huống đặc biệt “siêu" khẩn cấp này.
Hai người cưỡi thuyền vừa gặp phải lũ lụt, lập tức đã bị lật ngược.
Hơn nữa hai người cũng còn mặc giáp sắt, cầm binh khí bằng thép.
Mà Ngụy Duyên vốn là người Nghĩa Dương ( nay là Đồng Bách Hà Nam), Thái Sử Từ là hán tử Thanh Châu, kỹ năng bơi lội của hai người thật sự không đáng nói tới. Bọn họ thậm chí còn không học được kiểu bơi lội sử dụng tứ chi như các loài động vật, chớ đừng nói chi là bây giờ trên người bọn họ còn có gánh nặng không nhỏ, cho nên kết quả là hai người rơi xuống nước lập tức uống no nước!
"Cứu. . . ! Cô!" Dù là hai người luôn luôn đều tự xưng là hán tử thiết huyết, dưới loại tình huống này, cũng không nhịn được mà kêu lên cái từ trước đây cho dù đánh chết bọn họ cũng không bao giờ nói.
"Tướng quân rơi xuống nước..., nhanh người đâu!" Có người nhìn thấy gào lên, thế nhưng lũ lụt lao xuống, không riêng gì Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ, dân chúng bên cạnh bờ, còn có những tướng sĩ kỵ binh, bị cuốn vào trong sông số lượng cũng không ít, tối thiểu nhất có mấy ngàn người. Nhiều người như vậy, hơn nữa tiếng nước chảy ầm ầm, coi như là nghe thấy tiếng kêu của Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ rơi xuống nước, cũng không có mấy người có thể nghe rõ ràng.
Thế nhưng, người tốt cuối cùng vẫn có báo đáp, những dân chúng Kinh Châu đám đã bắt đầu hành động báo đáp của bọn họ.
Không sai trong đám binh sĩ mà Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ mang đến, người biết bơi vô cùng ít, thế nhưng trong dân chúng Kinh Châu, người biết bơi rất nhiều! Huống chi, Gia Cát Lượng phá đập quá sớm. Nước trữ trong đập không nhiều lắm, thế nước không thể tiếp tục lâu dài, không lâu sau đó, nước sông Bạch Hà cũng dần trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng, hai người Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ được mười dân chúng Tân Dã đồng loạt liên thủ cấp cứu lên trên bờ. Phải dùng tới nhiều người như vậy sao? Đây cũng là vì không còn cách nào cả, bọn hắn thật sự quá nặng.
Vừa lên bờ, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ không kịp nói lời cảm tạ với mấy vị ân nhân cứu mạng, liền nằm rạp trên mặt đất không ngừng mà nhả nước ra bên ngoài.
"Về sau, ta nhất định phải xin chúa công điều ta đi phương bắc!" Sau khi nhả hết nước ra, Thái Sử Từ chống mâu, gắng gượng cười nói với Ngụy Duyên.
"Đồng ý, ta cùng đi với ngươi!" Ngụy Duyên cũng không biết lời này của hắn đã khiến cho Thái Sử Từ có một cảm giác muốn đánh người, cùng đi? Đoạt công? Hiện tại công lao hầu như đều bị tiểu tử ngươi cướp mất, ngươi còn muốn cho Lão Tử đi ăn gió tây bắc sao?
Thái Sử Từ đang muốn uốn nắn suy nghĩ không chính xác này của Ngụy Duyên thì phiền toái đã đến.
Chỉ thấy từ hướng thượng du, hằng hà bó đuốc rung động lắc lư trên mặt đất đang cuồn cuộn mà đến.
"Thằng nhãi Ngụy Duyên, Trương Phi gia gia của nhà ngươi báo thù tới rồi!" Tuy hỗn tạp âm thanh rất nhiều, thế nhưng một tiếng rống to này vẫn có thể rõ ràng truyền tới.
"Toàn quân bày trận! Hãy để cho dân chúng trốn đến đằng sau!" Nhìn thấy tình huống này, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ không còn tiếp tục nhả nước. Nếu để cho Kinh Châu binh vọt tới gần ở thời điểm này, kỵ binh của bọn hắn cho dù cường thịnh trở lại cũng không thể phát huy được chiến lực, mà vì có dân chúng xen lẫn vào bên trong nên càng không thể dùng tới bất kỳ loại hình chiến thuật nào được, trừ phi là tàn nhẫn, máu tanh, thế nhưng rất hiển nhiên bọn hắn không phải là người như vậy.
Thế nhưng vừa mới trải qua một trận lũ lụt, tuy một vạn kỵ binh mà Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ mang đến bị tổn thất không lớn, toàn bộ đại quân cũng có một nửa đã bị chia tách, muốn tụ tập lại trong một khoảng thời gian thật ngắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Đừng quên bị kinh hãi không riêng gì người mà ngựa cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa chúng càng không thể đơn giản mà có thể bình tĩnh trở lại.
Khi nhìn thấy Trương Phi mang theo Kinh Châu binh càng lúc càng gần, mà đám kỵ binh cạnh mình vẫn có không ít người vật lộn với chiến mã của mình, Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ đành phải hạ lệnh những kỵ binh cố gắng lui về sau, che chở những dân chúng Tân Dã ở phía sau bọn họ.
"Tướng quân, chúng ta tạm thời trốn vào thành!" Có tướng lãnh nhìn hai người đề nghị.
"Nói bậy, nơi nào cũng có thể đi được chỉ riêng thành là không thể vào, có nghe hay không?" Thái Sử Từ nghiêm nghị quát.
"Vì sao không thể? Rất nhiều dân chúng đã chạy vào bên trong thành, vì sao chúng ta không thể mượn tường thành ngăn cản, đợi các tướng sĩ khôi phục. . ." Viên tướng lãnh "Thông minh" này tiếp tục nói, thế nhưngThái Sử Từ cùng Ngụy Duyên không dám nghe tiếp nữa.
"Dân chúng đang chạy vào bên trong thành Tân Dã?" Hai người liếc nhau, trên mặt đồng thời hiện ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
"Nhanh, toàn quân lui về phía sau, ngăn dân chúng lại, không thể để cho bọn hắn vào thành, đuổi toàn bộ ra ngoài cho ta!" Ngụy Duyên khàn cả giọng mà quát.
"Chạy đi đâu cũng được, chỉ không thể vào thành!" Thái Sử Từ cũng gấp giọng hô.
Trương Phi càng gần, mà Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên lại không thể không tản ra trận hình, phái các binh sĩ đi đi ngăn cản dân chúng lại, thậm chí còn phải chạy vào thành, một lần nữa đuổi những dân chúng chạy trốn nhanh ra bên ngoài.
"Ha ha ha, Ngụy Duyên, ngươi đang ở đâu? Hãy mau ra đây nhận lấy cái chết!" Rốt cục, Trương Phi lao đến, hắn gầm lên đối với trước trận thế hỗn loạn của quân Hứa Thành cùng dân chúng Tân Dã ở phía trước.
. . .
Ngụy Duyên cũng không phải đồ ngốc, cái lúc này, nhưng hắn đang ở "Thời điểm yếu ớt", vào lúc này mà hắn đấu cùng Mãnh Nhân như Trương Phi này, trên cơ bản chính là tự tìm cái chết, hắn hoàn toàn không ngốc đến mức lên tiếng trả lời Trương Phi.
Thế nhưng Ngụy Duyên không trả lời cũng không thể giải quyết vấn đề, Trương Phi vung xà mâu lên, dẫn binh lao đến, mệnh lệnh chỉ có một chữ: giết! Về phần giết người nào thì Trương Phi lại không nói gì. Đương nhiên Kinh Châu binh không thể lên tiếng hỏi, vì vậy dưới tình huống này, kết quả là chỉ có một: giết toàn bộ!
Tuy Ngụy Duyên cùng Thái Sử Từ ra lệnh cho toàn quân lui về phía sau, thế nhưng lúc này cả hai vẫn để lại hơn hai ngàn tên kỵ binh ngăn cản đại quân của Trương Phi, nhưng dưới tình huống phải bảo vệ phía sau, không thể sử dụng chiến thuật du đấu (hit and run), hai nghìn kỵ binh đối mặt với mấy vạn Kinh Châu binh, thật sự đôi chút bất lực. Hơn nữa, bọn hắn không thể ngăn được Trương Phi.
"Trương Phi, đồ cẩu tặc nhà ngươi, có bản lĩnh không nên giết dân chúng, chúng ta đơn đả độc đấu!" Nhìn thấy quân mình rơi vào thế bất lợi, Thái Sử Từ không muốn thủ hạ tử thương quá nhiều, rốt cục hắn lên tiếng khiêu chiến Trương Phi.
"Ha ha, tốt, " Trương Phi không nhận ra Thái Sử Từ, thế nhưng từ trang phục hắn vẫn có thể phân biệt được, hắn nhận ra Thái Sử Từ là một viên Đại tướng, cho nên hắn đã đáp ứng: "Trước tiên bổn tướng quân tiễn đưa ngươi ra đi!"
Hai quân tách ra, Thái Sử Từ xông ra ngoài từ trong đám người hỗn loạn dưới thần sắc đôi chút lo lắng của Ngụy Duyên, mà những dân chúng Tân Dã, vẫn đang tiếp tục chạy vào trong thành Tân Dã. Vào lúc này, ở trong lòng của bọn hắn, chỉ có "nhà" mới là nơi an toàn nhất, mà đuổi theo sau đám dân chúng còn rất nhiều kỵ binh lại muốn ngăn cản bọn hắn. Đương nhiên hành động này khiến cho đám dân chúng nổi nóng, vì vậy xung đột là điều không thể tránh được, cho nên Ngụy Duyên cũng chỉ còn cách ở phía sau duy trì trật tự. Dù sao, đám dân chúng Tân Dã này không có mấy người tin Lưu Bị sẽ "Hỏa thiêu Tân Dã".
"Tam đệ, không thể cho bọn hắn thời gian chỉnh quân, mau giết!" giọng nói của Lưu Bị truyền đến, một lần nữa cổ vũ Trương Phi xông về trước.
"Ầm ầm!"
Ngay khi Trương Phi hét lớn một tiếng, hắn vừa muốn một lần nữa phát động tấn công, mặt đất lại một lần nữa hơi lắc lư.
Tất cả mọi người, kể cả những đám dân chúng Tân Dã, đều yên tĩnh trở lại, bọn hắn, đều nhìn về phương hướng mà âm thanh truyền đến.
Tác giả :
Cổ Long Cương