Bạch Nhật Huyên Tiêu
Chương 25: Chuyện hai người
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Bạch Nhật Huyên ghé xuống mặt bàn, tâm tư đều nghĩ cả về những lời nói của anh.
“Thế nào rồi? Cả ngày nay cậu cứ ngẩn ngơ ấy." Từ Khả Hân đưa tay xoa xoa đầu cô, nghĩ cô bạn mình chắc sinh bệnh.
“Cậu có cảm thấy, một cặp anh em không có chung huyết thống, có thể ở cùng với nhau được sao?" Cô lơ đãng, đem sự buồn rầu của mình nói ra.
“Nếu là không có huyết thống, đương nhiên có thể cùng với nhau rồi." Từ Khả Hân ngồi bên cạnh cô, một bộ dạng rất hiển nhiên, “Cậu quyết định chấp nhận anh trai mình rồi à?"
Bạch Nhật Huyên như thể bị điện giật, đứng bật dậy, “Cậu biết hả?" Cô chưa từng nói với Từ Khả Hân về quan hệ giữa mình và Bạch Nhật Tiêu, cô bạn này làm sao có khả năng biết được?
Từ Khả Hân bất đắc dĩ cười cười, “Hỏi hay đó nha, mình với cậu là bạn tốt với nhau mà cậu cũng không nói cho mình biết. Hạo Nhiên nói với mình cả hai người không phải là anh em ruột." Nói đến Hạo Nhiên, trên gương mặt cô gái nhỏ tràn đây một tình yêu hạnh phúc. Cô cùng Quý Hạo Nhiên, từ lần đầu gặp mặt trở thành oan gia đấu vỡ mồm với nhau, giờ lại phát sinh mối quan hệ vợ chồng cực kỳ phi thường.
“Anh Hạo Nhiên làm sao mà biết được?"
“Lúc bọn mình còn học trung học, không phải anh ấy thường xuyên tới tìm cậu hay sao? Lúc ấy mình còn nghĩ ảnh có ý tứ gì với cậu, sau này hỏi lại, ảnh bảo là anh trai cậu cầu xin ảnh chăm sóc cho cậu thật tốt. Chuyện hai người không phải là anh em cũng là anh cậu nói với ảnh đó."
Bạch Nhật Huyên hồ nghi nhìn cô bạn, “Cậu sẽ không cảm thấy bọn mình như vậy rất kỳ quái hay sao?" Cô xấu hổ hỏi. Từ Khả Hân tuy biết mối quan hệ giữa cô và Bạch Nhật Tiêu nhưng cũng vẫn không hỏi cô.
“Có cái gì để hỏi hả, không phải hai người là thanh mai trúc mã mới bên cạnh nhau được sao." Từ Khả Hân kỳ thật rất hy vọng hai người bọn họ có thể đi cùng với nhau. Dù sao tình cảm của Bạch Nhật Tiêu đối với cô bạn mình cũng rất sâu đậm, ngay cả mình nhìn thấy cũng cảm động. “Làm gì mà để ý đến cái nhìn của người khác chứ. Ảnh yêu cậu, hai người ở bên cạnh nhau mà hạnh phúc là tốt rồi." Bây giờ cô cùng Quý Hạo Nhiên yêu nhau, mỗi ngày đều cười đến toe toét. Xem ra Từ Khả Hân cô đã chìm hoàn toàn trong sự hạnh phúc vô cùng của tình yêu ngọt ngào này rồi.
Mọi người đều nói tình yêu là chuyện của hai người, chỉ cần cô yêu thương anh là mọi việc sẽ ổn.
Bạch Nhật Huyên ngồi trong đại sảnh chờ Bạch Nhật Tiêu đương ở trong thư phòng ra cùng cô ăn cơm. Trên TV, tiếng người nói chuyện vui mừng thực ồn ào. Còn cô thì cả ngày hôm nay luôn suy nghĩ, tình yêu là chuyện của hai người.
Bạch Nhật Tiêu đến bên cạnh người, nhưng áh mắt của cô đều trống rỗng, căn bản không có cảm giác rằng anh đã đến.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, “Thế nào rồi, nghĩ cái gì vậy?"
Cô chậm rãi dựa vào bả vai dày rộng của anh, cảm nhận sự ấm áp, cảm nhận được bọn họ đang nói chuyện hai người. “Ngày mai là cuối tuần rồi, anh có thể đưa em đi chơi không?" Từ sau khi anh trở về Mỹ, bọn họ cũng rất ít khi bước ra khỏi nhà, mặc kệ việc anh rất nhiều lần muốn cùng cô đi đâu đó, nhưng mỗi lần cô đều cẩn thận mà từ chối.
Bạch Nhật Tiêu không rõ, bây giờ cô dựa vào anh, là xem anh như một người anh trai hay là một người đàn ông, nhưng là anh vẫn vui mừng, bởi vì cô đã chủ động gần sát thân thể anh, không vì sự kiện kia mà bài xích anh nữa. “Em muốn đi đâu?" Tay anh vòng qua ôm lấy vai cô, để cô cuộn người lại trong chính cánh tay mình.
Tay Bạch Nhật Huyên chỉ lên màn hình tivi, “Nơi đó đó." Cô ngẩng đầu lên cười với anh, yêu cầu như bây giờ, hẳn có thể được chấp nhận nha.
Cô chưa bao giờ đến công viên trò chơi lần nào, mỗi lần nhìn trên tivi thấy biểu tình vui vẻ của những người đi chơi ở đó, cô thực hâm mộ. Đã có lần Bạch Nhật Huyên năn nỉ anh đưa đi, nhưng anh lại không thích những nơi như thế này, rất ầm ỹ, lại hỗn độn nhiều người, mà cô, mỗi lần đi chơi thì tựa như con nai nhỏ hiếu động, sẽ bỏ chạy đến nơi không cho phép, khiến anh không nhìn tới được.
Mày của Bạch Nhật Tiêu nhíu lại trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu. Đã nhiều năm rồi cô chưa từng yêu cầu anh điều gì, anh không muốn từ chối cô nữa. “Được, ngày mai đưa em đi."
Mong đợi đã nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc cũng chờ được câu trả lời đồng ý của anh. Bạch Nhật Huyên hưng phấn cho anh một cái ôm thật chặt, gục đầu ở cô anh cười đến vui vẻ. Bạch Nhật Tiêu như thể ‘thụ sủng nhược kinh’ (được yêu quý mà cảm thấy kinh ngạc) nhận cái ôm của cô. Cách biệt năm năm còn có thể được cô ôm như vậy, trong nhất thời quên bẵng mất việc phải vòng tay lại ôm cái eo nhỏ của cô. Nhưng chờ cho đến khi anh ý thức được điều này để hưởng ứng với sự nhiệt tình của Bạch Nhật Huyên, cô đã buông anh ra. “Em phải lên kế hoạch thật tốt mới được, hành trình ngày mai…" Cái miệng nhỏ thì thầm, chuyển động ở bên người anh.
Bữa cơm tối vừa mới ăn được một nửa, Mạc Thịnh cùng một cổ đông của Hoàng Đình bước vào nhà, sắc mặt có chút ngưng trọng. Bạch Nhật Tiêu buông bát, dẫn hai người vào trong thư phòng anh. Bạch Nhật Huyên nhìn cơm tối anh còn chưa ăn được bao nhiêu đã vội vã làm việc, muốn nhân lúc bưng trà lên phòng mang theo cho anh ít điểm tâm ngọt. Nhưng vừa mới bước đến trước cửa phòng liền nghe tiếng quát giận của Bạch Nhật Tiêu. Tuy cô biết tính tình Bạch Nhật Tiêu cũng không được ôn hòa, nhưng cô rất ít khi thấy anh phát giận. Lần này lại gầm lên giận dữ như vậy tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Cô không nên bước vào, miễn cho việc gây trở ngại cho cuộc nói chuyện của mọi người.
“Tôi tốn tiền mời cậu về rốt cuộc là để làm cái quái gì?! Việc nhỏ ấy cũng không làm cho tốt!!" Thanh âm tiếp theo truyền đến là tiếng văn kiện bị rơi xuống đất. Cơn tức giận của Bạch Nhật Tiêu quả thật không nhỏ.
“Tổng Giám đốc, tôi cũng gần đây mới biết được, mối quan hệ cá nhân của Chung Thiên Lân và CEO Tô Thụy rất tốt, cho nên…" Mạc Thịnh lạnh run giải thích lần bại lộ này.
“Lập tức dừng lại chuyện này cho tôi!!" Tiếng quát của Bạch Nhật Tiêu vẫn phẫn nộ như trước. Chuyện này có liên quan tới Chung thị, Bạch Nhật Tiêu lẳng lặn đứng nghe ngoài cửa phòng, lại nghĩ không rõ cơn giận của Bạch Nhật Tiêu từ đâu mà đến.
“Nhật Tiêu, cháu bình tĩnh một chút, có Chung Thiên Lân hỗ trợ, kế hoạch thu mua Tô Thụy lần này sẽ thuận lợi hơn so với dự đoán, chỉ là một động tác nhỏ, để ý nhiều như vậy làm gì." Đây lại là một giọng nói là, Bạch Nhật Huyên đoán, đây là lý do thoái thác của vị cổ đông kia, hẳn là bạn bè của ông nội, cũng xem như trưởng bối của Bạch Nhật Tiêu.
“Chuyện của Hoàng Đình không cần người ngoài nhúng tay vào! Cho dù không có Chung Thiên Lân, tình thế của Tô Thụy này cũng bị bắt buộc mà thôi!" Cơn giận của Bạch Nhật Tiêu dường như thoáng giảm bớt một ít. Nghe lần này quát to như vậy, phỏng chừng đem điểm tâm vào chắc cũng bị gạt luôn. Bạch Nhật Huyên đành bê nguyên khay điểm tâm xuống phòng khách, chờ Bạch Nhật Tiêu ra khỏi thư phòng. Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy mắt dần dần mơ hồ, liền đi vào mộng đẹp.
Lúc Mạc Thịnh cùng vị cổ đông đi ra cũng đã hơn mười một giờ, đây là thời điểm Bạch Nhật Huyên sớm nên đi ngủ, nhưng khi Bạch Nhật Tiêu đến phòng của cô lại không nhìn thấy cô nằm trên giường.
“Tiểu thư đâu?" Anh đi xuống lầu, vừa nhìn thấy người giúp việc liền hỏi.
“Tiểu thư vẫn chờ thiếu gia xuống dưới ăn cơm, chờ ở sô pha thì ngủ luôn." Người giúp việc chỉ vào thân mình nho nhỏ đang cuộn mình trên sô pha, nói.
Bạch Nhật Tiêu ngồi thụp xuống bên người Bạch Nhật Huyên, dịu dàng gạt đi tóc mái của cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ đó. Hô hấp của cô nhè nhẹ đều đều, lông mi có chút run lên. Có lẽ bởi vì ngủ thực sự thoải mái khiến cho hai má của cô có chút hồng hào, nhìn rất ngọt. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép lại, cánh môi như mật từng chút từng chút một ăn mòn lý trí của anh. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, để cô phải bật ra vài tiếng nói mê. Bạch Nhật Tiêu cười yêu chiều, ôm thân mình nhỏ nhắn mềm mại kia trở về phòng
“Thế nào rồi? Cả ngày nay cậu cứ ngẩn ngơ ấy." Từ Khả Hân đưa tay xoa xoa đầu cô, nghĩ cô bạn mình chắc sinh bệnh.
“Cậu có cảm thấy, một cặp anh em không có chung huyết thống, có thể ở cùng với nhau được sao?" Cô lơ đãng, đem sự buồn rầu của mình nói ra.
“Nếu là không có huyết thống, đương nhiên có thể cùng với nhau rồi." Từ Khả Hân ngồi bên cạnh cô, một bộ dạng rất hiển nhiên, “Cậu quyết định chấp nhận anh trai mình rồi à?"
Bạch Nhật Huyên như thể bị điện giật, đứng bật dậy, “Cậu biết hả?" Cô chưa từng nói với Từ Khả Hân về quan hệ giữa mình và Bạch Nhật Tiêu, cô bạn này làm sao có khả năng biết được?
Từ Khả Hân bất đắc dĩ cười cười, “Hỏi hay đó nha, mình với cậu là bạn tốt với nhau mà cậu cũng không nói cho mình biết. Hạo Nhiên nói với mình cả hai người không phải là anh em ruột." Nói đến Hạo Nhiên, trên gương mặt cô gái nhỏ tràn đây một tình yêu hạnh phúc. Cô cùng Quý Hạo Nhiên, từ lần đầu gặp mặt trở thành oan gia đấu vỡ mồm với nhau, giờ lại phát sinh mối quan hệ vợ chồng cực kỳ phi thường.
“Anh Hạo Nhiên làm sao mà biết được?"
“Lúc bọn mình còn học trung học, không phải anh ấy thường xuyên tới tìm cậu hay sao? Lúc ấy mình còn nghĩ ảnh có ý tứ gì với cậu, sau này hỏi lại, ảnh bảo là anh trai cậu cầu xin ảnh chăm sóc cho cậu thật tốt. Chuyện hai người không phải là anh em cũng là anh cậu nói với ảnh đó."
Bạch Nhật Huyên hồ nghi nhìn cô bạn, “Cậu sẽ không cảm thấy bọn mình như vậy rất kỳ quái hay sao?" Cô xấu hổ hỏi. Từ Khả Hân tuy biết mối quan hệ giữa cô và Bạch Nhật Tiêu nhưng cũng vẫn không hỏi cô.
“Có cái gì để hỏi hả, không phải hai người là thanh mai trúc mã mới bên cạnh nhau được sao." Từ Khả Hân kỳ thật rất hy vọng hai người bọn họ có thể đi cùng với nhau. Dù sao tình cảm của Bạch Nhật Tiêu đối với cô bạn mình cũng rất sâu đậm, ngay cả mình nhìn thấy cũng cảm động. “Làm gì mà để ý đến cái nhìn của người khác chứ. Ảnh yêu cậu, hai người ở bên cạnh nhau mà hạnh phúc là tốt rồi." Bây giờ cô cùng Quý Hạo Nhiên yêu nhau, mỗi ngày đều cười đến toe toét. Xem ra Từ Khả Hân cô đã chìm hoàn toàn trong sự hạnh phúc vô cùng của tình yêu ngọt ngào này rồi.
Mọi người đều nói tình yêu là chuyện của hai người, chỉ cần cô yêu thương anh là mọi việc sẽ ổn.
Bạch Nhật Huyên ngồi trong đại sảnh chờ Bạch Nhật Tiêu đương ở trong thư phòng ra cùng cô ăn cơm. Trên TV, tiếng người nói chuyện vui mừng thực ồn ào. Còn cô thì cả ngày hôm nay luôn suy nghĩ, tình yêu là chuyện của hai người.
Bạch Nhật Tiêu đến bên cạnh người, nhưng áh mắt của cô đều trống rỗng, căn bản không có cảm giác rằng anh đã đến.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, “Thế nào rồi, nghĩ cái gì vậy?"
Cô chậm rãi dựa vào bả vai dày rộng của anh, cảm nhận sự ấm áp, cảm nhận được bọn họ đang nói chuyện hai người. “Ngày mai là cuối tuần rồi, anh có thể đưa em đi chơi không?" Từ sau khi anh trở về Mỹ, bọn họ cũng rất ít khi bước ra khỏi nhà, mặc kệ việc anh rất nhiều lần muốn cùng cô đi đâu đó, nhưng mỗi lần cô đều cẩn thận mà từ chối.
Bạch Nhật Tiêu không rõ, bây giờ cô dựa vào anh, là xem anh như một người anh trai hay là một người đàn ông, nhưng là anh vẫn vui mừng, bởi vì cô đã chủ động gần sát thân thể anh, không vì sự kiện kia mà bài xích anh nữa. “Em muốn đi đâu?" Tay anh vòng qua ôm lấy vai cô, để cô cuộn người lại trong chính cánh tay mình.
Tay Bạch Nhật Huyên chỉ lên màn hình tivi, “Nơi đó đó." Cô ngẩng đầu lên cười với anh, yêu cầu như bây giờ, hẳn có thể được chấp nhận nha.
Cô chưa bao giờ đến công viên trò chơi lần nào, mỗi lần nhìn trên tivi thấy biểu tình vui vẻ của những người đi chơi ở đó, cô thực hâm mộ. Đã có lần Bạch Nhật Huyên năn nỉ anh đưa đi, nhưng anh lại không thích những nơi như thế này, rất ầm ỹ, lại hỗn độn nhiều người, mà cô, mỗi lần đi chơi thì tựa như con nai nhỏ hiếu động, sẽ bỏ chạy đến nơi không cho phép, khiến anh không nhìn tới được.
Mày của Bạch Nhật Tiêu nhíu lại trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu. Đã nhiều năm rồi cô chưa từng yêu cầu anh điều gì, anh không muốn từ chối cô nữa. “Được, ngày mai đưa em đi."
Mong đợi đã nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc cũng chờ được câu trả lời đồng ý của anh. Bạch Nhật Huyên hưng phấn cho anh một cái ôm thật chặt, gục đầu ở cô anh cười đến vui vẻ. Bạch Nhật Tiêu như thể ‘thụ sủng nhược kinh’ (được yêu quý mà cảm thấy kinh ngạc) nhận cái ôm của cô. Cách biệt năm năm còn có thể được cô ôm như vậy, trong nhất thời quên bẵng mất việc phải vòng tay lại ôm cái eo nhỏ của cô. Nhưng chờ cho đến khi anh ý thức được điều này để hưởng ứng với sự nhiệt tình của Bạch Nhật Huyên, cô đã buông anh ra. “Em phải lên kế hoạch thật tốt mới được, hành trình ngày mai…" Cái miệng nhỏ thì thầm, chuyển động ở bên người anh.
Bữa cơm tối vừa mới ăn được một nửa, Mạc Thịnh cùng một cổ đông của Hoàng Đình bước vào nhà, sắc mặt có chút ngưng trọng. Bạch Nhật Tiêu buông bát, dẫn hai người vào trong thư phòng anh. Bạch Nhật Huyên nhìn cơm tối anh còn chưa ăn được bao nhiêu đã vội vã làm việc, muốn nhân lúc bưng trà lên phòng mang theo cho anh ít điểm tâm ngọt. Nhưng vừa mới bước đến trước cửa phòng liền nghe tiếng quát giận của Bạch Nhật Tiêu. Tuy cô biết tính tình Bạch Nhật Tiêu cũng không được ôn hòa, nhưng cô rất ít khi thấy anh phát giận. Lần này lại gầm lên giận dữ như vậy tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Cô không nên bước vào, miễn cho việc gây trở ngại cho cuộc nói chuyện của mọi người.
“Tôi tốn tiền mời cậu về rốt cuộc là để làm cái quái gì?! Việc nhỏ ấy cũng không làm cho tốt!!" Thanh âm tiếp theo truyền đến là tiếng văn kiện bị rơi xuống đất. Cơn tức giận của Bạch Nhật Tiêu quả thật không nhỏ.
“Tổng Giám đốc, tôi cũng gần đây mới biết được, mối quan hệ cá nhân của Chung Thiên Lân và CEO Tô Thụy rất tốt, cho nên…" Mạc Thịnh lạnh run giải thích lần bại lộ này.
“Lập tức dừng lại chuyện này cho tôi!!" Tiếng quát của Bạch Nhật Tiêu vẫn phẫn nộ như trước. Chuyện này có liên quan tới Chung thị, Bạch Nhật Tiêu lẳng lặn đứng nghe ngoài cửa phòng, lại nghĩ không rõ cơn giận của Bạch Nhật Tiêu từ đâu mà đến.
“Nhật Tiêu, cháu bình tĩnh một chút, có Chung Thiên Lân hỗ trợ, kế hoạch thu mua Tô Thụy lần này sẽ thuận lợi hơn so với dự đoán, chỉ là một động tác nhỏ, để ý nhiều như vậy làm gì." Đây lại là một giọng nói là, Bạch Nhật Huyên đoán, đây là lý do thoái thác của vị cổ đông kia, hẳn là bạn bè của ông nội, cũng xem như trưởng bối của Bạch Nhật Tiêu.
“Chuyện của Hoàng Đình không cần người ngoài nhúng tay vào! Cho dù không có Chung Thiên Lân, tình thế của Tô Thụy này cũng bị bắt buộc mà thôi!" Cơn giận của Bạch Nhật Tiêu dường như thoáng giảm bớt một ít. Nghe lần này quát to như vậy, phỏng chừng đem điểm tâm vào chắc cũng bị gạt luôn. Bạch Nhật Huyên đành bê nguyên khay điểm tâm xuống phòng khách, chờ Bạch Nhật Tiêu ra khỏi thư phòng. Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy mắt dần dần mơ hồ, liền đi vào mộng đẹp.
Lúc Mạc Thịnh cùng vị cổ đông đi ra cũng đã hơn mười một giờ, đây là thời điểm Bạch Nhật Huyên sớm nên đi ngủ, nhưng khi Bạch Nhật Tiêu đến phòng của cô lại không nhìn thấy cô nằm trên giường.
“Tiểu thư đâu?" Anh đi xuống lầu, vừa nhìn thấy người giúp việc liền hỏi.
“Tiểu thư vẫn chờ thiếu gia xuống dưới ăn cơm, chờ ở sô pha thì ngủ luôn." Người giúp việc chỉ vào thân mình nho nhỏ đang cuộn mình trên sô pha, nói.
Bạch Nhật Tiêu ngồi thụp xuống bên người Bạch Nhật Huyên, dịu dàng gạt đi tóc mái của cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ đó. Hô hấp của cô nhè nhẹ đều đều, lông mi có chút run lên. Có lẽ bởi vì ngủ thực sự thoải mái khiến cho hai má của cô có chút hồng hào, nhìn rất ngọt. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép lại, cánh môi như mật từng chút từng chút một ăn mòn lý trí của anh. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, để cô phải bật ra vài tiếng nói mê. Bạch Nhật Tiêu cười yêu chiều, ôm thân mình nhỏ nhắn mềm mại kia trở về phòng
Tác giả :
Quân Khuynh Tâm