Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay
Chương 5 Chương 5
Sau khi Cố Ninh từ trong phòng khách sạn đi ra liền trực tiếp vào thang máy rời đi, lại không phát hiện sau khi cô rời đi đã có một người đàn ông mặc âu phục giày da đi vào phòng khách sạn bên cạnh.
Trợ lý Từ Đặc đi vào, liền nhìn thấy thân ảnh thon dài cao ngất đứng trước cửa sổ sát đất, khí chất cường đại, mặt nghiêng tinh xảo tuấn mỹ, lộ ra vài phần thanh lãnh quý phái.
Khi hắn nhìn qua, trợ lý Từ Đặc trong lòng rùng mình, vội vàng đem tình báo tìm hiểu được đều cung kính đưa lên.
Cậu biết bạn gái Bạch tổng là học muội cùng trường của hắn, Bạch tổng tuy rằng không thường xuyên đi học, tình cảm của hai người lại rất tốt, Bạch tổng nhìn người rất lãnh đạm, lại đối với bạn gái rất ôn nhu săn sóc, làm cho mọi người rất ngạc nhiên.
Bởi vậy, khi nhận được mệnh lệnh của Bạch tổng bảo cậu đi điều tra bạn gái hắn, trợ lý Từ Đặc càng khiếp sợ, không rõ nếu hắn muốn biết thì sao không trực tiếp đi hỏi, mà là âm thầm điều tra cô.
Là không tin tưởng cô ấy, hay còn có lý do khác?
Trợ lý Từ Đặc suy nghĩ không quá rõ ràng, nhưng cũng nhận thấy khi Bạch tổng lật xem những tư liệu kia, không khí đều phảng phất ngưng kết thành băng.
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy ngón tay Bạch tổng dừng lại trên bức ảnh vừa rồi Cố Ninh và Lục Tắc ngã xuống giường trong phòng khách sạn, tư thái hai người mập mờ, khoảng cách cũng gần quá mức, tựa như đang hôn môi.
Nhìn nghiêng Bạch tổng có vẻ càng thêm lạnh lùng.
Cậu nhịn không được ho nhẹ một tiếng, cảm giác không khí không ổn, có chút gian nan mở miệng: "Bạch tổng, Cố tiểu thư cũng bị ép buộc, cũng không có ý muốn phản bội ngài, đều là Lục Tắc quá vô sỉ, thế nhưng bức bách Cố tiểu thư như vậy.
"
Cậu nói có chút trái ý, dù sao người sáng suốt đều nhìn ra được Cố tiểu thư tựa hồ cũng có chút ỡm ờ giả bộ từ chối.
Một lúc lâu sau, người đàn ông trước cửa sổ mới khép lại tờ giấy, ngước mắt lên nhìn cậu một cái, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí lạnh nhạt, giọng nói hơi trầm giọng nói: "Đương nhiên đều là lỗi của hắn ta.
"
Trợ lý Từ Đặc: "! "
Được rồi, là cậu lo lắng nhiều.
Trong công ty nghe đồn Bạch tổng là người sủng thê cuồng ma, thật đúng là không phải không có căn cứ, mẹ nó cũng có thể nhịn?
Nghe qua Bạch tổng hình như nửa điểm hoài nghi Cố tiểu thư cũng không có, xem ra ngược lại là cậu nhiều miệng.
Cậu nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Bạch tổng, biết hắn có chút tức giận, cảm giác Lục Tắc cũng sắp xong rồi.
Cố Ninh vừa mới rời khỏi khách sạn định bắt xe về nhà, liền nhận được điện thoại của Bạch Túc, hẹn cô tối nay cùng ăn cơm.
Tính ra hai người đã gần một tuần không gặp mặt, Bạch Túc bỗng nhiên gọi điện thoại tới hẳn là đã bận rộn xong, cô tự nhiên liền đáp ứng.
Hiện tại thời điểm này cách thời gian chia tay theo nguyên tác còn kém một chút, có điều nếu bọn họ đã kết giao trước, vậy chia tay sớm cũng không tính là gì.
Đẩy nhanh tiến độ chia tay, cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn.
Mặc dù cô và Lục Tắc cũng không thật sự đội nón xanh cho nam chính như nguyên tác, nhưng cũng không cản trở cô đi theo tình tiết chia tay giống như trong sách, tóm lại nam chính cũng không có khả năng chạy đi chất vấn Lục Tắc có phải là thật sự xanh hay không.
Cho dù hỏi, tính tình của Lục Tắc cũng nhất định sẽ nhận ra.
Cố Ninh tính toán suy nghĩ hoàn hảo, nhớ kỹ tình tiết chia tay, tránh tới lúc đó lại quên lời, cũng cự tuyệt lời Bạch Túc nói muốn đến đón cô.
Cô về nhà trước một chuyến, cho dù là chia tay cũng phải xinh đẹp mà chia tay, cô thay một bộ quần áo, trang điểm, lúc này mới gọi tài xế đưa cô qua.
Bất quá, điều khiến cô kinh ngạc chính là nhà hàng Bạch Túc đặt lại là nhà hàng hàng đầu của người giàu, giá cả cực kỳ đắt đỏ, một bữa cơm tương đương với ba tháng lương của người bình thường.
Trong nguyên tác, nam chính còn đang học năm cuối đại học đã bắt đầu khởi nghiệp, vẫn còn bần hàn, nơi chia tay cũng là ở nhà hắn, hai người cho dù hẹn hò cũng chưa từng tới nơi đắt tiền như vậy.
Chỉ là cô biết thế giới này có bug, hơn nữa cùng Bạch Túc ở chung một chỗ mấy ngày nay chất lượng cuộc sống của cô cũng không hề giảm xuống, liền cảm thấy Bạch Túc tuy rằng nghèo, nhưng cũng không có nghèo đến mức như trong nguyên tác.
Lần này tiêu một số tiền lớn như vậy có lẽ là dự án bận rộn của mình kiếm ra tiền, vì vậy muốn ăn mừng?
Cố Ninh sau khi đến cửa phòng ăn liền nhìn thấy Bạch Túc đứng ở cửa chờ cô, người vừa cao vừa đẹp trai, mặc âu phục thắt cà vạt, bộ dáng tinh anh thương nghiệp, thoạt nhìn đặc biệt khiến người ta chú ý.
Cô đi qua: "Chờ lâu chưa?"
Bạch Túc tự nhiên nắm tay cô, khóe môi khẽ nhếch, xua tan vài phần khí chất cao lãnh, thoạt nhìn cực kỳ ôn nhu: "Không có.
"
Cố Ninh dừng bước, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay hai người đang nắm chặt, ngón tay hắn thon dài, khô ráo ấm áp, làm cho người ta có chút luyến tiếc buông ra, cô ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt thâm thúy nhu hòa của Bạch Túc, bàn tay vốn muốn rút ra liền dừng lại, đành phải mặc cho hắn nắm lấy.
Tóm lại đây hẳn cũng chỉ là lần cuối cùng.
Sau khi lên lầu, Cố Ninh mới phát hiện phòng riêng hắn đặt lại là phòng VIP, phòng riêng rất lớn, trên bàn hoa tươi tốt, còn có một tấm bình phong cổ điển, nhìn vô cùng tao nhã.
Cố Ninh theo bản năng nhìn thoáng qua Bạch Túc, hắn kéo ghế dựa mời cô ngồi xuống, nhìn tao nhã tự nhiên, cũng không có nửa điểm vì giá cả đắt đỏ mà gây ra bất an, thật giống như sinh ra đã là quý công tử lớn lên trong hoa đoàn gấm vắt.
Cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không mở miệng hỏi, bởi vì Bạch Túc trong nguyên tác sau khi kết giao với nguyên chủ có chút tự ti, cô sợ cô hỏi sẽ làm cho hắn cảm thấy cô khinh thường hắn.
Lúc gọi món, cô cũng tận lực không gọi đắt, không muốn để hắn tiêu tốn quá nhiều, bình thường hắn đều rất bận rộn, kiếm tiền rất không dễ dàng.
Chỉ là so với cô, Bạch Túc giống như một phú nhị đại vung tiền như đất, sau khi cô gọi xong, hắn cũng tiếp nhận thực đơn, những món ăn trong mắt người bình thường có thể nói là giá trên trời, hắn lại không có chút chần chờ mà gọi.
Thoạt nhìn cũng không giống như nhà giàu mới nổi bỗng nhiên có tiền liền chơi lớn, càng giống thiếu gia xuất thân hào môn, khí chất thanh lãnh ưu nhã, cử chỉ cũng rất có tu dưỡng, có một loại khí chất đặc biệt đẹp mắt.
Cố Ninh càng nhìn trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, trước kia cũng cảm thấy khí chất của hắn tốt, nhưng chỉ coi như là hào quang nam chính, hiện tại thoạt nhìn lại mơ hồ cảm thấy không đơn giản như vậy.
Lúc cô nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn đánh giá, Bạch Túc nhận thấy được ánh mắt của cô, mỉm cười nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"
Cố Ninh thu hồi ánh mắt: "Không, không có gì.
"
Cô nghĩ nam chính hẳn là không nghèo như nguyên tác, nhưng cũng không đến mức ngay cả thân phận cô nhi nghèo khó cũng không có, cô liền thoáng an tâm một chút.
Nhà hàng này hiệu suất rất cao, vừa gọi món không bao lâu, nhân viên phục vụ liền đẩy xe ăn tới, đem thức ăn thơm ngào ngạt bày đầy bàn, bày biện cũng cực kỳ đẹp mắt, giống như tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta đều không nỡ ăn.
Cho dù nguyên chủ là con nhà giàu có, cũng rất ít đến nơi này ăn cơm.
Cho dù trong lòng cô có chút ít lo lắng về việc chia tay, nhưng nhìn bàn đầy thức ăn này vẫn rất ngon miệng.
Bạch Túc lại đối với món ăn đầy bàn này cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là ánh mắt nhu hòa nhìn cô ăn cơm, khi thì gắp thức ăn cho cô, thấy cô thích ăn tôm, rõ ràng ưa thích sạch sẽ, nhưng vẫn tự tay bóc cho cô tôm béo ngậy.
Giống như đặc biệt đến hầu hạ cô ăn cơm vậy.
Tính tình Cố Ninh có kiêu căng hơn nữa, lúc này có chút ngượng ngùng, cũng lịch sự gắp cho Bạch Túc một đũa thức ăn: "Anh cũng ăn a, đừng nhìn em.
"
Rõ ràng là có ý tốt, nhưng giọng điệu của cô lại giống như tức giận khi bị hắn nhìn.
Bạch Túc vẫn như cũ tính tình tốt đáp một tiếng "Được", khóe môi tươi cười tuấn mỹ ôn nhu.
Cố Ninh sửng sốt một chút, có chút không được tự nhiên thu hồi ánh mắt, buồn bực ăn cơm, rõ ràng lúc trước còn say sưa, lúc này ăn lại không biết tại sao có chút ăn không biết vị.
Bạch Túc đối với cô tốt như vậy, ôn nhu như vậy, cô đợi lát nữa lại muốn "nhuộm xanh" đầu hắn, làm cho người ta cảm giác sao hắn lại đáng thương như vậy?
Cô cũng có chút không đành lòng.
Bất quá, vẫn là nhiệm vụ trọng yếu nhất, cô bình tĩnh, không để cho mình suy nghĩ nhiều.
Chờ sau khi ăn cơm xong, Cố Ninh thấy bầu không khí hiện tại coi như bình thản, hoàn cảnh cũng rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy, là một nơi thích hợp để nói chuyện chia tay, liền tính toán bắt đầu đi theo cốt truyện.
Chỉ là lúc cô định mở miệng, bồi bàn lại tiến vào đưa món tráng miệng cùng hoa quả sau bữa ăn.
Cô liền chờ một chút, chờ bồi bàn đi ra ngoài, sau khi cửa lại đóng lại, cô mới hít sâu một hơi, nhìn về phía Bạch Túc, vẻ mặt nghiêm túc: "Em có chuyện muốn nói với anh.
"
Có lẽ là vì bảo trì hương vị tươi ngon của trái cây, quýt màu sắc xinh đẹp cũng không lột vỏ cũng không có cắt ra, Bạch Túc đang cầm một quả quýt màu vàng cam đang lột vỏ.
Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, động tác chậm rãi, nghe vậy, chỉ là "Ừ" một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng, giống như là một chút cũng không biết lời tiếp theo của cô tàn nhẫn đến mức nào.
"Em, chúng ta! " Trong giọng cố Ninh có chút khẩn trương, lúc hắn nhìn qua lại ra vẻ trấn định nói tiếp, "Chia tay đi.
"
Dứt lời, im lặng một lát, Bạch Túc ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẳm, tựa như ý vị không rõ hiện lên một tia lãnh quang.
.