Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 47 Thoát đi

Thẩm Thư Vân ở trong lồng ngực Ninh Vãn tỉnh lại, đầu tiên có chút mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, tiếp theo anh chậm rãi xoay người, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hai vệt sáng lấp lánh trên ngực Ninh Vãn.

Đó là nhẫn cưới của bọn họ, Thẩm Thư Vân liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Anh không nghĩ tới chính là, Ninh Vãn thế nhưng mỗi ngày đều đeo trên cổ, cũng không biết là vì sao.

Ninh Vãn đột nhiên mở mắt ra, duỗi tay nhéo một cái lên mặt Thẩm Thư Vân: “Làm sao vậy, có phải hay không cảm thấy vi phu quá soái, nhìn thế nào cũng không đủ?"

“Cậu, cậu tỉnh lúc nào vậy!" Thẩm Thư Vân cả kinh, theo bản năng co người lại lùi ra sau, Ninh Vãn duỗi cánh tay dài ra ôm vào trong lòng ngực, Thẩm Thư Vân dựa vào ngực Ninh Vãn, thanh âm có chút rầu rĩ “Cậu dậy rồi cũng không nói lời nào, có phải cố ý chọc ghẹo tôi hay không."

Ninh Vãn cúi đầu ngửi hương hoa nhài nhàn nhạt trên người Thẩm Thư Vân, cười nói: “Rõ ràng là có người ánh mắt quá nóng bỏng, làm anh dù đang trong mộng vẫn phải tỉnh lại."

Thẩm Thư Vân đẩy đẩy cậu, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Không đứng đắn."

Ninh Vãn cảm thấy mỹ mãn ôm chặt Thẩm Thư Vân, không nhịn được vẽ lên nụ cười khẽ nơi khóe môi. Cậu có thể rõ ràng cảm giác được, từ lúc Tiểu Dụ Đầu qua trăm ngày, thái độ Thẩm Thư Vân đối với cậu chậm rãi thay đổi —— tựa như Thẩm Thư Vân đã thực hiện lời hứa tha thứ cho cậu, Thẩm Thư Vân đối xử cậu càng ngày càng ôn nhu.

Bọn họ giống như thật sự quay trở lại thời gian ngọt ngào nhất, cũng giống như những chuyện đã từng không vui ấy đều chưa từng xảy ra. Ninh Vãn chưa thấy thỏa mãn như vậy, ấm áp giây phút này cầu còn không được, với cậu mà nói, còn quý giá hơn cả tiền bạc danh lợi. Hiện tại nguyện vọng duy nhất của cậu chính là vẫn luôn ôm Thẩm Thư Vân trong vòng tay như bây giờ, cùng Thư Vân của cậu bước qua hoàng hôn, bước qua phồn hoa tựa cẩm (Nhiều bông hoa đầy màu sắc, như thổ cẩm phong phú và đầy màu sắc. Mô tả cảnh đẹp và những điều tuyệt vời), bước cùng nhau đến khi mái tóc đã bạc trắng, con cháu quanh đầu gối (có nhiều con cháu xung quanh người lớn).

“Thư Vân, ngày mai anh phải ra ngoài một chuyến, buổi tối hẳn là không kịp trở lại……"

“Ừ" Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, “Em đây với Tiểu Dụ Đầu ở nhà chờ anh."

Mối quan hệ bọn họ sau khi dần “phá băng", Ninh Vãn cũng dần dần không hạn chế phạm vi hoạt động của Thẩm Thư Vân. Đặc biệt là đến khi Ninh Vãn biết được Thẩm Thư Vân giống như thật sự đánh mất suy nghĩ rời đi, phạm vi hoạt động của Thẩm Thư Vân liền chậm rãi biến thành toàn bộ lầu hai, lại chậm rãi biến thành trong căn biệt thự. Số lượng bảo tiêu cũng bị Ninh Vãn bớt hơn phân nửa, chỉ để lại hai người canh ở cửa.

Ninh Vãn nhìn mặt mày Thẩm Thư Vân nhu hòa, nghĩ thầm, trở về liền đuổi hết những bảo tiêu còn lại đi, bọn họ ở bên nhau sinh hoạt, sao có thể để người ngoài canh giữ được.

Ngày hôm sau, Thẩm Thư Vân cố ý dậy thật sớm, vì Ninh Vãn làm một bữa sáng. Đây là bữa sáng đầu tiên Thẩm Thư Vân tự tay làm cho Ninh Vãn sau khi gặp lại, lần đầu tiên vì Ninh Vãn nấu cơm, tuy rằng chỉ là đơn giản bánh mì nướng kẹp trứng chiên với phô mai nướng, nhưng Ninh Vãn vẫn là thập phần thụ sủng nhược kinh, gần như thật cẩn thận ăn xong bữa sáng này.

Ninh Vãn cắn miếng trứng chiên, đáy mắt hơi ướt, cái nĩa trong tay nhè nhẹ run lên, cậu nói: “Ăn ngon…… Anh chờ bữa cơm này, đã chờ lâu lắm."

Đây thật sự là bữa sáng mà Ninh Vãn cảm thấy ăn ngon nhất đời này.

Thẩm Thư Vân vừa cầm giấy ăn xoa xoa ngón tay dính dầu, im lặng nhìn chăm chú vào Ninh Vãn đang ăn ngấu nghiến mấy món trên bàn cơm dần ăn hết.

Ninh Vãn vốn là muốn ngồi phi cơ tư nhân về thành phố R, nhưng ngày hôm qua gọi điện thoại hỏi qua, quản gia nhà cũ bên kia nói phi cơ tư nhân đưa đi bảo dưỡng, tạm thời không thể sử dụng, cậu đành phải đặt một vé khoang hạng nhất lúc 9 giờ rưỡi, hiện tại đã sắp 8 giờ rưỡi, dù cho Ninh Vãn lưu luyến cũng phải chuẩn bị đi rồi, nếu không sẽ không giờ bay.

Cậu chỉ về nhà cũ Ninh gia một ngày, ngày kia liền trở về, bởi vậy không tính toán mang hành lý gì, Ninh Vãn lên lầu đổi một chiếc áo sơmi sọc xanh xen trắng cùng một cái quần tây màu xanh, cầm cặp laptop trên bàn trà liền chuẩn bị đi rồi.

Thẩm Thư Vân đứng phía sau cậu, trầm mặc nhìn bóng dáng Ninh Vãn vội vàng, bỗng nhiên kêu lên: “Ninh Vãn!"

Ninh Vãn quay đầu lại: “Làm sao vậy?"

Môi Thẩm Thư Vân mấp máy vài cái, chính anh cũng không rõ vì sao đột nhiên muốn gọi Ninh Vãn lại, một thư cảm xúc không rõ như thình lình đổ mưa lớn, từng giọt xôn xao rót tràn tâm Thẩm Thư Vân, tưới tâm can anh ướt đẫm. Nhưng cuối cùng, Thẩm Thư Vân chỉ có thể nói vài chữ mơ hồ: “Không có gì, anh đi đi."

Ninh Vãn lại nở nụ cười, quay người trở về, duỗi hai tay gắt gao ôm Thẩm Thư Vân, sau đó một tay nâng gương mặt mảnh khảnh, hôn lên ấn đường anh “Làm sao vậy? Luyến tiếc không muốn anh chia xa?"

Thẩm Thư Vân nhanh chóng chớp chớp mắt, duỗi tay hơi đẩy Ninh Vãn ra, nhẹ giọng thúc giục nói: “Đi nhanh đi, đừng để muộn."

“Ừ" Ninh Vãn nhéo lòng bàn tay Thẩm Thư Vân, nhĩ tấn tư ma với anh (tai và tóc cọ sát vào nhau. Mô tả cảnh thân mật của hai người yêu nhau) “Vậy em ở nhà chờ anh, anh thực mau sẽ trở về."

Ninh Vãn bước đi nhanh rời đi, bảo tiêu canh cửa cung kính thay cậu mở cửa lớn. Thẩm Thư Vân lại xoay người lên lầu hai, trở về gian phòng làm anh mệt nhọc suốt ba tháng, dựa cửa sổ sát đất thật lớn, nhìn theo chiếc xe Ninh Vãn lái rời đi. Chiếc Porsche màu đen như là một con hắc báo, trong khoảnh khắc không quay đầu lại chạy ra khỏi biệt thự, thực mau biến thành một điểm đen ở nơi xa, giữa không gian xanh ngắt thấp thoáng biến mất vô ảnh.

Cứ như vậy đi, dừng ở đây.

Thẩm Thư Vân duỗi tay kéo lên rèm cửa màu trắng, từ trong ngăn tủ lấy ra một dây buộc tóc, buộc tóc dài lên cao. Anh ngồi trên sô pha ở trong phòng, mở ra cuốn thơ Ninh Vãn xem ngày đó, lẳng lặng chờ một người.

La Kiêu chờ một tiếng sau khi Ninh Vãn đi rồi mới tới căn biệt thự này, bảo tiêu ở cửa không có ngăn trở gắt như trước —— mấy người canh ở chỗ này, hoặc là do Ninh Vãn cực kỳ tín nhiệm, hoặc là Ninh Vãn mang tới từ nhà cũ, ở chung nhiều năm, đều là Ninh Vãn trải qua chọn lựa, mới sàng lọc kỹ càng rồi đưa bọn họ tới nơi này canh Thẩm Thư Vân. Thực hiển nhiên, hai bảo tiêu đều quen La Kiêu, hỏi vài câu liền cho hắn đi vào.

Thẩm Thư Vân đang lật cuốn sách, bỗng thấy hơi buồn ngủ, liền nghe thấy từ xa truyền đến tiếng bước chân tới gần, cơn buồn ngủ lập tức đánh mất, giương mắt nhìn về phía người tới: “Cậu đã đến rồi."

“Anh xác định muốn theo tôi đi sao?" La Kiêu có chút chột dạ xoa tôiy, hắn nghĩ như thế nào cảm thấy như thế nào, tự dưng mang vợ người ta đi cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, “Tôi có thể mang anh đi, nhưng đứa trẻ tôi không có cách cùng nhau mang đi. Một là sợ hai người ở cửa sẽ không bỏ qua, hai là sợ nó nửa đường khóc nháo lên, sẽ……"

“Tôi biết," Thẩm Thư Vân khép lại sách trong tay, đặt qua một bên, “Tôi từ lúc bắt đầu đã không tính dẫn nó cùng nhau đi."

La Kiêu ngẩn người, tựa hồ là thấy Thẩm Thư Vân quyết tuyệt như vậy có hơi kinh ngạc, hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy anh có muốn đi đến chỗ nó, muốn lại đi trông nó không?"

Thẩm Thư Vân sắc mặt lập tức trắng bệch, nắm chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay: “Không được…… Tôi sợ gặp lại nó, tôi sẽ mềm lòng."

Đáy mắt là ngoài quyết tuyệt ra, cũng là mê mang đau lòng.

“Được rồi, tôi đây hiện tại liền đưa anh đi. Đợi lát nữa bọn họ hỏi anh cái gì, anh cứ làm bộ không biết, để cho tôi nói là được."

Thẩm Thư Vân đứng lên, có chút chần chờ nhìn La Kiêu, nói ra nỗi lo lắng đã tích tụ trong tim nhiều ngày: “Cậu dẫn tôi đi, cậu ta có thể giận chó đánh mèo cậu hay không?"

“Đều lúc này, anh còn lo lắng cái này?" La Kiêu nhướng mày cười, ngàn vạn tiêu sái tùy ý, “Cậu ta dù tính giận chó đánh mèo tôi, còn có thể như thế nào chứ? Đem tôi cũng nhốt lại? Cùng lắm thì chính là hai người cãi tay đôi…… Đừng suy nghĩ vớ vẩn, theo tôi đi đi."

Thẩm Thư Vân bị hắn nói chọc cười, chút suy nghĩ u ám bị anh ném lại sau đầu, rốt cuộc đuổi kịp La Kiêu, ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang. Ở cửa, quả nhiên hai vị bảo tiêu dùng cánh tay ngăn trước người Thẩm Thư Vân, trầm giọng bảo La Kiêu: “La tiên sinh, ngài có thể đi, nhưng Thẩm tiên sinh không thể rời đi nơi này."

La Kiêu gãi gãi tóc, mặt không đổi sắc bắt đầu nói dối: “Nhưng Ninh Vãn kêu tôi tới chỗ này mang anh ấy cùng nhau đi a."

Hai bảo tiêu liếc nhau, từ trong mắt lẫn nhau nhìn ra nghi hoặc. Trong đó một người thoạt nhìn tuổi hơn lớn một chút đi lên trước nói: “La tiên sinh, chúng tôi cũng không nhận được mệnh lệnh như vậy."

“Tại sao lại không có?" La Kiêu ngữ khí hơi nặng nề “Hôm nay là đại thọ 60 Ninh lão gia tử, các vị không biết sao? Ninh Vãn là sợ lão gia tử nhìn ra sự bất thường, lúc này mới kêu tôi mang anh ấy qua, cùng nhau mừng thọ lão gia tử! Lê thúc, chú ngăn đón như vậy, đến lúc đó trì hoãn giờ bay, ai phụ trách lỗi lẫm này?"

Người đàn ông gọi là Lê thúc là từ nhà cũ mang tới Ninh Vãn, cũng từng đi theo cha Ninh Vãn, xem như là người nhiều kinh nghiệm ở Ninh gia, hắn cau mày suy nghĩ một hồi, lui bước: “Tôi đây gọi điện cho Ninh thiếu gia hỏi một chút……"

Lê thúc xem như từ nhỏ nhìn Ninh Vãn lớn lên, đến bây giờ Ninh Vãn cũng sắp 30, hắn vẫn không đổi được thói quen gọi Ninh Vãn là thiếu gia.

“Cậu ấy hiện tại ở trên phi cơ, sao mà nhận điện thoại được?" sắc mặt La Kiêu hơi trầm xuống, ánh mắt mang theo vài phần thượng vị uy áp, “Ninh Vãn kêu tôi đem người đi, lời tôi nói chú cùng không tin sao? Lê thúc, từ nhỏ đến lớn, chú có gặp qua người bạn nào gần gũi với Ninh Vãn như tôi sao? Đến tôi mà chú cũng không tin được?"

“Nhanh nhanh, để cho cậu ấy đưa Thẩm tiên sinh đi thôi," một người đàn ông khác tuổi trẻ hơn chút tiến lên một bước, vỗ vỗ vai Lê thúc “Nếu thật sự xảy ra vấn đề, Ninh tiên sinh cũng khẳng định có thể liên hệ La tiên sinh, La gia khẳng định cũng đã được lão gia tử mời, tối nay khẳng định sẽ tới chỗ tiệc."

Lê thúc trầm ngâm một lát, rốt cuộc gật đầu, tránh thân mình ngăn ở trước cửa ra, nhường đường cho Thẩm Thư Vân. Hắn quay đầu dặn dò La Kiêu nói: “La tiên sinh, Thẩm tiên sinh chính là đầu quả tim của thiếu gia chúng tôi, cậu ngàn vạn đừng để ngài ấy chạy mất."

“Tôi rõ rồi, rõ rồi."

Sau nhiều lần La Kiêu bảo đảm, rốt cuộc thành công mang Thẩm Thư Vân rời khỏi căn biệt thự, mang anh lên xe của mình. Thẩm Thư Vân quay cửa kính xe xuống, ngửa đầu xem tán cây ban ngày xanh ngắt màu bích ngọc cùng đám mây cao vời vợi, hít một hơi thật sâu, vươn tay, bắt một nắm ánh mặt trời sán lạn trong tay.

Anh rốt cuộc đã trốn ra cái nhà giam kia, không khỏi nghĩ, tự do nguyên lai tốt như vậy —— không khí ngọt thanh, mang theo hương thơm của hoa dại cùng lá xanh, ánh mặt trời tỏa sáng ấm áp, bầy chim bay lượn trên tầng mây cao.

Rời đi, thế nhưng đã rời đi…… Rốt cuộc cũng rời đi.

La Kiêu lái xe đưa Thẩm Thư Vân về tới nhà mình, Thích Tri Hàn sớm vì Thẩm Thư Vân dọn ra một phòng sạch sẽ cho khách, dẫn người đi đến căn phòng đó. Thẩm Thư Vân khom lưng cảm ơn La Kiêu và Thích Tri Hàn, chân thành nói: “Cảm ơn hai người, về sau có cái gì cần yêu cầu hỗ trợ, chỉ cần mở miệng, tôi Thẩm Thư Vân nhất định làm được."

Thích Tri Hàn hoảng sợ, vội xua tay nói: “Không cần như vậy, chúng tôi lại không phải giúp anh để được trả ơn. Đúng rồi, anh trước ở lại chỗ này đi, nhìn xem còn thiếu cái gì, tôi kiếm cho anh."

“Tôi trước muốn cậu một cái kéo."

Đáp án này có hơi ngoài dự đoán, nhưng Thích Tri Hàn vẫn mang kéo tới cho anh.

Thẩm Thư Vân nói cảm ơn, nhận lấy vào trong nhà vệ sinh trong căn phòng của mình, đóng cửa lại, cũng không biết ở bên trong làm cái gì.

Thích Tri Hàn nhìn thoáng qua La Kiêu, không tiếng động dùng môi mấp máy hỏi, anh ta không phải là luẩn quẩn trong lòng đi?

Lông mày La Kiêu nhảy dựng, lắc lắc đầu, nhỏ giọng đáp lại hẳn là sẽ không.

Đang lúc hai người lo lắng đề phòng miên man suy nghĩ, Thẩm Thư Vân mở cửa nhà vệ sinh, từ bên trong đi ra, Thích Tri Hàn chỉ nhìn thoáng qua, liền kinh ngạc hô nhỏ ra tiếng.

Thẩm Thư Vân thế nhưng lại cắt sạch mái tóc đen dài đến vai!

Anh cắt thật sự qua loa, không hề có tính thẩm mĩ, nói thẳng ra là hỗn độn, mái tóc rối bù này đã hủy hoại tính khí như ngọc của anh một cách sạch sẽ, khiến người xem líu lưỡi. Tóc dài bị anh cắt qua tai, trên cổ trắng nõn còn vương mấy mảnh tóc vụn chưa rớt hết, Thẩm Thư Vân chính mình lại coi như không thèm quan tâm, sử dụng dây cao su để buộc cắt tóc ngắn, buộc thành nắm nhỏ ngắn ngủn, còn có vài sợi quá ngắn rũ xuống trán, Thẩm Thư Vân vén chúng sau tai, lộ ra gương mặt thanh tú mệt mỏi tới cực điểm và làn da do lâu ngày không được tiếp xúc với ánh nắng mà có chút tái nhợt.

“Như vậy khá hơn nhiều, bằng không vẫn cảm thấy mình quá giống đàn bà." Thẩm Thư Vân cười giải thích với bọn họ.

Nhưng nụ cười đó, trước sau không tới đáy mắt.

Hết chương 47
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại