Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Không Chịu Diễn Theo Kịch Bản
Chương 4
Bạch Nguyệt Quang cảm giác eo của mình bị Tiểu Đáng Thương Thụ dụi đến nóng lên, còn ướt sũng nước mắt, khóc đến vô cùng thê thảm.
Bạch Nguyệt Quang không thể trơ mắt nhìn cậu bạn nhỏ khóc, cảm thấy lòng mình cũng không thoải mái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
Cuối cùng Tiểu Đáng Thương Thụ cũng khóc đủ rồi, hai tay vẫn còn bám lấy Bạch Nguyệt Quang, giương mắt tỏ vẻ vô tội nhìn anh, viền mắt hồng hồng, dưới ánh đèn đường chiếu rọi thoạt nhìn càng thêm tội nghiệp.
Bạch Nguyệt Quang kéo tay cậu ra, cúi đầu dỗ dành.
“Hôm nay cậu có muốn về nhà không?"
Tiểu Đáng Thương Thụ không còn trả lời ‘Không biết’ nữa, hai mắt rưng rưng nói.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh ta."
Ngụ ý là không muốn về nhà, Bạch Nguyệt Quang nói.
“Vậy trước tiên cậu đi theo tôi được không?"
Sau đó suy nghĩ một hồi mới lựa lời nói tiếp.
“Tôi cùng hắn ta có quen biết, nhưng tôi không phải người xấu, sẽ không làm hại cậu."
Bạch Nguyệt Quang cũng không để ý lúc đó anh đã dỗ dành người trước mắt không khác gì dỗ dành trẻ con.
Tiểu Đáng Thương Thụ khi nãy khóc to, vừa khóc vừa nức nở, sau đó tội nghiệp nói.
“Anh là người tốt, vừa rồi anh đã giúp tôi."
Bạch Nguyệt Quang vừa bực vừa buồn cười nghĩ thầm, bạn nhỏ này dễ bị lừa thật, lúc bị bán đi chắc còn giúp người ta đếm tiền,
Bạch Nguyệt Quang thấy điện thoại báo có vài cuộc gọi nhỡ, mấy cuộc là của tên cặn bã, còn lại là của bạn bè, anh có thói quen để âm báo im lặng, thế nên không biết.
Bạch Nguyệt Quang nghĩ thầm, mấy người kia chắc chờ lâu rồi, bây giờ muốn cho người ta leo cây cũng không được, quay sang hỏi ý Tiểu Đáng Thương Thụ.
“Bây giờ cậu theo tôi đến KTV trước được không?"
Tiểu Đáng Thương Thụ ngoan ngoãn gật đầu.
“Được."
Bạch Nguyệt Quang kéo Tiểu Đáng Thương đi bắt xe, đưa cậu đến KTV.
Vừa đẩy cửa đã thấy bạn bè đến đông đủ cả rồi, chào hỏi mọi người xong xuôi, cả phòng liền vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật.
Bạch Nguyệt Quang nhìn đồng hồ trên tay, chuyện vừa rồi làm trễ nãi ít thời gian, hiện đã qua mười hai giờ rồi.
Liếc mắt nhìn bánh sinh nhật trên bàn, trong lòng anh cảm thấy không ổn.
Tiểu Đáng Thương Thụ đi tới chỗ náo nhiệt ngược lại tâm trạng tốt lên không ít, quay người hát thầm vào tai Bạch Nguyệt Quang.
‘Happy birthday to you.
Happy birthday to you.’
Tiểu Đáng Thương uống rượu, thanh âm dịu dàng hơi khàn lẫn theo một ít mùi rượu, giữa tiếng hát của nhóm người tách biệt thật rõ ràng. Hơi nóng phả vào tai Bạch Nguyệt Quang, khóe miệng anh vô thức nhếch lên.
Sau khi hát xong, Tiểu Đáng Thương Thụ kiễng chân ghé vào tai Bạch Nguyệt Quang, thì thầm.
“Cảm ơn anh. Sinh nhật vui vẻ."
Bạn bè của Bạch Nguyệt Quang nhìn tư thế của hai người liền ám hiệu kéo tay nhau, bắt đầu ồn ào, người uống say khi nói chuyện cũng không cần suy nghĩ đúng sai.
“Này cậu định cướp bạn trai người ta thật à?"
Bạch Nguyệt Quang trừng mắt, như có tật giật mình mà buông lỏng tay mình, cười mắng.
“Cậu nằm mơ đi, đừng nói lung tung."
Sau đó anh đi về phía bàn, chuẩn bị cắt bánh kem.
Mọi người đều đã ăn bữa tối rồi, cho nên bánh kem cũng không có ai ăn quá hai muỗng, đều dùng để chơi đùa, Bạch Nguyệt Quang hoàn toàn né không được, bị trét kem đầy mặt.
Chỉ có Tiểu Đáng Thương Thụ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi một góc ăn bánh kem, Bạch Nguyệt Quang nhìn cậu, cảm thấy rất buồn cười.
Bạch Nguyệt Quang chuẩn bị đi WC rửa mặt, liền thấy Tiểu Đáng Thương Thụ đặt bánh kem xuống bàn, cầm giấy ăn tiến lại gần, Tiểu Đáng Thương Thụ vốn còn say, nhỏ giọng nói.
“Để tôi giúp anh nhé?"
Bạch Nguyệt Quang như cười như không nhìn cậu.
“Cậu không say à?"
Tiểu Đáng Thương Thụ giữ chặt tay Bạch Nguyệt Quang.
“Tôi giúp anh lau."
Bạch Nguyệt Quang mãi mới hiểu ra, Tiểu Đáng Thương vốn không quen ai trong phòng này, chỉ biết mỗi anh, tuy không phải quan hệ thân thiết gì nhưng cũng tính là hơi quen một chút, cho nên chỉ có thể mặc cậu đi theo.
Đến phòng vệ sinh, Bạch Nguyệt Quang lấy nước rửa mặt, mới phát hiện trên tóc cũng dính phải kem, Tiểu Đáng Thương Thụ cầm khăn giấy giúp anh lau từng chỗ, Bạch Nguyệt Quang tùy ý để cậu lau cho mình, cười hỏi.
“Có phải cậu thích tôi rồi hay không?"
Bạch Nguyệt Quang không thể trơ mắt nhìn cậu bạn nhỏ khóc, cảm thấy lòng mình cũng không thoải mái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
Cuối cùng Tiểu Đáng Thương Thụ cũng khóc đủ rồi, hai tay vẫn còn bám lấy Bạch Nguyệt Quang, giương mắt tỏ vẻ vô tội nhìn anh, viền mắt hồng hồng, dưới ánh đèn đường chiếu rọi thoạt nhìn càng thêm tội nghiệp.
Bạch Nguyệt Quang kéo tay cậu ra, cúi đầu dỗ dành.
“Hôm nay cậu có muốn về nhà không?"
Tiểu Đáng Thương Thụ không còn trả lời ‘Không biết’ nữa, hai mắt rưng rưng nói.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh ta."
Ngụ ý là không muốn về nhà, Bạch Nguyệt Quang nói.
“Vậy trước tiên cậu đi theo tôi được không?"
Sau đó suy nghĩ một hồi mới lựa lời nói tiếp.
“Tôi cùng hắn ta có quen biết, nhưng tôi không phải người xấu, sẽ không làm hại cậu."
Bạch Nguyệt Quang cũng không để ý lúc đó anh đã dỗ dành người trước mắt không khác gì dỗ dành trẻ con.
Tiểu Đáng Thương Thụ khi nãy khóc to, vừa khóc vừa nức nở, sau đó tội nghiệp nói.
“Anh là người tốt, vừa rồi anh đã giúp tôi."
Bạch Nguyệt Quang vừa bực vừa buồn cười nghĩ thầm, bạn nhỏ này dễ bị lừa thật, lúc bị bán đi chắc còn giúp người ta đếm tiền,
Bạch Nguyệt Quang thấy điện thoại báo có vài cuộc gọi nhỡ, mấy cuộc là của tên cặn bã, còn lại là của bạn bè, anh có thói quen để âm báo im lặng, thế nên không biết.
Bạch Nguyệt Quang nghĩ thầm, mấy người kia chắc chờ lâu rồi, bây giờ muốn cho người ta leo cây cũng không được, quay sang hỏi ý Tiểu Đáng Thương Thụ.
“Bây giờ cậu theo tôi đến KTV trước được không?"
Tiểu Đáng Thương Thụ ngoan ngoãn gật đầu.
“Được."
Bạch Nguyệt Quang kéo Tiểu Đáng Thương đi bắt xe, đưa cậu đến KTV.
Vừa đẩy cửa đã thấy bạn bè đến đông đủ cả rồi, chào hỏi mọi người xong xuôi, cả phòng liền vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật.
Bạch Nguyệt Quang nhìn đồng hồ trên tay, chuyện vừa rồi làm trễ nãi ít thời gian, hiện đã qua mười hai giờ rồi.
Liếc mắt nhìn bánh sinh nhật trên bàn, trong lòng anh cảm thấy không ổn.
Tiểu Đáng Thương Thụ đi tới chỗ náo nhiệt ngược lại tâm trạng tốt lên không ít, quay người hát thầm vào tai Bạch Nguyệt Quang.
‘Happy birthday to you.
Happy birthday to you.’
Tiểu Đáng Thương uống rượu, thanh âm dịu dàng hơi khàn lẫn theo một ít mùi rượu, giữa tiếng hát của nhóm người tách biệt thật rõ ràng. Hơi nóng phả vào tai Bạch Nguyệt Quang, khóe miệng anh vô thức nhếch lên.
Sau khi hát xong, Tiểu Đáng Thương Thụ kiễng chân ghé vào tai Bạch Nguyệt Quang, thì thầm.
“Cảm ơn anh. Sinh nhật vui vẻ."
Bạn bè của Bạch Nguyệt Quang nhìn tư thế của hai người liền ám hiệu kéo tay nhau, bắt đầu ồn ào, người uống say khi nói chuyện cũng không cần suy nghĩ đúng sai.
“Này cậu định cướp bạn trai người ta thật à?"
Bạch Nguyệt Quang trừng mắt, như có tật giật mình mà buông lỏng tay mình, cười mắng.
“Cậu nằm mơ đi, đừng nói lung tung."
Sau đó anh đi về phía bàn, chuẩn bị cắt bánh kem.
Mọi người đều đã ăn bữa tối rồi, cho nên bánh kem cũng không có ai ăn quá hai muỗng, đều dùng để chơi đùa, Bạch Nguyệt Quang hoàn toàn né không được, bị trét kem đầy mặt.
Chỉ có Tiểu Đáng Thương Thụ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi một góc ăn bánh kem, Bạch Nguyệt Quang nhìn cậu, cảm thấy rất buồn cười.
Bạch Nguyệt Quang chuẩn bị đi WC rửa mặt, liền thấy Tiểu Đáng Thương Thụ đặt bánh kem xuống bàn, cầm giấy ăn tiến lại gần, Tiểu Đáng Thương Thụ vốn còn say, nhỏ giọng nói.
“Để tôi giúp anh nhé?"
Bạch Nguyệt Quang như cười như không nhìn cậu.
“Cậu không say à?"
Tiểu Đáng Thương Thụ giữ chặt tay Bạch Nguyệt Quang.
“Tôi giúp anh lau."
Bạch Nguyệt Quang mãi mới hiểu ra, Tiểu Đáng Thương vốn không quen ai trong phòng này, chỉ biết mỗi anh, tuy không phải quan hệ thân thiết gì nhưng cũng tính là hơi quen một chút, cho nên chỉ có thể mặc cậu đi theo.
Đến phòng vệ sinh, Bạch Nguyệt Quang lấy nước rửa mặt, mới phát hiện trên tóc cũng dính phải kem, Tiểu Đáng Thương Thụ cầm khăn giấy giúp anh lau từng chỗ, Bạch Nguyệt Quang tùy ý để cậu lau cho mình, cười hỏi.
“Có phải cậu thích tôi rồi hay không?"
Tác giả :
Tróc Văn Công Tử