Bạch Liên Hoa Nghịch Tập
Chương 32: Chữa thương và xuất phát
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tự hắn đi, tự hắn trở về."
Liên Hoa cố gắng nửa ngày, trong thân thể cuối cùng cũng xuất hiện vài tia dị năng, tranh thủ dùng để nối lại mấy cọng xương sườn bị gãy, cam đoan thương tật bản thân sẽ không chuyển biến xấu, Liên Hoa bắt đầu tiếp tục kêu gọi Liên Ngọc.
“Chủ nhân, đừng kêu nữa, người ta mệt mỏi quá!" Không biết gọi hồn Liên Ngọc được bao lâu, cuối cùng cũng nghe được thanh âm hữu khí vô lực của nó.
“Tiểu Ngọc Nhi, mày không sao chứ? Mày đang ở đâu?" Liên Hoa vội vàng quan tâm đồng bọn của mình.
“Người ta bây giờ đang ở trong thân thể cậu." Liên Ngọc nói ra một câu dọa người.
“Trong thân thể tao? Mày làm sao chui vào đó? Ở bụng hay là ở đầu?"
“Chủ nhân! Cậu thật sự rất không biết thưởng thức đó! Người ta ở trong đan điền của cậu, người ta là cây nấm vì cậu mà bán mạng đó!" Liên Ngọc cáu kỉnh.
Liên Hoa: “…" Anh không có tu chân, làm sao biết được nơi đó nằm chỗ nào trên người!
Vì không thể kích thích trái tim nhỏ bé của Liên Ngọc, Liên Hoa quyết định nói sang chuyện khác: “Ngày đó mày làm sao cứu được tao?"
“A!" Thanh âm Liên Ngọc đột nhiên đề cao: “Chủ nhân, cậu không biết đâu! Con nhỏ luôn tìm cậu gây phiền toái kia hật sự rất đáng ghét! Hất nước lên người cậu cho con rắn bự đó cuốn lấy cậu, còn cản trở người khác không cho đi cứu cậu! Nói cái gì mà trong nước rất nguy hiểm, đội bọn họ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Rất quá đáng! Nếu không phải tui đúng lúc tiến vào thân thể cậu, sinh rất nhiều nấm năng lượng bên trong, thì cậu đã sớm bị quái vật trong nước ăn sạch!"
“Vậy giò heo, không, Hạ Chí đâu?" Liên Hoa nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên có chút khẩn trương."Hắn không cho người cứu tao sao?"
“Giò heo hả?…" Liên Ngọc tạm dừng một chút: “Hắn lúc ấy kiệt lực ngất đi rồi!"
Liên Hoa cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn không muốn nghe thấy cảnh tượng Hạ Chí không chút động lòng, tuyệt không thèm nghĩ đến việc cứu hắn, bởi vì điều đó chứng minh cố gắng mấy ngày trước của hắn không có tý hiệu quả.
“Chúng ta hiện tại ở đâu?" Liên Hoa hỏi tiếp.
“Chúng ta trôi theo dòng nước xuống hạ nguồn, tui cũng không biết chúng ta hiện tại ở nơi nào, dù sao cũng cách kinh đô rất xa."
“Vậy sao?" Liên Hoa như đang suy nghĩ.
“Liên Ngọc! Tao muốn mạnh lên! Tao muốn… mạnh hơn Hạ Chí! So với người khác càng mạnh! Chỉ cần tao hơn bọn họ, ai còn dám tính kế tao? Tưởng Tư Vũ dám tính kế tao, không phải vì hiện tại tao không đủ lợi hại sao?" Liên Hoa siết chặt nắm đấm.
“Chủ nhân, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"
“Đương nhiên! Loại cảm giác vô lực này thật không dễ chịu! Liên Ngọc, mày có biện pháp giúp tao không? Mày nhất định có đúng không?" Liên Hoa rất khẩn trương.
“Đương nhiên là có!" Liên Ngọc đắc ý dào dạt nói: “Người ta cũng là nấm đã sống rất nhiều rất nhiều năm, khẳng định có biện pháp. Nhưng mà sẽ rất vất vả nha."
“Vất vả kiểu nào cũng không sao, Thủy Mộc hệ dị năng có thiên hướng phụ trợ, chỉ cần có lực công kích cao, nhất định sẽ không kém ai!"
“Được rồi! Chờ thương thế cậu tốt lên rồi chúng ta bắt đầu! Haizzz! Người ta thật nhớ Đại Bạch? Không biết Đại Bạch có lo lắng cho người ta hay không, có nhớ người ta hay không! Một ngày không thấy, như cách ba thu! Đại Bạch ơi Đại Bạch, cậu nhất định phải chờ người ta trở về tìm cậu nha!"
Liên Hoa: “…"
(Zombie: Ôi đm, từ mấy chương trước đã biết con nấm nó ấp ủ loại tình cảm méo tốt lành gì với con hổ nhà người ta ròi. Nấm x hổ, này là cái thể loại cp gì? *lật bàn*)
Bọn họ rõ ràng vừa mới thảo luận vấn đề rất nghiêm túc đó được không? Liên Ngọc cứ như vậy mà phun ra một câu đâm thủng cái bầu không khí nghiêm túc ấy rồi! Liên Hoa rơi lệ đầy mặt, nếu không phải không thể động đậy, Liên Ngọc cũng không ở bên trong, hắn đã bóp cho nó méo hết cả người mới thôi!
“Chờ chờ!" Liên Hoa đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: “Liên Ngọc, tao muốn tu chân!"
“Tu chân?" Liên Ngọc cảm thấy kỳ quái “Sao lại muốn tu chân?"
“Bởi vì dị năng giả so với người thường sống nhiều hơn chỉ vài thập niên mà thôi. Mày ngẫm lại xem, khi mày và Hạ Chí còn đang vui vẻ hạnh phúc sống qua từng ngày, thì tao đã biến thành ông già mất rồi, hoặc là xuống lỗ luôn rồi cũng nên. Như vậy rất bi đát!"
Liên Ngọc: “…"
Nửa phút sau…
“Hu hu hu! Chủ nhân! Thực xin lỗi! Tui sao lại quên chuyện quan trọng như vậy! Người ta quên! Hu hu hu, chủ nhân, cậu muốn chết sao? Cậu muốn chết sao? Đừng mà…" Liên Ngọc kêu thảm thiết tang thương, một bên khóc, một bên rống, Liên Hoa chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương bắt đầu nhức nhối.
“Câm miệng! Tao còn chưa có chết! Muốn khóc tang thì chờ tao chết rồi nói sau." Liên Hoa thật muốn đem Liên Ngọc đi làm canh uống.
“Hu hu… hức… đừng… hức… đừng chết mà!" Liên Ngọc khóc tới đứt dây thần kinh.
Liên Hoa: “…"
Vì sao hắn cảm thấy manh sủng của mình khóc rất giả tạo? Thật nguy hiểm! Liên Hoa cảm thấy tương lai của mình về sau mờ mịt.
“Anh trai! Anh không sao chứ? Sắc mặt anh rất khó coi." Thanh âm lo lắng của con nhóc vang lên.
Liên Hoa lúc này mới nhớ tới còn có một người đang ở đây chăm sóc mình! Đại khái là thần sắc hắn vừa rồi rất vặn vẹo, dọa người ta.
“Không có việc gì, không có việc gì." Liên Hoa xổ ra một nụ cười vô cùng khó coi với con nhóc.
“Anh trai, anh đói bụng sao? Nhưng mà anh hai vẫn chưa trở về, em bây giờ không có thức ăn." Con nhóc rất ngượng ngùng.
“Không, anh không đói." Nói xong bụng Liên Hoa liền kêu lên rột rột.
Liên Hoa: “…" Thật mất mặt!
Con nhóc: “…"
“Anh trai, em ra ngoài tìm thức ăn cho anh!"
Con nhóc đứng dậy muốn đi.
“Chờ chút!" Liên Hoa vội vàng gọi lại, hắn sao lại có thể để một con nhóc như vậy đi tìm đồ ăn cho mình?
Liên Hoa giật giật ngón tay, tốt lắm, xương cốt tay hắn không có việc gì, sờ sờ quần áo, cái ba lô nhỏ mà hắn mang lúc đánh nhau với con rắn biến dị vẫn còn, hai anh em cứu hắn cũng không lấy đi thứ gì.
Liên Hoa lấy ra mấy hạt giống củ cải trắng, làm cho phát triển vài củ, lại thả vài cái Thủy Cầu vào cái nồi trên mặt đất. Hắn hiện tại vẫn đang trọng thương, việc có thể làm cũng chỉ được như vậy.
“Anh trai, anh thật lợi hại! Anh thật sự là dị năng giả!" Con nhóc thấy nước và củ cải, cao hứng cực: “Thật tốt quá, hôm nay không cần đói bụng! Anh hai nhất định sẽ rất vui."
Liên Hoa cũng cười, kết quả lồng ngực bị chấn động đau chết khiếp, vội vàng ngừng cười.
“Nhóc nấu củ cải đi!" Liên Hoa nói.
“Dạ dạ, anh trai, em là Hà Ngữ, anh em là Hà Húc, anh có thể gọi em là Tiểu Ngữ."
“Tiểu Ngữ, nơi này là chỗ nào?" Liên Hoa rốt cục có thể hỏi.
“Nơi này là thôn Hà Gia, bất quá ở đây bị một đám dị năng giả chiếm lĩnh, chúng ta chỉ có thể ở khu bên ngoài." Hà Ngữ thoạt nhìn rất tủi thân.
“Anh hai nhóc đâu?" Liên Hoa thấy cảm xúc con nhóc không tốt lắm, liền dời đề tài.
“Anh hai và rất nhiều người khác đi đến trang trại, tụi em chỉ là người thường, chỉ có thể làm chút việc tốn sức." Khi Hà Ngữ nhắc tới anh hai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười. Nhìn ra được tình cảm hai anh em rất tốt.
Liên Hoa không hỏi nữa, chỉ hỏi nơi này là chỗ nào, hắn cũng không biết tìm đường. Đường là cái gì, ăn được không?
Hiện tại cách mạt thế đã qua mấy tháng, nhân loại nên tiến hóa cũng đã tiến hóa, nên thành lập hệ thống cũng đã thành lập, sơ hình căn cứ đời sau cũng đã hình thành. Thôn Hà Gia này hẳn là một căn cứ mini, dị năng giả chiếm lấy vị trí trung tâm, người thường thì đưa ra bên ngoài, đương nhiên là ngầm sắp đặt cho tình huống bị tập kích thì sẽ có thêm một tấm lá chắn, lại có thể phục vụ cho bọn hắn.
Con nhóc Hà Ngữ bắt đầu cắt củ cải nấu canh. Liên Hoa và Liên Ngọc trao đổi một phen, rồi chữa thương.
…
“Cậu chủ! Đã tìm ba ngày! Lão Bạch hắn có khả năng…. " Hạ Hành Văn do dự một chút: “Có khả năng không còn."
Hạ Chí đứng ở bờ sông, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
“Cậu chủ, thời gian trì hoãn đã lâu lắm rồi, hành trình chúng ta đã bị ảnh hưởng, chúng ta cần đến kinh đô…" Hạ Hành Văn quả thực không dám nói thêm gì nữa, hắn cảm thấy hiện tại cậu chủ giống như một trái bom sắp nổ, làm hại hắn nơm nớp lo sợ như đang đi trên miếng băng mỏng.
“Tra được nguyên nhân không?" Hạ Chí rốt cục phun ra vài chữ lạnh như băng.
“Lần đó tang thi và biến dị thú bạo động hình như do bị cái gì đó hấp dẫn đến, lúc ấy rất hỗn loạn, căn bản không có người chú ý tới con rắn kia tại sao đột nhiên phát cuồng, rồi làm sao cuốn được lão Bạch…" Hạ Hành Văn lại câm miệng.
“Biết là ai không? Tôi không tin cậu tra không ra nỗi."
“Là Tưởng Tư Vũ trong đội hậu cần, cô ta là hiềm nghi lớn nhất, nhưng không biết cô ta làm sao. Lúc ấy cũng là do cô ta thuyết phục đội viên ở đây không đi cứu lão Bạch." Hạ Hành Văn cúi đầu, cố gắng vì bản thân biện giải: “Khi đó tôi với A Vũ bị vây ở phía sau, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, sau lại vì trấn an đám người sống sót, còn phải chăm sóc cậu đang hôn mê, chờ đến khi tôi chú ý tới lão Bạch thì đã không thấy đâu, lúc ấy đã qua nửa ngày. Tôi lập tức cho người đi tìm, nhưng mà, cái gì cũng không tìm được."
“Tưởng Tư Vũ sao?" Hạ Chí siết chặt nắm tay đến trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: “Thật là một tên ngu xuẩn không chữa được! Cư nhiên lại bị một ả đàn bà tính kế. Rất ngu, rất vô dụng."
Hạ Hành Văn tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, Hạ Hành Vũ đáng ghét, dám để hắn một mình đối mặt với lửa giận của cậu chủ, về sau đừng mong hắn sẽ cho anh ta một biểu tình dễ chịu!
Hạ Chí nhắm mắt lại, hung hăng hít một hơi: “Chúng ta đi kinh đô trước, tên ngu xuẩn kia không chết dễ dàng như vậy. Trước tiên làm những việc cần làm, để lại vài người xuống hạ nguồn tìm lần nữa, một tháng sau nếu vẫn không có tin tức thì rút về."
Hạ Chí xoa mày, mỏi mệt thở dài một tiếng. Đại Bạch từ phía xa chạy vội tới, ngao ngao vài tiếng với Hạ Chí.
Hạ Hành Văn giống như thấy ân nhân cứu mạng mà nhìn Đại Bạch, Đại Bạch đi ra ngoài ba ngày, rốt cục đã trở lại!
Nghe tiếng ngao liên tục của Đại Bạch, Hạ Chí cư nhiên cúi đầu cười vài tiếng, Hạ Hành Văn nhất thời cảm thấy mùa xuân đến rồi! Lão Bạch tuyệt đối không có việc gì!
“Cậu chủ…" Hạ Hành Văn yếu ớt nói: “Đại Bạch nói gì sao?"
“Nó nói ngửi được mùi của Liên Ngọc, bọn họ không sao, chỉ tạm thời không tìm thấy mà thôi. Không cần phái người xuống hạ nguồn nữa." Hạ Chí vẫy vẫy tay, Đại Bạch phiên bản nhỏ liền nhảy lên vai hắn.
“Liên Ngọc?" Hạ Hành Văn căn bản không biết Liên Ngọc là ai, vì Liên Ngọc chỉ xuất hiện trước mặt Hạ Chí và Đại Bạch mà thôi.
“Chỉ là một sủng vật ngu ngốc mà thôi." Hạ Chí tâm tình tốt lên nhiều lắm, cũng chịu trả lời vấn đề của Hạ Hành Văn.
Hạ Hành Văn: “…"
Lão Bạch không phải chỉ có một con thực vật biến dị gọi là Trư Lung Thảo sao? Sao giờ lại nhiều thêm một Liên Ngọc? Bất quá hắn không dám hỏi tiếp.
“Cậu chủ, vậy chúng ta có đi nơi khác tìm lão Bạch không?"
“Tự hắn đi, tự hắn trở về." Hạ Chí tựa hồ tin tưởng Liên Hoa rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn họ. Đáng tiếc Hạ Chí đoán được suy nghĩ của Liên Hoa, chứ không đoán nổi hành động của Liên Hoa. Hạ Chí đánh giá cao năng lực tìm đường của Liên Hoa rồi, thế cho nên hắn đợi lâu như vậy, tên ngu xuẩn kia còn chưa chịu vác xác về! Cuối cùng còn mệt giò heo đại nhân hắn đây tự mình đi bắt người.
“Vâng, cậu chủ, Tưởng Tư Vũ thì xử lý thế nào? Đem cô ta…" Hạ Hành Văn làm một cái thủ thế giơ tay cắt cổ.
“Không cần." Hạ Chí lộ ra một nụ cười lạnh: “Chờ tên ngu xuẩn kia trở về thì tự mình xử lý ả ta! Hiện tại không cần quản ả."
“Được!"
“Chuẩn bị thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức xuất phát."
“Vâng."
…
“Hạ thư ký." Tưởng Tư Vũ đuổi theo phía sau: “Chúng ta phải đi sao? Không tìm người sao?" Hốc mắt Tưởng Tư Vũ hồng hồng, hình như đang vì người nào đó mà tiều tụy.
Hạ Hành Văn biến thành tri thức mặt than, chỉ cho Tưởng Tư Vũ một chữ ‘ừ’, mặt không chút thay đổi.
Tưởng Tư Vũ nghiến răng: “Hạ thư ký, tôi lúc ấy cũng thấy mọi người đều bị thương rất nặng, nên mới không cho mọi người xuống nước tìm người, tôi thật sự không phải cố ý." Tưởng Tư Vũ trưng ra biểu tình hoa lê đái vũ quả thật rất dễ khiến người thương tiếc, đáng tiếc Hạ Hành Văn không ăn nổi cái bộ này, huống chi, hắn đã gần như biết rõ chân tướng, nếu cậu chủ muốn giữ ả này lại cho lão Bạch xử lý, vậy coi như hắn không biết cái gì.
“Ừ." Vẫn là một chữ, nói xong Hạ Hành Văn xoay người bước đi, bỏ lại Tưởng Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhó khó coi.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tự hắn đi, tự hắn trở về."
Liên Hoa cố gắng nửa ngày, trong thân thể cuối cùng cũng xuất hiện vài tia dị năng, tranh thủ dùng để nối lại mấy cọng xương sườn bị gãy, cam đoan thương tật bản thân sẽ không chuyển biến xấu, Liên Hoa bắt đầu tiếp tục kêu gọi Liên Ngọc.
“Chủ nhân, đừng kêu nữa, người ta mệt mỏi quá!" Không biết gọi hồn Liên Ngọc được bao lâu, cuối cùng cũng nghe được thanh âm hữu khí vô lực của nó.
“Tiểu Ngọc Nhi, mày không sao chứ? Mày đang ở đâu?" Liên Hoa vội vàng quan tâm đồng bọn của mình.
“Người ta bây giờ đang ở trong thân thể cậu." Liên Ngọc nói ra một câu dọa người.
“Trong thân thể tao? Mày làm sao chui vào đó? Ở bụng hay là ở đầu?"
“Chủ nhân! Cậu thật sự rất không biết thưởng thức đó! Người ta ở trong đan điền của cậu, người ta là cây nấm vì cậu mà bán mạng đó!" Liên Ngọc cáu kỉnh.
Liên Hoa: “…" Anh không có tu chân, làm sao biết được nơi đó nằm chỗ nào trên người!
Vì không thể kích thích trái tim nhỏ bé của Liên Ngọc, Liên Hoa quyết định nói sang chuyện khác: “Ngày đó mày làm sao cứu được tao?"
“A!" Thanh âm Liên Ngọc đột nhiên đề cao: “Chủ nhân, cậu không biết đâu! Con nhỏ luôn tìm cậu gây phiền toái kia hật sự rất đáng ghét! Hất nước lên người cậu cho con rắn bự đó cuốn lấy cậu, còn cản trở người khác không cho đi cứu cậu! Nói cái gì mà trong nước rất nguy hiểm, đội bọn họ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Rất quá đáng! Nếu không phải tui đúng lúc tiến vào thân thể cậu, sinh rất nhiều nấm năng lượng bên trong, thì cậu đã sớm bị quái vật trong nước ăn sạch!"
“Vậy giò heo, không, Hạ Chí đâu?" Liên Hoa nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên có chút khẩn trương."Hắn không cho người cứu tao sao?"
“Giò heo hả?…" Liên Ngọc tạm dừng một chút: “Hắn lúc ấy kiệt lực ngất đi rồi!"
Liên Hoa cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn không muốn nghe thấy cảnh tượng Hạ Chí không chút động lòng, tuyệt không thèm nghĩ đến việc cứu hắn, bởi vì điều đó chứng minh cố gắng mấy ngày trước của hắn không có tý hiệu quả.
“Chúng ta hiện tại ở đâu?" Liên Hoa hỏi tiếp.
“Chúng ta trôi theo dòng nước xuống hạ nguồn, tui cũng không biết chúng ta hiện tại ở nơi nào, dù sao cũng cách kinh đô rất xa."
“Vậy sao?" Liên Hoa như đang suy nghĩ.
“Liên Ngọc! Tao muốn mạnh lên! Tao muốn… mạnh hơn Hạ Chí! So với người khác càng mạnh! Chỉ cần tao hơn bọn họ, ai còn dám tính kế tao? Tưởng Tư Vũ dám tính kế tao, không phải vì hiện tại tao không đủ lợi hại sao?" Liên Hoa siết chặt nắm đấm.
“Chủ nhân, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"
“Đương nhiên! Loại cảm giác vô lực này thật không dễ chịu! Liên Ngọc, mày có biện pháp giúp tao không? Mày nhất định có đúng không?" Liên Hoa rất khẩn trương.
“Đương nhiên là có!" Liên Ngọc đắc ý dào dạt nói: “Người ta cũng là nấm đã sống rất nhiều rất nhiều năm, khẳng định có biện pháp. Nhưng mà sẽ rất vất vả nha."
“Vất vả kiểu nào cũng không sao, Thủy Mộc hệ dị năng có thiên hướng phụ trợ, chỉ cần có lực công kích cao, nhất định sẽ không kém ai!"
“Được rồi! Chờ thương thế cậu tốt lên rồi chúng ta bắt đầu! Haizzz! Người ta thật nhớ Đại Bạch? Không biết Đại Bạch có lo lắng cho người ta hay không, có nhớ người ta hay không! Một ngày không thấy, như cách ba thu! Đại Bạch ơi Đại Bạch, cậu nhất định phải chờ người ta trở về tìm cậu nha!"
Liên Hoa: “…"
(Zombie: Ôi đm, từ mấy chương trước đã biết con nấm nó ấp ủ loại tình cảm méo tốt lành gì với con hổ nhà người ta ròi. Nấm x hổ, này là cái thể loại cp gì? *lật bàn*)
Bọn họ rõ ràng vừa mới thảo luận vấn đề rất nghiêm túc đó được không? Liên Ngọc cứ như vậy mà phun ra một câu đâm thủng cái bầu không khí nghiêm túc ấy rồi! Liên Hoa rơi lệ đầy mặt, nếu không phải không thể động đậy, Liên Ngọc cũng không ở bên trong, hắn đã bóp cho nó méo hết cả người mới thôi!
“Chờ chờ!" Liên Hoa đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: “Liên Ngọc, tao muốn tu chân!"
“Tu chân?" Liên Ngọc cảm thấy kỳ quái “Sao lại muốn tu chân?"
“Bởi vì dị năng giả so với người thường sống nhiều hơn chỉ vài thập niên mà thôi. Mày ngẫm lại xem, khi mày và Hạ Chí còn đang vui vẻ hạnh phúc sống qua từng ngày, thì tao đã biến thành ông già mất rồi, hoặc là xuống lỗ luôn rồi cũng nên. Như vậy rất bi đát!"
Liên Ngọc: “…"
Nửa phút sau…
“Hu hu hu! Chủ nhân! Thực xin lỗi! Tui sao lại quên chuyện quan trọng như vậy! Người ta quên! Hu hu hu, chủ nhân, cậu muốn chết sao? Cậu muốn chết sao? Đừng mà…" Liên Ngọc kêu thảm thiết tang thương, một bên khóc, một bên rống, Liên Hoa chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương bắt đầu nhức nhối.
“Câm miệng! Tao còn chưa có chết! Muốn khóc tang thì chờ tao chết rồi nói sau." Liên Hoa thật muốn đem Liên Ngọc đi làm canh uống.
“Hu hu… hức… đừng… hức… đừng chết mà!" Liên Ngọc khóc tới đứt dây thần kinh.
Liên Hoa: “…"
Vì sao hắn cảm thấy manh sủng của mình khóc rất giả tạo? Thật nguy hiểm! Liên Hoa cảm thấy tương lai của mình về sau mờ mịt.
“Anh trai! Anh không sao chứ? Sắc mặt anh rất khó coi." Thanh âm lo lắng của con nhóc vang lên.
Liên Hoa lúc này mới nhớ tới còn có một người đang ở đây chăm sóc mình! Đại khái là thần sắc hắn vừa rồi rất vặn vẹo, dọa người ta.
“Không có việc gì, không có việc gì." Liên Hoa xổ ra một nụ cười vô cùng khó coi với con nhóc.
“Anh trai, anh đói bụng sao? Nhưng mà anh hai vẫn chưa trở về, em bây giờ không có thức ăn." Con nhóc rất ngượng ngùng.
“Không, anh không đói." Nói xong bụng Liên Hoa liền kêu lên rột rột.
Liên Hoa: “…" Thật mất mặt!
Con nhóc: “…"
“Anh trai, em ra ngoài tìm thức ăn cho anh!"
Con nhóc đứng dậy muốn đi.
“Chờ chút!" Liên Hoa vội vàng gọi lại, hắn sao lại có thể để một con nhóc như vậy đi tìm đồ ăn cho mình?
Liên Hoa giật giật ngón tay, tốt lắm, xương cốt tay hắn không có việc gì, sờ sờ quần áo, cái ba lô nhỏ mà hắn mang lúc đánh nhau với con rắn biến dị vẫn còn, hai anh em cứu hắn cũng không lấy đi thứ gì.
Liên Hoa lấy ra mấy hạt giống củ cải trắng, làm cho phát triển vài củ, lại thả vài cái Thủy Cầu vào cái nồi trên mặt đất. Hắn hiện tại vẫn đang trọng thương, việc có thể làm cũng chỉ được như vậy.
“Anh trai, anh thật lợi hại! Anh thật sự là dị năng giả!" Con nhóc thấy nước và củ cải, cao hứng cực: “Thật tốt quá, hôm nay không cần đói bụng! Anh hai nhất định sẽ rất vui."
Liên Hoa cũng cười, kết quả lồng ngực bị chấn động đau chết khiếp, vội vàng ngừng cười.
“Nhóc nấu củ cải đi!" Liên Hoa nói.
“Dạ dạ, anh trai, em là Hà Ngữ, anh em là Hà Húc, anh có thể gọi em là Tiểu Ngữ."
“Tiểu Ngữ, nơi này là chỗ nào?" Liên Hoa rốt cục có thể hỏi.
“Nơi này là thôn Hà Gia, bất quá ở đây bị một đám dị năng giả chiếm lĩnh, chúng ta chỉ có thể ở khu bên ngoài." Hà Ngữ thoạt nhìn rất tủi thân.
“Anh hai nhóc đâu?" Liên Hoa thấy cảm xúc con nhóc không tốt lắm, liền dời đề tài.
“Anh hai và rất nhiều người khác đi đến trang trại, tụi em chỉ là người thường, chỉ có thể làm chút việc tốn sức." Khi Hà Ngữ nhắc tới anh hai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười. Nhìn ra được tình cảm hai anh em rất tốt.
Liên Hoa không hỏi nữa, chỉ hỏi nơi này là chỗ nào, hắn cũng không biết tìm đường. Đường là cái gì, ăn được không?
Hiện tại cách mạt thế đã qua mấy tháng, nhân loại nên tiến hóa cũng đã tiến hóa, nên thành lập hệ thống cũng đã thành lập, sơ hình căn cứ đời sau cũng đã hình thành. Thôn Hà Gia này hẳn là một căn cứ mini, dị năng giả chiếm lấy vị trí trung tâm, người thường thì đưa ra bên ngoài, đương nhiên là ngầm sắp đặt cho tình huống bị tập kích thì sẽ có thêm một tấm lá chắn, lại có thể phục vụ cho bọn hắn.
Con nhóc Hà Ngữ bắt đầu cắt củ cải nấu canh. Liên Hoa và Liên Ngọc trao đổi một phen, rồi chữa thương.
…
“Cậu chủ! Đã tìm ba ngày! Lão Bạch hắn có khả năng…. " Hạ Hành Văn do dự một chút: “Có khả năng không còn."
Hạ Chí đứng ở bờ sông, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
“Cậu chủ, thời gian trì hoãn đã lâu lắm rồi, hành trình chúng ta đã bị ảnh hưởng, chúng ta cần đến kinh đô…" Hạ Hành Văn quả thực không dám nói thêm gì nữa, hắn cảm thấy hiện tại cậu chủ giống như một trái bom sắp nổ, làm hại hắn nơm nớp lo sợ như đang đi trên miếng băng mỏng.
“Tra được nguyên nhân không?" Hạ Chí rốt cục phun ra vài chữ lạnh như băng.
“Lần đó tang thi và biến dị thú bạo động hình như do bị cái gì đó hấp dẫn đến, lúc ấy rất hỗn loạn, căn bản không có người chú ý tới con rắn kia tại sao đột nhiên phát cuồng, rồi làm sao cuốn được lão Bạch…" Hạ Hành Văn lại câm miệng.
“Biết là ai không? Tôi không tin cậu tra không ra nỗi."
“Là Tưởng Tư Vũ trong đội hậu cần, cô ta là hiềm nghi lớn nhất, nhưng không biết cô ta làm sao. Lúc ấy cũng là do cô ta thuyết phục đội viên ở đây không đi cứu lão Bạch." Hạ Hành Văn cúi đầu, cố gắng vì bản thân biện giải: “Khi đó tôi với A Vũ bị vây ở phía sau, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, sau lại vì trấn an đám người sống sót, còn phải chăm sóc cậu đang hôn mê, chờ đến khi tôi chú ý tới lão Bạch thì đã không thấy đâu, lúc ấy đã qua nửa ngày. Tôi lập tức cho người đi tìm, nhưng mà, cái gì cũng không tìm được."
“Tưởng Tư Vũ sao?" Hạ Chí siết chặt nắm tay đến trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: “Thật là một tên ngu xuẩn không chữa được! Cư nhiên lại bị một ả đàn bà tính kế. Rất ngu, rất vô dụng."
Hạ Hành Văn tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, Hạ Hành Vũ đáng ghét, dám để hắn một mình đối mặt với lửa giận của cậu chủ, về sau đừng mong hắn sẽ cho anh ta một biểu tình dễ chịu!
Hạ Chí nhắm mắt lại, hung hăng hít một hơi: “Chúng ta đi kinh đô trước, tên ngu xuẩn kia không chết dễ dàng như vậy. Trước tiên làm những việc cần làm, để lại vài người xuống hạ nguồn tìm lần nữa, một tháng sau nếu vẫn không có tin tức thì rút về."
Hạ Chí xoa mày, mỏi mệt thở dài một tiếng. Đại Bạch từ phía xa chạy vội tới, ngao ngao vài tiếng với Hạ Chí.
Hạ Hành Văn giống như thấy ân nhân cứu mạng mà nhìn Đại Bạch, Đại Bạch đi ra ngoài ba ngày, rốt cục đã trở lại!
Nghe tiếng ngao liên tục của Đại Bạch, Hạ Chí cư nhiên cúi đầu cười vài tiếng, Hạ Hành Văn nhất thời cảm thấy mùa xuân đến rồi! Lão Bạch tuyệt đối không có việc gì!
“Cậu chủ…" Hạ Hành Văn yếu ớt nói: “Đại Bạch nói gì sao?"
“Nó nói ngửi được mùi của Liên Ngọc, bọn họ không sao, chỉ tạm thời không tìm thấy mà thôi. Không cần phái người xuống hạ nguồn nữa." Hạ Chí vẫy vẫy tay, Đại Bạch phiên bản nhỏ liền nhảy lên vai hắn.
“Liên Ngọc?" Hạ Hành Văn căn bản không biết Liên Ngọc là ai, vì Liên Ngọc chỉ xuất hiện trước mặt Hạ Chí và Đại Bạch mà thôi.
“Chỉ là một sủng vật ngu ngốc mà thôi." Hạ Chí tâm tình tốt lên nhiều lắm, cũng chịu trả lời vấn đề của Hạ Hành Văn.
Hạ Hành Văn: “…"
Lão Bạch không phải chỉ có một con thực vật biến dị gọi là Trư Lung Thảo sao? Sao giờ lại nhiều thêm một Liên Ngọc? Bất quá hắn không dám hỏi tiếp.
“Cậu chủ, vậy chúng ta có đi nơi khác tìm lão Bạch không?"
“Tự hắn đi, tự hắn trở về." Hạ Chí tựa hồ tin tưởng Liên Hoa rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn họ. Đáng tiếc Hạ Chí đoán được suy nghĩ của Liên Hoa, chứ không đoán nổi hành động của Liên Hoa. Hạ Chí đánh giá cao năng lực tìm đường của Liên Hoa rồi, thế cho nên hắn đợi lâu như vậy, tên ngu xuẩn kia còn chưa chịu vác xác về! Cuối cùng còn mệt giò heo đại nhân hắn đây tự mình đi bắt người.
“Vâng, cậu chủ, Tưởng Tư Vũ thì xử lý thế nào? Đem cô ta…" Hạ Hành Văn làm một cái thủ thế giơ tay cắt cổ.
“Không cần." Hạ Chí lộ ra một nụ cười lạnh: “Chờ tên ngu xuẩn kia trở về thì tự mình xử lý ả ta! Hiện tại không cần quản ả."
“Được!"
“Chuẩn bị thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức xuất phát."
“Vâng."
…
“Hạ thư ký." Tưởng Tư Vũ đuổi theo phía sau: “Chúng ta phải đi sao? Không tìm người sao?" Hốc mắt Tưởng Tư Vũ hồng hồng, hình như đang vì người nào đó mà tiều tụy.
Hạ Hành Văn biến thành tri thức mặt than, chỉ cho Tưởng Tư Vũ một chữ ‘ừ’, mặt không chút thay đổi.
Tưởng Tư Vũ nghiến răng: “Hạ thư ký, tôi lúc ấy cũng thấy mọi người đều bị thương rất nặng, nên mới không cho mọi người xuống nước tìm người, tôi thật sự không phải cố ý." Tưởng Tư Vũ trưng ra biểu tình hoa lê đái vũ quả thật rất dễ khiến người thương tiếc, đáng tiếc Hạ Hành Văn không ăn nổi cái bộ này, huống chi, hắn đã gần như biết rõ chân tướng, nếu cậu chủ muốn giữ ả này lại cho lão Bạch xử lý, vậy coi như hắn không biết cái gì.
“Ừ." Vẫn là một chữ, nói xong Hạ Hành Văn xoay người bước đi, bỏ lại Tưởng Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhó khó coi.
Tác giả :
Tuế Nguyệt Đại Đao Lưu