Bạch Hạnh Lang
Chương 4
“Đây là có chuyện gì!?"
Khi Bích Diễn nghe tin Mạc Hàn bị tống vào đại lao, liền từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, tim thiếu chút nữa thì ngừng đập, hạ nhân kinh hách vội vàng đi mời đại phu, thủ hạ tâm phúc biết chuyện cũng vội vã chạy tới.
“Thành chủ, bằng hữu của ngài bị tố cáo cùng người khác thông gian, phủ nha đại nhân vẫn đang điều tra."
“Hoang đường! Hai người bọn họ quy quy củ củ, nào có chuyện gì không thể cho ai biết! Ta cũng thường xuyên lui tới Chu gia, có phải cũng tính luôn ta cùng hai người họ cấu kết hay không!?" Mấy ngày trước bệnh tim tái phát, hắn chỉ đành phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi, tuy rằng hiện tại vô cùng tức giận, cũng không che giấu được hai gò má tái nhợt.
“Cho dù Chu đại nhân Côn thành khăng khăng tố cáo Mạc công tử, nha môn vẫn hoàn toàn hành sự theo luật, không hề vu oan người tốt. Thành chủ người đừng lo lắng nữa! Phủ nha đại nhân ngay thẳng chính trực, nếu Mạc công tử xác thực vô tội, sẽ cho y một cái công đạo. Ngược lại ngài phải an tâm tĩnh dưỡng, phải tránh nổi giận a!"
“Hừ..." Bích Diễn cũng biết bản thân xúc động, thời điểm Hình đại nhân thay cha lên giữ chức ở nha môn, kinh nghiệm phá án phong phú, công chính nghiêm minh, quả thật không phản đối... Hắn cố gắng bình ổn nôn nóng trong lòng, nhưng vô ích, bất an mơ hồ kia là vì cớ gì?
“Thành chủ ngài quay về nghỉ ngơi thêm chút đi, sắc mặt ngài thoạt nhìn rất kém." Ai, sao trời sinh ngài lại có thứ bệnh khó chữa như vậy, dốc hết lực của toàn thành cũng chỉ miễn cưỡng có thể kéo dài sinh mệnh, nếu không thể tìm được tử liên hoa ngàn năm khó gặp, sinh trưởng trên đỉnh trời, thì về sau thành chủ tuổi càng nhiều, bệnh sẽ càng nặng, chỉ sợ...
“Ân..." Đông đông đông tiếng tim đập nhanh vượt quá người bình thường, cực nhanh co rút lại, khiến cho Bích Diễn cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, hắn mệt mỏi cực điểm thiếp đi, đột nhiên nhớ tới chuyện chưa làm xong.
“Thúc phụ đâu... Có động tĩnh gì..."
“Lão đã tống những ngoại nhân nháo sự đi rồi, gần đây cũng thu liễm rất nhiều, không có dị trạng gì."
“Vậy sao, vậy là tốt rồi..."
Dân chúng Bích thành chỉ muốn sống an an ổn ổn, không cần cuộc sống phồn hoa phú quý, không cần hưởng thụ hư vinh mỹ lệ thoáng qua, mỗi ngày trôi đi có thể quý trọng phần hạnh phúc bình đạm an ổn này, không bị chiến tranh loạn lạc ảnh hưởng, không bị bệnh dịch hoành hành, bảo hộ hạnh phúc của người dân Bích thành, chính là chức trách của thành chủ hắn.
Thế nhưng bảy ngày sau, thuộc hạ hấp tấp hướng hắn báo cáo, Mạc Hàn có thể bị phán quyết có tội, Bích Diễn quả thực khó mà tin được, không để ý người khác khuyên can, chống đỡ thân thể vẫn còn mang bệnh thay y phục đi tới hình đường.
“Chu thị phu nhân tái cung khai một lần nữa, nhưng bản đại nhân nhắc nhở phu nhân, ngụy cung chính là đại trọng tội, chẳng những phải diễu hành thị chúng, mà còn bị chặt đứt hai tay trục xuất khỏi Bích thành, phu nhân khả rõ ràng!?" Kinh đường mộc* đập xuống, thanh thanh uy vũ.
Kinh đường mộc: Là thứ quan huyện thời cổ dùng để đập lên bàn, có tác dụng làm phạm nhân kinh sợ, đôi khi cũng dùng để thể hiện sự tức giận. (theo nhuoclinh.wordpress.com)
“Dân, dân phụ không dám lừa gạt đại nhân... Xác thực, đúng là Mạc Hàn này, súc sinh... Đêm hôm khuya khoắt leo lên giường dân phụ, thú tính đại phát, bôi nhọ thanh danh của thiếp thân..." Không làm thì thôi, nếu đã làm phải làm đến cùng, cắn răng, tiếp tục cung khai: “Lúc trước thấy hắn lẻ loi một mình đáng thương, mới hảo tâm cho hắn nghỉ lại một đêm, không ngờ hắn nửa đêm trở mặt, về sau cũng không chịu đi, uy hiếp đe dọa dân phụ, còn nói nếu không mặc hắn lăng nhục, hắn sẽ đem chuyện nói cho mọi người đều biết... Thiếp thân... Đành phải tạm nhân nhượng vì đại cục... Ô ô..." Nàng cúi đầu nước mắt rơi lã chã, bi thương khóc kêu, cũng là tận lực tránh đi mục quang của Mạc Hàn.
“Mạc Hàn, ngươi giải thích thế nào!?"
“Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*. Mặc dù sống cùng một nhà, nhưng Mạc Hàn này tuyệt đối chưa hề vượt qua quân tử chi lễ, ta không biết Chu đại nương vì sao phải nói như vậy." Thán*, vì sao phải nói dối? Vì sao phải vứt bỏ tình nghĩa bọn họ từng có? Mạc Hàn không hiểu, chính là trong lòng chua xót, có lẽ căn bản mình không thích hợp cùng người khác ở chung lâu, lưu lạc thiên nhai có lẽ là số mệnh.
Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Ý là có người cố ý đổ tội, tránh cũng không được
Thán: Tiếng thở dài
“Đại nhân ngài nhất định phải vì tiện nội chủ trì công đạo! Thê tử trong lúc ta đi xa bị người khác vũ nhục như vậy! Đó cũng là xúc phạm lớn đối với ta! Trừ bỏ lời khai của tiện nội, còn có nhiều vị hàng xóm cũng chứng thực lang tử *** tâm* của Mạc Hàn, chứng cớ chuẩn xác, thỉnh ngài nghiêm trị!" Chu Hoà chỉ vào Mạc Hàn lên án, từng câu từng chữ âm vang.
Lang tử *** tâm: Có ý đồ bất chính đối với người phụ nữ
“Không có khả năng..." Bích Diễn tuyệt đối không tin Mạc Hàn làm ra việc cầm thú như vậy, Chu đại nương nói dối! Nhìn ánh mắt nàng phiêu di bất định*, rõ ràng là thấp thỏm không yên!
Phiêu di bất định: Ý chỉ ánh mắt không dừng tại một nơi mà đảo liên tục, phản ứng thường có ở người đang nói dối
“Thế chất sao có thể chắc chắn như vậy, nhân chứng vật chứng ở đây, đều chỉ hướng Mạc Hàn, chẳng lẽ thế chất muốn bao che kẻ có tội?" Bích Tứ vẫn lấy thân phận Bích thành trưởng lão ngồi một bên chờ phán xét, gặp Bích Diễn muốn nhúng tay, không đồng ý lên tiếng thu cương ghìm ngựa*.
Thu cương ghìm ngựa: Ý chỉ ngăn cản không cho Bích Diễn nhúng tay vào
“Ta không phải đang bao che kẻ có tội, chỉ là cho rằng nhân chứng vật chứng còn có nhiều điểm khả nghi, cần điều tra kĩ càng, không nên vọng loạn kết luận, để tránh oan uổng người tốt." Ánh mắt Mạc Hàn thanh trong thấu triệt, tuyệt không phải loại *** ma ô uế, đây nhất định là cố ý vu oan! Chỉ cần cho hắn thời gian hắn nhất định có thể điều tra rõ ràng chân tướng!
“Quá trình thẩm tra xử lí từng nghi phạm đều đối xử bình đẳng, không có đạo lý vì Mạc Hàn đặc biệt có ngoại lệ, bản phủ muốn điều tra toàn bộ nhân chứng vật chứng." Hình Thiên Uy chưởng lý nha môn Bích thành hơn năm mươi năm, điều tự hào nhất chính là hắn trên công đường, chưa từng đối xử đặc biệt với bất cứ ai.
“Hình đại nhân, chứng cớ xác thực có khả năng phải điều tra thêm, tốc thẩm tốc quyết* tuy là chuyện tốt, nhưng không nên bởi vậy mà coi thường việc tìm ra chân tướng, bản thành chủ nguyện ý thay Mạc Hàn bảo đảm, thỉnh đại nhân tạm hoãn phán quyết." Bích Diễn lấy thân phận thành chủ, thành khẩn thỉnh cầu, nhưng hắn chung quy cùng Mạc Hàn quen biết không sâu, đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng mà không hề hay biết...
Tốc thẩm tốc quyết: Thẩm tra và kết luận nhanh
“Pháp lý bất ngoại nhân thường*, nếu thành chủ người đảm bảo, vậy bản phủ sẽ tiếp nhận. Người tới! Đem Mạc Hàn quay về đại lao, hai mươi ngày sau chọn ngày tái thẩm!" Vung tay lên, vận mệnh Mạc Hàn ── như vậy đã định.
Pháp lý bất ngoại nhân thường: Hình như là pháp luật cũng xét đến tình người thì phải
Ta nói sao mấy người này dốt thế nhỉ, án này chỉ dùng một mẹo nhỏ là giải xong, cần gì cãi qua cãi lại làm gì. Mạc Hàn chỉ cần lên thì thầm với Hình đại nhân cầu ngài cùng y diễn một vở kịch, kêu đại phu đến bắt mạch chứng thực Mạc Hàn bị bất lực là bọn kia lòi đuôi ngay. Sau khi bắt bọn chúng nhận tội, Hình đại nhân chỉ việc nói đây là mưu kế của ngài, để thử bọn người kia. Vậy là Mạc Hàn vừa được minh oan mà Hình đại nhân còn được thêm tiếng thơm, một mũi tên trúng hai con chim. Đơn giản mà hữu dụng, thế mà chả ai nghĩ ra ( ̄ー ̄)
Mà ngẫm lại nếu như thế chắc chương sau hẻm được gặp anh công quá, đây là ta đoán thôi nhá, chương sau anh công sẽ nhảy ra cướp mỹ nhân về bên mình, há há (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
Khi Bích Diễn nghe tin Mạc Hàn bị tống vào đại lao, liền từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, tim thiếu chút nữa thì ngừng đập, hạ nhân kinh hách vội vàng đi mời đại phu, thủ hạ tâm phúc biết chuyện cũng vội vã chạy tới.
“Thành chủ, bằng hữu của ngài bị tố cáo cùng người khác thông gian, phủ nha đại nhân vẫn đang điều tra."
“Hoang đường! Hai người bọn họ quy quy củ củ, nào có chuyện gì không thể cho ai biết! Ta cũng thường xuyên lui tới Chu gia, có phải cũng tính luôn ta cùng hai người họ cấu kết hay không!?" Mấy ngày trước bệnh tim tái phát, hắn chỉ đành phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi, tuy rằng hiện tại vô cùng tức giận, cũng không che giấu được hai gò má tái nhợt.
“Cho dù Chu đại nhân Côn thành khăng khăng tố cáo Mạc công tử, nha môn vẫn hoàn toàn hành sự theo luật, không hề vu oan người tốt. Thành chủ người đừng lo lắng nữa! Phủ nha đại nhân ngay thẳng chính trực, nếu Mạc công tử xác thực vô tội, sẽ cho y một cái công đạo. Ngược lại ngài phải an tâm tĩnh dưỡng, phải tránh nổi giận a!"
“Hừ..." Bích Diễn cũng biết bản thân xúc động, thời điểm Hình đại nhân thay cha lên giữ chức ở nha môn, kinh nghiệm phá án phong phú, công chính nghiêm minh, quả thật không phản đối... Hắn cố gắng bình ổn nôn nóng trong lòng, nhưng vô ích, bất an mơ hồ kia là vì cớ gì?
“Thành chủ ngài quay về nghỉ ngơi thêm chút đi, sắc mặt ngài thoạt nhìn rất kém." Ai, sao trời sinh ngài lại có thứ bệnh khó chữa như vậy, dốc hết lực của toàn thành cũng chỉ miễn cưỡng có thể kéo dài sinh mệnh, nếu không thể tìm được tử liên hoa ngàn năm khó gặp, sinh trưởng trên đỉnh trời, thì về sau thành chủ tuổi càng nhiều, bệnh sẽ càng nặng, chỉ sợ...
“Ân..." Đông đông đông tiếng tim đập nhanh vượt quá người bình thường, cực nhanh co rút lại, khiến cho Bích Diễn cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, hắn mệt mỏi cực điểm thiếp đi, đột nhiên nhớ tới chuyện chưa làm xong.
“Thúc phụ đâu... Có động tĩnh gì..."
“Lão đã tống những ngoại nhân nháo sự đi rồi, gần đây cũng thu liễm rất nhiều, không có dị trạng gì."
“Vậy sao, vậy là tốt rồi..."
Dân chúng Bích thành chỉ muốn sống an an ổn ổn, không cần cuộc sống phồn hoa phú quý, không cần hưởng thụ hư vinh mỹ lệ thoáng qua, mỗi ngày trôi đi có thể quý trọng phần hạnh phúc bình đạm an ổn này, không bị chiến tranh loạn lạc ảnh hưởng, không bị bệnh dịch hoành hành, bảo hộ hạnh phúc của người dân Bích thành, chính là chức trách của thành chủ hắn.
Thế nhưng bảy ngày sau, thuộc hạ hấp tấp hướng hắn báo cáo, Mạc Hàn có thể bị phán quyết có tội, Bích Diễn quả thực khó mà tin được, không để ý người khác khuyên can, chống đỡ thân thể vẫn còn mang bệnh thay y phục đi tới hình đường.
“Chu thị phu nhân tái cung khai một lần nữa, nhưng bản đại nhân nhắc nhở phu nhân, ngụy cung chính là đại trọng tội, chẳng những phải diễu hành thị chúng, mà còn bị chặt đứt hai tay trục xuất khỏi Bích thành, phu nhân khả rõ ràng!?" Kinh đường mộc* đập xuống, thanh thanh uy vũ.
Kinh đường mộc: Là thứ quan huyện thời cổ dùng để đập lên bàn, có tác dụng làm phạm nhân kinh sợ, đôi khi cũng dùng để thể hiện sự tức giận. (theo nhuoclinh.wordpress.com)
“Dân, dân phụ không dám lừa gạt đại nhân... Xác thực, đúng là Mạc Hàn này, súc sinh... Đêm hôm khuya khoắt leo lên giường dân phụ, thú tính đại phát, bôi nhọ thanh danh của thiếp thân..." Không làm thì thôi, nếu đã làm phải làm đến cùng, cắn răng, tiếp tục cung khai: “Lúc trước thấy hắn lẻ loi một mình đáng thương, mới hảo tâm cho hắn nghỉ lại một đêm, không ngờ hắn nửa đêm trở mặt, về sau cũng không chịu đi, uy hiếp đe dọa dân phụ, còn nói nếu không mặc hắn lăng nhục, hắn sẽ đem chuyện nói cho mọi người đều biết... Thiếp thân... Đành phải tạm nhân nhượng vì đại cục... Ô ô..." Nàng cúi đầu nước mắt rơi lã chã, bi thương khóc kêu, cũng là tận lực tránh đi mục quang của Mạc Hàn.
“Mạc Hàn, ngươi giải thích thế nào!?"
“Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*. Mặc dù sống cùng một nhà, nhưng Mạc Hàn này tuyệt đối chưa hề vượt qua quân tử chi lễ, ta không biết Chu đại nương vì sao phải nói như vậy." Thán*, vì sao phải nói dối? Vì sao phải vứt bỏ tình nghĩa bọn họ từng có? Mạc Hàn không hiểu, chính là trong lòng chua xót, có lẽ căn bản mình không thích hợp cùng người khác ở chung lâu, lưu lạc thiên nhai có lẽ là số mệnh.
Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Ý là có người cố ý đổ tội, tránh cũng không được
Thán: Tiếng thở dài
“Đại nhân ngài nhất định phải vì tiện nội chủ trì công đạo! Thê tử trong lúc ta đi xa bị người khác vũ nhục như vậy! Đó cũng là xúc phạm lớn đối với ta! Trừ bỏ lời khai của tiện nội, còn có nhiều vị hàng xóm cũng chứng thực lang tử *** tâm* của Mạc Hàn, chứng cớ chuẩn xác, thỉnh ngài nghiêm trị!" Chu Hoà chỉ vào Mạc Hàn lên án, từng câu từng chữ âm vang.
Lang tử *** tâm: Có ý đồ bất chính đối với người phụ nữ
“Không có khả năng..." Bích Diễn tuyệt đối không tin Mạc Hàn làm ra việc cầm thú như vậy, Chu đại nương nói dối! Nhìn ánh mắt nàng phiêu di bất định*, rõ ràng là thấp thỏm không yên!
Phiêu di bất định: Ý chỉ ánh mắt không dừng tại một nơi mà đảo liên tục, phản ứng thường có ở người đang nói dối
“Thế chất sao có thể chắc chắn như vậy, nhân chứng vật chứng ở đây, đều chỉ hướng Mạc Hàn, chẳng lẽ thế chất muốn bao che kẻ có tội?" Bích Tứ vẫn lấy thân phận Bích thành trưởng lão ngồi một bên chờ phán xét, gặp Bích Diễn muốn nhúng tay, không đồng ý lên tiếng thu cương ghìm ngựa*.
Thu cương ghìm ngựa: Ý chỉ ngăn cản không cho Bích Diễn nhúng tay vào
“Ta không phải đang bao che kẻ có tội, chỉ là cho rằng nhân chứng vật chứng còn có nhiều điểm khả nghi, cần điều tra kĩ càng, không nên vọng loạn kết luận, để tránh oan uổng người tốt." Ánh mắt Mạc Hàn thanh trong thấu triệt, tuyệt không phải loại *** ma ô uế, đây nhất định là cố ý vu oan! Chỉ cần cho hắn thời gian hắn nhất định có thể điều tra rõ ràng chân tướng!
“Quá trình thẩm tra xử lí từng nghi phạm đều đối xử bình đẳng, không có đạo lý vì Mạc Hàn đặc biệt có ngoại lệ, bản phủ muốn điều tra toàn bộ nhân chứng vật chứng." Hình Thiên Uy chưởng lý nha môn Bích thành hơn năm mươi năm, điều tự hào nhất chính là hắn trên công đường, chưa từng đối xử đặc biệt với bất cứ ai.
“Hình đại nhân, chứng cớ xác thực có khả năng phải điều tra thêm, tốc thẩm tốc quyết* tuy là chuyện tốt, nhưng không nên bởi vậy mà coi thường việc tìm ra chân tướng, bản thành chủ nguyện ý thay Mạc Hàn bảo đảm, thỉnh đại nhân tạm hoãn phán quyết." Bích Diễn lấy thân phận thành chủ, thành khẩn thỉnh cầu, nhưng hắn chung quy cùng Mạc Hàn quen biết không sâu, đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng mà không hề hay biết...
Tốc thẩm tốc quyết: Thẩm tra và kết luận nhanh
“Pháp lý bất ngoại nhân thường*, nếu thành chủ người đảm bảo, vậy bản phủ sẽ tiếp nhận. Người tới! Đem Mạc Hàn quay về đại lao, hai mươi ngày sau chọn ngày tái thẩm!" Vung tay lên, vận mệnh Mạc Hàn ── như vậy đã định.
Pháp lý bất ngoại nhân thường: Hình như là pháp luật cũng xét đến tình người thì phải
Ta nói sao mấy người này dốt thế nhỉ, án này chỉ dùng một mẹo nhỏ là giải xong, cần gì cãi qua cãi lại làm gì. Mạc Hàn chỉ cần lên thì thầm với Hình đại nhân cầu ngài cùng y diễn một vở kịch, kêu đại phu đến bắt mạch chứng thực Mạc Hàn bị bất lực là bọn kia lòi đuôi ngay. Sau khi bắt bọn chúng nhận tội, Hình đại nhân chỉ việc nói đây là mưu kế của ngài, để thử bọn người kia. Vậy là Mạc Hàn vừa được minh oan mà Hình đại nhân còn được thêm tiếng thơm, một mũi tên trúng hai con chim. Đơn giản mà hữu dụng, thế mà chả ai nghĩ ra ( ̄ー ̄)
Mà ngẫm lại nếu như thế chắc chương sau hẻm được gặp anh công quá, đây là ta đoán thôi nhá, chương sau anh công sẽ nhảy ra cướp mỹ nhân về bên mình, há há (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
Tác giả :
Nhận Tâm