Bạch Đào Nhầm To Rồi
Chương 35: Cũng không biết xấu hổ! Ai muốn hôn anh ta chứ!
Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Đợi đến khi bóng dáng Bùi Thời biến mất hoàn toàn ở đầu cầu thang, Bạch Đào cuối cùng cũng bất giác phản ứng lại… Vừa rồi Bùi Thời là muốn mình… Muốn mình đi hôn anh ta!
Này con mẹ nó cũng quá vô liêm sỉ rồi đi!
Cũng không biết xấu hổ!
Ai muốn hôn anh ta chứ!
Bạch Đào vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, Bùi Thời đáng chết, cô đều đã giải thích đến thế rồi, kết quả vẫn sống chết tin là lúc ở trên xe cô muốn hôn để chặn miệng anh lại! Hừ!
Bạch Đào cũng tức giận đùng đùng chạy lên tầng, cô lập tức mở cửa phòng Bùi Thời ra tuyên bố: “Ai muốn hôn anh, Bùi Thời anh cũng quá không biết…"
Kết quả hai chữ “xấu hổ" cuối cùng của Bạch Đào trực tiếp bị nghẹn lại, cô không nghĩ tới Bùi Thời trong phòng hình như đang thay quần áo, nửa thân trên vẫn đang khoác chiếc áo ngủ rộng thùng thình, nửa thân dưới đã… Không chút che đậy.
Gần như ngay lúc Bạch Đào xông vào, Bùi Thời đã bị doạ đến mức vô thức kéo ga trải giường cố gắng che mình lại, sau đó anh mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút khó coi và lúng túng xấu hổ nhìn Bạch Đào.
Bạch Đào cơ hồ không kịp đợi Bùi Thời mở miệng đã đóng sầm cửa lại chạy đi.
Không lâu sau, Bùi Thời thay xong quần áo trầm mặt bước ra khỏi phòng.
Thấy anh muốn hưng sư vấn tội, Bạch Đào quyết định lên tiếng trước, vừa ăn cướp vừa la làng, tiên hạ thủ vi cường.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Thời một cái: “Bùi Thời, anh cái đồ không biết xấu hổ này! Ban ngày ban mặt ngang nhiên không chút kiêng nể gì làm chuyện dâm loạn, vừa lên tầng liền bắt đầu cởi quần áo, thế nào? Chỉ đợi em vào phòng là quyến rũ em sao? Còn muốn chơi trò “cơm ở trong nồi, anh ở trên giường" à?"
“Đàn ông đừng có tuổi còn trẻ mà đã chỉ nghĩ tới chuyện này, phải tập trung vào sự nghiệp! Nếu cảm lạnh của anh đã tốt rồi thì em đi vẽ truyện tranh đây! Anh là đàn ông phải biết tự cường! Lấy sắc đẹp mà được sủng ái sao, em không phải loại phụ nữ thiển cận đó."
Sau khi Bạch Đào càu nhàu một hồi, đến thở cũng không dám liền vội vàng chạy về phòng mình.
Mặc dù lúc bị chỉ trích khuôn mặt của Bùi Thời từ kinh ngạc dần trở nên đen thui, nhưng may là anh không dây dưa truy cứu nữa.
Bạch Đào trèo lên giường trốn vào trong chăn, một lúc lâu sau cô dường như mới bình tĩnh lại.
Má nó, chẳng trách xã hội hài hòa phải làm mờ đi, còn không phải sao? Nếu không che đi, rất nhiều thứ quả thực quá sốc, quá hạ lưu, quá không dám nhìn thẳng rồi!
Mãi đến nửa giờ sau, Bạch Đào mới có thể gạt cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng Bùi Thời ra khỏi tâm trí.
Quá đáng sợ rồi.
Cô vậy mà lại kết hôn với một người đàn ông có thiên phú đặc biệt như vậy.
Thực sự quá khủng bố rồi.
May là từ khi cô xuyên không qua, Bùi Thời chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào về phương diện đó.
Chỉ là Bạch Đào vui mừng chưa được bao lâu đã lại trầm mặt xuống.
Cô và Bùi Thời không phải là một cặp vợ chồng ân ái sao? Sao bây giờ lại lưu lạc đến bước cô xông vào phòng đụng phải anh đang thay quần áo, anh liền vô thức che thân rồi?
Trong lòng Bùi Thời rốt cuộc đã phòng bị và xa lạ với cô đến mức nào mới có thể làm ra loại hành động tiềm thức như vậy?
Tình cảm của Bùi Thời dành cho cô đã đến bước này rồi sao?
Trong lòng Bùi Thời, cô đã háo sắc đến mức khiến anh phải đề phòng cô đến mức này rồi à?
Hơn nữa cho dù có phát sinh ra chuyện gì thì cũng là Bùi Thời được chiếm tiện nghi hơn chút đi?!
Bùi Thời dựa vào đâu mà đề phòng cô chứ!
Bạch Đào càng nghĩ càng thấy không ổn, đến bản thân cô đều không nhận ra rằng, lúc trước Bùi Thời muốn ngủ với cô, cô không vui. Bây giờ khi Bùi Thời không muốn ngủ với cô nữa thì cô cũng lại không vui.
Sự phòng bị của Bùi Thời với cô hiện tại đã sắp bắt kịp sự đề phòng của cô với anh lúc cô mới xuyên không qua rồi, mà hình tượng của cô trong lòng Bùi Thời lúc này, Bạch Đào thê lương nghĩ, không cần đoán cũng biết, chắc là thiếu phụ chăn đơn gối chiếc thèm muốn thân thể của anh…
Lại thêm tin đồn ngoại tình gây tổn thương trước đó nữa, hình tượng của cô trong lòng Bùi Thời có phải thực sự không tốt lắm?
Hay là cô thử lại một chút? Dù sao cũng đã quyết định cứu vãn hôn nhân rồi, vẫn là cứu vãn một lần nữa đi? Bị coi là người háo sắc rồi thì cứ háo sắc thôi nhỉ? Đều đã là vợ chồng rồi còn nói những thứ này làm gì chứ! Quan trọng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha!
Sau khi ngồi trước bàn viết kịch bản truyện tranh một tiếng, Bạch Đào mới hoàn toàn bình tĩnh lại rồi xuống tầng, Bùi Thời lúc này đã ở bên dưới, anh thay một bộ quần áo khác, đang dựa vào ghế sofa xem TV.
Thấy Bạch Đào đi xuống, người đàn ông mím môi lại, không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ tiếp tục xem TV, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Bạch Đào cách đó không xa lén lút quan sát anh một hồi, còn tưởng Bùi Thời đang đắm chìm trong một bộ phim hay nào đó, nào ngờ bỗng nghe thấy anh mở miệng nói…
“Vừa rồi rửa bát làm quần áo bị bẩn."
Hả?
Mắt Bùi Thời vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, đến nỗi Bạch Đào sững sờ một lúc mới nhận ra anh đang nói chuyện với mình.
Nhưng lời này là có ý gì? Sao lại không đầu không đuôi vậy?
Lông mày của Bùi Thời hơi cau lại, lần này cuối cùng anh cũng rời ánh mắt khỏi màn hình, hạ mình khẽ liếc nhìn Bạch Đào một cái, sau đó quay lại nhìn màn hình TV.
“Vì bị bẩn rồi nên mới thay."
Trong ánh mắt có phần mờ mịt của Bạch Đào, người đàn ông này nhìn thẳng vào màn hình, cũng không nhìn Bạch Đào, tựa như không thể từ bỏ được giây nào nữa, hắng giọng dứt khoát nói: “Không có ban ngày ban mặt ngang nhiên không chút kiêng nể gì làm chuyện dâm loạn."
“Chỉ là thay quần áo bình thường thôi." Bùi Thời mím môi, giả vờ tự nhiên nói: “Em đừng suy diễn quá mức."
Sau một lúc, cuối cùng anh cũng bớt chút thì giờ nhìn Bạch Đào một cái, sau đó bổ sung thêm: “Anh không giống em."
???
Bạch Đào trực tiếp cạn lời rồi, tính háo thắng của người đàn ông này đã đến mức ấy rồi à? Tại sao còn giải thích vấn đề một cách nghiêm túc trịnh trọng như thể muốn bảo toàn danh dự của bản thân vậy? Giải thích thì giải thích, sau cùng còn phải đâm cô một nhát? Còn chúng ta không giống nhau? Thế nào? Thì ra Bạch Đào cô chính là người ngày ngày chỉ biết dâm loạn điển hình?
Bạch Đào có chút muốn kiếm cớ gây chuyện, cãi nhau với Bùi Thời một trận, đáng tiếc Bùi Thời nói xong rất nhanh liền quay đầu đi như không có chuyện gì, tiếp tục xem chương trình truyền hình của mình.
Chương trình gì mà hấp dẫn đến vậy?
Bạch Đào thò đầu ra, đi tới bên cạnh Bùi Thời ngồi xuống, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu lên cô đã suýt chút nữa phun ra. Cùng với hiệu ứng âm thanh đáng sợ, trên màn hình là một cái miệng to đang mở rộng và hai con ngươi rơi ra khỏi hốc mắt.
Bùi Thời rác rưởi!!! Cô còn nghĩ dáng vẻ của anh như thế có lẽ đang xem tin tức quốc tế gì đó!!!
Kết quả là một bộ phim ma!!!
Bạch Đào suýt nữa bị dọa chết, cô vô thức dựa sát vào Bùi Thời, sau đó nắm lấy vai anh, giấu đầu ra sau lưng anh, đợi đến khi âm nhạc lắng xuống, cô mới dè dặt thận trọng lộ ra hai con mắt, còn dùng lòng bàn tay chặn lại vì sợ hãi, tựa như nhìn từ kẽ hở của ngón tay mới an toàn vậy.
Bùi Thời không nói gì nhưng lại cầm điều khiển lên, dáng vẻ như định chuyển kênh.
Bạch Đào nhanh tay nhanh mắt kéo anh lại: “Anh sợ à?"
Trên gương mặt Bùi Thời quả nhiên lộ ra vẻ không thể tin được: “Làm sao có thể?"
“Vậy chuyển kênh cái gì chứ?" Bạch Đào nói, lại dựa vào người Bùi Thời: “Cùng nhau xem đi mà."
Còn chuyện gì tốt hơn để có thể danh chính ngôn thuận đụng chạm cọ sát vào cơ thể của Bùi Thời hơn xem phim ma đây?
Bạch Đào vốn đang loay hoay không biết tìm cơ hội cứu vãn thế nào, không ngờ chẳng cần mất công đã tìm ra được! Vậy thì làm sao có thể lãng phí chứ! Hơn nữa không phải Bùi Thời đã nói rồi sao? Bạch Đào cô chính là một người thích ngày ngày không kiêng kị làm chuyện dâm loạn! Cái mũ lớn như vậy cũng đã bị chụp lên đầu rồi, không chứng thực chẳng phải sẽ thiệt à?
Chỉ là Bạch Đào vừa dựa sát vào, Bùi Thời đã nhích người sang một bên, cô sát lại, anh lại dịch ra, luôn giữ một khoảng cách an toàn với Bạch Đào, đến cuối cùng, Bùi Thời trực tiếp ấn một ngón tay vào người Bạch Đào “mềm nhũn không xương" đang muốn dựa tới.
Người đàn ông này nghiêm mặt nói: “Em làm sao vậy? Ngồi đàng hoàng đi."
Bạch Đào chớp mắt với Bùi Thời, đáng thương nói: “Em sợ."
Đáng tiếc là Bùi Thời rất lạnh lùng, phương án đưa ra tràn đầy mùi vị của một trai thẳng muốn cô độc cả đời: “Sợ thì chuyển kênh,l hoặc là đừng xem nữa."
Bạch Đào có chút không vui ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm: “Trước đây anh không thế này." Mấy ngày trước cô vừa mới đọc một bài báo, trước đây Bùi Thời đều ôm cô xem phim ma, xem đến đoạn đáng sợ còn che giúp cô lại…
Tình yêu quả nhiên sẽ tiêu tan…
Bạch Đào quả thực có chút sợ phim ma, nhưng nếu đổi kênh hoặc bỏ đi chẳng phải rất mất thể diện sao? Cô là người sĩ diện điển hình, cuối cùng dù đã ngồi thẳng lên không dựa vào Bùi Thời nữa nhưng cô vẫn nghiêm mặt kiên trì tiếp tục xem: “Em không sợ, xem thì xem!"
Lúc bắt đầu nội dung bình thường còn có thể cố kiềm chế được, nhưng cùng với tình tiết và bầu không khí thổi phồng khuyếch đại chuyển biến đột ngột, Bạch Đào rất nhanh liền bắt đầu có chút muốn bỏ chạy, có điều hôm nay có đánh chết cô cũng muốn chống lại Bùi Thời, Bạch Đào kiên cường mở mắt ra…
Nhân vật chính bị kẹt trong thang máy, đèn thang máy bắt đầu trục trặc nhấp nháy, không lâu sau liền vụt tắt, trong bóng tối, sau lưng xuất hiện một đôi mắt mang theo lửa ma, con ma nữ buồn nôn này đã sắp hiện ra toàn bộ diện mạo rồi…
Trái tim Bạch Đào nhảy vọt lên tận cổ họng, trong tiềm thức cô muốn bỏ chạy, nhưng những lời ngang ngạnh vừa rồi cô đều đã nói ra rồi…
Ngay vào khoảnh khắc con ma nữ xuất hiện, Bạch Đào kinh hoàng sợ hãi muốn hét lên thì một bàn tay chợt vươn ra, che mắt Bạch Đào lại.
Lòng bàn tay rộng lớn mà ấm áp, mang đến cho người ta cảm giác an toàn không thể giải thích được, Bạch Đào cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô nghe thấy giọng nói của Bùi Thời bên tai…
“Sợ thì nhắm mắt lại, không cần phải cố gắng thể hiện."
Vốn dĩ vẫn còn ổn, nhưng Bùi Thời vừa nói như vậy, Bạch Đào ngược lại liền trở nên ủy khuất.
Tên đàn ông rác rưởi gì đây, vừa rồi anh đã làm gì chứ? Cô cố gắng thể hiện như thế còn không phải là bị ép sao? Chưa nghe qua câu nói này à? Nếu bạn không dũng cảm, sẽ chẳng có ai mạnh mẽ thay bạn…
Bạch Đào vốn không cảm thấy gì, lúc này Bùi Thời vừa che mắt cô lại mới càng thấy chua xót đau nhức hơn, đợi đến lúc cô ý thức được thì nước mắt đã chảy xuống.
Bùi Thời tự nhiên cảm nhận được lòng bàn tay ẩm ướt đầu tiên, thân thể anh cứng đờ, trong giọng nói bình tĩnh thường ngày cũng mang theo chút hoảng loạn: “Sao lại khóc rồi?"
Sau đó anh vội vàng tay chân lóng ngóng lau nước mắt cho Bạch Đào: “Sợ cũng không cần khóc mà." Người đàn ông này không rõ tình hình an ủi: “Em đừng khóc nữa, anh tắt TV rồi."
Anh có chút bất lực: “Vừa rồi muốn đổi kênh em lại không nghe."
Đã đến lúc này rồi mà người đàn ông này vẫn còn muốn nói lý lẽ với cô!
Bạch Đào khóc càng thương tâm hơn: “Có phải anh không còn yêu em nữa rồi không? Anh của trước đây đã đi đâu rồi? Còn ở đây tranh luận với em."
Bùi Thời mím chặt môi không nói nữa, một lúc sau, khi Bạch Đào cảm thấy bình tĩnh lại, cô suýt nữa không cầm được nước mắt, chỉ hy vọng Bùi Thời mau chóng rời đi để kết thúc khoảnh khắc lúng túng xấu hổ này của mình thì Bùi Thời lại nhẹ nhàng tiến về phía trước, động tác hơi mất tự nhiên và không thuần thục kéo cô qua, sau đó vuốt đầu cô, ôm cô vào lòng.
“Thế này được rồi chứ."
Động tác của Bùi Thời có chút vụng về, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng Bạch Đào.
“Em đừng khóc nữa, lần sau đừng xem nữa."
Bạch Đào bỗng cảm thấy mình hơi quá, tựa như được Bùi Thời dỗ dành thì mới tốt, giờ Bùi Thời như thế này, cô hình như cũng không còn ủy khuất nữa, dứt khoát ỷ vào việc mình vừa khóc, nằm trong lòng Bùi Thời.
“Anh vừa mới hung dữ với em."
Môi Bùi Thời mím thành một đường thẳng, anh phản bác: “Anh không có."
Bạch Đào trừng mắt với Bùi Thời: “Anh có!"
“…"
Có lẽ vì cảm thấy tranh cãi như vậy hơi ngây thơ nên Bùi Thời không nói thêm nữa như đã ngầm thừa nhận sai lầm của mình, anh cố gắng đổi chủ đề…
“Em muốn ăn chút đồ tráng miệng không?"
“Không muốn!"
Vòng tay của Bùi Thời quá thoải mái, Bạch Đào không muốn ngồi dậy chút nào.
Chỉ là vừa nghĩ đến việc Bùi Thời không còn cưng chiều mình như trước đây nữa, Bạch Đào lại có chút không vui.
Bùi Thời lại không hề hay biết gì, người đàn ông này cười nhẹ, dáng vẻ hơi xấu xa: “Ồ? Đúng nhỉ, anh quên em thích nhất ăn thịt nhất."
Ok, lại lôi chuyện Durex trước đây ra chế nhạo cô rồi.
Bạch Đào nhìn Bùi Thời, người đàn ông này vẫn đẹp trai như vậy, sắc môi rất nhạt, hình dáng môi đẹp, trong mắt mang theo chút ý cười trêu chọc.
Đầu óc Bạch Đào nhất thời nóng bừng lên, cũng không hiểu sao, cô đột nhiên quyết định đã làm thì phải làm cho xong, làm thì làm!
“Đúng! Em thích ăn thịt đấy, sao nào! Thực sắc tính dã, em phạm pháp sao?"
Bạch Đào bất ngờ hôn lên mặt Bùi Thời một cái, sau đó nhân lúc Bùi Thời chưa kịp phản ứng liền vội vàng chuẩn bị xỏ dép vào để bỏ chạy.
Có điều cô đã bỏ chạy không thành công, Bùi Thời thuận tay kéo cô lại, Bạch Đào không nắm vững trọng tâm, không cẩn thận liền ngã vào lòng Bùi Thời tạo thành một tư thế ám muội.
Nhưng mà rất nhanh cô đã phát hiện ra, đây không phải là ám muội nhất, bởi vì Bùi Thời cúi người xuống, sau đó vén sợi tóc trên mặt Bạch Đào: “Không phạm pháp."
“Như này mới được tính."
Sự kháng nghị của Bạch Đào biến mất trong môi lưỡi của Bùi Thời.
Khi cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Bùi Thời đã cho cô một nụ hôn sắp phạm pháp đến nơi, giống như hành động đơn phương tàn sát thường dân của một người cầm vũ khí hạng nặng.
Nhưng trước nay Bạch Đào đều không thích nhận thua, cho dù là vào khoảng khắc này, cô cũng học theo dáng vẻ của Bùi Thời đáp lại anh, nụ hôn trở nên sâu hơn, có chút trúc trắc, nhưng lại mang theo chút háo thắng dây dưa quấn lấy Bùi Thời, giống như chơi đùa ngây thơ, lại giống như có dụng tâm khác mà câu dẫn quyến rũ.
Hôn đến cuối cùng hơi thở của Bùi Thời cũng loạn lên, người thành thạo điêu luyện thì cũng sẽ lộ ra sơ hở, chỉ là trước khi lún sâu, lý trí của Bùi Thời đã quay trở lại, anh đẩy Bạch Đào ra.
Sau đó, anh mang theo đôi tai hơi đỏ ửng và tiếng thở hổn hển ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Đào một cái.
“Anh còn có chút việc." Anh nói xong mới hơi mất tự nhiên rời đi.
Lần thứ hai rồi!!!
Bạch Đào tức giận đến sắp lên cơn đau tim, cảm xúc tươi đẹp vừa rồi trong phút chốc liền rơi xuống sự xấu hổ phẫn nộ và bối rối.
Cái tên Bùi Thời này xảy ra chuyện gì vậy?
Sao thế? Muốn thể hiện sự tự chủ mà bản thân tự hào sao?
Có biết làm vậy sẽ khiến vợ mình thực sự rất mất mặt không?
Lòng háo thắng của Bạch Đào hoàn toàn bị khơi dậy, đây đã không còn là vấn đề cứu vãn hay không cứu vãn hôn nhân nữa rồi, mà là việc liên quan đến tôn nghiêm của cô, là chuyện lớn liên quan đến mị lực và sự tự tin của cô rồi! Cô muốn chứng minh sự tự chủ của Bùi Thời khi ở trước mặt cô không thể chịu nổi một kích!
Đợi đến khi bóng dáng Bùi Thời biến mất hoàn toàn ở đầu cầu thang, Bạch Đào cuối cùng cũng bất giác phản ứng lại… Vừa rồi Bùi Thời là muốn mình… Muốn mình đi hôn anh ta!
Này con mẹ nó cũng quá vô liêm sỉ rồi đi!
Cũng không biết xấu hổ!
Ai muốn hôn anh ta chứ!
Bạch Đào vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, Bùi Thời đáng chết, cô đều đã giải thích đến thế rồi, kết quả vẫn sống chết tin là lúc ở trên xe cô muốn hôn để chặn miệng anh lại! Hừ!
Bạch Đào cũng tức giận đùng đùng chạy lên tầng, cô lập tức mở cửa phòng Bùi Thời ra tuyên bố: “Ai muốn hôn anh, Bùi Thời anh cũng quá không biết…"
Kết quả hai chữ “xấu hổ" cuối cùng của Bạch Đào trực tiếp bị nghẹn lại, cô không nghĩ tới Bùi Thời trong phòng hình như đang thay quần áo, nửa thân trên vẫn đang khoác chiếc áo ngủ rộng thùng thình, nửa thân dưới đã… Không chút che đậy.
Gần như ngay lúc Bạch Đào xông vào, Bùi Thời đã bị doạ đến mức vô thức kéo ga trải giường cố gắng che mình lại, sau đó anh mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút khó coi và lúng túng xấu hổ nhìn Bạch Đào.
Bạch Đào cơ hồ không kịp đợi Bùi Thời mở miệng đã đóng sầm cửa lại chạy đi.
Không lâu sau, Bùi Thời thay xong quần áo trầm mặt bước ra khỏi phòng.
Thấy anh muốn hưng sư vấn tội, Bạch Đào quyết định lên tiếng trước, vừa ăn cướp vừa la làng, tiên hạ thủ vi cường.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Thời một cái: “Bùi Thời, anh cái đồ không biết xấu hổ này! Ban ngày ban mặt ngang nhiên không chút kiêng nể gì làm chuyện dâm loạn, vừa lên tầng liền bắt đầu cởi quần áo, thế nào? Chỉ đợi em vào phòng là quyến rũ em sao? Còn muốn chơi trò “cơm ở trong nồi, anh ở trên giường" à?"
“Đàn ông đừng có tuổi còn trẻ mà đã chỉ nghĩ tới chuyện này, phải tập trung vào sự nghiệp! Nếu cảm lạnh của anh đã tốt rồi thì em đi vẽ truyện tranh đây! Anh là đàn ông phải biết tự cường! Lấy sắc đẹp mà được sủng ái sao, em không phải loại phụ nữ thiển cận đó."
Sau khi Bạch Đào càu nhàu một hồi, đến thở cũng không dám liền vội vàng chạy về phòng mình.
Mặc dù lúc bị chỉ trích khuôn mặt của Bùi Thời từ kinh ngạc dần trở nên đen thui, nhưng may là anh không dây dưa truy cứu nữa.
Bạch Đào trèo lên giường trốn vào trong chăn, một lúc lâu sau cô dường như mới bình tĩnh lại.
Má nó, chẳng trách xã hội hài hòa phải làm mờ đi, còn không phải sao? Nếu không che đi, rất nhiều thứ quả thực quá sốc, quá hạ lưu, quá không dám nhìn thẳng rồi!
Mãi đến nửa giờ sau, Bạch Đào mới có thể gạt cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng Bùi Thời ra khỏi tâm trí.
Quá đáng sợ rồi.
Cô vậy mà lại kết hôn với một người đàn ông có thiên phú đặc biệt như vậy.
Thực sự quá khủng bố rồi.
May là từ khi cô xuyên không qua, Bùi Thời chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào về phương diện đó.
Chỉ là Bạch Đào vui mừng chưa được bao lâu đã lại trầm mặt xuống.
Cô và Bùi Thời không phải là một cặp vợ chồng ân ái sao? Sao bây giờ lại lưu lạc đến bước cô xông vào phòng đụng phải anh đang thay quần áo, anh liền vô thức che thân rồi?
Trong lòng Bùi Thời rốt cuộc đã phòng bị và xa lạ với cô đến mức nào mới có thể làm ra loại hành động tiềm thức như vậy?
Tình cảm của Bùi Thời dành cho cô đã đến bước này rồi sao?
Trong lòng Bùi Thời, cô đã háo sắc đến mức khiến anh phải đề phòng cô đến mức này rồi à?
Hơn nữa cho dù có phát sinh ra chuyện gì thì cũng là Bùi Thời được chiếm tiện nghi hơn chút đi?!
Bùi Thời dựa vào đâu mà đề phòng cô chứ!
Bạch Đào càng nghĩ càng thấy không ổn, đến bản thân cô đều không nhận ra rằng, lúc trước Bùi Thời muốn ngủ với cô, cô không vui. Bây giờ khi Bùi Thời không muốn ngủ với cô nữa thì cô cũng lại không vui.
Sự phòng bị của Bùi Thời với cô hiện tại đã sắp bắt kịp sự đề phòng của cô với anh lúc cô mới xuyên không qua rồi, mà hình tượng của cô trong lòng Bùi Thời lúc này, Bạch Đào thê lương nghĩ, không cần đoán cũng biết, chắc là thiếu phụ chăn đơn gối chiếc thèm muốn thân thể của anh…
Lại thêm tin đồn ngoại tình gây tổn thương trước đó nữa, hình tượng của cô trong lòng Bùi Thời có phải thực sự không tốt lắm?
Hay là cô thử lại một chút? Dù sao cũng đã quyết định cứu vãn hôn nhân rồi, vẫn là cứu vãn một lần nữa đi? Bị coi là người háo sắc rồi thì cứ háo sắc thôi nhỉ? Đều đã là vợ chồng rồi còn nói những thứ này làm gì chứ! Quan trọng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha!
Sau khi ngồi trước bàn viết kịch bản truyện tranh một tiếng, Bạch Đào mới hoàn toàn bình tĩnh lại rồi xuống tầng, Bùi Thời lúc này đã ở bên dưới, anh thay một bộ quần áo khác, đang dựa vào ghế sofa xem TV.
Thấy Bạch Đào đi xuống, người đàn ông mím môi lại, không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ tiếp tục xem TV, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Bạch Đào cách đó không xa lén lút quan sát anh một hồi, còn tưởng Bùi Thời đang đắm chìm trong một bộ phim hay nào đó, nào ngờ bỗng nghe thấy anh mở miệng nói…
“Vừa rồi rửa bát làm quần áo bị bẩn."
Hả?
Mắt Bùi Thời vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, đến nỗi Bạch Đào sững sờ một lúc mới nhận ra anh đang nói chuyện với mình.
Nhưng lời này là có ý gì? Sao lại không đầu không đuôi vậy?
Lông mày của Bùi Thời hơi cau lại, lần này cuối cùng anh cũng rời ánh mắt khỏi màn hình, hạ mình khẽ liếc nhìn Bạch Đào một cái, sau đó quay lại nhìn màn hình TV.
“Vì bị bẩn rồi nên mới thay."
Trong ánh mắt có phần mờ mịt của Bạch Đào, người đàn ông này nhìn thẳng vào màn hình, cũng không nhìn Bạch Đào, tựa như không thể từ bỏ được giây nào nữa, hắng giọng dứt khoát nói: “Không có ban ngày ban mặt ngang nhiên không chút kiêng nể gì làm chuyện dâm loạn."
“Chỉ là thay quần áo bình thường thôi." Bùi Thời mím môi, giả vờ tự nhiên nói: “Em đừng suy diễn quá mức."
Sau một lúc, cuối cùng anh cũng bớt chút thì giờ nhìn Bạch Đào một cái, sau đó bổ sung thêm: “Anh không giống em."
???
Bạch Đào trực tiếp cạn lời rồi, tính háo thắng của người đàn ông này đã đến mức ấy rồi à? Tại sao còn giải thích vấn đề một cách nghiêm túc trịnh trọng như thể muốn bảo toàn danh dự của bản thân vậy? Giải thích thì giải thích, sau cùng còn phải đâm cô một nhát? Còn chúng ta không giống nhau? Thế nào? Thì ra Bạch Đào cô chính là người ngày ngày chỉ biết dâm loạn điển hình?
Bạch Đào có chút muốn kiếm cớ gây chuyện, cãi nhau với Bùi Thời một trận, đáng tiếc Bùi Thời nói xong rất nhanh liền quay đầu đi như không có chuyện gì, tiếp tục xem chương trình truyền hình của mình.
Chương trình gì mà hấp dẫn đến vậy?
Bạch Đào thò đầu ra, đi tới bên cạnh Bùi Thời ngồi xuống, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu lên cô đã suýt chút nữa phun ra. Cùng với hiệu ứng âm thanh đáng sợ, trên màn hình là một cái miệng to đang mở rộng và hai con ngươi rơi ra khỏi hốc mắt.
Bùi Thời rác rưởi!!! Cô còn nghĩ dáng vẻ của anh như thế có lẽ đang xem tin tức quốc tế gì đó!!!
Kết quả là một bộ phim ma!!!
Bạch Đào suýt nữa bị dọa chết, cô vô thức dựa sát vào Bùi Thời, sau đó nắm lấy vai anh, giấu đầu ra sau lưng anh, đợi đến khi âm nhạc lắng xuống, cô mới dè dặt thận trọng lộ ra hai con mắt, còn dùng lòng bàn tay chặn lại vì sợ hãi, tựa như nhìn từ kẽ hở của ngón tay mới an toàn vậy.
Bùi Thời không nói gì nhưng lại cầm điều khiển lên, dáng vẻ như định chuyển kênh.
Bạch Đào nhanh tay nhanh mắt kéo anh lại: “Anh sợ à?"
Trên gương mặt Bùi Thời quả nhiên lộ ra vẻ không thể tin được: “Làm sao có thể?"
“Vậy chuyển kênh cái gì chứ?" Bạch Đào nói, lại dựa vào người Bùi Thời: “Cùng nhau xem đi mà."
Còn chuyện gì tốt hơn để có thể danh chính ngôn thuận đụng chạm cọ sát vào cơ thể của Bùi Thời hơn xem phim ma đây?
Bạch Đào vốn đang loay hoay không biết tìm cơ hội cứu vãn thế nào, không ngờ chẳng cần mất công đã tìm ra được! Vậy thì làm sao có thể lãng phí chứ! Hơn nữa không phải Bùi Thời đã nói rồi sao? Bạch Đào cô chính là một người thích ngày ngày không kiêng kị làm chuyện dâm loạn! Cái mũ lớn như vậy cũng đã bị chụp lên đầu rồi, không chứng thực chẳng phải sẽ thiệt à?
Chỉ là Bạch Đào vừa dựa sát vào, Bùi Thời đã nhích người sang một bên, cô sát lại, anh lại dịch ra, luôn giữ một khoảng cách an toàn với Bạch Đào, đến cuối cùng, Bùi Thời trực tiếp ấn một ngón tay vào người Bạch Đào “mềm nhũn không xương" đang muốn dựa tới.
Người đàn ông này nghiêm mặt nói: “Em làm sao vậy? Ngồi đàng hoàng đi."
Bạch Đào chớp mắt với Bùi Thời, đáng thương nói: “Em sợ."
Đáng tiếc là Bùi Thời rất lạnh lùng, phương án đưa ra tràn đầy mùi vị của một trai thẳng muốn cô độc cả đời: “Sợ thì chuyển kênh,l hoặc là đừng xem nữa."
Bạch Đào có chút không vui ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm: “Trước đây anh không thế này." Mấy ngày trước cô vừa mới đọc một bài báo, trước đây Bùi Thời đều ôm cô xem phim ma, xem đến đoạn đáng sợ còn che giúp cô lại…
Tình yêu quả nhiên sẽ tiêu tan…
Bạch Đào quả thực có chút sợ phim ma, nhưng nếu đổi kênh hoặc bỏ đi chẳng phải rất mất thể diện sao? Cô là người sĩ diện điển hình, cuối cùng dù đã ngồi thẳng lên không dựa vào Bùi Thời nữa nhưng cô vẫn nghiêm mặt kiên trì tiếp tục xem: “Em không sợ, xem thì xem!"
Lúc bắt đầu nội dung bình thường còn có thể cố kiềm chế được, nhưng cùng với tình tiết và bầu không khí thổi phồng khuyếch đại chuyển biến đột ngột, Bạch Đào rất nhanh liền bắt đầu có chút muốn bỏ chạy, có điều hôm nay có đánh chết cô cũng muốn chống lại Bùi Thời, Bạch Đào kiên cường mở mắt ra…
Nhân vật chính bị kẹt trong thang máy, đèn thang máy bắt đầu trục trặc nhấp nháy, không lâu sau liền vụt tắt, trong bóng tối, sau lưng xuất hiện một đôi mắt mang theo lửa ma, con ma nữ buồn nôn này đã sắp hiện ra toàn bộ diện mạo rồi…
Trái tim Bạch Đào nhảy vọt lên tận cổ họng, trong tiềm thức cô muốn bỏ chạy, nhưng những lời ngang ngạnh vừa rồi cô đều đã nói ra rồi…
Ngay vào khoảnh khắc con ma nữ xuất hiện, Bạch Đào kinh hoàng sợ hãi muốn hét lên thì một bàn tay chợt vươn ra, che mắt Bạch Đào lại.
Lòng bàn tay rộng lớn mà ấm áp, mang đến cho người ta cảm giác an toàn không thể giải thích được, Bạch Đào cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô nghe thấy giọng nói của Bùi Thời bên tai…
“Sợ thì nhắm mắt lại, không cần phải cố gắng thể hiện."
Vốn dĩ vẫn còn ổn, nhưng Bùi Thời vừa nói như vậy, Bạch Đào ngược lại liền trở nên ủy khuất.
Tên đàn ông rác rưởi gì đây, vừa rồi anh đã làm gì chứ? Cô cố gắng thể hiện như thế còn không phải là bị ép sao? Chưa nghe qua câu nói này à? Nếu bạn không dũng cảm, sẽ chẳng có ai mạnh mẽ thay bạn…
Bạch Đào vốn không cảm thấy gì, lúc này Bùi Thời vừa che mắt cô lại mới càng thấy chua xót đau nhức hơn, đợi đến lúc cô ý thức được thì nước mắt đã chảy xuống.
Bùi Thời tự nhiên cảm nhận được lòng bàn tay ẩm ướt đầu tiên, thân thể anh cứng đờ, trong giọng nói bình tĩnh thường ngày cũng mang theo chút hoảng loạn: “Sao lại khóc rồi?"
Sau đó anh vội vàng tay chân lóng ngóng lau nước mắt cho Bạch Đào: “Sợ cũng không cần khóc mà." Người đàn ông này không rõ tình hình an ủi: “Em đừng khóc nữa, anh tắt TV rồi."
Anh có chút bất lực: “Vừa rồi muốn đổi kênh em lại không nghe."
Đã đến lúc này rồi mà người đàn ông này vẫn còn muốn nói lý lẽ với cô!
Bạch Đào khóc càng thương tâm hơn: “Có phải anh không còn yêu em nữa rồi không? Anh của trước đây đã đi đâu rồi? Còn ở đây tranh luận với em."
Bùi Thời mím chặt môi không nói nữa, một lúc sau, khi Bạch Đào cảm thấy bình tĩnh lại, cô suýt nữa không cầm được nước mắt, chỉ hy vọng Bùi Thời mau chóng rời đi để kết thúc khoảnh khắc lúng túng xấu hổ này của mình thì Bùi Thời lại nhẹ nhàng tiến về phía trước, động tác hơi mất tự nhiên và không thuần thục kéo cô qua, sau đó vuốt đầu cô, ôm cô vào lòng.
“Thế này được rồi chứ."
Động tác của Bùi Thời có chút vụng về, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng Bạch Đào.
“Em đừng khóc nữa, lần sau đừng xem nữa."
Bạch Đào bỗng cảm thấy mình hơi quá, tựa như được Bùi Thời dỗ dành thì mới tốt, giờ Bùi Thời như thế này, cô hình như cũng không còn ủy khuất nữa, dứt khoát ỷ vào việc mình vừa khóc, nằm trong lòng Bùi Thời.
“Anh vừa mới hung dữ với em."
Môi Bùi Thời mím thành một đường thẳng, anh phản bác: “Anh không có."
Bạch Đào trừng mắt với Bùi Thời: “Anh có!"
“…"
Có lẽ vì cảm thấy tranh cãi như vậy hơi ngây thơ nên Bùi Thời không nói thêm nữa như đã ngầm thừa nhận sai lầm của mình, anh cố gắng đổi chủ đề…
“Em muốn ăn chút đồ tráng miệng không?"
“Không muốn!"
Vòng tay của Bùi Thời quá thoải mái, Bạch Đào không muốn ngồi dậy chút nào.
Chỉ là vừa nghĩ đến việc Bùi Thời không còn cưng chiều mình như trước đây nữa, Bạch Đào lại có chút không vui.
Bùi Thời lại không hề hay biết gì, người đàn ông này cười nhẹ, dáng vẻ hơi xấu xa: “Ồ? Đúng nhỉ, anh quên em thích nhất ăn thịt nhất."
Ok, lại lôi chuyện Durex trước đây ra chế nhạo cô rồi.
Bạch Đào nhìn Bùi Thời, người đàn ông này vẫn đẹp trai như vậy, sắc môi rất nhạt, hình dáng môi đẹp, trong mắt mang theo chút ý cười trêu chọc.
Đầu óc Bạch Đào nhất thời nóng bừng lên, cũng không hiểu sao, cô đột nhiên quyết định đã làm thì phải làm cho xong, làm thì làm!
“Đúng! Em thích ăn thịt đấy, sao nào! Thực sắc tính dã, em phạm pháp sao?"
Bạch Đào bất ngờ hôn lên mặt Bùi Thời một cái, sau đó nhân lúc Bùi Thời chưa kịp phản ứng liền vội vàng chuẩn bị xỏ dép vào để bỏ chạy.
Có điều cô đã bỏ chạy không thành công, Bùi Thời thuận tay kéo cô lại, Bạch Đào không nắm vững trọng tâm, không cẩn thận liền ngã vào lòng Bùi Thời tạo thành một tư thế ám muội.
Nhưng mà rất nhanh cô đã phát hiện ra, đây không phải là ám muội nhất, bởi vì Bùi Thời cúi người xuống, sau đó vén sợi tóc trên mặt Bạch Đào: “Không phạm pháp."
“Như này mới được tính."
Sự kháng nghị của Bạch Đào biến mất trong môi lưỡi của Bùi Thời.
Khi cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Bùi Thời đã cho cô một nụ hôn sắp phạm pháp đến nơi, giống như hành động đơn phương tàn sát thường dân của một người cầm vũ khí hạng nặng.
Nhưng trước nay Bạch Đào đều không thích nhận thua, cho dù là vào khoảng khắc này, cô cũng học theo dáng vẻ của Bùi Thời đáp lại anh, nụ hôn trở nên sâu hơn, có chút trúc trắc, nhưng lại mang theo chút háo thắng dây dưa quấn lấy Bùi Thời, giống như chơi đùa ngây thơ, lại giống như có dụng tâm khác mà câu dẫn quyến rũ.
Hôn đến cuối cùng hơi thở của Bùi Thời cũng loạn lên, người thành thạo điêu luyện thì cũng sẽ lộ ra sơ hở, chỉ là trước khi lún sâu, lý trí của Bùi Thời đã quay trở lại, anh đẩy Bạch Đào ra.
Sau đó, anh mang theo đôi tai hơi đỏ ửng và tiếng thở hổn hển ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Đào một cái.
“Anh còn có chút việc." Anh nói xong mới hơi mất tự nhiên rời đi.
Lần thứ hai rồi!!!
Bạch Đào tức giận đến sắp lên cơn đau tim, cảm xúc tươi đẹp vừa rồi trong phút chốc liền rơi xuống sự xấu hổ phẫn nộ và bối rối.
Cái tên Bùi Thời này xảy ra chuyện gì vậy?
Sao thế? Muốn thể hiện sự tự chủ mà bản thân tự hào sao?
Có biết làm vậy sẽ khiến vợ mình thực sự rất mất mặt không?
Lòng háo thắng của Bạch Đào hoàn toàn bị khơi dậy, đây đã không còn là vấn đề cứu vãn hay không cứu vãn hôn nhân nữa rồi, mà là việc liên quan đến tôn nghiêm của cô, là chuyện lớn liên quan đến mị lực và sự tự tin của cô rồi! Cô muốn chứng minh sự tự chủ của Bùi Thời khi ở trước mặt cô không thể chịu nổi một kích!
Tác giả :
Diệp Phỉ Nhiên