Bạch Dạ Hành
Chương 13: Chương XIII
1
Vừa xuống khỏi xe buýt, vạt áo khoác đã bị gió hất tung lên. Mãi đến hôm qua, thời tiết vẫn còn ấm áp, hôm nay lại đột nhiên trở lạnh. Không, chắc do nhiệt độ Tokyo thấp hơn ở Osaka, Sasagaki thầm nghĩ.
Ông bước đi trên con đường đã trở nên quen thuộc, đúng bốn giờ chiều thì đến được toà nhà cần đến, cũng gần sát với thời gian dự kiến. Mặc dù tốn chút thời gian vòng qua trung tâm mua sắm ở Shinjuki, nhưng nếu không mua món quà đã được dặn, e rằng sẽ làm người ông muốn gặp phải thất vọng.
Ông đi cầu thang lên tầng hai, đầu gối bên phải hơi nhức. Ông đã bắt đầu cảm nhận sự thay đổi của các mùa qua mức độ đau đớn từ mấy năm trước rồi ấy nhỉ?
Sasagaki dừng chân trước một cánh cửa ở tầng hai. Trên cửa có dán biển hiệu “Văn phòng thám tử Imaeda", được lau chùi rất sạch sẽ. Có lẽ người không biết nhất định sẽ ngỡ ngàng nơi này vẫn đang hoạt động bình thường.
Sasagaki ấn nút trên thiết bị đàm thoại, cảm giác được trong phòng có tiếng động. Chắc chắn có người đứng ở sau cửa, đang nhìn qua mắt mèo quan sát vị khách bên ngoài. Khoá mở ra, Sugawara Eri cười tươi tắn mở cửa. “Bác vất vả quá, lần này hơi muộn nhỉ."
“Mua cái này tốn chút thời gian." Sasagaki đưa hộp bánh ga tô ra.
“Oa! Cảm ơn bác, cảm động quá đi mất!" Eri vui vẻ đưa hai tay đón lấy chiếc hộp, rồi mở ngay nắp ra xem thứ ở bên trong. “Bác mua hộ cháu bánh anh đào thật ạ?"
“Tốn bao nhiêu thời gian mới tìm thấy cửa hàng này đấy. Các cô gái khác cũng mua loại bánh giống thế này. Nhưng tôi trông có vẻ cũng chẳng ngon cho lắm."
“Năm nay bánh anh đào đang được chuộng mà, đều tại cái phim Twin Peaks của Mỹ ấy."
“Thế thì tôi không hiểu được rồi, bánh ga tô mà cũng có chuộng với không chuộng à? Cách đây không lâu không phải mới thịnh hành tiramisu gì đó sao, thật không sao hiểu nổi suy nghĩ của các cô gái."
“Bác không phải hiểu mấy thứ này làm gì. Được rồi, cháu ăn luôn đây. Bác có muốn ăn một chút không? Cháu pha cà phê rồi đấy."
“Bánh thì khỏi cần, nhưng cà phê thì được."
“Không thành vấn đề!" Eri hoạt bát trả lời, đi vào trong bếp.
Sasagaki cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Bày biện trong phòng gần như giống hệt lúc Imaeda Naomi còn làm dịch vụ thám tử. Giá sách bằng sắt và tủ hồ sơ được để nguyên không đụng đến. Chỉ khác là có thêm một chiếc ti vi, một vài chỗ bày mấy món đồ theo sở thích con gái. Tất cả đều là của Eri.
“Lần này bác định ở mấy ngày thế?" Eri vừa cầm bình pha cà phê vừa hỏi.
“Vẫn chưa quyết định được, chắc khoảng ba, bốn ngày gì đấy. Tôi không thể xa nhà lâu hơn được."
“Lo cho bác gái ở nhà ạ?"
“Bà ấy thì cũng chẳng có gì mà phải lo."
“Bác nói vậy mà được sao? Nhưng mà, có ba bốn ngày thì cũng chẳng làm được gì nhiều nhỉ?"
“Đúng vậy, nhưng cũng chẳng có cách nào khác."
Sasagaki lấy bao Seven Stars ra, đánh diêm châm một điếu. Trên bàn làm việc của Imaeda có một cái gạt tàn bằng tuỷ tinh, ông ném que diêm cháy dở vào trong đó. Mặt bàn làm việc bằng sắt được lau chùi sạch bóng. Imaeda trở về là có thể bắt đầu làm việc ngay được. Chỉ có điều, tờ lịch trên bàn vẫn dừng lại ở tháng Tám năm ngoái. Đó là thời điểm anh ta mất tích. Đến giờ đã một năm ba tháng rồi.
Sasagaki liếc nhìn Eri. Cô mặc quần bò, vừa cắt bánh anh đào vừa giẫm chân theo nhịp ư ử hát. Trông cô lúc nào cũng lạc quan thoải mái như thế, nhưng cứ nghĩ đến nỗi buồn và lo lắng trong lòng cô, ông lại thấy xót xa. Cô không thể nào không xác định về cái chết của Imaeda.
Sasagaki gặp Eri vào khoảng thời gian này năm ngoái. Ông muốn biết xem quanh Imaeda có thay đổi gì không, bèn đến văn phòng thám tử kiểm tra, liền thấy một cô gái trẻ lạ mặt sống ở đây, cô gái ấy chính là Eri.
Mới đầu cô rất cảnh giác với Sasagaki, nhưng khi biết được ông là cảnh sát và còn từng gặp Imaeda trước khi anh ta mất tích, bèn dần dần mở lòng với ông.
Tuy Eri không nói rõ, nhưng dường như cô và Imaeda có quan hệ yêu đương, ít nhất thì cô cũng đã coi anh ta là đối tượng của mình. Vì vậy, cô đã ra sức tìm kiếm tung tích của Imaeda theo cách của mình. Sở dĩ cô trả lại căn hộ của mình để dọn đến văn phòng thám tử, cũng vì sợ nơi này bị thu hồi sẽ mất hết mọi đầu mối. Sống ở đây, cô có thể kiểm tra thư từ gửi đến cho Imaeda, cũng có thể gặp những người đến tìm anh ta. May sao chủ nhà không hề phản đối việc cô ở lại đây. Khách thuê mất tích, người ta cũng không thể bỏ mặc căn nhà ở đó, đồng ý cho cô dọn vào ở, hẳn cũng là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Sau khi quen biết Eri, mỗi lần đến Tokyo, Sasagaki đều tiện thể ghé thăm cô. Cô cũng cho ông biết về đường sá và những thứ gì đang thịnh hành ở Tokyo, trợ giúp được Sasagaki khá nhiều. Mà quan trọng nhất là, nói chuyện với cô rất vui.
Eri dùng khay bưng ra hai cái ca to và một đĩa nhỏ. Trên đĩa đựng bánh anh đào Sasagaki mua. Cô đặt cái khay trên mặt bàn làm việc bằng thép không gỉ.
“Nào, cháu mời bác." Cô đẩy cái ca màu xanh lam cho Sasagaki.
“Ồ, cảm ơn." Sasagaki nhận lấy cái ca, uống một ngụm, làm ấm lại cơ thể đang bị lạnh.
Eri ngồi trên ghế của Imaeda, nói, “Cháu ăn đây", rồi nhồm nhoàm ăn bánh anh đào, vừa nhai vừa giơ tay ra dấu “OK" với Sasagaki.
“Sau đó thế nào, có chuyện gì hay không?" Sasagaki dè dặt hỏi.
Gương mặt tươi tắn của Eri như bao phủ một cái bóng mờ, cô đặt miếng bánh ăn dở xuống đĩa, uống một ngụm cà phê.
“Không có chuyện gì đáng để báo cáo cho bác đâu. Đợt này gần như không có thư gửi cho anh ấy, dù có người gọi điện tới, cũng chỉ là có việc muốn uỷ thác thôi."
Điện thoại của Imaeda vẫn trong trạng thái hoạt động bình thường. Tất nhiên là vì Eri vẫn trả cước định kỳ. Trên danh bạ điện thoại đã đăng ký là số của Văn phòng thám tử Imaeda nên dĩ nhiên sẽ có người gọi đến nhờ việc.
“Đã không còn khách trực tiếp đến nữa rồi à?"
“Vâng ạ, đầu năm nay vẫn còn nhiều lắm..."
Nói đoạn, Eri mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ ghi chép. Sasagaki biết, cô đã ghi lại mọi việc vào quyển sổ ấy theo cách của mình.
“Mùa hè năm nay có một người đến, tháng Chín có một người nữa, vậy thôi ạ. Hai người đều là nữ, bà đến mùa hè là khách quay lại."
“Quay lại?"
“Tức là khách hàng hồi trước từng thuê anh Imaeda điều tra. Bà đó họ Kawakami, cháu bảo với bà ấy, anh Imaeda nằm viện rồi, trong thời gian ngắn có thể không xuất viện, bà ấy vô cùng thất vọng ra về. Sau đó cháu tra lại, thì ra hai năm trước bà ấy đến nhờ điều tra ông chồng ngoại tình. Hồi đó, hình như không nắm được chứng cứ mấu chốt. Vì vậy, lần này chắc lại muốn điều tra ông chồng nữa. Nhất định là ông chồng kia an phận được một thời gian lại ngứa ngáy rục rịch rồi." Eri vui vẻ nói. Cô vốn rất thích công việc tìm hiểu bí mật của người khác và cũng từng giúp Imaeda làm việc.
“Người đến hồi tháng Chín thì sao? Cũng là khách hàng cũ à?"
“Không phải ạ. Hình như cô ta muốn biết bạn mình trước đây có phải đã từng nhờ anh Imaeda điều tra hay không."
“Ồ? Nghĩa là sao?"
“Nghĩa là," Eri ngẩng lên khỏi quyển sổ, nhìn Sasagaki nói, “cô ta muốn biết khoảng thời gian một năm trước, có người nào họ Akiyoshi nhờ anh Imaeda điều tra hay không."
“Hừm." Nghe cái họ “Akiyoshi" đó, Sasagaki cảm thấy hơi quen tai, nhưng ông không nhớ ra nổi. “Câu hỏi kỳ lạ thật."
“Thực ra cũng không hẳn là lạ đâu ạ." Eri cười gian xảo.
“Nghĩa là sao?"
“Hồi trước cháu có nghe anh Imaeda nói, mấy kẻ ngoại tình ấy, thực ra rất nhiều người sợ vợ hoặc chồng thuê thám tử điều tra mình. Vậy nên cháu nghĩ người phụ nữ kia có lẽ cũng thế. Chắc chắn cô ta đã phát hiện ra dấu vết một năm trước ông chồng mình từng thuê thám tử nên mới chạy đến đây để xác nhận."
“Nhìn cái mặt tự tin của cháu kìa."
“Trực giác của cháu với mấy chuyện này là chuẩn nhất đấy. Còn nữa nhé, cháu bảo cô ta, ngay lúc ấy không thể giúp cô ta tra cứu được, khi nào tìm được cháu sẽ liên hệ lại, kết quả là cô ta bảo đừng gọi điện về nhà mà hãy gọi điện đến chỗ làm. Thế chẳng phải rất lạ hay sao? Chứng tỏ cô ta sợ ông chồng nghe điện thoại đấy mà."
“Ừm. Nói như vậy, người phụ nữ này cũng họ... à..."
“Akiyoshi, nhưng cô ta nói với cháu là mình họ Kurihara. Cháu nghĩ hẳn đây là họ trước khi kết hôn của cô ta và ở nơi làm việc vẫn dùng họ này. Rất nhiều phụ nữ tiếp tục đi làm sau khi kết hôn đều làm vậy cả."
Sasagaki đưa mắt đánh giá lại một lượt cô gái đang ngồi trước mặt, lắc lắc đầu.
“Giỏi quá đấy, Eri, cháu chẳng những có năng khiếu thám tử, mà còn có thể trở thành cảnh sát hình sự ấy chứ."
Eri đắc ý ra mặt, cười hì hì.
“Vậy để cháu suy luận tiếp nhé. Cô Kurihara kia hình như làm dược sĩ ở bệnh viện trực thuộc đại học Teito. Vì vậy đối tượng ngoại tình của cô ta chính là bác sĩ trong bệnh viện, vả lại tay kia còn có vợ có con nữa. Đây chính là loại ngoại tình kép phổ biến nhất hiện nay đó mà."
“Kiểu gì vậy chứ! Thế này thì không còn là suy luận nữa rồi, phải gọi là ảo tưởng mới đúng." Sasagaki chau mày cười cười.
2
Rời khỏi văn phòng thám tử Imaeda, Sasagaki đến khách sạn ở vùng ven khu Shinjuki, lúc ông đi vào vừa đúng bảy giờ.
Nhìn tổng thể, khách sạn này đem lại cảm giác tối tăm lạnh lẽo, không có đại sảnh cho ra hồn, quầy lễ tân cũng chỉ là một cái bàn dài kê ngang. Một tay trung niên không mấy hợp làm dịch vụ đang vênh mặt đứng đó. Thế nhưng, nếu muốn ở lại Tokyo mấy ngày, thì đành chịu ở trong khách sạn kiểu này vậy. Thực ra thì, ngay cả chỗ ở thế này, đối với Sasagaki cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Chỉ là ông không thể nào ở được kiểu sách sạn con nhộng đang thịnh hành hiện nay. Ông từng ở thử hai lần, nhưng bộ xương già không chịu đựng nổi, cũng chẳng thể xua tan mệt mỏi. Ông chỉ cần một gian phòng đơn để nghỉ ngơi cho tử tế, dù đơn sơ một chút cũng không ngại gì.
Ông làm xong thủ tục nhập phòng như thường lệ, người đàn ông lạnh như băng kia chợt nói, “Ở đây có lời nhắn cho ông Sasagaki." đoạn đưa cho ông một phong thư màu trắng cùng với chìa khoá.
“Lời nhắn?"
“Đúng thế," Nói dứt lời, tay trung niên bắt đầu làm việc khác.
Sasagaki mở phong bì ra xem, có một mảnh giấy nhớ, bên trên viết “Sau khi vào phòng, hãy gọi điện đến phòng 308".
Chuyện này là sao? Sasagaki nghiêng đầu. Ông không nghĩ ra được ai chuyển lời nhắn này. Thái độ của tay nhân viên quầy lễ tân chẳng những không ra gì, mà còn thiếu tập trung nên Sasagaki không khỏi nghi ngờ không biết có phải y đưa nhầm tin nhắn của người khác hay không.
Sasagaki ở phòng 321, cùng một tầng với người để lại lời nhắn. Ông vào thang máy, trên đường tới phòng mình, có đi qua phòng 308. Sasagaki do dự giây lát, nhưng rồi vẫn gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng dép lê loẹt quẹt, kế đó, cánh cửa mở ra. Nhìn thấy gương mặt xuất hiện sau cánh cửa, Sasagaki bất giác ngẩn người, thật sự quá bất ngờ!
“Giờ bố mới đến ạ, muộn thế." Người nở nụ cười cất tiếng là Koga Hisashi.
“Cậu... sao cậu lại ở đây?" Sasagaki hơi lắp bắp hỏi.
“Chuyện này ấy à, nguyên nhân thì nhiều lắm. Con đang đợi bố đây, bố ăn tối chưa ạ?"
“Vẫn chưa."
“Vậy chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi. Hành lý của bố có thể để tạm đây trước cũng được." Koga mang hành lý của Sasagaki vào phòng, mở tủ quần áo, lấy áo vest và áo khoác ngoài.
Koga hỏi Sasagaki muốn ăn gì, Sasagaki bảo chỉ cần không phải đồ Tây là được. Nghe vậy anh liền dẫn ông đến một quán rượu nhỏ khá bình dân. Trong quán có chỗ ngồi trên chiếu tatami, kê bốn chiếc bàn nhỏ hình vuông. Họ lựa một trong số đó rồi ngồi xuống đối diện nhau. Koga nói, anh ta thường hay ghé quán rượu này mỗi khi đến Tokyo, sashimi và món kho đều rất khá.
“Chạm cốc trước đã." Koga cầm chai bia lên rót, Sasagaki giơ cốc lên đón lấy. Ông định rót lại cho Koga thì anh khước từ, rồi tự châm đầy cốc mình.
Sau khi chạm cốc, uống một ngụm, Sasagaki hỏi, “Sao cậu lại đến đây?"
“Cục Cảnh sát có hội nghị, đáng lẽ trưởng phòng phải đi, nhưng ông ấy nói quả thực không lấy đâu ra thời gian, nên bảo con đi thay. Thật chẳng ra sao cả."
“Chứng tỏ cậu được trọng dụng còn gì, nên mừng mới đúng." Sasagaki giơ đũa ra gắp một miếng bụng cá ngừ. Mùi vị quả nhiên rất ngon.
Koga từng được Sasagaki dìu dắt, giờ đã thành trưởng ban điều tra của Sở Cảnh sát tỉnh Osaka. Sasagaki biết có một số người ở sau lưng gọi anh là con mọt thi cử vì anh liên tiếp đỗ các kỳ thi thăng chức. Nhưng theo Sasagaki thấy, Koga cũng chưa từng lơ là nghiệp vụ thực tế. Anh vẫn giỏi nghiệp vụ như những người khác, đồng thời lại phấn đấu chăm chỉ, hết lượt này đến lượt khác vượt qua những kỳ thi thăng cấp khó khăn, nên mới khiến những người bình thường khó mà theo kịp.
“Nghĩ cũng thật tức cười," Sasagaki nói, “một sĩ quan cảnh sát cao cấp bận rộn, sao lại mò đến nơi này, còn ở trong khách sạn giá rẻ nữa chứ."
Koga cười thiểu não.
“Đúng vậy. Bố à, bố cũng phải chọn cái khách sạn nào ra hồn một chút chứ."
“Đừng đùa nữa, tôi đâu có đi chơi."
“Vấn đề chính là ở đây." Koga rót thêm bia vào cốc của Sasagaki. “Nếu bố đến đây chơi thì con chẳng có gì để nói cả. Bố làm việc như thân trâu thân ngựa đến tận mùa xuân năm nay rồi, giờ hoàn toàn có thể đi thăm thú khắp nơi. Bố tuyệt đối có quyền ấy. Nhưng mà, hễ cứ nghĩ đến mục đích bố đến Tokyo này, con thực sự không cười nổi. Mà cô cũng lo lắng lắm đấy."
“Hừ, quả nhiên là Katsuko bảo cậu đến, thật hết cách với bà ấy. Bà ấy coi trưởng ban điều tra của Sở Cảnh sát Osaka thành ra thứ gì vậy?"
“Không phải cô bảo con đến đâu. Con nghe cô nói chuyện, thấy lo cho bố quá nên mới đến đấy."
“Cũng như nhau cả thôi! Katsuko cằn nhằn với cậu chứ gì, hay là nói với Orie?"
“Chuyện này thì, sự thật là mọi người đều rất lo lắng."
“Hừ! Thật chẳng ra làm sao."
Koga cũng là thân thích của Sasagaki. Vì anh đã lấy Orie, cháu gái bà Katsuko, vợ của Sasagaki. Họ không qua mai mối, mà yêu nhau rồi mới kết hôn. Nhưng Sasagaki không rõ quá trình hai người quen biết nhau cho lắm. Có lẽ là bà Katsuko dắt mối tơ hồng, nhưng bọn họ đều giấu giếm ông, cho đến tận bây giờ, khi đã qua gần hai chục năm, trong lòng ông vẫn còn khúc mắc.
Hai chai bia đều đã rỗng không, Koga bèn gọi rượu trắng. Sasagaki bắt đầu đụng đũa vào món kho. Tuy nấu theo kiểu Kanto, nhưng vẫn thơm ngon.
Koga rót rượu trắng vào cốc của Sasagaki, buông ra một câu, “Bố vẫn không bỏ được vụ án ấy ạ?"
“Đó là vết thương cũ của tôi."
“Nhưng mà, đâu chỉ có vụ ấy bị xếp xó. Vả lại bảo là bị xếp xó cũng không biết chính xác hay không nữa. Hung thủ có thể chính là kẻ đã chết vì tai nạn xe cộ kia. Bên tổ chuyên án hẳn cũng thiên về ý kiến này."
“Terasaki không phải hung thủ." Sasagaki uống một hơi hết sạch rượu trong cốc. Vụ án mạng xảy ra đã hơn mười chín năm, nhưng trong đầu ông vẫn nhớ kỹ tên họ của từng nhân vật liên quan.
Vụ án mạng tay chủ tiệm cầm đồ mười chín năm về trước!
“Tìm thế nào cũng không thấy một triệu yên của Kirihara quanh Terasaki. Tuy có người cho rằng y đã giấu đi rồi, nhưng tôi lại không nghĩ thế. Khi ấy, Terasaki nợ nần ngập cổ, nếu có một triệu yên, chắc hẳn y đã đem đi trả nợ rồi, nhưng y lại không làm thế. Điều này chỉ có một cách lý giải duy nhất, chính là y không có số tiền đó. Tức là, y không giết Kirihara."
“Về cơ bản con tán thành ý kiến này. Lúc đó chính vì nghĩ như vậy, mà sau khi Terasaki chết, con cũng theo bố đi hỏi han khắp chốn. Nhưng mà bố ơi, đã gần hai chục năm rồi."
“Thời hạn khởi tố đã qua rồi, chuyện này tôi biết. Biết thì biết, nhưng duy chỉ có vụ án này, nếu không tra ra tận chân tơ kẽ tóc, tôi có chết cũng không nhắm được mắt."
Koga đang định rót rượu vào cái cốc không của Sasagaki, thì ông đã chặn lại giật lấy chai rượu, rót đầy cốc cho anh trước, kế đó mới rót rượu cho mình.
“Đúng thế, không chỉ có vụ án này bị xếp xó, những vụ lớn hơn, tàn nhẫn hơn nữa, cuối cùng thậm chí còn chẳng chạm được vào gấu áo hung thủ cũng rất nhiều. Mỗi vụ án đều khiến người ta phải thất vọng, làm những kẻ điều tra án như chúng ta chẳng có mặt mũi nào mà gặp người khác. Thế nhưng, tôi không thể buông được vụ án này xuống là có lý do. Tôi cảm thấy, chính vì vụ án này không bị phá, mà đã hại mấy người vô tội phải gặp bất hạnh."
“Nghĩa là sao ạ?"
“Có một cái mầm lẽ ra phải nhổ ngay từ lúc ấy, nhưng vì không nhổ đi, để cái mầm ấy ngày một lớn dần, trưởng thành rồi còn nở hoa nữa, một đóa hoa độc ác." Sasagaki mở miệng, để rượu chảy vào cổ họng.
Koga nới lỏng cà vạt và cúc áo trên cùng. “Bố muốn nói đến Karasawa Yukiho?"
Sasagaki cho tay vào túi trong áo khoác, lấy ra một tờ giấy gấp làm đôi, đặt trước mặt Koga.
“Đây là gì vậy?"
“Cậu xem đi."
Koga mở giấy ra, hai hàng lông mày rậm rạp nhíu chặt lại.
“Cửa hàng R&Y Osaka khai trương... Đây là..."
“Cửa hàng của Karasawa Yukiho. Lợi hại không, rốt cuộc cũng xuất hiện tại Osaka rồi. Ở khu Shinsaibashi. Cậu xem, trong đó nói là sẽ khai trương trước lễ Giáng sinh một ngày."
“Đây chính là đóa hoa độc ác đó sao?" Koga gấp tờ rơi ấy lại ngay ngắn, đặt trước mặt Sasagaki.
“Coi như là trái cây đơm ra từ đó đi."
“Từ bao giờ? Bố bắt đầu nghi ngờ Karasawa Yukiho từ bao giờ? Mà không, có phải từ hồi cô ta vẫn còn tên là Nishimoto Yukiho không?"
“Hồi cô ta vẫn còn là Nishimoto Yukiho. Một năm sau khi Kirihara Yosuke bị giết, Nishimoto Fumiyo cũng chết. Sau vụ án ấy, cách nhìn của tôi đối với cô bé gái đó đã thay đổi."
“Vụ án này hình như được coi là tai nạn và khép lại rồi nhỉ. Nhưng, đến cuối cùng bố vẫn kiên trì cho rằng đó không đơn thuần chỉ là chết do tai nạn."
“Tuyệt đối không phải. Trong báo cáo nói, nạn nhân uống thứ rượu mà bình thường chị ta không uống, lại nốc vào một lượng thuốc cảm cao gấp năm lần lượng dùng bình thường. Làm gì có tai nạn kiểu ấy chứ? Nhưng rất tiếc, vụ ấy không phải do tổ chúng ta phụ trách nên không thể tùy tiện nêu ý kiến được."
“Chắc chắn cũng có người nghĩ là tự sát, chỉ có điều..." Koga khoanh tay trước ngực, nét mặt như đang nhớ lại.
“Lời chứng của Yukiho. Cô ta nói mẹ bị cảm, lúc lạnh sẽ uống rượu trắng. Thế nên mới loại trừ khả năng tự sát này."
“Bình thường không ai nghĩ là cô con gái lại ngụy tạo lời chứng."
“Nhưng mà, ngoài Yukiho ra, không ai nói Fumiyo bị cảm cả. Thế nên mới có khả năng con bé nói dối."
“Sao phải nói dối chứ? Đối với Yukiho, dù tự sát hay tai nạn thì có gì khác biệt đâu? Nếu nói một năm trước Fumiyo đã mua bảo hiểm nhân thọ thì có lẽ còn là muốn tiền bồi thường, nhưng đâu có chuyện đó. Vả lại, khi ấy Yukiho vẫn còn học cấp I, chắc không nghĩ xa được đến thế..." Nói đến đó, Koga đột nhiên giật nảy mình. “Chắc không phải bố định nói, Fumiyo bị Yukiho giết đấy chứ?"
Koga nói bằng giọng đùa cợt, nhưng Sasagaki lại không hề cười.
“Tôi không bảo thế, nhưng có thể con bé đã giở trò gì đó."
“Giở trò ư?"
“Ví dụ, có thể con bé đã phát hiện mẹ mình có dấu hiệu tự sát, nhưng giả bộ không nhận ra."
“Ý bố là, Yukiho hy vọng Fumiyo chết?"
“Sau khi Fumiyo chết không được bao lâu, Yukiho liền được bà Karasawa Reiko nhận nuôi. Có lẽ từ trước đó rất lâu họ đã đề cập đến chuyện này rồi. Rất có thể Fumiyo không đồng ý, nhưng bản thân Yukiho lại muốn làm con nuôi."
“Có điều, cũng không thể vì vậy mà thấy mẹ đẻ mình chết cũng không cứu chứ?"
“Con bé ấy có thể thản nhiên làm chuyện đó. Nó che giấu việc mẹ mình tự sát còn vì một lý do khác. Có thể đối với nó đây mới là lý do quan trọng nhất. Đó là đánh giá của người ngoài. Mẹ chết vì tai nạn sẽ khiến cho người đời thương cảm. Nhưng nếu là tự sát ắt sẽ bị người ta nhìn với ánh mắt khác, nghi ngờ đằng sau có nguyên nhân gì đó không đơn giản. Nếu nghĩ cho tương lai, lựa chọn bên nào hẳn là rất rõ ràng rồi."
“Con hiểu ý bố, nhưng... vẫn hơi khó chấp nhận." Koga lại gọi thêm hai chai rượu trắng.
“Tôi cũng vậy, khi ấy vẫn chưa nghĩ đến những chuyện đó. Trong quá trình lần theo điều tra Karasawa Yukiho, mới dần dà sắp xếp ra những suy nghĩ này. Ồ, cái này ngon này! Là cái gì tẩm bột rán vậy?" Ông cầm đũa gắp lên một miếng nhỏ, cẩn thận quan sát.
“Bố đoán xem?" Koga đắc ý cười.
“Không biết nên mới hỏi cậu chứ, là cái gì vậy? Vị này tôi chưa ăn bao giờ."
“Natto đấy ạ."
“Natto? Cái thứ đậu đã thối hoắc ra ấy à?"
“Vâng ạ." Koga cười cười đưa cốc rượu lên miệng, “Con nghĩ bố có ghét ăn Natto mấy chăng nữa, nếu làm kiểu này, chắc sẽ ăn được."
“Ờ, đây chính là cái thứ Natto dính nhơm nhớp ấy à?" Sasagaki ngửi ngửi, xem xét kỹ càng rồi mới bỏ vào miệng. Một vị bùi bùi lan tỏa trong miệng. “Ừm, ngon!"
“Có nghĩa là không nên có định kiến với bất kỳ điều gì."
“Hoàn toàn chính xác." Sasagaki uống rượu, cảm giác lồng ngực ấm sực lên. “Không sai, định kiến. Chính vì vậy, chúng ta mới phạm phải sai lầm lớn. Sau khi bắt đầu cảm thấy Yukiho không phải một cô bé bình thường, tôi xem xét lại vụ án mạng chủ tiệm cầm đồ, và phát hiện ra chúng ta đã sơ sót mấy điểm quan trọng."
“Điểm quan trọng gì ạ?" Ánh mắt Koga nghiêm túc.
Sasagaki nhìn lại anh ta. “Đầu tiên, dấu giày."
“Dấu giày?"
“Dấu giày ở hiện trường nơi phát hiện cái xác. Trên sàn nhà có một lớp bụi, để lại khá nhiều dấu giày. Nhưng chúng ta hoàn toàn không để ý. Cậu còn nhớ là tại sao không?"
“Vì không phát hiện ra dấu giày nào thuộc về hung thủ, đúng không ạ?"
Sasagaki gật đầu.
“Dấu giày ở hiện trường, ngoài giày da của nạn nhân ra, toàn là giày thể thao của lũ trẻ. Chỗ đó bị lũ trẻ con coi là sân chơi, người phát hiện ra xác chết lại là học sinh trường cấp I Oe, có vết giày trẻ con là chuyện đương nhiên. Thế nhưng, kẽ hở chính là đây."
“Ý bố là, hung thủ cũng đi giày thể thao của trẻ con?"
“Cậu không cảm thấy, chúng ta thật sự rất sơ suất khi hoàn toàn không nghĩ đến điểm này à?"
Lời nói của Sasagaki làm khóe miệng Koga nhếch lên. Anh ta tự rót rượu cho mình rồi uống một hơi cạn sạch. “Trẻ con không thể giết người kiểu đó được chứ?"
“Đổi một góc độ khác thì chính vì là trẻ con nên mới làm được. Vì nạn nhân không cảnh giác."
“Nhưng mà..."
“Chúng ta còn bỏ sót một điểm." Sasagaki đặt đũa xuống, giơ ngón trỏ lên. “Chính là chứng cứ ngoại phạm."
“Có sơ hở gì ạ?"
“Chúng ta để mắt đến Nishimoto Fumiyo, sau khi xác nhận chứng cứ ngoại phạm của chị ta, việc đầu tiên nghĩ đến là có thể chị ta có đồng phạm là đàn ông. Vì vậy mà tìm được Terasaki. Nhưng trước đó, chúng ta đáng lẽ phải chú ý hơn đến một người khác."
“Con còn nhớ." Koga vê cằm, ngước mắt lên. “Hình như lúc đó Yukiho đã đến thư viện rồi."
Sasagaki nhìn anh ta nói. “Cậu nhớ cũng rõ thật đấy."
Koga cười thiểu não. “Cả bố cũng cho rằng con là loại mọt thi cử không biết nghiệp vụ thực tế sao?"
“Không phải, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi cho rằng, cảnh sát chúng ta không ai nắm được hành tung của Yukiho ngày hôm đó. Không sai, Yukiho đã đến thư viện. Nhưng mà, điều tra kỹ càng thì thư viện ấy và tòa nhà hiện trường xảy ra vụ án mạng chỉ gần trong gang tấc. Đối với Yukiho, tòa nhà ấy nằm ngay trên đường từ thư viện trở về nhà."
“Con hiểu ý bố, nhưng nói gì thì nói, con bé khi ấy mới học lớp năm mà, lớp năm cũng mới..."
“Mười một tuổi. Tuổi ấy đã có trí tuệ và kiến thức tương đối rồi." Sasagaki lấy ra bao Seven Stars, rút một điếu đưa lên miệng, rồi tìm diêm.
Koga nhanh chóng vươn tay ra, trong tay cầm bật lửa. “Bố nói đúng." Anh ta vừa nói vừa đánh lửa. Bật lửa cao cấp ngay cả tiếng xẹt lửa cũng rất trầm.
Sasagaki cảm ơn, rồi mới ghé lại gần ngọn lửa châm thuốc. Vừa phun ra một làn khói trắng, ông vừa nhìn chằm chằm vào tay Koga. “Dunhill à?"
“Không, Cartier."
Sasagaki “ừm" một tiếng, kéo cái gạt tàn lại.
“Sau khi Terasaki chết vì tai nạn ô tô, chúng ta đã tìm được trong xe của y một chiếc bật lửa Dunhill. Cậu còn nhớ không?"
“Khi ấy mọi người nghi ngờ đó là bật lửa của tay chủ tiệm cầm đồ bị giết, nhưng không tra ra được, bèn gác lại đó."
“Tôi cho rằng đó chính là bật lửa của nạn nhân, nhưng hung thủ không phải Terasaki. Theo như suy luận của tôi, kẻ muốn Terasaki gánh tội nếu không phải đã lén lút bỏ thứ đó trong xe, thì là đã tìm cớ gì đó mà đưa cho y."
“Ý bố đó cũng là mánh lới của Yukiho à?"
“Suy luận như vậy là hợp lý. Còn hơn nói Terasaki tình cờ lại dùng đúng loại bật lửa giống nạn nhân."
Koga thở dài một tiếng, ngay sau đó lại trầm ngâm.
“Con thật sự khâm phục sự linh hoạt của bố khi nghi ngờ Yukiho. Đúng là có thể hồi đó chúng ta đã sơ hở khi không điều tra kỹ càng về cô ta với lý do Yukiho còn nhỏ. Nhưng bố à, đây chẳng qua chỉ là một khả năng thôi, có phải không? Bố có chứng cứ quan trọng nào chứng minh Yukiho chính là hung thủ không?"
“Chứng cứ quan trọng..." Sasagaki hít một hơi thuốc, chầm chậm phả khói ra. Trong chớp mắt, làn khói thuốc ngưng tụ lại trên đỉnh đầu Koga, rồi nhanh chóng tản đi. “Không có, tôi chỉ có thể nói là không có."
“Nếu đã vậy, chi bằng hãy nghĩ lại một lần nữa từ đầu xem. Với lại, bố à, rất đáng tiếc, vụ án này đã quá thời hạn khởi tố rồi. Cho dù bố có tìm ra hung thủ thật sự, chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn."
“Tôi biết chứ."
“Vậy..."
“Cậu nghe tôi nói đã." Sasagaki dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, kiểm tra thấy không có ai nghe trộm mới tiếp lời. “Cậu đã hiểu lầm một chuyện quan trọng nhất, tôi không phải đang đuổi theo thủ phạm sát hại tay chủ tiệm cầm đồ kia. Tiện thể cho cậu biết luôn, tôi cũng không chỉ đuổi theo một mình Karasawa Yukiho."
“Bố đang đuổi theo một kẻ khác?" Hai mắt Koga sáng bừng lên, bắn ra những tia nhìn sắc bén, gương mặt cũng xuất hiện biểu cảm của một trưởng ban điều tra.
“Tôi đang đuổi theo," Sasagaki nở nụ cười đắc ý, “cả tôm pháo và cá bống trắng."
3
Thời gian khám bệnh của bệnh viện trực thuộc đại học Teito bắt đầu từ chín giờ sáng, còn thời gian làm việc của Kurihara Noriko thì bắt đầu từ tám giờ năm mươi phút. Đó là vì từ lúc bệnh viện bắt đầu khám bệnh cho đến lúc đơn thuốc đưa tới phòng dược, có một khoảng thời gian chênh lệch tương đối dài.
Khi đơn thuốc đưa tới phòng dược, các dược sĩ sẽ lấy thuốc theo nhóm hai người. Một người điều chế thuốc, người còn lại xác nhận xem có sai sót gì không, rồi cho thuốc vào túi. Người xác nhận phải đóng dấu lên túi thuốc.
Ngoài phục vụ các bệnh nhân đến khám, còn có công việc ở các phòng bệnh nội trú, chẳng hạn như đưa thuốc tiêm hoặc điều chế thuốc khẩn cấp.
Hôm đó, trong lúc Noriko cùng đồng nghiệp đang tối mắt tối mũi với những công việc này, có một người đàn ông cứ ngồi ở góc phòng dược. Anh ta là một phó giáo sư trẻ tuổi của khoa Y, cặp mắt từ đầu chí cuối chăm chú dán vào màn hình máy tính.
Từ hai năm về trước, đại học Teito bắt đầu tích cực tiến hành trao đổi thông tin với các cơ quan nghiên cứu khác qua hệ thống máy tính. Một trong những thành quả cụ thể nhất chính là tiến hành hợp tác trực tuyến với trung tâm nghiên cứu của một công ty bào chế dược phẩm. Nhờ vậy, phía bệnh viện có thể thông qua hệ thống này lấy được các số liệu cần thiết về các loại dược phẩm do công ty này sản xuất và tiêu thụ.
Về cơ bản, bất cứ ai cũng có thể sử dụng được hệ thống này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tên người dùng và mật khẩu. Noriko có cả hai thứ, song từ khi cỗ máy chẳng rõ dùng để làm gì này chuyển vào đây, cô chưa từng chạm đến nó. Khi muốn tìm hiểu các thông tin liên quan đến dược phẩm, cô sẽ dùng cách thức trước đây, tức là hỏi công ty sản xuất. Những dược sĩ khác cũng làm vậy.
Mọi người đều biết tay phó giáo sư trẻ tuổi ngồi trước màn hình máy tính đang hợp tác với một công ty dược phẩm, cùng tiến hành nghiên cứu gì đó. Noriko cho rằng, hệ thống này đối với những người như vậy mà nói hẳn là thuận tiện lắm. Nhưng máy tính dường như không phải hoàn hảo gì. Chỉ mấy ngày trước thôi, kỹ thuật viên ở bên ngoài vừa đến thảo luận với các bác sĩ, bọn họ nghi ngờ máy tính đã bị hacker thâm nhập.
Tất nhiên, Noriko hoàn toàn chẳng hiểu gì về mấy chuyện này.
Buổi chiều, Noriko xuống phòng bệnh hướng dẫn các bệnh nhân nội trú dùng thuốc, bàn bạc với các bác sĩ và y tá về thuốc dùng cho người bệnh, sau đó về phòng Dược pha chế thuốc. Đây là một ngày như mọi ngày khác. Trong lúc cô làm những công việc hằng ngày ấy, đồng hồ đã chỉ năm giờ.
Đang chuẩn bị về nhà thì có đồng nghiệp gọi cô, bảo là có điện thoại tìm.
Người cô nôn nao. Có lẽ là anh ta gọi.
“A lô." Cô nói vào ống nghe, giọng hơi khàn khàn.
“À... cô Kurihara Noriko phải không?" Là giọng đàn ông, nhưng không hề giống với giọng nói mà Noriko hằng chờ đợi. Giọng đối phương nhỏ đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến người mắc bệnh, nghe hơi quen tai.
Cô trả lời. “Vâng tôi đây."
“Cô còn nhớ tôi không? Tôi là Fujii, Fujii Tamotsu."
“Anh Fujii..." Vừa thốt ra cái tên này, Noriko cũng nhớ ra luôn. Fujii Tamotsu là người đàn ông cô quen qua công ty mai mối, người duy nhất đã hẹn hò đến lần thứ ba. Cô ậm ờ một tiếng. “Anh khỏe không ạ?"
“Vâng, cũng tàm tạm. Cô Kurihara cũng vẫn khỏe chứ?"
“Vâng.."
“Thực ra, giờ tôi đang ở gần bệnh viện. Vừa nãy tôi ở trong đó trông thấy cô, hình như cô gầy đi một chút."
“Thế ạ..." Noriko rất kinh ngạc, không biết rốt cuộc anh ta tìm mình làm gì.
“Xin hỏi, lát nữa có thể gặp nhau được không? Uống một tách trà."
Nghe người đàn ông nói, Noriko cảm thấy phiền phức vô cùng. Cứ tưởng anh ta có chuyện gì quan trọng.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi có việc rồi."
“Một lát thôi cũng được. Có chuyện này dù thế nào tôi cũng phải nói với cô. Chỉ cần ba mươi phút thôi, được không?"
Noriko cố ý thở dài thành tiếng để đối phương nghe thấy.
“Xin anh đừng như vậy nữa. Anh chỉ gọi điện đến thôi đã gây phiền phức cho tôi rồi, tôi gác máy đây."
“Xin gượm đã. Vậy xin hãy trả lời một câu hỏi của tôi thôi. Cô vẫn sống chung với người đó chứ?"
“Hả?"
“Nếu cô vẫn sống chung với anh ta, tôi nhất định phải nói chuyện này cho cô biết."
Noriko dùng bàn tay bịt ống nghe lại, hạ giọng hỏi. “Chuyện gì vậy?"
“Tôi muốn nói trực tiếp với cô." Có lẽ cảm thấy câu nói này đã thu hút được sự quan tâm của cô, người đàn ông kiên quyết nói.
Noriko hơi do dự, nhưng không thể phớt lờ được.
“Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Địa điểm Fujii chỉ định là một quán cà phê cách bệnh viện mấy phút đi bộ, ở ngay gần ga Ogikubo.
Cô vừa bước vào cửa, người đàn ông ngồi ở phía trong đã giơ tay vẫy vẫy. Thân hình gầy gò như con bọ ngựa của anh ta vẫn không hề thay đổi. Anh ta mặc bộ vest màu xám, nhưng cái áo trông cứ như thể treo trên mắc áo vậy.
“Lâu lắm không gặp." Noriko ngồi xuống đối diện với Fujii.
“Tôi xin lỗi vì đột nhiên lại gọi điện thoại cho cô thế này."
“Là chuyện gì vậy ạ?"
“Uống chút gì trước đã."
“Không cần đâu. Nghe anh nói xong là tôi đi luôn."
“Nhưng mà, chuyện ấy không nói hết ngay được trong vài phút đâu." Fujii vẫy nhân viên phục vụ, gọi trà sữa Royal, sau đó nhìn Noriko mỉm cười. “Cô thích trà sữa Royal, đúng không nhỉ?"
Đúng là trước đây khi hẹn hò với anh ta, cô thường gọi loại đó. Thấy anh ta còn nhớ cả chuyện này, Noriko cảm thấy không thoải mái cho lắm.
“Mẹ anh vẫn khỏe chứ?" Cô muốn lấy chuyện này ra móc máy anh ta.
Gương mặt Fujii đột nhiên trở nên u ám, anh ta lắc đầu. “Mẹ tôi mất nửa năm trước rồi."
“Ôi... Vậy sao. Tôi xin chia buồn cùng anh. Bác bị bệnh ạ?"
“Không, là tai nạn, bị nghẹn chết."
“Ăn bánh giầy hay gì đó ạ?"
“Không, là bông."
“Bông?"
“Nhân lúc tôi không để ý, bà đã ăn bông trong chăn. Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao bà lại làm thế nữa. Lúc lấy ra xem, cục bông ấy còn to hơn quả bóng mềm nữa. Cô có tin nổi không?"
Noriko lắc đầu, cảm thấy thực khó mà tin nổi.
“Tôi vừa đau lòng vừa tự trách mình, chẳng còn tâm trí làm gì trong một thời gian. Nhưng thương tâm thì thương tâm trong lòng cũng không khỏi thấy nhẹ nhõm, thầm nhủ, à, sau này không cần phải lo mẹ đi lung tung nữa." Fujii thở hắt ra một hơi.
Noriko có thể hiểu được tâm trạng này của anh ta. Do công việc, cô đã chứng kiến nhiều người mệt mỏi vì phải chăm sóc người nhà bị bệnh rồi.
Nhưng mà, cô thầm nghĩ, chuyện này không thể oán trách tôi được.
Trà sữa đã được bưng ra, cô uống một ngụm. Fujii nhìn cô, nheo nheo mắt lại, “Lâu lắm không thấy cô uống hồng trà như vậy rồi."
Noriko cụp mí mắt xuống, không biết nên đối đáp thế nào.
“Thực ra khi mẹ tôi qua đời, ngoài thở phào nhẹ nhõm ra, tôi còn một suy nghĩ không an phận nữa." Fujii tiếp tục. “Chính là, giờ chắc cô ấy chấp nhận qua lại với mình rồi nhỉ. Cô ấy mà tôi nói, chắc em cũng biết là ai đấy?"
“Chuyện đã lâu rồi mà..."
“Tôi vẫn không thể quên được em nên đã đến khu căn hộ của em. Đó là khoảng một tháng sau khi mẹ tôi qua đời. Khi ấy tôi mới biết em đã sống chung với người khác rồi. Nói thực lòng, tôi rất sốc, nhưng ngoài ra, tôi cũng hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta."
Noriko nhìn Fujii. “Có gì mà kinh ngạc chứ?"
“Thật ra tôi từng gặp anh ta rồi."
“Không phải chứ?"
“Thật đó. Tôi không biết anh ta tên là gì, nhưng khuôn mặt anh ta thì tôi nhớ rất rõ."
“Anh gặp anh ấy ở đâu?"
“Ở ngay bên cạnh em."
“Sao?"
“Có lẽ khoảng tháng Tư năm ngoái. Nói thực với em, hồi đó chỉ cần có thời gian rảnh là tôi lại chạy đến bệnh viện hoặc khu nhà em ở để ngắm em, chỉ là em không phát hiện ra thôi."
“Tôi hoàn toàn không biết gì cả." Noriko lắc đầu. Cô có nằm mơ cũng không thể ngờ lại có người làm vậy với mình. Bất giác cô khó chịu đến nổi cả da gà lên.
“Nhưng mà," Fujii dường như không hề cảm nhận được sự khó chịu của cô, lại tiếp lời, “lúc đó không chỉ có mình tôi quan sát em, mà còn một người khác cũng cứ nhìn em chăm chăm. Anh ta đến bệnh viện, cũng đến cả khu căn hộ nữa. Tôi cảm thấy nhất định là có vấn đề, thậm chí còn muốn báo cho em biết. Nhưng không lâu sau đó, tôi quá bận rộn với công việc và chăm sóc mẹ, không có chút thời gian nào cả. Tôi vẫn băn khoăn chuyện người kia, nhưng sau đấy cũng không có hành động gì."
“Người kia mà anh nói..."
“Đúng, chính là người sống chung với em ấy."
“Sao có thể được?" Cô lắc đầu, cảm thấy cơ mặt mình hơi cứng lại. “Anh chắc chắn đã nhầm lẫn rồi."
“Trăm phần trăm không thể lầm được. Trông tôi như vậy chứ nhớ mặt người tốt lắm. Anh ta chính là người đó." Fujii khẳng định chắc nịch.
Noriko cầm cốc lên, nhưng chẳng có tâm trạng uống trà, vô số dòng suy nghĩ tựa như cuồng phong bão táp đang cuồn cuộn trong tâm trí cô.
“Tất nhiên, tôi cũng không vì chuyện này mà khẳng định anh ta là người xấu. Có lẽ anh ta cũng chỉ giống như tôi, vì say mê em nên mới làm thế. Chỉ là, nói thế nào nhỉ? Giống như tôi vừa mới nói ấy, không khí lúc đó thật sự quá bất bình thường. Hễ nghĩ đến chuyện em ở bên anh ta, tôi lại đứng ngồi không yên. Nói thì nói vậy, song tôi cho rằng mình không nên can dự vào, nên mới chịu đựng đến tận hôm nay. Nhưng mà, mấy hôm trước tình cờ trông thấy em, từ hôm ấy đến giờ, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến em, nên hôm nay mới hạ quyết tâm nói chuyện này cho em biết."
Những gì Fujii nói sau đó, Noriko gần như không nghe lọt chữ nào. Noriko thậm chí còn chẳng có tâm trạng nào đáp lại chủ đích của anh ta là muốn cô chia tay với người đàn ông đang sống chung, qua lại với anh ta. Không phải vì cô cảm thấy quá tức cười, mà là cô không có tâm trạng làm điều đó.
Noriko không nhớ mình rời khỏi đó thế nào nữa. Đến khi định thần lại, cô đã ở giữa con phố khuya rồi.
Anh ta nói là tháng Tư, tháng Tư năm ngoái.
Chuyện đó không thể nào. Noriko gặp Akiyoshi vào tháng Năm. Vả lại cuộc gặp gỡ của bọn họ chắc là một sự ngẫu nhiên.
Không phải vậy sao? Chẳng lẽ không phải là ngẫu nhiên?
Cô nhớ lại sự việc lúc đó. Gương mặt Akiyoshi vặn vẹo vì đau bụng. Trước lúc ấy, phải chăng anh ta đã đợi Noriko về nhà? Tất cả những chuyện đó, đều là màn kịch của anh ta để tiếp cận cô?
Nhưng mục đích của anh ta là gì cơ chứ?
Giả sử Akiyoshi tiếp cận Noriko là có mục đích, vậy tại sao lại chọn cô? Cô không phải người ngộ nhận về bản thân. Có thể khẳng định trăm phần trăm nguyên nhân cô được chọn tuyệt đối không phải vì nhan sắc.
Do cô phù hợp với điều kiện gì đó chăng? Dược sĩ? Gái già? Sống một mình? Đại học Teito?
Cô thầm giật nảy mình, nhớ đến công ty mai mối. Khi đăng ký, cô đã cung cấp rất nhiều thông tin cá nhân. Chỉ cần tra tìm dữ liệu ở đó, muốn tìm được đối tượng phù hợp với các điều kiện mình mong đợi không hề khó. Có lẽ, Akiyoshi có thể tiếp xúc với những dữ liệu ấy. Hồi trước anh ta làm việc tại một công ty phần mềm tên là Memorix. Hệ thống của trung tâm mai mối liệu có phải do công ty ấy thiết kế?
Cô đã về đến căn hộ từ lúc nào. Cô do dự bước lên cầu thang, mở cửa nhà.
“Hễ nghĩ đến chuyện em ở bên anh ta là tôi lại đứng ngồi không yên." Lời nói của Fujii vang lên bên tai cô.
“Nếu biết được sự thật này, anh sẽ chẳng có gì phải lo lắng nữa." Cô nhìn căn phòng tối đen lẩm bẩm.
4
Có người đang đập búa trong đầu. Pang... pang... pang...
Đồng thời, còn có cả tiếng cười khúc khích. Nghe đến đây, cô mở mắt ra. Trên bức tường hình hoa có một vệt sáng. Đó là ánh sáng ban mai chiếu vào qua khe hở của tấm rèm cửa sổ.
Shinozuka Mika quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức để cạnh gối. Chiếc đồng hồ này là của Yasuharu mua ở London về cho cô, mặt đồng hồ có hình người có thể cử động. Khi đến thời gian được cài đặt, sẽ có một đôi thiếu niên nam nữ xuất hiện nhảy múa theo tiếng nhạc. Mika hẹn báo thức lúc bảy rưỡi, kim chỉ đã sắp đến giờ đó. Chỉ cần đợi thêm một phút nữa, tiết tấu nhẹ nhàng sẽ vang lên như thường lệ, nhưng cô đã vươn tay ra xóa cài đặt.
Mika xuống giường, mở rèm cửa ra. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lớn và tấm màn ren rải đầy trong phòng, làm căn phòng vốn âm u tức thì trở nên sáng sủa. Trong tấm gương lớn trên tường, một thiếu nữ mặc áo ngủ nhàu nhĩ, đầu tóc bù xù đang đứng đó, nét mặt khó coi đến cực độ.
Lại vang lên một tiếng “pang", kế đó là tiếng nói chuyện. Cô không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng có thể tưởng tượng ra, chắc lại là những câu đối đáp chẳng ra sao.
Mika đi tới bên cửa sổ, cúi nhìn sân vườn cỏ xanh mơn mởn. Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Yasuharu và Yukiho đang tập đánh golf trên bãi cỏ. Thực ra là Yasuharu đang dạy Yukiho đánh golf thì đúng hơn.
Yukiho cầm gậy đứng ở tư thế đánh bóng, Yasuharu đứng sau lưng dán người vào cô ta, tay nắm lấy tay cô ta trên cây gậy đánh golf, tựa như đôi chim liền cánh. Yasuharu thì thầm gì đó vào tai Yukiho, đồng thời cầm tay cô ta di chuyển cây gậy, chầm chậm vung lên, rồi lại chầm chậm hạ xuống. Cặp môi Yasuharu dường như có thể chạm vào cổ Yukiho bất cứ lúc nào. Không, chắc chắn là một chốc một lát ông ấy lại cố ý chạm vào.
Luyện tập kiểu đó một hồi, Yasuharu rốt cuộc cũng tách ra khỏi Yukiho. Trước cặp mắt chăm chú của ông ta, Yukiho thử dùng gậy đẩy, có lúc cô ta đánh rất tốt, nhưng số lần đánh chưa tốt nhiều hơn. Yukiho nở nụ cười bẽn lẽn, Yasuharu đưa ra lời khuyên gì đó. Sau đó, lại quay lại bước đầu tiên, bắt đầu cái trò đôi chim liền cánh tức cười kia. Một buổi luyện tập thế này sẽ kéo dài chừng ba mươi phút.
Dạo gần đây, ngày nào cũng trông thấy cảnh tượng này. Cụ thể thì Mika không rõ Yukiho chủ động nói muốn học đánh golf, hay là Yasuharu đề nghị, nhưng xem chừng có vẻ bọn họ đang tạo ra sở thích chung.
Hồi mẹ muốn học đánh golf, rõ ràng bố phản đối kịch liệt...
Mika rời khỏi khung cửa sổ, tới đứng trước tấm gương lớn. Trong gương hiện ra một thân hình thiếu nữ vừa tròn mười lăm. Thân thể gầy gò vẫn chưa có những đường cong tròn trịa của phụ nữ, song tay chân lại đặc biệt thon dài, xương vai gồ lên thấy rõ.
Mika thầm đặt chồng thân thể của Yukiho lên đó. Mika từng một lần trông thấy Yukiho lõa thể. Cô không để ý Yukiho đang ở trong phòng tắm, liền mở cửa ra. Yukiho trần truồng như nhộng, cả khăn tắm cũng không khoác trên người. Trong mắt Mika hiện lên một cơ thể phụ nữ hoàn mỹ, tựa như được phác nên bởi những đường cong tính toán tỉ mỉ bằng máy tính, đồng thời lại gọn gàng như chiếc bình hoa được nặn trên bàn xoay vậy. Bộ ngực đầy đặn hình dáng hoàn mỹ, làn da trắng muốt hơi ánh lên sắc hồng lấm tấm những hạt nước nhỏ li ti. Trên người cô ta không phải không có mỡ thừa, nhưng lượng mỡ rất nhỏ ấy lại khiến những đường cong phức tạp trên thân thể toát lên vẻ mềm mại. Mika quên cả thở. Tuy rằng chỉ mấy giây ngắn ngủi đó thôi, nhưng tấm thân ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Lúc đó, phản ứng của Yukiho thật hoàn hảo. Cô ta không hề hoảng hốt, cũng chẳng hề tỏ vẻ khó chịu chút nào.
“A, Mika, đi tắm hả?" Yukiho cười nói, không hề cuống quýt che đậy cơ thể của mình.
Người luống cuống ngược lại là Mika, cô không nói không rằng bỏ chạy biến về phòng, chui lên giường, tim đập thình thịch không ngớt.
Nhớ lại vẻ ngượng nghịu của mình khi ấy, gương mặt Mika méo xệch đi, hình ảnh cô trong gương cũng hiện ra vẻ mặt tương tự. Cô cầm cái lược lên chải lại mái tóc rối bù. Tóc bết lại thành búi, không sao chải nổi, cô dồn sức vào giật mạnh, làm đứt mấy sợi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. “Cô Mika, cô dậy chưa? Sáng rồi."
Mika không trả lời. Sau tiếng gõ thứ ba, cánh cửa mở ra, Kasai Taeko rụt rè thò đầu vào.
“Ồ, cô đã dậy rồi à?" Taeko vừa vào phòng, liền bắt tay dọn dẹp cái giường Mika vừa ra khỏi. Thân hình mập mạp, cái tạp dề buộc bên hông to bò, áo len xắn đến khuỷu, tóc búi tó củ hành. Từ hồi bà đến nhà làm người giúp việc, Mika vẫn luôn nghĩ trông Taeko hệt một khuôn với những người hầu trong phim nước ngoài ngày xưa.
“Cháu vốn định ngủ thêm một lúc nữa, nhưng lại tỉnh rồi, tại bên ngoài ồn quá đi mất."
“Bên ngoài?" Taeko ngẩn mặt không hiểu gì, kế đó mới gật đầu như sực nhận ra. “Dạo này ông chủ cũng dậy rất sớm thật."
“Thật tức cười, sáng sớm ngày ra đã đánh bóng đánh biếc gì chứ."
“Vì ông bà chủ đều rất bận, chỉ có sáng sớm là rảnh chút thời gian. Tôi thấy vận động cũng là chuyện tốt mà."
“Hồi mẹ cháu còn sống, bố có thế này đâu."
“Con người ta mà, khi có tuổi rồi sẽ thay đổi thôi."
“Thế nên bố mới kết hôn với phụ nữ trẻ? Kiếm một người trẻ hơn mẹ cháu cả chục tuổi."
“Cô Mika, bố cô vẫn còn trẻ mà, không thể độc thân cả đời được đúng không? Cô Mika sớm muộn gì cũng sẽ đi lấy chồng, còn cậu chủ rồi cũng có ngày rời khỏi nhà này."
“Dì Taeko nói chuyện đúng là lộn xộn. Vừa mới nói có tuổi rồi người ta sẽ thay đổi, một chốc sau lại nói vẫn còn trẻ."
Câu nói của Mika dường như làm Taeko, người nhiều năm nay vẫn cưng chiều cô cũng cảm thấy không vui. Taeko ngậm miệng lại, đi ra phía cửa.
“Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, xin hãy xuống nhà sớm một chút. Ông chủ có dặn, sau này dù cô chủ gần muộn học, ông ấy cũng không cho xe đưa cô đến trường đâu."
“Hừm!" Mika kêu lên một tiếng. “Nhất định là do cô ta xúi giục bố rồi."
Taeko không nói một lời, chuẩn bị đi ra. Đúng lúc này, Mika lại kêu lên “Đợi đã". Bàn tay toan đóng cửa của Taeko liền dừng lại.
“Dì Taeko, dì đứng bên phe cháu chứ?" Mika hỏi.
Taeko lộ vẻ bối rối, kế đó bật cười khúc khích. “Tôi không phải kẻ thù của ai cả." Kế đó, bà giúp việc mập mạp đóng cửa lại.
Mika chuẩn bị các thứ để đi học xong xuôi, xuống đến tầng một, ba người còn lại đã ngồi trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa rồi. Yasuharu và Yukiho ngồi sánh vai dựa lưng vào tường, trước mặt là em trai của Mika, Youdai. Youdai năm nay học lớp năm.
“Em thực sự không có tự tin, ít nhất phải dùng gậy gỗ số 1 cho tốt đã, bằng không sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người."
“Đến lúc đánh thật, sẽ phát hiện ra chẳng khó như em tưởng tượng đâu. Huống hồ, cái gậy gỗ số 1 mà em nói ít nhất phải dùng cho tốt đã, mới là khó nhất đấy, dùng cho tốt thì là hạng chuyên nghiệp rồi. Tóm lại, em cứ ra sân golf đánh thử xem thế nào, đó là bước đầu tiên."
“Anh nói vậy em vẫn lo lắm." Yukiho nghiêng nghiêng đầu, hướng ánh mắt về phía Mika, “A, chào con."
Mika không trả lời, ngồi xuống chỗ của cô. Lần này Yasuharu cũng chào cô, đồng thời ném ra ánh mắt trách móc. Mika đành lẩm bẩm trong miệng, “Chào bố."
Trên bàn ăn, trứng giăm bông, xa lát, bánh sừng bò bày trong các đĩa khác nhau.
“Cô Mika, xin đợi một chút, tôi sẽ mang súp ra ngay." Giọng Taeko từ trong bếp vọng ra, hình như bà đang dở tay làm việc khác.
Yukiho đặt dao nĩa xuống, đứng dậy. “Không sao đâu, chị Taeko, để tôi làm."
“Khỏi cần, tôi không ăn xúp." Nói đoạn, Mika cầm cái bánh sừng bò gặm một miếng, sau đó cầm cốc thủy tinh đựng sữa bò trước mặt Youdai lên uống một ngụm tướng.
“Ê! Chị này, sao lại uống của em!"
“Thế thì có sao, đồ ki bo!"
Mika cầm nĩa, bắt đầu ăn trứng giăm bông. Lúc này, một bát xúp đặt xuống trước mặt cô, do Yukiho bưng ra.
“Đã bảo là không ăn mà lại." Cô chẳng thèm ngẩng đầu lên.
“Cô mất công mang ra cho con, con nói năng kiểu gì vậy!" Yasuharu mắng.
“Không sao mà." Yukiho nhẹ nhàng vỗ về chồng, một bầu không khí im lặng khó xử bao trùm cả bàn ăn.
Chẳng ngon gì cả, Mika nghĩ, cả món trứng giăm bông do Taeko làm mà cô thích nhất cũng chẳng có mùi vị gì, vả lại, ăn sáng kiểu này không vui vẻ chút nào. Phía trên dạ dày còn hơi ngâm ngẩm đau.
“Phải rồi, tối nay em có việc gì không?" Yasuharu vừa uống cà phê vừa hỏi Yukiho.
“Tối nay? Không ạ."
“Vậy cả nhà bốn người chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi, bạn anh mở một nhà hàng Ý ở Yotsuya, bảo anh nhất định phải đến ủng hộ."
“Ồ, món Ý ạ, hay quá."
“Mika và Youdai nghe thấy chưa, có chương trình ti vi nào muốn xem thì nhớ mà hẹn giờ ghi băng lại."
“Hay quá! Vậy bữa lót dạ con sẽ ăn ít thôi." Youdai vui vẻ nói.
Mika lườm em trai một cái, nói, “Con không đi đâu."
Ánh mắt của hai vợ chồng cùng lúc rơi trên người cô.
“Tại sao?" Yasuhara hỏi. “Con có việc gì à? Hôm nay không có giờ học đàn piano, cũng không phải học gia sư cơ mà?"
“Con chỉ không muốn đi thôi, không đi cũng không sao chứ."
“Tại sao lại không muốn đi?"
“Có gì đâu mà phải hỏi."
“Con nói năng kiểu gì vậy? Muốn nói gì thì cứ nói đi!"
“Anh à." Yukiho chen vào, “Tối nay thôi đi vậy. Nghĩ kỹ lại, em cũng không phải hoàn toàn rảnh."
Yasuharu không còn biết nói gì, bèn trừng mắt lên nhìn con gái. Rõ ràng Yukiho đang nói đỡ cho Mika, nhưng điều này lại càng làm Mika thấy bực bội khó chịu.
Cô thô lỗ buông cái nĩa xuống, đứng phắt dậy. “Con đi học đây."
“Mika!"
Mika vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Yasuharu, cầm cặp sách và áo khoác đi ra hành lang. Lúc cô đang đi giày ở tiền sảnh, Yukiho và Taeko đi ra.
“Cẩn thận ô tô nhé, không được vội vàng đâu."
Yukiho cầm áo khoác để dưới đất lên đưa cho Mika. Mika lầm lì giật lấy. Nhìn cô cho tay vào áo, Yukiho vừa mỉm cười vừa nói, “Chiếc áo len màu xanh sẫm này thật đáng yêu." Sau đó cô ta bồi thêm một câu “Đúng không", như tìm kiếm sự đồng tình của Taeko.
Taeko cũng cười cười gật đầu, “Đúng đấy."
“Bây giờ đồng phục đều may rất đẹp. Thích thật. Thời chúng tôi ấy à, trông cứng nhắc lắm."
Một ngọn lửa giận không tên trào lên trong tâm trí. Mika cởi áo khoác, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Yukiho và Taeko, cô cởi luôn cả chiếc áo len Ralph Lauren ra.
“Cô Mika, cô làm gì vậy?" Taeko hoảng hốt nói.
“Cháu không muốn mặc nữa."
“Nhưng mà lạnh đó!"
“Cháu bảo là không cần mà."
Có lẽ tại nghe thấy tiếng ồn, Yasuharu đi ra. “Lại dằn dỗi gì nữa thế?"
“Không có gì, con đi đây."
“Ơ! Cô Mika! Cô chủ!"
“Mặc kệ nó!" Tiếng quát giận dữ của Yasuharu dường như muốn át đi tiếng gọi của Taeko. Mika bỏ lại sau lưng lời quở trách của bố, chạy ra phía cổng. Cô rất thích đoạn đường lát gạch dài được bao bọc bởi cây cối và hoa lá từ tiền sảnh ra cổng này. Để cảm nhận sự thay đổi của các mùa, có lúc cô thậm chí còn cố tình bước chậm lại. Thế nhưng, lúc này, độ dài của con đường lát gạch ấy lại khiến Mika vô cùng đau khổ.
Bản thân Mika cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì khiến cô khó chịu như vậy. Trong lòng cô, một Mika khác đang lạnh lùng hỏi: Mày rốt cuộc bị làm sao vậy? Đối với câu hỏi này, cô trả lời: Tao không biết! Không biết, chỉ là rất tức giận nên chẳng biết làm sao cả...
Lần đầu tiên cô gặp Yukiho là mùa xuân năm nay. Yasuharu dẫn hai chị em cô đến cửa hàng đồ hiệu ở Nam Aoyama. Một người phụ nữ đẹp đến sững sờ ra tiếp đón họ. Người đó chính là Yukiho. Yasuharu nói với cô ta, ông muốn mua thêm quần áo mới cho lũ trẻ. Nghe vậy cô ta liền bảo người làm trong cửa hàng liên tục mang quần áo từ phía sau ra. Lúc này, Mika mới phát hiện trong cửa hàng không có khách nào khác, cả cửa hàng đều được họ bao trọn.
Hai chị em cô tựa như biến thành người mẫu, không ngừng thay đồ trước gương. Chẳng bao lâu sau, Youdai nhăn mặt nói, “Con mệt rồi."
Mika đang ở tuổi ưa làm đẹp, mặc quần áo hàng hiệu được lựa chọn tỉ mỉ đương nhiên không thể không vui cho được. Chỉ là, có một chuyện cô vẫn luôn thắc mắc, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Đồng thời, cô cũng cảm nhận được có lẽ giữa cô ta và bố mình có quan hệ đặc biệt gì đó.
Lúc chọn váy dự tiệc, Mika đã ngờ rằng người phụ nữ này có thể sẽ trở thành một người đặc biệt với mình và em trai.
“Cũng có khi cả nhà được mời đi ăn tiệc phải không? Khi ấy Mika mà mặc bộ này, nhất định sẽ nổi bật nhất, người làm cha làm mẹ cũng mát mày mát mặt." Yukiho nói với Yasuharu như thế.
Giọng
Vừa xuống khỏi xe buýt, vạt áo khoác đã bị gió hất tung lên. Mãi đến hôm qua, thời tiết vẫn còn ấm áp, hôm nay lại đột nhiên trở lạnh. Không, chắc do nhiệt độ Tokyo thấp hơn ở Osaka, Sasagaki thầm nghĩ.
Ông bước đi trên con đường đã trở nên quen thuộc, đúng bốn giờ chiều thì đến được toà nhà cần đến, cũng gần sát với thời gian dự kiến. Mặc dù tốn chút thời gian vòng qua trung tâm mua sắm ở Shinjuki, nhưng nếu không mua món quà đã được dặn, e rằng sẽ làm người ông muốn gặp phải thất vọng.
Ông đi cầu thang lên tầng hai, đầu gối bên phải hơi nhức. Ông đã bắt đầu cảm nhận sự thay đổi của các mùa qua mức độ đau đớn từ mấy năm trước rồi ấy nhỉ?
Sasagaki dừng chân trước một cánh cửa ở tầng hai. Trên cửa có dán biển hiệu “Văn phòng thám tử Imaeda", được lau chùi rất sạch sẽ. Có lẽ người không biết nhất định sẽ ngỡ ngàng nơi này vẫn đang hoạt động bình thường.
Sasagaki ấn nút trên thiết bị đàm thoại, cảm giác được trong phòng có tiếng động. Chắc chắn có người đứng ở sau cửa, đang nhìn qua mắt mèo quan sát vị khách bên ngoài. Khoá mở ra, Sugawara Eri cười tươi tắn mở cửa. “Bác vất vả quá, lần này hơi muộn nhỉ."
“Mua cái này tốn chút thời gian." Sasagaki đưa hộp bánh ga tô ra.
“Oa! Cảm ơn bác, cảm động quá đi mất!" Eri vui vẻ đưa hai tay đón lấy chiếc hộp, rồi mở ngay nắp ra xem thứ ở bên trong. “Bác mua hộ cháu bánh anh đào thật ạ?"
“Tốn bao nhiêu thời gian mới tìm thấy cửa hàng này đấy. Các cô gái khác cũng mua loại bánh giống thế này. Nhưng tôi trông có vẻ cũng chẳng ngon cho lắm."
“Năm nay bánh anh đào đang được chuộng mà, đều tại cái phim Twin Peaks của Mỹ ấy."
“Thế thì tôi không hiểu được rồi, bánh ga tô mà cũng có chuộng với không chuộng à? Cách đây không lâu không phải mới thịnh hành tiramisu gì đó sao, thật không sao hiểu nổi suy nghĩ của các cô gái."
“Bác không phải hiểu mấy thứ này làm gì. Được rồi, cháu ăn luôn đây. Bác có muốn ăn một chút không? Cháu pha cà phê rồi đấy."
“Bánh thì khỏi cần, nhưng cà phê thì được."
“Không thành vấn đề!" Eri hoạt bát trả lời, đi vào trong bếp.
Sasagaki cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Bày biện trong phòng gần như giống hệt lúc Imaeda Naomi còn làm dịch vụ thám tử. Giá sách bằng sắt và tủ hồ sơ được để nguyên không đụng đến. Chỉ khác là có thêm một chiếc ti vi, một vài chỗ bày mấy món đồ theo sở thích con gái. Tất cả đều là của Eri.
“Lần này bác định ở mấy ngày thế?" Eri vừa cầm bình pha cà phê vừa hỏi.
“Vẫn chưa quyết định được, chắc khoảng ba, bốn ngày gì đấy. Tôi không thể xa nhà lâu hơn được."
“Lo cho bác gái ở nhà ạ?"
“Bà ấy thì cũng chẳng có gì mà phải lo."
“Bác nói vậy mà được sao? Nhưng mà, có ba bốn ngày thì cũng chẳng làm được gì nhiều nhỉ?"
“Đúng vậy, nhưng cũng chẳng có cách nào khác."
Sasagaki lấy bao Seven Stars ra, đánh diêm châm một điếu. Trên bàn làm việc của Imaeda có một cái gạt tàn bằng tuỷ tinh, ông ném que diêm cháy dở vào trong đó. Mặt bàn làm việc bằng sắt được lau chùi sạch bóng. Imaeda trở về là có thể bắt đầu làm việc ngay được. Chỉ có điều, tờ lịch trên bàn vẫn dừng lại ở tháng Tám năm ngoái. Đó là thời điểm anh ta mất tích. Đến giờ đã một năm ba tháng rồi.
Sasagaki liếc nhìn Eri. Cô mặc quần bò, vừa cắt bánh anh đào vừa giẫm chân theo nhịp ư ử hát. Trông cô lúc nào cũng lạc quan thoải mái như thế, nhưng cứ nghĩ đến nỗi buồn và lo lắng trong lòng cô, ông lại thấy xót xa. Cô không thể nào không xác định về cái chết của Imaeda.
Sasagaki gặp Eri vào khoảng thời gian này năm ngoái. Ông muốn biết xem quanh Imaeda có thay đổi gì không, bèn đến văn phòng thám tử kiểm tra, liền thấy một cô gái trẻ lạ mặt sống ở đây, cô gái ấy chính là Eri.
Mới đầu cô rất cảnh giác với Sasagaki, nhưng khi biết được ông là cảnh sát và còn từng gặp Imaeda trước khi anh ta mất tích, bèn dần dần mở lòng với ông.
Tuy Eri không nói rõ, nhưng dường như cô và Imaeda có quan hệ yêu đương, ít nhất thì cô cũng đã coi anh ta là đối tượng của mình. Vì vậy, cô đã ra sức tìm kiếm tung tích của Imaeda theo cách của mình. Sở dĩ cô trả lại căn hộ của mình để dọn đến văn phòng thám tử, cũng vì sợ nơi này bị thu hồi sẽ mất hết mọi đầu mối. Sống ở đây, cô có thể kiểm tra thư từ gửi đến cho Imaeda, cũng có thể gặp những người đến tìm anh ta. May sao chủ nhà không hề phản đối việc cô ở lại đây. Khách thuê mất tích, người ta cũng không thể bỏ mặc căn nhà ở đó, đồng ý cho cô dọn vào ở, hẳn cũng là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Sau khi quen biết Eri, mỗi lần đến Tokyo, Sasagaki đều tiện thể ghé thăm cô. Cô cũng cho ông biết về đường sá và những thứ gì đang thịnh hành ở Tokyo, trợ giúp được Sasagaki khá nhiều. Mà quan trọng nhất là, nói chuyện với cô rất vui.
Eri dùng khay bưng ra hai cái ca to và một đĩa nhỏ. Trên đĩa đựng bánh anh đào Sasagaki mua. Cô đặt cái khay trên mặt bàn làm việc bằng thép không gỉ.
“Nào, cháu mời bác." Cô đẩy cái ca màu xanh lam cho Sasagaki.
“Ồ, cảm ơn." Sasagaki nhận lấy cái ca, uống một ngụm, làm ấm lại cơ thể đang bị lạnh.
Eri ngồi trên ghế của Imaeda, nói, “Cháu ăn đây", rồi nhồm nhoàm ăn bánh anh đào, vừa nhai vừa giơ tay ra dấu “OK" với Sasagaki.
“Sau đó thế nào, có chuyện gì hay không?" Sasagaki dè dặt hỏi.
Gương mặt tươi tắn của Eri như bao phủ một cái bóng mờ, cô đặt miếng bánh ăn dở xuống đĩa, uống một ngụm cà phê.
“Không có chuyện gì đáng để báo cáo cho bác đâu. Đợt này gần như không có thư gửi cho anh ấy, dù có người gọi điện tới, cũng chỉ là có việc muốn uỷ thác thôi."
Điện thoại của Imaeda vẫn trong trạng thái hoạt động bình thường. Tất nhiên là vì Eri vẫn trả cước định kỳ. Trên danh bạ điện thoại đã đăng ký là số của Văn phòng thám tử Imaeda nên dĩ nhiên sẽ có người gọi đến nhờ việc.
“Đã không còn khách trực tiếp đến nữa rồi à?"
“Vâng ạ, đầu năm nay vẫn còn nhiều lắm..."
Nói đoạn, Eri mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ ghi chép. Sasagaki biết, cô đã ghi lại mọi việc vào quyển sổ ấy theo cách của mình.
“Mùa hè năm nay có một người đến, tháng Chín có một người nữa, vậy thôi ạ. Hai người đều là nữ, bà đến mùa hè là khách quay lại."
“Quay lại?"
“Tức là khách hàng hồi trước từng thuê anh Imaeda điều tra. Bà đó họ Kawakami, cháu bảo với bà ấy, anh Imaeda nằm viện rồi, trong thời gian ngắn có thể không xuất viện, bà ấy vô cùng thất vọng ra về. Sau đó cháu tra lại, thì ra hai năm trước bà ấy đến nhờ điều tra ông chồng ngoại tình. Hồi đó, hình như không nắm được chứng cứ mấu chốt. Vì vậy, lần này chắc lại muốn điều tra ông chồng nữa. Nhất định là ông chồng kia an phận được một thời gian lại ngứa ngáy rục rịch rồi." Eri vui vẻ nói. Cô vốn rất thích công việc tìm hiểu bí mật của người khác và cũng từng giúp Imaeda làm việc.
“Người đến hồi tháng Chín thì sao? Cũng là khách hàng cũ à?"
“Không phải ạ. Hình như cô ta muốn biết bạn mình trước đây có phải đã từng nhờ anh Imaeda điều tra hay không."
“Ồ? Nghĩa là sao?"
“Nghĩa là," Eri ngẩng lên khỏi quyển sổ, nhìn Sasagaki nói, “cô ta muốn biết khoảng thời gian một năm trước, có người nào họ Akiyoshi nhờ anh Imaeda điều tra hay không."
“Hừm." Nghe cái họ “Akiyoshi" đó, Sasagaki cảm thấy hơi quen tai, nhưng ông không nhớ ra nổi. “Câu hỏi kỳ lạ thật."
“Thực ra cũng không hẳn là lạ đâu ạ." Eri cười gian xảo.
“Nghĩa là sao?"
“Hồi trước cháu có nghe anh Imaeda nói, mấy kẻ ngoại tình ấy, thực ra rất nhiều người sợ vợ hoặc chồng thuê thám tử điều tra mình. Vậy nên cháu nghĩ người phụ nữ kia có lẽ cũng thế. Chắc chắn cô ta đã phát hiện ra dấu vết một năm trước ông chồng mình từng thuê thám tử nên mới chạy đến đây để xác nhận."
“Nhìn cái mặt tự tin của cháu kìa."
“Trực giác của cháu với mấy chuyện này là chuẩn nhất đấy. Còn nữa nhé, cháu bảo cô ta, ngay lúc ấy không thể giúp cô ta tra cứu được, khi nào tìm được cháu sẽ liên hệ lại, kết quả là cô ta bảo đừng gọi điện về nhà mà hãy gọi điện đến chỗ làm. Thế chẳng phải rất lạ hay sao? Chứng tỏ cô ta sợ ông chồng nghe điện thoại đấy mà."
“Ừm. Nói như vậy, người phụ nữ này cũng họ... à..."
“Akiyoshi, nhưng cô ta nói với cháu là mình họ Kurihara. Cháu nghĩ hẳn đây là họ trước khi kết hôn của cô ta và ở nơi làm việc vẫn dùng họ này. Rất nhiều phụ nữ tiếp tục đi làm sau khi kết hôn đều làm vậy cả."
Sasagaki đưa mắt đánh giá lại một lượt cô gái đang ngồi trước mặt, lắc lắc đầu.
“Giỏi quá đấy, Eri, cháu chẳng những có năng khiếu thám tử, mà còn có thể trở thành cảnh sát hình sự ấy chứ."
Eri đắc ý ra mặt, cười hì hì.
“Vậy để cháu suy luận tiếp nhé. Cô Kurihara kia hình như làm dược sĩ ở bệnh viện trực thuộc đại học Teito. Vì vậy đối tượng ngoại tình của cô ta chính là bác sĩ trong bệnh viện, vả lại tay kia còn có vợ có con nữa. Đây chính là loại ngoại tình kép phổ biến nhất hiện nay đó mà."
“Kiểu gì vậy chứ! Thế này thì không còn là suy luận nữa rồi, phải gọi là ảo tưởng mới đúng." Sasagaki chau mày cười cười.
2
Rời khỏi văn phòng thám tử Imaeda, Sasagaki đến khách sạn ở vùng ven khu Shinjuki, lúc ông đi vào vừa đúng bảy giờ.
Nhìn tổng thể, khách sạn này đem lại cảm giác tối tăm lạnh lẽo, không có đại sảnh cho ra hồn, quầy lễ tân cũng chỉ là một cái bàn dài kê ngang. Một tay trung niên không mấy hợp làm dịch vụ đang vênh mặt đứng đó. Thế nhưng, nếu muốn ở lại Tokyo mấy ngày, thì đành chịu ở trong khách sạn kiểu này vậy. Thực ra thì, ngay cả chỗ ở thế này, đối với Sasagaki cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Chỉ là ông không thể nào ở được kiểu sách sạn con nhộng đang thịnh hành hiện nay. Ông từng ở thử hai lần, nhưng bộ xương già không chịu đựng nổi, cũng chẳng thể xua tan mệt mỏi. Ông chỉ cần một gian phòng đơn để nghỉ ngơi cho tử tế, dù đơn sơ một chút cũng không ngại gì.
Ông làm xong thủ tục nhập phòng như thường lệ, người đàn ông lạnh như băng kia chợt nói, “Ở đây có lời nhắn cho ông Sasagaki." đoạn đưa cho ông một phong thư màu trắng cùng với chìa khoá.
“Lời nhắn?"
“Đúng thế," Nói dứt lời, tay trung niên bắt đầu làm việc khác.
Sasagaki mở phong bì ra xem, có một mảnh giấy nhớ, bên trên viết “Sau khi vào phòng, hãy gọi điện đến phòng 308".
Chuyện này là sao? Sasagaki nghiêng đầu. Ông không nghĩ ra được ai chuyển lời nhắn này. Thái độ của tay nhân viên quầy lễ tân chẳng những không ra gì, mà còn thiếu tập trung nên Sasagaki không khỏi nghi ngờ không biết có phải y đưa nhầm tin nhắn của người khác hay không.
Sasagaki ở phòng 321, cùng một tầng với người để lại lời nhắn. Ông vào thang máy, trên đường tới phòng mình, có đi qua phòng 308. Sasagaki do dự giây lát, nhưng rồi vẫn gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng dép lê loẹt quẹt, kế đó, cánh cửa mở ra. Nhìn thấy gương mặt xuất hiện sau cánh cửa, Sasagaki bất giác ngẩn người, thật sự quá bất ngờ!
“Giờ bố mới đến ạ, muộn thế." Người nở nụ cười cất tiếng là Koga Hisashi.
“Cậu... sao cậu lại ở đây?" Sasagaki hơi lắp bắp hỏi.
“Chuyện này ấy à, nguyên nhân thì nhiều lắm. Con đang đợi bố đây, bố ăn tối chưa ạ?"
“Vẫn chưa."
“Vậy chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi. Hành lý của bố có thể để tạm đây trước cũng được." Koga mang hành lý của Sasagaki vào phòng, mở tủ quần áo, lấy áo vest và áo khoác ngoài.
Koga hỏi Sasagaki muốn ăn gì, Sasagaki bảo chỉ cần không phải đồ Tây là được. Nghe vậy anh liền dẫn ông đến một quán rượu nhỏ khá bình dân. Trong quán có chỗ ngồi trên chiếu tatami, kê bốn chiếc bàn nhỏ hình vuông. Họ lựa một trong số đó rồi ngồi xuống đối diện nhau. Koga nói, anh ta thường hay ghé quán rượu này mỗi khi đến Tokyo, sashimi và món kho đều rất khá.
“Chạm cốc trước đã." Koga cầm chai bia lên rót, Sasagaki giơ cốc lên đón lấy. Ông định rót lại cho Koga thì anh khước từ, rồi tự châm đầy cốc mình.
Sau khi chạm cốc, uống một ngụm, Sasagaki hỏi, “Sao cậu lại đến đây?"
“Cục Cảnh sát có hội nghị, đáng lẽ trưởng phòng phải đi, nhưng ông ấy nói quả thực không lấy đâu ra thời gian, nên bảo con đi thay. Thật chẳng ra sao cả."
“Chứng tỏ cậu được trọng dụng còn gì, nên mừng mới đúng." Sasagaki giơ đũa ra gắp một miếng bụng cá ngừ. Mùi vị quả nhiên rất ngon.
Koga từng được Sasagaki dìu dắt, giờ đã thành trưởng ban điều tra của Sở Cảnh sát tỉnh Osaka. Sasagaki biết có một số người ở sau lưng gọi anh là con mọt thi cử vì anh liên tiếp đỗ các kỳ thi thăng chức. Nhưng theo Sasagaki thấy, Koga cũng chưa từng lơ là nghiệp vụ thực tế. Anh vẫn giỏi nghiệp vụ như những người khác, đồng thời lại phấn đấu chăm chỉ, hết lượt này đến lượt khác vượt qua những kỳ thi thăng cấp khó khăn, nên mới khiến những người bình thường khó mà theo kịp.
“Nghĩ cũng thật tức cười," Sasagaki nói, “một sĩ quan cảnh sát cao cấp bận rộn, sao lại mò đến nơi này, còn ở trong khách sạn giá rẻ nữa chứ."
Koga cười thiểu não.
“Đúng vậy. Bố à, bố cũng phải chọn cái khách sạn nào ra hồn một chút chứ."
“Đừng đùa nữa, tôi đâu có đi chơi."
“Vấn đề chính là ở đây." Koga rót thêm bia vào cốc của Sasagaki. “Nếu bố đến đây chơi thì con chẳng có gì để nói cả. Bố làm việc như thân trâu thân ngựa đến tận mùa xuân năm nay rồi, giờ hoàn toàn có thể đi thăm thú khắp nơi. Bố tuyệt đối có quyền ấy. Nhưng mà, hễ cứ nghĩ đến mục đích bố đến Tokyo này, con thực sự không cười nổi. Mà cô cũng lo lắng lắm đấy."
“Hừ, quả nhiên là Katsuko bảo cậu đến, thật hết cách với bà ấy. Bà ấy coi trưởng ban điều tra của Sở Cảnh sát Osaka thành ra thứ gì vậy?"
“Không phải cô bảo con đến đâu. Con nghe cô nói chuyện, thấy lo cho bố quá nên mới đến đấy."
“Cũng như nhau cả thôi! Katsuko cằn nhằn với cậu chứ gì, hay là nói với Orie?"
“Chuyện này thì, sự thật là mọi người đều rất lo lắng."
“Hừ! Thật chẳng ra làm sao."
Koga cũng là thân thích của Sasagaki. Vì anh đã lấy Orie, cháu gái bà Katsuko, vợ của Sasagaki. Họ không qua mai mối, mà yêu nhau rồi mới kết hôn. Nhưng Sasagaki không rõ quá trình hai người quen biết nhau cho lắm. Có lẽ là bà Katsuko dắt mối tơ hồng, nhưng bọn họ đều giấu giếm ông, cho đến tận bây giờ, khi đã qua gần hai chục năm, trong lòng ông vẫn còn khúc mắc.
Hai chai bia đều đã rỗng không, Koga bèn gọi rượu trắng. Sasagaki bắt đầu đụng đũa vào món kho. Tuy nấu theo kiểu Kanto, nhưng vẫn thơm ngon.
Koga rót rượu trắng vào cốc của Sasagaki, buông ra một câu, “Bố vẫn không bỏ được vụ án ấy ạ?"
“Đó là vết thương cũ của tôi."
“Nhưng mà, đâu chỉ có vụ ấy bị xếp xó. Vả lại bảo là bị xếp xó cũng không biết chính xác hay không nữa. Hung thủ có thể chính là kẻ đã chết vì tai nạn xe cộ kia. Bên tổ chuyên án hẳn cũng thiên về ý kiến này."
“Terasaki không phải hung thủ." Sasagaki uống một hơi hết sạch rượu trong cốc. Vụ án mạng xảy ra đã hơn mười chín năm, nhưng trong đầu ông vẫn nhớ kỹ tên họ của từng nhân vật liên quan.
Vụ án mạng tay chủ tiệm cầm đồ mười chín năm về trước!
“Tìm thế nào cũng không thấy một triệu yên của Kirihara quanh Terasaki. Tuy có người cho rằng y đã giấu đi rồi, nhưng tôi lại không nghĩ thế. Khi ấy, Terasaki nợ nần ngập cổ, nếu có một triệu yên, chắc hẳn y đã đem đi trả nợ rồi, nhưng y lại không làm thế. Điều này chỉ có một cách lý giải duy nhất, chính là y không có số tiền đó. Tức là, y không giết Kirihara."
“Về cơ bản con tán thành ý kiến này. Lúc đó chính vì nghĩ như vậy, mà sau khi Terasaki chết, con cũng theo bố đi hỏi han khắp chốn. Nhưng mà bố ơi, đã gần hai chục năm rồi."
“Thời hạn khởi tố đã qua rồi, chuyện này tôi biết. Biết thì biết, nhưng duy chỉ có vụ án này, nếu không tra ra tận chân tơ kẽ tóc, tôi có chết cũng không nhắm được mắt."
Koga đang định rót rượu vào cái cốc không của Sasagaki, thì ông đã chặn lại giật lấy chai rượu, rót đầy cốc cho anh trước, kế đó mới rót rượu cho mình.
“Đúng thế, không chỉ có vụ án này bị xếp xó, những vụ lớn hơn, tàn nhẫn hơn nữa, cuối cùng thậm chí còn chẳng chạm được vào gấu áo hung thủ cũng rất nhiều. Mỗi vụ án đều khiến người ta phải thất vọng, làm những kẻ điều tra án như chúng ta chẳng có mặt mũi nào mà gặp người khác. Thế nhưng, tôi không thể buông được vụ án này xuống là có lý do. Tôi cảm thấy, chính vì vụ án này không bị phá, mà đã hại mấy người vô tội phải gặp bất hạnh."
“Nghĩa là sao ạ?"
“Có một cái mầm lẽ ra phải nhổ ngay từ lúc ấy, nhưng vì không nhổ đi, để cái mầm ấy ngày một lớn dần, trưởng thành rồi còn nở hoa nữa, một đóa hoa độc ác." Sasagaki mở miệng, để rượu chảy vào cổ họng.
Koga nới lỏng cà vạt và cúc áo trên cùng. “Bố muốn nói đến Karasawa Yukiho?"
Sasagaki cho tay vào túi trong áo khoác, lấy ra một tờ giấy gấp làm đôi, đặt trước mặt Koga.
“Đây là gì vậy?"
“Cậu xem đi."
Koga mở giấy ra, hai hàng lông mày rậm rạp nhíu chặt lại.
“Cửa hàng R&Y Osaka khai trương... Đây là..."
“Cửa hàng của Karasawa Yukiho. Lợi hại không, rốt cuộc cũng xuất hiện tại Osaka rồi. Ở khu Shinsaibashi. Cậu xem, trong đó nói là sẽ khai trương trước lễ Giáng sinh một ngày."
“Đây chính là đóa hoa độc ác đó sao?" Koga gấp tờ rơi ấy lại ngay ngắn, đặt trước mặt Sasagaki.
“Coi như là trái cây đơm ra từ đó đi."
“Từ bao giờ? Bố bắt đầu nghi ngờ Karasawa Yukiho từ bao giờ? Mà không, có phải từ hồi cô ta vẫn còn tên là Nishimoto Yukiho không?"
“Hồi cô ta vẫn còn là Nishimoto Yukiho. Một năm sau khi Kirihara Yosuke bị giết, Nishimoto Fumiyo cũng chết. Sau vụ án ấy, cách nhìn của tôi đối với cô bé gái đó đã thay đổi."
“Vụ án này hình như được coi là tai nạn và khép lại rồi nhỉ. Nhưng, đến cuối cùng bố vẫn kiên trì cho rằng đó không đơn thuần chỉ là chết do tai nạn."
“Tuyệt đối không phải. Trong báo cáo nói, nạn nhân uống thứ rượu mà bình thường chị ta không uống, lại nốc vào một lượng thuốc cảm cao gấp năm lần lượng dùng bình thường. Làm gì có tai nạn kiểu ấy chứ? Nhưng rất tiếc, vụ ấy không phải do tổ chúng ta phụ trách nên không thể tùy tiện nêu ý kiến được."
“Chắc chắn cũng có người nghĩ là tự sát, chỉ có điều..." Koga khoanh tay trước ngực, nét mặt như đang nhớ lại.
“Lời chứng của Yukiho. Cô ta nói mẹ bị cảm, lúc lạnh sẽ uống rượu trắng. Thế nên mới loại trừ khả năng tự sát này."
“Bình thường không ai nghĩ là cô con gái lại ngụy tạo lời chứng."
“Nhưng mà, ngoài Yukiho ra, không ai nói Fumiyo bị cảm cả. Thế nên mới có khả năng con bé nói dối."
“Sao phải nói dối chứ? Đối với Yukiho, dù tự sát hay tai nạn thì có gì khác biệt đâu? Nếu nói một năm trước Fumiyo đã mua bảo hiểm nhân thọ thì có lẽ còn là muốn tiền bồi thường, nhưng đâu có chuyện đó. Vả lại, khi ấy Yukiho vẫn còn học cấp I, chắc không nghĩ xa được đến thế..." Nói đến đó, Koga đột nhiên giật nảy mình. “Chắc không phải bố định nói, Fumiyo bị Yukiho giết đấy chứ?"
Koga nói bằng giọng đùa cợt, nhưng Sasagaki lại không hề cười.
“Tôi không bảo thế, nhưng có thể con bé đã giở trò gì đó."
“Giở trò ư?"
“Ví dụ, có thể con bé đã phát hiện mẹ mình có dấu hiệu tự sát, nhưng giả bộ không nhận ra."
“Ý bố là, Yukiho hy vọng Fumiyo chết?"
“Sau khi Fumiyo chết không được bao lâu, Yukiho liền được bà Karasawa Reiko nhận nuôi. Có lẽ từ trước đó rất lâu họ đã đề cập đến chuyện này rồi. Rất có thể Fumiyo không đồng ý, nhưng bản thân Yukiho lại muốn làm con nuôi."
“Có điều, cũng không thể vì vậy mà thấy mẹ đẻ mình chết cũng không cứu chứ?"
“Con bé ấy có thể thản nhiên làm chuyện đó. Nó che giấu việc mẹ mình tự sát còn vì một lý do khác. Có thể đối với nó đây mới là lý do quan trọng nhất. Đó là đánh giá của người ngoài. Mẹ chết vì tai nạn sẽ khiến cho người đời thương cảm. Nhưng nếu là tự sát ắt sẽ bị người ta nhìn với ánh mắt khác, nghi ngờ đằng sau có nguyên nhân gì đó không đơn giản. Nếu nghĩ cho tương lai, lựa chọn bên nào hẳn là rất rõ ràng rồi."
“Con hiểu ý bố, nhưng... vẫn hơi khó chấp nhận." Koga lại gọi thêm hai chai rượu trắng.
“Tôi cũng vậy, khi ấy vẫn chưa nghĩ đến những chuyện đó. Trong quá trình lần theo điều tra Karasawa Yukiho, mới dần dà sắp xếp ra những suy nghĩ này. Ồ, cái này ngon này! Là cái gì tẩm bột rán vậy?" Ông cầm đũa gắp lên một miếng nhỏ, cẩn thận quan sát.
“Bố đoán xem?" Koga đắc ý cười.
“Không biết nên mới hỏi cậu chứ, là cái gì vậy? Vị này tôi chưa ăn bao giờ."
“Natto đấy ạ."
“Natto? Cái thứ đậu đã thối hoắc ra ấy à?"
“Vâng ạ." Koga cười cười đưa cốc rượu lên miệng, “Con nghĩ bố có ghét ăn Natto mấy chăng nữa, nếu làm kiểu này, chắc sẽ ăn được."
“Ờ, đây chính là cái thứ Natto dính nhơm nhớp ấy à?" Sasagaki ngửi ngửi, xem xét kỹ càng rồi mới bỏ vào miệng. Một vị bùi bùi lan tỏa trong miệng. “Ừm, ngon!"
“Có nghĩa là không nên có định kiến với bất kỳ điều gì."
“Hoàn toàn chính xác." Sasagaki uống rượu, cảm giác lồng ngực ấm sực lên. “Không sai, định kiến. Chính vì vậy, chúng ta mới phạm phải sai lầm lớn. Sau khi bắt đầu cảm thấy Yukiho không phải một cô bé bình thường, tôi xem xét lại vụ án mạng chủ tiệm cầm đồ, và phát hiện ra chúng ta đã sơ sót mấy điểm quan trọng."
“Điểm quan trọng gì ạ?" Ánh mắt Koga nghiêm túc.
Sasagaki nhìn lại anh ta. “Đầu tiên, dấu giày."
“Dấu giày?"
“Dấu giày ở hiện trường nơi phát hiện cái xác. Trên sàn nhà có một lớp bụi, để lại khá nhiều dấu giày. Nhưng chúng ta hoàn toàn không để ý. Cậu còn nhớ là tại sao không?"
“Vì không phát hiện ra dấu giày nào thuộc về hung thủ, đúng không ạ?"
Sasagaki gật đầu.
“Dấu giày ở hiện trường, ngoài giày da của nạn nhân ra, toàn là giày thể thao của lũ trẻ. Chỗ đó bị lũ trẻ con coi là sân chơi, người phát hiện ra xác chết lại là học sinh trường cấp I Oe, có vết giày trẻ con là chuyện đương nhiên. Thế nhưng, kẽ hở chính là đây."
“Ý bố là, hung thủ cũng đi giày thể thao của trẻ con?"
“Cậu không cảm thấy, chúng ta thật sự rất sơ suất khi hoàn toàn không nghĩ đến điểm này à?"
Lời nói của Sasagaki làm khóe miệng Koga nhếch lên. Anh ta tự rót rượu cho mình rồi uống một hơi cạn sạch. “Trẻ con không thể giết người kiểu đó được chứ?"
“Đổi một góc độ khác thì chính vì là trẻ con nên mới làm được. Vì nạn nhân không cảnh giác."
“Nhưng mà..."
“Chúng ta còn bỏ sót một điểm." Sasagaki đặt đũa xuống, giơ ngón trỏ lên. “Chính là chứng cứ ngoại phạm."
“Có sơ hở gì ạ?"
“Chúng ta để mắt đến Nishimoto Fumiyo, sau khi xác nhận chứng cứ ngoại phạm của chị ta, việc đầu tiên nghĩ đến là có thể chị ta có đồng phạm là đàn ông. Vì vậy mà tìm được Terasaki. Nhưng trước đó, chúng ta đáng lẽ phải chú ý hơn đến một người khác."
“Con còn nhớ." Koga vê cằm, ngước mắt lên. “Hình như lúc đó Yukiho đã đến thư viện rồi."
Sasagaki nhìn anh ta nói. “Cậu nhớ cũng rõ thật đấy."
Koga cười thiểu não. “Cả bố cũng cho rằng con là loại mọt thi cử không biết nghiệp vụ thực tế sao?"
“Không phải, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi cho rằng, cảnh sát chúng ta không ai nắm được hành tung của Yukiho ngày hôm đó. Không sai, Yukiho đã đến thư viện. Nhưng mà, điều tra kỹ càng thì thư viện ấy và tòa nhà hiện trường xảy ra vụ án mạng chỉ gần trong gang tấc. Đối với Yukiho, tòa nhà ấy nằm ngay trên đường từ thư viện trở về nhà."
“Con hiểu ý bố, nhưng nói gì thì nói, con bé khi ấy mới học lớp năm mà, lớp năm cũng mới..."
“Mười một tuổi. Tuổi ấy đã có trí tuệ và kiến thức tương đối rồi." Sasagaki lấy ra bao Seven Stars, rút một điếu đưa lên miệng, rồi tìm diêm.
Koga nhanh chóng vươn tay ra, trong tay cầm bật lửa. “Bố nói đúng." Anh ta vừa nói vừa đánh lửa. Bật lửa cao cấp ngay cả tiếng xẹt lửa cũng rất trầm.
Sasagaki cảm ơn, rồi mới ghé lại gần ngọn lửa châm thuốc. Vừa phun ra một làn khói trắng, ông vừa nhìn chằm chằm vào tay Koga. “Dunhill à?"
“Không, Cartier."
Sasagaki “ừm" một tiếng, kéo cái gạt tàn lại.
“Sau khi Terasaki chết vì tai nạn ô tô, chúng ta đã tìm được trong xe của y một chiếc bật lửa Dunhill. Cậu còn nhớ không?"
“Khi ấy mọi người nghi ngờ đó là bật lửa của tay chủ tiệm cầm đồ bị giết, nhưng không tra ra được, bèn gác lại đó."
“Tôi cho rằng đó chính là bật lửa của nạn nhân, nhưng hung thủ không phải Terasaki. Theo như suy luận của tôi, kẻ muốn Terasaki gánh tội nếu không phải đã lén lút bỏ thứ đó trong xe, thì là đã tìm cớ gì đó mà đưa cho y."
“Ý bố đó cũng là mánh lới của Yukiho à?"
“Suy luận như vậy là hợp lý. Còn hơn nói Terasaki tình cờ lại dùng đúng loại bật lửa giống nạn nhân."
Koga thở dài một tiếng, ngay sau đó lại trầm ngâm.
“Con thật sự khâm phục sự linh hoạt của bố khi nghi ngờ Yukiho. Đúng là có thể hồi đó chúng ta đã sơ hở khi không điều tra kỹ càng về cô ta với lý do Yukiho còn nhỏ. Nhưng bố à, đây chẳng qua chỉ là một khả năng thôi, có phải không? Bố có chứng cứ quan trọng nào chứng minh Yukiho chính là hung thủ không?"
“Chứng cứ quan trọng..." Sasagaki hít một hơi thuốc, chầm chậm phả khói ra. Trong chớp mắt, làn khói thuốc ngưng tụ lại trên đỉnh đầu Koga, rồi nhanh chóng tản đi. “Không có, tôi chỉ có thể nói là không có."
“Nếu đã vậy, chi bằng hãy nghĩ lại một lần nữa từ đầu xem. Với lại, bố à, rất đáng tiếc, vụ án này đã quá thời hạn khởi tố rồi. Cho dù bố có tìm ra hung thủ thật sự, chúng ta cũng chẳng làm gì được hắn."
“Tôi biết chứ."
“Vậy..."
“Cậu nghe tôi nói đã." Sasagaki dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, kiểm tra thấy không có ai nghe trộm mới tiếp lời. “Cậu đã hiểu lầm một chuyện quan trọng nhất, tôi không phải đang đuổi theo thủ phạm sát hại tay chủ tiệm cầm đồ kia. Tiện thể cho cậu biết luôn, tôi cũng không chỉ đuổi theo một mình Karasawa Yukiho."
“Bố đang đuổi theo một kẻ khác?" Hai mắt Koga sáng bừng lên, bắn ra những tia nhìn sắc bén, gương mặt cũng xuất hiện biểu cảm của một trưởng ban điều tra.
“Tôi đang đuổi theo," Sasagaki nở nụ cười đắc ý, “cả tôm pháo và cá bống trắng."
3
Thời gian khám bệnh của bệnh viện trực thuộc đại học Teito bắt đầu từ chín giờ sáng, còn thời gian làm việc của Kurihara Noriko thì bắt đầu từ tám giờ năm mươi phút. Đó là vì từ lúc bệnh viện bắt đầu khám bệnh cho đến lúc đơn thuốc đưa tới phòng dược, có một khoảng thời gian chênh lệch tương đối dài.
Khi đơn thuốc đưa tới phòng dược, các dược sĩ sẽ lấy thuốc theo nhóm hai người. Một người điều chế thuốc, người còn lại xác nhận xem có sai sót gì không, rồi cho thuốc vào túi. Người xác nhận phải đóng dấu lên túi thuốc.
Ngoài phục vụ các bệnh nhân đến khám, còn có công việc ở các phòng bệnh nội trú, chẳng hạn như đưa thuốc tiêm hoặc điều chế thuốc khẩn cấp.
Hôm đó, trong lúc Noriko cùng đồng nghiệp đang tối mắt tối mũi với những công việc này, có một người đàn ông cứ ngồi ở góc phòng dược. Anh ta là một phó giáo sư trẻ tuổi của khoa Y, cặp mắt từ đầu chí cuối chăm chú dán vào màn hình máy tính.
Từ hai năm về trước, đại học Teito bắt đầu tích cực tiến hành trao đổi thông tin với các cơ quan nghiên cứu khác qua hệ thống máy tính. Một trong những thành quả cụ thể nhất chính là tiến hành hợp tác trực tuyến với trung tâm nghiên cứu của một công ty bào chế dược phẩm. Nhờ vậy, phía bệnh viện có thể thông qua hệ thống này lấy được các số liệu cần thiết về các loại dược phẩm do công ty này sản xuất và tiêu thụ.
Về cơ bản, bất cứ ai cũng có thể sử dụng được hệ thống này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tên người dùng và mật khẩu. Noriko có cả hai thứ, song từ khi cỗ máy chẳng rõ dùng để làm gì này chuyển vào đây, cô chưa từng chạm đến nó. Khi muốn tìm hiểu các thông tin liên quan đến dược phẩm, cô sẽ dùng cách thức trước đây, tức là hỏi công ty sản xuất. Những dược sĩ khác cũng làm vậy.
Mọi người đều biết tay phó giáo sư trẻ tuổi ngồi trước màn hình máy tính đang hợp tác với một công ty dược phẩm, cùng tiến hành nghiên cứu gì đó. Noriko cho rằng, hệ thống này đối với những người như vậy mà nói hẳn là thuận tiện lắm. Nhưng máy tính dường như không phải hoàn hảo gì. Chỉ mấy ngày trước thôi, kỹ thuật viên ở bên ngoài vừa đến thảo luận với các bác sĩ, bọn họ nghi ngờ máy tính đã bị hacker thâm nhập.
Tất nhiên, Noriko hoàn toàn chẳng hiểu gì về mấy chuyện này.
Buổi chiều, Noriko xuống phòng bệnh hướng dẫn các bệnh nhân nội trú dùng thuốc, bàn bạc với các bác sĩ và y tá về thuốc dùng cho người bệnh, sau đó về phòng Dược pha chế thuốc. Đây là một ngày như mọi ngày khác. Trong lúc cô làm những công việc hằng ngày ấy, đồng hồ đã chỉ năm giờ.
Đang chuẩn bị về nhà thì có đồng nghiệp gọi cô, bảo là có điện thoại tìm.
Người cô nôn nao. Có lẽ là anh ta gọi.
“A lô." Cô nói vào ống nghe, giọng hơi khàn khàn.
“À... cô Kurihara Noriko phải không?" Là giọng đàn ông, nhưng không hề giống với giọng nói mà Noriko hằng chờ đợi. Giọng đối phương nhỏ đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến người mắc bệnh, nghe hơi quen tai.
Cô trả lời. “Vâng tôi đây."
“Cô còn nhớ tôi không? Tôi là Fujii, Fujii Tamotsu."
“Anh Fujii..." Vừa thốt ra cái tên này, Noriko cũng nhớ ra luôn. Fujii Tamotsu là người đàn ông cô quen qua công ty mai mối, người duy nhất đã hẹn hò đến lần thứ ba. Cô ậm ờ một tiếng. “Anh khỏe không ạ?"
“Vâng, cũng tàm tạm. Cô Kurihara cũng vẫn khỏe chứ?"
“Vâng.."
“Thực ra, giờ tôi đang ở gần bệnh viện. Vừa nãy tôi ở trong đó trông thấy cô, hình như cô gầy đi một chút."
“Thế ạ..." Noriko rất kinh ngạc, không biết rốt cuộc anh ta tìm mình làm gì.
“Xin hỏi, lát nữa có thể gặp nhau được không? Uống một tách trà."
Nghe người đàn ông nói, Noriko cảm thấy phiền phức vô cùng. Cứ tưởng anh ta có chuyện gì quan trọng.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi có việc rồi."
“Một lát thôi cũng được. Có chuyện này dù thế nào tôi cũng phải nói với cô. Chỉ cần ba mươi phút thôi, được không?"
Noriko cố ý thở dài thành tiếng để đối phương nghe thấy.
“Xin anh đừng như vậy nữa. Anh chỉ gọi điện đến thôi đã gây phiền phức cho tôi rồi, tôi gác máy đây."
“Xin gượm đã. Vậy xin hãy trả lời một câu hỏi của tôi thôi. Cô vẫn sống chung với người đó chứ?"
“Hả?"
“Nếu cô vẫn sống chung với anh ta, tôi nhất định phải nói chuyện này cho cô biết."
Noriko dùng bàn tay bịt ống nghe lại, hạ giọng hỏi. “Chuyện gì vậy?"
“Tôi muốn nói trực tiếp với cô." Có lẽ cảm thấy câu nói này đã thu hút được sự quan tâm của cô, người đàn ông kiên quyết nói.
Noriko hơi do dự, nhưng không thể phớt lờ được.
“Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Địa điểm Fujii chỉ định là một quán cà phê cách bệnh viện mấy phút đi bộ, ở ngay gần ga Ogikubo.
Cô vừa bước vào cửa, người đàn ông ngồi ở phía trong đã giơ tay vẫy vẫy. Thân hình gầy gò như con bọ ngựa của anh ta vẫn không hề thay đổi. Anh ta mặc bộ vest màu xám, nhưng cái áo trông cứ như thể treo trên mắc áo vậy.
“Lâu lắm không gặp." Noriko ngồi xuống đối diện với Fujii.
“Tôi xin lỗi vì đột nhiên lại gọi điện thoại cho cô thế này."
“Là chuyện gì vậy ạ?"
“Uống chút gì trước đã."
“Không cần đâu. Nghe anh nói xong là tôi đi luôn."
“Nhưng mà, chuyện ấy không nói hết ngay được trong vài phút đâu." Fujii vẫy nhân viên phục vụ, gọi trà sữa Royal, sau đó nhìn Noriko mỉm cười. “Cô thích trà sữa Royal, đúng không nhỉ?"
Đúng là trước đây khi hẹn hò với anh ta, cô thường gọi loại đó. Thấy anh ta còn nhớ cả chuyện này, Noriko cảm thấy không thoải mái cho lắm.
“Mẹ anh vẫn khỏe chứ?" Cô muốn lấy chuyện này ra móc máy anh ta.
Gương mặt Fujii đột nhiên trở nên u ám, anh ta lắc đầu. “Mẹ tôi mất nửa năm trước rồi."
“Ôi... Vậy sao. Tôi xin chia buồn cùng anh. Bác bị bệnh ạ?"
“Không, là tai nạn, bị nghẹn chết."
“Ăn bánh giầy hay gì đó ạ?"
“Không, là bông."
“Bông?"
“Nhân lúc tôi không để ý, bà đã ăn bông trong chăn. Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao bà lại làm thế nữa. Lúc lấy ra xem, cục bông ấy còn to hơn quả bóng mềm nữa. Cô có tin nổi không?"
Noriko lắc đầu, cảm thấy thực khó mà tin nổi.
“Tôi vừa đau lòng vừa tự trách mình, chẳng còn tâm trí làm gì trong một thời gian. Nhưng thương tâm thì thương tâm trong lòng cũng không khỏi thấy nhẹ nhõm, thầm nhủ, à, sau này không cần phải lo mẹ đi lung tung nữa." Fujii thở hắt ra một hơi.
Noriko có thể hiểu được tâm trạng này của anh ta. Do công việc, cô đã chứng kiến nhiều người mệt mỏi vì phải chăm sóc người nhà bị bệnh rồi.
Nhưng mà, cô thầm nghĩ, chuyện này không thể oán trách tôi được.
Trà sữa đã được bưng ra, cô uống một ngụm. Fujii nhìn cô, nheo nheo mắt lại, “Lâu lắm không thấy cô uống hồng trà như vậy rồi."
Noriko cụp mí mắt xuống, không biết nên đối đáp thế nào.
“Thực ra khi mẹ tôi qua đời, ngoài thở phào nhẹ nhõm ra, tôi còn một suy nghĩ không an phận nữa." Fujii tiếp tục. “Chính là, giờ chắc cô ấy chấp nhận qua lại với mình rồi nhỉ. Cô ấy mà tôi nói, chắc em cũng biết là ai đấy?"
“Chuyện đã lâu rồi mà..."
“Tôi vẫn không thể quên được em nên đã đến khu căn hộ của em. Đó là khoảng một tháng sau khi mẹ tôi qua đời. Khi ấy tôi mới biết em đã sống chung với người khác rồi. Nói thực lòng, tôi rất sốc, nhưng ngoài ra, tôi cũng hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta."
Noriko nhìn Fujii. “Có gì mà kinh ngạc chứ?"
“Thật ra tôi từng gặp anh ta rồi."
“Không phải chứ?"
“Thật đó. Tôi không biết anh ta tên là gì, nhưng khuôn mặt anh ta thì tôi nhớ rất rõ."
“Anh gặp anh ấy ở đâu?"
“Ở ngay bên cạnh em."
“Sao?"
“Có lẽ khoảng tháng Tư năm ngoái. Nói thực với em, hồi đó chỉ cần có thời gian rảnh là tôi lại chạy đến bệnh viện hoặc khu nhà em ở để ngắm em, chỉ là em không phát hiện ra thôi."
“Tôi hoàn toàn không biết gì cả." Noriko lắc đầu. Cô có nằm mơ cũng không thể ngờ lại có người làm vậy với mình. Bất giác cô khó chịu đến nổi cả da gà lên.
“Nhưng mà," Fujii dường như không hề cảm nhận được sự khó chịu của cô, lại tiếp lời, “lúc đó không chỉ có mình tôi quan sát em, mà còn một người khác cũng cứ nhìn em chăm chăm. Anh ta đến bệnh viện, cũng đến cả khu căn hộ nữa. Tôi cảm thấy nhất định là có vấn đề, thậm chí còn muốn báo cho em biết. Nhưng không lâu sau đó, tôi quá bận rộn với công việc và chăm sóc mẹ, không có chút thời gian nào cả. Tôi vẫn băn khoăn chuyện người kia, nhưng sau đấy cũng không có hành động gì."
“Người kia mà anh nói..."
“Đúng, chính là người sống chung với em ấy."
“Sao có thể được?" Cô lắc đầu, cảm thấy cơ mặt mình hơi cứng lại. “Anh chắc chắn đã nhầm lẫn rồi."
“Trăm phần trăm không thể lầm được. Trông tôi như vậy chứ nhớ mặt người tốt lắm. Anh ta chính là người đó." Fujii khẳng định chắc nịch.
Noriko cầm cốc lên, nhưng chẳng có tâm trạng uống trà, vô số dòng suy nghĩ tựa như cuồng phong bão táp đang cuồn cuộn trong tâm trí cô.
“Tất nhiên, tôi cũng không vì chuyện này mà khẳng định anh ta là người xấu. Có lẽ anh ta cũng chỉ giống như tôi, vì say mê em nên mới làm thế. Chỉ là, nói thế nào nhỉ? Giống như tôi vừa mới nói ấy, không khí lúc đó thật sự quá bất bình thường. Hễ nghĩ đến chuyện em ở bên anh ta, tôi lại đứng ngồi không yên. Nói thì nói vậy, song tôi cho rằng mình không nên can dự vào, nên mới chịu đựng đến tận hôm nay. Nhưng mà, mấy hôm trước tình cờ trông thấy em, từ hôm ấy đến giờ, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến em, nên hôm nay mới hạ quyết tâm nói chuyện này cho em biết."
Những gì Fujii nói sau đó, Noriko gần như không nghe lọt chữ nào. Noriko thậm chí còn chẳng có tâm trạng nào đáp lại chủ đích của anh ta là muốn cô chia tay với người đàn ông đang sống chung, qua lại với anh ta. Không phải vì cô cảm thấy quá tức cười, mà là cô không có tâm trạng làm điều đó.
Noriko không nhớ mình rời khỏi đó thế nào nữa. Đến khi định thần lại, cô đã ở giữa con phố khuya rồi.
Anh ta nói là tháng Tư, tháng Tư năm ngoái.
Chuyện đó không thể nào. Noriko gặp Akiyoshi vào tháng Năm. Vả lại cuộc gặp gỡ của bọn họ chắc là một sự ngẫu nhiên.
Không phải vậy sao? Chẳng lẽ không phải là ngẫu nhiên?
Cô nhớ lại sự việc lúc đó. Gương mặt Akiyoshi vặn vẹo vì đau bụng. Trước lúc ấy, phải chăng anh ta đã đợi Noriko về nhà? Tất cả những chuyện đó, đều là màn kịch của anh ta để tiếp cận cô?
Nhưng mục đích của anh ta là gì cơ chứ?
Giả sử Akiyoshi tiếp cận Noriko là có mục đích, vậy tại sao lại chọn cô? Cô không phải người ngộ nhận về bản thân. Có thể khẳng định trăm phần trăm nguyên nhân cô được chọn tuyệt đối không phải vì nhan sắc.
Do cô phù hợp với điều kiện gì đó chăng? Dược sĩ? Gái già? Sống một mình? Đại học Teito?
Cô thầm giật nảy mình, nhớ đến công ty mai mối. Khi đăng ký, cô đã cung cấp rất nhiều thông tin cá nhân. Chỉ cần tra tìm dữ liệu ở đó, muốn tìm được đối tượng phù hợp với các điều kiện mình mong đợi không hề khó. Có lẽ, Akiyoshi có thể tiếp xúc với những dữ liệu ấy. Hồi trước anh ta làm việc tại một công ty phần mềm tên là Memorix. Hệ thống của trung tâm mai mối liệu có phải do công ty ấy thiết kế?
Cô đã về đến căn hộ từ lúc nào. Cô do dự bước lên cầu thang, mở cửa nhà.
“Hễ nghĩ đến chuyện em ở bên anh ta là tôi lại đứng ngồi không yên." Lời nói của Fujii vang lên bên tai cô.
“Nếu biết được sự thật này, anh sẽ chẳng có gì phải lo lắng nữa." Cô nhìn căn phòng tối đen lẩm bẩm.
4
Có người đang đập búa trong đầu. Pang... pang... pang...
Đồng thời, còn có cả tiếng cười khúc khích. Nghe đến đây, cô mở mắt ra. Trên bức tường hình hoa có một vệt sáng. Đó là ánh sáng ban mai chiếu vào qua khe hở của tấm rèm cửa sổ.
Shinozuka Mika quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức để cạnh gối. Chiếc đồng hồ này là của Yasuharu mua ở London về cho cô, mặt đồng hồ có hình người có thể cử động. Khi đến thời gian được cài đặt, sẽ có một đôi thiếu niên nam nữ xuất hiện nhảy múa theo tiếng nhạc. Mika hẹn báo thức lúc bảy rưỡi, kim chỉ đã sắp đến giờ đó. Chỉ cần đợi thêm một phút nữa, tiết tấu nhẹ nhàng sẽ vang lên như thường lệ, nhưng cô đã vươn tay ra xóa cài đặt.
Mika xuống giường, mở rèm cửa ra. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ lớn và tấm màn ren rải đầy trong phòng, làm căn phòng vốn âm u tức thì trở nên sáng sủa. Trong tấm gương lớn trên tường, một thiếu nữ mặc áo ngủ nhàu nhĩ, đầu tóc bù xù đang đứng đó, nét mặt khó coi đến cực độ.
Lại vang lên một tiếng “pang", kế đó là tiếng nói chuyện. Cô không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng có thể tưởng tượng ra, chắc lại là những câu đối đáp chẳng ra sao.
Mika đi tới bên cửa sổ, cúi nhìn sân vườn cỏ xanh mơn mởn. Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Yasuharu và Yukiho đang tập đánh golf trên bãi cỏ. Thực ra là Yasuharu đang dạy Yukiho đánh golf thì đúng hơn.
Yukiho cầm gậy đứng ở tư thế đánh bóng, Yasuharu đứng sau lưng dán người vào cô ta, tay nắm lấy tay cô ta trên cây gậy đánh golf, tựa như đôi chim liền cánh. Yasuharu thì thầm gì đó vào tai Yukiho, đồng thời cầm tay cô ta di chuyển cây gậy, chầm chậm vung lên, rồi lại chầm chậm hạ xuống. Cặp môi Yasuharu dường như có thể chạm vào cổ Yukiho bất cứ lúc nào. Không, chắc chắn là một chốc một lát ông ấy lại cố ý chạm vào.
Luyện tập kiểu đó một hồi, Yasuharu rốt cuộc cũng tách ra khỏi Yukiho. Trước cặp mắt chăm chú của ông ta, Yukiho thử dùng gậy đẩy, có lúc cô ta đánh rất tốt, nhưng số lần đánh chưa tốt nhiều hơn. Yukiho nở nụ cười bẽn lẽn, Yasuharu đưa ra lời khuyên gì đó. Sau đó, lại quay lại bước đầu tiên, bắt đầu cái trò đôi chim liền cánh tức cười kia. Một buổi luyện tập thế này sẽ kéo dài chừng ba mươi phút.
Dạo gần đây, ngày nào cũng trông thấy cảnh tượng này. Cụ thể thì Mika không rõ Yukiho chủ động nói muốn học đánh golf, hay là Yasuharu đề nghị, nhưng xem chừng có vẻ bọn họ đang tạo ra sở thích chung.
Hồi mẹ muốn học đánh golf, rõ ràng bố phản đối kịch liệt...
Mika rời khỏi khung cửa sổ, tới đứng trước tấm gương lớn. Trong gương hiện ra một thân hình thiếu nữ vừa tròn mười lăm. Thân thể gầy gò vẫn chưa có những đường cong tròn trịa của phụ nữ, song tay chân lại đặc biệt thon dài, xương vai gồ lên thấy rõ.
Mika thầm đặt chồng thân thể của Yukiho lên đó. Mika từng một lần trông thấy Yukiho lõa thể. Cô không để ý Yukiho đang ở trong phòng tắm, liền mở cửa ra. Yukiho trần truồng như nhộng, cả khăn tắm cũng không khoác trên người. Trong mắt Mika hiện lên một cơ thể phụ nữ hoàn mỹ, tựa như được phác nên bởi những đường cong tính toán tỉ mỉ bằng máy tính, đồng thời lại gọn gàng như chiếc bình hoa được nặn trên bàn xoay vậy. Bộ ngực đầy đặn hình dáng hoàn mỹ, làn da trắng muốt hơi ánh lên sắc hồng lấm tấm những hạt nước nhỏ li ti. Trên người cô ta không phải không có mỡ thừa, nhưng lượng mỡ rất nhỏ ấy lại khiến những đường cong phức tạp trên thân thể toát lên vẻ mềm mại. Mika quên cả thở. Tuy rằng chỉ mấy giây ngắn ngủi đó thôi, nhưng tấm thân ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Lúc đó, phản ứng của Yukiho thật hoàn hảo. Cô ta không hề hoảng hốt, cũng chẳng hề tỏ vẻ khó chịu chút nào.
“A, Mika, đi tắm hả?" Yukiho cười nói, không hề cuống quýt che đậy cơ thể của mình.
Người luống cuống ngược lại là Mika, cô không nói không rằng bỏ chạy biến về phòng, chui lên giường, tim đập thình thịch không ngớt.
Nhớ lại vẻ ngượng nghịu của mình khi ấy, gương mặt Mika méo xệch đi, hình ảnh cô trong gương cũng hiện ra vẻ mặt tương tự. Cô cầm cái lược lên chải lại mái tóc rối bù. Tóc bết lại thành búi, không sao chải nổi, cô dồn sức vào giật mạnh, làm đứt mấy sợi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. “Cô Mika, cô dậy chưa? Sáng rồi."
Mika không trả lời. Sau tiếng gõ thứ ba, cánh cửa mở ra, Kasai Taeko rụt rè thò đầu vào.
“Ồ, cô đã dậy rồi à?" Taeko vừa vào phòng, liền bắt tay dọn dẹp cái giường Mika vừa ra khỏi. Thân hình mập mạp, cái tạp dề buộc bên hông to bò, áo len xắn đến khuỷu, tóc búi tó củ hành. Từ hồi bà đến nhà làm người giúp việc, Mika vẫn luôn nghĩ trông Taeko hệt một khuôn với những người hầu trong phim nước ngoài ngày xưa.
“Cháu vốn định ngủ thêm một lúc nữa, nhưng lại tỉnh rồi, tại bên ngoài ồn quá đi mất."
“Bên ngoài?" Taeko ngẩn mặt không hiểu gì, kế đó mới gật đầu như sực nhận ra. “Dạo này ông chủ cũng dậy rất sớm thật."
“Thật tức cười, sáng sớm ngày ra đã đánh bóng đánh biếc gì chứ."
“Vì ông bà chủ đều rất bận, chỉ có sáng sớm là rảnh chút thời gian. Tôi thấy vận động cũng là chuyện tốt mà."
“Hồi mẹ cháu còn sống, bố có thế này đâu."
“Con người ta mà, khi có tuổi rồi sẽ thay đổi thôi."
“Thế nên bố mới kết hôn với phụ nữ trẻ? Kiếm một người trẻ hơn mẹ cháu cả chục tuổi."
“Cô Mika, bố cô vẫn còn trẻ mà, không thể độc thân cả đời được đúng không? Cô Mika sớm muộn gì cũng sẽ đi lấy chồng, còn cậu chủ rồi cũng có ngày rời khỏi nhà này."
“Dì Taeko nói chuyện đúng là lộn xộn. Vừa mới nói có tuổi rồi người ta sẽ thay đổi, một chốc sau lại nói vẫn còn trẻ."
Câu nói của Mika dường như làm Taeko, người nhiều năm nay vẫn cưng chiều cô cũng cảm thấy không vui. Taeko ngậm miệng lại, đi ra phía cửa.
“Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, xin hãy xuống nhà sớm một chút. Ông chủ có dặn, sau này dù cô chủ gần muộn học, ông ấy cũng không cho xe đưa cô đến trường đâu."
“Hừm!" Mika kêu lên một tiếng. “Nhất định là do cô ta xúi giục bố rồi."
Taeko không nói một lời, chuẩn bị đi ra. Đúng lúc này, Mika lại kêu lên “Đợi đã". Bàn tay toan đóng cửa của Taeko liền dừng lại.
“Dì Taeko, dì đứng bên phe cháu chứ?" Mika hỏi.
Taeko lộ vẻ bối rối, kế đó bật cười khúc khích. “Tôi không phải kẻ thù của ai cả." Kế đó, bà giúp việc mập mạp đóng cửa lại.
Mika chuẩn bị các thứ để đi học xong xuôi, xuống đến tầng một, ba người còn lại đã ngồi trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa rồi. Yasuharu và Yukiho ngồi sánh vai dựa lưng vào tường, trước mặt là em trai của Mika, Youdai. Youdai năm nay học lớp năm.
“Em thực sự không có tự tin, ít nhất phải dùng gậy gỗ số 1 cho tốt đã, bằng không sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người."
“Đến lúc đánh thật, sẽ phát hiện ra chẳng khó như em tưởng tượng đâu. Huống hồ, cái gậy gỗ số 1 mà em nói ít nhất phải dùng cho tốt đã, mới là khó nhất đấy, dùng cho tốt thì là hạng chuyên nghiệp rồi. Tóm lại, em cứ ra sân golf đánh thử xem thế nào, đó là bước đầu tiên."
“Anh nói vậy em vẫn lo lắm." Yukiho nghiêng nghiêng đầu, hướng ánh mắt về phía Mika, “A, chào con."
Mika không trả lời, ngồi xuống chỗ của cô. Lần này Yasuharu cũng chào cô, đồng thời ném ra ánh mắt trách móc. Mika đành lẩm bẩm trong miệng, “Chào bố."
Trên bàn ăn, trứng giăm bông, xa lát, bánh sừng bò bày trong các đĩa khác nhau.
“Cô Mika, xin đợi một chút, tôi sẽ mang súp ra ngay." Giọng Taeko từ trong bếp vọng ra, hình như bà đang dở tay làm việc khác.
Yukiho đặt dao nĩa xuống, đứng dậy. “Không sao đâu, chị Taeko, để tôi làm."
“Khỏi cần, tôi không ăn xúp." Nói đoạn, Mika cầm cái bánh sừng bò gặm một miếng, sau đó cầm cốc thủy tinh đựng sữa bò trước mặt Youdai lên uống một ngụm tướng.
“Ê! Chị này, sao lại uống của em!"
“Thế thì có sao, đồ ki bo!"
Mika cầm nĩa, bắt đầu ăn trứng giăm bông. Lúc này, một bát xúp đặt xuống trước mặt cô, do Yukiho bưng ra.
“Đã bảo là không ăn mà lại." Cô chẳng thèm ngẩng đầu lên.
“Cô mất công mang ra cho con, con nói năng kiểu gì vậy!" Yasuharu mắng.
“Không sao mà." Yukiho nhẹ nhàng vỗ về chồng, một bầu không khí im lặng khó xử bao trùm cả bàn ăn.
Chẳng ngon gì cả, Mika nghĩ, cả món trứng giăm bông do Taeko làm mà cô thích nhất cũng chẳng có mùi vị gì, vả lại, ăn sáng kiểu này không vui vẻ chút nào. Phía trên dạ dày còn hơi ngâm ngẩm đau.
“Phải rồi, tối nay em có việc gì không?" Yasuharu vừa uống cà phê vừa hỏi Yukiho.
“Tối nay? Không ạ."
“Vậy cả nhà bốn người chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi, bạn anh mở một nhà hàng Ý ở Yotsuya, bảo anh nhất định phải đến ủng hộ."
“Ồ, món Ý ạ, hay quá."
“Mika và Youdai nghe thấy chưa, có chương trình ti vi nào muốn xem thì nhớ mà hẹn giờ ghi băng lại."
“Hay quá! Vậy bữa lót dạ con sẽ ăn ít thôi." Youdai vui vẻ nói.
Mika lườm em trai một cái, nói, “Con không đi đâu."
Ánh mắt của hai vợ chồng cùng lúc rơi trên người cô.
“Tại sao?" Yasuhara hỏi. “Con có việc gì à? Hôm nay không có giờ học đàn piano, cũng không phải học gia sư cơ mà?"
“Con chỉ không muốn đi thôi, không đi cũng không sao chứ."
“Tại sao lại không muốn đi?"
“Có gì đâu mà phải hỏi."
“Con nói năng kiểu gì vậy? Muốn nói gì thì cứ nói đi!"
“Anh à." Yukiho chen vào, “Tối nay thôi đi vậy. Nghĩ kỹ lại, em cũng không phải hoàn toàn rảnh."
Yasuharu không còn biết nói gì, bèn trừng mắt lên nhìn con gái. Rõ ràng Yukiho đang nói đỡ cho Mika, nhưng điều này lại càng làm Mika thấy bực bội khó chịu.
Cô thô lỗ buông cái nĩa xuống, đứng phắt dậy. “Con đi học đây."
“Mika!"
Mika vờ như không nghe thấy tiếng gọi của Yasuharu, cầm cặp sách và áo khoác đi ra hành lang. Lúc cô đang đi giày ở tiền sảnh, Yukiho và Taeko đi ra.
“Cẩn thận ô tô nhé, không được vội vàng đâu."
Yukiho cầm áo khoác để dưới đất lên đưa cho Mika. Mika lầm lì giật lấy. Nhìn cô cho tay vào áo, Yukiho vừa mỉm cười vừa nói, “Chiếc áo len màu xanh sẫm này thật đáng yêu." Sau đó cô ta bồi thêm một câu “Đúng không", như tìm kiếm sự đồng tình của Taeko.
Taeko cũng cười cười gật đầu, “Đúng đấy."
“Bây giờ đồng phục đều may rất đẹp. Thích thật. Thời chúng tôi ấy à, trông cứng nhắc lắm."
Một ngọn lửa giận không tên trào lên trong tâm trí. Mika cởi áo khoác, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Yukiho và Taeko, cô cởi luôn cả chiếc áo len Ralph Lauren ra.
“Cô Mika, cô làm gì vậy?" Taeko hoảng hốt nói.
“Cháu không muốn mặc nữa."
“Nhưng mà lạnh đó!"
“Cháu bảo là không cần mà."
Có lẽ tại nghe thấy tiếng ồn, Yasuharu đi ra. “Lại dằn dỗi gì nữa thế?"
“Không có gì, con đi đây."
“Ơ! Cô Mika! Cô chủ!"
“Mặc kệ nó!" Tiếng quát giận dữ của Yasuharu dường như muốn át đi tiếng gọi của Taeko. Mika bỏ lại sau lưng lời quở trách của bố, chạy ra phía cổng. Cô rất thích đoạn đường lát gạch dài được bao bọc bởi cây cối và hoa lá từ tiền sảnh ra cổng này. Để cảm nhận sự thay đổi của các mùa, có lúc cô thậm chí còn cố tình bước chậm lại. Thế nhưng, lúc này, độ dài của con đường lát gạch ấy lại khiến Mika vô cùng đau khổ.
Bản thân Mika cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì khiến cô khó chịu như vậy. Trong lòng cô, một Mika khác đang lạnh lùng hỏi: Mày rốt cuộc bị làm sao vậy? Đối với câu hỏi này, cô trả lời: Tao không biết! Không biết, chỉ là rất tức giận nên chẳng biết làm sao cả...
Lần đầu tiên cô gặp Yukiho là mùa xuân năm nay. Yasuharu dẫn hai chị em cô đến cửa hàng đồ hiệu ở Nam Aoyama. Một người phụ nữ đẹp đến sững sờ ra tiếp đón họ. Người đó chính là Yukiho. Yasuharu nói với cô ta, ông muốn mua thêm quần áo mới cho lũ trẻ. Nghe vậy cô ta liền bảo người làm trong cửa hàng liên tục mang quần áo từ phía sau ra. Lúc này, Mika mới phát hiện trong cửa hàng không có khách nào khác, cả cửa hàng đều được họ bao trọn.
Hai chị em cô tựa như biến thành người mẫu, không ngừng thay đồ trước gương. Chẳng bao lâu sau, Youdai nhăn mặt nói, “Con mệt rồi."
Mika đang ở tuổi ưa làm đẹp, mặc quần áo hàng hiệu được lựa chọn tỉ mỉ đương nhiên không thể không vui cho được. Chỉ là, có một chuyện cô vẫn luôn thắc mắc, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Đồng thời, cô cũng cảm nhận được có lẽ giữa cô ta và bố mình có quan hệ đặc biệt gì đó.
Lúc chọn váy dự tiệc, Mika đã ngờ rằng người phụ nữ này có thể sẽ trở thành một người đặc biệt với mình và em trai.
“Cũng có khi cả nhà được mời đi ăn tiệc phải không? Khi ấy Mika mà mặc bộ này, nhất định sẽ nổi bật nhất, người làm cha làm mẹ cũng mát mày mát mặt." Yukiho nói với Yasuharu như thế.
Giọng
Tác giả :
Higashino Keigo