Bạch Cốt Tinh Ba Lần Đánh Tôn Ngộ Không
Chương 43
Tụ hội lần này của gia tộc rách nát kéo dài liên tục đến mười giờ tối, một đám người đang hát K, hát đến khàn cả giọng.
Từ Úy bởi vì công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, đi trước rồi, trước khi đi hết lần này đến lần khác dặn dò Tiểu Ly phải cẩn thận, mãi đến khi Tiểu Ly gật đầu cam đoan chính mình sẽ vẹn toàn không tổn hao gì, Từ Úy mới an tâm rời đi.
Lưu Vân nói muốn dẫn Từ Văn cùng Dung cách cách còn có Lão ni cô đến nhà mình chơi, trước lúc đi, Tiểu Ly mới biết được đám người Dung cách cách, Lão ni cô của gia tộc rách nát chính là đám người trong Thiên Long, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, cũng xem như là biết nhau rồi.
Một đám người tự nhiên rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại La Băng, Lưu Tinh, Hà Diệp, còn có Đợi đến hôn mê.
Tiểu Ly vừa rồi cùng Từ Úy đi ra ngoài, bây giờ mới cảm thấy hơi đói bụng, vì thế ngồi xuống tìm đồ vật này nọ ăn.
Lưu Tinh cùng Hà Diệp đang buồn nôn hát cái gì Đôi vợ chồng cùng nhau trở về nhà, còn đôi kia, ngồi ở góc sô pha, đang ngồi yên không nói lời nào, nhưng Tiểu Ly mắt sắc phát hiện tay bọn họ đã sớm nắm chặt nhau.
Mấy người nán lại một lúc, không nghĩ khi đi ra, trời bỗng nhiên đổ mưa to.
Tiểu Ly nhìn nhìn trời, lại nhìn nhìn bốn người phía sau, vẫn quyết định tự mình ngồi xe trở về, cho dù mắc mưa cũng sẽ không sao, bên này cách nhà ga không xa…
Tiểu Ly vừa định cúi đầu xông vào mưa, lại bị một đôi tay hữu lực kéo lại.
“Nếu không tôi đưa cậu trở về nha." thanh âm hơi trầm thấp, dường như có một năng lực làm cho người ta an tâm.
“Không cần, tôi đón xe trở về, dù sao từ nơi này đến hoa viên Long Hoa cũng chỉ khoảng mười trạm, ngồi xe điện ngầm nhanh hơn."
“Chúng tôi cũng ở bên kia, vừa lúc tiện đường."
“Anh Sâm Lâm a, anh đã tiện đường, vậy cũng thuận tiện chở bọn tôi đi luôn, Hà Diệp nhà tôi thân thể không tốt, gặp mưa dễ bị cảm mạo."
Lưu Tinh bắt tay khoát lên vai Sâm Lâm, người sau chỉ mỉm cười gật gật đầu, “Sư muội, vị hôn phu của em đối với em rất tốt nha."
Hà Diệp mỉm cười, “Tạm được đi, sống chung cũng họp a."
Đoàn người lên xe, Hắc Sâm Lâm lái xe, La Băng tự nhiên là ngồi bên cạnh hắn.
Chỗ ngồi phía sau vốn là hai người, ba người ngồi cũng không tính chen chúc, Hà Diệp cùng Lưu Tinh ngồi hai bên, kẹp Tiểu Ly ở giữa, cảm giác giống như phạm nhân bị áp giải…
Tiểu Ly cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, phía trước một đôi, đằng sau một đôi, bản thân một mình, bóng đèn vàng lóng lánh cực lớn…
Trời mưa ngoài cửa sổ càng lớn hơn nữa, Tiểu Ly cúi đầu nghe nhạc trong xe, trong lúc bất chợt, cơn buồn ngủ lại bắt đầu ùa tới.
Vừa rồi ở trên xe Lưu Vân, bị một đám con gái làm cho ngủ không ngon, hiện ở trong xe không ai nói chuyện rất im lặng, vừa lúc ngủ thêm một chút.
Tiểu Ly đang ngủ trong mơ mơ màng màng, cảm giác xe hình như ngừng một chút, có người xuống xe, xung quanh đột nhiên lại trống không, vì thế, Tiểu Ly bèn ngã toàn thân mình nằm ở chỗ ngồi, ngủ càng thêm thoải mái.
Trong mơ, Tiểu Ly hình như lại đăng ký trò chơi, sau đó thấy tên màu tím đại biểu vợ chồng quan hệ là ở tuyến, vì thế, rất tự nhiên phát qua tin tức
“Ông xã, em đến đây."
Sau đó đối phương trả lời, “Bà xã sao sao, anh nhớ em a."
Hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Nhưng, Tiểu Ly lại thấy ở Từ Úy đầu kia máy tính, biểu tình trên mặt hắn hờ hững giống như đang xem diễn.
Giống như mình chính là con khỉ đang nhảy loạn trên sân khấu, mà hắn lại thủy chung thoải mái không sợ hãi ứng phó con sóng dữ.
Sau đó Tiểu Ly lại nghe được thanh âm của hắn, nói gằn từng tiếng
“Đây chính là trò chơi, trò chơi chỉ cần chơi vui vẻ là được rồi, rất nhiều chuyện đều không thể cho là thật được."
Thanh âm như trước rất điềm đạm, khiến Tiểu Ly không biết tại sao lại bắt đầu khó chịu.
Bởi vì là trong trò chơi, cho nên nói lời ngon tiếng ngọt cũng không có gì đáng kể, nhưng tới trong hiện thực, thời gian hai người ở cùng nhau, lúc nào cũng cảm thấy có một tầng ngăn cách.
Trước kia, ở trong trò chơi lý rõ ràng nhìn không thấy đối phương, cũng rất dễ dàng đoán được câu tiếp theo đối phương sẽ nói là gì.
Mà hiện tại, rõ ràng nhìn thấy đối phương, nhưng không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Tiểu Ly cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu, không khí cũng bắt đầu trở nên loãng, nhưng mà ánh mắt bình tĩnh của Từ Úy lại thủy chung ở trước mắt không tản đi…
Khi Tiểu Ly bị giấc mơ kỳ quái kia làm bừng tỉnh, phát hiện mình từ chỗ ngồi lăn xuống quỳ rạp trên sàn xe, mà xe thì đứng bất động ở trên đường.
Có lẽ là gặp đèn đỏ đi, nhưng đèn đường hình chuỗi hạt ngoài cửa sổ là riêng biệt có ở hoa viên Long Hoa, nói như vậy, xe đã đến hoa viên Long Hoa.
Tiểu Ly giương mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, nhìn bố cục nơi này hình như là khu dân cư ở chỗ sâu bên trong.
Sau đó, có người mở cửa xe, lại bị một người khác kéo trở lại, cửa xe phịch một tiếng đóng lại.
Tiểu Ly hít vào một hơi thật to, vừa định đứng dậy nói với bọn họ mình phải xuống xe, lại bị một âm thanh ở giây tiếp theo kinh sợ toàn thân cứng ngắc…
Cho dù Tiểu Ly không hề có kinh nghiệm, cậu cũng biết, thanh âm này là có người đang hôn…
“La Băng, anh rất nhớ em." Tiểu Ly có thể nhìn thấy Hắc Sâm Lâm duỗi tay nhẹ nhàng kéo La Băng vào trong ***g ngực…"Đêm nay… có thể ở lại chứ?"
“Em…"La Băng dường như đang còn do dự, một lát sau, hình như cảm thấy sự kiên định của đối phương, vì thế khe khẽ gật gật đầu.
Sau đó… Trong xe truyền đến từng đợt thanh âm kỳ quái…
Tiểu Ly thở mạnh cũng không dám, đành phải nhắm mắt để tránh chính mình nhìn thấy chuyện không nên nhìn, rất sợ mình vừa nhúc nhích sẽ bị người phát hiện, buộc lòng phải nằm úp sấp bất động, toàn thân cứng ngắc nghe đủ loại âm thanh kỳ kỳ lạ lạ…
Rên rỉ hơi kiềm nén, còn có âm thanh xi xi sách sách cởi quần áo…
Còn có thanh âm đối thoại khàn khàn…
“Chúng ta đã hơn một tuần không gặp nhau rồi? Anh cũng sắp điên rồi." Vừa nói chuyện, động tác trên tay cũng không chút nào ngừng.
“Xin.. xin lỗi, mấy ngày nay em ở bên chỗ mẹ em, chờ mấy ngày nữa phòng ở trang hoàng xong rồi, em sẽ dọn về ở cùng anh…"
“La Băng, anh muốn em, bây giờ rất muốn." tiếng hít thở ồ ồ, hình như đã muốn nhịn không được.
“Không… Không được, đừng ở chỗ này… Chúng ta, vào nhà…"
Thanh âm La Băng run rẩy, dường như cả người đều muốn hư thoát.
Động tác của Hắc Sâm Lâm chỉ chốc lát tạm dừng, sau đó là thanh âm mở cửa xe, Hắc Sâm Lâm trực tiếp ôm La Băng từ trong xe ra, dùng quần áo ngăn mưa, đóng cửa xe nhanh chóng vào phòng, sau một hồi, phòng ngủ sáng đèn, lại tắt…
Tiểu Ly đè lại ngực, lúc này mới yên tâm, thở ra một hơi thật dài, sau đó vội vàng chuồn xuống xe chạy đến ven đường tránh mưa.
Trời ạ, hai người kia rất khủng bố, cư nhiên ở trong xe đã muốn làm cái loại chuyện này…
Chẳng lẽ bọn họ tưởng rằng mình đã xuống xe rồi, cho nên mới không kiêng nể gì…
Tiểu Ly toàn thân run rẩy, nhớ tới tiếng rên rỉ kiềm chế của La Băng vừa rồi, Tiểu Ly có chút mặt đỏ, rồi lại có chút chút hâm mộ, hai người bọn họ dường như thật sự yêu nhau rất thắm thiết rất nhiệt liệt a, một tuần không gặp thì nôn nóng thành như vậy, mà mình cùng Từ Úy lại… Lầu trên lầu dưới ở hai năm.
Tiểu Ly đang nghĩ nên trở về như thế nào, di động lúc này đột nhiên vang lên.
Vừa nghe thấy tiếng chuông Bài ca con heo đặc biệt dành cho Từ Úy, Tiểu Ly trong lòng nhất thời ấm lên.
“Tiểu Ly em đang ở đây vậy? Đã trễ thế này sao vẫn chưa trở về?" thanh âm đầu kia điện thoại rất là sốt ruột, hình như còn có chút run rẩy.
“Em… em đã đến hoa viên Long Hoa, bây giờ em rất nhanh sẽ trở lại."
“Em đang ở đây thế? Anh đi đón em, mưa lớn thế này em lại không mang dù, một mình làm sao trở về?" hình như nổi giận…
Tiểu Ly hướng điện thoại thè lưỡi, “Em đang ngồi dưới lầu 77 khu C."
Cúp điện thoại vừa mới mấy phút, Tiểu Ly liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy đến trước mặt mình, bởi vì lái quá nhanh mà bọt nước bắn tung tóe.
Từ Úy từ trên xe bước xuống, mở dù, sau đó để Tiểu Ly lên xe, lại quay đầu xe lái về nhà.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, trong xe rất ngột ngạt, Từ Úy hình như còn đang tức giận, Tiểu Ly lại nghĩ lung tung chuyện vừa rồi, còn có giấc mơ quỷ dị kia.
Sau khi về đến nhà, Từ Úy và Tiểu Ly cùng ngồi ở trên ghế sa lon, trên TV đang chiếu cúp bóng đá Châu Âu, hai tay Từ Úy vẫn ôm trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm TV.
Tiểu Ly xê dịch sáp đến bên cạnh Từ Úy, bắt lấy tay hắn, “Anh làm sao vậy? giống như tức giận."
“Anh gọi điện thoại cho em nhưng không kết nối, gọi cho La Băng, nói em không ở trong xe, có thể xuống xe cùng bọn Lưu Tinh, tìm khắp nơi cũng không thấy em, em có biết anh sốt ruột bao nhiêu không?"
Thanh âm Từ Úy thật bình tĩnh, càng bình tĩnh, lại càng dọa người…
Tiểu Ly nắm chặt bàn tay Từ Úy, nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh Từ Úy, “Yên tâm đi, em không có việc gì, em còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống tuyệt vời mà, hơn nữa em cũng không nỡ rời xa anh đâu…"
Từ Úy chỉ ôm chặt Tiểu Ly, sau đó vò vò tóc cậu, “Được rồi, đi tắm đi, ở bên ngoài dầm mưa dễ bị cảm lắm."
Tiểu Ly gật gật đầu, cầm lấy khăn Từ Úy đã chuẩn bị tốt đi vào nhà tắm.
Tiểu Ly ngồi ở trong bồn tắm thật to, hai con mắt mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà.
Từ Úy là thích cậu không sai, bằng không cũng sẽ không quan tâm cậu khẩn trương cậu như vậy, nhưng thích này, chung quy cảm thấy có chút gì là lạ…
Thích một người, thế là quan tâm cậu, yêu một người, sẽ muốn giữ lấy cậu, Logic này Tiểu Ly thấy qua không ít, tuy không thể nào tin, nhưng hiện tại xem ra tình cảm của mình và Từ Úy, cũng không bền vững như trong tưởng tượng.
Có lẽ là bởi vì phát triển từ trong trò chơi, hiểu biết lẫn nhau cũng không nhiều, hai người lại bắt đầu quá mức đột ngột…
Mặc kệ như thế nào, tình cảm của bản thân đối với Từ Úy, đã đến tình trạng không thể dứt bỏ, quan tâm anh ấy có yêu hay không, dù sao không phải anh ấy không được, cũng không muốn rời khỏi anh ấy.
Tiểu Ly cắn chặt răng, hạ quyết tâm, đột nhiên quát to một tiếng, “A…"
Từ Úy rất nhanh chạy tới cửa phòng tắm, “Sao vậy? Anh nhớ trong nhà không có chuột a."
Tiểu Ly trợn tròn mắt, “chân em trật rồi."
“Có nặng lắm không?" Từ Úy bắt đầu hơi khẩn trương, “Đau không Tiểu Ly?"
“Không phải rất đau, em, em không đứng dậy nổi, anh vào đỡ em một chút."
Từ Úy nga một tiếng bèn đẩy cửa đi vào, bởi vì lo lắng chân Tiểu Ly, lại không chú ý chuyện khác thường cửa phòng tắm rõ ràng không khóa.
Sau khi đi vào, hình ảnh trước mắt khiến Từ Úy phút chốc cứng đờ.
Tiểu Ly cả người trần trụi nằm ở trên sàn nhà, bên cạnh là hộp xà phòng bị đổ còn có chậu rửa mặt, trên mặt đất toàn là nước.
Sau khi nhìn thấy hắn đi vào, Tiểu Ly có chút không được tự nhiên mở mắt, trên mặt không biết có phải vì hơi nước không, đặc biệt có vẻ đỏ hồng.
Từ Úy lấy lại bình tĩnh, từ bên cạnh cầm lấy khăn tắm thật to bao Tiểu Ly lại.
“Còn đau không? Muốn đi bệnh viện hay không?"
Thanh âm cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng, Tiểu Ly cùng hắn sớm chiều ở chung lâu như vậy, đương nhiên biết, tần suất hô hấp của hắn đã có chút biến hóa…
“Không cần không cần." Tiểu Ly vội vàng xua tay, “Chỉ là trật chân thôi, đứng dậy không được, hẳn là chuột rút, xoa một chút là được rồi."
Nói giỡn, đi bệnh viện nhất định sẽ lộ, trật chân cái gì, chẳng qua là mình cố ý tạo hiện trường hỗn loạn mà thôi…
Một bàn tay Từ Úy nhẹ nhàng vòng qua dưới nách Tiểu Ly đỡ Tiểu Ly dậy, để cậu tựa vào trong ***g ngực mình, tay kia thì đẩy khăn tắm thật to ra, lộ ra mắt cá chân trắng nõn của Tiểu Ly, bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa.
Thấy Tiểu Ly dịu ngoan tựa vào trọng ***g ngực mình, còn bởi vì bất an mà rung động lông mi dài, Từ Úy cảm thấy Tiểu Ly hôm nay hình như hơi kỳ lại, nhưng lại đáng yêu làm cho người ta muốn lập tức áp đảo từ từ yêu thương một phen…
Nhưng… Từ Úy hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh trở lại.
“Tốt hơn chút nào chưa?" thanh âm Từ Úy thật dịu dàng, lộ ra dòng từ tính, nghe rất thoải mái, ấm áp, khiến người ta an tâm.
“Anh giúp em lau khô thân thể, sau đó ôm em lên giường, có thể chứ?" ánh mắt Tiểu Ly thật trong suốt, thật vô tội, thật khiến người ta động lòng…
Bị Tiểu Ly nhìn chăm chú, Từ Úy hoàn toàn quên lau người chỉ dùng tay cũng không phải dùng chân, thật sự là Tiểu Ly trật chân không phải trật tay.
Vì thế, Từ Úy đành phải lần thứ hai ổn định tâm trạng lấy một cái khăn sạch sẽ, nhẹ nhàng thay Tiểu Ly lau khô những giọt nước đọng trên thân thể, sau đó ôm cậu, đi vào phòng ngủ.
Tiểu Ly hôm nay đặc biệt nghe lời, im lặng tựa vào trong ***g ngực hắn vẫn không nhúc nhích, không chút giống như trước tay đấm chân đá vẻ mặt hung dữ…
Từ Úy cảm thấy Tiểu Ly hình như hơi là lạ, cũng không nghĩ nhiều, ôm cậu đến phòng ngủ trên lầu.
Sau khi thả Tiểu Ly trên giường, đắp kín mền cho cậu, nhẹ nhàng hôn hôn trán Tiểu Ly, “Đi ngủ sớm một chút đi, em cũng mệt rồi."
Sau đó, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Ly trừng to mắt mờ mịt nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, còn chu đáo tắt đèn, trong phòng nhất thời một mảnh tối đen.
Tiểu Ly nghiến răng, thật là, Từ Úy này sao lúc nào cũng quân tử như vậy có phong độ như vậy… thỉnh thoảng, không quân tử một chút sẽ chết sao?
Tiểu Ly một mình nằm ở trên giường lớn, mặc dù có thảm lông ấm áp bao quanh, vẫn cảm thấy lạnh.
Chẳng lẽ anh ấy thực sự chỉ là thích mình mà không yêu mình sao? Cho nên nói anh ấy đối với mình không có khát khao chiếm giữ sao? Cho nên trong hai năm qua vẫn ở lầu trên lầu dưới, vẫn là quân tử chi giao đạm như nước (giao tình của người quân tử cao nhã, thuần tịnh, thanh đạm như nước)? Một chút cũng không giống người ta yêu thương điên cuồng?
Nhưng Tiểu Ly còn có chút ấm ức, mặc dù nói quyến rũ cả buổi không thành công có hơi bẽ mặt, chẳng qua Tiểu Ly không cam lòng vẫn cứ tiếp tục nhạt nhẽo như vậy, đã không để ý vấn đề mất mặt không mất mặt rồi.
Vì thế, Tiểu Ly đánh bạo, cái gì cũng không mặc, chỉ khoác khăn tắm thật to chân trần chạy xuống dưới lầu.
Trên TV trong phòng khách còn đang chiếu trận bóng, Tiểu Ly cầm điều khiển từ xa tắt TV, nhìn thấy đèn phòng ngủ của Từ Úy sáng rỡ, vì thế không chút do dự xông vào.
Sau khi đi vào, nghe được trong phòng tắm nhỏ có tiếng nước ào ào, thì ra tên kia đang tắm a.
Tiểu Ly kéo cửa phòng tắm ra, sau đó, hai người đều đóng băng rồi.
“Em… em tới đây làm gì?" Từ Úy giả vờ bình tĩnh, lại bị thanh âm khàn khàn khác thường bán đứng, mà khăn tắm phong phanh cũng không cách nào che dấu bộ vị bắt đầu đứng thẳng giữa hai chân…
Từ Úy có chút xấu hổ xoay người, nhưng không ngờ giây tiếp theo, Tiểu Ly toàn thân đều dán lên, từ sau lưng chặt chẽ ôm hắn.
Từ Úy toàn thân cứng đờ rõ ràng, “Em làm gì thế?"
Còn tiếp tục như vậy, có thể nhịn không được sát súng cướp cò a… Từ Úy bất đắc dĩ thở dài, người kia vẫn ôm khư khư không buông, thật là một loại hành hạ…
“Từ Úy, em đã biết." Tiểu Ly dán mặt ở trên lưng hắn, “Cũng không phải anh không yêu em, cũng không phải không muốn em, anh luôn luôn chịu đựng đúng hay không? Luôn luôn len lén trốn đi tự mình giải quyết đúng không…"
Không nên nói trắng ra như vậy chứ, Từ Úy đối với tính cách có gì nói nấy sẽ không mảy may lòng vòng của Tiểu Ly lại không biết làm sao.
“Tiểu Ly, yêu đương cùng cuộc sống không giống nhau, em hiểu không?" Từ Úy xoay người lại, nâng mặt Tiểu Ly lên, vô cùng nghiêm túc nói, “Nếu muốn sống cùng anh, có thể sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, em bây giờ còn nhỏ, anh không muốn em hối hận."
“Em không còn nhỏ, tuy em vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng cuộc đời của mình, bản thân em có thể quyết định." Tiểu Ly cũng ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc nói, “Em cũng hiểu rõ ý của anh là gì, em sẽ không hối hận đâu."
Thấy sự kiên định trong mắt Tiểu Ly, trong lòng Từ Úy lại vô cùng cảm động.
Có lẽ là bởi vì mình đã là người đàn ông trưởng thànhrồi, cho nên suy xét nhiều hơn cậu, không kích động giống Tiểu Ly.
Sau khi thích thì ở chung, hai người yêu nhau hai năm, vẫn luôn rất ngọt ngào hạnh phúc.
Nhưng một bước cuối cùng lại thủy chung do dự, có lẽ ở trong lòng hai người, bước cuối cùng tương đương với một lời hứa hẹn.
Không phải yêu đương, mà là, sống cùng nhau.
Giống như kết hôn vậy, hai người, một cái nhà, cả đời ở cùng nhau.
“Tiểu Ly, anh hình như cũng chưa từng nói, anh yêu em." Từ Úy nhẹ nhàng hôn hôn trán Tiểu Ly, ánh mắt vô cùng chân thành.
Tiểu Ly chỉ tựa vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn.
Từ Úy suy nghĩ vì mình thật sự là nhiều lắm, đồ ngốc này, anh ấy là lo lắng mình không nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này sao? Hay là sợ mình vì tuổi còn nhỏ không hiểu tình yêu là gì? Cho nên anh ấy vẫn không bắt buộc mình làm loại chuyện này, là anh ấy giữ cho mình đường lui cuối cùng a.
Có lẽ anh ấy suy nghĩ lâu dài, muốn dùng thời gian để chứng minh tình cảm của hai người, trước khi xác định, không vượt Lôi Trì
Giống như người yêu trước khi kết hôn sẽ không phát sinh quan hệ, người có ý thức trách nhiệm như vậy thật sự là rất ít…
Ánh mắt Tiểu Ly có chút ướt át, trước mặt người này lúc nào cũng dịu dàng chăm sóc như vậy, dùng phương thức riêng của anh ấy yêu thương mình…
Phương thức như vậy làm cho người ta đau lòng.
Tiểu Ly nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó tiến đến bên tai Từ Úy khẽ nói, “Từ Úy, ôm em…"
Tuy âm cuối bởi vì sợ hãi mà hơi run lên, nhưng vẫn thành công đạt được hiệu quả quyến rũ.
Hô hấp của Từ Úy rất nhanh đã bắt đầu khác thường, bước chân cũng có chút bất quy tắc ôm Tiểu Ly lên giường, sau đó mình cũng cúi người đè lên.
Lần đầu tiên, nhất định không được làm đau em ấy.
Từ Úy nhắc nhở chính mình, tuy nhẫn nại rất vất vả, nhưng vẫn kiên nhẫn làm tiền diễn.
Một nụ hôn dịu dàng mà kéo dài, để Tiểu Ly dần dần thả lỏng thân thể, tâm tình vốn bởi vì không quen mà sợ hãi, hiện tại đã có chuyển biến tốt đẹp, nhìn người đàn ông của mình đang trên người mình chăm chú hôn, là người mà bản thân thích sâu nặng không muốn xa rời, còn có gì không yên tâm nữa chứ?
Tiểu Ly thở ra một hơi thả lỏng bản thân, ôm chặt lấy người đàn ông trước sau dịu dàng kia.
Từ Úy dường như hiểu ám chỉ của đối phương, nhẹ nhàng hôn hôn tóc cậu, sau đó vươn tay từ trong tủ đầu giường lấy ra một chai nhỏ trong suốt.
Này đều chuẩn bị tốt rồi sao? !
Tiểu Ly có chút nổi cáu, xem ra người kia cũng không phải thiện lương như trong tưởng tượng, mà chính mình, giống như con dê to béo rửa sạch sẽ dâng lên tận cửa, ngốc đến đáng yêu lại đáng thương…
Nhưng, cũng cam tâm tình nguyện là được rồi.
Tiểu Ly hơi nhận mệnh nhắm mắt lại.
Từ Úy dường như nhìn rõ ý nghĩ của Tiểu Ly, mỉm cười, lại một lần nữa dịu dàng hôn Tiểu Ly, một bàn tay nhẹ nhàng vân vê chơi đùa điểm đỏ nhạt màu động lòng người trước ngực Tiểu Ly, quả nhiên chỉ chốc lát, Tiểu Ly chưa trãi mùi đời hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, khóe miệng cũng ngẫu nhiên tràn ra một hai tiếng rên rỉ.
Từ Úy phớt lờ ánh mắt có chút xấu hổ ngượng ngùng của Tiểu Ly, chỉ chuyên tâm dùng đầu ngón tay kích thích đầu nhũ đã phát trướng đứng thẳng của Tiểu Ly, khiến hai điểm trước ngực ở trong tay mình đầy hoạt lực đứng lên, Tiểu Ly chưa từng chịu kích thích quá mãnh liệt như vậy, đành phải dùng hết toàn bộ ý chí nỗ lực kiềm chế bản thân tránh phát ra thanh âm khiến người ta cảm thấy thẹn…
Từ Úy vừa dịu dàng hôn Tiểu Ly, mà tay kia lại trong bất tri bất giác, từ phía sau trượt đến bộ vị làm người ta cảm thấy thẹn ở giữa đùi…
Tiểu Ly bị xoay người, quỳ nằm ở trên giường, cảm giác hậu huyệt truyền đến một trận lạnh lẽo.
“Không… Không muốn…" Tiểu Ly đột nhiên bắt đầu lớn tiếng kháng nghị.
Tư thế này thật khiến người ta cảm thấy thẹn, quỳ úp sấp trước mặt hắn, để bộ vị yếu ớt của thân thể hoàn toàn phơi bày dưới ánh mắt nóng rực của hắn…
“Như vậy em dễ chịu hơn một chút."Từ Úy nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
“Em không muốn như vậy… nằm úp sấp… giống, giống con chó nhỏ…" Tiểu Ly xoay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lại tự mình xoay người đối mặt hắn, “Hơn nữa, em… em… em muốn thấy vẻ mặt của anh…"
Sau khi nói xong dường như cảm giác mình qua trắng trợn, khuôn mặt quét lên một tầng đỏ ửng.
Từ Úy cảm thấy Tiểu Ly thẹn thùng như vậy đặc biệt đáng yêu, hơn nữa cũng đặc biệt ngon miệng… Tiểu Ly đỏ mặt vùi đầu ở trong ***g ngực mình lại đặc biệt khiến người ta không nỡ…
Từ Úy dịu dàng đặt Tiểu Ly trên giường, cầm cái gối bên cạnh lót ở dưới hông cậu, như vậy có lẽ có thể giảm bớt một chút đau đớn…
Sau đó không để ý Tiểu Ly yếu ớt giãy giụa, tách hai chân cậu ra, lấy tay thoa một ít dầu bôi trơn, nhẹ nhàng xoa xung quanh hậu huyệt, cảm thấy toàn thân Tiểu Ly bởi vì ngượng ngùng mà run rẩy, động tác của Từ Úy càng thêm dịu dàng.
Ngón tay cẩn thận từng li từng tí dò xét tiến vào hậu huyệt, sau đó nhẹ nhàng nhấn xung quanh, nhìn thấy Tiểu Ly cắn chặt răng quay đầu sang chỗ khác, Từ Úy có chút đau lòng dò hỏi, “Tiểu Ly, đau không?"
“Không đau…"
Tiểu Ly cắn răng phun ra hai chữ.
Cảm giác này thật kỳ lạ, ngón tay ấm áp ở trong thân thể mình thăm dò xung quanh, cảm thấy thân thể của mình hoàn toàn bị anh ấy nắm trong tay, làm cho Tiểu Ly bỡ ngỡ sợ hãi, Tiểu Ly chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, bản thân căng thẳng sắp hít thở không thông.
“Tiểu Ly, thả lỏng, đừng sợ… đừng căng thẳng…" Từ Úy vừa vỗ về Tiểu Ly, ngón tay vừa nhấn nhanh hơn, thẳng đến khi hậu huyệt có thể tiếp nhận ba ngón tay, tràng vách xung quanh cũng bắt đầu mềm dần, không hề cự tuyệt người xâm lấn như lúc đầu.
Sau đó, thừa dịp Tiểu Ly thất thần trong nháy mắt, Từ Úy hít sâu một hơi, đem phân thân sớm sưng to không chịu nổi của mình đĩnh vào.
“A…" kích thích bất ngờ làm cho Tiểu Ly sợ hãi kêu thành tiếng, cảm giác hậu huyệt đột ngột bị căng ra làm cho Tiểu Ly đau đến thiếu chút nữa ngất đi, đau đớn như bị xé rách, cùng dịu dàng mới rồi hình thành đối lập rõ nét…
“Đau…" thanh âm Tiểu Ly mang theo tiếng khóc nức nở, khiến Từ Úy trong lòng đau xót, “Tiểu Ly, anh yêu em… Đừng sợ…" Đau lòng hôn khô nước mắt trong suốt trên mặt Tiểu Ly, dịu dàng hôn cậu, ý muốn để cậu thả lỏng, nhưng hạ thân được tràng vách ấm áp bao quanh lại không dám nhúc nhích tra tấn Từ Úy suýt nổi điên.
Cảm giác Tiểu Ly nhẹ nhàng động ngón tay, nắm chặt ra giường, Từ Úy vươn tay cùng mười ngón tay Tiểu Ly đan xen, nắm thật chặt, dường như muốn dùng phương thức này biểu đạt tình yêu của mình đối với Tiểu Ly.
Tiểu Ly hít sâu một hơi, nắm chặt tay Từ Úy, cố gắng thả lỏng chính mình.
Cảm thấy thân thể Tiểu Ly thả lỏng, Từ Úy rốt cục bắt đầu đong đưa vòng eo từ từ luật động trong cơ thể Tiểu Ly, mỗi một lần co rút đều khiến Tiểu Ly thở hổn hển một trận.
Tràng vách ma xát kịch liệt, đau đớn nóng rát, làm cho Tiểu Ly cảm giác bản thân bị vây bên trong nước sôi lửa bỏng, nhưng mà dần dần sau mỗi lần ma xát, ngoài đau đớn còn có khoái cảm mất hồn, lại tiếp tục chạy lên sống lưng của Tiểu Ly, chìm ngập toàn thân…
“A… A…"
Tiếng rên rỉ đè nén không được theo tiết tấu của Từ Úy lần lượt phun ra bên môi. Tiểu Ly gắt gao ôm người đàn ông trên người mình, dần dần, quên đau đớn, quên ngượng ngùng, để bản thân bị hút vào trong cuộc hoan ái.
Nhìn thấy hai mắt Tiểu Ly dần dần mù sương, nghe miệng cậu bởi vì khoái cảm mà tràn ra tiếng rên rỉ say lòng người, hô hấp Từ Úy càng thêm ồ ồ, hạ thân thẳng tiến cũng càng sâu càng nhanh.
Trong phòng ngủ, tiếng hít thở ồ ồ cùng tiếng rên rỉ làm cho người ta huyết mạch sôi sục, vẫn duy trì liên tục đến khi phương Đông dần dần sáng, mới từ từ an tĩnh lại.
Thật lâu sau, Tiểu Ly nhớ lại đêm này, vẫn là nghĩ lại còn rùng mình.
Thật là bởi vì do tích lũy quá lâu phải không? hình tượng Từ Úy bỗng nhiên từ ông anh cả dịu dàng biến thành dã lang cuồng bạo, lăn qua lộn lại mình cả buổi tối.
Nhưng kết quả lăn qua lăn lại một buổi tối là, ngày hôm sau, một người bỏ bê công việc, một người trốn học, ở trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.
Từ Úy bởi vì công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, đi trước rồi, trước khi đi hết lần này đến lần khác dặn dò Tiểu Ly phải cẩn thận, mãi đến khi Tiểu Ly gật đầu cam đoan chính mình sẽ vẹn toàn không tổn hao gì, Từ Úy mới an tâm rời đi.
Lưu Vân nói muốn dẫn Từ Văn cùng Dung cách cách còn có Lão ni cô đến nhà mình chơi, trước lúc đi, Tiểu Ly mới biết được đám người Dung cách cách, Lão ni cô của gia tộc rách nát chính là đám người trong Thiên Long, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, cũng xem như là biết nhau rồi.
Một đám người tự nhiên rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại La Băng, Lưu Tinh, Hà Diệp, còn có Đợi đến hôn mê.
Tiểu Ly vừa rồi cùng Từ Úy đi ra ngoài, bây giờ mới cảm thấy hơi đói bụng, vì thế ngồi xuống tìm đồ vật này nọ ăn.
Lưu Tinh cùng Hà Diệp đang buồn nôn hát cái gì Đôi vợ chồng cùng nhau trở về nhà, còn đôi kia, ngồi ở góc sô pha, đang ngồi yên không nói lời nào, nhưng Tiểu Ly mắt sắc phát hiện tay bọn họ đã sớm nắm chặt nhau.
Mấy người nán lại một lúc, không nghĩ khi đi ra, trời bỗng nhiên đổ mưa to.
Tiểu Ly nhìn nhìn trời, lại nhìn nhìn bốn người phía sau, vẫn quyết định tự mình ngồi xe trở về, cho dù mắc mưa cũng sẽ không sao, bên này cách nhà ga không xa…
Tiểu Ly vừa định cúi đầu xông vào mưa, lại bị một đôi tay hữu lực kéo lại.
“Nếu không tôi đưa cậu trở về nha." thanh âm hơi trầm thấp, dường như có một năng lực làm cho người ta an tâm.
“Không cần, tôi đón xe trở về, dù sao từ nơi này đến hoa viên Long Hoa cũng chỉ khoảng mười trạm, ngồi xe điện ngầm nhanh hơn."
“Chúng tôi cũng ở bên kia, vừa lúc tiện đường."
“Anh Sâm Lâm a, anh đã tiện đường, vậy cũng thuận tiện chở bọn tôi đi luôn, Hà Diệp nhà tôi thân thể không tốt, gặp mưa dễ bị cảm mạo."
Lưu Tinh bắt tay khoát lên vai Sâm Lâm, người sau chỉ mỉm cười gật gật đầu, “Sư muội, vị hôn phu của em đối với em rất tốt nha."
Hà Diệp mỉm cười, “Tạm được đi, sống chung cũng họp a."
Đoàn người lên xe, Hắc Sâm Lâm lái xe, La Băng tự nhiên là ngồi bên cạnh hắn.
Chỗ ngồi phía sau vốn là hai người, ba người ngồi cũng không tính chen chúc, Hà Diệp cùng Lưu Tinh ngồi hai bên, kẹp Tiểu Ly ở giữa, cảm giác giống như phạm nhân bị áp giải…
Tiểu Ly cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, phía trước một đôi, đằng sau một đôi, bản thân một mình, bóng đèn vàng lóng lánh cực lớn…
Trời mưa ngoài cửa sổ càng lớn hơn nữa, Tiểu Ly cúi đầu nghe nhạc trong xe, trong lúc bất chợt, cơn buồn ngủ lại bắt đầu ùa tới.
Vừa rồi ở trên xe Lưu Vân, bị một đám con gái làm cho ngủ không ngon, hiện ở trong xe không ai nói chuyện rất im lặng, vừa lúc ngủ thêm một chút.
Tiểu Ly đang ngủ trong mơ mơ màng màng, cảm giác xe hình như ngừng một chút, có người xuống xe, xung quanh đột nhiên lại trống không, vì thế, Tiểu Ly bèn ngã toàn thân mình nằm ở chỗ ngồi, ngủ càng thêm thoải mái.
Trong mơ, Tiểu Ly hình như lại đăng ký trò chơi, sau đó thấy tên màu tím đại biểu vợ chồng quan hệ là ở tuyến, vì thế, rất tự nhiên phát qua tin tức
“Ông xã, em đến đây."
Sau đó đối phương trả lời, “Bà xã sao sao, anh nhớ em a."
Hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Nhưng, Tiểu Ly lại thấy ở Từ Úy đầu kia máy tính, biểu tình trên mặt hắn hờ hững giống như đang xem diễn.
Giống như mình chính là con khỉ đang nhảy loạn trên sân khấu, mà hắn lại thủy chung thoải mái không sợ hãi ứng phó con sóng dữ.
Sau đó Tiểu Ly lại nghe được thanh âm của hắn, nói gằn từng tiếng
“Đây chính là trò chơi, trò chơi chỉ cần chơi vui vẻ là được rồi, rất nhiều chuyện đều không thể cho là thật được."
Thanh âm như trước rất điềm đạm, khiến Tiểu Ly không biết tại sao lại bắt đầu khó chịu.
Bởi vì là trong trò chơi, cho nên nói lời ngon tiếng ngọt cũng không có gì đáng kể, nhưng tới trong hiện thực, thời gian hai người ở cùng nhau, lúc nào cũng cảm thấy có một tầng ngăn cách.
Trước kia, ở trong trò chơi lý rõ ràng nhìn không thấy đối phương, cũng rất dễ dàng đoán được câu tiếp theo đối phương sẽ nói là gì.
Mà hiện tại, rõ ràng nhìn thấy đối phương, nhưng không biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Tiểu Ly cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu, không khí cũng bắt đầu trở nên loãng, nhưng mà ánh mắt bình tĩnh của Từ Úy lại thủy chung ở trước mắt không tản đi…
Khi Tiểu Ly bị giấc mơ kỳ quái kia làm bừng tỉnh, phát hiện mình từ chỗ ngồi lăn xuống quỳ rạp trên sàn xe, mà xe thì đứng bất động ở trên đường.
Có lẽ là gặp đèn đỏ đi, nhưng đèn đường hình chuỗi hạt ngoài cửa sổ là riêng biệt có ở hoa viên Long Hoa, nói như vậy, xe đã đến hoa viên Long Hoa.
Tiểu Ly giương mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, nhìn bố cục nơi này hình như là khu dân cư ở chỗ sâu bên trong.
Sau đó, có người mở cửa xe, lại bị một người khác kéo trở lại, cửa xe phịch một tiếng đóng lại.
Tiểu Ly hít vào một hơi thật to, vừa định đứng dậy nói với bọn họ mình phải xuống xe, lại bị một âm thanh ở giây tiếp theo kinh sợ toàn thân cứng ngắc…
Cho dù Tiểu Ly không hề có kinh nghiệm, cậu cũng biết, thanh âm này là có người đang hôn…
“La Băng, anh rất nhớ em." Tiểu Ly có thể nhìn thấy Hắc Sâm Lâm duỗi tay nhẹ nhàng kéo La Băng vào trong ***g ngực…"Đêm nay… có thể ở lại chứ?"
“Em…"La Băng dường như đang còn do dự, một lát sau, hình như cảm thấy sự kiên định của đối phương, vì thế khe khẽ gật gật đầu.
Sau đó… Trong xe truyền đến từng đợt thanh âm kỳ quái…
Tiểu Ly thở mạnh cũng không dám, đành phải nhắm mắt để tránh chính mình nhìn thấy chuyện không nên nhìn, rất sợ mình vừa nhúc nhích sẽ bị người phát hiện, buộc lòng phải nằm úp sấp bất động, toàn thân cứng ngắc nghe đủ loại âm thanh kỳ kỳ lạ lạ…
Rên rỉ hơi kiềm nén, còn có âm thanh xi xi sách sách cởi quần áo…
Còn có thanh âm đối thoại khàn khàn…
“Chúng ta đã hơn một tuần không gặp nhau rồi? Anh cũng sắp điên rồi." Vừa nói chuyện, động tác trên tay cũng không chút nào ngừng.
“Xin.. xin lỗi, mấy ngày nay em ở bên chỗ mẹ em, chờ mấy ngày nữa phòng ở trang hoàng xong rồi, em sẽ dọn về ở cùng anh…"
“La Băng, anh muốn em, bây giờ rất muốn." tiếng hít thở ồ ồ, hình như đã muốn nhịn không được.
“Không… Không được, đừng ở chỗ này… Chúng ta, vào nhà…"
Thanh âm La Băng run rẩy, dường như cả người đều muốn hư thoát.
Động tác của Hắc Sâm Lâm chỉ chốc lát tạm dừng, sau đó là thanh âm mở cửa xe, Hắc Sâm Lâm trực tiếp ôm La Băng từ trong xe ra, dùng quần áo ngăn mưa, đóng cửa xe nhanh chóng vào phòng, sau một hồi, phòng ngủ sáng đèn, lại tắt…
Tiểu Ly đè lại ngực, lúc này mới yên tâm, thở ra một hơi thật dài, sau đó vội vàng chuồn xuống xe chạy đến ven đường tránh mưa.
Trời ạ, hai người kia rất khủng bố, cư nhiên ở trong xe đã muốn làm cái loại chuyện này…
Chẳng lẽ bọn họ tưởng rằng mình đã xuống xe rồi, cho nên mới không kiêng nể gì…
Tiểu Ly toàn thân run rẩy, nhớ tới tiếng rên rỉ kiềm chế của La Băng vừa rồi, Tiểu Ly có chút mặt đỏ, rồi lại có chút chút hâm mộ, hai người bọn họ dường như thật sự yêu nhau rất thắm thiết rất nhiệt liệt a, một tuần không gặp thì nôn nóng thành như vậy, mà mình cùng Từ Úy lại… Lầu trên lầu dưới ở hai năm.
Tiểu Ly đang nghĩ nên trở về như thế nào, di động lúc này đột nhiên vang lên.
Vừa nghe thấy tiếng chuông Bài ca con heo đặc biệt dành cho Từ Úy, Tiểu Ly trong lòng nhất thời ấm lên.
“Tiểu Ly em đang ở đây vậy? Đã trễ thế này sao vẫn chưa trở về?" thanh âm đầu kia điện thoại rất là sốt ruột, hình như còn có chút run rẩy.
“Em… em đã đến hoa viên Long Hoa, bây giờ em rất nhanh sẽ trở lại."
“Em đang ở đây thế? Anh đi đón em, mưa lớn thế này em lại không mang dù, một mình làm sao trở về?" hình như nổi giận…
Tiểu Ly hướng điện thoại thè lưỡi, “Em đang ngồi dưới lầu 77 khu C."
Cúp điện thoại vừa mới mấy phút, Tiểu Ly liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy đến trước mặt mình, bởi vì lái quá nhanh mà bọt nước bắn tung tóe.
Từ Úy từ trên xe bước xuống, mở dù, sau đó để Tiểu Ly lên xe, lại quay đầu xe lái về nhà.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, trong xe rất ngột ngạt, Từ Úy hình như còn đang tức giận, Tiểu Ly lại nghĩ lung tung chuyện vừa rồi, còn có giấc mơ quỷ dị kia.
Sau khi về đến nhà, Từ Úy và Tiểu Ly cùng ngồi ở trên ghế sa lon, trên TV đang chiếu cúp bóng đá Châu Âu, hai tay Từ Úy vẫn ôm trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm TV.
Tiểu Ly xê dịch sáp đến bên cạnh Từ Úy, bắt lấy tay hắn, “Anh làm sao vậy? giống như tức giận."
“Anh gọi điện thoại cho em nhưng không kết nối, gọi cho La Băng, nói em không ở trong xe, có thể xuống xe cùng bọn Lưu Tinh, tìm khắp nơi cũng không thấy em, em có biết anh sốt ruột bao nhiêu không?"
Thanh âm Từ Úy thật bình tĩnh, càng bình tĩnh, lại càng dọa người…
Tiểu Ly nắm chặt bàn tay Từ Úy, nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh Từ Úy, “Yên tâm đi, em không có việc gì, em còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống tuyệt vời mà, hơn nữa em cũng không nỡ rời xa anh đâu…"
Từ Úy chỉ ôm chặt Tiểu Ly, sau đó vò vò tóc cậu, “Được rồi, đi tắm đi, ở bên ngoài dầm mưa dễ bị cảm lắm."
Tiểu Ly gật gật đầu, cầm lấy khăn Từ Úy đã chuẩn bị tốt đi vào nhà tắm.
Tiểu Ly ngồi ở trong bồn tắm thật to, hai con mắt mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà.
Từ Úy là thích cậu không sai, bằng không cũng sẽ không quan tâm cậu khẩn trương cậu như vậy, nhưng thích này, chung quy cảm thấy có chút gì là lạ…
Thích một người, thế là quan tâm cậu, yêu một người, sẽ muốn giữ lấy cậu, Logic này Tiểu Ly thấy qua không ít, tuy không thể nào tin, nhưng hiện tại xem ra tình cảm của mình và Từ Úy, cũng không bền vững như trong tưởng tượng.
Có lẽ là bởi vì phát triển từ trong trò chơi, hiểu biết lẫn nhau cũng không nhiều, hai người lại bắt đầu quá mức đột ngột…
Mặc kệ như thế nào, tình cảm của bản thân đối với Từ Úy, đã đến tình trạng không thể dứt bỏ, quan tâm anh ấy có yêu hay không, dù sao không phải anh ấy không được, cũng không muốn rời khỏi anh ấy.
Tiểu Ly cắn chặt răng, hạ quyết tâm, đột nhiên quát to một tiếng, “A…"
Từ Úy rất nhanh chạy tới cửa phòng tắm, “Sao vậy? Anh nhớ trong nhà không có chuột a."
Tiểu Ly trợn tròn mắt, “chân em trật rồi."
“Có nặng lắm không?" Từ Úy bắt đầu hơi khẩn trương, “Đau không Tiểu Ly?"
“Không phải rất đau, em, em không đứng dậy nổi, anh vào đỡ em một chút."
Từ Úy nga một tiếng bèn đẩy cửa đi vào, bởi vì lo lắng chân Tiểu Ly, lại không chú ý chuyện khác thường cửa phòng tắm rõ ràng không khóa.
Sau khi đi vào, hình ảnh trước mắt khiến Từ Úy phút chốc cứng đờ.
Tiểu Ly cả người trần trụi nằm ở trên sàn nhà, bên cạnh là hộp xà phòng bị đổ còn có chậu rửa mặt, trên mặt đất toàn là nước.
Sau khi nhìn thấy hắn đi vào, Tiểu Ly có chút không được tự nhiên mở mắt, trên mặt không biết có phải vì hơi nước không, đặc biệt có vẻ đỏ hồng.
Từ Úy lấy lại bình tĩnh, từ bên cạnh cầm lấy khăn tắm thật to bao Tiểu Ly lại.
“Còn đau không? Muốn đi bệnh viện hay không?"
Thanh âm cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng, Tiểu Ly cùng hắn sớm chiều ở chung lâu như vậy, đương nhiên biết, tần suất hô hấp của hắn đã có chút biến hóa…
“Không cần không cần." Tiểu Ly vội vàng xua tay, “Chỉ là trật chân thôi, đứng dậy không được, hẳn là chuột rút, xoa một chút là được rồi."
Nói giỡn, đi bệnh viện nhất định sẽ lộ, trật chân cái gì, chẳng qua là mình cố ý tạo hiện trường hỗn loạn mà thôi…
Một bàn tay Từ Úy nhẹ nhàng vòng qua dưới nách Tiểu Ly đỡ Tiểu Ly dậy, để cậu tựa vào trong ***g ngực mình, tay kia thì đẩy khăn tắm thật to ra, lộ ra mắt cá chân trắng nõn của Tiểu Ly, bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa.
Thấy Tiểu Ly dịu ngoan tựa vào trọng ***g ngực mình, còn bởi vì bất an mà rung động lông mi dài, Từ Úy cảm thấy Tiểu Ly hôm nay hình như hơi kỳ lại, nhưng lại đáng yêu làm cho người ta muốn lập tức áp đảo từ từ yêu thương một phen…
Nhưng… Từ Úy hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh trở lại.
“Tốt hơn chút nào chưa?" thanh âm Từ Úy thật dịu dàng, lộ ra dòng từ tính, nghe rất thoải mái, ấm áp, khiến người ta an tâm.
“Anh giúp em lau khô thân thể, sau đó ôm em lên giường, có thể chứ?" ánh mắt Tiểu Ly thật trong suốt, thật vô tội, thật khiến người ta động lòng…
Bị Tiểu Ly nhìn chăm chú, Từ Úy hoàn toàn quên lau người chỉ dùng tay cũng không phải dùng chân, thật sự là Tiểu Ly trật chân không phải trật tay.
Vì thế, Từ Úy đành phải lần thứ hai ổn định tâm trạng lấy một cái khăn sạch sẽ, nhẹ nhàng thay Tiểu Ly lau khô những giọt nước đọng trên thân thể, sau đó ôm cậu, đi vào phòng ngủ.
Tiểu Ly hôm nay đặc biệt nghe lời, im lặng tựa vào trong ***g ngực hắn vẫn không nhúc nhích, không chút giống như trước tay đấm chân đá vẻ mặt hung dữ…
Từ Úy cảm thấy Tiểu Ly hình như hơi là lạ, cũng không nghĩ nhiều, ôm cậu đến phòng ngủ trên lầu.
Sau khi thả Tiểu Ly trên giường, đắp kín mền cho cậu, nhẹ nhàng hôn hôn trán Tiểu Ly, “Đi ngủ sớm một chút đi, em cũng mệt rồi."
Sau đó, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Ly trừng to mắt mờ mịt nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, còn chu đáo tắt đèn, trong phòng nhất thời một mảnh tối đen.
Tiểu Ly nghiến răng, thật là, Từ Úy này sao lúc nào cũng quân tử như vậy có phong độ như vậy… thỉnh thoảng, không quân tử một chút sẽ chết sao?
Tiểu Ly một mình nằm ở trên giường lớn, mặc dù có thảm lông ấm áp bao quanh, vẫn cảm thấy lạnh.
Chẳng lẽ anh ấy thực sự chỉ là thích mình mà không yêu mình sao? Cho nên nói anh ấy đối với mình không có khát khao chiếm giữ sao? Cho nên trong hai năm qua vẫn ở lầu trên lầu dưới, vẫn là quân tử chi giao đạm như nước (giao tình của người quân tử cao nhã, thuần tịnh, thanh đạm như nước)? Một chút cũng không giống người ta yêu thương điên cuồng?
Nhưng Tiểu Ly còn có chút ấm ức, mặc dù nói quyến rũ cả buổi không thành công có hơi bẽ mặt, chẳng qua Tiểu Ly không cam lòng vẫn cứ tiếp tục nhạt nhẽo như vậy, đã không để ý vấn đề mất mặt không mất mặt rồi.
Vì thế, Tiểu Ly đánh bạo, cái gì cũng không mặc, chỉ khoác khăn tắm thật to chân trần chạy xuống dưới lầu.
Trên TV trong phòng khách còn đang chiếu trận bóng, Tiểu Ly cầm điều khiển từ xa tắt TV, nhìn thấy đèn phòng ngủ của Từ Úy sáng rỡ, vì thế không chút do dự xông vào.
Sau khi đi vào, nghe được trong phòng tắm nhỏ có tiếng nước ào ào, thì ra tên kia đang tắm a.
Tiểu Ly kéo cửa phòng tắm ra, sau đó, hai người đều đóng băng rồi.
“Em… em tới đây làm gì?" Từ Úy giả vờ bình tĩnh, lại bị thanh âm khàn khàn khác thường bán đứng, mà khăn tắm phong phanh cũng không cách nào che dấu bộ vị bắt đầu đứng thẳng giữa hai chân…
Từ Úy có chút xấu hổ xoay người, nhưng không ngờ giây tiếp theo, Tiểu Ly toàn thân đều dán lên, từ sau lưng chặt chẽ ôm hắn.
Từ Úy toàn thân cứng đờ rõ ràng, “Em làm gì thế?"
Còn tiếp tục như vậy, có thể nhịn không được sát súng cướp cò a… Từ Úy bất đắc dĩ thở dài, người kia vẫn ôm khư khư không buông, thật là một loại hành hạ…
“Từ Úy, em đã biết." Tiểu Ly dán mặt ở trên lưng hắn, “Cũng không phải anh không yêu em, cũng không phải không muốn em, anh luôn luôn chịu đựng đúng hay không? Luôn luôn len lén trốn đi tự mình giải quyết đúng không…"
Không nên nói trắng ra như vậy chứ, Từ Úy đối với tính cách có gì nói nấy sẽ không mảy may lòng vòng của Tiểu Ly lại không biết làm sao.
“Tiểu Ly, yêu đương cùng cuộc sống không giống nhau, em hiểu không?" Từ Úy xoay người lại, nâng mặt Tiểu Ly lên, vô cùng nghiêm túc nói, “Nếu muốn sống cùng anh, có thể sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, em bây giờ còn nhỏ, anh không muốn em hối hận."
“Em không còn nhỏ, tuy em vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng cuộc đời của mình, bản thân em có thể quyết định." Tiểu Ly cũng ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc nói, “Em cũng hiểu rõ ý của anh là gì, em sẽ không hối hận đâu."
Thấy sự kiên định trong mắt Tiểu Ly, trong lòng Từ Úy lại vô cùng cảm động.
Có lẽ là bởi vì mình đã là người đàn ông trưởng thànhrồi, cho nên suy xét nhiều hơn cậu, không kích động giống Tiểu Ly.
Sau khi thích thì ở chung, hai người yêu nhau hai năm, vẫn luôn rất ngọt ngào hạnh phúc.
Nhưng một bước cuối cùng lại thủy chung do dự, có lẽ ở trong lòng hai người, bước cuối cùng tương đương với một lời hứa hẹn.
Không phải yêu đương, mà là, sống cùng nhau.
Giống như kết hôn vậy, hai người, một cái nhà, cả đời ở cùng nhau.
“Tiểu Ly, anh hình như cũng chưa từng nói, anh yêu em." Từ Úy nhẹ nhàng hôn hôn trán Tiểu Ly, ánh mắt vô cùng chân thành.
Tiểu Ly chỉ tựa vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn.
Từ Úy suy nghĩ vì mình thật sự là nhiều lắm, đồ ngốc này, anh ấy là lo lắng mình không nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này sao? Hay là sợ mình vì tuổi còn nhỏ không hiểu tình yêu là gì? Cho nên anh ấy vẫn không bắt buộc mình làm loại chuyện này, là anh ấy giữ cho mình đường lui cuối cùng a.
Có lẽ anh ấy suy nghĩ lâu dài, muốn dùng thời gian để chứng minh tình cảm của hai người, trước khi xác định, không vượt Lôi Trì
Giống như người yêu trước khi kết hôn sẽ không phát sinh quan hệ, người có ý thức trách nhiệm như vậy thật sự là rất ít…
Ánh mắt Tiểu Ly có chút ướt át, trước mặt người này lúc nào cũng dịu dàng chăm sóc như vậy, dùng phương thức riêng của anh ấy yêu thương mình…
Phương thức như vậy làm cho người ta đau lòng.
Tiểu Ly nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó tiến đến bên tai Từ Úy khẽ nói, “Từ Úy, ôm em…"
Tuy âm cuối bởi vì sợ hãi mà hơi run lên, nhưng vẫn thành công đạt được hiệu quả quyến rũ.
Hô hấp của Từ Úy rất nhanh đã bắt đầu khác thường, bước chân cũng có chút bất quy tắc ôm Tiểu Ly lên giường, sau đó mình cũng cúi người đè lên.
Lần đầu tiên, nhất định không được làm đau em ấy.
Từ Úy nhắc nhở chính mình, tuy nhẫn nại rất vất vả, nhưng vẫn kiên nhẫn làm tiền diễn.
Một nụ hôn dịu dàng mà kéo dài, để Tiểu Ly dần dần thả lỏng thân thể, tâm tình vốn bởi vì không quen mà sợ hãi, hiện tại đã có chuyển biến tốt đẹp, nhìn người đàn ông của mình đang trên người mình chăm chú hôn, là người mà bản thân thích sâu nặng không muốn xa rời, còn có gì không yên tâm nữa chứ?
Tiểu Ly thở ra một hơi thả lỏng bản thân, ôm chặt lấy người đàn ông trước sau dịu dàng kia.
Từ Úy dường như hiểu ám chỉ của đối phương, nhẹ nhàng hôn hôn tóc cậu, sau đó vươn tay từ trong tủ đầu giường lấy ra một chai nhỏ trong suốt.
Này đều chuẩn bị tốt rồi sao? !
Tiểu Ly có chút nổi cáu, xem ra người kia cũng không phải thiện lương như trong tưởng tượng, mà chính mình, giống như con dê to béo rửa sạch sẽ dâng lên tận cửa, ngốc đến đáng yêu lại đáng thương…
Nhưng, cũng cam tâm tình nguyện là được rồi.
Tiểu Ly hơi nhận mệnh nhắm mắt lại.
Từ Úy dường như nhìn rõ ý nghĩ của Tiểu Ly, mỉm cười, lại một lần nữa dịu dàng hôn Tiểu Ly, một bàn tay nhẹ nhàng vân vê chơi đùa điểm đỏ nhạt màu động lòng người trước ngực Tiểu Ly, quả nhiên chỉ chốc lát, Tiểu Ly chưa trãi mùi đời hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, khóe miệng cũng ngẫu nhiên tràn ra một hai tiếng rên rỉ.
Từ Úy phớt lờ ánh mắt có chút xấu hổ ngượng ngùng của Tiểu Ly, chỉ chuyên tâm dùng đầu ngón tay kích thích đầu nhũ đã phát trướng đứng thẳng của Tiểu Ly, khiến hai điểm trước ngực ở trong tay mình đầy hoạt lực đứng lên, Tiểu Ly chưa từng chịu kích thích quá mãnh liệt như vậy, đành phải dùng hết toàn bộ ý chí nỗ lực kiềm chế bản thân tránh phát ra thanh âm khiến người ta cảm thấy thẹn…
Từ Úy vừa dịu dàng hôn Tiểu Ly, mà tay kia lại trong bất tri bất giác, từ phía sau trượt đến bộ vị làm người ta cảm thấy thẹn ở giữa đùi…
Tiểu Ly bị xoay người, quỳ nằm ở trên giường, cảm giác hậu huyệt truyền đến một trận lạnh lẽo.
“Không… Không muốn…" Tiểu Ly đột nhiên bắt đầu lớn tiếng kháng nghị.
Tư thế này thật khiến người ta cảm thấy thẹn, quỳ úp sấp trước mặt hắn, để bộ vị yếu ớt của thân thể hoàn toàn phơi bày dưới ánh mắt nóng rực của hắn…
“Như vậy em dễ chịu hơn một chút."Từ Úy nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
“Em không muốn như vậy… nằm úp sấp… giống, giống con chó nhỏ…" Tiểu Ly xoay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lại tự mình xoay người đối mặt hắn, “Hơn nữa, em… em… em muốn thấy vẻ mặt của anh…"
Sau khi nói xong dường như cảm giác mình qua trắng trợn, khuôn mặt quét lên một tầng đỏ ửng.
Từ Úy cảm thấy Tiểu Ly thẹn thùng như vậy đặc biệt đáng yêu, hơn nữa cũng đặc biệt ngon miệng… Tiểu Ly đỏ mặt vùi đầu ở trong ***g ngực mình lại đặc biệt khiến người ta không nỡ…
Từ Úy dịu dàng đặt Tiểu Ly trên giường, cầm cái gối bên cạnh lót ở dưới hông cậu, như vậy có lẽ có thể giảm bớt một chút đau đớn…
Sau đó không để ý Tiểu Ly yếu ớt giãy giụa, tách hai chân cậu ra, lấy tay thoa một ít dầu bôi trơn, nhẹ nhàng xoa xung quanh hậu huyệt, cảm thấy toàn thân Tiểu Ly bởi vì ngượng ngùng mà run rẩy, động tác của Từ Úy càng thêm dịu dàng.
Ngón tay cẩn thận từng li từng tí dò xét tiến vào hậu huyệt, sau đó nhẹ nhàng nhấn xung quanh, nhìn thấy Tiểu Ly cắn chặt răng quay đầu sang chỗ khác, Từ Úy có chút đau lòng dò hỏi, “Tiểu Ly, đau không?"
“Không đau…"
Tiểu Ly cắn răng phun ra hai chữ.
Cảm giác này thật kỳ lạ, ngón tay ấm áp ở trong thân thể mình thăm dò xung quanh, cảm thấy thân thể của mình hoàn toàn bị anh ấy nắm trong tay, làm cho Tiểu Ly bỡ ngỡ sợ hãi, Tiểu Ly chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, bản thân căng thẳng sắp hít thở không thông.
“Tiểu Ly, thả lỏng, đừng sợ… đừng căng thẳng…" Từ Úy vừa vỗ về Tiểu Ly, ngón tay vừa nhấn nhanh hơn, thẳng đến khi hậu huyệt có thể tiếp nhận ba ngón tay, tràng vách xung quanh cũng bắt đầu mềm dần, không hề cự tuyệt người xâm lấn như lúc đầu.
Sau đó, thừa dịp Tiểu Ly thất thần trong nháy mắt, Từ Úy hít sâu một hơi, đem phân thân sớm sưng to không chịu nổi của mình đĩnh vào.
“A…" kích thích bất ngờ làm cho Tiểu Ly sợ hãi kêu thành tiếng, cảm giác hậu huyệt đột ngột bị căng ra làm cho Tiểu Ly đau đến thiếu chút nữa ngất đi, đau đớn như bị xé rách, cùng dịu dàng mới rồi hình thành đối lập rõ nét…
“Đau…" thanh âm Tiểu Ly mang theo tiếng khóc nức nở, khiến Từ Úy trong lòng đau xót, “Tiểu Ly, anh yêu em… Đừng sợ…" Đau lòng hôn khô nước mắt trong suốt trên mặt Tiểu Ly, dịu dàng hôn cậu, ý muốn để cậu thả lỏng, nhưng hạ thân được tràng vách ấm áp bao quanh lại không dám nhúc nhích tra tấn Từ Úy suýt nổi điên.
Cảm giác Tiểu Ly nhẹ nhàng động ngón tay, nắm chặt ra giường, Từ Úy vươn tay cùng mười ngón tay Tiểu Ly đan xen, nắm thật chặt, dường như muốn dùng phương thức này biểu đạt tình yêu của mình đối với Tiểu Ly.
Tiểu Ly hít sâu một hơi, nắm chặt tay Từ Úy, cố gắng thả lỏng chính mình.
Cảm thấy thân thể Tiểu Ly thả lỏng, Từ Úy rốt cục bắt đầu đong đưa vòng eo từ từ luật động trong cơ thể Tiểu Ly, mỗi một lần co rút đều khiến Tiểu Ly thở hổn hển một trận.
Tràng vách ma xát kịch liệt, đau đớn nóng rát, làm cho Tiểu Ly cảm giác bản thân bị vây bên trong nước sôi lửa bỏng, nhưng mà dần dần sau mỗi lần ma xát, ngoài đau đớn còn có khoái cảm mất hồn, lại tiếp tục chạy lên sống lưng của Tiểu Ly, chìm ngập toàn thân…
“A… A…"
Tiếng rên rỉ đè nén không được theo tiết tấu của Từ Úy lần lượt phun ra bên môi. Tiểu Ly gắt gao ôm người đàn ông trên người mình, dần dần, quên đau đớn, quên ngượng ngùng, để bản thân bị hút vào trong cuộc hoan ái.
Nhìn thấy hai mắt Tiểu Ly dần dần mù sương, nghe miệng cậu bởi vì khoái cảm mà tràn ra tiếng rên rỉ say lòng người, hô hấp Từ Úy càng thêm ồ ồ, hạ thân thẳng tiến cũng càng sâu càng nhanh.
Trong phòng ngủ, tiếng hít thở ồ ồ cùng tiếng rên rỉ làm cho người ta huyết mạch sôi sục, vẫn duy trì liên tục đến khi phương Đông dần dần sáng, mới từ từ an tĩnh lại.
Thật lâu sau, Tiểu Ly nhớ lại đêm này, vẫn là nghĩ lại còn rùng mình.
Thật là bởi vì do tích lũy quá lâu phải không? hình tượng Từ Úy bỗng nhiên từ ông anh cả dịu dàng biến thành dã lang cuồng bạo, lăn qua lộn lại mình cả buổi tối.
Nhưng kết quả lăn qua lăn lại một buổi tối là, ngày hôm sau, một người bỏ bê công việc, một người trốn học, ở trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.
Tác giả :
Điệp Chi Linh