Bạch Bào Tổng Quản
Chương 421: Thủ đoạn
An vương lạnh lùng nói:
- Pháp Tướng đại sư muốn đưa A Tu La Chi Tâm cho ta hay sao?
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ một cái, lắc đầu trầm giọng nói:
- Điện hạ, bần tăng tới là để khuyên điện hạ từ bỏ tu luyện A Tu La thần công.
- Từ bỏ? Vì sao bản vương phải từ bỏ cơ chứ?
An vương lạnh lùng nói:
- Bản vương tu luyện có tiến cảnh cực nhanh, rất là thích hợp với tu luyện thần công!
- Bần tăng cũng đã từng luyện qua A Tu La thần công, thế nhưng cũng đã phế bỏ.
Pháp Tướng trầm giọng nói:
- Điện hạ không ăn A Tu La Chi Tâm vào, lúc tu luyện sẽ thống khổ không chịu nổi, chẳng khác nào chịu nỗi đau ngàn đao bầm thây, bần tăng cũng đã từng hưởng qua cảm giác này.
An vương ra vẻ trầm ngâm.
Tu luyện A Tu La thần công có tiến cảnh cực nhanh, nhưng có bao nhiêu người biết được khi tu luyện có bao nhiêu thống khổ cơ chứ?
Biết tu luyện A Tu La thần công thường thường sẽ rất thống khổ, nhưng sự đau khổ này không phải có thể nói thành lời được. Cứ tưởng tượng một chút thì có thể cảm nhận được, bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết được, rốt cuộc trong chuyện này có bao nhiêu thống khổ!
Pháp Tướng đã từng tu luyện qua A Tu La thần công, đương nhiên cũng biết rất rõ, cho nên mới khiến cho An vương có một tia cảm giác thân thiết.
Có điều rất nhanh hắn đã dứt bỏ một tia cảm giác ấm áp này, hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Vì sao đại sư phải phế bỏ A Tu La thần công vậy?
Pháp Tướng than thở:
- Thần công này có tiến triển cực nhanh, cảm giác nhanh chóng và mạnh mẽ khiến cho người ta mê muội, nhưng chẳng mấy chốc sẽ đến cực hạn. Bất kể khắc khổ tu luyện như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, muốn có tiến cảnh, chỉ có giết người, bằng không, võ công không tiến ngược lại sẽ còn thụt lùi!
- Sao?
An vương cau mày.
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ, than thở:
- Điện hạ, bần tăng là người xuất gia không nói dối, A Tu La thần công đi đến cuối cùng, đầu óc chỉ có một ý nghĩ giết người, sẽ không nghĩ tới những chuyện khác nữa. Mỗi ngày không giết người thì tựa như không ăn cơm vậy, cả người nôn nóng bất an, không có cách nào tự tin được nữa!
An vương cau mày nhìn hắn.
Pháp Tướng trầm giọng nói:
- Bần tăng dựa vào phật pháp để áp chế, lại có chúng tiền bối trong tự gia trì, thế nhưng vẫn không thể hóa giải ý niệm giết chóc. Cho nên chỉ có thể phế bỏ võ công, tuy bên người Vương gia có Hư Ninh, nhưng không ép xuống giết chóc được... Bây giờ Vương gia chỉ cảm thấy nôn nóng, muốn giết người, vẫn còn có thể khắc chế, chờ công lực ngày càng sâu. Khi đó Vương gia sẽ trở thành quái vật chỉ biết giết chóc... Vương gia xuất thân cao quý, không có thứ gì mà không đạt được, vì sao phải trả giá đánh đổi như vậy cơ chứ?
An vương trầm ngâm không nói.
Pháp Tướng tiếp tục khuyên nhủ:
- Bần tăng nói thêm câu nữa, coi như là vượt qua tự quy vậy. Nếu như Vương gia có tâm với chỗ ngồi kia, như vậy ngàn vạn lần không thể luyện tiếp... Ài, bằng hoàng thượng anh minh, há có thể không biết chỗ nguy hại của A Tu La thần công, lại không ngăn cản Vương gia...
Hắn nói xong lại lắc đầu thở dài.
Sắc mặt An vương âm trầm đi mấy phần, lạnh lùng nói:
- Đại sư quản quá nhiều đó!
- Vâng, là bần tăng lắm miệng.
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Tệ tự là vì muôn dân thiên hạ, không đành lòng tạo ra sát lục. Cho nên mới tới khuyên điện hạ từ bỏ tu luyện A Tu La thần công, cho dù điện hạ mặc kệ muôn dân thiên hạ, mặc kệ tệ tự, chỉ vì mình thì cũng không thể luyện tiếp. Bằng không, các loại vinh hoa phú quý từ trước tới nay, mỹ quyến như hoa, kế hoạch đại nghiệp lớn, tất cả sẽ đều như hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả đều hóa thành bọt nước!
- Nếu như ta không buông tay thì sao?
An vương nói.
Ánh mắt của hắn rất yên tĩnh, giống như không nghe thấy mấy câu nói này của Pháp Tướng vậy.
Hắn quét mắt một chút, như cười mà không phải cười nhìn Sở Ly, trong lòng càng ngày càng phẫn hận, vốn trong lòng đã có tâm lui bước, thế nhưng lại càng ngày càng kiên quyết.
Nếu không thể thu thập Sở Ly, một Vương gia như hắn còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Giết người thì cũng đã giết rồi, nhiều lắm khi đó sẽ phế bỏ võ công đi là được rồi, chỉ cần có thể giết chết được Sở Ly là được!
- Ài...
Pháp Tướng lắc đầu thở dài, từ trong lòng hắn móc ra viên A Tu La Chi Tâm giống như là một viên đá đen, đưa cho An vương rồi nói:
- Có lẽ điện hạ nhận biết vật này, tệ tự tặng điện hạ.
- Có điều kiện gì không?
An vương nói.
Pháp Tướng lắc đầu, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Nếu như điện hạ thực sự không bỏ xuống được A Tu La thần công, xin mời điện hạ dùng nó.
- Ta không cần nó.
An vương lạnh lùng nói:
- Bây giờ tu vi tiến triển của ta cực nhanh, rất nhanh sẽ có thể đạt đến trình độ của A Tu La Chi Tâm, hà tất phải chịu nguy hiểm ăn vào cái này cơ chứ? Cửu tử nhất sinh!
Pháp Tướng nói:
- Điện hạ yên tâm, hai người bần tăng sẽ thi triển bí thuật, có thể trợ giúp điện hạ một chút sức lực, bình yên thu nạp lực lượng của A Tu La Chi Tâm.
- Còn có bí thuật như vậy sao?
An vương cau mày.
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ, không nói thêm nữa.
An vương nhìn về phía Hư Ninh.
Hư Ninh lạnh nhạt nói:
- Điện hạ, bí thuật này không có nguy hiểm gì, bởi vì bí thuật này sẽ làm cho một thân tu vi của điện hạ ẩn vào bên trong A Tu La Chi Tâm.
- Có ý gì chứ?
An vương cau mày.
Hư Ninh nói:
- Một thân tu vi của điện hạ sẽ hóa thành nước chảy, sẽ phải tu luyện lại, cũng giống như Pháp Tướng vậy!
- Cái gì?
Gương mặt tuấn tú của An vương âm trầm lại, ánh mắt như dao đảo qua Pháp Tướng.
- A di đà phật...
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập, miệng tuyên một tiếng phật hiệu, than thở:
- Hư Ninh, thứ ngươi tu chính là Tha Tâm thông đúng không?
- Đúng vậy.
Hư Ninh bình tĩnh nói:
- Pháp Tướng, bộ thủ pháp kia của các ngươi, ta thấy rất rõ, Vương gia sẽ không làm như vậy đâu. Tuy rằng Đại Lôi Âm tự là tông phái lớn, thế nhưng lại dùng thủ đoạn Quỷ Vực như vậy mà còn xưng là Phật Môn tịnh địa, quả thực là không còn gì để nói nữa!
Pháp Tướng thở dài nói:
- Thành Phật cũng cần pháp môn thuận tiện, vì muôn dân thiên hạ, sử dụng một ít thủ đoạn thì có tính là gì chứ?
- Rất tốt đó!
An vương lạnh lùng nói:
- Xem ra Đại Lôi Âm tự các ngươi muốn phế một thân tu vi này của ta thì mới bỏ qua cho ta thì phải!
- Điện hạ, tệ tự cũng không phải vì mình, là vì điện hạ, cũng vì muôn dân trong thiên hạ.
- Câm miệng!
An vương gầm lên:
- Mở miệng ngậm miệng chính là muôn dân thiên hạ, thật giống như chỉ có Đại Lôi Âm tự các ngươi quan tâm tới muôn dân thiên hạ vậy. Giống như triều đình Đại Quý không để ý tới sống chết của bách tính vậy!
- A di đà phật...
Pháp Tướng tuyên một tiếng phật hiệu, thở dài nói:
- Nói như thế, điện hạ không muốn viên A Tu La Chi Tâm này hay sao?
- A Tu La Chi Tâm để lại, các ngươi có thể đi rồi!
An vương hừ lạnh nói.
Pháp Tướng nói:
- Chúng ta chỉ có thể đắc tội mà thôi!
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Tính Minh.
- A di đà phật, tiểu tăng đắc tội!
Tay của Tính Minh hướng về phía An vương hợp thành hình chữ thập thi lễ, bước một bước vọt đến bên người của An vương, dùng tay nắm lấy tay của An vương.
- Ầm!
Hư Ninh cướp trước một bước, che ở bên cạnh người của An vương, vươn tay cản lại đối phương.
An vương cười lạnh nói:
- Hay cho một Đại Lôi Âm tự, coi trời bằng vung, dám đến Vương phủ ngang ngược!
- Điện hạ, chỉ cần phế bỏ A Tu La thần công, tệ tự sẽ bồi thường cho điện hạ!
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập nói, ngữ khí rất là chân thành.
An vương trong cơn giận dữ sẽ không tin hắn, thân thể trong nháy mắt đã xuất hiện biến hóa, cao dài thêm một đoạn, gầy đi mấy phần, vừa gầy lại vừa dài, khuôn mặt tuấn dật đã hóa thành giống như bộ xương vậy, thân pháp như điện, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của Pháp Tướng.
Pháp Tướng tuyên một tiếng phật hiệu, hai tay đẩy ngang, như chậm như nhanh.
- Ầm!
Tay của An vương và Pháp Tướng chạm vào nhau, An vương lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Pháp Tướng than thở:
- Tu vi A Tu La thần công của điện hạ còn thấp, phế bỏ cũng không tiếc, không thể tiếp tục u mê không tỉnh như thế!
- Chết!
Hai mắt của An vương trở nên lạnh lẽo, không có một tia tình cảm của nhân loại nào, hắn lại lần nữa nhào lên.
- Ầm ầm ầm ầm...
Hai tay của hai người liên tục chạm vào nhau, liên tục tấn công, giống như đã hoàn toàn bỏ qua nội lực, thuần túy là đo sức mạnh cơ thể vậy.
Sở Ly nhìn thấy vậy than thở không ngớt, Pháp Tướng này quả thực còn hơn An vương một bậc.
Tính Minh ở một bên khác, cũng thắng Hư Ninh một bậc.
Nếu không phải Hư Ninh có Tha Tâm thông, sớm biết được chiêu số của Tính Minh thì đã sớm không chống đỡ được.
Tính Minh nhìn như xấu xí, nhưng động tác lại cực kỳ ưu mỹ, không nhìn mặt của hắn, chỉ xem thân thể thì hắn chẳng khác nào một vị nữ tử mềm mại đang múa, chiêu số thi triển ra rất hào phóng, mềm mại mà ưu mỹ, không có chút sát khí nào cả.
- Pháp Tướng đại sư muốn đưa A Tu La Chi Tâm cho ta hay sao?
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ một cái, lắc đầu trầm giọng nói:
- Điện hạ, bần tăng tới là để khuyên điện hạ từ bỏ tu luyện A Tu La thần công.
- Từ bỏ? Vì sao bản vương phải từ bỏ cơ chứ?
An vương lạnh lùng nói:
- Bản vương tu luyện có tiến cảnh cực nhanh, rất là thích hợp với tu luyện thần công!
- Bần tăng cũng đã từng luyện qua A Tu La thần công, thế nhưng cũng đã phế bỏ.
Pháp Tướng trầm giọng nói:
- Điện hạ không ăn A Tu La Chi Tâm vào, lúc tu luyện sẽ thống khổ không chịu nổi, chẳng khác nào chịu nỗi đau ngàn đao bầm thây, bần tăng cũng đã từng hưởng qua cảm giác này.
An vương ra vẻ trầm ngâm.
Tu luyện A Tu La thần công có tiến cảnh cực nhanh, nhưng có bao nhiêu người biết được khi tu luyện có bao nhiêu thống khổ cơ chứ?
Biết tu luyện A Tu La thần công thường thường sẽ rất thống khổ, nhưng sự đau khổ này không phải có thể nói thành lời được. Cứ tưởng tượng một chút thì có thể cảm nhận được, bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết được, rốt cuộc trong chuyện này có bao nhiêu thống khổ!
Pháp Tướng đã từng tu luyện qua A Tu La thần công, đương nhiên cũng biết rất rõ, cho nên mới khiến cho An vương có một tia cảm giác thân thiết.
Có điều rất nhanh hắn đã dứt bỏ một tia cảm giác ấm áp này, hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Vì sao đại sư phải phế bỏ A Tu La thần công vậy?
Pháp Tướng than thở:
- Thần công này có tiến triển cực nhanh, cảm giác nhanh chóng và mạnh mẽ khiến cho người ta mê muội, nhưng chẳng mấy chốc sẽ đến cực hạn. Bất kể khắc khổ tu luyện như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, muốn có tiến cảnh, chỉ có giết người, bằng không, võ công không tiến ngược lại sẽ còn thụt lùi!
- Sao?
An vương cau mày.
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ, than thở:
- Điện hạ, bần tăng là người xuất gia không nói dối, A Tu La thần công đi đến cuối cùng, đầu óc chỉ có một ý nghĩ giết người, sẽ không nghĩ tới những chuyện khác nữa. Mỗi ngày không giết người thì tựa như không ăn cơm vậy, cả người nôn nóng bất an, không có cách nào tự tin được nữa!
An vương cau mày nhìn hắn.
Pháp Tướng trầm giọng nói:
- Bần tăng dựa vào phật pháp để áp chế, lại có chúng tiền bối trong tự gia trì, thế nhưng vẫn không thể hóa giải ý niệm giết chóc. Cho nên chỉ có thể phế bỏ võ công, tuy bên người Vương gia có Hư Ninh, nhưng không ép xuống giết chóc được... Bây giờ Vương gia chỉ cảm thấy nôn nóng, muốn giết người, vẫn còn có thể khắc chế, chờ công lực ngày càng sâu. Khi đó Vương gia sẽ trở thành quái vật chỉ biết giết chóc... Vương gia xuất thân cao quý, không có thứ gì mà không đạt được, vì sao phải trả giá đánh đổi như vậy cơ chứ?
An vương trầm ngâm không nói.
Pháp Tướng tiếp tục khuyên nhủ:
- Bần tăng nói thêm câu nữa, coi như là vượt qua tự quy vậy. Nếu như Vương gia có tâm với chỗ ngồi kia, như vậy ngàn vạn lần không thể luyện tiếp... Ài, bằng hoàng thượng anh minh, há có thể không biết chỗ nguy hại của A Tu La thần công, lại không ngăn cản Vương gia...
Hắn nói xong lại lắc đầu thở dài.
Sắc mặt An vương âm trầm đi mấy phần, lạnh lùng nói:
- Đại sư quản quá nhiều đó!
- Vâng, là bần tăng lắm miệng.
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Tệ tự là vì muôn dân thiên hạ, không đành lòng tạo ra sát lục. Cho nên mới tới khuyên điện hạ từ bỏ tu luyện A Tu La thần công, cho dù điện hạ mặc kệ muôn dân thiên hạ, mặc kệ tệ tự, chỉ vì mình thì cũng không thể luyện tiếp. Bằng không, các loại vinh hoa phú quý từ trước tới nay, mỹ quyến như hoa, kế hoạch đại nghiệp lớn, tất cả sẽ đều như hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả đều hóa thành bọt nước!
- Nếu như ta không buông tay thì sao?
An vương nói.
Ánh mắt của hắn rất yên tĩnh, giống như không nghe thấy mấy câu nói này của Pháp Tướng vậy.
Hắn quét mắt một chút, như cười mà không phải cười nhìn Sở Ly, trong lòng càng ngày càng phẫn hận, vốn trong lòng đã có tâm lui bước, thế nhưng lại càng ngày càng kiên quyết.
Nếu không thể thu thập Sở Ly, một Vương gia như hắn còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Giết người thì cũng đã giết rồi, nhiều lắm khi đó sẽ phế bỏ võ công đi là được rồi, chỉ cần có thể giết chết được Sở Ly là được!
- Ài...
Pháp Tướng lắc đầu thở dài, từ trong lòng hắn móc ra viên A Tu La Chi Tâm giống như là một viên đá đen, đưa cho An vương rồi nói:
- Có lẽ điện hạ nhận biết vật này, tệ tự tặng điện hạ.
- Có điều kiện gì không?
An vương nói.
Pháp Tướng lắc đầu, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Nếu như điện hạ thực sự không bỏ xuống được A Tu La thần công, xin mời điện hạ dùng nó.
- Ta không cần nó.
An vương lạnh lùng nói:
- Bây giờ tu vi tiến triển của ta cực nhanh, rất nhanh sẽ có thể đạt đến trình độ của A Tu La Chi Tâm, hà tất phải chịu nguy hiểm ăn vào cái này cơ chứ? Cửu tử nhất sinh!
Pháp Tướng nói:
- Điện hạ yên tâm, hai người bần tăng sẽ thi triển bí thuật, có thể trợ giúp điện hạ một chút sức lực, bình yên thu nạp lực lượng của A Tu La Chi Tâm.
- Còn có bí thuật như vậy sao?
An vương cau mày.
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập thi lễ, không nói thêm nữa.
An vương nhìn về phía Hư Ninh.
Hư Ninh lạnh nhạt nói:
- Điện hạ, bí thuật này không có nguy hiểm gì, bởi vì bí thuật này sẽ làm cho một thân tu vi của điện hạ ẩn vào bên trong A Tu La Chi Tâm.
- Có ý gì chứ?
An vương cau mày.
Hư Ninh nói:
- Một thân tu vi của điện hạ sẽ hóa thành nước chảy, sẽ phải tu luyện lại, cũng giống như Pháp Tướng vậy!
- Cái gì?
Gương mặt tuấn tú của An vương âm trầm lại, ánh mắt như dao đảo qua Pháp Tướng.
- A di đà phật...
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập, miệng tuyên một tiếng phật hiệu, than thở:
- Hư Ninh, thứ ngươi tu chính là Tha Tâm thông đúng không?
- Đúng vậy.
Hư Ninh bình tĩnh nói:
- Pháp Tướng, bộ thủ pháp kia của các ngươi, ta thấy rất rõ, Vương gia sẽ không làm như vậy đâu. Tuy rằng Đại Lôi Âm tự là tông phái lớn, thế nhưng lại dùng thủ đoạn Quỷ Vực như vậy mà còn xưng là Phật Môn tịnh địa, quả thực là không còn gì để nói nữa!
Pháp Tướng thở dài nói:
- Thành Phật cũng cần pháp môn thuận tiện, vì muôn dân thiên hạ, sử dụng một ít thủ đoạn thì có tính là gì chứ?
- Rất tốt đó!
An vương lạnh lùng nói:
- Xem ra Đại Lôi Âm tự các ngươi muốn phế một thân tu vi này của ta thì mới bỏ qua cho ta thì phải!
- Điện hạ, tệ tự cũng không phải vì mình, là vì điện hạ, cũng vì muôn dân trong thiên hạ.
- Câm miệng!
An vương gầm lên:
- Mở miệng ngậm miệng chính là muôn dân thiên hạ, thật giống như chỉ có Đại Lôi Âm tự các ngươi quan tâm tới muôn dân thiên hạ vậy. Giống như triều đình Đại Quý không để ý tới sống chết của bách tính vậy!
- A di đà phật...
Pháp Tướng tuyên một tiếng phật hiệu, thở dài nói:
- Nói như thế, điện hạ không muốn viên A Tu La Chi Tâm này hay sao?
- A Tu La Chi Tâm để lại, các ngươi có thể đi rồi!
An vương hừ lạnh nói.
Pháp Tướng nói:
- Chúng ta chỉ có thể đắc tội mà thôi!
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Tính Minh.
- A di đà phật, tiểu tăng đắc tội!
Tay của Tính Minh hướng về phía An vương hợp thành hình chữ thập thi lễ, bước một bước vọt đến bên người của An vương, dùng tay nắm lấy tay của An vương.
- Ầm!
Hư Ninh cướp trước một bước, che ở bên cạnh người của An vương, vươn tay cản lại đối phương.
An vương cười lạnh nói:
- Hay cho một Đại Lôi Âm tự, coi trời bằng vung, dám đến Vương phủ ngang ngược!
- Điện hạ, chỉ cần phế bỏ A Tu La thần công, tệ tự sẽ bồi thường cho điện hạ!
Tay của Pháp Tướng hợp thành hình chữ thập nói, ngữ khí rất là chân thành.
An vương trong cơn giận dữ sẽ không tin hắn, thân thể trong nháy mắt đã xuất hiện biến hóa, cao dài thêm một đoạn, gầy đi mấy phần, vừa gầy lại vừa dài, khuôn mặt tuấn dật đã hóa thành giống như bộ xương vậy, thân pháp như điện, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của Pháp Tướng.
Pháp Tướng tuyên một tiếng phật hiệu, hai tay đẩy ngang, như chậm như nhanh.
- Ầm!
Tay của An vương và Pháp Tướng chạm vào nhau, An vương lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Pháp Tướng than thở:
- Tu vi A Tu La thần công của điện hạ còn thấp, phế bỏ cũng không tiếc, không thể tiếp tục u mê không tỉnh như thế!
- Chết!
Hai mắt của An vương trở nên lạnh lẽo, không có một tia tình cảm của nhân loại nào, hắn lại lần nữa nhào lên.
- Ầm ầm ầm ầm...
Hai tay của hai người liên tục chạm vào nhau, liên tục tấn công, giống như đã hoàn toàn bỏ qua nội lực, thuần túy là đo sức mạnh cơ thể vậy.
Sở Ly nhìn thấy vậy than thở không ngớt, Pháp Tướng này quả thực còn hơn An vương một bậc.
Tính Minh ở một bên khác, cũng thắng Hư Ninh một bậc.
Nếu không phải Hư Ninh có Tha Tâm thông, sớm biết được chiêu số của Tính Minh thì đã sớm không chống đỡ được.
Tính Minh nhìn như xấu xí, nhưng động tác lại cực kỳ ưu mỹ, không nhìn mặt của hắn, chỉ xem thân thể thì hắn chẳng khác nào một vị nữ tử mềm mại đang múa, chiêu số thi triển ra rất hào phóng, mềm mại mà ưu mỹ, không có chút sát khí nào cả.
Tác giả :
Tiêu Thư