Bạch Bào Tổng Quản
Chương 407: Thiêu đốt
Sở Ly một mặt né tránh, một mặt đánh giá đường lối vận công của hai người.
Bộ bí pháp của hai người này cực kỳ bá đạo, Sở Ly đã mơ hồ nhìn thấy một đám lửa đang cháy hừng hực ở bên trong thân thể bọn họ, đang không ngừng đốt cháy máu thịt, tinh khí và sinh cơ của bọn họ, hơn nữa thế lửa càng ngày càng vượng.
Thân pháp của hai người cũng càng lúc càng nhanh, giống như thứ thiêu đốt chỉ là tạp chất trên thân thể bọn hắn, để cho bọn họ càng thêm mềm mại, càng thêm mạnh mẽ, từ một đầu dã trư biến thành một con báo mạnh mẽ.
Thân pháp của hai người nhanh đến mức như đã hóa thành y phục của Sở Ly, làm thế nào cũng không tránh thoát được.
Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung đứng ở một bên quan sát, nhưng không có ý định nhúng tay vào.
Thân pháp của hai người này nhanh chóng vượt qua mắt thường mà bọn họ có thể nắm giữ, cũng may đó là Sở Ly, đổi lại là mình, tuyệt đối sẽ không tránh được mấy chiêu.
Bọn họ chậm rãi lui về phía sau, tránh cho trở thành phiền toái cho Sở Ly, nếu như để hai người này phân biệt công kích mình, Sở Ly muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể đón đánh mà thôi.
Cũng may hai người này như đã trở nên choáng váng, tự dây dưa với Sở Ly, thề không giết được hắn sẽ không bỏ qua.
Bảo thân vương lắc đầu thở dài.
Thực sự là người mới thay người cũ, lúc trước mình còn cảm khái người trẻ tuổi một đời không bằng một đời, bây giờ xem ra, cũng có người trẻ tuổi lợi hại, Sở Ly chỉ bằng vào một thân khinh công này đã đủ để đứng ngạo nghễ đương đại rồi.
Lục Ngọc Dung cau mày nhìn Sở Ly dây dưa cùng hai người.
Võ học của phủ Dật Quốc Công đều rất tầm thường, kém xa Cửu thiên huyền nữ thần công của mình, chẳng lẽ Sở Ly thực sự là kỳ tài học gì biết nấy, luyện võ học bình thường của phủ Dật Quốc Công tới tình cảnh bây giờ sao?
Nàng quét mắt nhìn trái phải một chút, mơ hồ cảm thấy không quá đúng.
Ánh mắt giống như nước của nàng xẹt qua từng cỗ thi thể ở chung quanh, bên trong vườn hoa, trong tiểu đình, dưới giả sơn. Còn có hai cỗ thi thể trong hồ nước.
Chẳng biết vì sao, chung quy vẫn có một tia cảm giác không thoả đáng đang lượn lờ không ngớt ở trong lòng. Nàng tò mò, nhìn về phía những thi thể này.
Bảo thân vương nhìn nàng như vậy, cũng nhìn ra chung quanh.
Những người này quả thực đã chết, thân thể đã cứng ngắc, hoàn toàn không có khí tức.
Xem tới đây, lửa giận của hắn hừng hực, hai người này thật là đáng chết, vì làm ra sát cục như vậy mà mạnh mẽ giết nhiều người vô tội như vậy. Những người này đều là bách tính của Đại Quý đó!
Lục Ngọc Dung xem thi thể vườn hoa và tiểu đình cùng giả sơn, còn có hai cỗ thi thể ở trong hồ.
Nàng làm việc cẩn thận chặt chẽ chăm chú, nếu đã muốn xem xét thì đương nhiên phải xem qua từng cái, không để lọt bất kỳ một cỗ thi thể nào cả.
- Vương gia, ta qua đó xem một chút.
Lục Ngọc Dung nói với Bảo thân vương.
Hai mắt của Bảo thân vương nhìn chằm chằm vào bên Sở Ly, gật gù.
Lục Ngọc Dung đạp lên trên thuyền nhỏ, dùng nội lực thúc giục thuyền nhỏ chậm rãi tới gần hai cỗ thi thể kia.
Chờ khi tới gần, nàng đánh giá một chút. Cảm giác không thích hợp càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, hồ nước ầm một tiếng rồi nổ tung, mặt của hai cỗ thi thể kia xuất hiện.
Đây là hai gia đinh trung niên, xanh cả mặt. Biểu hiện đã chết từ lâu.
Lục Ngọc Dung cau mày đánh giá hai người gia đinh này, cảm giác không thích hợp ngày càng mãnh liệt, nàng mơ hồ cảm thấy. Có khả năng là trên người bọn họ có độc, không chống được. Vì lẽ đó chỉ nên quan sát từ phái xa, không thể áp sát quá gần.
Lúc này, hai cỗ thi thể chậm rãi trôi tới gần nàng.
Lục Ngọc Dung xem mấy cỗ thi thể này, dáng vẻ dường như không bị trúng độc chút nào.
Nàng càng ngày càng hiếu kỳ, muốn tìm tòi nghiên cứu xem cảm giác không thích hợp là xuất phát từ chỗ nào, nàng thúc giục thuyền nhỏ, chậm rãi tới gần.
Quanh thân nàng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng sẽ lùi về phía sau.
Âm thanh của Sở Ly truyền đến:
- Lục cô nương, hai tên kia còn sống, cẩn thận!
Lục Ngọc Dung cả kinh.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, hai cỗ thi thể đột nhiên bay lên, hóa thành hai cái bóng xuất hiện ở trước mặt của Lục Ngọc Dung, nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng nữa.
Nàng hừ lạnh một tiếng, hai tay phân biệt đánh ra.
- Ầm ầm!
Hai tiếng vang trầm thấp vang lên, hai chưởng của nàng phân biệt bắn trúng thân thể hai người.
- Ầm!
Mà vai trái của nàng cũng đã trúng một chưởng.
Hai người này không để ý tới chưởng của nàng, chỉ muốn đánh trúng nàng.
Lục Ngọc Dung chỉ cảm thấy có một đạo khí tức nóng rực từ vai tràn vào, va chạm với nội lực chí âm chí hàn của nàng.
Nội lực của nàng tinh khiết tới cực điểm, dễ dàng tiêu diệt được đám khí tức này.
Nhưng thân pháp của hai người này quá nhanh, lại liều mạng công kích, nàng chật vật tránh đi hai chiêu, cuối cùng lại bị đánh trúng bả vai, cũng may nó lại bị Cửu thiên huyền nữ thần công trấn áp.
Hai người càng ngày càng điên cuồng, hóa thành hai cái bóng, chưởng ấn ngập trời đánh tới.
- Ầm ầm ầm ầm...
Lục Ngọc Dung chỉ cảm thấy mình như thuyền nhỏ trên biển rộng, chưởng lực của hai người hình thành cơn sóng lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ thôn phệ nàng.
- Hừ!
Bảo thân vương hừ lạnh một tiếng, phi thân tới, sóng vai cùng nàng đối phó với hai người này.
Thân pháp của hai người nhanh đến mức không thấy rõ, như hai cái bóng.
Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung chỉ có thể nhìn thấy bóng chưởng đầy trời, chuyện duy nhất có thể làm chính là giữ chặt môn hộ, vung vẩy hai tay bảo vệ quanh thân, không cầu công kích, chỉ cầu bảo vệ bản thân.
Sở Ly âm thanh truyền đến:
- Vương gia, Lục tiểu thư, không thể để cho bọn họ tiếp tục nữa, bọn họ sẽ càng ngày càng mạnh!
Bên này, càng ngày hắn càng hiểu rõ hơn.
Thân pháp của Chu Chí Hùng và Trương Hiên Lễ càng lúc càng nhanh, ngọn lửa trên người càng ngày càng vượng, chưởng lực đã hung ác ác liệt hơn mấy phần.
Hắn càng ngày càng không dám liều mạng, chỉ có thể không ngừng né tránh, suy nghĩ, muốn trừng trị bọn họ, hoặc là xuống tay ác độc, liều mạng lưỡng bại câu thương cũng phải đập chết bọn họ, hoặc là đợi tới lúc bọn họ như đèn cạn dầu thì mới ra tay.
Hai người đánh lâu như vậy, nhưng không có dấu hiệu nào của đèn cạn dầu cả.
- Được!
Lục Ngọc Dung tin tưởng Sở Ly.
Nàng rất có tự tin đối với Cửu thiên huyền nữ thần công của mình, không sợ chưởng lực của bọn họ, cho nên nàng không để ý tới chưởng lực đầy trời mà mạnh mẽ công kích về phía một ngừi.
Bảo thân vương nhìn ra tâm tư của hắn, cũng không để ý tới tên còn lại, cùng với Lục Ngọc Dung đánh một người.
Nhưng thân pháp của người này quá nhanh, công kích của hai người rơi vào chỗ trống, trái lại còn trúng một chưởng của tên còn lại.
Lục Ngọc Dung cau mày, một chưởng này so với lúc trước càng tinh khiết hơn, muốn hóa giải sẽ tốn thêm một chút khí lực, Sở Ly nói không sai, bọn họ càng ngày càng mạnh!
Sắc mặt của Bảo thân vương cực kỳ âm trầm, tốc độ của hắn đột nhiên tăng nhanh, tung ra chưởng ảnh ngập trời bao phủ đối phương.
Trong lòng hắn bất chấp, một Sở Ly, bên này còn có một Lục Ngọc Dung, nếu như mình như thua hai người trẻ tuổi bọn hắn, như vậy uổng cho hắn sống già đầu như vậy!
- Ầm!
Bảo thân vương đánh ra một chưởng bắn trúng đối thủ.
Hán tử trung niên sắc mặt xanh tím kia sững người lại, chưởng lực của Lục Ngọc Dung lập tức đánh tới.
- Ầm!
Nàng chặt chẽ vững vàng đánh ra một chưởng.
Thân thể của người trung niên ngày càng chậm hơn.
- Ầm ầm ầm ầm...
Hai tay của Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung chẳng khác nào bão táp bắn trúng hắn, không để ý tới tên trung niên còn lại mà tập kích đối phương.
- Cẩn thận!
Sở Ly quát lên.
Hắn còn chưa dứt lời thì đột ngột lóe lên xuất hiện ở trước mặt của Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung, mang theo hai người rời đi.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, nam tử trung niên kia tức thì nổ tung.
Sở Ly quay lưng về phía hán tử trung niên, lôi kéo tay của Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung trốn ra bên ngoài, nhưng chung quy vẫn không thể né tránh được.
Thân thể hắn bỗng nhiên tăng nhanh, ngửa đầu phun ra một ngụm máu.
- Sở Ly!
Lục Ngọc Dung kêu lên.
- Không quan trọng lắm, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!
Sở Ly hừ lạnh nói, thân thể lần nữa tăng tốc, chẳng khác nào một vệt khói ra khỏi sơn trang.
Phía sau lưng hắn có ba cái bóng đuổi theo.
Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung bị Sở Ly lôi kéo tay áo, không thể làm gì mà nhìn cây cối lùi lại đằng sau, tốc độ nhanh chóng, bản thân hai người không có được tốc độ như vậy.
Cho dù Sở Ly chạy trốn nhanh như vậy, khiến cho bọn họ hít khói, nhưng ba người Chu Chí Hùng càng đuổi càng gần, rất nhanh đã sắp đuổi kịp được.
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, thân thể lần nữa tăng tốc, kéo dài khoảng cách với đám người Chu Chí Hùng một đoạn, nhưng sau đó ba người Chu Chí Hùng lại từ từ tới gần.
Bộ bí pháp của hai người này cực kỳ bá đạo, Sở Ly đã mơ hồ nhìn thấy một đám lửa đang cháy hừng hực ở bên trong thân thể bọn họ, đang không ngừng đốt cháy máu thịt, tinh khí và sinh cơ của bọn họ, hơn nữa thế lửa càng ngày càng vượng.
Thân pháp của hai người cũng càng lúc càng nhanh, giống như thứ thiêu đốt chỉ là tạp chất trên thân thể bọn hắn, để cho bọn họ càng thêm mềm mại, càng thêm mạnh mẽ, từ một đầu dã trư biến thành một con báo mạnh mẽ.
Thân pháp của hai người nhanh đến mức như đã hóa thành y phục của Sở Ly, làm thế nào cũng không tránh thoát được.
Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung đứng ở một bên quan sát, nhưng không có ý định nhúng tay vào.
Thân pháp của hai người này nhanh chóng vượt qua mắt thường mà bọn họ có thể nắm giữ, cũng may đó là Sở Ly, đổi lại là mình, tuyệt đối sẽ không tránh được mấy chiêu.
Bọn họ chậm rãi lui về phía sau, tránh cho trở thành phiền toái cho Sở Ly, nếu như để hai người này phân biệt công kích mình, Sở Ly muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể đón đánh mà thôi.
Cũng may hai người này như đã trở nên choáng váng, tự dây dưa với Sở Ly, thề không giết được hắn sẽ không bỏ qua.
Bảo thân vương lắc đầu thở dài.
Thực sự là người mới thay người cũ, lúc trước mình còn cảm khái người trẻ tuổi một đời không bằng một đời, bây giờ xem ra, cũng có người trẻ tuổi lợi hại, Sở Ly chỉ bằng vào một thân khinh công này đã đủ để đứng ngạo nghễ đương đại rồi.
Lục Ngọc Dung cau mày nhìn Sở Ly dây dưa cùng hai người.
Võ học của phủ Dật Quốc Công đều rất tầm thường, kém xa Cửu thiên huyền nữ thần công của mình, chẳng lẽ Sở Ly thực sự là kỳ tài học gì biết nấy, luyện võ học bình thường của phủ Dật Quốc Công tới tình cảnh bây giờ sao?
Nàng quét mắt nhìn trái phải một chút, mơ hồ cảm thấy không quá đúng.
Ánh mắt giống như nước của nàng xẹt qua từng cỗ thi thể ở chung quanh, bên trong vườn hoa, trong tiểu đình, dưới giả sơn. Còn có hai cỗ thi thể trong hồ nước.
Chẳng biết vì sao, chung quy vẫn có một tia cảm giác không thoả đáng đang lượn lờ không ngớt ở trong lòng. Nàng tò mò, nhìn về phía những thi thể này.
Bảo thân vương nhìn nàng như vậy, cũng nhìn ra chung quanh.
Những người này quả thực đã chết, thân thể đã cứng ngắc, hoàn toàn không có khí tức.
Xem tới đây, lửa giận của hắn hừng hực, hai người này thật là đáng chết, vì làm ra sát cục như vậy mà mạnh mẽ giết nhiều người vô tội như vậy. Những người này đều là bách tính của Đại Quý đó!
Lục Ngọc Dung xem thi thể vườn hoa và tiểu đình cùng giả sơn, còn có hai cỗ thi thể ở trong hồ.
Nàng làm việc cẩn thận chặt chẽ chăm chú, nếu đã muốn xem xét thì đương nhiên phải xem qua từng cái, không để lọt bất kỳ một cỗ thi thể nào cả.
- Vương gia, ta qua đó xem một chút.
Lục Ngọc Dung nói với Bảo thân vương.
Hai mắt của Bảo thân vương nhìn chằm chằm vào bên Sở Ly, gật gù.
Lục Ngọc Dung đạp lên trên thuyền nhỏ, dùng nội lực thúc giục thuyền nhỏ chậm rãi tới gần hai cỗ thi thể kia.
Chờ khi tới gần, nàng đánh giá một chút. Cảm giác không thích hợp càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, hồ nước ầm một tiếng rồi nổ tung, mặt của hai cỗ thi thể kia xuất hiện.
Đây là hai gia đinh trung niên, xanh cả mặt. Biểu hiện đã chết từ lâu.
Lục Ngọc Dung cau mày đánh giá hai người gia đinh này, cảm giác không thích hợp ngày càng mãnh liệt, nàng mơ hồ cảm thấy. Có khả năng là trên người bọn họ có độc, không chống được. Vì lẽ đó chỉ nên quan sát từ phái xa, không thể áp sát quá gần.
Lúc này, hai cỗ thi thể chậm rãi trôi tới gần nàng.
Lục Ngọc Dung xem mấy cỗ thi thể này, dáng vẻ dường như không bị trúng độc chút nào.
Nàng càng ngày càng hiếu kỳ, muốn tìm tòi nghiên cứu xem cảm giác không thích hợp là xuất phát từ chỗ nào, nàng thúc giục thuyền nhỏ, chậm rãi tới gần.
Quanh thân nàng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng sẽ lùi về phía sau.
Âm thanh của Sở Ly truyền đến:
- Lục cô nương, hai tên kia còn sống, cẩn thận!
Lục Ngọc Dung cả kinh.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, hai cỗ thi thể đột nhiên bay lên, hóa thành hai cái bóng xuất hiện ở trước mặt của Lục Ngọc Dung, nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng nữa.
Nàng hừ lạnh một tiếng, hai tay phân biệt đánh ra.
- Ầm ầm!
Hai tiếng vang trầm thấp vang lên, hai chưởng của nàng phân biệt bắn trúng thân thể hai người.
- Ầm!
Mà vai trái của nàng cũng đã trúng một chưởng.
Hai người này không để ý tới chưởng của nàng, chỉ muốn đánh trúng nàng.
Lục Ngọc Dung chỉ cảm thấy có một đạo khí tức nóng rực từ vai tràn vào, va chạm với nội lực chí âm chí hàn của nàng.
Nội lực của nàng tinh khiết tới cực điểm, dễ dàng tiêu diệt được đám khí tức này.
Nhưng thân pháp của hai người này quá nhanh, lại liều mạng công kích, nàng chật vật tránh đi hai chiêu, cuối cùng lại bị đánh trúng bả vai, cũng may nó lại bị Cửu thiên huyền nữ thần công trấn áp.
Hai người càng ngày càng điên cuồng, hóa thành hai cái bóng, chưởng ấn ngập trời đánh tới.
- Ầm ầm ầm ầm...
Lục Ngọc Dung chỉ cảm thấy mình như thuyền nhỏ trên biển rộng, chưởng lực của hai người hình thành cơn sóng lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ thôn phệ nàng.
- Hừ!
Bảo thân vương hừ lạnh một tiếng, phi thân tới, sóng vai cùng nàng đối phó với hai người này.
Thân pháp của hai người nhanh đến mức không thấy rõ, như hai cái bóng.
Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung chỉ có thể nhìn thấy bóng chưởng đầy trời, chuyện duy nhất có thể làm chính là giữ chặt môn hộ, vung vẩy hai tay bảo vệ quanh thân, không cầu công kích, chỉ cầu bảo vệ bản thân.
Sở Ly âm thanh truyền đến:
- Vương gia, Lục tiểu thư, không thể để cho bọn họ tiếp tục nữa, bọn họ sẽ càng ngày càng mạnh!
Bên này, càng ngày hắn càng hiểu rõ hơn.
Thân pháp của Chu Chí Hùng và Trương Hiên Lễ càng lúc càng nhanh, ngọn lửa trên người càng ngày càng vượng, chưởng lực đã hung ác ác liệt hơn mấy phần.
Hắn càng ngày càng không dám liều mạng, chỉ có thể không ngừng né tránh, suy nghĩ, muốn trừng trị bọn họ, hoặc là xuống tay ác độc, liều mạng lưỡng bại câu thương cũng phải đập chết bọn họ, hoặc là đợi tới lúc bọn họ như đèn cạn dầu thì mới ra tay.
Hai người đánh lâu như vậy, nhưng không có dấu hiệu nào của đèn cạn dầu cả.
- Được!
Lục Ngọc Dung tin tưởng Sở Ly.
Nàng rất có tự tin đối với Cửu thiên huyền nữ thần công của mình, không sợ chưởng lực của bọn họ, cho nên nàng không để ý tới chưởng lực đầy trời mà mạnh mẽ công kích về phía một ngừi.
Bảo thân vương nhìn ra tâm tư của hắn, cũng không để ý tới tên còn lại, cùng với Lục Ngọc Dung đánh một người.
Nhưng thân pháp của người này quá nhanh, công kích của hai người rơi vào chỗ trống, trái lại còn trúng một chưởng của tên còn lại.
Lục Ngọc Dung cau mày, một chưởng này so với lúc trước càng tinh khiết hơn, muốn hóa giải sẽ tốn thêm một chút khí lực, Sở Ly nói không sai, bọn họ càng ngày càng mạnh!
Sắc mặt của Bảo thân vương cực kỳ âm trầm, tốc độ của hắn đột nhiên tăng nhanh, tung ra chưởng ảnh ngập trời bao phủ đối phương.
Trong lòng hắn bất chấp, một Sở Ly, bên này còn có một Lục Ngọc Dung, nếu như mình như thua hai người trẻ tuổi bọn hắn, như vậy uổng cho hắn sống già đầu như vậy!
- Ầm!
Bảo thân vương đánh ra một chưởng bắn trúng đối thủ.
Hán tử trung niên sắc mặt xanh tím kia sững người lại, chưởng lực của Lục Ngọc Dung lập tức đánh tới.
- Ầm!
Nàng chặt chẽ vững vàng đánh ra một chưởng.
Thân thể của người trung niên ngày càng chậm hơn.
- Ầm ầm ầm ầm...
Hai tay của Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung chẳng khác nào bão táp bắn trúng hắn, không để ý tới tên trung niên còn lại mà tập kích đối phương.
- Cẩn thận!
Sở Ly quát lên.
Hắn còn chưa dứt lời thì đột ngột lóe lên xuất hiện ở trước mặt của Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung, mang theo hai người rời đi.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, nam tử trung niên kia tức thì nổ tung.
Sở Ly quay lưng về phía hán tử trung niên, lôi kéo tay của Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung trốn ra bên ngoài, nhưng chung quy vẫn không thể né tránh được.
Thân thể hắn bỗng nhiên tăng nhanh, ngửa đầu phun ra một ngụm máu.
- Sở Ly!
Lục Ngọc Dung kêu lên.
- Không quan trọng lắm, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!
Sở Ly hừ lạnh nói, thân thể lần nữa tăng tốc, chẳng khác nào một vệt khói ra khỏi sơn trang.
Phía sau lưng hắn có ba cái bóng đuổi theo.
Bảo thân vương và Lục Ngọc Dung bị Sở Ly lôi kéo tay áo, không thể làm gì mà nhìn cây cối lùi lại đằng sau, tốc độ nhanh chóng, bản thân hai người không có được tốc độ như vậy.
Cho dù Sở Ly chạy trốn nhanh như vậy, khiến cho bọn họ hít khói, nhưng ba người Chu Chí Hùng càng đuổi càng gần, rất nhanh đã sắp đuổi kịp được.
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, thân thể lần nữa tăng tốc, kéo dài khoảng cách với đám người Chu Chí Hùng một đoạn, nhưng sau đó ba người Chu Chí Hùng lại từ từ tới gần.
Tác giả :
Tiêu Thư