Bạch Bào Tổng Quản
Chương 174: Ám sát
Mấy ngày sau đó, Sở Ly vẫn ở trong Thiên Linh viện chuyên tâm thôi hóa Thiên Linh thụ.
Mỗi khi Thiên Linh thụ tăng trưởng thêm một vòng tuổi, uy lực càng mạnh hơn một phần, thu nạp linh khí thiên địa càng nhiều hơn, không khí ở trong tiểu viện trở nên trong lành, linh khí càng dồi dào, linh thảo lại càng mọc nhanh hơn, ở trong tiểu viện càng ngày càng thoải mái.
Sáng sớm, Sở Ly luyện công xong, Tuyết Lăng đã bưng điểm tâm lên cho hắn.
Hai người ngồi vào bên trong tiểu đình ăn cơm, bốn món ăn một món canh, sắc và hương vị rất đầy đủ.
- Công tử rất kỳ quái đó. Hai ngày nay ta luyện công có tiến bộ rất nhanh.
Tuyết Lăng mặc một bộ y sam màu trắng, khí chất càng ngày càng lạnh lẽo, khí chất này càng ngày càng giống Tiêu Kỳ chỉ có điều ít đi một phần thanh xuân thêm một phần lạnh lẽo.
- Ừm.
Sở Ly hững hờ uống một hớp rượu.
- Là do ta bỗng nhiên khai khiếu sao?
Tuyết Lăng nghiêng đầu qua nhìn hắn:
- Là do lĩnh ngộ đối với Thái Âm quyết càng sâu hơn hay sao?
Sở Ly cười cười.
Tuyết Lăng xẵng giọng:
- Rốt cuộc là tại sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Không biết.
Tuyết Lăng lắc đầu:
- Cảm giác vô cùng tốt giống như ngũ quan càng ngày càng nhạy cảm, không khí càng thêm trong sạch, nội lực càng tinh khiết, không có chỗ nào không phù hợp vì lẽ đó tiến cảnh đã trở nên càng nhanh hơn.
Sở Ly cười nói:
- Là bởi vì Thiên Linh thụ.
- Thiên Linh thụ?
Tuyết Lăng quay đầu nhìn về phía Thiên Linh thụ đã cao lớn thêm một đoạn:
- Bởi vì nó sao?
Sở Ly nói:
- Đây chính là chỗ huyền diệu của Thiên Linh thụ.
- Như vậy chẳng phải nói, chỉ cần ở bên cạnh Thiên Linh thụ thì tiến cảnh võ công sẽ nhanh hơn người khác sao?
- Ừm.
- Thiên Linh thụ này rất ghê gớm thật đó!
- Vì lẽ đó ngươi nên im lặng, ăn cơm thật ngon đi.
- Như vậy bên Quan Tinh lâu kia cũng như thế sao?
- Hiệu quả bớt đi một chút nhưng cũng có tăng lên.
- Chúng ta nhận được chỗ tốt lớn nhất sao?
Tuyết Lăng mặt mày hớn hở như hoa tươi tỏa sáng vô cùng xán lạn.
- Tiểu thư tu luyện đã đạt tới Cực cảnh, không cần Thiên Linh thụ gia trì nữa.
Sở Ly nói.
Tu vi Thiên Ngoại Thiên của Tiêu Kỳ đã viên mãn, dù làm thế nào đi nữa thì cũng tăng lên có hạn giống như chén đã đựng đủ nước dù có đổ thêm như thế nào thì cũng không thể nhét thêm được.
Vốn mình cũng sắp viên mãn, lần này Khô Vinh kinh tấn chức lên tầng thứ hai, thể chất càng mạnh mẽ giống như đổi cái chén nhỏ kia thành cái chén lớn. Tu vi lại có không gian tăng trưởng lớn hơn.
Hơn nữa hắn có Bạch Hổ luyện dương đồ cũng đang không ngừng tăng thể chất lên, cái chén đã trở nên càng lúc càng lớn cho nên lại trở thành nhất thời không được viên mãn.
Tuyết Lăng cười nói:
- Ta cũng phải nhanh chóng tăng tiến tu vi!
- Ý chí đáng khen, cố gắng lên.
Sở Ly gật gù, lại uống một chén rượu.
- Công tử, ta nghe Tưởng đại ca nói, trong Thê Lương thành xảy ra một án lớn.
Tay Tuyết Lăng cầm ấm ngọc, rót đầy chén ngọc trắng của hắn:
- Thành chủ bị người ta ám sát.
Sở Ly ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Tuyết Lăng thả ấm ngọc xuống rồi nói:
- Tưởng đại ca đã nhận nhiệm vụ đi điều tra. Không tra ra đầu mối gì chỉ biết là do một cao thủ Thiên Ngoại Thiên gây ra, ra tay rất gọn gàng, một đòn mất mạng. Sáu tên hộ vệ cũng đều bị người này giết.
- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên...
Sở Ly cau mày.
Cao thủ Thiên Ngoại Thiên là cao thủ đỉnh cao nhất ở đương đại có thể trở thành chưởng môn một tông một phái trong võ lâm, vào triều đình sẽ là cung phụng cấm cung hoặc là cung phụng phủ Quốc Công.
Cao thủ tuyệt đỉnh như vậy muốn giết người rất dễ dàng giống như uống nước ăn cơm vậy.
Bờ môi đỏ của Tuyết Lăng nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc và phẫn nộ, nàng rất căm hận người như thế bởi vì cũng chính như vậy mà phụ thân nàng mới mất mạng.
Sở Ly nói:
- Trong phủ sắp xếp như thế nào?
- Đám người Tưởng đại ca đã mang người đến trong phủ muốn các cung phụng tự mình khám nghiệm vết thương.
Tuyết Lăng nhíu mày nói:
- Công tử, không bằng người nhanh tới đó mà xem đi?
Sở Ly gật đầu:
- Nhìn một chút cũng tốt.
Tuyết Lăng tươi cười nói:
- Tuyệt đối không thể bỏ qua cho hung thủ!
Sở Ly gật gù.
Giết mệnh quan triều đình, đây chính là tội chết. Nếu không thể khiến cho hung thủ đền tội như vậy sẽ mất đi sự uy hiếp đối với võ lâm mà phủ Quốc Công không phá án được, hoàng thất sẽ phái người tới đây nói chung nhất định phải bắt được hung thủ.
Sở Ly mới vừa ăn điểm tâm xong, Tiêu Kỳ và Tô Như đã đi đến. Thời gian dùng cơm đều cố định cho nên các nàng có thể tới đây đúng lúc.
Tiêu Kỳ mặc y phục như tuyết, ánh mắt lạnh lẽo:
- Ngươi đã nghe nói vụ án kia chưa?
Sở Ly nói:
- Thành chủ Thê Lương thành bị giết sao?
- Đi thôi, đi tới đó xem với ta.
Tiêu Kỳ nói:
- Phải tìm ra được tên kia.
- Sao cao thủ Thiên Ngoại Thiên lại làm như vậy chứ?
Sở Ly than thở:
- Tự cao mình vô địch hay là huyết hải thâm cừu khiến cho người ta khó hiểu thật đó.
- Người trong võ lâm huyết tính rất mạnh dễ bị kích động.
Tiêu Kỳ nói:
- Đầu nóng lên chuyện gì cũng có thể làm được... Vì lẽ đó, chỉ cần có đủ uy hiếp khiến cho bọn họ kiêng dè là được nhất định phải tìm được hung thủ.
Hai người đi ra khỏi tiểu viện, Tô Như và Tuyết Lăng đi ở phía sau.
- Bên Nhị tiểu thư thuyết phục ra sao rồi?
Sở Ly hững hờ hỏi một câu.
Bốn người xuyên qua rừng cây, bước lên thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng rời đi như một chiếc lá trên mặt hồ.
Mặt hồ trong trẻo sóng nước lập lòe, gió thổi qua hồ giống như là gió lướt nhẹ qua mặt vậy.
Sở Ly và Tiêu Kỳ ở đầu thuyền, Tô Như và Tuyết Lăng đứng ở một đầu khác.
- Không.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Chỉ có điều sẽ thuyết phục được đại ca cũng đồng ý để ngươi đi theo tỷ ấy.
- Đại công tử đồng ý để cho nhị tiểu thư gả vào An vương phủ sao?
- Không đồng ý thì phải làm thế nào chứ?
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói:
- Nhị tỷ đã lén lút phái người đi tới An vương phủ có lẽ người của An vương phủ rất nhanh sẽ chạy tới!
Sở Ly lắc đầu thở dài.
Tiêu Kỳ nói:
- Ai cũng không ép được nhị tỷ, từ nhỏ đã như vậy rồi cho nên chúng ta cũng đã quen.
Sở Ly cau mày nói:
- Đại công tử còn có sắp xếp gì nữa không?
- Đại ca biết ngươi sẽ qua đó cho nên cũng bớt lo hơn, sẽ phái thêm một số thị nữ qua đó hơn nữa còn có mấy tên hộ vệ nữa.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Kỳ thực hộ vệ cũng không có tác dụng gì cả.
Sở Ly nói:
- Hộ vệ Thiên Ngoại Thiên sao?
- Không thể.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ sẽ không đồng ý, huống hồ hộ vệ của vương phủ cũng đủ mạnh dù đấu như thế nào đi nữa cũng không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng.
Có phủ Quốc Công làm chỗ dựa, tranh đấu hậu cung mạnh tới đâu đi nữa thì cũng sẽ không đả thương tới tính mạng bằng không chắc chắn phủ Quốc Công sẽ không bỏ qua, khó tránh khỏi kết cục là ngọc đá cùng nát.
Hộ vệ Thiên Ngoại Thiên là trụ cột so với việc đặt ở trong vương phủ còn không bằng để ở lại phủ Quốc Công, bây giờ phủ Quốc Công đang suy yếu, hộ vệ Thiên Ngoại Thiên đã là giật gấu vá vai rồi.
Sở Ly đăm chiêu gật gù.
- Nếu như ngươi tiến vào vương phủ cũng phải chú ý đúng mực.
Tiêu Kỳ nói:
- Không thể gây ra tổn thương liên quan tới tính mạng.
Sở Ly nói:
- Nếu như không nói được nhị tiểu thư thì phải làm sao bây giờ?
- Ta có biện pháp, ngươi không cần phải lo lắng.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ta sẽ làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.
Sở Ly bật cười:
- Tiểu thư, thế nhưng ta không muốn đi.
Tiêu Kỳ nhìn về phía xa xa, không nói thêm gì nữa.
Sở Ly bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Thuyền nhỏ cập bến Diễn Võ điện, mọi người bước lên trường luyện võ, ánh mắt của đám người chung quanh liên tục nhìn sang.
Một màn kinh thiên động địa, sấm sét đánh xuống bọn họ sẽ vĩnh viễn không quên.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Sở Ly đối kháng với thiên lôi bị một đạo sấm sét nhỏ đánh trúng mà ngã xuống. Không nghĩ tới nhanh như vậy đối phương đã sinh long hoạt hổ, quả thực không hổ là nhân vật huyền thoại, mạng rất lớn.
Tiêu Kỳ không đi theo đường mà chúng hộ vệ tránh ra mà đi dọc theo một đường bên cạnh luyện võ trường, đi tới một toà cung điện bên cạnh Diễn Võ đại điện.
Bầu không khí trong đại điện trầm lắng, trên đất có bảy bộ thi thể có bốn lão giả đang xem xét, khi thì cau mày, khi thì thảo luận vài câu cùng những người ở bên cạnh.
Tiêu Thiết Ưng chắp tay đứng ở một bên, sắc mặt nghiêm túc, Lâm Toàn đứng ở sau lưng hắn.
Nhìn thấy bốn người đi vào, Tiêu Thiết Ưng gật gù nói:
- Sở Ly, đã khỏi hẳn chưa?
Sở Ly ôm quyền một cái.
- Các ngươi cũng xem một chút đi, tên này đã thi triển vài loại võ công.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Thế nhưng lại không tìm ra được đối phương dùng loại võ công gì.
Tiêu Kỳ gật đầu. Ngồi xổm xuống dưới một bộ thi thể lại lật xem vết thương là một vết quyền ấn đen kịt ở trước ngực.
Sở Ly không nhúc nhích, quét mắt qua vài lần có thể nhìn thấy rõ ràng thương thế của bảy người, ở trong đầu hắn bắt đầu mô phỏng chiêu số của hung thủ lại suy đoán nội tình của những võ công này.
Mỗi khi Thiên Linh thụ tăng trưởng thêm một vòng tuổi, uy lực càng mạnh hơn một phần, thu nạp linh khí thiên địa càng nhiều hơn, không khí ở trong tiểu viện trở nên trong lành, linh khí càng dồi dào, linh thảo lại càng mọc nhanh hơn, ở trong tiểu viện càng ngày càng thoải mái.
Sáng sớm, Sở Ly luyện công xong, Tuyết Lăng đã bưng điểm tâm lên cho hắn.
Hai người ngồi vào bên trong tiểu đình ăn cơm, bốn món ăn một món canh, sắc và hương vị rất đầy đủ.
- Công tử rất kỳ quái đó. Hai ngày nay ta luyện công có tiến bộ rất nhanh.
Tuyết Lăng mặc một bộ y sam màu trắng, khí chất càng ngày càng lạnh lẽo, khí chất này càng ngày càng giống Tiêu Kỳ chỉ có điều ít đi một phần thanh xuân thêm một phần lạnh lẽo.
- Ừm.
Sở Ly hững hờ uống một hớp rượu.
- Là do ta bỗng nhiên khai khiếu sao?
Tuyết Lăng nghiêng đầu qua nhìn hắn:
- Là do lĩnh ngộ đối với Thái Âm quyết càng sâu hơn hay sao?
Sở Ly cười cười.
Tuyết Lăng xẵng giọng:
- Rốt cuộc là tại sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Không biết.
Tuyết Lăng lắc đầu:
- Cảm giác vô cùng tốt giống như ngũ quan càng ngày càng nhạy cảm, không khí càng thêm trong sạch, nội lực càng tinh khiết, không có chỗ nào không phù hợp vì lẽ đó tiến cảnh đã trở nên càng nhanh hơn.
Sở Ly cười nói:
- Là bởi vì Thiên Linh thụ.
- Thiên Linh thụ?
Tuyết Lăng quay đầu nhìn về phía Thiên Linh thụ đã cao lớn thêm một đoạn:
- Bởi vì nó sao?
Sở Ly nói:
- Đây chính là chỗ huyền diệu của Thiên Linh thụ.
- Như vậy chẳng phải nói, chỉ cần ở bên cạnh Thiên Linh thụ thì tiến cảnh võ công sẽ nhanh hơn người khác sao?
- Ừm.
- Thiên Linh thụ này rất ghê gớm thật đó!
- Vì lẽ đó ngươi nên im lặng, ăn cơm thật ngon đi.
- Như vậy bên Quan Tinh lâu kia cũng như thế sao?
- Hiệu quả bớt đi một chút nhưng cũng có tăng lên.
- Chúng ta nhận được chỗ tốt lớn nhất sao?
Tuyết Lăng mặt mày hớn hở như hoa tươi tỏa sáng vô cùng xán lạn.
- Tiểu thư tu luyện đã đạt tới Cực cảnh, không cần Thiên Linh thụ gia trì nữa.
Sở Ly nói.
Tu vi Thiên Ngoại Thiên của Tiêu Kỳ đã viên mãn, dù làm thế nào đi nữa thì cũng tăng lên có hạn giống như chén đã đựng đủ nước dù có đổ thêm như thế nào thì cũng không thể nhét thêm được.
Vốn mình cũng sắp viên mãn, lần này Khô Vinh kinh tấn chức lên tầng thứ hai, thể chất càng mạnh mẽ giống như đổi cái chén nhỏ kia thành cái chén lớn. Tu vi lại có không gian tăng trưởng lớn hơn.
Hơn nữa hắn có Bạch Hổ luyện dương đồ cũng đang không ngừng tăng thể chất lên, cái chén đã trở nên càng lúc càng lớn cho nên lại trở thành nhất thời không được viên mãn.
Tuyết Lăng cười nói:
- Ta cũng phải nhanh chóng tăng tiến tu vi!
- Ý chí đáng khen, cố gắng lên.
Sở Ly gật gù, lại uống một chén rượu.
- Công tử, ta nghe Tưởng đại ca nói, trong Thê Lương thành xảy ra một án lớn.
Tay Tuyết Lăng cầm ấm ngọc, rót đầy chén ngọc trắng của hắn:
- Thành chủ bị người ta ám sát.
Sở Ly ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Tuyết Lăng thả ấm ngọc xuống rồi nói:
- Tưởng đại ca đã nhận nhiệm vụ đi điều tra. Không tra ra đầu mối gì chỉ biết là do một cao thủ Thiên Ngoại Thiên gây ra, ra tay rất gọn gàng, một đòn mất mạng. Sáu tên hộ vệ cũng đều bị người này giết.
- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên...
Sở Ly cau mày.
Cao thủ Thiên Ngoại Thiên là cao thủ đỉnh cao nhất ở đương đại có thể trở thành chưởng môn một tông một phái trong võ lâm, vào triều đình sẽ là cung phụng cấm cung hoặc là cung phụng phủ Quốc Công.
Cao thủ tuyệt đỉnh như vậy muốn giết người rất dễ dàng giống như uống nước ăn cơm vậy.
Bờ môi đỏ của Tuyết Lăng nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc và phẫn nộ, nàng rất căm hận người như thế bởi vì cũng chính như vậy mà phụ thân nàng mới mất mạng.
Sở Ly nói:
- Trong phủ sắp xếp như thế nào?
- Đám người Tưởng đại ca đã mang người đến trong phủ muốn các cung phụng tự mình khám nghiệm vết thương.
Tuyết Lăng nhíu mày nói:
- Công tử, không bằng người nhanh tới đó mà xem đi?
Sở Ly gật đầu:
- Nhìn một chút cũng tốt.
Tuyết Lăng tươi cười nói:
- Tuyệt đối không thể bỏ qua cho hung thủ!
Sở Ly gật gù.
Giết mệnh quan triều đình, đây chính là tội chết. Nếu không thể khiến cho hung thủ đền tội như vậy sẽ mất đi sự uy hiếp đối với võ lâm mà phủ Quốc Công không phá án được, hoàng thất sẽ phái người tới đây nói chung nhất định phải bắt được hung thủ.
Sở Ly mới vừa ăn điểm tâm xong, Tiêu Kỳ và Tô Như đã đi đến. Thời gian dùng cơm đều cố định cho nên các nàng có thể tới đây đúng lúc.
Tiêu Kỳ mặc y phục như tuyết, ánh mắt lạnh lẽo:
- Ngươi đã nghe nói vụ án kia chưa?
Sở Ly nói:
- Thành chủ Thê Lương thành bị giết sao?
- Đi thôi, đi tới đó xem với ta.
Tiêu Kỳ nói:
- Phải tìm ra được tên kia.
- Sao cao thủ Thiên Ngoại Thiên lại làm như vậy chứ?
Sở Ly than thở:
- Tự cao mình vô địch hay là huyết hải thâm cừu khiến cho người ta khó hiểu thật đó.
- Người trong võ lâm huyết tính rất mạnh dễ bị kích động.
Tiêu Kỳ nói:
- Đầu nóng lên chuyện gì cũng có thể làm được... Vì lẽ đó, chỉ cần có đủ uy hiếp khiến cho bọn họ kiêng dè là được nhất định phải tìm được hung thủ.
Hai người đi ra khỏi tiểu viện, Tô Như và Tuyết Lăng đi ở phía sau.
- Bên Nhị tiểu thư thuyết phục ra sao rồi?
Sở Ly hững hờ hỏi một câu.
Bốn người xuyên qua rừng cây, bước lên thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng rời đi như một chiếc lá trên mặt hồ.
Mặt hồ trong trẻo sóng nước lập lòe, gió thổi qua hồ giống như là gió lướt nhẹ qua mặt vậy.
Sở Ly và Tiêu Kỳ ở đầu thuyền, Tô Như và Tuyết Lăng đứng ở một đầu khác.
- Không.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Chỉ có điều sẽ thuyết phục được đại ca cũng đồng ý để ngươi đi theo tỷ ấy.
- Đại công tử đồng ý để cho nhị tiểu thư gả vào An vương phủ sao?
- Không đồng ý thì phải làm thế nào chứ?
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói:
- Nhị tỷ đã lén lút phái người đi tới An vương phủ có lẽ người của An vương phủ rất nhanh sẽ chạy tới!
Sở Ly lắc đầu thở dài.
Tiêu Kỳ nói:
- Ai cũng không ép được nhị tỷ, từ nhỏ đã như vậy rồi cho nên chúng ta cũng đã quen.
Sở Ly cau mày nói:
- Đại công tử còn có sắp xếp gì nữa không?
- Đại ca biết ngươi sẽ qua đó cho nên cũng bớt lo hơn, sẽ phái thêm một số thị nữ qua đó hơn nữa còn có mấy tên hộ vệ nữa.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Kỳ thực hộ vệ cũng không có tác dụng gì cả.
Sở Ly nói:
- Hộ vệ Thiên Ngoại Thiên sao?
- Không thể.
Tiêu Kỳ nói:
- Nhị tỷ sẽ không đồng ý, huống hồ hộ vệ của vương phủ cũng đủ mạnh dù đấu như thế nào đi nữa cũng không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng.
Có phủ Quốc Công làm chỗ dựa, tranh đấu hậu cung mạnh tới đâu đi nữa thì cũng sẽ không đả thương tới tính mạng bằng không chắc chắn phủ Quốc Công sẽ không bỏ qua, khó tránh khỏi kết cục là ngọc đá cùng nát.
Hộ vệ Thiên Ngoại Thiên là trụ cột so với việc đặt ở trong vương phủ còn không bằng để ở lại phủ Quốc Công, bây giờ phủ Quốc Công đang suy yếu, hộ vệ Thiên Ngoại Thiên đã là giật gấu vá vai rồi.
Sở Ly đăm chiêu gật gù.
- Nếu như ngươi tiến vào vương phủ cũng phải chú ý đúng mực.
Tiêu Kỳ nói:
- Không thể gây ra tổn thương liên quan tới tính mạng.
Sở Ly nói:
- Nếu như không nói được nhị tiểu thư thì phải làm sao bây giờ?
- Ta có biện pháp, ngươi không cần phải lo lắng.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ta sẽ làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.
Sở Ly bật cười:
- Tiểu thư, thế nhưng ta không muốn đi.
Tiêu Kỳ nhìn về phía xa xa, không nói thêm gì nữa.
Sở Ly bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Thuyền nhỏ cập bến Diễn Võ điện, mọi người bước lên trường luyện võ, ánh mắt của đám người chung quanh liên tục nhìn sang.
Một màn kinh thiên động địa, sấm sét đánh xuống bọn họ sẽ vĩnh viễn không quên.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Sở Ly đối kháng với thiên lôi bị một đạo sấm sét nhỏ đánh trúng mà ngã xuống. Không nghĩ tới nhanh như vậy đối phương đã sinh long hoạt hổ, quả thực không hổ là nhân vật huyền thoại, mạng rất lớn.
Tiêu Kỳ không đi theo đường mà chúng hộ vệ tránh ra mà đi dọc theo một đường bên cạnh luyện võ trường, đi tới một toà cung điện bên cạnh Diễn Võ đại điện.
Bầu không khí trong đại điện trầm lắng, trên đất có bảy bộ thi thể có bốn lão giả đang xem xét, khi thì cau mày, khi thì thảo luận vài câu cùng những người ở bên cạnh.
Tiêu Thiết Ưng chắp tay đứng ở một bên, sắc mặt nghiêm túc, Lâm Toàn đứng ở sau lưng hắn.
Nhìn thấy bốn người đi vào, Tiêu Thiết Ưng gật gù nói:
- Sở Ly, đã khỏi hẳn chưa?
Sở Ly ôm quyền một cái.
- Các ngươi cũng xem một chút đi, tên này đã thi triển vài loại võ công.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Thế nhưng lại không tìm ra được đối phương dùng loại võ công gì.
Tiêu Kỳ gật đầu. Ngồi xổm xuống dưới một bộ thi thể lại lật xem vết thương là một vết quyền ấn đen kịt ở trước ngực.
Sở Ly không nhúc nhích, quét mắt qua vài lần có thể nhìn thấy rõ ràng thương thế của bảy người, ở trong đầu hắn bắt đầu mô phỏng chiêu số của hung thủ lại suy đoán nội tình của những võ công này.
Tác giả :
Tiêu Thư