Bạch Bào Tổng Quản
Chương 173: Của hồi môn
Sau khi Sở Ly trở lại tiểu viện, lại bắt đầu thử nghiệm uy lực của tầng thứ hai Khô Vinh kinh.
Hắn lấy vinh khí thúc giục một gốc cây Tùng nhỏ trong rừng cây, một canh giờ qua đi, cây Tùng nhỏ này mọc thêm ra một vòng tuổi, tăng thêm một vòng.
Sở Ly rất kinh ngạc, không nghĩ tới vinh khí lại có uy lực như thế.
Nói như vậy, một canh giờ bù đắp được một năm, mười canh giờ là mười năm, một trăm canh giờ là một trăm năm, uy lực như thế để thúc giục linh thảo quý giá, thu hoạch sẽ to lớn tới cỡ nào chứ? Quả nhiên không hổ là Khô Vinh kinh!
Dược lực của linh thảo thường thường sẽ tương quan với năm tháng, càng lâu dài thì dược lực càng mạnh, giống như một gốc linh thảo vậy, mười năm và trăm năm khác nhau rất lớn, chẳng khác nào cách nhau một trời một vực vậy.
Hắn quyết định ẩn giấu bản lĩnh này, bảo mật tuyệt đối, không cho người bên ngoài biết được.
Dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích quá to lớn, khó tránh khỏi sẽ nổi lên một trận phong ba. Việc cấp bách hiện tại vẫn là đi học y thuật, học tập luyện đan, mình có linh thảo dược lực mạnh mẽ, muốn chế thành linh đan quý giá, sử dụng lặng lẽ không một tiếng động, thần không biết quỷ không hay. Chỉ cần vừa suy nghĩ một chút đã cảm thấy sảng khoái không thể nói thành lời, kích động khó nhịn.
Buổi trưa, Tuyết Lăng làm mười mấy món ăn, bàn đá ở trong đình nhỏ bị đặt đầy thức ăn, cho dù màu sắc hương vị đầy đủ, thế nhưng hai người cũng không thể nào ăn hết được.
Sở Ly biết nàng cao hứng, cho nên cũng không lắm miệng làm nàng mất hứng, trái lại còn khích lệ vài câu, còn đề nghị uống một hai chén rượu, để an ủi nàng.
Vừa ăn xong cơm, Tiêu Kỳ mặc một bộ y phục màu trắng đẩy cửa đi vào, phía sau là Tô Như mặc y sam màu vàng, xinh đẹp tuyệt trần, rất hợp lòng người.
Vừa vào đến đình nhỏ, Tô Như đã mở miệng cười nói:
- Sở Ly, chúc mừng ngươi, thị vệ nhị phẩm!
Sở Ly nhìn về phía Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ mặc y phục màu trắng không chút tì vết, sắc mặt như bạch ngọc, nàng tao nhã ngồi vào phía đối diện hắn rồi gật đầu nói:
- Lần này ngươi có công cứu Nhị tỷ, tấn thăng lên làm thị vệ nhị phẩm.
Sở Ly cười nói:
- Lần tấn phẩm này cũng quá dễ dàng nhỉ?
Tam phẩm tấn thăng lên làm nhị phẩm, nếu không phải lập kỳ công thì sẽ không thể. Tuy rằng hắn cứu mạng của Tiêu Thi, thế nhưng còn không đạt tới tư cách nhị phẩm.
Tiêu Kỳ nói:
- Chuyện lần này là ngươi chủ động liều mình cứu giúp, có thể ngoại lệ tấn phẩm... Tiểu Như, ngươi và Tuyết Lăng đi làm chút điểm tâm đi.
- Vâng.
Tô Như kéo Tuyết Lăng rời khỏi đình nhỏ.
Sở Ly nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kỳ.
Từ trong tay áo, Tiêu Kỳ lấy ra một tấm danh sách rồi đưa cho Sở Ly:
- Đây là nội ứng ở phủ Nhân Quốc Công, ngươi xem một chút đi.
Sở Ly cau mày:
- Tiểu thư muốn lập tức ra tay sao?
Tiêu Kỳ nói:
- Trong vòng một tháng.
- Gấp như thế sao?
Sở Ly tiếp nhận danh sách, lại ghi nhớ những thứ ghi bên trên vào trong đầu.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Cơ hội hiếm có.
Sở Ly hiểu rõ gật gù.
Quả thực nàng không muốn khiến cho người ra hoài nghi khi tiến vào Tuyết Nguyệt hiên, cho nên quả thực cần một cơ hội đặc biệt. Không thể nhập môn từ đầu, từ đệ tử nhập môn đi lên, như vậy quá mất thời gian.
Tay Sở Ly nhẹ nhàng run lên, tờ danh sách hóa thành bột phấn, một cơn gió thổi tới, bụi phấn bay đi.
Tiêu Kỳ nói:
- Chuyện liên quan tới nội ứng, sau này sẽ do ngươi phụ trách, trực tiếp bẩm báo cho đại ca là được, cũng có quyền lực tuỳ cơ ứng biến.
- Ta sẽ dụng tâm đi làm chuyện này.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ thở dài:
- Ngươi có biết không, Nhị tỷ và An vương có hôn ước ở với nhau.
Nàng có chút bận tâm nhìn phản ứng của Sở Ly, ngộ nhỡ một mảnh si tình với Nhị tỷ, tình căn thâm chủng, sợ rằng sau khi biết tin tức này sẽ phẫn hận, từ yêu thành hận quá dễ dàng.
Sở Ly nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn có Đại Viên Kính Trí. Lúc trước gặp lại đám người Tiêu Thiết Ưng thì đã thấy tâm tư của Tiêu Thi rồi.
Tiêu Thi muốn gả vào An vương phủ, trở thành An vương phi. Muốn tìm kiếm một tia cơ hội thở lấy hơi cho phủ Quốc Công, không bị hoàng thất chèn ép, phủ Nhân Quốc Công cũng không tiếp tục trắng trợn công kích không chút kiêng dè như trước nữa.
Sở Ly không tỏ rõ ý kiến với suy nghĩ này của nàng.
Tính cách của Tiêu Thi tuyệt nhiên không giống Tiêu Kỳ, có khả năng vẫn là do bị bệnh quấy nhiễu. Cho nên thờ ơ đối với sinh mạng của nàng, cũng thờ ơ đối với chính mình.
Nàng tự biết nếu không sinh ra ở phủ Quốc Công, e rằng nàng sẽ sống không quá mười tuổi. Đại ca và tam muội tứ đệ vì kéo dài tính mạng của nàng cho nên đã tiêu hao không biết bao nhiêu tâm lực, trường sinh thảo không dễ tìm đến như vậy. Vì đó mà phủ Quốc Công đã tiêu tốn nhân lực vật lực khổng lồ.
Sau khi thân thể nàng được chữa khỏi. Thứ nàng nghĩ tới không phải là mình hưởng thụ sinh hoạt, hưởng thụ vẻ đẹp của thanh xuân, mà là vận mệnh của phủ Quốc Công, muốn dùng thân thể của chính mình để trợ giú phủ Quốc Công một chút sức lực.
Tiêu Kỳ nhíu mày, lắc đầu một cái, nói:
- Nhị tỷ muốn gả vào An vương phủ.
Nàng biết cá tính của Nhị tỷ. Nói là làm, đại ca không cưỡng ép được nàng, cuối cùng vẫn sẽ để mặc cho nàng làm mọi chuyện.
Sở Ly nói:
- Chung quy Nhị tiểu thư vẫn phải lập gia đình, gả cho An vương cũng coi như là tốt.
Trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Bây giờ hoàng thất có mấy vị hoàng tử hắn vẫn biết rõ, danh tiếng của An vương xưa nay không tồi, rất được Thanh Lưu tôn sùng, tài hoa thi thư của hắn hơn người, là hạt giống tốt đọc sách, chủ trì chỉnh lý mấy quyển văn điển, có người nói tính cách hắn thiên về văn nhân, tính khí vô cùng tốt.
Tuy rằng đã bốn mươi tuổi, nhưng không tính là già, xem như là tráng niên, huống hồ lớn tuổi một ít thì cũng sẽ biết thương tiếc người khác. Tính ra cũng coi như là lương phối.
Sở Ly rất yêu thích khuôn mặt đẹp của Tiêu Thi, chỉ có thể coi là thưởng thức đối với nàng. Chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, có Khô Vinh kinh, còn có tư tâm của mình cho nên hắn mới làm ra cử chỉ theo người ngoài thấy là liều mình cứu người, nếu như không có Khô Vinh kinh, tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ làm những chuyện này.
Tuy rằng khuôn mặt của Tiêu Thi đẹp, thế nhưng người hắn yêu thích là Tiêu Kỳ.
Nhưng mỹ nhân như Tiêu Thi, đệ nhất mỹ nhân Đại quý lại phải gả cho người khác, hắn vẫn còn có chút phiền muộn và không thoải mái, đây là bản tính của nam nhân.
Tiêu Kỳ yên lặng nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ mình đã nhìn thấu tâm tư của hắn:
- Ngươi đối với Nhị tỷ...
Sở Ly nói:
- Ta không có ý đồ không an phận đối với Nhị tiểu thư!
- Thật sao?
Tiêu Kỳ nheo mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Nhị tiểu thư mắt cao hơn đầu, cho dù ta có tâm cũng vô dụng!
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Xem ra vẫn là có ý.
Sở Ly buông tay cười nói:
- Nhị tiểu thư có thể gả cho An vương cũng xem như là tốt.
- Giữa phủ Quốc Công và hoàng thất ân oán dây dưa, một lời khó nói hết.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Những phủ đệ khác sẽ không ôn hòa giống như phủ chúng ta, sẽ khó tránh khỏi minh tranh ám đấu, lại có Trắc phi ở đó, nàng ta sẽ không hài lòng.
Sở Ly nói:
- Quan trọng vẫn phải xem Nhị tiểu thư nghĩ như thế nào.
- Tính tình của Nhị tỷ như vậy, cuối cùng sẽ gả vào đó.
Tiêu Kỳ nhíu mày thở dài:
- Ta thực sự không yên lòng.
Sở Ly cười cười, lẳng lặng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ lập lòe:
- Sở Ly, nếu như Nhị tỷ thực sự tiến vào An vương phủ, ngươi phải đi theo.
Sở Ly ngẩn ra, lập tức bật cười:
- Tiểu thư, ta là nam nhân!
- Không ngại.
Tiêu Kỳ nói:
- Vương phủ không phải là hoàng cung, thị vệ thiếp thân có thể đi theo vào phủ... Cũng chỉ có ngươi ở bên người Nhị tỷ thì ta mới yên tâm.
- Tiểu thư, vậy còn ngươi...
Sở Ly cau mày.
Tiêu Kỳ nói:
- Ta sẽ ngây ngốc ở trong Tuyết Nguyệt hiên mấy năm, thậm chí là mười mấy năm, cho dù ngươi ở trong phủ thì chúng ta cũng rất khó gặp mặt được.
Sở Ly trầm ngâm không nói.
Tiêu Kỳ nói:
- Bây giờ ngăn cản không được, trước tiên ngươi cứ đi cùng Nhị tỷ, đợi tỷ đứng vững gót chân, ngươi lại trở về... Bản thân tỷ ấy chỉ có một mình, lại không tâm cơ thủ đoạn gì cả, vừa vào vương phủ nhất định sẽ bị bắt nạt, ta thực sự không yên lòng!
Sở Ly cau mày không nói, có chút không tình nguyện.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Muốn ta cầu xin ngươi sao?
- Ài...
Sở Ly lắc đầu thở dài:
- Mà thôi, nếu tiểu thư đã dặn dò, ta chỉ có thể đi làm.
Tiêu Kỳ nở nụ cười, chẳng khác nào tuyết tan chảy, toàn bộ đình nhỏ trở nên sáng ngời.
Sở Ly miễn cưỡng dời ánh mắt đi chỗ khác, không để cho mình thất thố:
- Khi nào Nhị tiểu thư sẽ gả vào An vương phủ?
- Tỷ ấy đã hạ quyết tâm, đại ca không ngăn được, có lẽ rất nhanh bên An vương phủ sẽ thu được tin tức tỷ ấy khôi phục khỏe mạnh.
Tiêu Kỳ nói:
- Không tốn bao nhiêu thời gian, có khả năng sẽ tới đề thân.
- Chỉ là không biết Nhị tiểu thư có đồng ý hay không.
- Ta sẽ thuyết phục Nhị tỷ.
- Bên tiểu thư không cần hỗ trợ sao?
Sở Ly nói:
- Vừa mới vào Tuyết Nguyệt hiên cũng không dễ dàng.
- Tất cả đệ tử đích truyền của Tuyết Nguyệt hiên đều là nữ nhân.
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi không giúp được gì... Tiểu Như sẽ cùng đi theo ta, ngộ nhỡ thực sự có chuyện thì ta sẽ để nàng đi tìm ngươi.
- Hai người các ngươi đi cùng nhau...
- Không sao, không ai nhận ra được.
Sở Ly gật gù không nói thêm gì nữa.
Hắn lấy vinh khí thúc giục một gốc cây Tùng nhỏ trong rừng cây, một canh giờ qua đi, cây Tùng nhỏ này mọc thêm ra một vòng tuổi, tăng thêm một vòng.
Sở Ly rất kinh ngạc, không nghĩ tới vinh khí lại có uy lực như thế.
Nói như vậy, một canh giờ bù đắp được một năm, mười canh giờ là mười năm, một trăm canh giờ là một trăm năm, uy lực như thế để thúc giục linh thảo quý giá, thu hoạch sẽ to lớn tới cỡ nào chứ? Quả nhiên không hổ là Khô Vinh kinh!
Dược lực của linh thảo thường thường sẽ tương quan với năm tháng, càng lâu dài thì dược lực càng mạnh, giống như một gốc linh thảo vậy, mười năm và trăm năm khác nhau rất lớn, chẳng khác nào cách nhau một trời một vực vậy.
Hắn quyết định ẩn giấu bản lĩnh này, bảo mật tuyệt đối, không cho người bên ngoài biết được.
Dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích quá to lớn, khó tránh khỏi sẽ nổi lên một trận phong ba. Việc cấp bách hiện tại vẫn là đi học y thuật, học tập luyện đan, mình có linh thảo dược lực mạnh mẽ, muốn chế thành linh đan quý giá, sử dụng lặng lẽ không một tiếng động, thần không biết quỷ không hay. Chỉ cần vừa suy nghĩ một chút đã cảm thấy sảng khoái không thể nói thành lời, kích động khó nhịn.
Buổi trưa, Tuyết Lăng làm mười mấy món ăn, bàn đá ở trong đình nhỏ bị đặt đầy thức ăn, cho dù màu sắc hương vị đầy đủ, thế nhưng hai người cũng không thể nào ăn hết được.
Sở Ly biết nàng cao hứng, cho nên cũng không lắm miệng làm nàng mất hứng, trái lại còn khích lệ vài câu, còn đề nghị uống một hai chén rượu, để an ủi nàng.
Vừa ăn xong cơm, Tiêu Kỳ mặc một bộ y phục màu trắng đẩy cửa đi vào, phía sau là Tô Như mặc y sam màu vàng, xinh đẹp tuyệt trần, rất hợp lòng người.
Vừa vào đến đình nhỏ, Tô Như đã mở miệng cười nói:
- Sở Ly, chúc mừng ngươi, thị vệ nhị phẩm!
Sở Ly nhìn về phía Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ mặc y phục màu trắng không chút tì vết, sắc mặt như bạch ngọc, nàng tao nhã ngồi vào phía đối diện hắn rồi gật đầu nói:
- Lần này ngươi có công cứu Nhị tỷ, tấn thăng lên làm thị vệ nhị phẩm.
Sở Ly cười nói:
- Lần tấn phẩm này cũng quá dễ dàng nhỉ?
Tam phẩm tấn thăng lên làm nhị phẩm, nếu không phải lập kỳ công thì sẽ không thể. Tuy rằng hắn cứu mạng của Tiêu Thi, thế nhưng còn không đạt tới tư cách nhị phẩm.
Tiêu Kỳ nói:
- Chuyện lần này là ngươi chủ động liều mình cứu giúp, có thể ngoại lệ tấn phẩm... Tiểu Như, ngươi và Tuyết Lăng đi làm chút điểm tâm đi.
- Vâng.
Tô Như kéo Tuyết Lăng rời khỏi đình nhỏ.
Sở Ly nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Kỳ.
Từ trong tay áo, Tiêu Kỳ lấy ra một tấm danh sách rồi đưa cho Sở Ly:
- Đây là nội ứng ở phủ Nhân Quốc Công, ngươi xem một chút đi.
Sở Ly cau mày:
- Tiểu thư muốn lập tức ra tay sao?
Tiêu Kỳ nói:
- Trong vòng một tháng.
- Gấp như thế sao?
Sở Ly tiếp nhận danh sách, lại ghi nhớ những thứ ghi bên trên vào trong đầu.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Cơ hội hiếm có.
Sở Ly hiểu rõ gật gù.
Quả thực nàng không muốn khiến cho người ra hoài nghi khi tiến vào Tuyết Nguyệt hiên, cho nên quả thực cần một cơ hội đặc biệt. Không thể nhập môn từ đầu, từ đệ tử nhập môn đi lên, như vậy quá mất thời gian.
Tay Sở Ly nhẹ nhàng run lên, tờ danh sách hóa thành bột phấn, một cơn gió thổi tới, bụi phấn bay đi.
Tiêu Kỳ nói:
- Chuyện liên quan tới nội ứng, sau này sẽ do ngươi phụ trách, trực tiếp bẩm báo cho đại ca là được, cũng có quyền lực tuỳ cơ ứng biến.
- Ta sẽ dụng tâm đi làm chuyện này.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ thở dài:
- Ngươi có biết không, Nhị tỷ và An vương có hôn ước ở với nhau.
Nàng có chút bận tâm nhìn phản ứng của Sở Ly, ngộ nhỡ một mảnh si tình với Nhị tỷ, tình căn thâm chủng, sợ rằng sau khi biết tin tức này sẽ phẫn hận, từ yêu thành hận quá dễ dàng.
Sở Ly nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn có Đại Viên Kính Trí. Lúc trước gặp lại đám người Tiêu Thiết Ưng thì đã thấy tâm tư của Tiêu Thi rồi.
Tiêu Thi muốn gả vào An vương phủ, trở thành An vương phi. Muốn tìm kiếm một tia cơ hội thở lấy hơi cho phủ Quốc Công, không bị hoàng thất chèn ép, phủ Nhân Quốc Công cũng không tiếp tục trắng trợn công kích không chút kiêng dè như trước nữa.
Sở Ly không tỏ rõ ý kiến với suy nghĩ này của nàng.
Tính cách của Tiêu Thi tuyệt nhiên không giống Tiêu Kỳ, có khả năng vẫn là do bị bệnh quấy nhiễu. Cho nên thờ ơ đối với sinh mạng của nàng, cũng thờ ơ đối với chính mình.
Nàng tự biết nếu không sinh ra ở phủ Quốc Công, e rằng nàng sẽ sống không quá mười tuổi. Đại ca và tam muội tứ đệ vì kéo dài tính mạng của nàng cho nên đã tiêu hao không biết bao nhiêu tâm lực, trường sinh thảo không dễ tìm đến như vậy. Vì đó mà phủ Quốc Công đã tiêu tốn nhân lực vật lực khổng lồ.
Sau khi thân thể nàng được chữa khỏi. Thứ nàng nghĩ tới không phải là mình hưởng thụ sinh hoạt, hưởng thụ vẻ đẹp của thanh xuân, mà là vận mệnh của phủ Quốc Công, muốn dùng thân thể của chính mình để trợ giú phủ Quốc Công một chút sức lực.
Tiêu Kỳ nhíu mày, lắc đầu một cái, nói:
- Nhị tỷ muốn gả vào An vương phủ.
Nàng biết cá tính của Nhị tỷ. Nói là làm, đại ca không cưỡng ép được nàng, cuối cùng vẫn sẽ để mặc cho nàng làm mọi chuyện.
Sở Ly nói:
- Chung quy Nhị tiểu thư vẫn phải lập gia đình, gả cho An vương cũng coi như là tốt.
Trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Bây giờ hoàng thất có mấy vị hoàng tử hắn vẫn biết rõ, danh tiếng của An vương xưa nay không tồi, rất được Thanh Lưu tôn sùng, tài hoa thi thư của hắn hơn người, là hạt giống tốt đọc sách, chủ trì chỉnh lý mấy quyển văn điển, có người nói tính cách hắn thiên về văn nhân, tính khí vô cùng tốt.
Tuy rằng đã bốn mươi tuổi, nhưng không tính là già, xem như là tráng niên, huống hồ lớn tuổi một ít thì cũng sẽ biết thương tiếc người khác. Tính ra cũng coi như là lương phối.
Sở Ly rất yêu thích khuôn mặt đẹp của Tiêu Thi, chỉ có thể coi là thưởng thức đối với nàng. Chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, có Khô Vinh kinh, còn có tư tâm của mình cho nên hắn mới làm ra cử chỉ theo người ngoài thấy là liều mình cứu người, nếu như không có Khô Vinh kinh, tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ làm những chuyện này.
Tuy rằng khuôn mặt của Tiêu Thi đẹp, thế nhưng người hắn yêu thích là Tiêu Kỳ.
Nhưng mỹ nhân như Tiêu Thi, đệ nhất mỹ nhân Đại quý lại phải gả cho người khác, hắn vẫn còn có chút phiền muộn và không thoải mái, đây là bản tính của nam nhân.
Tiêu Kỳ yên lặng nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ mình đã nhìn thấu tâm tư của hắn:
- Ngươi đối với Nhị tỷ...
Sở Ly nói:
- Ta không có ý đồ không an phận đối với Nhị tiểu thư!
- Thật sao?
Tiêu Kỳ nheo mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Nhị tiểu thư mắt cao hơn đầu, cho dù ta có tâm cũng vô dụng!
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Xem ra vẫn là có ý.
Sở Ly buông tay cười nói:
- Nhị tiểu thư có thể gả cho An vương cũng xem như là tốt.
- Giữa phủ Quốc Công và hoàng thất ân oán dây dưa, một lời khó nói hết.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Những phủ đệ khác sẽ không ôn hòa giống như phủ chúng ta, sẽ khó tránh khỏi minh tranh ám đấu, lại có Trắc phi ở đó, nàng ta sẽ không hài lòng.
Sở Ly nói:
- Quan trọng vẫn phải xem Nhị tiểu thư nghĩ như thế nào.
- Tính tình của Nhị tỷ như vậy, cuối cùng sẽ gả vào đó.
Tiêu Kỳ nhíu mày thở dài:
- Ta thực sự không yên lòng.
Sở Ly cười cười, lẳng lặng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ lập lòe:
- Sở Ly, nếu như Nhị tỷ thực sự tiến vào An vương phủ, ngươi phải đi theo.
Sở Ly ngẩn ra, lập tức bật cười:
- Tiểu thư, ta là nam nhân!
- Không ngại.
Tiêu Kỳ nói:
- Vương phủ không phải là hoàng cung, thị vệ thiếp thân có thể đi theo vào phủ... Cũng chỉ có ngươi ở bên người Nhị tỷ thì ta mới yên tâm.
- Tiểu thư, vậy còn ngươi...
Sở Ly cau mày.
Tiêu Kỳ nói:
- Ta sẽ ngây ngốc ở trong Tuyết Nguyệt hiên mấy năm, thậm chí là mười mấy năm, cho dù ngươi ở trong phủ thì chúng ta cũng rất khó gặp mặt được.
Sở Ly trầm ngâm không nói.
Tiêu Kỳ nói:
- Bây giờ ngăn cản không được, trước tiên ngươi cứ đi cùng Nhị tỷ, đợi tỷ đứng vững gót chân, ngươi lại trở về... Bản thân tỷ ấy chỉ có một mình, lại không tâm cơ thủ đoạn gì cả, vừa vào vương phủ nhất định sẽ bị bắt nạt, ta thực sự không yên lòng!
Sở Ly cau mày không nói, có chút không tình nguyện.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Muốn ta cầu xin ngươi sao?
- Ài...
Sở Ly lắc đầu thở dài:
- Mà thôi, nếu tiểu thư đã dặn dò, ta chỉ có thể đi làm.
Tiêu Kỳ nở nụ cười, chẳng khác nào tuyết tan chảy, toàn bộ đình nhỏ trở nên sáng ngời.
Sở Ly miễn cưỡng dời ánh mắt đi chỗ khác, không để cho mình thất thố:
- Khi nào Nhị tiểu thư sẽ gả vào An vương phủ?
- Tỷ ấy đã hạ quyết tâm, đại ca không ngăn được, có lẽ rất nhanh bên An vương phủ sẽ thu được tin tức tỷ ấy khôi phục khỏe mạnh.
Tiêu Kỳ nói:
- Không tốn bao nhiêu thời gian, có khả năng sẽ tới đề thân.
- Chỉ là không biết Nhị tiểu thư có đồng ý hay không.
- Ta sẽ thuyết phục Nhị tỷ.
- Bên tiểu thư không cần hỗ trợ sao?
Sở Ly nói:
- Vừa mới vào Tuyết Nguyệt hiên cũng không dễ dàng.
- Tất cả đệ tử đích truyền của Tuyết Nguyệt hiên đều là nữ nhân.
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi không giúp được gì... Tiểu Như sẽ cùng đi theo ta, ngộ nhỡ thực sự có chuyện thì ta sẽ để nàng đi tìm ngươi.
- Hai người các ngươi đi cùng nhau...
- Không sao, không ai nhận ra được.
Sở Ly gật gù không nói thêm gì nữa.
Tác giả :
Tiêu Thư