Bạc Vụ
Chương 65
Trái tim vẫn luôn treo ngược của Quý Vũ thời tựa hồ đã hoàn toàn bình ổn lại sau khi nhìn thấy Tống Tình Lam.
Cảm giác một lần nữa ở chung với đồng đội thật sự quá tuyệt vời, Quý Vũ Thời suýt chút nữa đã quên mất mình đã từng thích hành động một mình biết bao nhiêu.
"Tống đội?" Lưng Quý Vũ Thời bị đụng tới phát đau nhưng không hề cảm thấy tức giận: "Tôi vẫn luôn... ở đây mà?"
Không phải Tống Tình Lam, mà là Tống đội.
Giọng nói không tính là quá thân thiện, nhưng nếu là người đủ hiểu Quý Vũ Thời thì có thể nhận ra cậu thật sự rất vui khi gặp lại đồng đội.
Bị ấn vào tường, Quý Vũ Thời tạm thời không giãy giụa, cậu đáp lại câu hỏi, sau đó mới quan tâm tới dáng vẻ bên ngoài của Tống Tình Lam: "Râu anh mọc dài luôn rồi!"
Giống như nhiệm vụ Chaos, Quý Vũ Thời vẫn sạch sẽ, mà Tống Tình Lam thì một thân lôi thôi nhếch nhác. Thiên Khung đại khái đã bố trí thời gian đặc biệt cho Tống Tình Lam, để anh vẫn luôn bày ra dáng vẻ tràn đầy nam tính của mình, mặc kệ anh có thích hay không.
Tống Tình Lam đã một khoảng thời gian không soi gương rồi, anh sầm mặt.
Ánh mắt trong suốt của Quý Vũ Thời chăm chú nhìn phần cằm Tống Tình Lam, khó hiểu: "Lẽ nào anh tới đây lâu lắm rồi à?"
Khoảng cách này làm Tống Tình Lam cảm nhận được nhiệt khí mà Quý Vũ Thời phun ra, ánh mắt chú ý tới phần cằm anh cũng thực rõ ràng.
Trái cổ Tống Tình Lam lăn lộn: "Tôi con mẹ nó đã chờ hơn một tuần rồi."
Nói những lời này xong, bàn tay nắm chặt đầu vai Quý Vũ Thời buông lỏng, người cũng lui lại vài bước.
"Quý cố vấn!"
Dáng dấp Tống Tình Lam rất cao, anh né qua một bên Quý Vũ Thời mới phát hiện theo sau Tống Tình Lam còn có hai người.
Một người cũng rất mừng rỡ khi gặp lại cậu, đồng dạng cũng mọc đầy râu, Đoàn Văn, còn người kia là----- một thanh niên trẻ tuổi cao gầy trắng nõn có đôi mắt đào hoa mặc đồng phục tác chiến màu đen cùng kiểu dáng, trên ngực là số 9.
Người nọ ưu nhã gật đầu với cậu: "Chào."
Quý Vũ Thời: "..."
Người này là------
Quý Vũ Thời biết người này là ai, đối với sự xuất hiện của đối phương cũng không kinh ngạc tới mức khó tin, Thiên Khung bắt cóc thủ hộ giả đang nhảy vọt để hoàn thành nhiệm vụ nhiều người này, cho dù tất cả thủ hộ giả xuất hiện ở đây cũng có khả năng.
Chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp mà thôi.
Quý Vũ Thời chỉ cảm thấy, tỷ lệ gặp gỡ của vị đội trưởng đội chín này với bọn họ có phải hơi cao một chút không?
Đối phương đơn giản chào hỏi với Quý Vũ Thời.
Làm người ta hít thở không thông chính là mặc dù tới từ tiểu đổi khác nhau nhưng vì cùng là thủ hộ giả của phân bộ Giang thành nên không quản là Tống Tình Lam hay Đoàn Văn, không ai có ý muốn giới thiệu đối phương.
Người nọ không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ đứng ở nơi đó, tùy ý Quý Vũ Thời quan sát.
Quý Vũ Thời không quen biết đối phương, hiểu biết duy nhất cũng tới từ Lý Thuần nhiệt tình muốn phổ cập kiến thức cho cậu, hơn phân nửa đều là nói xấu. Quý Vũ Thời cũng ngại nhìn tiếp, cũng không chắc chắn là mình có nên chào hỏi hay không.
May mắn Quý Vũ Thời còn chưa kịp khó xử thì Đoàn Văn đã đi tới vài bước chặn lại bóng người Lâm Tân Lan.
Đoàn Văn ầng ật nước mắt: "Quý vố vấn, cậu có biết vì bóng lưng cậu mà bọn tôi tìm kiếm cực khổ thế nào không hả?"
Loading...
Quý Vũ Thời: "Bóng lưng gì?"
Đoàn Văn nói: "Thật ra tôi không nhìn thấy, cụ thể thế nào tôi không nói rõ được. Cũng không biết là trong căn phòng nào, lúc bọn tôi từ một căn phòng đi sang căn phòng khác, Tống đội nói đã nhìn thấy cậu từ căn phòng đó đi ra ngoài. Tống đội gọi nhưng cậu không quay đầu lại, chờ bọn tôi đuổi theo thì đã không thấy tăm hơi cậu đâu nữa."
Quý Vũ Thời nghi hoặc: "Tôi chưa từng nghe ai gọi cả."
"Tôi đã đoán là cậu không nghe thấy mà." Đoàn Văn cảm thán: "Trí nhớ của cậu tốt như vậy, không nói tới giọng của người khác, giọng Tống đội cậu có thể không nhận ra sao? Tôi nghi là Tống đội nhìn nhầm rồi, nếu không sao cậu lại không quay đầu lại chứ?"
Thảo nào Tống Tình Lam lại nói là "cậu đã đi đâu vậy", lẽ nào bọn họ vẫn luôn tìm kiếm cậu?
Quý Vũ Thời giải thích: "Từ sau khi tới đây, tôi chỉ mới đi qua năm căn phòng mà thôi, là tính luôn cả căn phòng chúng ta đang ở."
Đoàn Văn kinh ngạc: "Chỉ có năm phòng?"
Lâu như vậy mà Quý Vũ Thời chỉ đi có năm phòng?"
Mọi người đều sửng sốt.
Tống Tình Lam nói: "Có phải giống như khe nứt không, tốc độ thời gian ở đây có vấn đề? Đối với bọn tôi thì đã trải qua một tuần nhưng với cậu thì chỉ mới một giờ?"
"Không hoàn toàn đúng." Quý Vũ Thời nói: "Những căn phòng trước cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cộng thêm thời gian ở cùng Lý Thuần, Thang Kỳ thì cũng không quá ba bốn tiếng."
Đoàn Văn: "Cậu gặp Thuần nhi với Thang Kỳ rồi à?!"
Quý Vũ Thời gật đầu: "Ừ, bọn tôi cùng tới Rubik. Sau khi bị tách ra khỏi bọn họ tôi đã gặp những thủ hộ giả khác, có một người tử vong trên đường vì nguyên nhân không rõ, bọn tôi bị vây trong căn phòng đó. Tầm năm tiếng sau một thủ hộ giả khác lựa chọn rời đi, tôi không dám mạo hiểm nên đã tiếp tục chờ mười mấy tiếng, sau đó mới tới đây."
Nghe thấy Quý Vũ Thời lạc với nhóm Lý Tuần, lại nghe có người tử vong trên đường, Tống Tình Lam lại càng nhíu chặt mày hơn.
Quý Vũ Thời cho rằng anh sẽ nói gì đó, không ngờ lại nghe anh hỏi mình: "Sau khi mọi người rời đi, một mình cậu ở trong căn phòng đó chờ mười mấy tiếng?"
Quý Vũ Thời hơi khó hiểu khi nghe Tống Tình Lam hỏi vấn đề này: "Ừ."
Tống Tình Lam: "Thi thể ở sát bên cạnh không làm cậu khó chịu?"
Quý Vũ Thời: "Không, nếu không phải vẫn không thể nào nghĩ ra điểm đột phá, tôi còn có thể chờ lâu hơn."
Tống Tình Lam không hỏi thêm nữa.
Quý Vũ Thời đột nhiên phát hiện, không phải Tống Tình Lam đang lo lắng về hội chứng trí nhớ siêu phàm của cậu chứ?
Làm đội trưởng, trước nay Tống Tình Lam vẫn rất quan tâm tới đội viên.
Rất có thể là vì có người ngoài ở đây nên mặc dù mọi người đều ở trong phòng, Quý Vũ Thời vẫn cảm thấy chính mình được quan tâm như vậy tựa hồ có chút quá bắt mắt.
Ba người đã ở chung với nhau hơn một tuần lễ, một người mới xuất hiện như cậu rất dễ làm người ta chú ý.
"Tôi phát hiện những căn phòng này có chênh lệch thời gian." Quý Vũ Thời cố gắng nói vào trọng điểm: "Xuyên việt giả đồng hành với tôi cho rằng căn phòng có màu sắc giống nhau là an toàn, nhưng lúc đi tới đây tôi phát hiện tình huống này không phải tuyệt đối, những căn phòng này có thời gian khác biệt, có thể vì loại khác biệt này làm cảm nhận về thời gian của chúng ta có chút không giống nhau. Ở trong những căn phòng chênh lệch thời gian này, nếu như đi nhầm một bước thì sẽ chết ngay tại chỗ, dựa vào màu sắc để xác định là không đảm bảo, đơn giản chỉ là dựa vào vận may."
Cậu kể lại tình huống gặp nạn của Morita Yu, sau đó hỏi: "Trên đoạn đường đi tới đây, bọn anh có gặp phải tình huống như vậy không?"
"Không có."
Có người lên tiếng, là Lâm Tân Lan.
Tống Tình Lam cùng Đoàn Văn cùng nghiêng người, chỉ thấy Lâm Tân Lan đang ngồi trên sàn dựa vào tường, thực tự nhiên tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thái dương Đoàn Văn giựt giựt.
"Trước đó tôi đã nói với Tống đội cùng lão Đoạn rồi, ở trên đường tôi cũng đã gặp những xuyên việt giả khác. Tình huống có chút khác biệt với Quý cố vấn nói, xuyên việt giả kia sau khi tiến vào căn phòng có màu sắc khác thì máu thịt toàn thân lập tức tan biến, giống như bị cái gì đó xoắn nát vậy, hóa thành tro bụi."
Giọng điệu nói chuyện rất chậm, làm người ta có cảm giác nhàn nhã: "Thuận tiện tự giới thiệu một chút, tôi gọi là Lâm Tân Lan, đội trưởng đội chín Thiên Khung phân bộ Giang thành. Quý Vũ Thời, tôi từng nghe qua tên của cậu."
Làm một người có tin đồn bay đầy trời, chỉ sợ trong Thiên Khung không có người nào không nghe qua tên cậu.
"Xin chào."
Quý Vũ Thời gật đầu, không khinh thường cũng không kinh sợ, cố hết sức tỏ ra bình thường.
Chào hỏi xã giao xong, Quý Vũ Thời cũng dễ đặt câu hỏi hơn: "Lâm đội trưởng, lúc bọn anh gặp phải tình huống đó là từ màu gì qua màu gì?"
Lâm Tân Lan còn chưa đáp, Tống Tình Lam đã trả lời trước, lạnh nhạt nói: "Xanh lá qua tím."
Bị cướp mất câu chuyện, Lâm Tân Lan cũng không tức giận, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi.
Người này tựa hồ tình tình rất tốt, tính nhẫn nại cũng rất cao.
Quý Vũ Thời hỏi: "Dọc theo đường đi, bọn anh đã gặp những màu sắc gì?"
Tống Tình Lam: "Vàng, xanh dương, tím, xanh lá, đỏ."
Cũng giống như cậu đã gặp, đều chỉ có năm loại màu sắc?
Quý Vũ Thời suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Màu nào nhiều hơn?"
Vấn đề này Đoàn Văn biết: "Xanh lá cùng xanh dương nhiều hơn, màu đỏ thì mới đây mới bắt đầu gặp."
Quý Vũ Thời mở thông tấn khí, trên không trung vẽ một hình lập phương, sau đó chọn bút màu đỏ: "Trên đường đi tôi và xuyên việt giả gặp số lượng màu đỏ nhiều, dần dần mới bắt đầu xuất hiện màu xanh lá và màu xanh dương, sau đó chúng ta gặp nhau ở đây, chứng tỏ điểm giao nhau của chúng ta ở gần đây, đồng thời cũng đang tụ về một điểm."
Quý Vũ Thời vẽ một mặt màu đỏ trên khối lập phương, hai mặt bên cạnh là màu xanh lá và xanh dương.
Mọi người an tĩnh nghe cậu phân tích, nhìn hình ảnh trên hình chiếu chiếu rọi ra vài loại màu sắc trên gương mặt cậu.
Đây là nhóm đồng đội quen thuộc của Quý Vũ Thời.
Tư duy của Quý Vũ Thời rất rõ ràng, vừa tô vẽ vừa nói: "Từ đỏ đi qua vàng sẽ chết, từ xanh lá qua tím cũng chết, giả thuyết đối diện đỏ là vàng, mà đối diện xanh lá là tím, như vậy chính là bố cục thế này."
Trên màn hình toàn tức là hình khối lập phương được tô màu.
Ngoại trừ mặt đối diện xanh dương vẫn chưa biết màu, bố cục vừa xem là hiểu ngay.
"Suy nghĩ của tôi là, giống như Rubik ngoài hiện thực, một màu sắc muốn đi tới mặt đối diện là không có khả năng." Quý Vũ Thời nói: "Từ một màu bên cạnh đi tới một màu bên cạnh khác là an toàn, nếu chúng ta muốn đi ngang qua thì phải tránh đi các phòng có màu sắc ở đối diện."
Đoàn Văn kinh ngạc: "Chúng ta phải chọn thế nào?"
Tống Tình Lam suy nghĩ: "Ý của cậu là, ngoại trừ những căn phòng cùng màu nhưng chênh lệch thời gian, chúng ta còn phải loại trừ những căn phòng có màu sắc ở mặt đối diện?"
Quý Vũ Thời thật sự rất vui mừng khi có người GET được suy nghĩ của mình: "Đúng vậy."
Cả ba người đều không nói gì.
Quý Vũ Thời cho là bọn họ cần thời gian tiêu hóa.
Trong không khí an tĩnh, Lâm Tân Lan một lần nữa lên tiếng: "Đoạn đường đến đây chúng ta đều chọn phòng có cùng màu sắc nhưng không gặp phải hiện tượng chênh lệch thời gian mà Quý cố vấn đã nói, cũng không thương vong chút nào, quả thật là vận may bùng nổ."
Mọi người nghe ra được đây là một lời nghi vấn uyển chuyển.
Đối với người không biết Quý Vũ Thời mà nói, thời gian Quý Vũ Thời tới đây rất ngắn, chỉ ở trong một căn phòng chờ đợi mười mấy tiếng nhưng lại có suy nghĩ như vậy, thật sự là lưu loát như mây bay nước chảy.
Lâm Tân Lan: "Cả gan hỏi một câu, chúng ta làm sao có thể vừa đồng thời loại trừ hai khả năng nguy hiểm này vừa hoàn thành nhiệm vụ ghép lại?"
Quý Vũ Thời: "Trước tiên cần phải tìm ra quy luật di động của các căn phòng này."
Lâm Tân Lan: "Làm sao tìm được?"
Quý Vũ Thời: "Mỗi khi có người rời khỏi phòng, căn phòng sẽ di động. Rất đơn giản, trước khi rời khỏi phòng chúng ta ghi nhớ kỹ màu sắc xung quanh, trong điều kiện đảm bảo an toàn từng bước từng bước thử nghiệm, xem thử màu sắc biến hóa theo hướng nào."
Lâm Tân Lan: "Sau đó thì sao?"
Hai người, mỗi người nói một câu, vô tình phát ra khí thế giương cung bạt kiếm.
Đoàn Văn bối rối.
Này là sao chứ?
Tống Tình Lam đi tới, chắn trước mặt Quý Vũ Thời.
Che người lại kín kẽ.
Tống Tình Lam theo thói quen khoanh tay lại, gương mặt anh tuấn được bộ râu phụ trợ trông thành thục hơn không ít, nhưng mà vẫn đặc biệt cương quyết lạnh lùng.
Anh lạnh nhạt nói: "Sau đó thì phá cục. Lâm đội, Quý cố vấn của bọn tôi nói cho ông biết phương thức đi an toàn là đã không tệ rồi, muốn làm sao phá giải được thì phải dựa vào đầu óc của chính anh. Đừng quên, chúng ta là đối thủ cạnh tranh trong nhiệm vụ này, đừng có nói mấy lời làm xàm đó."
Lâm Tân Lan bật cười: "Làm sao giờ, bị cậu phát hiện rồi."
Tống Tình Lam: "Nếu ông có nghi hoặc gì với phân tích vừa nãy thì có thể không cần đi theo bọn tôi."
Lâm Tân Lan: "Vậy cứ coi như tôi tin đi, tôi đi theo các cậu."
Tống Tình Lam từ chối cho ý kiến, không muốn nói quá nhiều với người này.
Lúc xoay người anh nhìn thấy Quý Vũ Thời lấy một thứ trong túi ra, đang làm ký hiệu trên sàn nhà.
Quý Vũ Thời cầm lấy mảnh khóa dây kéo lấy ra từ áo mình khắc thành một ký hiệu kỳ quái không phải số cũng không phải chữ, làm người ta khó hiểu không biết cậu vẽ cái gì.
Chờ cậu khắc xong phủi tay đứng dậy, Đoàn Văn cùng Tống Tình Lam đều nhận ra.
Tống Tình Lam có chút muốn cười.
Tiểu Quý đồng học thù dai, sau khi bị đùa cợt thì không chịu tiết lộ thêm chút tin tức nào cho Lâm Tân Lan nữa.
Thứ cậu khắc trên sàn là ngôn ngữ của râu quai nón, là ngôn ngữ đã sắp biến mất.
"Đi thôi." Quý Vũ Thời vẻ mặt bình tĩnh như thường nói: "Trước tiên kiểm tra màu sắc các phòng ở xung quanh."
Bọn họ lựa chọn tiếp tục đi tới theo phòng màu xanh lá, nó nằm ở ngay phía trên bọn họ.
Đoàn Văn leo lên thang, nằm nhoài người ở cửa chờ bọn họ, đề phòng cửa phòng đóng lại làm bọn họ phải lạc nhau một lần nữa.
Mọi người nối tiếp nhau bò lên cây thang.
"Tống Tình Lam." Lâm Tân Lan đột nhiên gọi.
Quý Vũ Thời quay đầu, thấy Lâm Tân Lan ngồi trên sàn nhà đưa tay: "Kéo tôi chút, chân tôi tê rần rồi."
Quý Vũ Thời: "..."
Cậu dứt khoát tiếp tục leo lên.
Tống Tình Lam ở phía sau vô tình nói: "Tự mình đứng dậy."
Chỉ nghe Lâm Tân Lan thở dài, tiếc hận nói: "Này, từng có một thời gian làm bằng hữu, tôi rốt cuộc đã làm gì mích lòng ông vậy?"
Bầu không khí trở nên mập mờ.
Quý Vũ Thời nhớ lại những lời hình dung của Lý Thuần, cảm thấy cũng không quá khoa trương.
Cậu bò lên căn phòng mới ở phía trên, tiếp tục dùng khóa kéo ghi ký hiệu, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Trước mặt xuất hiện một đôi giày ống cổ thấp màu đen.
Tống Tình Lam ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, ho khan một tiếng, sau đó nói khẽ: "Cái kia, Lân Tân Lan tới từ một năm trước."
Một năm trước.
Quý Vũ Thời khựng lại, không ngẩng đầu lên: "Là trước khi tỏ tình với anh, sau đó hại anh bị PTSD?"
PTSD?
Ai đặt cái tên này cho chuyện hỏng bét đó thế?
Thời điểm lẫn trường hợp đều không đúng, Tống Tình Lam không biết phải giải thích chuyện này thế nào: "..."
Quý Vũ Thời rốt cuộc cũng ngẩng đầu.
Nhìn Tống Tình Lam râu ria xồm xàm, ánh mắt trắng đen rõ rệt của cậu cực kỳ bình tĩnh, mở miệng nói: "Không thay đổi quá khứ, không đàm luận hiện tại, yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Lâm đội biết đâu."
[*]
[Tác giả] Tống Tình Lam: Đệt.
[end 65]
Cảm giác một lần nữa ở chung với đồng đội thật sự quá tuyệt vời, Quý Vũ Thời suýt chút nữa đã quên mất mình đã từng thích hành động một mình biết bao nhiêu.
"Tống đội?" Lưng Quý Vũ Thời bị đụng tới phát đau nhưng không hề cảm thấy tức giận: "Tôi vẫn luôn... ở đây mà?"
Không phải Tống Tình Lam, mà là Tống đội.
Giọng nói không tính là quá thân thiện, nhưng nếu là người đủ hiểu Quý Vũ Thời thì có thể nhận ra cậu thật sự rất vui khi gặp lại đồng đội.
Bị ấn vào tường, Quý Vũ Thời tạm thời không giãy giụa, cậu đáp lại câu hỏi, sau đó mới quan tâm tới dáng vẻ bên ngoài của Tống Tình Lam: "Râu anh mọc dài luôn rồi!"
Giống như nhiệm vụ Chaos, Quý Vũ Thời vẫn sạch sẽ, mà Tống Tình Lam thì một thân lôi thôi nhếch nhác. Thiên Khung đại khái đã bố trí thời gian đặc biệt cho Tống Tình Lam, để anh vẫn luôn bày ra dáng vẻ tràn đầy nam tính của mình, mặc kệ anh có thích hay không.
Tống Tình Lam đã một khoảng thời gian không soi gương rồi, anh sầm mặt.
Ánh mắt trong suốt của Quý Vũ Thời chăm chú nhìn phần cằm Tống Tình Lam, khó hiểu: "Lẽ nào anh tới đây lâu lắm rồi à?"
Khoảng cách này làm Tống Tình Lam cảm nhận được nhiệt khí mà Quý Vũ Thời phun ra, ánh mắt chú ý tới phần cằm anh cũng thực rõ ràng.
Trái cổ Tống Tình Lam lăn lộn: "Tôi con mẹ nó đã chờ hơn một tuần rồi."
Nói những lời này xong, bàn tay nắm chặt đầu vai Quý Vũ Thời buông lỏng, người cũng lui lại vài bước.
"Quý cố vấn!"
Dáng dấp Tống Tình Lam rất cao, anh né qua một bên Quý Vũ Thời mới phát hiện theo sau Tống Tình Lam còn có hai người.
Một người cũng rất mừng rỡ khi gặp lại cậu, đồng dạng cũng mọc đầy râu, Đoàn Văn, còn người kia là----- một thanh niên trẻ tuổi cao gầy trắng nõn có đôi mắt đào hoa mặc đồng phục tác chiến màu đen cùng kiểu dáng, trên ngực là số 9.
Người nọ ưu nhã gật đầu với cậu: "Chào."
Quý Vũ Thời: "..."
Người này là------
Quý Vũ Thời biết người này là ai, đối với sự xuất hiện của đối phương cũng không kinh ngạc tới mức khó tin, Thiên Khung bắt cóc thủ hộ giả đang nhảy vọt để hoàn thành nhiệm vụ nhiều người này, cho dù tất cả thủ hộ giả xuất hiện ở đây cũng có khả năng.
Chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp mà thôi.
Quý Vũ Thời chỉ cảm thấy, tỷ lệ gặp gỡ của vị đội trưởng đội chín này với bọn họ có phải hơi cao một chút không?
Đối phương đơn giản chào hỏi với Quý Vũ Thời.
Làm người ta hít thở không thông chính là mặc dù tới từ tiểu đổi khác nhau nhưng vì cùng là thủ hộ giả của phân bộ Giang thành nên không quản là Tống Tình Lam hay Đoàn Văn, không ai có ý muốn giới thiệu đối phương.
Người nọ không hề cảm thấy xấu hổ, chỉ đứng ở nơi đó, tùy ý Quý Vũ Thời quan sát.
Quý Vũ Thời không quen biết đối phương, hiểu biết duy nhất cũng tới từ Lý Thuần nhiệt tình muốn phổ cập kiến thức cho cậu, hơn phân nửa đều là nói xấu. Quý Vũ Thời cũng ngại nhìn tiếp, cũng không chắc chắn là mình có nên chào hỏi hay không.
May mắn Quý Vũ Thời còn chưa kịp khó xử thì Đoàn Văn đã đi tới vài bước chặn lại bóng người Lâm Tân Lan.
Đoàn Văn ầng ật nước mắt: "Quý vố vấn, cậu có biết vì bóng lưng cậu mà bọn tôi tìm kiếm cực khổ thế nào không hả?"
Loading...
Quý Vũ Thời: "Bóng lưng gì?"
Đoàn Văn nói: "Thật ra tôi không nhìn thấy, cụ thể thế nào tôi không nói rõ được. Cũng không biết là trong căn phòng nào, lúc bọn tôi từ một căn phòng đi sang căn phòng khác, Tống đội nói đã nhìn thấy cậu từ căn phòng đó đi ra ngoài. Tống đội gọi nhưng cậu không quay đầu lại, chờ bọn tôi đuổi theo thì đã không thấy tăm hơi cậu đâu nữa."
Quý Vũ Thời nghi hoặc: "Tôi chưa từng nghe ai gọi cả."
"Tôi đã đoán là cậu không nghe thấy mà." Đoàn Văn cảm thán: "Trí nhớ của cậu tốt như vậy, không nói tới giọng của người khác, giọng Tống đội cậu có thể không nhận ra sao? Tôi nghi là Tống đội nhìn nhầm rồi, nếu không sao cậu lại không quay đầu lại chứ?"
Thảo nào Tống Tình Lam lại nói là "cậu đã đi đâu vậy", lẽ nào bọn họ vẫn luôn tìm kiếm cậu?
Quý Vũ Thời giải thích: "Từ sau khi tới đây, tôi chỉ mới đi qua năm căn phòng mà thôi, là tính luôn cả căn phòng chúng ta đang ở."
Đoàn Văn kinh ngạc: "Chỉ có năm phòng?"
Lâu như vậy mà Quý Vũ Thời chỉ đi có năm phòng?"
Mọi người đều sửng sốt.
Tống Tình Lam nói: "Có phải giống như khe nứt không, tốc độ thời gian ở đây có vấn đề? Đối với bọn tôi thì đã trải qua một tuần nhưng với cậu thì chỉ mới một giờ?"
"Không hoàn toàn đúng." Quý Vũ Thời nói: "Những căn phòng trước cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cộng thêm thời gian ở cùng Lý Thuần, Thang Kỳ thì cũng không quá ba bốn tiếng."
Đoàn Văn: "Cậu gặp Thuần nhi với Thang Kỳ rồi à?!"
Quý Vũ Thời gật đầu: "Ừ, bọn tôi cùng tới Rubik. Sau khi bị tách ra khỏi bọn họ tôi đã gặp những thủ hộ giả khác, có một người tử vong trên đường vì nguyên nhân không rõ, bọn tôi bị vây trong căn phòng đó. Tầm năm tiếng sau một thủ hộ giả khác lựa chọn rời đi, tôi không dám mạo hiểm nên đã tiếp tục chờ mười mấy tiếng, sau đó mới tới đây."
Nghe thấy Quý Vũ Thời lạc với nhóm Lý Tuần, lại nghe có người tử vong trên đường, Tống Tình Lam lại càng nhíu chặt mày hơn.
Quý Vũ Thời cho rằng anh sẽ nói gì đó, không ngờ lại nghe anh hỏi mình: "Sau khi mọi người rời đi, một mình cậu ở trong căn phòng đó chờ mười mấy tiếng?"
Quý Vũ Thời hơi khó hiểu khi nghe Tống Tình Lam hỏi vấn đề này: "Ừ."
Tống Tình Lam: "Thi thể ở sát bên cạnh không làm cậu khó chịu?"
Quý Vũ Thời: "Không, nếu không phải vẫn không thể nào nghĩ ra điểm đột phá, tôi còn có thể chờ lâu hơn."
Tống Tình Lam không hỏi thêm nữa.
Quý Vũ Thời đột nhiên phát hiện, không phải Tống Tình Lam đang lo lắng về hội chứng trí nhớ siêu phàm của cậu chứ?
Làm đội trưởng, trước nay Tống Tình Lam vẫn rất quan tâm tới đội viên.
Rất có thể là vì có người ngoài ở đây nên mặc dù mọi người đều ở trong phòng, Quý Vũ Thời vẫn cảm thấy chính mình được quan tâm như vậy tựa hồ có chút quá bắt mắt.
Ba người đã ở chung với nhau hơn một tuần lễ, một người mới xuất hiện như cậu rất dễ làm người ta chú ý.
"Tôi phát hiện những căn phòng này có chênh lệch thời gian." Quý Vũ Thời cố gắng nói vào trọng điểm: "Xuyên việt giả đồng hành với tôi cho rằng căn phòng có màu sắc giống nhau là an toàn, nhưng lúc đi tới đây tôi phát hiện tình huống này không phải tuyệt đối, những căn phòng này có thời gian khác biệt, có thể vì loại khác biệt này làm cảm nhận về thời gian của chúng ta có chút không giống nhau. Ở trong những căn phòng chênh lệch thời gian này, nếu như đi nhầm một bước thì sẽ chết ngay tại chỗ, dựa vào màu sắc để xác định là không đảm bảo, đơn giản chỉ là dựa vào vận may."
Cậu kể lại tình huống gặp nạn của Morita Yu, sau đó hỏi: "Trên đoạn đường đi tới đây, bọn anh có gặp phải tình huống như vậy không?"
"Không có."
Có người lên tiếng, là Lâm Tân Lan.
Tống Tình Lam cùng Đoàn Văn cùng nghiêng người, chỉ thấy Lâm Tân Lan đang ngồi trên sàn dựa vào tường, thực tự nhiên tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thái dương Đoàn Văn giựt giựt.
"Trước đó tôi đã nói với Tống đội cùng lão Đoạn rồi, ở trên đường tôi cũng đã gặp những xuyên việt giả khác. Tình huống có chút khác biệt với Quý cố vấn nói, xuyên việt giả kia sau khi tiến vào căn phòng có màu sắc khác thì máu thịt toàn thân lập tức tan biến, giống như bị cái gì đó xoắn nát vậy, hóa thành tro bụi."
Giọng điệu nói chuyện rất chậm, làm người ta có cảm giác nhàn nhã: "Thuận tiện tự giới thiệu một chút, tôi gọi là Lâm Tân Lan, đội trưởng đội chín Thiên Khung phân bộ Giang thành. Quý Vũ Thời, tôi từng nghe qua tên của cậu."
Làm một người có tin đồn bay đầy trời, chỉ sợ trong Thiên Khung không có người nào không nghe qua tên cậu.
"Xin chào."
Quý Vũ Thời gật đầu, không khinh thường cũng không kinh sợ, cố hết sức tỏ ra bình thường.
Chào hỏi xã giao xong, Quý Vũ Thời cũng dễ đặt câu hỏi hơn: "Lâm đội trưởng, lúc bọn anh gặp phải tình huống đó là từ màu gì qua màu gì?"
Lâm Tân Lan còn chưa đáp, Tống Tình Lam đã trả lời trước, lạnh nhạt nói: "Xanh lá qua tím."
Bị cướp mất câu chuyện, Lâm Tân Lan cũng không tức giận, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi.
Người này tựa hồ tình tình rất tốt, tính nhẫn nại cũng rất cao.
Quý Vũ Thời hỏi: "Dọc theo đường đi, bọn anh đã gặp những màu sắc gì?"
Tống Tình Lam: "Vàng, xanh dương, tím, xanh lá, đỏ."
Cũng giống như cậu đã gặp, đều chỉ có năm loại màu sắc?
Quý Vũ Thời suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Màu nào nhiều hơn?"
Vấn đề này Đoàn Văn biết: "Xanh lá cùng xanh dương nhiều hơn, màu đỏ thì mới đây mới bắt đầu gặp."
Quý Vũ Thời mở thông tấn khí, trên không trung vẽ một hình lập phương, sau đó chọn bút màu đỏ: "Trên đường đi tôi và xuyên việt giả gặp số lượng màu đỏ nhiều, dần dần mới bắt đầu xuất hiện màu xanh lá và màu xanh dương, sau đó chúng ta gặp nhau ở đây, chứng tỏ điểm giao nhau của chúng ta ở gần đây, đồng thời cũng đang tụ về một điểm."
Quý Vũ Thời vẽ một mặt màu đỏ trên khối lập phương, hai mặt bên cạnh là màu xanh lá và xanh dương.
Mọi người an tĩnh nghe cậu phân tích, nhìn hình ảnh trên hình chiếu chiếu rọi ra vài loại màu sắc trên gương mặt cậu.
Đây là nhóm đồng đội quen thuộc của Quý Vũ Thời.
Tư duy của Quý Vũ Thời rất rõ ràng, vừa tô vẽ vừa nói: "Từ đỏ đi qua vàng sẽ chết, từ xanh lá qua tím cũng chết, giả thuyết đối diện đỏ là vàng, mà đối diện xanh lá là tím, như vậy chính là bố cục thế này."
Trên màn hình toàn tức là hình khối lập phương được tô màu.
Ngoại trừ mặt đối diện xanh dương vẫn chưa biết màu, bố cục vừa xem là hiểu ngay.
"Suy nghĩ của tôi là, giống như Rubik ngoài hiện thực, một màu sắc muốn đi tới mặt đối diện là không có khả năng." Quý Vũ Thời nói: "Từ một màu bên cạnh đi tới một màu bên cạnh khác là an toàn, nếu chúng ta muốn đi ngang qua thì phải tránh đi các phòng có màu sắc ở đối diện."
Đoàn Văn kinh ngạc: "Chúng ta phải chọn thế nào?"
Tống Tình Lam suy nghĩ: "Ý của cậu là, ngoại trừ những căn phòng cùng màu nhưng chênh lệch thời gian, chúng ta còn phải loại trừ những căn phòng có màu sắc ở mặt đối diện?"
Quý Vũ Thời thật sự rất vui mừng khi có người GET được suy nghĩ của mình: "Đúng vậy."
Cả ba người đều không nói gì.
Quý Vũ Thời cho là bọn họ cần thời gian tiêu hóa.
Trong không khí an tĩnh, Lâm Tân Lan một lần nữa lên tiếng: "Đoạn đường đến đây chúng ta đều chọn phòng có cùng màu sắc nhưng không gặp phải hiện tượng chênh lệch thời gian mà Quý cố vấn đã nói, cũng không thương vong chút nào, quả thật là vận may bùng nổ."
Mọi người nghe ra được đây là một lời nghi vấn uyển chuyển.
Đối với người không biết Quý Vũ Thời mà nói, thời gian Quý Vũ Thời tới đây rất ngắn, chỉ ở trong một căn phòng chờ đợi mười mấy tiếng nhưng lại có suy nghĩ như vậy, thật sự là lưu loát như mây bay nước chảy.
Lâm Tân Lan: "Cả gan hỏi một câu, chúng ta làm sao có thể vừa đồng thời loại trừ hai khả năng nguy hiểm này vừa hoàn thành nhiệm vụ ghép lại?"
Quý Vũ Thời: "Trước tiên cần phải tìm ra quy luật di động của các căn phòng này."
Lâm Tân Lan: "Làm sao tìm được?"
Quý Vũ Thời: "Mỗi khi có người rời khỏi phòng, căn phòng sẽ di động. Rất đơn giản, trước khi rời khỏi phòng chúng ta ghi nhớ kỹ màu sắc xung quanh, trong điều kiện đảm bảo an toàn từng bước từng bước thử nghiệm, xem thử màu sắc biến hóa theo hướng nào."
Lâm Tân Lan: "Sau đó thì sao?"
Hai người, mỗi người nói một câu, vô tình phát ra khí thế giương cung bạt kiếm.
Đoàn Văn bối rối.
Này là sao chứ?
Tống Tình Lam đi tới, chắn trước mặt Quý Vũ Thời.
Che người lại kín kẽ.
Tống Tình Lam theo thói quen khoanh tay lại, gương mặt anh tuấn được bộ râu phụ trợ trông thành thục hơn không ít, nhưng mà vẫn đặc biệt cương quyết lạnh lùng.
Anh lạnh nhạt nói: "Sau đó thì phá cục. Lâm đội, Quý cố vấn của bọn tôi nói cho ông biết phương thức đi an toàn là đã không tệ rồi, muốn làm sao phá giải được thì phải dựa vào đầu óc của chính anh. Đừng quên, chúng ta là đối thủ cạnh tranh trong nhiệm vụ này, đừng có nói mấy lời làm xàm đó."
Lâm Tân Lan bật cười: "Làm sao giờ, bị cậu phát hiện rồi."
Tống Tình Lam: "Nếu ông có nghi hoặc gì với phân tích vừa nãy thì có thể không cần đi theo bọn tôi."
Lâm Tân Lan: "Vậy cứ coi như tôi tin đi, tôi đi theo các cậu."
Tống Tình Lam từ chối cho ý kiến, không muốn nói quá nhiều với người này.
Lúc xoay người anh nhìn thấy Quý Vũ Thời lấy một thứ trong túi ra, đang làm ký hiệu trên sàn nhà.
Quý Vũ Thời cầm lấy mảnh khóa dây kéo lấy ra từ áo mình khắc thành một ký hiệu kỳ quái không phải số cũng không phải chữ, làm người ta khó hiểu không biết cậu vẽ cái gì.
Chờ cậu khắc xong phủi tay đứng dậy, Đoàn Văn cùng Tống Tình Lam đều nhận ra.
Tống Tình Lam có chút muốn cười.
Tiểu Quý đồng học thù dai, sau khi bị đùa cợt thì không chịu tiết lộ thêm chút tin tức nào cho Lâm Tân Lan nữa.
Thứ cậu khắc trên sàn là ngôn ngữ của râu quai nón, là ngôn ngữ đã sắp biến mất.
"Đi thôi." Quý Vũ Thời vẻ mặt bình tĩnh như thường nói: "Trước tiên kiểm tra màu sắc các phòng ở xung quanh."
Bọn họ lựa chọn tiếp tục đi tới theo phòng màu xanh lá, nó nằm ở ngay phía trên bọn họ.
Đoàn Văn leo lên thang, nằm nhoài người ở cửa chờ bọn họ, đề phòng cửa phòng đóng lại làm bọn họ phải lạc nhau một lần nữa.
Mọi người nối tiếp nhau bò lên cây thang.
"Tống Tình Lam." Lâm Tân Lan đột nhiên gọi.
Quý Vũ Thời quay đầu, thấy Lâm Tân Lan ngồi trên sàn nhà đưa tay: "Kéo tôi chút, chân tôi tê rần rồi."
Quý Vũ Thời: "..."
Cậu dứt khoát tiếp tục leo lên.
Tống Tình Lam ở phía sau vô tình nói: "Tự mình đứng dậy."
Chỉ nghe Lâm Tân Lan thở dài, tiếc hận nói: "Này, từng có một thời gian làm bằng hữu, tôi rốt cuộc đã làm gì mích lòng ông vậy?"
Bầu không khí trở nên mập mờ.
Quý Vũ Thời nhớ lại những lời hình dung của Lý Thuần, cảm thấy cũng không quá khoa trương.
Cậu bò lên căn phòng mới ở phía trên, tiếp tục dùng khóa kéo ghi ký hiệu, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Trước mặt xuất hiện một đôi giày ống cổ thấp màu đen.
Tống Tình Lam ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, ho khan một tiếng, sau đó nói khẽ: "Cái kia, Lân Tân Lan tới từ một năm trước."
Một năm trước.
Quý Vũ Thời khựng lại, không ngẩng đầu lên: "Là trước khi tỏ tình với anh, sau đó hại anh bị PTSD?"
PTSD?
Ai đặt cái tên này cho chuyện hỏng bét đó thế?
Thời điểm lẫn trường hợp đều không đúng, Tống Tình Lam không biết phải giải thích chuyện này thế nào: "..."
Quý Vũ Thời rốt cuộc cũng ngẩng đầu.
Nhìn Tống Tình Lam râu ria xồm xàm, ánh mắt trắng đen rõ rệt của cậu cực kỳ bình tĩnh, mở miệng nói: "Không thay đổi quá khứ, không đàm luận hiện tại, yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Lâm đội biết đâu."
[*]
[Tác giả] Tống Tình Lam: Đệt.
[end 65]
Tác giả :
Vi Phong Kỷ Hứa