Bạc Vụ
Chương 10
Máy bay không người lái nhỏ như ong mật từ cửa sổ bay tứ tán ra bên ngoài, xoay quanh trên bầu trời thành phố, hình ảnh quay được được truyền tới thông tấn khí của Quý Vũ Thời, sau đó chiếu lên màn hình toàn tức để quan sát.
"Trong thành phố vẫn còn người sống sót." Chu Minh Hiên chỉ một chỗ trong hình: "Mọi người nhìn này, chỗ này có khói đặc!"
Trong hình, dáng vẻ của thành thị dần dần lộ diện.
Đường phố đổ nát, hư hại, dấu vết của xã hội văn minh đang dần dần biến mất. Giống như khu vực của bọn họ hiện giờ, những thành phố khác cũng chỉ có dấu vết hoạt động của tang thi.
"Chắc chắn là có người sống rồi, vừa nãy không phải chúng ta suýt chút nữa đã bị chiếc xe không gian kia tông trúng rồi sao?"
Nói tới đây, Lý Thuần không giấu được tức giận cùng hối hận.
"Mẹ kiếp, nếu không phải vì chiếc xe không gian kia thì anh Văn cũng không bị thương thành như vậy... lúc đó em thật sự không có cách nào làm tốt hơn!"
Quý Vũ Thời nói: "Là tôi đã nhắc nhở quá muộn."
Lý Thuần há hốc mồm, sau đó nói: "Quý cố vấn, tôi không phải có ý đó."
"Được rồi, cậu ta cũng không phải có ý đó."
Tống Tình Lam dùng kính viễn vọng nhìn vị trí Chu Minh Hiên chỉ. Trong màn hình, trên sân thượng một tòa nhà có ba bốn người đang dùng một cái thùng sắt lớn màu xanh nhạt để chứa nhiên liệu, trên mặt đất dùng sơn trắng viết thành chữ "SOS" thật lớn, có thể nhìn ra bọn họ đang cầu cứu.
"Có người sống sót thì cũng đang chờ chết mà thôi."
Các đó không xa, bức tường đen cắn nuốt hết thảy đang lẳng lặng đứng đó.
Trước có tang thi, sau có tưởng đen, những người này cũng giống như bọn họ, miễn cưỡng sinh tồn trong đường tơ kẽ tóc, không biết lúc nào sẽ toi đời.
Ở nơi mà mắt có thể nhìn thấy, vô số tang thi từ các tòa cao ốc, tiểu khu, trạm tàu điện ngầm ùa ra. Trong tình huống xung quanh không có đồng loại "có thể vồ", động tác của đám tang thi thực bình thường, không nhanh không chậm, không có mục đích mà lởn vờn dạo quanh. Tang thi trên phố ngày càng nhiều, liếc nhìn lại chỉ thấy đầu người dầy đặc náo nhiệt hệt như đêm giao thừa.
Tống Tình Lam quan sát vài phút, nhíu mày: "Đám tang thi này vẫn còn bảo lưu tập tính xã hội à?"
Chu Minh Hiên nhận lấy kính viễn vọng nhìn một chút, cũng phát hiện điểm này: "Kỳ quái, chúng về nhà ngủ khi trời tối, tới sáng lại rời giường chạy ra dạo phồ à?! Thật là con mẹ nó tràn đầy tình yêu với sinh hoạt mà!"
Phía bên kia tường đen, ánh mặt trời chiếu sáng cả tòa thành thị.
Tống Tình Lam từ hình ảnh không người lái truyền về thông tấn khí Quý Vũ Thời, gò má lạnh lùng có chút siết chặt, tựa hồ có chút suy tư.
Lúc ở phòng quản lý công viên, Tống Tình Lam từng dùng chuôi quân đao lật mí mắt thi thể nhân viên quản lý quan sát, đó là lần quan sát với khoảng cách gần, nhãn cầu trắng đục kia xuất hiện trong đầu Tống Tình Lam, đột nhiên anh thông suốt một điểm: "Là ánh sáng."
Tất cả mọi người nhìn qua anh.
Tống Tình Lam nói: "Chúng ta tới nơi này vào lúc 4h30p sáng, ngoại trừ kẻ lang thang kia thì ban đầu không hề có tình trạng tang thi quy mô lớn, thẳng đến khi mặt trời mọc...."
Lời kế tiếp không cần Tống Tình Lam phải nói nữa.
Tiểu đội gặp một đám tang thi số lượng lớn vào lúc ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào thành phố.
"Xem này." Tống Tình Lam chỉ hình ảnh mà máy bay không người lái truyền về: "Tang thi có tập tính tụ tập, những nơi bọn họ đi ra phần lớn là thông đạo dưới lòng đất, trạm xe, cao ốc này nọ, những nơi này phần lớn đều sáng suốt đêm."
"Tôi giả thuyết virus xâm lấn thần kinh thị giác của bọn họ làm hư hại tròng mắt, bọn họ không thể nhìn thấy rõ, vì thế đối với ánh sáng có phản ứng rất mãnh liệt. Ngoại trừ âm thanh cùng mùi vị, chúng có bản năng cùng đồng loại đuổi theo ánh sáng, đi tới những nơi có ánh sáng rực rỡ hơn."
Nghe đội trưởng phân tích như vậy, tất cả mọi người liền có điểm giác ngộ.
Lý Thuần ngẩng đầu nhìn chùm đèn thủy tinh sáng lóng lánh trong đại sảnh, sau đó đi tới tắt đèn đi.
Mọi người đều ngầm chấp nhận hành động này.
Nhưng ngay sau đó lại có một vấn đề khác.
Quý Vũ Thời: "Nếu như đám tang thi truy đuổi ánh sáng miễn cưỡng có thể xưng là kẻ truy đuổi quang minh, vậy kẻ truy đuổi hắc ám mà mục tiêu nhiệm vụ nhắc tới có ý là gì?"
Vấn đề này tạm thời không thể lý giải, không ai có thể trả lời.
Chu Minh Hiên suy nghĩ một chút: "Vậy hay là chúng ta di chuyển vào ban đêm đi, ban đêm đám quỷ này đã chạy về ổ rồi."
"Không nhất định." Tống Tình Lam nói: "Không phải tất cả tang thi đều tụ tập xuống lòng đất, vẫn còn một số ở lại bên ngoài. So với ánh sáng, đám tang thi kia còn mẫn cảm với âm thanh cùng mùi vị mạnh mẽ hơn, quên mất trận ác chiếc trong hành lang khi nãy rồi à?"
Lý Thuần: "Đúng nha, mặc dù chúng mù nhưng tốc độ lại rất nhanh!!"
Tống Tình Lam nói: "Quan trọng nhất là mặc kệ xét từ phương diện nào, chúng ta cũng không thể chờ lâu như vậy."
Trong đại sảnh, Đoạn Văn vẫn còn đang hôn mê.
Việc cấp bách là bọn họ cần phải tìm được tiệm thuốc để tìm thuốc giảm sốt cho Đoạn Văn, bằng không đừng nói chân, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Tống Tình Lam là một người rất có lực hành động, trong khoảng thời gian cực ngắn đã chỉnh lý xong mạch suy nghĩ. Anh phóng đại hình chiếu tòa nhà đồ sộ trước mặt: "Hơn nữa, kỳ thực hiện giờ rất có lợi đối với chúng ta."
"Vừa nãy Thang Nhạc cùng Chu Minh Hiên đã đi xem một vòng, ngoại trừ không thể sử dụng thang máy, trên dưới tòa Nhuận Kim này vẫn còn bốn lối cầu thang chữa cháy.
"Hành lang bên trái đã bị phá hỏng, con đường chúng ta đi lên khi nãy càng không cần phải nói, như vậy chỉ còn hai đường có thể chọn, có lẽ tình huống sẽ khá hơn một chút."
"Đi xuống cầu thang chữa cháy có thể trực tiếp tiến vào thông đạo dưới hầm---- hiện giờ gần như toàn bộ tang thi đã chạy ra ngoài phố, dưới hấm ngược lại càng an toàn hơn. Thông đạo dưới hầm thông tới tuyến đường chính, cũng là cửa ra bên ngoài."
Tống Tình Lam vẽ một đường màu xanh trên bản đồ tin tức, nhanh chóng phân tích.
"Căn cứ theo tình huống máy bay không người lái truyền về, sau khi từ cửa hầm rời khỏi đây chúng ta có thể chọn tuyến đường ít tang thi nhất, phải mau chóng tìm được tiệm thuốc hoặc bệnh viện. Đây là phương thức đột phá vòng vây, vấn đề duy nhất là: chọn cái nào trong hai thông đạo chữa cháy."
Lý Thuần: "Hai chọn một, tỷ lệ thắng 50% a."
Chu Minh Hiên dùng cùi chỏ huých một cái: "Sao không nói là nếu chọn sai thì phải chết hử?"
Lý Thuần nhìn Thang Nhạc, nháy mắt với Chu Minh Hiên: "Lão Chu, ông như vậy là không đúng, con người phải luôn hướng về chỗ tốt!"
Đang nói thì hình ảnh từ máy bay không người lái truyền về đột nhiên lóe lên rồi đen xì.
Hình chiếu xuất hiện dòng tin tức: [Cảnh báo, máy bay không người lái mất kết nối.]
"Đệt!!! Tường đen di động tới rồi!!" Chu Minh Hiên đi tới cửa sổ nhìn thoáng qua, tức giận mắng: "Chúng ta đi nhanh một chút đi!!"
Tất cả mọi người đều cả kinh.
Quả nhiên, bức tường đen kia không biết từ khi nào đã lặng im không một tiếng động lan tràn xê dịch tới vị trí đường phố chỗ cửa hàng tiện lời kia, không chỉ "ăn" máy bay không người lái, chỉ một chốc lát nữa thôi nó sẽ di động tới chỗ bọn họ!
Hình ảnh máy bay không người lái truyền về còn cần vài phút nữa mới có thể đồng, mà bọn họ thì chỉ mới vừa lên kế hoạch, thực sự đã nghèo còn gặp cái eo mà!
Tống Tình Lam nhịn không được vỗ mặt bàn.
Quý Vũ Thời tra xét tình huống tồn trữ thông tin: "Không sao, tôi đã nhớ kỹ lộ tuyến, có thể vẽ đường tới tiệm thuốc lẫn bệnh viện gần nhất."
"Chỉ nhìn lướt qua hình ảnh tư liệu có vô số phân bố, cậu có thể vẽ được thật sao?" Tống Tình Lam nghẹn lửa giận, hơi nhíu mày: "Có phải hơi quá tự tin rồi không?"
Quý Vũ Thời nhìn bức tường đen bên kia, lại nhìn thời gian trên thông tấn khí: "Nếu tôi vẽ ra được thì sao?"
Tống Tình Lam: "..."
Biết đối phương sốt ruột, Quý Vũ Thời nói tiếp: "Không cần vẽ nhiều như vậy, vẽ con đường thích hợp nhất là đủ rồi, cho tôi năm phút."
Mọi người: "???"
Quý cố vấn điên rồi sao?!
*
Quý Vũ Thời vẽ xong thậm chí còn không tốn tới năm phút.
Lúc đầu mọi người chỉ nghĩ Quý Vũ Thời nói cho có mà thôi, dù sao một người sao có thể nhớ rõ toàn bộ lộ tuyết xa lạ cùng tình hình giao thông trên đường được chứ. Thế nhưng theo bản đồ ngày càng hoàn chỉnh, phương hướng đi kín kẽ cùng động tác vẽ không chút nghĩ ngợi, mọi người bắt đầu âm thầm kinh hãi, không dám khinh thường.
Chờ đến khi lộ tuyến hoàn toàn rõ ràng, Tống Tình Lam liếc mắt một phen, sau đó gửi tới thông tấn khí mỗi người, nhanh chóng nói: "Mỗi người một bản, nếu lỡ như bị phân tán thì cứ tập hợp lại ở địa điểm đã hẹn. Tới được hiệu thuốc, trong tình huống cho phép cố gắng tìm kiếm băng vải, thuốc chống viêm, kẹp, càng nhiều càng tốt. Nếu nhìn thấy tường đen thì phải liều mạng bỏ chạy, so với tường đen, đám tang thi kia cũng chẳng là gì đâu."
Mọi người: "Rõ!"
Ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, tường đen che phủ sắc trời, đã sắp tiếp cận.
Trong cao ốc tụ tập tang thi, bên ngoài phố lại càng nhiều hơn, đội bảy thành lập hai năm chưa từng gặp phải tình huống này, tựa hồ trước mắt chính là tuyệt lộ.
Lý Thuần: "Tui, Thang Nhạc đi phía đông nam!"
Chu Minh Hiên vác súng nói: "Đội trưởng, tôi cùng Quý cố vấn dẫn theo lão Đoạn đi phía đông bắc!"
"PU-31 con mẹ nó, tường đen con mẹ nó, nếu tui chết mấy người có đốt giấy tiền vàng bạc nhớ viết rõ địa chỉ đấy!" Lý Thuần dụi mắt, biểu tình trên mặt cậu bé tràn đầy cương nghị: "Đốt thêm hai em gái nữa!"
"Lăn đi, không sợ Quý cố vấn chê cười à?"
Lý Thuần hùng hùng hổ hổ: "Phi, nói không chừng Quý cố vấn cũng muốn được đốt mãnh nam ấy."
Mọi người lập tức đẩy Lý Thuần.
Lúc này Quý Vũ Thời cảm thấy đám người này thật sự không đứng đắn.
Cậu nhìn Tống Tình Lam, người này rốt cuộc làm sao có thể dẫn dắt một đám thuộc hạ như vậy? Cũng không chán ghét như cậu tưởng tượng.
"Rồi rồi, anh đốt cho cậu tám cô em luôn."
Trong băng tần công cộng, âm thanh của Đoạn Văn đột nhiên truyền tới.
Nghe thấy Đoạn Văn đã tỉnh, mọi người lập tức quay trở lại căn phòng khách đã tắt đèn không quá sáng sủa, cả đám đều giật mình!
Trên ghế sô pha ngoại trừ vết máu đỏ sậm thì sớm đã không còn bóng dáng Đoạn Văn!
Tống Tình Lam lập tức ý thức được gì đó: "Đoạn Văn!!"
Tiếng gầm của đội trưởng không làm Đoạn Văn sợ, anh vẫn tiếp tục nói trên kênh: "Tôi đã phát sốt rồi, có đi theo cũng chết thôi, không bằng làm ra chút cống hiến. Này con mẹ nó là nhiệm vụ quỷ quái gì vậy chứ, chậc."
Trong máy bộ đàm của Đoạn Văn truyền tới tạp âm.
Đó là âm thanh gì, mọi người đều nghe thấy rất rõ.
"Anh Văn! Anh đang ở đâu?!"
"Lão Đoạn, ông con mẹ nó rốt cuộc đã đi đâu rồi hả?"
Đoạn Văn nói: "Bớt chít chít như đàn bà đi, ông đây giúp các cậu tiết kiệm thời gian."
"Không cần phải tách nhau ra."
"Đội trưởng, con đường này không thông, đi cầu thang phòng cháy bên góc đông bắc đi, nhanh một chút, tường đen đã tới rồi."
Tiếng bước chân hỗn loạn trong hành lang truyền qua thông tấn khí.
"Ô ô....."
"Đùng!" Tiếng súng vang lên.
"Trong thành phố vẫn còn người sống sót." Chu Minh Hiên chỉ một chỗ trong hình: "Mọi người nhìn này, chỗ này có khói đặc!"
Trong hình, dáng vẻ của thành thị dần dần lộ diện.
Đường phố đổ nát, hư hại, dấu vết của xã hội văn minh đang dần dần biến mất. Giống như khu vực của bọn họ hiện giờ, những thành phố khác cũng chỉ có dấu vết hoạt động của tang thi.
"Chắc chắn là có người sống rồi, vừa nãy không phải chúng ta suýt chút nữa đã bị chiếc xe không gian kia tông trúng rồi sao?"
Nói tới đây, Lý Thuần không giấu được tức giận cùng hối hận.
"Mẹ kiếp, nếu không phải vì chiếc xe không gian kia thì anh Văn cũng không bị thương thành như vậy... lúc đó em thật sự không có cách nào làm tốt hơn!"
Quý Vũ Thời nói: "Là tôi đã nhắc nhở quá muộn."
Lý Thuần há hốc mồm, sau đó nói: "Quý cố vấn, tôi không phải có ý đó."
"Được rồi, cậu ta cũng không phải có ý đó."
Tống Tình Lam dùng kính viễn vọng nhìn vị trí Chu Minh Hiên chỉ. Trong màn hình, trên sân thượng một tòa nhà có ba bốn người đang dùng một cái thùng sắt lớn màu xanh nhạt để chứa nhiên liệu, trên mặt đất dùng sơn trắng viết thành chữ "SOS" thật lớn, có thể nhìn ra bọn họ đang cầu cứu.
"Có người sống sót thì cũng đang chờ chết mà thôi."
Các đó không xa, bức tường đen cắn nuốt hết thảy đang lẳng lặng đứng đó.
Trước có tang thi, sau có tưởng đen, những người này cũng giống như bọn họ, miễn cưỡng sinh tồn trong đường tơ kẽ tóc, không biết lúc nào sẽ toi đời.
Ở nơi mà mắt có thể nhìn thấy, vô số tang thi từ các tòa cao ốc, tiểu khu, trạm tàu điện ngầm ùa ra. Trong tình huống xung quanh không có đồng loại "có thể vồ", động tác của đám tang thi thực bình thường, không nhanh không chậm, không có mục đích mà lởn vờn dạo quanh. Tang thi trên phố ngày càng nhiều, liếc nhìn lại chỉ thấy đầu người dầy đặc náo nhiệt hệt như đêm giao thừa.
Tống Tình Lam quan sát vài phút, nhíu mày: "Đám tang thi này vẫn còn bảo lưu tập tính xã hội à?"
Chu Minh Hiên nhận lấy kính viễn vọng nhìn một chút, cũng phát hiện điểm này: "Kỳ quái, chúng về nhà ngủ khi trời tối, tới sáng lại rời giường chạy ra dạo phồ à?! Thật là con mẹ nó tràn đầy tình yêu với sinh hoạt mà!"
Phía bên kia tường đen, ánh mặt trời chiếu sáng cả tòa thành thị.
Tống Tình Lam từ hình ảnh không người lái truyền về thông tấn khí Quý Vũ Thời, gò má lạnh lùng có chút siết chặt, tựa hồ có chút suy tư.
Lúc ở phòng quản lý công viên, Tống Tình Lam từng dùng chuôi quân đao lật mí mắt thi thể nhân viên quản lý quan sát, đó là lần quan sát với khoảng cách gần, nhãn cầu trắng đục kia xuất hiện trong đầu Tống Tình Lam, đột nhiên anh thông suốt một điểm: "Là ánh sáng."
Tất cả mọi người nhìn qua anh.
Tống Tình Lam nói: "Chúng ta tới nơi này vào lúc 4h30p sáng, ngoại trừ kẻ lang thang kia thì ban đầu không hề có tình trạng tang thi quy mô lớn, thẳng đến khi mặt trời mọc...."
Lời kế tiếp không cần Tống Tình Lam phải nói nữa.
Tiểu đội gặp một đám tang thi số lượng lớn vào lúc ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào thành phố.
"Xem này." Tống Tình Lam chỉ hình ảnh mà máy bay không người lái truyền về: "Tang thi có tập tính tụ tập, những nơi bọn họ đi ra phần lớn là thông đạo dưới lòng đất, trạm xe, cao ốc này nọ, những nơi này phần lớn đều sáng suốt đêm."
"Tôi giả thuyết virus xâm lấn thần kinh thị giác của bọn họ làm hư hại tròng mắt, bọn họ không thể nhìn thấy rõ, vì thế đối với ánh sáng có phản ứng rất mãnh liệt. Ngoại trừ âm thanh cùng mùi vị, chúng có bản năng cùng đồng loại đuổi theo ánh sáng, đi tới những nơi có ánh sáng rực rỡ hơn."
Nghe đội trưởng phân tích như vậy, tất cả mọi người liền có điểm giác ngộ.
Lý Thuần ngẩng đầu nhìn chùm đèn thủy tinh sáng lóng lánh trong đại sảnh, sau đó đi tới tắt đèn đi.
Mọi người đều ngầm chấp nhận hành động này.
Nhưng ngay sau đó lại có một vấn đề khác.
Quý Vũ Thời: "Nếu như đám tang thi truy đuổi ánh sáng miễn cưỡng có thể xưng là kẻ truy đuổi quang minh, vậy kẻ truy đuổi hắc ám mà mục tiêu nhiệm vụ nhắc tới có ý là gì?"
Vấn đề này tạm thời không thể lý giải, không ai có thể trả lời.
Chu Minh Hiên suy nghĩ một chút: "Vậy hay là chúng ta di chuyển vào ban đêm đi, ban đêm đám quỷ này đã chạy về ổ rồi."
"Không nhất định." Tống Tình Lam nói: "Không phải tất cả tang thi đều tụ tập xuống lòng đất, vẫn còn một số ở lại bên ngoài. So với ánh sáng, đám tang thi kia còn mẫn cảm với âm thanh cùng mùi vị mạnh mẽ hơn, quên mất trận ác chiếc trong hành lang khi nãy rồi à?"
Lý Thuần: "Đúng nha, mặc dù chúng mù nhưng tốc độ lại rất nhanh!!"
Tống Tình Lam nói: "Quan trọng nhất là mặc kệ xét từ phương diện nào, chúng ta cũng không thể chờ lâu như vậy."
Trong đại sảnh, Đoạn Văn vẫn còn đang hôn mê.
Việc cấp bách là bọn họ cần phải tìm được tiệm thuốc để tìm thuốc giảm sốt cho Đoạn Văn, bằng không đừng nói chân, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Tống Tình Lam là một người rất có lực hành động, trong khoảng thời gian cực ngắn đã chỉnh lý xong mạch suy nghĩ. Anh phóng đại hình chiếu tòa nhà đồ sộ trước mặt: "Hơn nữa, kỳ thực hiện giờ rất có lợi đối với chúng ta."
"Vừa nãy Thang Nhạc cùng Chu Minh Hiên đã đi xem một vòng, ngoại trừ không thể sử dụng thang máy, trên dưới tòa Nhuận Kim này vẫn còn bốn lối cầu thang chữa cháy.
"Hành lang bên trái đã bị phá hỏng, con đường chúng ta đi lên khi nãy càng không cần phải nói, như vậy chỉ còn hai đường có thể chọn, có lẽ tình huống sẽ khá hơn một chút."
"Đi xuống cầu thang chữa cháy có thể trực tiếp tiến vào thông đạo dưới hầm---- hiện giờ gần như toàn bộ tang thi đã chạy ra ngoài phố, dưới hấm ngược lại càng an toàn hơn. Thông đạo dưới hầm thông tới tuyến đường chính, cũng là cửa ra bên ngoài."
Tống Tình Lam vẽ một đường màu xanh trên bản đồ tin tức, nhanh chóng phân tích.
"Căn cứ theo tình huống máy bay không người lái truyền về, sau khi từ cửa hầm rời khỏi đây chúng ta có thể chọn tuyến đường ít tang thi nhất, phải mau chóng tìm được tiệm thuốc hoặc bệnh viện. Đây là phương thức đột phá vòng vây, vấn đề duy nhất là: chọn cái nào trong hai thông đạo chữa cháy."
Lý Thuần: "Hai chọn một, tỷ lệ thắng 50% a."
Chu Minh Hiên dùng cùi chỏ huých một cái: "Sao không nói là nếu chọn sai thì phải chết hử?"
Lý Thuần nhìn Thang Nhạc, nháy mắt với Chu Minh Hiên: "Lão Chu, ông như vậy là không đúng, con người phải luôn hướng về chỗ tốt!"
Đang nói thì hình ảnh từ máy bay không người lái truyền về đột nhiên lóe lên rồi đen xì.
Hình chiếu xuất hiện dòng tin tức: [Cảnh báo, máy bay không người lái mất kết nối.]
"Đệt!!! Tường đen di động tới rồi!!" Chu Minh Hiên đi tới cửa sổ nhìn thoáng qua, tức giận mắng: "Chúng ta đi nhanh một chút đi!!"
Tất cả mọi người đều cả kinh.
Quả nhiên, bức tường đen kia không biết từ khi nào đã lặng im không một tiếng động lan tràn xê dịch tới vị trí đường phố chỗ cửa hàng tiện lời kia, không chỉ "ăn" máy bay không người lái, chỉ một chốc lát nữa thôi nó sẽ di động tới chỗ bọn họ!
Hình ảnh máy bay không người lái truyền về còn cần vài phút nữa mới có thể đồng, mà bọn họ thì chỉ mới vừa lên kế hoạch, thực sự đã nghèo còn gặp cái eo mà!
Tống Tình Lam nhịn không được vỗ mặt bàn.
Quý Vũ Thời tra xét tình huống tồn trữ thông tin: "Không sao, tôi đã nhớ kỹ lộ tuyến, có thể vẽ đường tới tiệm thuốc lẫn bệnh viện gần nhất."
"Chỉ nhìn lướt qua hình ảnh tư liệu có vô số phân bố, cậu có thể vẽ được thật sao?" Tống Tình Lam nghẹn lửa giận, hơi nhíu mày: "Có phải hơi quá tự tin rồi không?"
Quý Vũ Thời nhìn bức tường đen bên kia, lại nhìn thời gian trên thông tấn khí: "Nếu tôi vẽ ra được thì sao?"
Tống Tình Lam: "..."
Biết đối phương sốt ruột, Quý Vũ Thời nói tiếp: "Không cần vẽ nhiều như vậy, vẽ con đường thích hợp nhất là đủ rồi, cho tôi năm phút."
Mọi người: "???"
Quý cố vấn điên rồi sao?!
*
Quý Vũ Thời vẽ xong thậm chí còn không tốn tới năm phút.
Lúc đầu mọi người chỉ nghĩ Quý Vũ Thời nói cho có mà thôi, dù sao một người sao có thể nhớ rõ toàn bộ lộ tuyết xa lạ cùng tình hình giao thông trên đường được chứ. Thế nhưng theo bản đồ ngày càng hoàn chỉnh, phương hướng đi kín kẽ cùng động tác vẽ không chút nghĩ ngợi, mọi người bắt đầu âm thầm kinh hãi, không dám khinh thường.
Chờ đến khi lộ tuyến hoàn toàn rõ ràng, Tống Tình Lam liếc mắt một phen, sau đó gửi tới thông tấn khí mỗi người, nhanh chóng nói: "Mỗi người một bản, nếu lỡ như bị phân tán thì cứ tập hợp lại ở địa điểm đã hẹn. Tới được hiệu thuốc, trong tình huống cho phép cố gắng tìm kiếm băng vải, thuốc chống viêm, kẹp, càng nhiều càng tốt. Nếu nhìn thấy tường đen thì phải liều mạng bỏ chạy, so với tường đen, đám tang thi kia cũng chẳng là gì đâu."
Mọi người: "Rõ!"
Ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, tường đen che phủ sắc trời, đã sắp tiếp cận.
Trong cao ốc tụ tập tang thi, bên ngoài phố lại càng nhiều hơn, đội bảy thành lập hai năm chưa từng gặp phải tình huống này, tựa hồ trước mắt chính là tuyệt lộ.
Lý Thuần: "Tui, Thang Nhạc đi phía đông nam!"
Chu Minh Hiên vác súng nói: "Đội trưởng, tôi cùng Quý cố vấn dẫn theo lão Đoạn đi phía đông bắc!"
"PU-31 con mẹ nó, tường đen con mẹ nó, nếu tui chết mấy người có đốt giấy tiền vàng bạc nhớ viết rõ địa chỉ đấy!" Lý Thuần dụi mắt, biểu tình trên mặt cậu bé tràn đầy cương nghị: "Đốt thêm hai em gái nữa!"
"Lăn đi, không sợ Quý cố vấn chê cười à?"
Lý Thuần hùng hùng hổ hổ: "Phi, nói không chừng Quý cố vấn cũng muốn được đốt mãnh nam ấy."
Mọi người lập tức đẩy Lý Thuần.
Lúc này Quý Vũ Thời cảm thấy đám người này thật sự không đứng đắn.
Cậu nhìn Tống Tình Lam, người này rốt cuộc làm sao có thể dẫn dắt một đám thuộc hạ như vậy? Cũng không chán ghét như cậu tưởng tượng.
"Rồi rồi, anh đốt cho cậu tám cô em luôn."
Trong băng tần công cộng, âm thanh của Đoạn Văn đột nhiên truyền tới.
Nghe thấy Đoạn Văn đã tỉnh, mọi người lập tức quay trở lại căn phòng khách đã tắt đèn không quá sáng sủa, cả đám đều giật mình!
Trên ghế sô pha ngoại trừ vết máu đỏ sậm thì sớm đã không còn bóng dáng Đoạn Văn!
Tống Tình Lam lập tức ý thức được gì đó: "Đoạn Văn!!"
Tiếng gầm của đội trưởng không làm Đoạn Văn sợ, anh vẫn tiếp tục nói trên kênh: "Tôi đã phát sốt rồi, có đi theo cũng chết thôi, không bằng làm ra chút cống hiến. Này con mẹ nó là nhiệm vụ quỷ quái gì vậy chứ, chậc."
Trong máy bộ đàm của Đoạn Văn truyền tới tạp âm.
Đó là âm thanh gì, mọi người đều nghe thấy rất rõ.
"Anh Văn! Anh đang ở đâu?!"
"Lão Đoạn, ông con mẹ nó rốt cuộc đã đi đâu rồi hả?"
Đoạn Văn nói: "Bớt chít chít như đàn bà đi, ông đây giúp các cậu tiết kiệm thời gian."
"Không cần phải tách nhau ra."
"Đội trưởng, con đường này không thông, đi cầu thang phòng cháy bên góc đông bắc đi, nhanh một chút, tường đen đã tới rồi."
Tiếng bước chân hỗn loạn trong hành lang truyền qua thông tấn khí.
"Ô ô....."
"Đùng!" Tiếng súng vang lên.
Tác giả :
Vi Phong Kỷ Hứa