Bắc Tống Phong Lưu
Chương 80: Đại Oa Thái (p1)
Lý Kỳ quả thực không dám tin vào tai mình. Tùy tiện tìm vài dân chạy nạn, người người đều mang tuyệt kỹ. Con mẹ nó, thật là may mắn.
Lý Kỳ không tin mình lại may mắn như vậy, nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hỏi: - Bạch nương tử đã từng hỏi về công việc của mọi người?
Điền thợ mộc không biết vì sao Lý Kỳ lại hỏi như vậy, nhưng ông ta không dám nói dối, gật đầu đáp: - Có, hôm qua Bạch nương tử cũng hỏi qua vấn đề này.
Quả nhiên.
Ánh mắt của Lý Kỳ thoáng nhìn ra bên ngoài, trong lòng đầy cắn rứt. Xem ra mình đã lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.
Lý Kỳ âm thầm cười khổ. Nhưng Bạch nương tử đã giúp hắn chọn lựa ra nhóm tài ba dị sĩ này. Nếu để đấy không cần, lại cô phụ tâm ý của nàng. Đúng lúc Túy Tiên Cư đang cần trang hoàng lại. Chẳng có lý do gì lãng phí tài nguyên, bỏ đấy không cần.
Bởi vậy, Lý Kỳ liền nói chuyện Túy Tiên Cư đang cần trang hoàng cho mấy người bọn họ. Rồi mời bọn họ xuất thủ tương trợ.
Mấy người Điền thợ mộc đang lo lắng không có cơ hội báo đáp Lý Kỳ. Hiện tại vừa nghe hắn nói như vậy, không cần suy nghĩ liền đáp ứng. Ngay cả tiền công cũng không đòi hỏi. Chỉ cần cho ăn cho ở là đủ.
Ài, mấy người lại này giúp kẻ vắt chày ra nước tiết kiệm được một khoản.
Vô duyên vô cớ có thêm lao động trong tay, tâm tình của Lý Kỳ rất tốt. Nói chuyện phiếm với bọn họ một lúc, liền bảo bọn họ thu thập hành lý, cùng mình tới Túy Tiên Cư luôn.
Giao phó xong, Lý Kỳ đi ra khỏi phòng. Trông thấy Bạch Thiển Dạ chính đang chăm chú dạy đám hài tử biết chữ. Liền không quấy rầy nàng nữa, ngồi chồm hỗm một bên dự thính.
Một lát sau, Bạch Thiển Dạ cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình ở đằng sau, liền quay đầu nhìn lại. Thì vừa vặn đụng vào ánh mắt thẫn thờ của Lý Kỳ, hai má không khỏi đỏ ứng.
Lý Kỳ không thấy có gì không ổn, chỉ là thuần túy thưởng thức mà thôi. Hắn đứng dậy, cười nói:
- Thật là vất vả cho Bạch nương tử, tại hạ rất cảm kích.
Đây là câu nói thật lòng của Lý Kỳ!
Nhưng Bạch Thiển Dạ lại không cho là vậy. Bảo đám hài tử tiếp tục học, sau đó hướng Lý Kỳ cười đáp: - Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi là một thương nhân đó sao? Đã như vậy, câu cảm tạ này không nói cũng được. Dù sao nó chẳng đáng bao nhiêu tiền.
"Má ơi, thù dai vậy!"
Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, vội vàng nói sang chuyện khác, ngượng ngùng cười nói: - Đúng rồi, đã sắp giữa trưa, trưa nay chúng ta ăn gì?
Bạch nương tử hừ một tiếng, đáp: - Sẽ có người mang bánh bao tới, ngươi không cần lo bị bỏ đói.
- Chỉ ăn bánh bao? Như vậy sao được. Ngươi xem bọn họ mà xem, gầy như que củi vậy. Nếu để cho bọn họ đứng trong tiệm của ta, mọi người lại tưởng rằng Túy Tiên Cư trở thành nơi cứu tế dân chạy nạn. Lý Kỳ lắc đầu nói.
Đôi mắt đẹp của Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, tức giận đáp: - Không phải ta không muốn cho bọn họ ăn thịt cá. Nhưng ngươi đừng quên, ngày hôm trước ngươi chỉ giao cho ta một trăm lượng. Hôm nay lại thừa ra mười người, còn muốn ăn uống cả tháng. Ngươi có biết tính toán sổ sách không vậy?
- Điều nàyKhụ khụ..Là như vậy, gần đây tiểu điếm cần trang hoàng, tình hình kinh tế khá bi đát.
Lý Kỳ lập lờ một phen, lại nói: - Tuy nhiên, vì đáp tạ Bạch nương tử đã lao tâm lao lực, thành tâm giúp đỡ Túy Tiên Cư, bản thân tính toán chi ra tiền riêng làNăm xâu tiền, cho mọi người ăn một bữa ngon lành.
Bạch nương tử hồ nghi nhìn hắn một cái, hỏi: - Có thật không?
- Đương nhiên là thật. Lý Kỳ cam đoan.
- Đưa tiền đây.
Bạch Thiển Dạ vươn tay nói.
Không phải năm xâu tiền sao? Ngươi quá xem thường người rồi.
Lý Kỳ lườm nàng một cái, đút tay vào ngực, hai mắt trợn trừng. Không thể nào, quên mẹ tiền rồi.
Lý Kỳ lại lục lọi trên người một lúc, thấy quả nhiên là không mang theo tiền.
Bạch Thiển Dạ thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, cố ý cười nói: - Làm sao vậy? Ngươi đừng nói với ta rằng, ngươi đã quên mang tiền đấy nhé.
Lý Kỳ xấu hổ nhìn nàng, giơ lên ngón tay cái, khen:
- Bạch nương tử đúng là thông minh tuyệt đỉnh. Như vậy cũng đoán trúng đượcTại hạ đúng là quên mang theo tiền.
Bạch Thiển Dạ khinh khỉnh nhìn hắn: - Vùa nói muốn đáp tạ người ta, hiện tại lại nói không mang theo tiền. Đúng là không có thành ý mà.
Lý Kỳ tự biết mình sai trước, cũng không dám phản bác, xoa tay đáp: - VậyVậy Bạch nương tử có mang theo tiền không?
- Tất nhiên, ai như ngươi chứ?
- Vậy Bạch nương tử có thể cho tại hạ mượn năm xâu tiền được không? Tại hạ cam đoan, vừa về tới tiệm, sẽ đưa tiền trả lại cho Bạch nương tử.
Lý Kỳ vỗ ngực cam đoan.
Hai mắt Bạch Thiển Dạ ánh lên tia giảo hoạt: - Thực ra cho ngươi mượn năm xâu tiền cũng không sao. Tuy nhiênNgươi phải trả ta hai mươi xâu.
Xảo trá, trắng trợn xảo trá.
Lý Kỳ tức giận nói: - Ngươi thật quá âm hiểm, không sợ quả báo sao?
Bạch Thiển Dạ nhún vai: - Ta đâu bắt ngươi mượn.
- Sáu xâu.
- Mười lăm xâu.
- Tám xâu, không thể nhiều hơn.
- Mười xâu. Còn giảm nữa thì xin mời đi mượn người khác.
- Được lắm, thành giao.
Lý Kỳ cơ hồ cắn nát răng. Chơi chim ưng suốt, hôm nay lại bị ưng mổ vào mắt, thật là nhục mà! Bạch Thiển Dạ rốt cuộc thắng được một ván, trong lòng vui vẻ không thôi. Lập tức bảo Hạnh Nhi cầm ngân phiếu giá trị năm xâu tiền đưa cho Lý Kỳ.
Một xấp tiền giấy dày, có tờ giá trị mười văn, có tờ giá trị năm mươi văn.
Lý Kỳ nhận lấy tiền, tức giận hỏi: - Có giấy bút không?
Bạch Thiển Dạ gật đầu đáp: - Trong phòng có. Mà ngươi hỏi làm chỉ? Ta có bảo cần ngươi viết giấy biên nhận đâu?
- Đừng hỏi vội, cứ đưa ta mượn khắc biết. Cho ta mượn một cái bút, đúng rồi, còn lấy thêm vài tấm vải rách. Lý Kỳ thần bí nói.
Dù Bạch Thiển Dạ không biết Lý Kỳ cần những vật đó làm gì, nhưng mấy thứ đó không phải đồ quý giá, liền phân phó Hạnh Nhi đi vào trong buồng cầm bút lông và vài tấm vải rách Chỉ sau chốc lát, Hạnh Nhi cầm một cây bút lông và vải rách đi ra.
Lý Kỳ nhận lấy bút lông liền sững sờ, sắc mặt đỏ bừng, lại đưa bút lông cho Bạch Thiển Dạ, ngượng ngùng cười nói: - Xin lỗi, làm phiền Bạch nương tử viết thay.
Bạch Thiển Dạ nhận lấy cây bút, kinh ngạc hỏi: - Ngươi không biết chữ?
- Không phải. Chỉ là chữ của tại hạ rất khó nhìn, ngay cả tại hạ cũng thấy xấu. Lý Kỳ cười bất đắc dĩ. Ở thời đại của hắn, còn mấy ai dùng bút lông để viết nữa. Bạch Thiển Dạ nhìn hắn với vẻ quái dị. Điều này đúng là bất khả tư nghị. Nàng vốn tưởng rằng Lý Kỳ có thể đồng thời đối được câu đối của nàng và Tống Ngọc Thần, chắc hẳn tài văn chương rất cao. Không ngờ, ngay cả chữ viết cũng không viết ra hồn. Người này rốt cuộc là người như thế nào?
Bạch Thiển Dạ cảm thấy có chút dở khóc dở cười: - Vậy dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết, ngươi muốn ghi cái gì?
Lý Kỳ không tin mình lại may mắn như vậy, nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hỏi: - Bạch nương tử đã từng hỏi về công việc của mọi người?
Điền thợ mộc không biết vì sao Lý Kỳ lại hỏi như vậy, nhưng ông ta không dám nói dối, gật đầu đáp: - Có, hôm qua Bạch nương tử cũng hỏi qua vấn đề này.
Quả nhiên.
Ánh mắt của Lý Kỳ thoáng nhìn ra bên ngoài, trong lòng đầy cắn rứt. Xem ra mình đã lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.
Lý Kỳ âm thầm cười khổ. Nhưng Bạch nương tử đã giúp hắn chọn lựa ra nhóm tài ba dị sĩ này. Nếu để đấy không cần, lại cô phụ tâm ý của nàng. Đúng lúc Túy Tiên Cư đang cần trang hoàng lại. Chẳng có lý do gì lãng phí tài nguyên, bỏ đấy không cần.
Bởi vậy, Lý Kỳ liền nói chuyện Túy Tiên Cư đang cần trang hoàng cho mấy người bọn họ. Rồi mời bọn họ xuất thủ tương trợ.
Mấy người Điền thợ mộc đang lo lắng không có cơ hội báo đáp Lý Kỳ. Hiện tại vừa nghe hắn nói như vậy, không cần suy nghĩ liền đáp ứng. Ngay cả tiền công cũng không đòi hỏi. Chỉ cần cho ăn cho ở là đủ.
Ài, mấy người lại này giúp kẻ vắt chày ra nước tiết kiệm được một khoản.
Vô duyên vô cớ có thêm lao động trong tay, tâm tình của Lý Kỳ rất tốt. Nói chuyện phiếm với bọn họ một lúc, liền bảo bọn họ thu thập hành lý, cùng mình tới Túy Tiên Cư luôn.
Giao phó xong, Lý Kỳ đi ra khỏi phòng. Trông thấy Bạch Thiển Dạ chính đang chăm chú dạy đám hài tử biết chữ. Liền không quấy rầy nàng nữa, ngồi chồm hỗm một bên dự thính.
Một lát sau, Bạch Thiển Dạ cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình ở đằng sau, liền quay đầu nhìn lại. Thì vừa vặn đụng vào ánh mắt thẫn thờ của Lý Kỳ, hai má không khỏi đỏ ứng.
Lý Kỳ không thấy có gì không ổn, chỉ là thuần túy thưởng thức mà thôi. Hắn đứng dậy, cười nói:
- Thật là vất vả cho Bạch nương tử, tại hạ rất cảm kích.
Đây là câu nói thật lòng của Lý Kỳ!
Nhưng Bạch Thiển Dạ lại không cho là vậy. Bảo đám hài tử tiếp tục học, sau đó hướng Lý Kỳ cười đáp: - Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi là một thương nhân đó sao? Đã như vậy, câu cảm tạ này không nói cũng được. Dù sao nó chẳng đáng bao nhiêu tiền.
"Má ơi, thù dai vậy!"
Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, vội vàng nói sang chuyện khác, ngượng ngùng cười nói: - Đúng rồi, đã sắp giữa trưa, trưa nay chúng ta ăn gì?
Bạch nương tử hừ một tiếng, đáp: - Sẽ có người mang bánh bao tới, ngươi không cần lo bị bỏ đói.
- Chỉ ăn bánh bao? Như vậy sao được. Ngươi xem bọn họ mà xem, gầy như que củi vậy. Nếu để cho bọn họ đứng trong tiệm của ta, mọi người lại tưởng rằng Túy Tiên Cư trở thành nơi cứu tế dân chạy nạn. Lý Kỳ lắc đầu nói.
Đôi mắt đẹp của Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, tức giận đáp: - Không phải ta không muốn cho bọn họ ăn thịt cá. Nhưng ngươi đừng quên, ngày hôm trước ngươi chỉ giao cho ta một trăm lượng. Hôm nay lại thừa ra mười người, còn muốn ăn uống cả tháng. Ngươi có biết tính toán sổ sách không vậy?
- Điều nàyKhụ khụ..Là như vậy, gần đây tiểu điếm cần trang hoàng, tình hình kinh tế khá bi đát.
Lý Kỳ lập lờ một phen, lại nói: - Tuy nhiên, vì đáp tạ Bạch nương tử đã lao tâm lao lực, thành tâm giúp đỡ Túy Tiên Cư, bản thân tính toán chi ra tiền riêng làNăm xâu tiền, cho mọi người ăn một bữa ngon lành.
Bạch nương tử hồ nghi nhìn hắn một cái, hỏi: - Có thật không?
- Đương nhiên là thật. Lý Kỳ cam đoan.
- Đưa tiền đây.
Bạch Thiển Dạ vươn tay nói.
Không phải năm xâu tiền sao? Ngươi quá xem thường người rồi.
Lý Kỳ lườm nàng một cái, đút tay vào ngực, hai mắt trợn trừng. Không thể nào, quên mẹ tiền rồi.
Lý Kỳ lại lục lọi trên người một lúc, thấy quả nhiên là không mang theo tiền.
Bạch Thiển Dạ thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, cố ý cười nói: - Làm sao vậy? Ngươi đừng nói với ta rằng, ngươi đã quên mang tiền đấy nhé.
Lý Kỳ xấu hổ nhìn nàng, giơ lên ngón tay cái, khen:
- Bạch nương tử đúng là thông minh tuyệt đỉnh. Như vậy cũng đoán trúng đượcTại hạ đúng là quên mang theo tiền.
Bạch Thiển Dạ khinh khỉnh nhìn hắn: - Vùa nói muốn đáp tạ người ta, hiện tại lại nói không mang theo tiền. Đúng là không có thành ý mà.
Lý Kỳ tự biết mình sai trước, cũng không dám phản bác, xoa tay đáp: - VậyVậy Bạch nương tử có mang theo tiền không?
- Tất nhiên, ai như ngươi chứ?
- Vậy Bạch nương tử có thể cho tại hạ mượn năm xâu tiền được không? Tại hạ cam đoan, vừa về tới tiệm, sẽ đưa tiền trả lại cho Bạch nương tử.
Lý Kỳ vỗ ngực cam đoan.
Hai mắt Bạch Thiển Dạ ánh lên tia giảo hoạt: - Thực ra cho ngươi mượn năm xâu tiền cũng không sao. Tuy nhiênNgươi phải trả ta hai mươi xâu.
Xảo trá, trắng trợn xảo trá.
Lý Kỳ tức giận nói: - Ngươi thật quá âm hiểm, không sợ quả báo sao?
Bạch Thiển Dạ nhún vai: - Ta đâu bắt ngươi mượn.
- Sáu xâu.
- Mười lăm xâu.
- Tám xâu, không thể nhiều hơn.
- Mười xâu. Còn giảm nữa thì xin mời đi mượn người khác.
- Được lắm, thành giao.
Lý Kỳ cơ hồ cắn nát răng. Chơi chim ưng suốt, hôm nay lại bị ưng mổ vào mắt, thật là nhục mà! Bạch Thiển Dạ rốt cuộc thắng được một ván, trong lòng vui vẻ không thôi. Lập tức bảo Hạnh Nhi cầm ngân phiếu giá trị năm xâu tiền đưa cho Lý Kỳ.
Một xấp tiền giấy dày, có tờ giá trị mười văn, có tờ giá trị năm mươi văn.
Lý Kỳ nhận lấy tiền, tức giận hỏi: - Có giấy bút không?
Bạch Thiển Dạ gật đầu đáp: - Trong phòng có. Mà ngươi hỏi làm chỉ? Ta có bảo cần ngươi viết giấy biên nhận đâu?
- Đừng hỏi vội, cứ đưa ta mượn khắc biết. Cho ta mượn một cái bút, đúng rồi, còn lấy thêm vài tấm vải rách. Lý Kỳ thần bí nói.
Dù Bạch Thiển Dạ không biết Lý Kỳ cần những vật đó làm gì, nhưng mấy thứ đó không phải đồ quý giá, liền phân phó Hạnh Nhi đi vào trong buồng cầm bút lông và vài tấm vải rách Chỉ sau chốc lát, Hạnh Nhi cầm một cây bút lông và vải rách đi ra.
Lý Kỳ nhận lấy bút lông liền sững sờ, sắc mặt đỏ bừng, lại đưa bút lông cho Bạch Thiển Dạ, ngượng ngùng cười nói: - Xin lỗi, làm phiền Bạch nương tử viết thay.
Bạch Thiển Dạ nhận lấy cây bút, kinh ngạc hỏi: - Ngươi không biết chữ?
- Không phải. Chỉ là chữ của tại hạ rất khó nhìn, ngay cả tại hạ cũng thấy xấu. Lý Kỳ cười bất đắc dĩ. Ở thời đại của hắn, còn mấy ai dùng bút lông để viết nữa. Bạch Thiển Dạ nhìn hắn với vẻ quái dị. Điều này đúng là bất khả tư nghị. Nàng vốn tưởng rằng Lý Kỳ có thể đồng thời đối được câu đối của nàng và Tống Ngọc Thần, chắc hẳn tài văn chương rất cao. Không ngờ, ngay cả chữ viết cũng không viết ra hồn. Người này rốt cuộc là người như thế nào?
Bạch Thiển Dạ cảm thấy có chút dở khóc dở cười: - Vậy dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết, ngươi muốn ghi cái gì?
Tác giả :
Nam Hi