Bắc Tống Phong Lưu
Chương 28: Bài học đầu tiên
Tức giận mà cũng đẹp như vậy, cô nàng này quả thực là mỹ nữ hại nước hại dân. Lý Kỳ bị đôi mắt phẫn nộ của Tần phu nhân nhìn thấy khó chịu. Dứt khoát buông da mặt, cũng không kiêng sợ đánh giá Tần phu nhân từ trên xuống dưới. "Chẳng lẽ chỉ mình ngươi biết thưởng thức? Ha ha, ta cũng biết!"
So ai da mày dày hơn? Tần phu nhân rõ ràng không phải là đối thủ của Lý Kỳ.
Bị đôi mắt nóng rực của Lý Kỳ nhìn soi mói, cuối cùng Tần phu nhân vẫn phải khuất phục, quay đầu đi, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: - Việc này liên quan tới sự hưng suy, vinh nhục của Tần gia chúng ta. Ta muốn thương lượng với Ngô thúc trước. Làm phiền Lý công tử tới phòng khách chờ một lát.
- Vậy thì tại hạ chờ đợi tin tức tốt của phu nhân.
Lý Kỳ mỉm cười, ôm quyền đáp. Hắn biết Tần phu nhân chỉ muốn vãn hồi chút mặt mũi. "Không phải mặt mũi sao, ngươi muốn bao nhiêu, ta cho ngươi bấy nhiêu. Dù sao da mặt ta rất dày".
Đi vào phòng khách, Lý Kỳ không ngừng lau mồ hôi. Lần đàm phán này đúng là con mẹ nó mệt mỏi. Khó trách mỗi lần cha của Tinh Đinh gặp khách khứa trở về, đều lôi mình đi thư giãn. Lẽ nào đêm nay mình cũng tới kỹ viện dạo chơi vài vòng? Ừ, đây là một biện pháp tốtMà thôi, hiện tại đang thiếu tiền, kỹ viện lại là chỗ tiêu pha lãng phí. Vẫn là đợi kiếm được tiền rồi tới đó cũng không muộn.
- Lý ca, mọi người thương lương thế nào rồi? Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ đi ra, liền vội vàng đi tới hỏi.
Lý Kỳ nhìn cậu ta, lắc đầu nói:
- Còn chưa biết. Tuy nhiên, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được kể cho bất kỳ ai, biết chưa?
- Biết rồi, biết rồi, huynh cứ yên tâm. Miệng của tiểu đệ kín lắm. Ngô Tiểu Lục vỗ ngực cam đoan.
Lý Kỳ chẳng muốn để ý tới y, ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà, liền nhắm mắt dưỡng thần. Bắt đầu suy tính kế hoạch phát triển về sau của Túy Tiên Cư. Lần đàm phán này, hắn có mười phần nắm chắc. Bởi vì hắn đã cho Tần phu nhân một giá tiền không thể cự tuyệt được. Đương nhiên, còn phải cảm ơn Thái viên ngoại. Nếu không phải do lão hồ ly đưa ra cái giá quá thấp, thì đã không có khoảng trống để hắn chui vào.
Dù Lý Kỳ không ngại nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Nhưng hắn không muốn làm như vậy. Tri thức dù đặt ở bất kỳ thời đại nào cũng là thứ đáng giá. Ngược lại hắn cảm thấy mình chưa đủ hung ác. Cho Tần phu nhân giá tiền quá cao.
Thực ra hắn lựa chọn hợp tác với Tần phu nhân, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Dù sao hắn vừa tới Bắc Tống không lâu, thế đơn lực bạc. Đặc biệt ở khu vực dưới chân thiên tử. Nếu như không có người chống lưng, chỉ dựa vào một mình hắn, rất khó làm nên việc.
Hắn đã nghe ngóng, dù Tần gia đã xuống dốc. Nhưng phía nhà mẹ đẻ của Tần phu nhân lại là một gia đình lớn. Cũng chính vì như vậy, cho nên vị Thái viên ngoại kia mới không dám cưỡng đoạt Túy Tiên Cư. Lý Kỳ muốn dựa vào cái ô dù này để phát triển thế lực của mình. Đợi khi thế lực của hắn lớn mạnh, hắn có thể muốn làm gì thì làm, không ai dám ngáng đường.
Qua chừng một nén nhang, Tiểu Đào đi ra. Nói là phu nhân và Ngô Phúc Vinh đã thương lương xong, xin mời Lý Kỳ quay lại hậu đường.
Lý Kỳ đi vào hậu đường. Chỉ thấy có một mình Ngô Phúc Vinh ở đó. Còn Tần phu nhân xinh đẹp, đã không biết đi đâu. Tim Lý Kỳ chợt đập thình thịch. Chẳng lẽ vị phu nhân kia lại ngu xuẩn đến mức cự tuyệt với sự hợp tác trăm lợi mà không hại kia?
- Ngô đại thúc, phu nhân đâu rồi? Lý Kỳ vội vàng tiền lên phía trước hỏi.
Ngô Phúc Vinh mặt không biểu tình, đáp: - Phu nhân không khỏe, nên đã đi nghỉ trước rồi.
Nghỉ ngơi? Giờ là giờ nào mà đi nghỉ? Nàng ta bỗng lên cơn à? Lý Kỳ thử hỏi: - Vậy còn chuyện hợp tác?
Ngô Phúc Vinh ngửa mặt đáp:
- Về chuyện hợp tác, chỉ sợ
Nói tới một nửa, Ngô Phúc Vinh chợt ngừng lại. Điều này làm cho Lý Kỳ càng thêm lo lắng. Cho dù bản lĩnh của hắn lớn hơn nữa, cũng không thể thay đổi chỉ số thông minh của một người. - Chỉ sợ cái gì?
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ không yên bất an, trong lòng rất thoải mái. Vừa nãy tiểu tử kia quay hai người mình như chong chóng. Hiện tại trả thù được một chút, liền cười ha hả nói: - Yên tâm đi, phu nhân đã đáp ứng hợp tác với cậu rồi. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở cậu một câu. Sau này không thể nói năng lỗ mãng trước mặt phu nhân như vậy.
- Phù, Ngô đại thúc, chú dọa cháu gần chết.
Lý Kỳ thở phào một hơi, ngồi bệt xuống ghế.
"Không biết là ta hù chết ngươi, hay là ngươi hù chết ta". Ngô Phúc Vinh lắc đầu, nói: - Phu nhân dặn cậu làm hợp đồng trước đi.
- Cháu biết rồi. À, Ngô đại thúc, phu nhân có đáp ứng điều kiện kia không? Lý Kỳ hỏi.
- Điều kiện gì?
- Ai nha, chính là ra mặt tiếp quản Túy Tiên Cư đó.
Ngô Phúc Vinh bừng tỉnh đại ngộ đáp:
- Phu nhân nói cậu tạm thời không cần quan tâm vấn đề này.
"Thôi, nàng ta tới cũng tốt, không tới cũng tốt. Lão tử không ép. Dù sao không có ngươi, ta vẫn có thể làm được." Lý Kỳ thở dài, giấc mơ hợp tác với mỹ nữ, tuyên bố thất bại.
Khi Tiểu Đào đặt văn phong tứ bảo ở trước mặt Lý Kỳ, Lý Kỳ trợn tròn mắt. Ở thời của hắn, còn ai dùng bút lông để viết nữa. Hơn nữa hắn cũng không biết chữ phồn thể. Bởi vậy đành phải từ chối, nói rằng chữ mình rất xấu, nhờ Ngô Phúc Vinh dựa theo lời của mình ghi.
Mới đầu Ngô Phúc Vinh còn chưa tin. Nhưng khi chứng kiến Lý Kỳ viết tên của mình xuống bản hợp đồng, liền tin tưởng không nghi ngờ. Không khoa trương nói, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng có thể so sánh.
Hợp đồng chia làm hai phần. Lý Kỳ và Tần phu nhân mỗi người giữ một phần. Trên hợp đồng ghi rõ các điều kiện trả tiền theo đợt. Còn có ích lợi và quyền lực phân phối. Mà ngay cả một số việc vụn vặt cũng được ghi lại. Bản hợp đồng dài tới tận ba trang giấy trắng.
Hợp đồng đã được ký. Nhưng nó có hiệu lực hay không, mấu chốt phải xem trong vòng mười lăm ngày, Lý Kỳ có lợi nhuận được một ngàn xâu không.
..
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Kỳ gọi Ngô Tiểu Lục vào trong bếp.
Dù Ngô Tiểu Lục không rõ lắm ngày hôm qua ở Tần phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu ta biết đi theo Lý Kỳ, nhất định là quyết định đúng. Liền cười lấy lòng nói: - Lý ca, huynh bảo tiểu đệ tới đây có phải là dạy nấu ăn hay không?
- Đúng vậy. Lý Kỳ gật đầu.
- Là thật? Ngô Tiểu Lục kinh hô một tiếng, càng thêm vui vẻ hỏi: - Vậy huynh định dạy đệ món gì?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đừng vội. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết để làm một đầu bếp, yêu cầu cơ bản nhất là gì không?
Ngô Tiểu Lục rất chân thành tự hỏi một lúc mới đáp: - Tài nấu ăn?
Lý Kỳ lắc đầu.
- Thiên phú? Ngô Tiểu Lục lại hỏi.
Lý Kỳ vẫn lắc đầu.
Ngô Tiểu Lục cau mày nói: - Chẳng lẽ là đao pháp?
Đao pháp? Ngươi tưởng ngươi đang đóng phim chắc? Lý Kỳ trừng mắt nhìn cậu ta, nói: - Để trở thành một người đầu bếp, điều cơ bản nhất chính là vệ sinh.
- Vệ sinh? Ngô Tiểu Lục buồn bực hỏi lại.
Lý Kỳ giải thích: - Nói đơn giản, vệ sinh chính là làm cho sạch sẽ, gọn gàng.
- À, ra vậy, tiểu đệ đã hiểu. Ngô Tiểu Lục vội vàng gật đầu.
So ai da mày dày hơn? Tần phu nhân rõ ràng không phải là đối thủ của Lý Kỳ.
Bị đôi mắt nóng rực của Lý Kỳ nhìn soi mói, cuối cùng Tần phu nhân vẫn phải khuất phục, quay đầu đi, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: - Việc này liên quan tới sự hưng suy, vinh nhục của Tần gia chúng ta. Ta muốn thương lượng với Ngô thúc trước. Làm phiền Lý công tử tới phòng khách chờ một lát.
- Vậy thì tại hạ chờ đợi tin tức tốt của phu nhân.
Lý Kỳ mỉm cười, ôm quyền đáp. Hắn biết Tần phu nhân chỉ muốn vãn hồi chút mặt mũi. "Không phải mặt mũi sao, ngươi muốn bao nhiêu, ta cho ngươi bấy nhiêu. Dù sao da mặt ta rất dày".
Đi vào phòng khách, Lý Kỳ không ngừng lau mồ hôi. Lần đàm phán này đúng là con mẹ nó mệt mỏi. Khó trách mỗi lần cha của Tinh Đinh gặp khách khứa trở về, đều lôi mình đi thư giãn. Lẽ nào đêm nay mình cũng tới kỹ viện dạo chơi vài vòng? Ừ, đây là một biện pháp tốtMà thôi, hiện tại đang thiếu tiền, kỹ viện lại là chỗ tiêu pha lãng phí. Vẫn là đợi kiếm được tiền rồi tới đó cũng không muộn.
- Lý ca, mọi người thương lương thế nào rồi? Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ đi ra, liền vội vàng đi tới hỏi.
Lý Kỳ nhìn cậu ta, lắc đầu nói:
- Còn chưa biết. Tuy nhiên, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được kể cho bất kỳ ai, biết chưa?
- Biết rồi, biết rồi, huynh cứ yên tâm. Miệng của tiểu đệ kín lắm. Ngô Tiểu Lục vỗ ngực cam đoan.
Lý Kỳ chẳng muốn để ý tới y, ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà, liền nhắm mắt dưỡng thần. Bắt đầu suy tính kế hoạch phát triển về sau của Túy Tiên Cư. Lần đàm phán này, hắn có mười phần nắm chắc. Bởi vì hắn đã cho Tần phu nhân một giá tiền không thể cự tuyệt được. Đương nhiên, còn phải cảm ơn Thái viên ngoại. Nếu không phải do lão hồ ly đưa ra cái giá quá thấp, thì đã không có khoảng trống để hắn chui vào.
Dù Lý Kỳ không ngại nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Nhưng hắn không muốn làm như vậy. Tri thức dù đặt ở bất kỳ thời đại nào cũng là thứ đáng giá. Ngược lại hắn cảm thấy mình chưa đủ hung ác. Cho Tần phu nhân giá tiền quá cao.
Thực ra hắn lựa chọn hợp tác với Tần phu nhân, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Dù sao hắn vừa tới Bắc Tống không lâu, thế đơn lực bạc. Đặc biệt ở khu vực dưới chân thiên tử. Nếu như không có người chống lưng, chỉ dựa vào một mình hắn, rất khó làm nên việc.
Hắn đã nghe ngóng, dù Tần gia đã xuống dốc. Nhưng phía nhà mẹ đẻ của Tần phu nhân lại là một gia đình lớn. Cũng chính vì như vậy, cho nên vị Thái viên ngoại kia mới không dám cưỡng đoạt Túy Tiên Cư. Lý Kỳ muốn dựa vào cái ô dù này để phát triển thế lực của mình. Đợi khi thế lực của hắn lớn mạnh, hắn có thể muốn làm gì thì làm, không ai dám ngáng đường.
Qua chừng một nén nhang, Tiểu Đào đi ra. Nói là phu nhân và Ngô Phúc Vinh đã thương lương xong, xin mời Lý Kỳ quay lại hậu đường.
Lý Kỳ đi vào hậu đường. Chỉ thấy có một mình Ngô Phúc Vinh ở đó. Còn Tần phu nhân xinh đẹp, đã không biết đi đâu. Tim Lý Kỳ chợt đập thình thịch. Chẳng lẽ vị phu nhân kia lại ngu xuẩn đến mức cự tuyệt với sự hợp tác trăm lợi mà không hại kia?
- Ngô đại thúc, phu nhân đâu rồi? Lý Kỳ vội vàng tiền lên phía trước hỏi.
Ngô Phúc Vinh mặt không biểu tình, đáp: - Phu nhân không khỏe, nên đã đi nghỉ trước rồi.
Nghỉ ngơi? Giờ là giờ nào mà đi nghỉ? Nàng ta bỗng lên cơn à? Lý Kỳ thử hỏi: - Vậy còn chuyện hợp tác?
Ngô Phúc Vinh ngửa mặt đáp:
- Về chuyện hợp tác, chỉ sợ
Nói tới một nửa, Ngô Phúc Vinh chợt ngừng lại. Điều này làm cho Lý Kỳ càng thêm lo lắng. Cho dù bản lĩnh của hắn lớn hơn nữa, cũng không thể thay đổi chỉ số thông minh của một người. - Chỉ sợ cái gì?
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ không yên bất an, trong lòng rất thoải mái. Vừa nãy tiểu tử kia quay hai người mình như chong chóng. Hiện tại trả thù được một chút, liền cười ha hả nói: - Yên tâm đi, phu nhân đã đáp ứng hợp tác với cậu rồi. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở cậu một câu. Sau này không thể nói năng lỗ mãng trước mặt phu nhân như vậy.
- Phù, Ngô đại thúc, chú dọa cháu gần chết.
Lý Kỳ thở phào một hơi, ngồi bệt xuống ghế.
"Không biết là ta hù chết ngươi, hay là ngươi hù chết ta". Ngô Phúc Vinh lắc đầu, nói: - Phu nhân dặn cậu làm hợp đồng trước đi.
- Cháu biết rồi. À, Ngô đại thúc, phu nhân có đáp ứng điều kiện kia không? Lý Kỳ hỏi.
- Điều kiện gì?
- Ai nha, chính là ra mặt tiếp quản Túy Tiên Cư đó.
Ngô Phúc Vinh bừng tỉnh đại ngộ đáp:
- Phu nhân nói cậu tạm thời không cần quan tâm vấn đề này.
"Thôi, nàng ta tới cũng tốt, không tới cũng tốt. Lão tử không ép. Dù sao không có ngươi, ta vẫn có thể làm được." Lý Kỳ thở dài, giấc mơ hợp tác với mỹ nữ, tuyên bố thất bại.
Khi Tiểu Đào đặt văn phong tứ bảo ở trước mặt Lý Kỳ, Lý Kỳ trợn tròn mắt. Ở thời của hắn, còn ai dùng bút lông để viết nữa. Hơn nữa hắn cũng không biết chữ phồn thể. Bởi vậy đành phải từ chối, nói rằng chữ mình rất xấu, nhờ Ngô Phúc Vinh dựa theo lời của mình ghi.
Mới đầu Ngô Phúc Vinh còn chưa tin. Nhưng khi chứng kiến Lý Kỳ viết tên của mình xuống bản hợp đồng, liền tin tưởng không nghi ngờ. Không khoa trương nói, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng có thể so sánh.
Hợp đồng chia làm hai phần. Lý Kỳ và Tần phu nhân mỗi người giữ một phần. Trên hợp đồng ghi rõ các điều kiện trả tiền theo đợt. Còn có ích lợi và quyền lực phân phối. Mà ngay cả một số việc vụn vặt cũng được ghi lại. Bản hợp đồng dài tới tận ba trang giấy trắng.
Hợp đồng đã được ký. Nhưng nó có hiệu lực hay không, mấu chốt phải xem trong vòng mười lăm ngày, Lý Kỳ có lợi nhuận được một ngàn xâu không.
..
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Kỳ gọi Ngô Tiểu Lục vào trong bếp.
Dù Ngô Tiểu Lục không rõ lắm ngày hôm qua ở Tần phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu ta biết đi theo Lý Kỳ, nhất định là quyết định đúng. Liền cười lấy lòng nói: - Lý ca, huynh bảo tiểu đệ tới đây có phải là dạy nấu ăn hay không?
- Đúng vậy. Lý Kỳ gật đầu.
- Là thật? Ngô Tiểu Lục kinh hô một tiếng, càng thêm vui vẻ hỏi: - Vậy huynh định dạy đệ món gì?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đừng vội. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết để làm một đầu bếp, yêu cầu cơ bản nhất là gì không?
Ngô Tiểu Lục rất chân thành tự hỏi một lúc mới đáp: - Tài nấu ăn?
Lý Kỳ lắc đầu.
- Thiên phú? Ngô Tiểu Lục lại hỏi.
Lý Kỳ vẫn lắc đầu.
Ngô Tiểu Lục cau mày nói: - Chẳng lẽ là đao pháp?
Đao pháp? Ngươi tưởng ngươi đang đóng phim chắc? Lý Kỳ trừng mắt nhìn cậu ta, nói: - Để trở thành một người đầu bếp, điều cơ bản nhất chính là vệ sinh.
- Vệ sinh? Ngô Tiểu Lục buồn bực hỏi lại.
Lý Kỳ giải thích: - Nói đơn giản, vệ sinh chính là làm cho sạch sẽ, gọn gàng.
- À, ra vậy, tiểu đệ đã hiểu. Ngô Tiểu Lục vội vàng gật đầu.
Tác giả :
Nam Hi