BẬC THẦY THẺ SAO
Chương 68: Trợ Lực Đến Từ Sư Huynh

BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 68: Trợ Lực Đến Từ Sư Huynh

Một bữa cơm ăn đến hoà thuận vui vẻ, sau khi ăn xong về đến nhà, Đường Mục Châu bởi vì có việc phải đi, liền cáo từ trước.

Tạ Minh Triết vốn dĩ muốn cùng Trần Tiêu cùng nhau trở về, Trần Tiêu lại ở bên tai hắn hạ giọng nói: “Tiểu Tạ em về trước đi, đêm nay anh lưu chỗ này không về, giúp anh trai anh thu thập hành lý, ngày mai giúp ảnh chuyển nhà."

Tạ Minh Triết biết hắn là cố ý kêu chính mình, liền gật gật đầu, xoay người ra cửa.

Ở cửa Đường Mục Châu đang ở chờ hắn, Tạ Minh Triết nghi hoặc nói: “Sư huynh, anh không đi sao?"

Đường Mục Châu cười: “Trần Tiêu kêu tôi tiện đường đưa cậu về nhà, lên xe đi."

Hắn mang Tạ Minh Triết đi vào đất trống gần biệt thự, liền thấy nơi đó đậu một chiếc xe thể thao xa hoa toàn thân màu đỏ.

Trước kia Tạ Minh Triết nghèo, mua không nổi xe, nhưng nam nhân yêu thích đối với xe tựa hồ là đến từ máu. Tuy mua không nổi, nhưng cậu thường xuyên lên mạng xem giới thiệu các loại xe. Thời đại địa cầu cậu liền đặc biệt thích xe thể thao màu đỏ, Ferrari, Porsche gì đó, mắt xem hình ảnh một chút nghiện đều cảm thấy rất vui vẻ.

Hiện giờ thời đại tinh tế nơi nơi đều là xe huyền phù không trung, loại giá cả xe thể thao tư gia này như cũ rất quý. chiếc xe này của Đường Mục Châu, Tạ Minh Triết ở trên mạng gặp qua, là năm nay mới ra, ít nhất cũng muốn hơn một ngàn vạn. Vẻ ngoài thiết kế đặc biệt xinh đẹp, đường cong thân xe lưu sướng ở dưới ánh sáng tản ra ánh sang lấp lánh, toàn bộ thân xe giống như lợi kiếm, đem máy móc kim loại mỹ cảm bày ra đến vô cùng nhuần nhuyễn, cơ hồ có thể tưởng tượng nó mã lực mười phần, khi phi hành ở không trung cao tốc soái khí.

Đường Mục Châu thực thân sĩ mà mở cửa xe, mời Tạ Minh Triết lên xe.

Lúc sau ngồi vào xe thể thao Tạ Minh Triết nhìn xuống trang trí trong xe, thủ công vô cùng cao cấp, ghế dựa tất cả đều là da thật, so ghế mát xa còn thoải mái. Trong khống là màn hình thực tế ảo trong suốt, nhìn qua rất có cảm giác khoa học kỹ thuật.

Về sau chờ có tiền, cậu cũng muốn mua một chiếc.

Đang cân nhắc, Đường Mục Châu đột nhiên cong khóe miệng, quay đầu lại nhìn hắn hỏi: “Thích chiếc xe này sao?"

Loading...

Tạ Minh Triết không chút nào che dấu yêu thích trong mắt: “Khá xinh đẹp."

Đường Mục Châu nói: “Vậy sư huynh mang cậu đi hóng gió đi."

Tạ Minh Triết sửng sốt: “Không phải anh có việc gấp trở lại câu lạc bộ Phong Hoa sao?"

Đường Mục Châu bất đắc dĩ mà đè đè huyệt Thái Dương: “Tôi chỉ tìm cớ chạy lấy người mà thôi, cấp thời gian cho anh em bọn họ tâm sự."

Hắn nói liền khởi động xe, thẳng đến xe thể thao màu đỏ vững vàng ở trên đường xe huyền phù mà chạy như bay, Đường Mục Châu mới tiếp tục nói: “Vừa rồi trên bữa tiệc, biết tại sao tôi ngăn cậu lại không?"

Lúc ấy thời điểm sư phụ nói “Sẽ không trở về thi đấu", Tạ Minh Triết vốn dĩ muốn tiếp tục khuyên, kết quả bị Đường Mục Châu dùng ánh mắt ngăn lại. Cậu có chút hoang mang: “Em không quá minh bạch, sư phụ cũng 30 tuổi xuất đầu mà thôi, cùng Nhiếp thần bọn họ tuổi không sai biệt lắm. Những người Nhiếp Viễn Đạo, Trịnh Phong có thể tiếp tục lưu tại liên minh, sư phụ vì cái gì không muốn trở về? Hắn thật sự cam tâm sao?"

Trong mắt Đường Mục Châu hiện lên một tia thần sắc phức tạp, lại rất nhanh bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Suy nghĩ của cậu quá đơn thuần. Sư phụ một hồi tới, tôi cùng hắn nhất định sẽ ở trên sân thi đấu gặp nhau, mặc kệ ai thắng ai thua, các phóng viên đều sẽ đem chuyện này lấy ra nói thành động lớn văn chương. Nếu thắng chính là tôi, mọi người chắc chắn sẽ nói Lâm thần già rồi, đồ đệ trò giỏi hơn thầy, Lâm thần đánh không lại đồ đệ. Nếu thắng chính là sư phụ, người không quen nhìn tôi khẳng định sẽ nói Đường Mục Châu không thực lực, đều là dựa vào ánh sáng sư phụ mới có thể ngồi vị trí bài thủ mộc hệ thủ tịch."

Đường Mục Châu dừng một chút, nói: “Còn có cậu. Cậu đã quyết định mùa giải sau xuất đạo, nếu sư phụ cũng trở về, thi đấu cá nhân hắn cùng cậu tranh đoạt quán quân, này liền vi phạm ước nguyện ban đầu hắn bồi dưỡng cậu."

Tạ Minh Triết: “……"

Trần Thiên Lâm không trở lại, cũng không phải trốn tránh, mà là vì hai cái đồ đệ Đường Mục Châu, Tạ Minh Triết này. Nếu thi đấu cá nhân muốn tranh quán quân, hai vị đồ đệ rốt cuộc đánh có toàn lực? Đánh bại sư phụ trong lòng không dễ chịu. Nhưng bại bởi sư phụ, chính mình cũng không quá tốt……

Trần Thiên Lâm chỉ có không lộ mặt, mới là lựa chọn tốt nhất.

Suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Tạ Minh Triết không khỏi chấn động: “Sư phụ thật đúng là suy xét chu toàn, hắn sau khi trở về cùng đồ đệ đoạt cúp, chắc chắn sẽ bị người ta nói chuyện phiếm, vạn nhất đoạt không được bại bởi đồ đệ, còn sẽ biến thành trò cười nhóm antifan, lui phía sau màn là sáng suốt."

Đường Mục Châu nói: “Lúc trước hắn không thu lại bản quyền thẻ bài mộc hệ, nhưng mấy năm nay liên minh đổi mới, những thẻ bài đó đã sớm không thích ứng sân thi đấu hiện giờ. Mộc hệ còn có Trần Tiêu, sư phụ chắc chắn sẽ đem toàn bộ thẻ bài chưa hoàn thành năm đó chỉ đạo Trần Tiêu làm ra, tôi và Trần Tiêu đã định sẽ có một lần nội chiến mộc hệ. Nhưng so với thầy trò nội chiến mà nói, lực ảnh hưởng Trần Tiêu ít hơn nhiều."

Tạ Minh Triết rất là tò mò: “Anh Trần mộc hệ nội chiến với anh mà nói, anh cảm thấy ai thắng lớn hơn?"

Đường Mục Châu nói: “Ưu thế của tôi là kinh nghiệm đại tái so với hắn phong phú, nhưng Trần Tiêu rất thông minh, tốc độ tiến bộ nhất định bay nhanh, thời điểm chờ sang năm chân chính đấu cờ, thắng bại còn khó mà nói."

Tạ Minh Triết không thể tin được, trước kia anh Trần thanh niên sa sút cư nhiên lợi hại như vậy, Đường Mục Châu cũng không thể bảo đảm thắng hắn.

Đường Mục Châu vẻ mặt nhìn thiếu niên biểu tình chấn động, khẽ cười cười, nói sang chuyện khác: “Nói về cậu đi."

Tạ Minh Triết gãi đầu cười: “Nói tài khoản Chú Béo của em sao? Cái này em thật là tùy tiện lấy tên, vừa mới bắt đầu chơi game, cái gì cũng đều không hiểu, cũng không nghĩ nhiều như vậy."

Đường Mục Châu nhướng mày: “Tên Chú Béo này cũng đừng nói ra, cùng hình tượng cậu hoàn toàn không khớp. Nói kế hoạch kế tiếp đi……"

“Vâng!" Tạ Minh Triết nói: “Sư phụ bảo em kế tiếp đi đẳng cấp chuyên gia thẻ sao mài giũa một đoạn thời gian, tiếp xúc hết các loại set thẻ trong game, nếu không đủ tui tính lại làm nhiều thẻ bài một chút, sang năm tham gia theo lời mời thi đấu đại sư."

Đường Mục Châu hỏi: “Ngoại trừ thẻ chết tức thì, trong tay cậu hiện tại có mấy tấm thẻ đánh đấu trường?"

Tạ Minh Triết nói: “Tám tấm."

“Quá ít." Đường Mục Châu thực trực tiếp nói, “Hình thức ám bài, ít nhất phải xuất ra hai bộ đội hình, cũng chính là mười bốn thẻ thẻ, dựa vào một bộ đội hình đánh tới đẳng cấp đại sư thẻ sao, trừ phi là cao thủ kinh nghiệm cực kỳ phong phú liên minh, dựa ý thức nghiền áp đối thủ."

“Em biết." Tạ Minh Triết vẻ mặt đau khổ nói, “Nhưng hiện tại em còn không có nhiều manh mối làm thẻ mới, vẫn đánh đấu trường tích lũy kinh nghiệm vậy."

“Mỗi ngày ở đẳng cấp chuyên gia thẻ sao, gặp được đều là người chơi trình độ thực bình thường, tôi luyện không ra kỹ thuật cao cấp gì, không bằng cùng tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính đấu cờ, mới có tốc độ nhanh trưởng thành." Đường Mục Châu kiến nghị.

“Cùng tuyển thủ chuyên nghiệp đấu cờ, em sẽ bị ấn ở trên mặt đất ngược đi?" Tạ Minh Triết biết mình trình độ gì, trong diễn đàn tùy tiện thảo luận set thẻ của cậu liền có nhiều phương án phá giải như vậy, gặp được tuyển thủ chuyên nghiệp chắc chắn cậu không có phần thắng.

“Không bị cao thủ ngược, sao cậu biết chênh lệch của mình cùng cao thủ tới đâu?" Đường Mục Châu hỏi ngược lại.

“Ừm…… Cũng có đạo lý." Tạ Minh Triết gãi gãi đầu, “Nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ nhàn rỗi không có việc gì cùng tay mơ là em đấu cờ sao?"

“Có, bởi vì cậu có tôi là sư huynh." Đường Mục Châu mỉm cười nhìn về phía hắn, “Câu lạc bộ Phong Hoa chúng ta có một đám tân nhân, anh có thể gọi bọn họ tới làm bồi luyện cho cậu, thế nào?"

“…………" Tạ Minh Triết đột nhiên có loại cảm giác thái sơn áp đỉnh. Bị nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp như vậy thay phiên ngược mà nói, chính mình có thể sáng lập kỷ lục 100 trận thua hay không?

“Đội hai của chúng ta mấy cái tuyển thủ trẻ, gần đây đều đánh thi đấu cá nhân, thua tương đối thảm, vừa lúc cho bọn họ ngược cậu mấy trận, từ nơi này của cậu tìm về một chút tin tưởng." Đường Mục Châu nghiêm trang nói.

“……" Tạ Minh Triết thực không lời nào để nói, “Anh đây là muốn đem em đưa qua làm bao cát cho bọn họ hết giận ha?"

Đường Mục Châu cười tủm tỉm hỏi: “Vậy cậu nguyện ý làm cái bao cát này không?"

Tạ Minh Triết nắm chặt nắm tay: “Tốt thôi! Bao cát thì bao cát, dù sao trong trò chơi cũng không chết người, cũng không đau đớn, cứ việc hẹn bọn họ tới ngược em đi!"

Cơ hội cùng tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính đấu cờ, trừ phi cậu đánh xong theo lời mời thi đấu đại sư thẻ sao, lúc sau đăng ký thành tuyển thủ chuyên nghiệp mới có.

Nhưng hiện tại, cậu trước tiên có thể dựa vào quan hệ Đường Mục Châu cùng cao thủ đối chiến, tương đương với đi lối tắt trước tiên hiểu biết set thẻ liên minh cao cấp nhất cùng kịch bản đấu pháp.

Phong Hoa là câu lạc bộ đứng đầu liên minh, kỳ hạ tuyển thủ, cho dù là đội hai đều thực lực bất phàm. Chỉ có tiếp xúc cùng cao thủ, cậu mới có thể ý thức rõ được, chênh lệch giữa mình cùng các cao thủ lớn bao nhiêu.

Mới có thể biết set thẻ của người khác phối hợp như thế nào, set thẻ chính mình khuyết thiếu chỗ nào, phải bổ sung loại hình thẻ gì.

Có thể so với đi đánh đẳng cấp chuyên gia thẻ sao có ích hơn nhiều!

Sư huynh ngoài miệng nói lời vui đùa cậu đi làm bao cát, thực tế là trợ giúp cậu nhanh chóng tiến bộ.

Đường Mục Châu chưa bao giờ bày ra tư thái “Anh ở giúp cậu, cậu nên cảm kích anh" cao cao tại thượng, mặc kệ trong game thay đổi một cách vô tri vô giác mà chỉ điểm cậu làm thẻ chết tức thì, hay là hiện tại vì cậu điều động toàn bộ tuyển thủ đội hai của câu lạc bộ Phong Hoa. Thời điểm mỗi lần hỗ trợ, Đường Mục Châu đều dùng loại cách nói uyển chuyển dễ dàng làm người tiếp thu, người nam nhân này là thật sự có phong độ.

Người có lòng dạ cùng phong độ, là dung nhập trong cốt tủy, cũng không cần cố tình, lại làm người như tắm gió xuân.

Trong lòng Tạ Minh Triết rất cảm kích vị sư huynh này, nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Sư huynh anh cứ việc tìm người tới đấu trường ngược em, một ngày nào đó, em sẽ đem bọn họ toàn bộ ngược trở về!"

Đường Mục Châu nhìn hai mắt thiếu niên sáng lên, bộ dáng ý chí chiến đấu sục sôi, hơi hơi cong môi: “Có chí khí, hy vọng cậu nói được thì làm được."

Trong game Chú Béo hòa ái thân thiết, ở trong hiện thực hóa ra thú vị như vậy. Mà thiếu niên thú vị này lại là sư đệ của mình …… Vậy càng thú vị.

Nguyên bản Đường Mục Châu muốn tự mình tạo hình khối phác ngọc này.

Lúc trước ở trong trò chơi bị Chú Béo uyển chuyển mà cự tuyệt yêu cầu bái sư, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy bản nhân Tạ Minh Triết, Đường Mục Châu càng thêm kiên định ý tưởng chính mình “Tự mình tạo hình hắn".

Đường Mục Châu có thể từ trong mắt thiếu niên nhìn thấy chính mình năm đó tự tin giống nhau như đúc, thiên phú như vậy xông ra, thiếu niên sức sống mười phần làm đáy lòng hắn thưởng thức và yêu thích.

Về sau chính là sư huynh của cậu, lấy thân phận sư huynh chỉ đạo hẳn cậu không có lý do cự tuyệt.

Nghĩ đến đây, tâm tình Đường Mục Châu vui sướng mà giương khóe môi.

Tự mình nuôi lớn một sư đệ lợi hại, cảm giác này cũng không tệ lắm? Sư phụ còn chỉ đạo Trần Tiêu, chính mình cũng coi như là thay sư phụ chia sẻ áp lực!
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại