Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản
Chương 41
Rời thuyền cùng Thẩm Thiển còn có cả gia đình Vu Thiên Dương. Nghe đồn, Vu Thiên Dương bệnh rất nặng. Không quan tâm đến chuyện này nhưng lòng Thẩm Thiển vẫn không thể bình tĩnh, lúc nào cũng bất an, đứng ngồi không yên. Ngay cả lần đầu tiên đi máy bay, cô cũng không có kiểu ngạc nhiên như "Nông dân lên phố" thế này.
Cô cũng tốt số, lúc này có thể nằm khoan khoái trong khoang hạng nhất của một chuyến bay đường dài quốc tế, ghế ngồi thông minh có thể chuyển thành giường. Kết hợp với ghế có thể nằm thẳng còn có phòng riêng, mini bar cả màn hình tivi LCD cỡ lớn. Cái TV này so với cái trên khoang phổ thông đúng là khác biệt rất lớn.
Thẩm Thiển không khỏi thầm thì, "Kẻ có tiền đúng là tốt số, quả nhiên tiền là thứ tốt nhất."
Vưu Nhiên ngồi bên cạnh liếc xéo cô một cái, buồn cười, "Vậy em và anh nên thấy may mắn, không lo lắng về tiền bạc."
"Em? Anh?" Thẩm Thiển đối với những lời này của Vưu Nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, cô dùng một đôi mắt tò mò hỏi anh. Vưu Nhiên mím miệng cười cười, "Anh từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, anh muốn cái gì, chỉ cần là thứ tiền có thể mua được thì anh đều có thể có. Trưởng thành, vẫn như thế, người khác đều nói không quân đãi ngộ ưu việt, nhưng đối với anh thì chỉ thường mà thôi."
"Đó là may mắn của anh khi có gia đình như vậy, đâu có liên quan tới em?" Thẩm Thiển nhịn không được lại trợn trắng mắt.
Vưu Nhiên nắm tay đặt lên trán, điệu bộ vô cùng lười biếng, anh nói: "Em là của anh, của anh cũng là của em."
Thẩm Thiển trầm tư một phen, cảm thấy lời này xuôi tai cô mới quả quyết gật đầu, "Uhm, của anh là của em, còn của em vẫn là của em, cái này em thích. Hì hì." Thẩm Thiển cũng bắt đầu thích bá đạo. Vưu Nhiên hiển nhiên không thèm để ý đến sự bá đạo của cô, ngược lại mỉm cười, nhéo nhéo mặt cô, sau đó bắt đầu ăn miệng cô...
Thẩm Thiển cũng không đỏ mặt, trực tiếp đón nhận, còn để cho mình thoải mái hơn một chút mà choàng hai tay qua cổ Vưu Nhiên. Vưu Nhiên cắn mấy cái, lại quay trở về chỗ cũ, nhịn không được mà trêu chọc, "Em càng sống càng trẻ ấy nhỉ." Thẩm Thiển như thế này, so với lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém.
Thẩm Thiển liền giải thích lý do thay đổi của mình, "Thật ra, em thấy, hôn môi hoặc là thân thiết với người mình yêu rất là thích nhé, nếu đã thích như vậy thì cứ để mình thích nhiều nhiều một chút, dù sao cũng không thiếu một miếng thịt, hơn nữa..." Thẩm Thiển hề hề cười gian, "Theo nghiên cứu khoa học, hôn môi có thể đốt cháy một lượng lớn carlorie, một ngày hôn 20 lần có thể đạt tới hiệu quả giảm béo."
"Vậy còn chuyện ấy thì sao?" Vưu Nhiên nhướng lông mày.
"..." Thẩm Thiển im bặt, vấn đề này, cô kỳ thật cũng biết... Chỉ là cô đang tìm từ ngữ thực thích hợp để trình bày về chủ đề tương đối nhạy cảm này. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cho ra một câu súc tích, "Đó là một loại vận động, anh hiểu rồi chứ."
Vưu Nhiên nheo đôi mắt xếch dài nhỏ lại, "Vận động có phải là càng tập càng khỏe đúng không? Hèn gì gần đây anh càng ngày càng khỏe."
"..." Được rồi, Thẩm Thiển cảm thấy cô có thể tiếp tục im lặng.
Tục ngữ nói, hoàn cảnh thoải mái làm cho người ta có cảm giác thoải mái mà lười biếng. Ở trong hoàn cảnh thoải mái giết thời gian lại càng không cần phải nói, chỉ trong nháy mắt, còn chưa lấy lại được tinh thần thì máy bay đã đến nơi.
Thẩm Thiển cảm thấy số mình đúng là rất tốt, lần đầu tiên ngồi máy bay là được ngồi khoang hạng nhất, lại còn là bay chuyến đường dài quốc tế. Không uổng công sống đời này!
Chỉ là...
Thẩm Thiển có chút oán niệm. Hai con chó vừa xuống máy bay, đi tìm chủ nhân, đều là chạy vội đến dưới chân Vưu Nhiên. Thật ra thì cũng chỉ có Thiển Thiển chạy vội đến dưới chân Vưu Nhiên, còn thằng nhóc Lông Xù không tiền đồ là chạy đuổi theo Thiển Thiển. Hai tay vừa hưng phấn giang ra của Thẩm Thiển cứng đờ giữa không trung, đúng là quá mất mặt.
Rốt cuộc, sau N+1 lần Lông Xù lơ đẹp Thẩm Thiển, Thẩm Thiển liền chỉ vào Lông Xù mà mắng, "Tao nói cho mày biết, con cẩu khinh người kia, hoặc là mày đi theo con chó mẹ này," cô chỉ Thiển Thiển, sau đó lại chỉ vào mình, "Hoặc là theo tao, mày chọn một trong hai đi."
Lông Xù phe phẩy dựng thẳng lỗ tai nhọn lên, trừng một đôi mắt đen to tròn long lanh, ngây thơ nhìn Thẩm Thiển, vừa phe phẩy cái đuôi, vừa há miệng le lưỡi. Nhìn xem, nó nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiển nhìn cũng...
Thẩm Thiển đột nhiên thấy được an ủi, haizz, vẫn là mẹ quan trọng nhất.
Cô nói lời này hơi bị sớm, Lông Xù chỉ vừa nhác Thiển Thiển ở bên cạnh cũng đang vẩy đuôi liền bất động, sau đó... nhảy vọt một cái, toàn bộ thân chó đều bay vọt lên, nhào đến bên Thiển Thiển.
Thẩm Thiển nhìn thấy cảnh tượng vô tình như thế lại rơi lệ đầy mặt, "Mày là con chó vô lương tâm, vừa cưới vợ là quên ngay mẹ."
Vưu Nhiên thực đồng cảm với Thẩm Thiển, vỗ vỗ vai cô, "Lần khác anh sẽ cho vợ nó tái giá."
"Đừng, Lông Xù sẽ khóc đó."
"Nó không khóc thì em sẽ khóc." Vưu Nhiên thực bất đắc dĩ.
Thẩm Thiển trề môi, "Không sao, Thiển Thiển cướp Lông Xù của em, em cướp lại chủ nhân nó yêu nhất, huề." Nói xong cô túm cánh tay Vưu Nhiên, cười ngọt đến ngấy.
Vưu Nhiên cũng mỉm cười đáp lại, "Như vậy đi, Thiển Thiển có bầu, hay em cũng có bầu luôn nhé?"
Thẩm Thiển ánh mắt nhất thời lóng lánh, "Hỏi mẹ em ấy."
"Chủ ý hay." Vưu Nhiên nở nụ cười quân tử.
Vưu Nhiên lái xe đưa Thẩm Thiển đến trấn cũ cô ở trước kia, không mang theo Thiển Thiển cùng Lông Xù đi. Vào trấn, Vưu Nhiên giảm thấp tốc độ lái xe, cẩn thận quan sát thì trấn không lớn là bao này, đường sá chật hẹp, xe cộ cũng ít. Cũng vì vậy mà chiếc Rolls-Royce Phantom này của anh quả thật có chút chói mắt.
Lúc dừng trước nhà cô, Thẩm Thiển đi ra đầu tiên. Hàng xóm trong những ngôi nhà cũ liền thỉnh thoảng lại như chuột ló đầu khỏi hang tò mò ra xem. Tinh Tinh chơi khá thân với Thẩm Thiển lẻn đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị Thiển Thiển, chị đến thành phố bên cạnh là để cặp với đại gia à."
"Không phải là cặp với đại gia đâu." Thẩm Thiển có chút xấu hổ.
Đây là một thị trấn cũ, không có ai giàu có, bình thường mà có xe đẹp đến, theo lời Tinh Tinh kể thì đó toàn mấy cô gái ra ngoài cặp kè người giàu có áo gấm về làng. Nói cũng lạ, mấy cô gái xinh đẹp từ trấn cũ này đi ra ngoài lúc trở về đều mang theo đàn ông giàu có về theo, còn về phần có phải vợ cả hay không thì không thể nào khảo chứng.
Mẹ Thẩm Thiển vẫn là hộ kinh doanh nhỏ, bán mấy loại sữa bột trẻ con thường dùng, kèm theo đủ loại văn phòng phẩm.
Vưu Nhiên từ từ bước ra, sau khi anh đi ra, Tinh Tinh liền trừng lớn mắt, tự lẩm bẩm, "Anh trai đẹp trai quá đi."
Trên mặt Thẩm Thiển tránh không khỏi rớt xuống vài đạo hắc tuyến, Vưu Nhiên không nên lái chiếc xe chói mắt như vậy, lại càng không nên... vào giờ nghỉ trưa, đưa cô về nhà. Ở cái trấn này mà không cẩn thận là sẽ bị đồn đại ngay.
Vưu Nhiên bấm chìa khóa, chiếc Rolls-Royce Phantom liền kêu "Tít tít" một tiếng. Vưu Nhiên đi đến trước mặt Thẩm Thiển, ôm cô vào trong lòng, nhìn nhìn căn nhà trước mắt thật lâu.
Đại khái là có một cái sân, cộng thêm hàng xóm hai bên cũng có đến bảy tám hộ, những người hàng xóm lớn tuổi đều đang giống như chuột ló ra cửa sổ hoặc cửa chính nhìn hai người, xem ra mẹ Thẩm Thiển là người trẻ nhất trong khu này rồi.
Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào soái ca trước mắt. Cô nữ sinh trung học mười bảy tuổi này rất thích bát quái. Cô bé càng nhìn Vưu Nhiên càng thấy quen, chợt nhớ tới đống báo cũ chất cao như núi ở nhà trước đó đã dọn dẹp đem đi bán đồng nát, trong một bản tin về tai nạn giao thông có chân dung một thiếu gia nhà giàu nhìn rất giống anh đẹp trai trước mắt.
"Thiển Thiển, em chắc là mẹ em đang ở nhà không?" Anh quan sát toàn bộ sân, duy chỉ có hộ nằm phía chính tây là cửa chính và cửa sổ đều đóng.
Thẩm Thiển gật đầu, "Uhm, em đi gõ cửa." Thẩm Thiển thật ra có chìa khóa, nhưng cô chọn gõ cửa.
Cô gõ được một lúc mà cánh cửa vẫn không chịu nhúc nhích. Cô hơi hơi sửng sốt, cảm thấy có chút kỳ lạ. Thẩm mẹ có thói quen về nhà làm cơm trưa, sau đó ngủ nửa tiếng rồi mới tiếp tục mở tiệm. Phương thức kinh doanh này tuy rằng không kiếm được tiền, nhưng cũng đủ ăn mà Thẩm mẹ cũng chỉ muốn có thế.
"Thiển Thiển, mẹ cháu ở trong nhà ấy, chắc là đang ngủ, cháu lại xem thử đi." Bà cụ nhà bên hảo tâm nhắc nhở Thẩm Thiển đang có chút dao động. Thẩm Thiển gật gật đầu, tiếp tục gõ.
Quả nhiên, bên trong có động tĩnh, sau đó một phụ nữ trung niên mái tóc xõa hơi rối, mặc áo ngủ in hoa bằng vải bông ra mở cửa. Thẩm mẹ thấy Thẩm Thiển đang đi du lịch lại đột nhiên chạy tới thăm bà liền kinh ngạc. Nhưng điều khiến bà càng kinh ngạc hơn là phía sau Thẩm Thiển còn cậu thiếu niên Vưu Nhiên đã lâu bà không gặp.
Tình cảnh lần đầu tiên Thẩm mẹ gặp Vưu Nhiên cũng vậy. Chỉ là năm ấy thời tiết rất nóng, lại đúng là ngày nóng, ve trên cây ngô đồng kêu ra rả, trời lại hanh khô. Bà có thói quen giữa trưa phải ngủ nửa giờ, mở quạt điện chạy cho bớt nóng.
Cũng y như thế này, Thẩm Thiển ở bên ngoài gõ cửa, bà vừa mở cửa liền nhìn thấy Thẩm Thiển đáng lẽ phải đang ở trường còn cả cậu thiếu niên cao gầy phía sau cô. Thẩm mẹ không thích những anh chàng có vẻ ngoài bắt mắt như vậy, cảm giác không đáng tin, thế nào cũng là kẻ đào hoa. Vưu Nhiên không chỉ bắt mắt mà còn có thể nói là đẹp trai.
Đôi mắt anh sâu đen lấp lánh, lúc cười rộ lên, dường như ánh mắt cũng có thể nói được. Anh chàng như vậy có cô gái nào không mê? Hơn nữa năm ấy Thẩm Thiển chỉ mới 18 tuổi, vừa lên cao nhị, cô vừa về, liền vội vàng đưa cậu nhóc đó đến, vậy là thế nào?
Đây không phải là giẫm lên vết xe đổ của bà năm ấy sao? Thẩm mẹ là một người phụ nữ cực kỳ chuyên nhất, lúc đó bà cũng yêu sớm, cũng có anh bạn trai bắt mắt như vậy, người đó là Vu Thiên Dương. Lúc ấy tình cảm rất trong sáng thuần khiết, đến nắm tay cũng không dám.
Mối tình đầu thường không thành nhưng dấu ấn của nó vẫn ghi sâu vào trong trái tim của con người ta. Ông thi vào đại học, lại đậu vào trường tốt, còn bà chỉ đậu được vào một trường chẳng ra gì nên bỏ học, đến phường thêu làm công nhân, từ đó về sau mỗi người một hướng, dần dần những lá thư cũng bất tri bất giác mà gián đoạn, cứ như vậy một đoạn cảm tình trôi vào quên lãng. Sau đó duyên trời run rủi, bà gặp lại ông, bà hiểu tình cảm của mình, bà nghĩ hai người có thể nối lại, cũng nghĩ Vu Thiên Dương sẽ là chân mệnh Thiên Tử của bà, nhưng... Đến khi bà vạn kiếp bất phục thì lại gặp phải cảnh ngộ "Bắt gian tại giường" mà bà từng khinh thường nhất. Bà đang trần truồng thì bị vợ ông kéo xuống giường, tay đấm chân đá. Bà hoàn toàn vô tội, ông không hề nói với bà là ông đã kết hôn.
Bà hận ông, chắc chắn là hận. Nhưng hôm ấy, người đàn ông đó đã tình nguyện cũng trần truồng ở trước mặt bạn vợ ông, cố gắng che chở cho bà, không để bà bị thương, miệng nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, anh không nói cho em biết, là vì sợ em không cần anh."
Đúng vậy, nếu nói cho bà biết ông đã kết hôn, đã có vợ thì bà chắc chắn sẽ không chấp nhận nối lại, lòng tự trọng của bà làm sao có thể cho phép điều đó? Từ lần đó về sau, bà hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của người đàn ông đó, giấu ông sinh Thẩm Thiển, cả đời phải mang tiếng nuôi con không cha.
Cho nên Thẩm mẹ rất kị yêu sớm, yêu sớm là hồ đồ, chút rung động ban đầu ấy đối với một số người có lẽ sẽ là cả đời, nhưng nếu cả đời chỉ đơn phương thì đúng là tai họa. Nhưng sau đó, bà bóp chết tình yêu của bọn họ rồi mới hiểu, hai đứa trẻ này đều đối xử với nhau cả đời vẹn nguyên như tình yêu thuở ban đầu.
Cả đời, chỉ cần một mình cô ấy, không cần người khác...
Cô cũng tốt số, lúc này có thể nằm khoan khoái trong khoang hạng nhất của một chuyến bay đường dài quốc tế, ghế ngồi thông minh có thể chuyển thành giường. Kết hợp với ghế có thể nằm thẳng còn có phòng riêng, mini bar cả màn hình tivi LCD cỡ lớn. Cái TV này so với cái trên khoang phổ thông đúng là khác biệt rất lớn.
Thẩm Thiển không khỏi thầm thì, "Kẻ có tiền đúng là tốt số, quả nhiên tiền là thứ tốt nhất."
Vưu Nhiên ngồi bên cạnh liếc xéo cô một cái, buồn cười, "Vậy em và anh nên thấy may mắn, không lo lắng về tiền bạc."
"Em? Anh?" Thẩm Thiển đối với những lời này của Vưu Nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, cô dùng một đôi mắt tò mò hỏi anh. Vưu Nhiên mím miệng cười cười, "Anh từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, anh muốn cái gì, chỉ cần là thứ tiền có thể mua được thì anh đều có thể có. Trưởng thành, vẫn như thế, người khác đều nói không quân đãi ngộ ưu việt, nhưng đối với anh thì chỉ thường mà thôi."
"Đó là may mắn của anh khi có gia đình như vậy, đâu có liên quan tới em?" Thẩm Thiển nhịn không được lại trợn trắng mắt.
Vưu Nhiên nắm tay đặt lên trán, điệu bộ vô cùng lười biếng, anh nói: "Em là của anh, của anh cũng là của em."
Thẩm Thiển trầm tư một phen, cảm thấy lời này xuôi tai cô mới quả quyết gật đầu, "Uhm, của anh là của em, còn của em vẫn là của em, cái này em thích. Hì hì." Thẩm Thiển cũng bắt đầu thích bá đạo. Vưu Nhiên hiển nhiên không thèm để ý đến sự bá đạo của cô, ngược lại mỉm cười, nhéo nhéo mặt cô, sau đó bắt đầu ăn miệng cô...
Thẩm Thiển cũng không đỏ mặt, trực tiếp đón nhận, còn để cho mình thoải mái hơn một chút mà choàng hai tay qua cổ Vưu Nhiên. Vưu Nhiên cắn mấy cái, lại quay trở về chỗ cũ, nhịn không được mà trêu chọc, "Em càng sống càng trẻ ấy nhỉ." Thẩm Thiển như thế này, so với lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém.
Thẩm Thiển liền giải thích lý do thay đổi của mình, "Thật ra, em thấy, hôn môi hoặc là thân thiết với người mình yêu rất là thích nhé, nếu đã thích như vậy thì cứ để mình thích nhiều nhiều một chút, dù sao cũng không thiếu một miếng thịt, hơn nữa..." Thẩm Thiển hề hề cười gian, "Theo nghiên cứu khoa học, hôn môi có thể đốt cháy một lượng lớn carlorie, một ngày hôn 20 lần có thể đạt tới hiệu quả giảm béo."
"Vậy còn chuyện ấy thì sao?" Vưu Nhiên nhướng lông mày.
"..." Thẩm Thiển im bặt, vấn đề này, cô kỳ thật cũng biết... Chỉ là cô đang tìm từ ngữ thực thích hợp để trình bày về chủ đề tương đối nhạy cảm này. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cho ra một câu súc tích, "Đó là một loại vận động, anh hiểu rồi chứ."
Vưu Nhiên nheo đôi mắt xếch dài nhỏ lại, "Vận động có phải là càng tập càng khỏe đúng không? Hèn gì gần đây anh càng ngày càng khỏe."
"..." Được rồi, Thẩm Thiển cảm thấy cô có thể tiếp tục im lặng.
Tục ngữ nói, hoàn cảnh thoải mái làm cho người ta có cảm giác thoải mái mà lười biếng. Ở trong hoàn cảnh thoải mái giết thời gian lại càng không cần phải nói, chỉ trong nháy mắt, còn chưa lấy lại được tinh thần thì máy bay đã đến nơi.
Thẩm Thiển cảm thấy số mình đúng là rất tốt, lần đầu tiên ngồi máy bay là được ngồi khoang hạng nhất, lại còn là bay chuyến đường dài quốc tế. Không uổng công sống đời này!
Chỉ là...
Thẩm Thiển có chút oán niệm. Hai con chó vừa xuống máy bay, đi tìm chủ nhân, đều là chạy vội đến dưới chân Vưu Nhiên. Thật ra thì cũng chỉ có Thiển Thiển chạy vội đến dưới chân Vưu Nhiên, còn thằng nhóc Lông Xù không tiền đồ là chạy đuổi theo Thiển Thiển. Hai tay vừa hưng phấn giang ra của Thẩm Thiển cứng đờ giữa không trung, đúng là quá mất mặt.
Rốt cuộc, sau N+1 lần Lông Xù lơ đẹp Thẩm Thiển, Thẩm Thiển liền chỉ vào Lông Xù mà mắng, "Tao nói cho mày biết, con cẩu khinh người kia, hoặc là mày đi theo con chó mẹ này," cô chỉ Thiển Thiển, sau đó lại chỉ vào mình, "Hoặc là theo tao, mày chọn một trong hai đi."
Lông Xù phe phẩy dựng thẳng lỗ tai nhọn lên, trừng một đôi mắt đen to tròn long lanh, ngây thơ nhìn Thẩm Thiển, vừa phe phẩy cái đuôi, vừa há miệng le lưỡi. Nhìn xem, nó nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiển nhìn cũng...
Thẩm Thiển đột nhiên thấy được an ủi, haizz, vẫn là mẹ quan trọng nhất.
Cô nói lời này hơi bị sớm, Lông Xù chỉ vừa nhác Thiển Thiển ở bên cạnh cũng đang vẩy đuôi liền bất động, sau đó... nhảy vọt một cái, toàn bộ thân chó đều bay vọt lên, nhào đến bên Thiển Thiển.
Thẩm Thiển nhìn thấy cảnh tượng vô tình như thế lại rơi lệ đầy mặt, "Mày là con chó vô lương tâm, vừa cưới vợ là quên ngay mẹ."
Vưu Nhiên thực đồng cảm với Thẩm Thiển, vỗ vỗ vai cô, "Lần khác anh sẽ cho vợ nó tái giá."
"Đừng, Lông Xù sẽ khóc đó."
"Nó không khóc thì em sẽ khóc." Vưu Nhiên thực bất đắc dĩ.
Thẩm Thiển trề môi, "Không sao, Thiển Thiển cướp Lông Xù của em, em cướp lại chủ nhân nó yêu nhất, huề." Nói xong cô túm cánh tay Vưu Nhiên, cười ngọt đến ngấy.
Vưu Nhiên cũng mỉm cười đáp lại, "Như vậy đi, Thiển Thiển có bầu, hay em cũng có bầu luôn nhé?"
Thẩm Thiển ánh mắt nhất thời lóng lánh, "Hỏi mẹ em ấy."
"Chủ ý hay." Vưu Nhiên nở nụ cười quân tử.
Vưu Nhiên lái xe đưa Thẩm Thiển đến trấn cũ cô ở trước kia, không mang theo Thiển Thiển cùng Lông Xù đi. Vào trấn, Vưu Nhiên giảm thấp tốc độ lái xe, cẩn thận quan sát thì trấn không lớn là bao này, đường sá chật hẹp, xe cộ cũng ít. Cũng vì vậy mà chiếc Rolls-Royce Phantom này của anh quả thật có chút chói mắt.
Lúc dừng trước nhà cô, Thẩm Thiển đi ra đầu tiên. Hàng xóm trong những ngôi nhà cũ liền thỉnh thoảng lại như chuột ló đầu khỏi hang tò mò ra xem. Tinh Tinh chơi khá thân với Thẩm Thiển lẻn đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị Thiển Thiển, chị đến thành phố bên cạnh là để cặp với đại gia à."
"Không phải là cặp với đại gia đâu." Thẩm Thiển có chút xấu hổ.
Đây là một thị trấn cũ, không có ai giàu có, bình thường mà có xe đẹp đến, theo lời Tinh Tinh kể thì đó toàn mấy cô gái ra ngoài cặp kè người giàu có áo gấm về làng. Nói cũng lạ, mấy cô gái xinh đẹp từ trấn cũ này đi ra ngoài lúc trở về đều mang theo đàn ông giàu có về theo, còn về phần có phải vợ cả hay không thì không thể nào khảo chứng.
Mẹ Thẩm Thiển vẫn là hộ kinh doanh nhỏ, bán mấy loại sữa bột trẻ con thường dùng, kèm theo đủ loại văn phòng phẩm.
Vưu Nhiên từ từ bước ra, sau khi anh đi ra, Tinh Tinh liền trừng lớn mắt, tự lẩm bẩm, "Anh trai đẹp trai quá đi."
Trên mặt Thẩm Thiển tránh không khỏi rớt xuống vài đạo hắc tuyến, Vưu Nhiên không nên lái chiếc xe chói mắt như vậy, lại càng không nên... vào giờ nghỉ trưa, đưa cô về nhà. Ở cái trấn này mà không cẩn thận là sẽ bị đồn đại ngay.
Vưu Nhiên bấm chìa khóa, chiếc Rolls-Royce Phantom liền kêu "Tít tít" một tiếng. Vưu Nhiên đi đến trước mặt Thẩm Thiển, ôm cô vào trong lòng, nhìn nhìn căn nhà trước mắt thật lâu.
Đại khái là có một cái sân, cộng thêm hàng xóm hai bên cũng có đến bảy tám hộ, những người hàng xóm lớn tuổi đều đang giống như chuột ló ra cửa sổ hoặc cửa chính nhìn hai người, xem ra mẹ Thẩm Thiển là người trẻ nhất trong khu này rồi.
Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào soái ca trước mắt. Cô nữ sinh trung học mười bảy tuổi này rất thích bát quái. Cô bé càng nhìn Vưu Nhiên càng thấy quen, chợt nhớ tới đống báo cũ chất cao như núi ở nhà trước đó đã dọn dẹp đem đi bán đồng nát, trong một bản tin về tai nạn giao thông có chân dung một thiếu gia nhà giàu nhìn rất giống anh đẹp trai trước mắt.
"Thiển Thiển, em chắc là mẹ em đang ở nhà không?" Anh quan sát toàn bộ sân, duy chỉ có hộ nằm phía chính tây là cửa chính và cửa sổ đều đóng.
Thẩm Thiển gật đầu, "Uhm, em đi gõ cửa." Thẩm Thiển thật ra có chìa khóa, nhưng cô chọn gõ cửa.
Cô gõ được một lúc mà cánh cửa vẫn không chịu nhúc nhích. Cô hơi hơi sửng sốt, cảm thấy có chút kỳ lạ. Thẩm mẹ có thói quen về nhà làm cơm trưa, sau đó ngủ nửa tiếng rồi mới tiếp tục mở tiệm. Phương thức kinh doanh này tuy rằng không kiếm được tiền, nhưng cũng đủ ăn mà Thẩm mẹ cũng chỉ muốn có thế.
"Thiển Thiển, mẹ cháu ở trong nhà ấy, chắc là đang ngủ, cháu lại xem thử đi." Bà cụ nhà bên hảo tâm nhắc nhở Thẩm Thiển đang có chút dao động. Thẩm Thiển gật gật đầu, tiếp tục gõ.
Quả nhiên, bên trong có động tĩnh, sau đó một phụ nữ trung niên mái tóc xõa hơi rối, mặc áo ngủ in hoa bằng vải bông ra mở cửa. Thẩm mẹ thấy Thẩm Thiển đang đi du lịch lại đột nhiên chạy tới thăm bà liền kinh ngạc. Nhưng điều khiến bà càng kinh ngạc hơn là phía sau Thẩm Thiển còn cậu thiếu niên Vưu Nhiên đã lâu bà không gặp.
Tình cảnh lần đầu tiên Thẩm mẹ gặp Vưu Nhiên cũng vậy. Chỉ là năm ấy thời tiết rất nóng, lại đúng là ngày nóng, ve trên cây ngô đồng kêu ra rả, trời lại hanh khô. Bà có thói quen giữa trưa phải ngủ nửa giờ, mở quạt điện chạy cho bớt nóng.
Cũng y như thế này, Thẩm Thiển ở bên ngoài gõ cửa, bà vừa mở cửa liền nhìn thấy Thẩm Thiển đáng lẽ phải đang ở trường còn cả cậu thiếu niên cao gầy phía sau cô. Thẩm mẹ không thích những anh chàng có vẻ ngoài bắt mắt như vậy, cảm giác không đáng tin, thế nào cũng là kẻ đào hoa. Vưu Nhiên không chỉ bắt mắt mà còn có thể nói là đẹp trai.
Đôi mắt anh sâu đen lấp lánh, lúc cười rộ lên, dường như ánh mắt cũng có thể nói được. Anh chàng như vậy có cô gái nào không mê? Hơn nữa năm ấy Thẩm Thiển chỉ mới 18 tuổi, vừa lên cao nhị, cô vừa về, liền vội vàng đưa cậu nhóc đó đến, vậy là thế nào?
Đây không phải là giẫm lên vết xe đổ của bà năm ấy sao? Thẩm mẹ là một người phụ nữ cực kỳ chuyên nhất, lúc đó bà cũng yêu sớm, cũng có anh bạn trai bắt mắt như vậy, người đó là Vu Thiên Dương. Lúc ấy tình cảm rất trong sáng thuần khiết, đến nắm tay cũng không dám.
Mối tình đầu thường không thành nhưng dấu ấn của nó vẫn ghi sâu vào trong trái tim của con người ta. Ông thi vào đại học, lại đậu vào trường tốt, còn bà chỉ đậu được vào một trường chẳng ra gì nên bỏ học, đến phường thêu làm công nhân, từ đó về sau mỗi người một hướng, dần dần những lá thư cũng bất tri bất giác mà gián đoạn, cứ như vậy một đoạn cảm tình trôi vào quên lãng. Sau đó duyên trời run rủi, bà gặp lại ông, bà hiểu tình cảm của mình, bà nghĩ hai người có thể nối lại, cũng nghĩ Vu Thiên Dương sẽ là chân mệnh Thiên Tử của bà, nhưng... Đến khi bà vạn kiếp bất phục thì lại gặp phải cảnh ngộ "Bắt gian tại giường" mà bà từng khinh thường nhất. Bà đang trần truồng thì bị vợ ông kéo xuống giường, tay đấm chân đá. Bà hoàn toàn vô tội, ông không hề nói với bà là ông đã kết hôn.
Bà hận ông, chắc chắn là hận. Nhưng hôm ấy, người đàn ông đó đã tình nguyện cũng trần truồng ở trước mặt bạn vợ ông, cố gắng che chở cho bà, không để bà bị thương, miệng nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, anh không nói cho em biết, là vì sợ em không cần anh."
Đúng vậy, nếu nói cho bà biết ông đã kết hôn, đã có vợ thì bà chắc chắn sẽ không chấp nhận nối lại, lòng tự trọng của bà làm sao có thể cho phép điều đó? Từ lần đó về sau, bà hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của người đàn ông đó, giấu ông sinh Thẩm Thiển, cả đời phải mang tiếng nuôi con không cha.
Cho nên Thẩm mẹ rất kị yêu sớm, yêu sớm là hồ đồ, chút rung động ban đầu ấy đối với một số người có lẽ sẽ là cả đời, nhưng nếu cả đời chỉ đơn phương thì đúng là tai họa. Nhưng sau đó, bà bóp chết tình yêu của bọn họ rồi mới hiểu, hai đứa trẻ này đều đối xử với nhau cả đời vẹn nguyên như tình yêu thuở ban đầu.
Cả đời, chỉ cần một mình cô ấy, không cần người khác...
Tác giả :
Cẩm Trúc