Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?
Chương 27
Bên này Trầm Tranh sau khi rời khỏi phòng liền đùng đùng nổi giận đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên anh đến hòn đảo này, căn bản không hề biết hoàn cảnh xung quanh của khách sạn, chỉ vì tức giận mà đi lung tung. Đi một hồi đến lúc tỉnh táo lại mới phát hiện mình đã đi đến một địa điểm xa lạ.
Anh hơi sửng sốt, nhìn cảnh tượng xung quanh một lúc mới phát hiện mình vậy mà đã đi đến chân một ngọn đồi nhỏ.
Ngọn đồi này không quá cao, có một con đường nhỏ lót đá dẫn lên đỉnh, hai bên là cây cối mọc xanh um. Đi lên tới đỉnh lại phát hiện đây là một đỉnh bằng, có một mảnh đất trống bày biện một loạt băng ghế đá như loại thường thấy ở công viên.
Trầm Tranh vì khi nãy sinh khí mà đi rất nhanh, lúc này đã thấm mệt, anh liền tùy ý chọn một băng ghế ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi anh liền bắt đầu quan sát kĩ càng xung quanh.
Chỉ thấy cách đó không xa có một vài cây cổ thụ không rõ là loại cây gì. Những cây cổ thụ này nhìn qua đã thấy có vài trăm năm tuổi, mà trên những tán lá sum suê treo đầy những móc khóa màu sắc rực rỡ, nếu như nhìn kĩ còn có thể thấy trên mỗi móc khóa đều có viết những hàng chữ nhỏ. Mà ở trung tâm của những cây đại thụ có một ngôi đình nhỏ, trong đình bày biện đủ loại móc khóa để mọi người có thể mua treo lên cây.
Trầm Tranh ngẫm nghĩ một chút, rất nhanh liền minh bạch nơi này chính là nơi để ước nguyện mà Tiểu Tôn đã nói với anh trong điên thoại. Như vậy hiển nhiên phương thức ước nguyện là đem tên cùng điều ước viết lên trên móc khóa rồi treo lên cây.
Trầm Tranh vẫn còn đang suy tư, liền nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ dắt theo một cô bé cùng đi đến khu đình đó.
"Chú ơi, cháu muốn mua móc khóa". Anh liền nghe thấy cô bé đối với người trong đình bi bô mở miệng, trên mặt là dáng vẻ ngây thơ cùng hào hứng, "Ba mẹ của cháu đã nói, chỉ cần đem tên của cả nhà viết lên trên móc khóa rồi treo lên thần mộc, như vậy cả nhà chúng cháu sẽ cả đời không xa rời nhau rồi".
Nghe thấy bé gái nói hết một cậu, Trầm Tranh bừng tỉnh.
Hóa ra thần mộc này để cầu phúc đoàn viên.
Nhìn khung cảnh một nhà hòa thuận, sum họp trước mặt trong lòng Trầm Tranh đột nhiên không có lí do trào lên một trận chua xót. Trầm Tranh từ nhỏ đã là một cô nhi, không có người nhà, càng không biết mùi vị của gia đình đoàn viên là như thế nào. Bởi vậy mỗi lần nhìn gia đình người khác một nhà vui vẻ sum vầy anh liền không cầm lòng được mà ao ước.
Anh luôn không ngừng được mà nghĩ nếu anh cũng có một gia đình như vậy thì tốt rồi.
Nhưng mà, làm sao có thể chứ.
Anh đã từng xem Lục Vũ Ngang là gia đình do chính mình tìm về. Nhưng mà sau đó Lục Vũ Ngang vẫn là bị Lục gia mang đi.
Thậm chí cho dù bây giờ Lục Vũ Ngang đã trở về nhưng cậu đã không còn giống cậu em trai lạnh lùng nhưng có chút đáng yêu trong trí nhớ của anh nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trầm Tranh lại không khỏi càng cảm thấy khó chịu.
Anh cúi đầu, khóe miệng kéo lên độ cong tự giễu, đang lúc anh còn đang muốn dời mắt khỏi cảnh tượng kia, huyễn hoặc bản thân thôi ước nguyện về một gia đình như vậy nữa thì đột nhiên lúc này một đôi tay hữu lực xuất hiện trong tầm mắt, nhẹ nhàng đem mắt anh che lại.
Trước mắt nhanh chóng rơi vào một vùng tăm tối, cùng lúc đó mùi cỗ mùi hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc từ sau truyền đến, ngay lập tức Trầm Tranh nghe được một đạo tiếng nói dễ nghe vang lên bên tai: "Đoán xem ta là ai?"
Trầm Tranh: "..."
Một trò chơi lại có thể chơi đi chơi lại tận hai lần, chuyện nhàm chán như vậy cũng chỉ có tên nhóc Lục Vũ Ngang này làm được.
Trầm Tranh kỳ thực chính là một người không hề biết cách phát hỏa đối với người khác, mà một đoạn đường vừa nãy cơ hồ cũng đã đem đi hơn phân nửa lửa giận của anh.
Chỉ có điều đột nhiên lại nghe thấy tiếng của tên nhóc đáng ghét này trong nháy mắt anh vẫn không nhịn được có chút tức giận bởi vậy liền trầm mặc, lạnh như băng mở miệng: "Lục Vũ Ngang, em chơi đủ chưa?"
Lời này vừa nói cái tay kia liền biết ý nhanh chóng thu hồi lại.
Mà ngay lúc đó, Lục Vũ Ngang cũng đã từ phía sau ghế đá đi đến trước mặt anh.
Nhưng cậu cũng không có lập tức ngồi lên ghế bên cạnh Trầm Tranh, ngược lại cậu ở trước mặt Trầm Tranh ngồi xổm xuống, nhìn qua thật giống một chú chó nhỏ oan ức, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn về phía anh.
"Anh à, anh còn đang giận em sao?"
Trầm Tranh vốn còn mấy phần tức giận, nhưng nhìn thấy Lục Vũ Ngang dùng ánh mắt như thế nhìn mình, gương mặt lanh băng của anh không khỏi có chút khó duy trì tiếp được. Mặc dù là như thế anh vẫn ép buộc chính mình cứng rắn mở miệng, "Em trêu đùa anh như vậy, làm sao anh lại không tức giận?"
[Em không có trêu đùa anh mà]
[Em thật ra rất thích anh]
Lục Vũ Ngang nghĩ như vậy, nhưng nhìn sắc mặt lạnh băng của Trầm Tranh, lời ra đến khóe môi cuối cùng vẫn là sửa lại, "Xin lỗi anh".
Nghe thấy Lục Vũ Ngang xin lỗi sắc mặt Trầm Tranh lúc này mới hòa hoãn lại. Xét cho cùng, anh vẫn là không thể thực sự sinh khí với Lục Vũ Ngang. Dù sao đây cũng là cậu nhóc năm đó anh chính tay đem về, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, anh cũng đã nhận thức tên nhóc này thành người thân của mình. Tuy rằng cậu bởi vì tuổi trẻ không hiểu chuyện làm ra những việc không thích hợp, nhưng người anh như anh không phải cũng nên khoan hồng độ lượng một chút sao?
Nghĩ tới đây Trầm Tranh cũng không cưỡng ép chính mình nghiêm mặt nữa.
Nhưng mà chính là không giáo huấn không được, bởi vậy anh giả vờ nghiêm khắc mở miệng: "Xin lỗi như vậy vẫn chưa đủ, anh muốn em bảo đảm từ nay về sau sẽ không tiếp tục làm những việc như vậy". Ánh mắt Lục Vũ Ngang không dễ phát hiện hơi lóe lên.
Nhưng rất nhanh cậu liền cười lấy lòng: "Được, em đảm bảo nếu không có sự đồng ý của anh em sẽ không làm những chuyện này nữa".
[Nhưng mà nếu như anh đồng ý em vẫn sẽ làm, thậm chí còn có thể làm nhiều chuyện hơn như vậy!]
Lục Vũ Ngang ở trong lòng bồi thêm một câu.
Trầm Tranh tự nhiên liền không biết trong lòng Lục Vũ Ngang đang suy nghĩ gì, sau khi nghe cậu một lời bảo đảm, vẻ mặt anh lúc này mới triệt để hòa hoãn.
"Nói nghe thật xuôi tai". Anh nhẹ giọng nói lúc này mới ngẩng đầu lên, lại nhìn đến khung cảnh toàn người phía trước.
Chỉ thấy gia đình lúc nãy cũng đã mua xong móc khóa, ở trên móc khóa viết lên tên của mỗi người, lúc này bé gái đang ngồi trên vai ba của mình, cẩn thận từng li từng tí cầm móc khóa trong tay treo lên cây.
Lục Vũ Ngang lúc này mới chú ý tới ánh mắt của Trầm Tranh, nhìn theo hướng của anh, "Anh đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn cả nhà đằng kia đang ước nguyện". Trầm Tranh khẽ mỉm cười, "Chỉ cần đem tên của mọi người tất cả viết lên móc khóa, treo lên trên cây, như vậy cả gia đình có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi".
Cho dù Trầm Tranh đã nỗ lực để thanh âm mình phát ra có thể nghe thật nhẹ nhàng trấn định thế nhưng Lục Vũ Ngang vẫn là nhạy cảm chú ý tới trong giọng nói của anh có dị dạng.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, liền thấy ánh mắt anh thẳng tắp hướng về gia đình bên kia, con ngươi thanh thuần không che lấp được ước ao.
Lục Vũ Ngang trong lòng run lên.
Ở chung nhiều năm như vậy, Lục Vũ Ngang đương nhiên biết Trầm Tranh khát vọng một gia đình hơn bất kì người nào. Nếu không phải như vậy, trước đây anh cũng không bất chấp tất cả để cứu một "Đứa em" không hề có chút máu mủ gì với mình.
Lục Vũ Ngang trong mắt hơi lóe lên, đột nhiên hỏi: "Nhất định phải là người một nhà mới có thể treo lên sao? Người yêu thì sao?"
Trầm Tranh không nghĩ tới Lục Vũ Ngang sẽ hỏi cái này, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại thấy đằng xa cũng có mấy cặp tình nhân đang mua móc khóa, liền trả lời cậu: "Tình nhân chắc cũng có thể treo lên".
Hứa hẹn cả đời cũng không xa rời nhau, với người nhà thành lập, cũng đối với người yêu thành lâp.
"Như vậy ngược lại không tệ". Lục Vũ Ngang đăm chiêu.
Trầm Tranh nhíu nhìu mày, có chút không phản ứng kịp với lời nói của Lục Vũ Ngang lại nghe thấy cậu tiếp tục nói: "Anh, mặt trời lặn".
Trầm Tranh sững sờ, ngẩng đầu lên mới phát hiện thì ra đã chạng vạng, mặt trời cũng đang lặn.
Hoàng hôn trên biển, thật sự đẹp đến kinh tâm động phách.
Màu đỏ của tà dương buông xuống sát đường chân trời, bầu trời phủ những vạt nắng chiều cuối cùng như hoa mẫu đơn nở rộ, phản chiếu xuống mặt biển thành từng dãy màu muôn hồng nghìn tía, tỏa sáng lấp lánh. Hung cảnh này thật sự đẹp quá đỗi, Trầm Tranh nhìn đến ngây dại, ngơ ngác nhìn cảnh hoàng hôn buông xuống trước mặt, tự lẩm bẩm: "Thật đẹp!"
Mà bên cạnh anh, Lục Vũ Ngang cũng đang ngắm nhìn, nhưng hiển nhiên không phải ngắm mặt trời lặn.
Ngược lại cậu chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn Trầm Tranh bên cạnh.
Gương mặt thanh tú nhiễm một tầng sắc đỏ trời chiều, Lục Vũ Ngang hơi nâng môi mỏng kéo thành độ cong nhu hòa, mở miệng đáp lại: "Ừm! Thật sự rất ưa nhìn".
Lại đẹp đẽ! Chẳng qua Trầm Tranh nói chính là hoàng hôn, cậu nói lại chình là Trầm Tranh.
Mãi mê nhìn ánh tà dương, trên đồi lại có gió thổi hiu hiu, quá mức thoải mái, Trầm Tranh vì thế nên ngắm hoàng hôn đến vô tình ngủ thiếp đi.
Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại đã phát hiện mình lại đang tựa trên bả vai Lục Vũ Ngang ngủ.
Anh sững sờ ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt lại tóc, trong mắt xẹt qua vẻ bối rối: "Anh ngủ quên mất".
"Không có chuyện gì, anh ngủ không có lâu" Lục Vũ Ngang cười nhẹ, "Chưa đến nửa tiếng".
Mặc dù ngủ chưa đầy nửa tiếng, nhưng mặt trời đã nhanh chóng lặn khuất sau núi, trên đỉnh đồi nhanh chóng tối lại. Chẳng qua đây là địa điểm du lịch, xung quanh đều có lắp đèn đường, theo sắc trời tối lại những ngọn đèn kia cũng đã sáng lên, vì vậy xung quanh cũng vẫn sáng sủa như cũ.
Trầm Tranh liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm, liền nhanh chóng vội vàng đứng dậy, "Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh về ăn chiều thôi. Nói xong anh liền xoay người muốn đi về, cũng không ngờ được cảnh tượng trước mắt làm anh triệt để sững sờ.
Lúc này Trầm Tranh đang đứng đối diện một cây cổ thụ ước nguyện.
Nhưng trước khi ngủ quên, anh nhớ rõ ràng cây gần bọn họ nhất này căn bản không có treo bao nhiêu móc khóa, cũng không ngờ vừa tỉnh lại, trên cây lại treo đầy những móc khóa, lít nha lít nhít, ít nhất cũng có hơn trăm cái.
Trầm Tranh trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện gì thế này, chỉ có chưa đầy nửa tiếng ngắn ngủi tại sao lại có nhiều người như vậy ước nguyện?
Trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, không nhịn được lại xem kĩ cái cây kia vài lần.
Cũng không muốn lần này vừa nhìn làm anh ngay lập tức hoảng hốt.
Chỉ thấy mấy cái móc khóa treo gần anh nhất được viết hai cái tên không thể quen thuộc hơn ____
[Trầm Tranh]
[Lục Vũ Ngang]
Trầm Tranh trong đầu vù một tiếng, vội vàng bước nhanh qua, nhìn qua hết các móc khóa khác.
Vừa nhìn anh lại càng thêm khiếp sợ.
Chỉ thấy toàn bộ trên cây, ngoại trừ những móc khóa đã có sẵn từ trước, tất cả còn lại đều viết tên của anh cùng Lục Vũ Ngang.
Anh đột nhiên phản ứng lại cái gì, quay đầu nhìn về phía Lục Vũ Ngang ở phía sau: "Tiểu Ngang, em..."
Anh chấn động không nói ra lời mà Lục Vũ Ngang chỉ đứng tại chỗ nhìn anh, cười khẽ:
"Anh, không phải anh cũng muốn treo móc khóa sao?" Cậu hờ hững mở miệng lại tiện tay cầm lấy một cái móc khóa treo tương đối thấp, "Vậy thì chúng ta cũng treo, ước nguyện cả hai chúng ta cả đời cũng không rời xa nhau".
Trầm Tranh thật sự lúc này nói không ra lời.
Anh nghĩ chính mình không nói ra, Lục Vũ Ngang liền sẽ không biết chính mình đối với ước mơ gia đình kia có bao nhiêu ước ao. Lại không ngờ được, Lục Vũ Ngang căn bản đều biết.
Không chỉ biết thậm chí đứa nhỏ này còn giúp anh hoàn thành nguyện vọng này.
Không! Chính xác là Lục Vũ Ngang dùng phương thức bá đạo nhất để thực hiện nguyện vọng này của anh.
Nếu nói trước đó tha thứ cho Lục Vũ Ngang nhưng kỳ thực trong lòng anh vẫn còn vướng mắc, thì trong giây lát này những vướng mắc kia cũng không cách nào tiếp tục tồn tại.
"Em thật là..." Anh nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Vũ Ngang trước mặt, muốn nói gì đó nhưng chung quy một chữ cũng không nói ra được.
Thế nhưng Lục Vũ Ngang thật giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ là cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Được rồi anh, nhanh trở về ăn cơm thôi".
————————————————————
Ui ui vừa sweet vừa soft như vậy ai chịu cho nổi a.
Khúc ngắm hoàng hôn làm mình liên tưởng tới câu "Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh người đứng dưới cầu ngắm em" ghê :vvv