Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!
Chương 64: Dám cướp người của tôi
Lâm Thiên không biết cái người tên Lâm Chiêu này, nói chính xác hơn thì, trước đây anh chưa từng nghe qua cái tên này, đây là lần đầu tiên.
Sở dĩ đồng tử mắt co lại, là bởi Lâm Thiên nhớ ra đây là ai, hai ngày trước lúc tới bệnh viện của bác sĩ Phó, anh vô tình trông thấy người này, lúc đó Lâm Thiên nghe thấy Lâm Chiêu nói chuyện với mẹ của cậu ta ở cầu thang, bà ấy gọi cậu ta là A Chiêu, mẹ của Lâm Chiêu dẫn cậu ta tới bệnh viện khám, không vì lí do nào khác, chỉ là muốn đưa xu hướng giới tính của cậu ta trở về “bình thường".
Đồng tính không phải bệnh, nên đương nhiên không có phương pháp trị liệu, thế nhưng Lâm Chiêu tới bệnh viện, trông thấy Lâm Thiên và Phó Tinh Hà, giờ xem ra còn tơ tưởng tới bác sĩ Phó của anh.
Hơn nữa thủ đoạn của cái cậu Lâm Chiêu này cũng giống hệt anh, đội mũ đeo khẩu trang tới bệnh viện cắm chốt, lấy số đợi bác sĩ Phó khám cho, những chiêu này Lâm Thiên đều đã từng làm.
Rất hiển nhiên, cái cậu Lâm Chiêu kia một lòng mê đắm bác sĩ Phó, biết rõ hắn đã có chủ rồi, nhưng vẫn bám lấy hắn, càng khiến Lâm Thiên khó chịu hơn là, cậu ta cũng họ Lâm giống anh.
Họ anh không hiếm gặp, nhưng Lâm Thiên vẫn không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút. Ngày hôm đó anh thấy Lâm Chiêu, Lâm Chiêu quay đầu trông thấy hai người họ, trong mắt cậu ta lộ rõ vẻ si mê bác sĩ Phó, khiến Lâm Thiên như nuốt phải con ruồi vậy, cảm giác rất khó chịu. Lại thêm biểu hiện quái gở của cậu ta khi nhìn thấy anh nữa, càng khiến Lâm Thiên thêm phần u mê. Một người anh chưa từng gặp qua, sao mới gặp anh lần đầu đã lộ vẻ mặt như vậy chứ?
Nghĩ tới việc hôm nay anh cứ có cảm giác như có ánh mắt dõi theo mình, nói đúng hơn thì, cậu ta dõi theo bác sĩ Phó mới đúng.
Lâm Thiên hít sâu một hơi, nén cơn tức trong lòng xuống, sau đó anh trả tờ đơn khám kia về chỗ cũ.
“Em biết cậu ta à?" Phó Tinh Hà hỏi.
Hắn có thể nhìn ra Lâm Thiên đang tức giận, anh tức vì cái người tên Lâm Chiêu kia.
“Không biết." Lâm Thiên lắc đầu. Có nói bác sĩ Phó cũng không hiểu đâu, bác sĩ Phó vốn không thể hiểu vì sao anh lại tức giận như vậy, dù sao với bác sĩ Phó mà nói, đây chỉ là một bệnh nhân vô cùng vô cùng bình thường, có lẽ hắn cũng đã quên mất bộ dạng Lâm Chiêu thế nào.
Lâm Thiên nghĩ tới đây, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Anh à, cậu ta bị sao vậy?"
“Quên mất rồi, để anh xem lại một chút." Hắn tìm kiếm trong máy tính một hồi, nói tiếp: “Đau nửa đầu, kê một ít thuốc, cậu ta không bị bệnh gì."
Lâm Thiên vừa nghe tới đây, đã sởn cả tóc gáy, đến cả nguyên nhân phát bệnh cũng giống hệt anh. Trước đây Lâm Thiên lén lén lút lút tới xếp hàng đợi bác sĩ Phó khám bệnh cũng lấy lý do này, anh nói bị đau đầu, sau đó bác sĩ bảo anh đi chụp CT.
“Em thực sự không biết à?" Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, hắn không quen việc Lâm Thiên hỏi về người khác nhiều như vậy.
“Không! Không quen!" Lâm Thiên lập tức phủ nhận, “Anh à, sau này anh gặp lại cậu ta cũng đừng có để ý, anh quên phéng cậu ta đi, em không biết người này!"
Phó Tinh Hà không hiểu lắm, “Anh không quen không biết thì để ý tới cậu ta làm gì." Hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì với bệnh nhân tên Lâm Chiêu này, bởi vậy nên cho dù bộ dạng Lâm Thiên có xù lông như gặp phải đại địch, thì hắn cũng không để trong lòng, càng không nghĩ tới chuyện Lâm Thiên đang ăn dấm chua, dù sao cũng chỉ là một người xa lạ thôi mà.
“Em nói thật đó, anh à, nếu như cậu ta lại tìm tới, anh phải lạnh lùng hơn nữa." Lâm Thiên làm vẻ mặt nghiêm túc.
Phó Tinh Hà gật đầu nói được, trong lòng không hiểu vì sao Lâm Thiên lại phải sốt sắng như vậy, Lâm Chiêu là ai chứ?
Lâm Thiên không căng thẳng mù quáng, hành động của người này hoàn toàn giống anh, điểm duy nhất khác với Lâm Thiên là, cái cậu Lâm Chiêu này biết rõ bác sĩ Phó đã có chủ, nhưng vẫn còn chạy tới theo dõi người ta. Khiến Lâm Thiên rất tức giận, anh quyết định quay về sẽ cho điều tra rõ cái cậu Lâm Chiêu này, dám mơ tưởng tới người của anh à.
Bất luận cái cậu Lâm Chiêu này muốn làm gì, thì bác sĩ Phó cũng là người của anh.
Nghĩ tới đây, anh liền ôm rịt lấy Phó Tinh Hà, “Anh là của em, anh à, anh là của em, là của em." Anh nhấn mạnh ba lần liên tiếp, vẫn cảm thấy chưa đủ, liền dùng sức siết chặt lấy Phó Tinh Hà. Lại nhắc lại một lần nữa: “Anh chỉ có thể là của em!"
Phó Tinh Hà vẫn không hiểu Lâm Thiên bị làm sao, mà lại trở nên căng thẳng tới vậy.
“Được rồi được rồi, anh là của em." Phó Tinh Hà thuận theo mà vỗ về tấm lưng anh, “Chúng ta về nhà thôi."
Nhưng không biết Lâm Thiên uống nhầm thuốc gì, ra khỏi phòng rồi anh vẫn còn bám chặt lấy hắn, hôm nay độ bám người của anh còn hơn cả trước kia, trước kia bởi vì ngại trong bệnh viện nhiều người, hơn nữa có rất nhiều y bác sĩ và bệnh nhân biết bác sĩ Phó, Lâm Thiên không muốn bác sĩ Phó phải khó xử, bởi vậy nên phần lớn thời gian, hai người họ chỉ nắm tay nhau đi ra ngoài. Nhưng hôm nay thì khác, cả người Lâm Thiên như dính lấy hắn, cánh tay ôm chặt lấy hắn, mười ngón tay đan chặt, cứ như đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt không bằng. Chỉ cần không bị mù, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hai người họ có quan hệ thân mật tới nhường nào.
Lâm Thiên đúng là đang muốn ra oai phủ đầu với cái cậu Lâm Chiêu kia, cho cậu ta biết, bác sĩ Phó là của anh, không cho phép cậu ta nhòm ngó, nhưng mắt ở trên người khác, Lâm Thiên lại không thể móc mắt cậu ta ra, nhưng nhìn thì sao chứ, bác sĩ Phó vẫn là của anh! Hừ!
Quả nhiên, Lâm Thiên hành động lớn mật như vậy, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Lâm Thiên có thể cảm nhận một cách rõ ràng ánh mắt của những người qua lại, trong đó anh còn cảm nhận được những ánh nhìn ác ý.
Và cả sự đố kỵ.
Khóe môi Lâm Thiên khẽ cong lên, anh biết mình đã thành công rồi.
Phó Tinh Hà không hiểu hôm nay Lâm Thiên bị làm sao, đi tới bãi đậu xe, Lâm Thiên còn nằng nặc tới gần hôn hắn, hôn chụt một cái vẫn chưa đủ, Lâm Thiên còn đè hắn trên cửa xe, giữ rịt vai hắn mà hôn lấy hôn để, hôn hơn mười phút mới buông hắn ra, khiến lão Ngô ngồi trên xe không dám đi xuống mở cửa xe cho hai người.
Ông là tài xế nên không tiện nói gì, nhưng thực sự thấy lành lạnh!
Lâm Thiên mặc kệ ông có thấy lành lạnh hay không, anh cứ muốn hôn bác sĩ Phó đó.
Vào trong buồng xe, lúc này Lâm Thiên mới yên tĩnh một chút, chỗ ngồi phía sau xe rất lớn, Lâm Thiên liền đặt bác sĩ Phó ngồi ở phía dãy ghế sau, mặt kề mặt nói chuyện.
Phó Tinh Hà thấy mà buồn cười trong lòng, hắn xoa xoa đầu anh, ghé vào tai anh nói: “Lâm Tiểu Thiên, hôm nay em sao vậy."
“Anh không thích như vậy à?" Cơ thể Lâm Thiên thoáng lạnh xuống.
Phó Tinh Hà nhìn anh, đôi mắt híp lại, “Sao anh lại không thích chứ?"
Lâm Thiên thở phào một hơi, nói: “Bác sĩ Phó, từ ngày mai em sẽ theo anh đi làm, anh làm phẫu thuật thì em ở trong phòng nghỉ của anh họp trực tuyến, tan làm rồi chúng ta về cùng nhau, em nấu cơm cho anh."
Khóe môi Phó Tinh Hà cong lên, đáp ừ một tiếng.
Lâm Thiên không biết cái cậu Lâm Chiêu kia còn theo bọn họ hay không, anh bảo lão Ngô lái xe tới siêu thị, cùng bác sĩ Phó mua thức ăn về chế biến.
Ngày hôm sau, đúng là Lâm Thiên không còn thấy Lâm Chiêu trong bệnh viện nữa, chỉ là ánh nhìn kia vẫn như hình với bóng, Lâm Thiên biết nhất định có người đang ẩn mình nhìn trộm anh trong góc tối, anh cúi đầu xem tư liệu trong di động.
Lâm Chiêu là sinh viên khoa Nghệ thuật biểu diễn của trường Sân khấu điện ảnh ở Hỗ thị, gia thế trong sạch, nhưng trong hộ khẩu chỉ có tên mẹ chứ không có tên cha. Mẹ của Lâm Chiêu tên là Ngụy Như Yên, Lâm Thiên cũng không quen với cái tên này, nhưng lúc nghe thấy cái tên này, cảm giác bất an quen thuộc quay trở về.
Cái người tên Lâm Chiêu này giống như một quả bom hẹn giờ, bình thường vẫn luôn khựng lại trong lòng anh, tựa như có thể nổ tung bất cứ khi nào.
Trái tim Lâm Thiên khẽ run lên, anh chau mày, rốt cuộc hai mẹ con họ có lai lịch thế nào? Lâm Thiên gửi tin nhắn, bảo người ta hãy tiếp tục điều tra, phải tra rõ chân tướng, nhất định phải tra ra mười tám đời tổ tông của cậu ta! Lâm Thiên chưa từng thấy ai dám cướp đồ của anh, nhất định phải cho cậu ta sáng mắt ra.
Biết có người đang nhìn mình, Lâm Thiên lại càng thêm táo tợn không chút kiêng dè. Phó Tinh Hà vừa đi ra anh đã đi tới ôm, Lâm Thiên hỏi hắn phẫu thuật có mệt không, Phó Tinh Hà lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu anh, Lâm Thiên nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp, giúp hắn massage tay cho đỡ mỏi. Bác sĩ Tiểu Chu theo ra sau liền kinh hãi, sao động tác của chủ nhiệm cứ như đang chơi với cún con vậy? Mà Kẹo Sữa được xoa xoa thì cứ như đang vẫy đuôi hí hửng. Trong thoáng chốc bác sĩ Tiểu Chu nghi ngờ không biết có phải mình đã nhìn nhầm rồi hay không, lại nghĩ ở nhà cô nuôi hai con cún, hai con này thường tranh giành tình cảm lẫn nhau, nếu một con tức lên, chỉ cần vuốt lông là được rồi.
Lâm Thiên mặc kệ người ngoài nghĩ sao, nói cách khác, anh cứ muốn cho người ta thấy đấy, anh và bác sĩ Phó vốn bên nhau như vậy. Chỉ là không thể hiện ra trước mặt người ngoài mà thôi.
Nơi đây là hành lang bệnh viện, nhưng không phải khu bệnh nhân, bởi vậy nên cũng không nhiều người qua lại. Hai người đứng bên lan can cửa sổ, Lâm Thiên cố tình ôm lấy eo bác sĩ Phó, Phó Tinh Hà nghiêng đầu ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Lâm Tiểu Thiên, có phải có ai trêu chọc em không?"
“Không có mà!" Lâm Thiên lớn tiếng phủ nhận.
“Em như này mà không sao à? Rõ ràng có người gây sự với em. Nói anh nghe xem, anh giúp em xử lý." Phó Tinh Hà vuốt vuốt cằm anh.
“Không cần xử lý đâu, chỉ là một tên có mắt như mù mà thôi." Lâm Thiên hơi ngước đầu lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh đầu môi hắn, “Như vậy là được rồi."
Nếu như cậu ta thích bác sĩ Phó, thấy bọn họ như vậy, chắc sẽ tức chết cho coi.
“To gan thật." Đầu ngón tay Phó Tinh Hà nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi anh, mũi Lâm Thiên cọ cọ lên ngón tay hắn mấy lần, thoải mái híp mắt nói: “Gan em to là do anh chiều đó, nếu anh không chiều em, gan em sao có thể to như vậy được."
Phó Tinh Hà nở nụ cười nói: “Như vậy rất tốt."
Hắn không thích bộ dạng Lâm Thiên làm gì cũng cẩn thận sợ mình tức giận.
Như Lâm Thiên bây giờ ngang ngược một chút, đắc ý một chút, hắn càng thích hơn, mỗi lúc nhìn thấy trong lòng lại không kiềm chế nổi mà thấy ngứa ngáy.
Lâm Thiên vùi đầu vào bả vai hắn cười thành tiếng, “Anh à lát nữa chúng ta đi mua bao đi, dùng hết rồi."
“Chẳng phải vẫn còn hay sao?" Phó Tinh Hà nhớ lại, bởi Lâm Thiên có nhu cầu cao, cho nên mỗi lần đều mua rất nhiều, bởi vậy nên trong nhà vẫn còn không ít.
“Một tí như vậy sao đủ được, em muốn mua thêm nữa." Lâm Thiên cắn hắn, “Đúng lúc mai anh được nghỉ thay ca, tối nay vắt khô anh luôn."
Phó Tinh Hà đều nghe theo ý anh cả, hắn thấp giọng nói được.
Ngày hôm nay Lâm Thiên lái xe tới bệnh viện, chứ cũng không nhờ lão Ngô đưa đi. Giúp bác sĩ Phó thắt dây an toàn vào xong, Lâm Thiên liền khởi động xe, anh vừa lái xe ra khỏi bệnh viện liền trông thấy gần đó có một chiếc xe di chuyển theo, là một chiếc Cayenne.
Vẫn còn theo dõi nữa sao?
Lâm Thiên cười gằn trong lòng một tiếng, liền lái xe thẳng tới siêu thị.
“Sao không tới hiệu thuốc?" Phó Tinh Hà hỏi.
“Em muốn mua thêm một vài đồ khác, sữa chua rồi hoa quả các thứ." Lâm Thiên trả lời. Buồn cười, hiệu thuốc nhỏ như vậy, sao Lâm Chiêu có thể theo vào được? Anh muốn tới siêu thị, ở đó có nhiều người, tiện cho cậu ta theo dõi. Lâm Thiên hận đến mức nghiến răng kèn kẹt trong lòng, lại đúng lúc phía trước đang tắc đường, anh liền bóp còi mấy tiếng như để trút cơn giận của mình. Lâm Thiên thở phì phò tức tối, anh tựa đầu lên gối sau xe, nghiêng mặt nhìn Phó Tinh Hà.
Nhìn sang Phó Tinh Hà, ý chí chiến đấu của Lâm Thiên lại bừng bừng sục sôi, bác sĩ Phó thích anh như vậy, tính hắn lại bài trừ người ngoài như thế, anh việc gì phải ăn dấm chứ? Lâm Thiên cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, chỉ là cái tên Lâm Chiêu kia khiến anh cảm thấy không thoải mái, tức đến mức lông tơ dựng ngược.
Phó Tinh Hà véo má anh, “Lại tức gì thế?"
Em không vui tẹo nào —— Lâm Thiên rất muốn nói như vậy, nhưng nếu bác sĩ Phó hỏi anh tức cái gì, anh lại không trả lời được, anh chỉ đang ăn dấm vô tội vạ mà thôi, nhất định Phó Tinh Hà sẽ không hiểu được, bởi vì trong mắt bác sĩ Phó, đến Lâm Chiêu là ai hắn cũng không biết, chỉ có Lâm Thiên ngu đột xuất muốn đi ra oai với người ta.
Thực ra cái cậu Lâm Chiêu kia cũng không đe dọa được anh, dù cho cậu ta có để ý tới bác sĩ Phó, Lâm Thiên cũng biết chắc chắn bác sĩ Phó không hiểu, càng không nói tới hắn để ý, Phó Tinh Hà vốn chẳng để những sinh vật ngoại lai kia vào tầm mắt. Trước đây Lâm Thiên tới bệnh viện, anh cũng luôn nhìn lén Phó Tinh Hà, ấy thế mà Phó Tinh Hà còn chẳng phát hiện ra.
Hoặc nên nói, có thể hắn nhận ra, nhưng cũng coi như không khí.
Dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, Phó Tinh Hà quay mặt Lâm Thiên qua, nói: “Lâm Tiểu Thiên, đừng nhìn anh nữa, lái xe đi."
Hôm nay là cuối tuần, lại còn là ngày giảm giá, bởi vậy nên có nhiều người đi siêu thị hơn bình thường một chút. Vào trong siêu thị, Lâm Thiên thấy có một biển quảng cáo đỏ chót, đám đông vây quanh đó, không biết Lâm Chiêu trốn trong góc nào, nhưng anh biết nhất định Lâm Chiêu vẫn còn đang theo dõi anh.
Lâm Thiên cũng không mua gì đặc biệt cả, cũng chẳng có thứ gì cần phải mua, anh chọn mấy nải chuôi tiêu, lại mua thêm một ít nho, sau đó mới đẩy xe đi tính tiền.
Anh thử liếc nhìn qua khóe mắt, trông thấy ở gần đó có một người đội mũ đen đẩy xe trống dõi theo bọn họ. Sau đó Lâm Thiên dốc hết khí thế ra, anh bỏ toàn bộ bao cao su trên kệ hàng trước quầy thanh toán vào trong giỏ hàng.
“Em đừng quơ hết như vậy, size không đúng, tốt xấu gì cũng phải chọn size chứ." Phó Tinh Hà có phần bất đắc dĩ.
Lâm Thiên cũng thấy ngài ngại, cảm thấy hành động của mình cũng quá khoa trương rồi, anh đang làm gì cơ chứ.. Lâm Thiên tự phỉ nhổ trong lòng, trí thông minh cho chó gặm hết rồi à. Lâm Thiên nghe lời bác sĩ Phó, sau đó liền lấy những bao không đúng size ra. Hai người đứng trước quầy bao cao su hơn hai mươi phút, sau một hồi chọn lựa, mới lọc được những size cần.
Có nhiều người đứng xếp hàng trước quầy thu ngân, bọn họ lại xếp hàng hơn mười phút nữa, có lẽ nhân viên thu ngân chưa từng thấy ai mua một lúc mấy chục hộp bao cao su, lúc quét mã tay run lên, đảo mắt liếc nhìn Lâm Thiên và Phó Tinh Hà.
Vẻ mặt Lâm Thiên hết sức bình tĩnh, thầm cười gằn trong lòng, mấy chục hộp có là cái gì chứ? Dưới sự phối hợp của anh, bác sĩ Phó nhà anh chỉ cần một tháng là có thể dùng hết!
Ra khỏi siêu thị, Lâm Thiên lái xe về nhà, xe lái tới cổng tiểu khu, chiếc xe theo dõi anh liền không tiếng động biến mất.
Lâm Thiên thở phào một hơi, nếu như Lâm Chiêu dám theo dõi anh mà mò vào tận trong khu, anh sẽ lập tức kêu người đập nát xe cậu ta.
Một sinh viên trường sân khấu điện ảnh, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy, lại còn học đòi theo dõi. Lâm Thiên càng nghĩ càng thấy phiền lòng, xem ra anh ra oai như vậy vẫn chưa đủ, đến mức ấy rồi mà cậu ta vẫn chưa hết hi vọng.
Lâm Thiên nẫu cả ruột, về đến nhà, anh liền vào trong bếp nấu cơm, anh nấu rất nhanh, chỉ chốc lát đã xong.
Hai hôm nay anh cứ xù lông như mèo, Phó Tinh Hà đều thu hết vào tầm mắt, tuy vẫn còn chưa rõ nguyên nhân, nhưng Phó Tinh Hà biết nhất định chuyện có liên quan tới mình, bộ dạng xù lông ra bảo vệ này của Lâm Thiên khiến hắn cảm thấy rất thú vị, muốn trêu chọc anh một chút.
Sau khi hai người ăn xong, Phó Tinh Hà giúp anh thu dọn bát đũa, một lúc sau, Lâm Thiên thu dọn xong, liền lấy một chậu nước nóng qua. Phó Tinh Hà dựa vào sofa, Lâm Thiên bảo bác sĩ Phó ngâm tay vào trong chậu nước nóng, ngâm được một lúc, Lâm Thiên giúp hắn massage tay trong nước.
“Anh nắm tay vào, xong rồi buông ra, cứ như vậy mấy lần có thể thúc đẩy tuần hoàn máu." Lâm Thiên làm mẫu cho hắn xem, cứ như đang dạy trẻ em ở mẫu giáo.
Phó Tinh Hà vừa nghe theo vừa cúi đầu nhìn anh.
Đợi nước nguội rồi, Lâm Thiên lại đổ thêm nước nóng vào, sau đó anh lấy khăn mặt và một lọ tinh dầu trong phòng ra.
Sau khi vắt khô khăn mặt, anh bảo bác sĩ Phó đặt tay trên khăn. Lâm Thiên nhỏ một vài giọt tinh dầu vào lòng bàn tay, sau đó trộn với những loại dầu khác, tạo thành một loại dầu massage mới, lòng bàn tay anh xoa theo hình chữ thập mấy lần, để dầu nóng lên trong lòng bàn tay.
Hương hoa oải hương dần tản ra trong căn phòng. Lâm Thiên nhẹ nhàng xoa các đốt ngón tay của hắn, anh massage vòng quanh các ngón tay hắn, sau đó lại nắn bóp, thủ pháp vô cùng dịu dàng. Cứ như vậy một hồi, anh lại giúp Phó Tinh Hà xoa bóp mu và gan bàn tay. Xong mu bàn tay và gan bàn tay thì lại tới cổ tay.
Lúc anh massage có chút dong dài, thi thoảng lại nắm lấy ngón tay Phó Tinh Hà không buông, cứ như đang so xem tay ai to ai nhỏ, anh còn lấy ngón tay cù cù lòng bàn tay hắn, cứ triền miên không dứt. Phó Tinh Hà nghi ngờ anh không phải xoa bóp, mà là đang câu dẫn mình.
Hắn chạm tầm mắt với Lâm Thiên, giọng có chút thay đổi, “Cố ý quyến rũ anh à."
“Em đâu có cố ý đâu." Năm ngón tay Lâm Thiên luồn vào lòng bàn tay hắn, “Em đang quang minh chính đại quyến rũ anh mà." Đôi mắt anh cong cong, như đôi vầng trăng khuyết.
Đôi tay Lâm Thiên đẫm dầu, đôi bàn tay Phó Tinh Hà cũng vậy. Anh không đi rửa tay, mà mượn bàn tay trơn cởi quần Phó Tinh Hà xuống, đôi tay bóng nhẫy xoa xoa đũng quần hắn.
Bởi vừa massage một hồi, mà bàn tay Lâm Thiên không những nhẫy dầu, mà còn rất nóng.
Phó Tinh Hà tựa lưng vào sofa, đôi chân tách ra, Lâm Thiên liền nhoài người nằm giữa hai chân hắn, đùa một hồi Phó Tinh Hà liền chào cờ.
Bàn tay khô và nhẫy dầu là hai khái niệm khác nhau. Dầu trên tay Lâm Thiên tạo thành lớp màng bảo vệ, anh vuốt dọc lên bụng Phó Tinh Hà.
Hắn mở to mắt chăm chú nhìn Lâm Thiên, em sờ như vậy, dính đầy vị tinh dầu oải hương, lát nữa ăn thế nào.
Lâm Thiên không đồng ý, liền cúi đầu liếm một cái, “Tinh dầu không có độc mà?" Lâm Thiên chép chép miệng, “Vị cứ là lạ."
“Sao cái gì cũng ăn chứ," Ngón tay Phó Tinh Hà búng trán anh một cái, hắn lấy giấy ra đưa cho anh, “Nôn ra đi, vị nặng lắm."
“Tinh dầu này có thể ăn mà, không sao đâu." Lâm Thiên nói, cả người nằm nhoài về phía trước, Phó Tinh Hà không thể làm gì hơn là đẩy anh ra, “Đừng ăn, anh đi rửa."
Đợi rửa sạch rồi, Lâm Thiên lấy lý do xoa bóp tay, thế rồi massage từ A-Z luôn cho Phó Tinh Hà.
Ngày hôm sau, Lâm Thiên bị tiếng ve râm ran đánh thức. Hôm nay trời không mưa, là một ngày hạ oi ả, nắng sớm nhuộm màu lá xanh ngắt, đổ bóng vào căn phòng.
Nghĩ tới việc hôm nay bác sĩ Phó được nghỉ, không cần đi làm, Lâm Thiên liền xoay người, ôm lấy đầu bác sĩ Phó, lại một lần nữa vào giấc.
Tóc bác sĩ Phó so ra còn dài hơn cả tóc anh, sờ vào cảm giác rất sướng, Lâm Thiên thích những lúc Phó Tinh Hà vận động, cơ thể và mái tóc bác sĩ Phó đẫm mồ hôi, mùi mồ hôi trên người bác sĩ Phó chính là mùi vị đàn ông, Lâm Thiên rất thích những khi hắn chạy bộ anh bất ngờ tập kích hắn. Mà mái tóc của Lâm Thiên, do chính tay bác sĩ Phó cắt. Không ngờ cắt một hồi, mái tóc chỉ hơn đầu cua một chút, phải nuôi một thời gian mới có thể dài ra.
Nếu chỉ xem kiểu tóc, Lâm Thiên khá giống top —— Lâm Chiêu nghĩ như vậy.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, cậu ta đã bị Phó Tinh Hà thu hút, ở trong cái giới này, Phó Tinh Hà chắc chắn là cực phẩm. Chỉ là thật không khéo, bác sĩ Phó đã có bạn trai, càng không khéo hơn nữa, là Lâm Chiêu biết người bạn trai của bác sĩ Phó này.
Mặc dù cậu chưa từng thực sự gặp mặt Lâm Thiên, cũng không có cơ hội để quen biết anh, nhưng cậu thường nghe thấy mẹ mình nhắc về Lâm Thiên, cũng từng xem ảnh của anh. Khi còn bé, mẹ Lâm Chiêu thường hay so sánh cậu với Lâm Thiên, để cậu phải ráng nỗ lực cho ba vui lòng, sau đó đợi bà vào nhà họ Lâm, đợi đến khi nhận tổ quy tông rồi, khi đó sẽ dẫm đại thiếu gia Lâm Thiên này xuống dưới chân.
Khi còn bé Lâm Chiêu được dạy dỗ như vậy, đến khi cậu lớn hơn một chút, mẹ không còn nói những lời ngông cuồng như vậy nữa, cậu biết dường như Lâm Thiên đã trở nên vô cùng tài giỏi, sự tồn tại của anh như một ngọn núi cao mà mẹ con họ chỉ có thể ngưỡng vọng. Hoặc nên nói, trước đây Ngụy Như Yên còn từng ôm mộng thay thế Tần Vận gả vào nhà họ Lâm, trở thành Lâm phu nhân, nhưng không ngờ bây giờ Lâm Thiên lại trở thành trụ cột của nhà họ Lâm! Là người có địa vị tối cao nhất trong nhà họ Lâm.
Ngày ấy Lâm Thiên tiếp nhận Anh Thái, Ngụy Như Yên đã biết giấc mộng của mình không thể thành sự thực. Chưa nói tới Lâm Hàn Hải có thích Tần Vận hay không, mà dù có không thích, ông cũng sẽ không ly hôn Tần Vận để cưới người phụ nữ bên ngoài, dù cho bà có sinh con cho Lâm Hàn Hải.
Nếu như bà và A Chiêu còn muốn sống, thì điều đầu tiên là phải tóm chặt lấy Lâm Hàn Hải, nhưng Lâm Hàn Hải không thể làm gì, bởi vậy nên quan trọng nhất là họ không thể đắc tội Lâm Thiên. Vì thanh danh nên Lâm Thiên sẽ không làm gì mẹ con họ, ngược lại sẽ còn lấy lễ ra tiếp đón, bởi vậy nên họ có thể nắm được bao nhiêu tiền, tất cả đều do Lâm Thiên định đoạt.
Nhưng Ngụy Như Yên không thể nào ngờ, Lâm Chiêu lại chạy đi theo dõi Lâm Thiên!
Đương nhiên Lâm Chiêu sẽ không để Ngụy Như Yên biết chuyện này, cậu tự cho rằng mình rất giỏi ẩn núp, Lâm Thiên không thể phát hiện ra cậu.
Nhưng kết quả, Lâm Thiên không chỉ phát hiện ra có người theo dõi, còn biết cậu là ai.
Nếu như mới đầu Lâm Thiên thấy cái tên Lâm Chiêu chỉ không thoải mái mà thôi, thì bây giờ anh điều tra ra được quan hệ của Lâm Chiêu và Ngụy Như Yên, cảm giác không thoải mái kia liền khuếch trương thành buồn nôn.
Sở dĩ đồng tử mắt co lại, là bởi Lâm Thiên nhớ ra đây là ai, hai ngày trước lúc tới bệnh viện của bác sĩ Phó, anh vô tình trông thấy người này, lúc đó Lâm Thiên nghe thấy Lâm Chiêu nói chuyện với mẹ của cậu ta ở cầu thang, bà ấy gọi cậu ta là A Chiêu, mẹ của Lâm Chiêu dẫn cậu ta tới bệnh viện khám, không vì lí do nào khác, chỉ là muốn đưa xu hướng giới tính của cậu ta trở về “bình thường".
Đồng tính không phải bệnh, nên đương nhiên không có phương pháp trị liệu, thế nhưng Lâm Chiêu tới bệnh viện, trông thấy Lâm Thiên và Phó Tinh Hà, giờ xem ra còn tơ tưởng tới bác sĩ Phó của anh.
Hơn nữa thủ đoạn của cái cậu Lâm Chiêu này cũng giống hệt anh, đội mũ đeo khẩu trang tới bệnh viện cắm chốt, lấy số đợi bác sĩ Phó khám cho, những chiêu này Lâm Thiên đều đã từng làm.
Rất hiển nhiên, cái cậu Lâm Chiêu kia một lòng mê đắm bác sĩ Phó, biết rõ hắn đã có chủ rồi, nhưng vẫn bám lấy hắn, càng khiến Lâm Thiên khó chịu hơn là, cậu ta cũng họ Lâm giống anh.
Họ anh không hiếm gặp, nhưng Lâm Thiên vẫn không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút. Ngày hôm đó anh thấy Lâm Chiêu, Lâm Chiêu quay đầu trông thấy hai người họ, trong mắt cậu ta lộ rõ vẻ si mê bác sĩ Phó, khiến Lâm Thiên như nuốt phải con ruồi vậy, cảm giác rất khó chịu. Lại thêm biểu hiện quái gở của cậu ta khi nhìn thấy anh nữa, càng khiến Lâm Thiên thêm phần u mê. Một người anh chưa từng gặp qua, sao mới gặp anh lần đầu đã lộ vẻ mặt như vậy chứ?
Nghĩ tới việc hôm nay anh cứ có cảm giác như có ánh mắt dõi theo mình, nói đúng hơn thì, cậu ta dõi theo bác sĩ Phó mới đúng.
Lâm Thiên hít sâu một hơi, nén cơn tức trong lòng xuống, sau đó anh trả tờ đơn khám kia về chỗ cũ.
“Em biết cậu ta à?" Phó Tinh Hà hỏi.
Hắn có thể nhìn ra Lâm Thiên đang tức giận, anh tức vì cái người tên Lâm Chiêu kia.
“Không biết." Lâm Thiên lắc đầu. Có nói bác sĩ Phó cũng không hiểu đâu, bác sĩ Phó vốn không thể hiểu vì sao anh lại tức giận như vậy, dù sao với bác sĩ Phó mà nói, đây chỉ là một bệnh nhân vô cùng vô cùng bình thường, có lẽ hắn cũng đã quên mất bộ dạng Lâm Chiêu thế nào.
Lâm Thiên nghĩ tới đây, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Anh à, cậu ta bị sao vậy?"
“Quên mất rồi, để anh xem lại một chút." Hắn tìm kiếm trong máy tính một hồi, nói tiếp: “Đau nửa đầu, kê một ít thuốc, cậu ta không bị bệnh gì."
Lâm Thiên vừa nghe tới đây, đã sởn cả tóc gáy, đến cả nguyên nhân phát bệnh cũng giống hệt anh. Trước đây Lâm Thiên lén lén lút lút tới xếp hàng đợi bác sĩ Phó khám bệnh cũng lấy lý do này, anh nói bị đau đầu, sau đó bác sĩ bảo anh đi chụp CT.
“Em thực sự không biết à?" Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, hắn không quen việc Lâm Thiên hỏi về người khác nhiều như vậy.
“Không! Không quen!" Lâm Thiên lập tức phủ nhận, “Anh à, sau này anh gặp lại cậu ta cũng đừng có để ý, anh quên phéng cậu ta đi, em không biết người này!"
Phó Tinh Hà không hiểu lắm, “Anh không quen không biết thì để ý tới cậu ta làm gì." Hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì với bệnh nhân tên Lâm Chiêu này, bởi vậy nên cho dù bộ dạng Lâm Thiên có xù lông như gặp phải đại địch, thì hắn cũng không để trong lòng, càng không nghĩ tới chuyện Lâm Thiên đang ăn dấm chua, dù sao cũng chỉ là một người xa lạ thôi mà.
“Em nói thật đó, anh à, nếu như cậu ta lại tìm tới, anh phải lạnh lùng hơn nữa." Lâm Thiên làm vẻ mặt nghiêm túc.
Phó Tinh Hà gật đầu nói được, trong lòng không hiểu vì sao Lâm Thiên lại phải sốt sắng như vậy, Lâm Chiêu là ai chứ?
Lâm Thiên không căng thẳng mù quáng, hành động của người này hoàn toàn giống anh, điểm duy nhất khác với Lâm Thiên là, cái cậu Lâm Chiêu này biết rõ bác sĩ Phó đã có chủ, nhưng vẫn còn chạy tới theo dõi người ta. Khiến Lâm Thiên rất tức giận, anh quyết định quay về sẽ cho điều tra rõ cái cậu Lâm Chiêu này, dám mơ tưởng tới người của anh à.
Bất luận cái cậu Lâm Chiêu này muốn làm gì, thì bác sĩ Phó cũng là người của anh.
Nghĩ tới đây, anh liền ôm rịt lấy Phó Tinh Hà, “Anh là của em, anh à, anh là của em, là của em." Anh nhấn mạnh ba lần liên tiếp, vẫn cảm thấy chưa đủ, liền dùng sức siết chặt lấy Phó Tinh Hà. Lại nhắc lại một lần nữa: “Anh chỉ có thể là của em!"
Phó Tinh Hà vẫn không hiểu Lâm Thiên bị làm sao, mà lại trở nên căng thẳng tới vậy.
“Được rồi được rồi, anh là của em." Phó Tinh Hà thuận theo mà vỗ về tấm lưng anh, “Chúng ta về nhà thôi."
Nhưng không biết Lâm Thiên uống nhầm thuốc gì, ra khỏi phòng rồi anh vẫn còn bám chặt lấy hắn, hôm nay độ bám người của anh còn hơn cả trước kia, trước kia bởi vì ngại trong bệnh viện nhiều người, hơn nữa có rất nhiều y bác sĩ và bệnh nhân biết bác sĩ Phó, Lâm Thiên không muốn bác sĩ Phó phải khó xử, bởi vậy nên phần lớn thời gian, hai người họ chỉ nắm tay nhau đi ra ngoài. Nhưng hôm nay thì khác, cả người Lâm Thiên như dính lấy hắn, cánh tay ôm chặt lấy hắn, mười ngón tay đan chặt, cứ như đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt không bằng. Chỉ cần không bị mù, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hai người họ có quan hệ thân mật tới nhường nào.
Lâm Thiên đúng là đang muốn ra oai phủ đầu với cái cậu Lâm Chiêu kia, cho cậu ta biết, bác sĩ Phó là của anh, không cho phép cậu ta nhòm ngó, nhưng mắt ở trên người khác, Lâm Thiên lại không thể móc mắt cậu ta ra, nhưng nhìn thì sao chứ, bác sĩ Phó vẫn là của anh! Hừ!
Quả nhiên, Lâm Thiên hành động lớn mật như vậy, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Lâm Thiên có thể cảm nhận một cách rõ ràng ánh mắt của những người qua lại, trong đó anh còn cảm nhận được những ánh nhìn ác ý.
Và cả sự đố kỵ.
Khóe môi Lâm Thiên khẽ cong lên, anh biết mình đã thành công rồi.
Phó Tinh Hà không hiểu hôm nay Lâm Thiên bị làm sao, đi tới bãi đậu xe, Lâm Thiên còn nằng nặc tới gần hôn hắn, hôn chụt một cái vẫn chưa đủ, Lâm Thiên còn đè hắn trên cửa xe, giữ rịt vai hắn mà hôn lấy hôn để, hôn hơn mười phút mới buông hắn ra, khiến lão Ngô ngồi trên xe không dám đi xuống mở cửa xe cho hai người.
Ông là tài xế nên không tiện nói gì, nhưng thực sự thấy lành lạnh!
Lâm Thiên mặc kệ ông có thấy lành lạnh hay không, anh cứ muốn hôn bác sĩ Phó đó.
Vào trong buồng xe, lúc này Lâm Thiên mới yên tĩnh một chút, chỗ ngồi phía sau xe rất lớn, Lâm Thiên liền đặt bác sĩ Phó ngồi ở phía dãy ghế sau, mặt kề mặt nói chuyện.
Phó Tinh Hà thấy mà buồn cười trong lòng, hắn xoa xoa đầu anh, ghé vào tai anh nói: “Lâm Tiểu Thiên, hôm nay em sao vậy."
“Anh không thích như vậy à?" Cơ thể Lâm Thiên thoáng lạnh xuống.
Phó Tinh Hà nhìn anh, đôi mắt híp lại, “Sao anh lại không thích chứ?"
Lâm Thiên thở phào một hơi, nói: “Bác sĩ Phó, từ ngày mai em sẽ theo anh đi làm, anh làm phẫu thuật thì em ở trong phòng nghỉ của anh họp trực tuyến, tan làm rồi chúng ta về cùng nhau, em nấu cơm cho anh."
Khóe môi Phó Tinh Hà cong lên, đáp ừ một tiếng.
Lâm Thiên không biết cái cậu Lâm Chiêu kia còn theo bọn họ hay không, anh bảo lão Ngô lái xe tới siêu thị, cùng bác sĩ Phó mua thức ăn về chế biến.
Ngày hôm sau, đúng là Lâm Thiên không còn thấy Lâm Chiêu trong bệnh viện nữa, chỉ là ánh nhìn kia vẫn như hình với bóng, Lâm Thiên biết nhất định có người đang ẩn mình nhìn trộm anh trong góc tối, anh cúi đầu xem tư liệu trong di động.
Lâm Chiêu là sinh viên khoa Nghệ thuật biểu diễn của trường Sân khấu điện ảnh ở Hỗ thị, gia thế trong sạch, nhưng trong hộ khẩu chỉ có tên mẹ chứ không có tên cha. Mẹ của Lâm Chiêu tên là Ngụy Như Yên, Lâm Thiên cũng không quen với cái tên này, nhưng lúc nghe thấy cái tên này, cảm giác bất an quen thuộc quay trở về.
Cái người tên Lâm Chiêu này giống như một quả bom hẹn giờ, bình thường vẫn luôn khựng lại trong lòng anh, tựa như có thể nổ tung bất cứ khi nào.
Trái tim Lâm Thiên khẽ run lên, anh chau mày, rốt cuộc hai mẹ con họ có lai lịch thế nào? Lâm Thiên gửi tin nhắn, bảo người ta hãy tiếp tục điều tra, phải tra rõ chân tướng, nhất định phải tra ra mười tám đời tổ tông của cậu ta! Lâm Thiên chưa từng thấy ai dám cướp đồ của anh, nhất định phải cho cậu ta sáng mắt ra.
Biết có người đang nhìn mình, Lâm Thiên lại càng thêm táo tợn không chút kiêng dè. Phó Tinh Hà vừa đi ra anh đã đi tới ôm, Lâm Thiên hỏi hắn phẫu thuật có mệt không, Phó Tinh Hà lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu anh, Lâm Thiên nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp, giúp hắn massage tay cho đỡ mỏi. Bác sĩ Tiểu Chu theo ra sau liền kinh hãi, sao động tác của chủ nhiệm cứ như đang chơi với cún con vậy? Mà Kẹo Sữa được xoa xoa thì cứ như đang vẫy đuôi hí hửng. Trong thoáng chốc bác sĩ Tiểu Chu nghi ngờ không biết có phải mình đã nhìn nhầm rồi hay không, lại nghĩ ở nhà cô nuôi hai con cún, hai con này thường tranh giành tình cảm lẫn nhau, nếu một con tức lên, chỉ cần vuốt lông là được rồi.
Lâm Thiên mặc kệ người ngoài nghĩ sao, nói cách khác, anh cứ muốn cho người ta thấy đấy, anh và bác sĩ Phó vốn bên nhau như vậy. Chỉ là không thể hiện ra trước mặt người ngoài mà thôi.
Nơi đây là hành lang bệnh viện, nhưng không phải khu bệnh nhân, bởi vậy nên cũng không nhiều người qua lại. Hai người đứng bên lan can cửa sổ, Lâm Thiên cố tình ôm lấy eo bác sĩ Phó, Phó Tinh Hà nghiêng đầu ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Lâm Tiểu Thiên, có phải có ai trêu chọc em không?"
“Không có mà!" Lâm Thiên lớn tiếng phủ nhận.
“Em như này mà không sao à? Rõ ràng có người gây sự với em. Nói anh nghe xem, anh giúp em xử lý." Phó Tinh Hà vuốt vuốt cằm anh.
“Không cần xử lý đâu, chỉ là một tên có mắt như mù mà thôi." Lâm Thiên hơi ngước đầu lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh đầu môi hắn, “Như vậy là được rồi."
Nếu như cậu ta thích bác sĩ Phó, thấy bọn họ như vậy, chắc sẽ tức chết cho coi.
“To gan thật." Đầu ngón tay Phó Tinh Hà nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi anh, mũi Lâm Thiên cọ cọ lên ngón tay hắn mấy lần, thoải mái híp mắt nói: “Gan em to là do anh chiều đó, nếu anh không chiều em, gan em sao có thể to như vậy được."
Phó Tinh Hà nở nụ cười nói: “Như vậy rất tốt."
Hắn không thích bộ dạng Lâm Thiên làm gì cũng cẩn thận sợ mình tức giận.
Như Lâm Thiên bây giờ ngang ngược một chút, đắc ý một chút, hắn càng thích hơn, mỗi lúc nhìn thấy trong lòng lại không kiềm chế nổi mà thấy ngứa ngáy.
Lâm Thiên vùi đầu vào bả vai hắn cười thành tiếng, “Anh à lát nữa chúng ta đi mua bao đi, dùng hết rồi."
“Chẳng phải vẫn còn hay sao?" Phó Tinh Hà nhớ lại, bởi Lâm Thiên có nhu cầu cao, cho nên mỗi lần đều mua rất nhiều, bởi vậy nên trong nhà vẫn còn không ít.
“Một tí như vậy sao đủ được, em muốn mua thêm nữa." Lâm Thiên cắn hắn, “Đúng lúc mai anh được nghỉ thay ca, tối nay vắt khô anh luôn."
Phó Tinh Hà đều nghe theo ý anh cả, hắn thấp giọng nói được.
Ngày hôm nay Lâm Thiên lái xe tới bệnh viện, chứ cũng không nhờ lão Ngô đưa đi. Giúp bác sĩ Phó thắt dây an toàn vào xong, Lâm Thiên liền khởi động xe, anh vừa lái xe ra khỏi bệnh viện liền trông thấy gần đó có một chiếc xe di chuyển theo, là một chiếc Cayenne.
Vẫn còn theo dõi nữa sao?
Lâm Thiên cười gằn trong lòng một tiếng, liền lái xe thẳng tới siêu thị.
“Sao không tới hiệu thuốc?" Phó Tinh Hà hỏi.
“Em muốn mua thêm một vài đồ khác, sữa chua rồi hoa quả các thứ." Lâm Thiên trả lời. Buồn cười, hiệu thuốc nhỏ như vậy, sao Lâm Chiêu có thể theo vào được? Anh muốn tới siêu thị, ở đó có nhiều người, tiện cho cậu ta theo dõi. Lâm Thiên hận đến mức nghiến răng kèn kẹt trong lòng, lại đúng lúc phía trước đang tắc đường, anh liền bóp còi mấy tiếng như để trút cơn giận của mình. Lâm Thiên thở phì phò tức tối, anh tựa đầu lên gối sau xe, nghiêng mặt nhìn Phó Tinh Hà.
Nhìn sang Phó Tinh Hà, ý chí chiến đấu của Lâm Thiên lại bừng bừng sục sôi, bác sĩ Phó thích anh như vậy, tính hắn lại bài trừ người ngoài như thế, anh việc gì phải ăn dấm chứ? Lâm Thiên cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, chỉ là cái tên Lâm Chiêu kia khiến anh cảm thấy không thoải mái, tức đến mức lông tơ dựng ngược.
Phó Tinh Hà véo má anh, “Lại tức gì thế?"
Em không vui tẹo nào —— Lâm Thiên rất muốn nói như vậy, nhưng nếu bác sĩ Phó hỏi anh tức cái gì, anh lại không trả lời được, anh chỉ đang ăn dấm vô tội vạ mà thôi, nhất định Phó Tinh Hà sẽ không hiểu được, bởi vì trong mắt bác sĩ Phó, đến Lâm Chiêu là ai hắn cũng không biết, chỉ có Lâm Thiên ngu đột xuất muốn đi ra oai với người ta.
Thực ra cái cậu Lâm Chiêu kia cũng không đe dọa được anh, dù cho cậu ta có để ý tới bác sĩ Phó, Lâm Thiên cũng biết chắc chắn bác sĩ Phó không hiểu, càng không nói tới hắn để ý, Phó Tinh Hà vốn chẳng để những sinh vật ngoại lai kia vào tầm mắt. Trước đây Lâm Thiên tới bệnh viện, anh cũng luôn nhìn lén Phó Tinh Hà, ấy thế mà Phó Tinh Hà còn chẳng phát hiện ra.
Hoặc nên nói, có thể hắn nhận ra, nhưng cũng coi như không khí.
Dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, Phó Tinh Hà quay mặt Lâm Thiên qua, nói: “Lâm Tiểu Thiên, đừng nhìn anh nữa, lái xe đi."
Hôm nay là cuối tuần, lại còn là ngày giảm giá, bởi vậy nên có nhiều người đi siêu thị hơn bình thường một chút. Vào trong siêu thị, Lâm Thiên thấy có một biển quảng cáo đỏ chót, đám đông vây quanh đó, không biết Lâm Chiêu trốn trong góc nào, nhưng anh biết nhất định Lâm Chiêu vẫn còn đang theo dõi anh.
Lâm Thiên cũng không mua gì đặc biệt cả, cũng chẳng có thứ gì cần phải mua, anh chọn mấy nải chuôi tiêu, lại mua thêm một ít nho, sau đó mới đẩy xe đi tính tiền.
Anh thử liếc nhìn qua khóe mắt, trông thấy ở gần đó có một người đội mũ đen đẩy xe trống dõi theo bọn họ. Sau đó Lâm Thiên dốc hết khí thế ra, anh bỏ toàn bộ bao cao su trên kệ hàng trước quầy thanh toán vào trong giỏ hàng.
“Em đừng quơ hết như vậy, size không đúng, tốt xấu gì cũng phải chọn size chứ." Phó Tinh Hà có phần bất đắc dĩ.
Lâm Thiên cũng thấy ngài ngại, cảm thấy hành động của mình cũng quá khoa trương rồi, anh đang làm gì cơ chứ.. Lâm Thiên tự phỉ nhổ trong lòng, trí thông minh cho chó gặm hết rồi à. Lâm Thiên nghe lời bác sĩ Phó, sau đó liền lấy những bao không đúng size ra. Hai người đứng trước quầy bao cao su hơn hai mươi phút, sau một hồi chọn lựa, mới lọc được những size cần.
Có nhiều người đứng xếp hàng trước quầy thu ngân, bọn họ lại xếp hàng hơn mười phút nữa, có lẽ nhân viên thu ngân chưa từng thấy ai mua một lúc mấy chục hộp bao cao su, lúc quét mã tay run lên, đảo mắt liếc nhìn Lâm Thiên và Phó Tinh Hà.
Vẻ mặt Lâm Thiên hết sức bình tĩnh, thầm cười gằn trong lòng, mấy chục hộp có là cái gì chứ? Dưới sự phối hợp của anh, bác sĩ Phó nhà anh chỉ cần một tháng là có thể dùng hết!
Ra khỏi siêu thị, Lâm Thiên lái xe về nhà, xe lái tới cổng tiểu khu, chiếc xe theo dõi anh liền không tiếng động biến mất.
Lâm Thiên thở phào một hơi, nếu như Lâm Chiêu dám theo dõi anh mà mò vào tận trong khu, anh sẽ lập tức kêu người đập nát xe cậu ta.
Một sinh viên trường sân khấu điện ảnh, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy, lại còn học đòi theo dõi. Lâm Thiên càng nghĩ càng thấy phiền lòng, xem ra anh ra oai như vậy vẫn chưa đủ, đến mức ấy rồi mà cậu ta vẫn chưa hết hi vọng.
Lâm Thiên nẫu cả ruột, về đến nhà, anh liền vào trong bếp nấu cơm, anh nấu rất nhanh, chỉ chốc lát đã xong.
Hai hôm nay anh cứ xù lông như mèo, Phó Tinh Hà đều thu hết vào tầm mắt, tuy vẫn còn chưa rõ nguyên nhân, nhưng Phó Tinh Hà biết nhất định chuyện có liên quan tới mình, bộ dạng xù lông ra bảo vệ này của Lâm Thiên khiến hắn cảm thấy rất thú vị, muốn trêu chọc anh một chút.
Sau khi hai người ăn xong, Phó Tinh Hà giúp anh thu dọn bát đũa, một lúc sau, Lâm Thiên thu dọn xong, liền lấy một chậu nước nóng qua. Phó Tinh Hà dựa vào sofa, Lâm Thiên bảo bác sĩ Phó ngâm tay vào trong chậu nước nóng, ngâm được một lúc, Lâm Thiên giúp hắn massage tay trong nước.
“Anh nắm tay vào, xong rồi buông ra, cứ như vậy mấy lần có thể thúc đẩy tuần hoàn máu." Lâm Thiên làm mẫu cho hắn xem, cứ như đang dạy trẻ em ở mẫu giáo.
Phó Tinh Hà vừa nghe theo vừa cúi đầu nhìn anh.
Đợi nước nguội rồi, Lâm Thiên lại đổ thêm nước nóng vào, sau đó anh lấy khăn mặt và một lọ tinh dầu trong phòng ra.
Sau khi vắt khô khăn mặt, anh bảo bác sĩ Phó đặt tay trên khăn. Lâm Thiên nhỏ một vài giọt tinh dầu vào lòng bàn tay, sau đó trộn với những loại dầu khác, tạo thành một loại dầu massage mới, lòng bàn tay anh xoa theo hình chữ thập mấy lần, để dầu nóng lên trong lòng bàn tay.
Hương hoa oải hương dần tản ra trong căn phòng. Lâm Thiên nhẹ nhàng xoa các đốt ngón tay của hắn, anh massage vòng quanh các ngón tay hắn, sau đó lại nắn bóp, thủ pháp vô cùng dịu dàng. Cứ như vậy một hồi, anh lại giúp Phó Tinh Hà xoa bóp mu và gan bàn tay. Xong mu bàn tay và gan bàn tay thì lại tới cổ tay.
Lúc anh massage có chút dong dài, thi thoảng lại nắm lấy ngón tay Phó Tinh Hà không buông, cứ như đang so xem tay ai to ai nhỏ, anh còn lấy ngón tay cù cù lòng bàn tay hắn, cứ triền miên không dứt. Phó Tinh Hà nghi ngờ anh không phải xoa bóp, mà là đang câu dẫn mình.
Hắn chạm tầm mắt với Lâm Thiên, giọng có chút thay đổi, “Cố ý quyến rũ anh à."
“Em đâu có cố ý đâu." Năm ngón tay Lâm Thiên luồn vào lòng bàn tay hắn, “Em đang quang minh chính đại quyến rũ anh mà." Đôi mắt anh cong cong, như đôi vầng trăng khuyết.
Đôi tay Lâm Thiên đẫm dầu, đôi bàn tay Phó Tinh Hà cũng vậy. Anh không đi rửa tay, mà mượn bàn tay trơn cởi quần Phó Tinh Hà xuống, đôi tay bóng nhẫy xoa xoa đũng quần hắn.
Bởi vừa massage một hồi, mà bàn tay Lâm Thiên không những nhẫy dầu, mà còn rất nóng.
Phó Tinh Hà tựa lưng vào sofa, đôi chân tách ra, Lâm Thiên liền nhoài người nằm giữa hai chân hắn, đùa một hồi Phó Tinh Hà liền chào cờ.
Bàn tay khô và nhẫy dầu là hai khái niệm khác nhau. Dầu trên tay Lâm Thiên tạo thành lớp màng bảo vệ, anh vuốt dọc lên bụng Phó Tinh Hà.
Hắn mở to mắt chăm chú nhìn Lâm Thiên, em sờ như vậy, dính đầy vị tinh dầu oải hương, lát nữa ăn thế nào.
Lâm Thiên không đồng ý, liền cúi đầu liếm một cái, “Tinh dầu không có độc mà?" Lâm Thiên chép chép miệng, “Vị cứ là lạ."
“Sao cái gì cũng ăn chứ," Ngón tay Phó Tinh Hà búng trán anh một cái, hắn lấy giấy ra đưa cho anh, “Nôn ra đi, vị nặng lắm."
“Tinh dầu này có thể ăn mà, không sao đâu." Lâm Thiên nói, cả người nằm nhoài về phía trước, Phó Tinh Hà không thể làm gì hơn là đẩy anh ra, “Đừng ăn, anh đi rửa."
Đợi rửa sạch rồi, Lâm Thiên lấy lý do xoa bóp tay, thế rồi massage từ A-Z luôn cho Phó Tinh Hà.
Ngày hôm sau, Lâm Thiên bị tiếng ve râm ran đánh thức. Hôm nay trời không mưa, là một ngày hạ oi ả, nắng sớm nhuộm màu lá xanh ngắt, đổ bóng vào căn phòng.
Nghĩ tới việc hôm nay bác sĩ Phó được nghỉ, không cần đi làm, Lâm Thiên liền xoay người, ôm lấy đầu bác sĩ Phó, lại một lần nữa vào giấc.
Tóc bác sĩ Phó so ra còn dài hơn cả tóc anh, sờ vào cảm giác rất sướng, Lâm Thiên thích những lúc Phó Tinh Hà vận động, cơ thể và mái tóc bác sĩ Phó đẫm mồ hôi, mùi mồ hôi trên người bác sĩ Phó chính là mùi vị đàn ông, Lâm Thiên rất thích những khi hắn chạy bộ anh bất ngờ tập kích hắn. Mà mái tóc của Lâm Thiên, do chính tay bác sĩ Phó cắt. Không ngờ cắt một hồi, mái tóc chỉ hơn đầu cua một chút, phải nuôi một thời gian mới có thể dài ra.
Nếu chỉ xem kiểu tóc, Lâm Thiên khá giống top —— Lâm Chiêu nghĩ như vậy.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, cậu ta đã bị Phó Tinh Hà thu hút, ở trong cái giới này, Phó Tinh Hà chắc chắn là cực phẩm. Chỉ là thật không khéo, bác sĩ Phó đã có bạn trai, càng không khéo hơn nữa, là Lâm Chiêu biết người bạn trai của bác sĩ Phó này.
Mặc dù cậu chưa từng thực sự gặp mặt Lâm Thiên, cũng không có cơ hội để quen biết anh, nhưng cậu thường nghe thấy mẹ mình nhắc về Lâm Thiên, cũng từng xem ảnh của anh. Khi còn bé, mẹ Lâm Chiêu thường hay so sánh cậu với Lâm Thiên, để cậu phải ráng nỗ lực cho ba vui lòng, sau đó đợi bà vào nhà họ Lâm, đợi đến khi nhận tổ quy tông rồi, khi đó sẽ dẫm đại thiếu gia Lâm Thiên này xuống dưới chân.
Khi còn bé Lâm Chiêu được dạy dỗ như vậy, đến khi cậu lớn hơn một chút, mẹ không còn nói những lời ngông cuồng như vậy nữa, cậu biết dường như Lâm Thiên đã trở nên vô cùng tài giỏi, sự tồn tại của anh như một ngọn núi cao mà mẹ con họ chỉ có thể ngưỡng vọng. Hoặc nên nói, trước đây Ngụy Như Yên còn từng ôm mộng thay thế Tần Vận gả vào nhà họ Lâm, trở thành Lâm phu nhân, nhưng không ngờ bây giờ Lâm Thiên lại trở thành trụ cột của nhà họ Lâm! Là người có địa vị tối cao nhất trong nhà họ Lâm.
Ngày ấy Lâm Thiên tiếp nhận Anh Thái, Ngụy Như Yên đã biết giấc mộng của mình không thể thành sự thực. Chưa nói tới Lâm Hàn Hải có thích Tần Vận hay không, mà dù có không thích, ông cũng sẽ không ly hôn Tần Vận để cưới người phụ nữ bên ngoài, dù cho bà có sinh con cho Lâm Hàn Hải.
Nếu như bà và A Chiêu còn muốn sống, thì điều đầu tiên là phải tóm chặt lấy Lâm Hàn Hải, nhưng Lâm Hàn Hải không thể làm gì, bởi vậy nên quan trọng nhất là họ không thể đắc tội Lâm Thiên. Vì thanh danh nên Lâm Thiên sẽ không làm gì mẹ con họ, ngược lại sẽ còn lấy lễ ra tiếp đón, bởi vậy nên họ có thể nắm được bao nhiêu tiền, tất cả đều do Lâm Thiên định đoạt.
Nhưng Ngụy Như Yên không thể nào ngờ, Lâm Chiêu lại chạy đi theo dõi Lâm Thiên!
Đương nhiên Lâm Chiêu sẽ không để Ngụy Như Yên biết chuyện này, cậu tự cho rằng mình rất giỏi ẩn núp, Lâm Thiên không thể phát hiện ra cậu.
Nhưng kết quả, Lâm Thiên không chỉ phát hiện ra có người theo dõi, còn biết cậu là ai.
Nếu như mới đầu Lâm Thiên thấy cái tên Lâm Chiêu chỉ không thoải mái mà thôi, thì bây giờ anh điều tra ra được quan hệ của Lâm Chiêu và Ngụy Như Yên, cảm giác không thoải mái kia liền khuếch trương thành buồn nôn.
Tác giả :
Thụy Mang (Sleep Mango)