Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!
Chương 23
Lâm Thành An lơ ma lơ mơ trên du thuyền, Đại Cương cũng tốn kha khá thời gian để tìm hắn. Du thuyền rất rộng, trong phòng Lâm Thành An không có ai, quét một vòng ở đại sảnh cũng không có bóng người nào. Đại Cương đoán không biết có phải hắn đang mây mưa với ả nào vừa gặp không, nên đi xem camera giám sát, lúc này mới tìm được người.
Cậu túm Lâm Thành An từ trên giường lên, Đại Cương vừa cao lại vừa lớn, mặc tây trang trên người cũng không có vẻ người nghiêm túc gì mà trông rõ là thô bạo. Hơn nữa lửa giận tích góp bấy lâu, vẻ mặt dữ tợn khiến Lâm Thành An không dám phản kháng, liền run rẩy ký tên vào.
Khi ấy đã là nửa đêm, Đại Cương thở phào nhẹ nhõm, cứ đinh ninh chuyện này đã giải quyết xong xuôi —— ai ngờ còn một quả bom nặng ký đang chờ phía sau.
“Không giống? Sao lại không giống? Có phải anh đã lấy tiền đi rồi không?" Bộ dạng Đại Cương dữ dằn hệt như tên thổ phỉ, túm áo tay quản lý tài vụ lên.
“Sếp Du à.. anh.. anh đừng hỏi tôi, tôi không biết cái gì cả."
Lúc này chỉ còn cách kỳ hạn ba ngày chưa đầy bốn canh giờ. Thiếu vốn như vậy, lấy gì bù vào đây?
Đại Cương lo tới sứt đầu mẻ trán, phi vụ làm ăn này cậu ta theo từ đầu, thế mà đến khi sắp hoàn thành lại xảy ra sự cố này! Tầm năm giờ Lâm Thiên tới công ty, anh tới như mọi ngày, xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cũng không khiến anh nhanh chân hơn, vẫn thong thả đi tới.
“Trước mắt họp đã." Anh thông báo với thư ký, sau đó kéo Đại Cương qua một bên, trấn an cậu ta: “Tôi đã nói chuyện với bên kia rồi, chừng nào trúng thầu mới giao tiền đặt cọc."
Đại Cương nhẹ cả người, mồ hôi rơi như mưa.
Buổi đấu thầu sẽ tiến hành trong tuần sau, chính phủ có rất nhiều mảnh đất ở đây muốn rao bán, cũng có rất nhiều công ty thấy hứng thú. Nhưng Lâm Thiên chỉ có hứng thú với mình dự án Vịnh Thanh Hải, vịnh này rất lớn, những công ty con không đủ tài lực sẽ không ‘nuốt’ nổi.
“Thế nhưng trước đó phải khiến cái tên tham ô tiền lòi đuôi ra đã."
“Anh nói là…" Đại Cương không phải kẻ ngốc, Lâm Thiên nói vậy cậu ta liền bừng hiểu ra, cậu há hốc miệng nói, “Có phải anh đã… đã đàm phán xong từ trước không?"
Lâm Thiên gật đầu, vỗ vỗ vai cậu ta.
“Em nói, bảo sao… bảo sao anh lại để xảy ra chuyện này cơ chứ." Tảng đá trong lòng Đại Cương rơi xuống, lại lầu bầu một câu: “Sao anh không nói cho em biết trước? Hại em lo không đâu."
Cậu ta còn tưởng hạng mục này cứ như vậy là xong đời, Lâm Thiên tốn bao nhiêu công sức cậu đều trông rõ cả, thoạt tưởng đàm phán cái là xong ngay, nhưng thực ra trước đó phải lên kế hoạch rồi thăm dò đo đạc, tốn rất nhiều công sức, người thường khó mà tưởng tượng nổi.
Hóa ra, Lâm Thiên ra chiêu này, là vì muốn bắt nội gián. Nhân lúc mọi người còn chưa tới, Đại Cương thấp giọng hỏi: “Ai lấy tiền vậy? Anh đã biết ai chưa?"
—— Còn có thể là ai nữa?
Ngoại trừ mấy người anh họ của Lâm Thiên ra, còn ai có gan làm loại chuyện này cơ chứ?
Đại Cương lại nói: “Không phải bên tài vụ đó giờ do Cháo Bát Bảo phụ trách hay sao?"
Lâm Thiên cười mà không nói, lúc này ông nội anh được vệ sĩ đưa tới.
Lâm Thiên là tổng giám đốc tập đoàn Anh Thái, còn ông nội anh là chủ tịch tập đoàn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do Lâm Thiên quản lý, nhưng quyền quyết định thực sự lại nằm trên tay ông nội. Số cổ phần công ty trong tay Lâm Thiên tương đương với các anh họ, không quá 5%. Cổ phần của tập đoàn được chia ra, nhưng người nắm nhiều cổ phần nhất chính là người thành lập công ty Lâm Anh Thái.
Ông cụ đã gần tám mươi tuổi, giờ đi đứng cũng cần người đỡ, một tháng Lâm Thiên lại quay về nhà thăm ông một lần. Ánh mắt ông nội dừng trên người anh, nhưng dường như không trông rõ thứ gì, trong mắt chỉ có những bóng đen mơ hồ. Ông đảo mắt khắp nơi, miệng vẫn còn hỏi trợ lý ở bên cạnh: “Tiểu Thiên đâu rồi?"
Trợ lý nhìn về phía Lâm Thiên, rõ ràng anh đang đứng trước mặt, chỉ cách có mấy mét mà ông cụ cũng không nhìn thấy sao?
Anh ta đau lòng hé miệng, Lâm Thiên cũng nhạy cảm nhận ra điều bất thường, rảo bước tới trước mặt ông nội, “Ông à, cháu ở đây, sao hôm nay ông lại đích thân tới."
Ông nội nắm tay anh, nụ cười nở trên gương mặt, “Không phải đã lâu rồi ông không gặp con sao, nên muốn tới thăm con một chút."
“Mắt của ông.." Lâm Thiên nhìn chăm chú vào đôi mắt xám đục của ông.
“Chỉ là già rồi thôi, không có việc gì đâu, vẫn bình thường, uống hai gói thuốc thầy Tô kê là điều trị được thôi." Ông vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Thiên, “Chuyện tiền nong là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Thiên vừa đỡ ông đi vào phòng họp, vừa giải thích sự tình cho ông nghe. Hạng mục lần này ông cụ cũng có biết một chút, số tiền ba tỷ không cánh mà bay, với một tập đoàn mà nói, đây đúng là chuyện lớn! Đột nhiên mất vốn lưu động, tuy không ảnh hưởng gì tới sự vận hành của công ty, dù sao trước đây lúc chưa phát hiện ra, công ty vẫn thuận buồm xuôi gió, không xảy ra chuyện gì.
Nhưng một khi đã vỡ lở, thì đây đã thành chuyện lớn.
Có người tham ô số tiền lớn như vậy nghĩa là sao? Nếu không bắt được con sâu mọt này, sau này sẽ lại thủng một lỗ lớn.
“Tạm thời cháu vẫn còn chưa biết người tham ô tiền là ai." Lâm Thiên đỡ ông ngồi xuống, “Nhưng đã cho điều tra từng người một, nhất định phải tra ra là ai trong hôm nay."
Mấy tay quản lý tài vụ là những người tình nghi nhất, nhưng chưa chắc đã là họ. Lâm Thiên đã cho người giữ họ lại, đề phòng chuyện ôm tiền bỏ chạy. Mắt thấy trong phòng họp càng ngày càng nhiều người, những người nằm trong diện tình nghi đều đã có mặt. Phóng mắt nhìn một lượt, hầu như đều là dòng dõi nhà họ Lâm.
Bọn họ đối mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm kinh động tới cả chủ tịch tập đoàn.
Lâm Thiên không dùng người theo cảm tính, nhưng ông nội lại cho người nhà vào công ty. Bởi vậy nên xảy ra chuyện lớn gì, toàn là do Lâm Thiên quản. Chuyện bê bối tới nông nỗi này, đương nhiên sẽ làm kinh động tới ông nội.
Lúc này thị lực của ông cụ khá hơn, đến khi trông thấy rõ những người ở trong phòng họp, liền mở to mắt nhìn.
Lâm Thiên đặt tay mình lên vai ông, ý bảo ông hãy thả lỏng mình: “Cháu vẫn còn chưa báo cảnh sát.. đây tạm thời là chuyện trong nhà."
Chuyện này mà truyền ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết sẽ gây ra hậu quả gì, cổ phiếu xuống kịch sàn, vốn không phải chuyện lớn gì, nhưng sẽ bị dư luận đánh sụp. Không có ba tỷ vẫn còn có thể lấy từ chỗ khác, nhưng khiến mọi người loạn lên rồi thì sẽ rất khó giải quyết.
Cửa phòng họp đóng lại, Lâm Thiên nói rõ lý do tiến hành cuộc họp này, khiến mọi người nháo nhào cả lên.
“Cậu đang nghi ngờ chúng tôi sao?"
“Hoang đường!"
“Không báo cảnh sát mà tìm chúng tôi có ích gì?"
Lâm Thiên cười như không cười, “Tôi triệu tập mọi người tới đây ngồi, cũng là có nguyên nhân, các người có làm chuyện gì phi pháp hay không trong lòng mình tự biết rõ."
“Tôi mắt nhắm mắt mở bỏ qua, không có nghĩa là có người có thể đục nước béo cò, một lúc lấy đi ba tỷ." Lâm Thiên nói, ánh mắt dừng trên người Lâm Thành An.
Lưng Lâm Thành An vã mồ hôi lạnh.
Lúc này Lâm Dương Minh ngồi bên cạnh mới hiểu rõ sự tình, nhận ra mình đang bị Lâm Thiên đổ tội! Hắn ta không kiềm chế được mà nổi gân xanh, đập bàn đứng dậy chỉ vào mặt anh mắng: “Mày đổ tội cho tao!"
“Mẹ kiếp mày một mình đàm phán, còn không cho bọn tao tiền!"
Lâm Thiên còn chưa lên tiếng, ông nội ngồi bên cạnh đã ném ánh nhìn sắc lẻm qua, ông giận tím mặt, quát to: “Câm miệng!"
Lâm Dương Minh ngẩn người, tuy vẫn còn giận dữ, nhưng có ông nội ở đây, anh ta không thể trút giận. Lúc này chuyện tiền vốn như vết bỏng rộp lên, giờ chuẩn bị tiền, nghĩa là đã đàm phán thành công, làm được chuyện lớn như vậy, ông nội sẽ không nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt khác chứ?
Trong mấy người anh em, Lâm Dương Minh có ít cổ phần nhất, nhưng nhà anh ta có tới hai sòng bạc, ngày nào tiền cũng tới tay. Lâm Dương Minh rút tiền, bao nhiêu cũng không đủ, lúc nào cũng cảm thấy còn thiếu.
Sòng bạc cũng vì bị anh ta lấy một số tiền lớn, đã nát tả nát tơi.
Lúc này, thư ký ở bên cạnh nói câu gì đó với Lâm Thiên, ánh mắt Lâm Thiên dừng trên người Lâm Dương Minh.
Lâm Thiên bảo anh ta giải thích số tiền đột nhiên có trong tài khoản.
“Tao không tham ô của công ty!" Lâm Dương Minh thở phì phò, “Tao rút tiền từ sòng bạc, mày có thể kiểm tra."
Thư ký kiểm tra xong, gật đầu với Lâm Thiên.
Lâm Thiên biết không phải do Lâm Dương Minh làm, anh ta không có gan làm như vậy. Anh cầm tập danh sách trong tay, sau khi nhìn một lúc, bèn quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng bình tĩnh nói: “Có rất nhiều người tham ô số tiền này, phải bù vào nội trong bảy ngày, nếu không thì chờ luật sư của công ty tới gọi đi."
“Số tiền cụ thể mọi người xem lại tin nhắn của mình, ai không có thì không liên quan, tội phạm tham ô phải ngồi tù bao lâu, chắc mọi người đều biết rõ."
Anh vừa dứt lời, cả phòng họp lặng như tờ.
“Anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi tham ô!" Người nói kia là em dâu của Lâm Thiên, cô ta quản lý ban ngành béo bở nhất.
“Đúng vậy! Cậu dựa vào đâu mà nói chúng tôi tham ô?! Đừng có mà ngậm máu phun người!"
“Vu khống!"
Cả phòng họp nhao nhao cả lên, đám người tinh anh mà nói chuyện như kẻ chợ búa, đều chất vấn muốn nói lý với Lâm Thiên.
Không biết điện thoại ai đổ chuông lên đầu tiên, sau đó, điện thoại trong túi mọi người đều rung lên.
Có người nhìn nội dung trong điện thoại mình, mặt mũi xanh mét, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhất thời không dám làm loạn nữa.
“Đã thấy rõ chưa?" Lâm Thiên mỉm cười, nghiêng người về phía trước, gây áp lực cho mọi người: “Kỳ hạn bảy ngày. Không bù đủ thì ngồi tù, tôi không quan tâm là ai, muốn cầu xin cũng vô ích." Ánh mắt anh đảo một vòng qua đám người, lạnh lùng nói, “Trước khi tham ô thì phải nghĩ tới hậu quả. Ai cầm ba tỷ kia, trong lòng tự biết rõ, tôi sẽ bắt được người ấy."
“Cũng đừng nghĩ tới việc bỏ trốn," Anh nói, đột nhiên trong phòng họp im phăng phắc xuất hiện một nhóm vệ sĩ mặc áo đen, bọn họ vừa cao lại vừa lớn, mặt lạnh như Diêm Vương, lặng im gây áp lực, “Bọn họ sẽ dán mắt nhìn mọi người 24/7 không rời." Trong phòng họp lặng ngắt, chỉ có tiếng Lâm Thiên vọng lại, “Tan họp.."
Anh đỡ ông nội đi ra ngoài.
Cả phòng họp lớn như vậy, không ai dám nói chuyện với nhau, bởi vì phía sau lưng họ đều có hai người vệ sĩ cao lớn coi chừng, bộ dạng như muốn nhìn bọn họ đến chết.
Những vệ sĩ kia đều là người thuộc công ty bảo an thuộc chi nhánh công ty Anh Thái, do chính Lâm Thiên quản lý. Lâm Dương Minh có hai sòng bạc, Lâm Thành An có một nửa cổ phần của một khách sạn năm sao, còn Lâm Thiên thì có công ty bảo an này.
Đợi mọi người đi cả rồi, cả người Lâm Thành An mềm nhũn.
Hắn ta chao đảo rời đi, gã vệ sĩ cường tráng đi theo sau cũng không dìu, lúc này trông hắn không giống một đại thiếu gia, mà như kẻ tội đồ.
Cậu túm Lâm Thành An từ trên giường lên, Đại Cương vừa cao lại vừa lớn, mặc tây trang trên người cũng không có vẻ người nghiêm túc gì mà trông rõ là thô bạo. Hơn nữa lửa giận tích góp bấy lâu, vẻ mặt dữ tợn khiến Lâm Thành An không dám phản kháng, liền run rẩy ký tên vào.
Khi ấy đã là nửa đêm, Đại Cương thở phào nhẹ nhõm, cứ đinh ninh chuyện này đã giải quyết xong xuôi —— ai ngờ còn một quả bom nặng ký đang chờ phía sau.
“Không giống? Sao lại không giống? Có phải anh đã lấy tiền đi rồi không?" Bộ dạng Đại Cương dữ dằn hệt như tên thổ phỉ, túm áo tay quản lý tài vụ lên.
“Sếp Du à.. anh.. anh đừng hỏi tôi, tôi không biết cái gì cả."
Lúc này chỉ còn cách kỳ hạn ba ngày chưa đầy bốn canh giờ. Thiếu vốn như vậy, lấy gì bù vào đây?
Đại Cương lo tới sứt đầu mẻ trán, phi vụ làm ăn này cậu ta theo từ đầu, thế mà đến khi sắp hoàn thành lại xảy ra sự cố này! Tầm năm giờ Lâm Thiên tới công ty, anh tới như mọi ngày, xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cũng không khiến anh nhanh chân hơn, vẫn thong thả đi tới.
“Trước mắt họp đã." Anh thông báo với thư ký, sau đó kéo Đại Cương qua một bên, trấn an cậu ta: “Tôi đã nói chuyện với bên kia rồi, chừng nào trúng thầu mới giao tiền đặt cọc."
Đại Cương nhẹ cả người, mồ hôi rơi như mưa.
Buổi đấu thầu sẽ tiến hành trong tuần sau, chính phủ có rất nhiều mảnh đất ở đây muốn rao bán, cũng có rất nhiều công ty thấy hứng thú. Nhưng Lâm Thiên chỉ có hứng thú với mình dự án Vịnh Thanh Hải, vịnh này rất lớn, những công ty con không đủ tài lực sẽ không ‘nuốt’ nổi.
“Thế nhưng trước đó phải khiến cái tên tham ô tiền lòi đuôi ra đã."
“Anh nói là…" Đại Cương không phải kẻ ngốc, Lâm Thiên nói vậy cậu ta liền bừng hiểu ra, cậu há hốc miệng nói, “Có phải anh đã… đã đàm phán xong từ trước không?"
Lâm Thiên gật đầu, vỗ vỗ vai cậu ta.
“Em nói, bảo sao… bảo sao anh lại để xảy ra chuyện này cơ chứ." Tảng đá trong lòng Đại Cương rơi xuống, lại lầu bầu một câu: “Sao anh không nói cho em biết trước? Hại em lo không đâu."
Cậu ta còn tưởng hạng mục này cứ như vậy là xong đời, Lâm Thiên tốn bao nhiêu công sức cậu đều trông rõ cả, thoạt tưởng đàm phán cái là xong ngay, nhưng thực ra trước đó phải lên kế hoạch rồi thăm dò đo đạc, tốn rất nhiều công sức, người thường khó mà tưởng tượng nổi.
Hóa ra, Lâm Thiên ra chiêu này, là vì muốn bắt nội gián. Nhân lúc mọi người còn chưa tới, Đại Cương thấp giọng hỏi: “Ai lấy tiền vậy? Anh đã biết ai chưa?"
—— Còn có thể là ai nữa?
Ngoại trừ mấy người anh họ của Lâm Thiên ra, còn ai có gan làm loại chuyện này cơ chứ?
Đại Cương lại nói: “Không phải bên tài vụ đó giờ do Cháo Bát Bảo phụ trách hay sao?"
Lâm Thiên cười mà không nói, lúc này ông nội anh được vệ sĩ đưa tới.
Lâm Thiên là tổng giám đốc tập đoàn Anh Thái, còn ông nội anh là chủ tịch tập đoàn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do Lâm Thiên quản lý, nhưng quyền quyết định thực sự lại nằm trên tay ông nội. Số cổ phần công ty trong tay Lâm Thiên tương đương với các anh họ, không quá 5%. Cổ phần của tập đoàn được chia ra, nhưng người nắm nhiều cổ phần nhất chính là người thành lập công ty Lâm Anh Thái.
Ông cụ đã gần tám mươi tuổi, giờ đi đứng cũng cần người đỡ, một tháng Lâm Thiên lại quay về nhà thăm ông một lần. Ánh mắt ông nội dừng trên người anh, nhưng dường như không trông rõ thứ gì, trong mắt chỉ có những bóng đen mơ hồ. Ông đảo mắt khắp nơi, miệng vẫn còn hỏi trợ lý ở bên cạnh: “Tiểu Thiên đâu rồi?"
Trợ lý nhìn về phía Lâm Thiên, rõ ràng anh đang đứng trước mặt, chỉ cách có mấy mét mà ông cụ cũng không nhìn thấy sao?
Anh ta đau lòng hé miệng, Lâm Thiên cũng nhạy cảm nhận ra điều bất thường, rảo bước tới trước mặt ông nội, “Ông à, cháu ở đây, sao hôm nay ông lại đích thân tới."
Ông nội nắm tay anh, nụ cười nở trên gương mặt, “Không phải đã lâu rồi ông không gặp con sao, nên muốn tới thăm con một chút."
“Mắt của ông.." Lâm Thiên nhìn chăm chú vào đôi mắt xám đục của ông.
“Chỉ là già rồi thôi, không có việc gì đâu, vẫn bình thường, uống hai gói thuốc thầy Tô kê là điều trị được thôi." Ông vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Thiên, “Chuyện tiền nong là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Thiên vừa đỡ ông đi vào phòng họp, vừa giải thích sự tình cho ông nghe. Hạng mục lần này ông cụ cũng có biết một chút, số tiền ba tỷ không cánh mà bay, với một tập đoàn mà nói, đây đúng là chuyện lớn! Đột nhiên mất vốn lưu động, tuy không ảnh hưởng gì tới sự vận hành của công ty, dù sao trước đây lúc chưa phát hiện ra, công ty vẫn thuận buồm xuôi gió, không xảy ra chuyện gì.
Nhưng một khi đã vỡ lở, thì đây đã thành chuyện lớn.
Có người tham ô số tiền lớn như vậy nghĩa là sao? Nếu không bắt được con sâu mọt này, sau này sẽ lại thủng một lỗ lớn.
“Tạm thời cháu vẫn còn chưa biết người tham ô tiền là ai." Lâm Thiên đỡ ông ngồi xuống, “Nhưng đã cho điều tra từng người một, nhất định phải tra ra là ai trong hôm nay."
Mấy tay quản lý tài vụ là những người tình nghi nhất, nhưng chưa chắc đã là họ. Lâm Thiên đã cho người giữ họ lại, đề phòng chuyện ôm tiền bỏ chạy. Mắt thấy trong phòng họp càng ngày càng nhiều người, những người nằm trong diện tình nghi đều đã có mặt. Phóng mắt nhìn một lượt, hầu như đều là dòng dõi nhà họ Lâm.
Bọn họ đối mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm kinh động tới cả chủ tịch tập đoàn.
Lâm Thiên không dùng người theo cảm tính, nhưng ông nội lại cho người nhà vào công ty. Bởi vậy nên xảy ra chuyện lớn gì, toàn là do Lâm Thiên quản. Chuyện bê bối tới nông nỗi này, đương nhiên sẽ làm kinh động tới ông nội.
Lúc này thị lực của ông cụ khá hơn, đến khi trông thấy rõ những người ở trong phòng họp, liền mở to mắt nhìn.
Lâm Thiên đặt tay mình lên vai ông, ý bảo ông hãy thả lỏng mình: “Cháu vẫn còn chưa báo cảnh sát.. đây tạm thời là chuyện trong nhà."
Chuyện này mà truyền ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết sẽ gây ra hậu quả gì, cổ phiếu xuống kịch sàn, vốn không phải chuyện lớn gì, nhưng sẽ bị dư luận đánh sụp. Không có ba tỷ vẫn còn có thể lấy từ chỗ khác, nhưng khiến mọi người loạn lên rồi thì sẽ rất khó giải quyết.
Cửa phòng họp đóng lại, Lâm Thiên nói rõ lý do tiến hành cuộc họp này, khiến mọi người nháo nhào cả lên.
“Cậu đang nghi ngờ chúng tôi sao?"
“Hoang đường!"
“Không báo cảnh sát mà tìm chúng tôi có ích gì?"
Lâm Thiên cười như không cười, “Tôi triệu tập mọi người tới đây ngồi, cũng là có nguyên nhân, các người có làm chuyện gì phi pháp hay không trong lòng mình tự biết rõ."
“Tôi mắt nhắm mắt mở bỏ qua, không có nghĩa là có người có thể đục nước béo cò, một lúc lấy đi ba tỷ." Lâm Thiên nói, ánh mắt dừng trên người Lâm Thành An.
Lưng Lâm Thành An vã mồ hôi lạnh.
Lúc này Lâm Dương Minh ngồi bên cạnh mới hiểu rõ sự tình, nhận ra mình đang bị Lâm Thiên đổ tội! Hắn ta không kiềm chế được mà nổi gân xanh, đập bàn đứng dậy chỉ vào mặt anh mắng: “Mày đổ tội cho tao!"
“Mẹ kiếp mày một mình đàm phán, còn không cho bọn tao tiền!"
Lâm Thiên còn chưa lên tiếng, ông nội ngồi bên cạnh đã ném ánh nhìn sắc lẻm qua, ông giận tím mặt, quát to: “Câm miệng!"
Lâm Dương Minh ngẩn người, tuy vẫn còn giận dữ, nhưng có ông nội ở đây, anh ta không thể trút giận. Lúc này chuyện tiền vốn như vết bỏng rộp lên, giờ chuẩn bị tiền, nghĩa là đã đàm phán thành công, làm được chuyện lớn như vậy, ông nội sẽ không nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt khác chứ?
Trong mấy người anh em, Lâm Dương Minh có ít cổ phần nhất, nhưng nhà anh ta có tới hai sòng bạc, ngày nào tiền cũng tới tay. Lâm Dương Minh rút tiền, bao nhiêu cũng không đủ, lúc nào cũng cảm thấy còn thiếu.
Sòng bạc cũng vì bị anh ta lấy một số tiền lớn, đã nát tả nát tơi.
Lúc này, thư ký ở bên cạnh nói câu gì đó với Lâm Thiên, ánh mắt Lâm Thiên dừng trên người Lâm Dương Minh.
Lâm Thiên bảo anh ta giải thích số tiền đột nhiên có trong tài khoản.
“Tao không tham ô của công ty!" Lâm Dương Minh thở phì phò, “Tao rút tiền từ sòng bạc, mày có thể kiểm tra."
Thư ký kiểm tra xong, gật đầu với Lâm Thiên.
Lâm Thiên biết không phải do Lâm Dương Minh làm, anh ta không có gan làm như vậy. Anh cầm tập danh sách trong tay, sau khi nhìn một lúc, bèn quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng bình tĩnh nói: “Có rất nhiều người tham ô số tiền này, phải bù vào nội trong bảy ngày, nếu không thì chờ luật sư của công ty tới gọi đi."
“Số tiền cụ thể mọi người xem lại tin nhắn của mình, ai không có thì không liên quan, tội phạm tham ô phải ngồi tù bao lâu, chắc mọi người đều biết rõ."
Anh vừa dứt lời, cả phòng họp lặng như tờ.
“Anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi tham ô!" Người nói kia là em dâu của Lâm Thiên, cô ta quản lý ban ngành béo bở nhất.
“Đúng vậy! Cậu dựa vào đâu mà nói chúng tôi tham ô?! Đừng có mà ngậm máu phun người!"
“Vu khống!"
Cả phòng họp nhao nhao cả lên, đám người tinh anh mà nói chuyện như kẻ chợ búa, đều chất vấn muốn nói lý với Lâm Thiên.
Không biết điện thoại ai đổ chuông lên đầu tiên, sau đó, điện thoại trong túi mọi người đều rung lên.
Có người nhìn nội dung trong điện thoại mình, mặt mũi xanh mét, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhất thời không dám làm loạn nữa.
“Đã thấy rõ chưa?" Lâm Thiên mỉm cười, nghiêng người về phía trước, gây áp lực cho mọi người: “Kỳ hạn bảy ngày. Không bù đủ thì ngồi tù, tôi không quan tâm là ai, muốn cầu xin cũng vô ích." Ánh mắt anh đảo một vòng qua đám người, lạnh lùng nói, “Trước khi tham ô thì phải nghĩ tới hậu quả. Ai cầm ba tỷ kia, trong lòng tự biết rõ, tôi sẽ bắt được người ấy."
“Cũng đừng nghĩ tới việc bỏ trốn," Anh nói, đột nhiên trong phòng họp im phăng phắc xuất hiện một nhóm vệ sĩ mặc áo đen, bọn họ vừa cao lại vừa lớn, mặt lạnh như Diêm Vương, lặng im gây áp lực, “Bọn họ sẽ dán mắt nhìn mọi người 24/7 không rời." Trong phòng họp lặng ngắt, chỉ có tiếng Lâm Thiên vọng lại, “Tan họp.."
Anh đỡ ông nội đi ra ngoài.
Cả phòng họp lớn như vậy, không ai dám nói chuyện với nhau, bởi vì phía sau lưng họ đều có hai người vệ sĩ cao lớn coi chừng, bộ dạng như muốn nhìn bọn họ đến chết.
Những vệ sĩ kia đều là người thuộc công ty bảo an thuộc chi nhánh công ty Anh Thái, do chính Lâm Thiên quản lý. Lâm Dương Minh có hai sòng bạc, Lâm Thành An có một nửa cổ phần của một khách sạn năm sao, còn Lâm Thiên thì có công ty bảo an này.
Đợi mọi người đi cả rồi, cả người Lâm Thành An mềm nhũn.
Hắn ta chao đảo rời đi, gã vệ sĩ cường tráng đi theo sau cũng không dìu, lúc này trông hắn không giống một đại thiếu gia, mà như kẻ tội đồ.
Tác giả :
Thụy Mang (Sleep Mango)