Bác Sĩ Bảo Cưới
Chương 98: Cô gái 4 năm trước
Đây là người kể chuyện dấu mặt, nhưng cũng là một nhân vật đấy, tìm hiểu ở truyện “Yêu Ma" nhé. Anh này đáng yêu cực kì. Còn là nhân vật chính nữa chứ! Ngưỡng mộ ghê!
VD : Chương 0.PD. Thế giới bác sĩ
~.~.~.~O^O~.~.~.~
Ngay khi nhận điện thoại từ cô gái 4 năm trước, Tử Lâm lập tức chạy xuống lầu, lên xe, tăng tốc :
Bởi đó là cô gái 4 năm trước cũng đúng. Bởi vậy nên hắn mới có thể lo lắng như vậy. Điều này càng cho thấy cô gái 4 năm trước quan trọng với cô ta như thế nào.
Căn nhà hoang số 6 phố ***, Hà Nội.
Tử Lâm xồng xộc chạy vào. Không một kẻ đi theo, hắn đơn thật độc mã xông vào sảo huyệt bọn bắt cóc có tổ chức. Bọn này tự gọi mình là Dietop. Dẫu sao thì cũng là bọn lưu manh rẻ tiền thích làm oai thôi. Cứ để chúng vào tù vài ngày là biết. Sống không nổi đâu mà.
-Mày là ai mà dám vào đây!? – Một tên mặt sẹo lớn tiếng khi thấy Tử Lâm xông vào.
Nhưng Tử Lâm lại chỉ quan tâm đến đứa trẻ bị đánh đến bầm dập, bị trói nằm bất tỉnh trong góc.
Bất chợt, cơn điên trong Tử Lâm nổi lên, dữ dội như con hổ thèm mồi.
Hắn rút súng, không hỏi han, lớn tiếng lời nào. Cho mỗi tên một viên, máu bắn ra tung tóe. Giờ mới biết con người thật của Triệu Tử Lâm. Đó là máu lạnh, tàn nhẫn và thủ đoạn. Bởi vậy mà cô gái 4 năm trước bỏ hắn. Đáng đời!
“ Pằng!"
Một viên đạn lạc, một viên đạn lạnh lùng nằm trọn trên bả vai Tử Lâm. Nhưng đây chịnh là mẫu chốt, hắn biết có kẻ sau lưng, kẻ đó có súng nhưng hắn vẫn lạnh lùng bỏ lơn. Tại sao?
Đến bây giờ, đôi mắt lạnh của hắn nheo xuống. Hắn quay đầu, chía súng vào kẻ sau lưng, kẻ đã to gan bắn hắn. Cũng là kẻ đầu sỏ.
-Phát súng này miễn phí cho mày đấy!
-Pằng! Pằng! Pằng!
Chính xác là 3 phát súng, vào tim, vào mắt trái ( hình như thằng Tử Lâm phát cuồng những thứ gì gần tim nhỉ), vào chân. Cuối cùng là phát thứ 4 vào bả vai.
Cũng từ bả vai hắn, máu rỉ ra. Nhưng hắn không hề bận tâm. Hắn gọi điện thoại cho cô gái 4 năm trước.
Đầu bên kia kết nối.
“ Tử Lâm", người phụ nữ đó rối rít lên.
-Cho người đến đón nó đi!
“ Cậu không mang nó về được sao?"
-Không thích!
“ Tử Lâm!!!" người phụ nữ gắt lên, khó chịu.
-Cái gì cũng vừa vừa thôi. Tôi không rảnh thế đâu.
…
“Dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhé!"
…
-Kẻ phản bội!
Tắt máy.
Máu vẫn chảy, hắn quay đầu, những thây xác nằm liệt dưới đất, chưa chết, chỉ có kẻ bắt hắn là chết. Nhưng kẻ còn lại thì tàn phế cả đời.
Tử Lâm không thích làm người hùng giấu mặt như trong phim. Nhưng vì cô gái 4 năm trước nên hắn đã chịu đựng chuyện này tương tự vài lần.
Cô gái 4 năm trước quan trọng với hắn thế sao?
Tử Lâm lên xe, tăng ga và trở về Sa Pa, phía trước còn cả một con đường dài.
Hắn chịu được bao lâu?
VD : Chương 0.PD. Thế giới bác sĩ
~.~.~.~O^O~.~.~.~
Ngay khi nhận điện thoại từ cô gái 4 năm trước, Tử Lâm lập tức chạy xuống lầu, lên xe, tăng tốc :
Bởi đó là cô gái 4 năm trước cũng đúng. Bởi vậy nên hắn mới có thể lo lắng như vậy. Điều này càng cho thấy cô gái 4 năm trước quan trọng với cô ta như thế nào.
Căn nhà hoang số 6 phố ***, Hà Nội.
Tử Lâm xồng xộc chạy vào. Không một kẻ đi theo, hắn đơn thật độc mã xông vào sảo huyệt bọn bắt cóc có tổ chức. Bọn này tự gọi mình là Dietop. Dẫu sao thì cũng là bọn lưu manh rẻ tiền thích làm oai thôi. Cứ để chúng vào tù vài ngày là biết. Sống không nổi đâu mà.
-Mày là ai mà dám vào đây!? – Một tên mặt sẹo lớn tiếng khi thấy Tử Lâm xông vào.
Nhưng Tử Lâm lại chỉ quan tâm đến đứa trẻ bị đánh đến bầm dập, bị trói nằm bất tỉnh trong góc.
Bất chợt, cơn điên trong Tử Lâm nổi lên, dữ dội như con hổ thèm mồi.
Hắn rút súng, không hỏi han, lớn tiếng lời nào. Cho mỗi tên một viên, máu bắn ra tung tóe. Giờ mới biết con người thật của Triệu Tử Lâm. Đó là máu lạnh, tàn nhẫn và thủ đoạn. Bởi vậy mà cô gái 4 năm trước bỏ hắn. Đáng đời!
“ Pằng!"
Một viên đạn lạc, một viên đạn lạnh lùng nằm trọn trên bả vai Tử Lâm. Nhưng đây chịnh là mẫu chốt, hắn biết có kẻ sau lưng, kẻ đó có súng nhưng hắn vẫn lạnh lùng bỏ lơn. Tại sao?
Đến bây giờ, đôi mắt lạnh của hắn nheo xuống. Hắn quay đầu, chía súng vào kẻ sau lưng, kẻ đã to gan bắn hắn. Cũng là kẻ đầu sỏ.
-Phát súng này miễn phí cho mày đấy!
-Pằng! Pằng! Pằng!
Chính xác là 3 phát súng, vào tim, vào mắt trái ( hình như thằng Tử Lâm phát cuồng những thứ gì gần tim nhỉ), vào chân. Cuối cùng là phát thứ 4 vào bả vai.
Cũng từ bả vai hắn, máu rỉ ra. Nhưng hắn không hề bận tâm. Hắn gọi điện thoại cho cô gái 4 năm trước.
Đầu bên kia kết nối.
“ Tử Lâm", người phụ nữ đó rối rít lên.
-Cho người đến đón nó đi!
“ Cậu không mang nó về được sao?"
-Không thích!
“ Tử Lâm!!!" người phụ nữ gắt lên, khó chịu.
-Cái gì cũng vừa vừa thôi. Tôi không rảnh thế đâu.
…
“Dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhé!"
…
-Kẻ phản bội!
Tắt máy.
Máu vẫn chảy, hắn quay đầu, những thây xác nằm liệt dưới đất, chưa chết, chỉ có kẻ bắt hắn là chết. Nhưng kẻ còn lại thì tàn phế cả đời.
Tử Lâm không thích làm người hùng giấu mặt như trong phim. Nhưng vì cô gái 4 năm trước nên hắn đã chịu đựng chuyện này tương tự vài lần.
Cô gái 4 năm trước quan trọng với hắn thế sao?
Tử Lâm lên xe, tăng ga và trở về Sa Pa, phía trước còn cả một con đường dài.
Hắn chịu được bao lâu?
Tác giả :
Lam Thanh Thanh