Bạc Hà Đường
Chương 9
Đối với kỳ thi thử này, Trương Phàm cũng chẳng để ý gì
Lúc này cũng vậy, ngày hôm nay chính là ngày hết sức quan trọng đối với mọi người. Nhưng với Trương Phàm,buổi sáng hôm nay so với ngày thường không khác gì mấy
Đồng hồ báo thức vang lên ba lần mới chịu rời giường, vội vàng lái xe đi học, vừa chạy vừa vuốt vuốt lại tóc mình
Từ lâu đã phân phòng, chính là dựa theo thành tích trong lớp mà phân. Thí sinh đứng hạng nhất sẽ là phòng số 1 rồi cứ dần dần mà hạ xuống
Trương Phàm lấy phiếu dự thi ra, nhìn số phòng của mình rồi ngó quay kiếm tìm. Lúc đứng trước cửa thì sửng sốt
“Sao em ở đây?"
Đường Vũ Địch tay cầm một bao thức ăn “Biết ngay là anh đến trễ mà, cũng không thể đến nhà anh được. Liền mua mấy cái bánh bao, ăn lẹ đi, cũng sắp bắt đầu giờ thi rồi"
Trương Phàm nhận lấy, nhìn nụ cười của Đường Vũ Địch không hiểu sao lại thấy vui hơn nhiều, nhịn không được mới mở miệng khuyên “Biết sắp đến giờ mà còn chạy tới đây, còn lấy cớ mua bánh bao" Phòng số một cách nơi này hai tầng lầu
Đường Vũ Địch đã quen bị mắng, một chút mất hứng cũng không thấy “Ca,thi tốt. Thi xong rồi, em mời anh ăn trưa"
Còn nói vậy nữa. . . . . . khóe miệng Trương Phàm khẽ nhếch lên, làm bộ cắn miếng bánh bao để che giấu đi, ừ hử vài tiếng “Biết rồi, dài dòng quá, về phòng thi đi"
Đường Vũ Địch ngu ngốc cười cười, gật đầu, rồi xoay người chạy đi
. . . . . . Người kia vừa chạy đi, lòng Trương Phàm lại trùng xuống, bánh bao trong miệng mất hết gia vị
Còn không đợi hắn cắn miếng thứ hai. . . . . .
“Em quay lại làm gì a?"
“Ca, đừng cảm thấy áp lực, không cần biết anh thi như thế nào, em cũng sẽ rất vui, bởi vì em đã nhìn thấy được sự cố gắng của anh"
Vừa nói xong, tiểu hài tử xấu hổ mà quay lưng chạy đi mất, bỏ lại Trương Phàm đang ngây ngốc gặm bánh bao
Trời đất minh giám, hắn khi nãy rất thoải mái!
Nhưng mà giờ. . . . . . Con mẹ nó lo lắng quá!
Đột nhiên nghe cậu ta nói, hắn cũng không thể vô tâm mà xem như không có gì a?
Trương Phàm nhìn xuống bọc thức ăn còn nóng hổi đang cầm trên tay. . . . . .
Chạy 10km hai chân run rẩy không ngừng, buổi sáng thứ Bảy vừa mở cửa liền thấy nụ cười chói sáng, ngủ gật đằng sau motor của mình, mỗi sáng đều mang bữa sáng cho mình. . . . . .
Ca, đừng cảm thấy áp lực, không cần biết anh thi như thế nào, em cũng sẽ rất vui, bởi vì em đã nhìn thấy được sự cố gắng của anh
“. . . . . . Đồ ngốc"
Trương Phàm cười toe toét đi vào phòng thi, đây là lần đầu tiên hắn thích đi thi như vậy
Được, vì người hầu bé nhỏ của hắn, quyết tâm một lần cũng không chết người a!
Thi thử trong vòng hai ngày, lúc hai người ở bên cạnh nhau, Đường Vũ Địch chưa bao giờ lôi chuyện thi cử nói với hắn, cho Trương Phàm một không gian thoải mái
Lúc trước sau khi thi xong, cả người thật mệt mỏi. Lần này, vừa bước vào phòng thi liền cảm thấy ý chí sục sôi. Sau hai tiếng đồng hồ, dù so với trước tốt hơn nhiều, cũng không bỏ trống nhiều chỗ, hơn nữa nhờ có cậu nhóc rèn luyện, nên những câu cơ bản cần nhớ đều thuộc nằm lòng. Thế nhưng, sau khi làm được phần chính— sẽ có thêm một câu hỏi phụ, đây là phần nâng cao, Trương Phàm liền không hiểu
Trong lòng oán hận không thôi: Điếu Ti nghịch tập(*) căn bản không hề đơn giản, truyện cổ tích đều gạt người!
(* Ý là tập kích)
Ngày mai thi Anh Văn là xong. Sáng thi, chiều nghỉ, ngày hôm sau đi học bình thường
Buổi chiều, Đường Vũ Địch dù là người ham học cũng không mặt dày mà kéo Trương Phàm đi học thêm. Vì thế rất tự nhiên nói chuyện sau khi thi với Trương Phàm
“Ca, anh muốn đi đâu?"
Lúc ra phòng thi Trương Phàm có điểm không vui, nghe Đường Vũ Địch hỏi, nhịn không được nở nụ cười “Em bị anh làm hỏng mất rồi, chưa gì đã muốn đi chơi" Chính hắn cũng không biết, ánh mắt bây giờ hắn nhìn Đường Vũ Địch thập phần ôn nhu sủng ái
“Ha ha"
“Hay là đi hóng gió a, em sẽ không ngủ nữa đâu, chứng minh sự lợi hại của anh cho em thấy a"
“Được, chắc chắn không ngủ nha"
Đường Vũ Địch nở nụ cười ấm áp mang theo vẻ ngượng ngùng, Trương Phàm đưa tay nhéo nhéo mặt cậu. . . . . .
Hai người quăng cặp sách lên giường, lần trước Trương Phàm nhất quyết đòi chở Đường Vũ Địch là muốn chỉnh cậu một phen, bây giờ là muốn khoe tài năng, muốn cho tiểu hài tử thấy được sự lợi hại của mình
Tuy nhiên, lúc đang đi, Trương Phàm lại thoáng do dự, vô thức mà thả chậm tốc dộ. Thế nhưng chậm quá lại sợ mất mặt, cũng không thể nhanh quá— lỡ như dọa Đường Vũ Địch thì sao
Xe motor vẫn giữ nguyên tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm chạy vù vù trên đường cao tốc ở ngoại thành, gió thổi tóc bay nhẹ nhàng. Đường Vũ Địch nhìn cây mù tạc dại trải dài bên đường, vui vẻ cười đến híp mắt
“Ca, thoải mái quá"
Hơi thở Đương Vũ Địch phả lên cổ, tiếng gió bên tai lớn như vậy, nhưng lại giống như giọng nói kia luẩn quẩn bên tai hắn, nhẹ nhàng, ôn nhu. Tim Trương Phàm đập thình thịch, sau đó bỗng nhiên bùm bùm nhảy loạn
“Ba mẹ quản em rất chặt. Họ có nói chỉ có thành phân đầu gấu mới chạy xe motor không?"
Đường Vũ Địch suy nghĩ, gật đầu “Có nói a"
“. . . . . ." Trương Phàm bực bội, nói dối một chút không được sao
“Chỉ là bây giờ em thấy thoải mái lắm, phi thường thoải mái. Ca, chạy nhanh lên a" Đường Vũ Địch nhắm chặt hai mắt thả lỏng cơ thể, bàn tay không biết từ khi nào đã vô tình ôm lấy thắt lưng của Trương Phàm
. . . . . .
Đây không phải là lần đầu tiên. Nhưng giờ đây, não Trương Phàm lại bùm một tiếng, giống như có gì đó rơi xuống
Đi chơi suốt cả buổi chiều, Tiểu Đường đồng học rốt cuộc vẫn là thất hứa— ánh mắt lim dim, rồi ngủ thiếp đi khi nào không hay
Sau đó, trời dần tối, gió có phần lạnh hơn. Trương Phàm sợ người đằng sau cảm lạnh, ngừng xe trước một nhà hàng lẩu
Hắn nhớ Đường Vũ Địch lúc trước nói thích ăn cay, đúng vậy, hắn chọn không nhằm chỗ. Đường Vũ Địch vừa bước vào nhà hàng, ánh mắt liền sáng lên
Trương Phàm có điểm buồn cười: Dễ nuôi thật….
Lẩu rất nhanh được bưng lên, rồi lại rất nhanh chín. Đường Vũ Địch nhanh lẹ ăn một miếng, sau đó cười hớn hở. Nhà hàng không lạnh, nhưng hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên cũng không tự nhiên lắm, Đường Vũ Địch vì ăn mà bỏ bê hình tượng, quyết định tháo kính xuống luôn
Gắp một miếng thịt dê, chấm chấm nước tương, ánh mắt kia vẫn lóe sáng, ánh hào quang bên trong ấy mang nét hạnh phúc độc đáo. Hơn nữa, hơi nước cứ như sương mù, vậy mà Đường Vũ Địch lại dùng ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Trương Phàm
“Ca, sao anh không ăn?"
“. . . . . . Em, sao lại tháo kính xuống?"
Vì không đeo kính, lại cách một tầng hơi nước, Đường Vũ Địch nhìn không ra biểu cảm của Trương Phàm, chỉ có thể nghe thấy thanh âm hắn mang chút kỳ lạ. Nhưng mà, cậu cũng không để ý, híp híp mắt cười “Như vậy sẽ tiện hơn, ăn cũng ngon hơn"
Thật. . . . . . Thật phiền phức. . . . . .
Trương Phàm hiện giờ cũng không biết làm sao, tay chân cứ như bị tê rần, mất cảm giác, một chút— lại thêm một chút tiến sát lại đôi mắt kia
Đường Vũ Địch thấy có điểm là lạ, nhưng cậu cũng không làm gì, ngoan ngoãn tùy ý hắn
Tất cả mọi cảm xúc như tụ tập lại trên ngón tay hắn. . . . . .
Trương Phàm thấy được, lông mi cậu ta thật mềm, lướt nhẹ qua tay hắn. Có loại cảm giác không rõ tên dâng lên trong lòng. . . . . .
“Ca?"
“Em, đồ ăn dính ở miệng kìa"
Trương Phàm vươn tay, ngón cái chạm nhẹ vào làn môi, dịu dàng ma xát. Lập tức một dòng điện chạy qua, hắn nhanh lẹ rút tay lại
Đường Vũ Địch chớp mắt, sờ sờ miệng mình “Hết chưa a?"
“Ờ, rồi. . . . . ." Trương Phàm cúi đầu nhìn đồ ăn, không rõ biểu tình
Cơm tối thế là xong, hai người về nhà lấy cặp sách. Trương Phàm vốn định cầm cặp Đường Vũ Địch, lấy xe motor chở cậu về nhà, không nghĩ tới vừa mở cửa lại gặp một vị khách không mời— Trương Bồi Sơn.
Trương Phàm chưa kịp phản ứng, Đường Vũ Địch đã mở miệng chào “Chào chú ạ"
Trương Phàm xấu hổ đứng bên cửa, không biết làm sao, cứ có cảm giác như đang bị phá đám. Bình thường, Trương Bồi Sơn bắt gặp hắn mang anh em về nhà, bề ngoài không nói không rằng, nhưng kỳ thật rất chán ghét, bày ra bộ dáng người cha nghiêm khắc rống giận, làm anh em hắn sau đó trước khi đến nhà luôn hỏi “Ba mày có nhà không?"
Sau vài giây suy nghĩ, Trương Phàm hạ quyết định. Nếu ông già nhà mình mà dám lên mặt với Đường Vũ Địch, hắn lập tức mang người ra khỏi nhà, không thèm quan tâm tới ổng nữa
. . . . . . Ai ngờ Trương Bội Sơn lại có phản ứng không ai ngờ tới, không, phải nói là thực sự làm người ta khiếp sợ
Ông già nhà hắn giống như không thấy hắn, nhìn Đương Vũ Địch cười cười, yêu thương lên tiếng
“Tiểu Địch tới rồi à? Mau mau, vào nhà nào! Ăn gì chưa, chưa thì hai chú cháu mình ra ngoài ăn! Nói đi, cháu muốn ăn gì, đừng khách sáo, cứ xem chú là người nha a. . . . . ."
Trương Phàm nhìn vẻ mặt hăm hở của Trương Bội San, trong lòng thầm mắng một câu: Ta kháo. . . . . .
“Chú, con đi ăn với Trương Phàm rồi, con tới lấy lại cặp sách"
“Hảo hảo, ăn rồi thì ngồi xuống ăn miếng trái cây, để chú đi rửa. Hai đứa cứ ngồi xem TV đi, đừng khách sáo!"
Trương Phàm run rẩy khóe miệng, muốn ngăn chặt những hành động thái quá tiếp theo của ông già nhà mình: Con mẹ nó, tủ lạnh làm gì có trái cây….
“Chú, không cần đâu. Con phải về rồi, không ba mẹ lại lo lắng"
Trương Bồi Sơn thoáng buồn rầu “Vừa mới tới liền muốn đi rồi. . . . . ."
Trương Phàm “. . . . . ."
“Về sau cứ đến đây chơi a, à, con chờ lát. Để chú đi thay quần áo, chở cháu về!"
Lúc này Đường Vũ Địch dù muốn từ chối cũng không được. Trương Bồi Sơn nhanh như cắt, chạy về phòng thay quần áo, tựa như sợ chỉ cần chậm một giây thôi người sẽ đi mất
“Kháo, sao ông ta lại biết em?"
“. . . . . . Chắc là, chắc là" Con mắt Đường Vũ Địch chuyển qua chuyển lại “Chắc là lúc họp phụ huynh có gặp qua đi. . . . . ."
Trương Phàm cũng không để ý đến lời nói ấp úng của Đường Vũ Địch, tỉ mỉ suy nghĩ một chút. Chuyện này cũng không có gì lạ, Đường Vũ Địch chính là bảo vật quý báu của lão giáo viên chủ nhiện, họp phụ huynh, đem cậu ra khoe mẽ cũng đúng
“Ông già anh chở em về cũng tốt, đỡ phải ngồi motor hứng gió" Ông già mình không ghét Đường Vũ Địch, thậm chí là rất thích, dù trong lòng hắn thấy có chút lạ nhưng vẫn hết sức kiêu ngạo, tự hào
Xem, Tiểu Địch của hắn a, người gặp người thích
Đường Vũ Địch cười, chớp chớp mắt “Thực ra em hích ngồi motor hơn"
“. . . . . ."
Nụ cười dần xuất hiện trên mặt Trương Phàm, mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm, đáy lòng cứ như nở hoa
Người gặp người thích, hắn thì sao a?
Thực thì, không biết tự khi nào, đã trót yêu cậu ta rồi
Lúc này cũng vậy, ngày hôm nay chính là ngày hết sức quan trọng đối với mọi người. Nhưng với Trương Phàm,buổi sáng hôm nay so với ngày thường không khác gì mấy
Đồng hồ báo thức vang lên ba lần mới chịu rời giường, vội vàng lái xe đi học, vừa chạy vừa vuốt vuốt lại tóc mình
Từ lâu đã phân phòng, chính là dựa theo thành tích trong lớp mà phân. Thí sinh đứng hạng nhất sẽ là phòng số 1 rồi cứ dần dần mà hạ xuống
Trương Phàm lấy phiếu dự thi ra, nhìn số phòng của mình rồi ngó quay kiếm tìm. Lúc đứng trước cửa thì sửng sốt
“Sao em ở đây?"
Đường Vũ Địch tay cầm một bao thức ăn “Biết ngay là anh đến trễ mà, cũng không thể đến nhà anh được. Liền mua mấy cái bánh bao, ăn lẹ đi, cũng sắp bắt đầu giờ thi rồi"
Trương Phàm nhận lấy, nhìn nụ cười của Đường Vũ Địch không hiểu sao lại thấy vui hơn nhiều, nhịn không được mới mở miệng khuyên “Biết sắp đến giờ mà còn chạy tới đây, còn lấy cớ mua bánh bao" Phòng số một cách nơi này hai tầng lầu
Đường Vũ Địch đã quen bị mắng, một chút mất hứng cũng không thấy “Ca,thi tốt. Thi xong rồi, em mời anh ăn trưa"
Còn nói vậy nữa. . . . . . khóe miệng Trương Phàm khẽ nhếch lên, làm bộ cắn miếng bánh bao để che giấu đi, ừ hử vài tiếng “Biết rồi, dài dòng quá, về phòng thi đi"
Đường Vũ Địch ngu ngốc cười cười, gật đầu, rồi xoay người chạy đi
. . . . . . Người kia vừa chạy đi, lòng Trương Phàm lại trùng xuống, bánh bao trong miệng mất hết gia vị
Còn không đợi hắn cắn miếng thứ hai. . . . . .
“Em quay lại làm gì a?"
“Ca, đừng cảm thấy áp lực, không cần biết anh thi như thế nào, em cũng sẽ rất vui, bởi vì em đã nhìn thấy được sự cố gắng của anh"
Vừa nói xong, tiểu hài tử xấu hổ mà quay lưng chạy đi mất, bỏ lại Trương Phàm đang ngây ngốc gặm bánh bao
Trời đất minh giám, hắn khi nãy rất thoải mái!
Nhưng mà giờ. . . . . . Con mẹ nó lo lắng quá!
Đột nhiên nghe cậu ta nói, hắn cũng không thể vô tâm mà xem như không có gì a?
Trương Phàm nhìn xuống bọc thức ăn còn nóng hổi đang cầm trên tay. . . . . .
Chạy 10km hai chân run rẩy không ngừng, buổi sáng thứ Bảy vừa mở cửa liền thấy nụ cười chói sáng, ngủ gật đằng sau motor của mình, mỗi sáng đều mang bữa sáng cho mình. . . . . .
Ca, đừng cảm thấy áp lực, không cần biết anh thi như thế nào, em cũng sẽ rất vui, bởi vì em đã nhìn thấy được sự cố gắng của anh
“. . . . . . Đồ ngốc"
Trương Phàm cười toe toét đi vào phòng thi, đây là lần đầu tiên hắn thích đi thi như vậy
Được, vì người hầu bé nhỏ của hắn, quyết tâm một lần cũng không chết người a!
Thi thử trong vòng hai ngày, lúc hai người ở bên cạnh nhau, Đường Vũ Địch chưa bao giờ lôi chuyện thi cử nói với hắn, cho Trương Phàm một không gian thoải mái
Lúc trước sau khi thi xong, cả người thật mệt mỏi. Lần này, vừa bước vào phòng thi liền cảm thấy ý chí sục sôi. Sau hai tiếng đồng hồ, dù so với trước tốt hơn nhiều, cũng không bỏ trống nhiều chỗ, hơn nữa nhờ có cậu nhóc rèn luyện, nên những câu cơ bản cần nhớ đều thuộc nằm lòng. Thế nhưng, sau khi làm được phần chính— sẽ có thêm một câu hỏi phụ, đây là phần nâng cao, Trương Phàm liền không hiểu
Trong lòng oán hận không thôi: Điếu Ti nghịch tập(*) căn bản không hề đơn giản, truyện cổ tích đều gạt người!
(* Ý là tập kích)
Ngày mai thi Anh Văn là xong. Sáng thi, chiều nghỉ, ngày hôm sau đi học bình thường
Buổi chiều, Đường Vũ Địch dù là người ham học cũng không mặt dày mà kéo Trương Phàm đi học thêm. Vì thế rất tự nhiên nói chuyện sau khi thi với Trương Phàm
“Ca, anh muốn đi đâu?"
Lúc ra phòng thi Trương Phàm có điểm không vui, nghe Đường Vũ Địch hỏi, nhịn không được nở nụ cười “Em bị anh làm hỏng mất rồi, chưa gì đã muốn đi chơi" Chính hắn cũng không biết, ánh mắt bây giờ hắn nhìn Đường Vũ Địch thập phần ôn nhu sủng ái
“Ha ha"
“Hay là đi hóng gió a, em sẽ không ngủ nữa đâu, chứng minh sự lợi hại của anh cho em thấy a"
“Được, chắc chắn không ngủ nha"
Đường Vũ Địch nở nụ cười ấm áp mang theo vẻ ngượng ngùng, Trương Phàm đưa tay nhéo nhéo mặt cậu. . . . . .
Hai người quăng cặp sách lên giường, lần trước Trương Phàm nhất quyết đòi chở Đường Vũ Địch là muốn chỉnh cậu một phen, bây giờ là muốn khoe tài năng, muốn cho tiểu hài tử thấy được sự lợi hại của mình
Tuy nhiên, lúc đang đi, Trương Phàm lại thoáng do dự, vô thức mà thả chậm tốc dộ. Thế nhưng chậm quá lại sợ mất mặt, cũng không thể nhanh quá— lỡ như dọa Đường Vũ Địch thì sao
Xe motor vẫn giữ nguyên tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm chạy vù vù trên đường cao tốc ở ngoại thành, gió thổi tóc bay nhẹ nhàng. Đường Vũ Địch nhìn cây mù tạc dại trải dài bên đường, vui vẻ cười đến híp mắt
“Ca, thoải mái quá"
Hơi thở Đương Vũ Địch phả lên cổ, tiếng gió bên tai lớn như vậy, nhưng lại giống như giọng nói kia luẩn quẩn bên tai hắn, nhẹ nhàng, ôn nhu. Tim Trương Phàm đập thình thịch, sau đó bỗng nhiên bùm bùm nhảy loạn
“Ba mẹ quản em rất chặt. Họ có nói chỉ có thành phân đầu gấu mới chạy xe motor không?"
Đường Vũ Địch suy nghĩ, gật đầu “Có nói a"
“. . . . . ." Trương Phàm bực bội, nói dối một chút không được sao
“Chỉ là bây giờ em thấy thoải mái lắm, phi thường thoải mái. Ca, chạy nhanh lên a" Đường Vũ Địch nhắm chặt hai mắt thả lỏng cơ thể, bàn tay không biết từ khi nào đã vô tình ôm lấy thắt lưng của Trương Phàm
. . . . . .
Đây không phải là lần đầu tiên. Nhưng giờ đây, não Trương Phàm lại bùm một tiếng, giống như có gì đó rơi xuống
Đi chơi suốt cả buổi chiều, Tiểu Đường đồng học rốt cuộc vẫn là thất hứa— ánh mắt lim dim, rồi ngủ thiếp đi khi nào không hay
Sau đó, trời dần tối, gió có phần lạnh hơn. Trương Phàm sợ người đằng sau cảm lạnh, ngừng xe trước một nhà hàng lẩu
Hắn nhớ Đường Vũ Địch lúc trước nói thích ăn cay, đúng vậy, hắn chọn không nhằm chỗ. Đường Vũ Địch vừa bước vào nhà hàng, ánh mắt liền sáng lên
Trương Phàm có điểm buồn cười: Dễ nuôi thật….
Lẩu rất nhanh được bưng lên, rồi lại rất nhanh chín. Đường Vũ Địch nhanh lẹ ăn một miếng, sau đó cười hớn hở. Nhà hàng không lạnh, nhưng hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên cũng không tự nhiên lắm, Đường Vũ Địch vì ăn mà bỏ bê hình tượng, quyết định tháo kính xuống luôn
Gắp một miếng thịt dê, chấm chấm nước tương, ánh mắt kia vẫn lóe sáng, ánh hào quang bên trong ấy mang nét hạnh phúc độc đáo. Hơn nữa, hơi nước cứ như sương mù, vậy mà Đường Vũ Địch lại dùng ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Trương Phàm
“Ca, sao anh không ăn?"
“. . . . . . Em, sao lại tháo kính xuống?"
Vì không đeo kính, lại cách một tầng hơi nước, Đường Vũ Địch nhìn không ra biểu cảm của Trương Phàm, chỉ có thể nghe thấy thanh âm hắn mang chút kỳ lạ. Nhưng mà, cậu cũng không để ý, híp híp mắt cười “Như vậy sẽ tiện hơn, ăn cũng ngon hơn"
Thật. . . . . . Thật phiền phức. . . . . .
Trương Phàm hiện giờ cũng không biết làm sao, tay chân cứ như bị tê rần, mất cảm giác, một chút— lại thêm một chút tiến sát lại đôi mắt kia
Đường Vũ Địch thấy có điểm là lạ, nhưng cậu cũng không làm gì, ngoan ngoãn tùy ý hắn
Tất cả mọi cảm xúc như tụ tập lại trên ngón tay hắn. . . . . .
Trương Phàm thấy được, lông mi cậu ta thật mềm, lướt nhẹ qua tay hắn. Có loại cảm giác không rõ tên dâng lên trong lòng. . . . . .
“Ca?"
“Em, đồ ăn dính ở miệng kìa"
Trương Phàm vươn tay, ngón cái chạm nhẹ vào làn môi, dịu dàng ma xát. Lập tức một dòng điện chạy qua, hắn nhanh lẹ rút tay lại
Đường Vũ Địch chớp mắt, sờ sờ miệng mình “Hết chưa a?"
“Ờ, rồi. . . . . ." Trương Phàm cúi đầu nhìn đồ ăn, không rõ biểu tình
Cơm tối thế là xong, hai người về nhà lấy cặp sách. Trương Phàm vốn định cầm cặp Đường Vũ Địch, lấy xe motor chở cậu về nhà, không nghĩ tới vừa mở cửa lại gặp một vị khách không mời— Trương Bồi Sơn.
Trương Phàm chưa kịp phản ứng, Đường Vũ Địch đã mở miệng chào “Chào chú ạ"
Trương Phàm xấu hổ đứng bên cửa, không biết làm sao, cứ có cảm giác như đang bị phá đám. Bình thường, Trương Bồi Sơn bắt gặp hắn mang anh em về nhà, bề ngoài không nói không rằng, nhưng kỳ thật rất chán ghét, bày ra bộ dáng người cha nghiêm khắc rống giận, làm anh em hắn sau đó trước khi đến nhà luôn hỏi “Ba mày có nhà không?"
Sau vài giây suy nghĩ, Trương Phàm hạ quyết định. Nếu ông già nhà mình mà dám lên mặt với Đường Vũ Địch, hắn lập tức mang người ra khỏi nhà, không thèm quan tâm tới ổng nữa
. . . . . . Ai ngờ Trương Bội Sơn lại có phản ứng không ai ngờ tới, không, phải nói là thực sự làm người ta khiếp sợ
Ông già nhà hắn giống như không thấy hắn, nhìn Đương Vũ Địch cười cười, yêu thương lên tiếng
“Tiểu Địch tới rồi à? Mau mau, vào nhà nào! Ăn gì chưa, chưa thì hai chú cháu mình ra ngoài ăn! Nói đi, cháu muốn ăn gì, đừng khách sáo, cứ xem chú là người nha a. . . . . ."
Trương Phàm nhìn vẻ mặt hăm hở của Trương Bội San, trong lòng thầm mắng một câu: Ta kháo. . . . . .
“Chú, con đi ăn với Trương Phàm rồi, con tới lấy lại cặp sách"
“Hảo hảo, ăn rồi thì ngồi xuống ăn miếng trái cây, để chú đi rửa. Hai đứa cứ ngồi xem TV đi, đừng khách sáo!"
Trương Phàm run rẩy khóe miệng, muốn ngăn chặt những hành động thái quá tiếp theo của ông già nhà mình: Con mẹ nó, tủ lạnh làm gì có trái cây….
“Chú, không cần đâu. Con phải về rồi, không ba mẹ lại lo lắng"
Trương Bồi Sơn thoáng buồn rầu “Vừa mới tới liền muốn đi rồi. . . . . ."
Trương Phàm “. . . . . ."
“Về sau cứ đến đây chơi a, à, con chờ lát. Để chú đi thay quần áo, chở cháu về!"
Lúc này Đường Vũ Địch dù muốn từ chối cũng không được. Trương Bồi Sơn nhanh như cắt, chạy về phòng thay quần áo, tựa như sợ chỉ cần chậm một giây thôi người sẽ đi mất
“Kháo, sao ông ta lại biết em?"
“. . . . . . Chắc là, chắc là" Con mắt Đường Vũ Địch chuyển qua chuyển lại “Chắc là lúc họp phụ huynh có gặp qua đi. . . . . ."
Trương Phàm cũng không để ý đến lời nói ấp úng của Đường Vũ Địch, tỉ mỉ suy nghĩ một chút. Chuyện này cũng không có gì lạ, Đường Vũ Địch chính là bảo vật quý báu của lão giáo viên chủ nhiện, họp phụ huynh, đem cậu ra khoe mẽ cũng đúng
“Ông già anh chở em về cũng tốt, đỡ phải ngồi motor hứng gió" Ông già mình không ghét Đường Vũ Địch, thậm chí là rất thích, dù trong lòng hắn thấy có chút lạ nhưng vẫn hết sức kiêu ngạo, tự hào
Xem, Tiểu Địch của hắn a, người gặp người thích
Đường Vũ Địch cười, chớp chớp mắt “Thực ra em hích ngồi motor hơn"
“. . . . . ."
Nụ cười dần xuất hiện trên mặt Trương Phàm, mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm, đáy lòng cứ như nở hoa
Người gặp người thích, hắn thì sao a?
Thực thì, không biết tự khi nào, đã trót yêu cậu ta rồi
Tác giả :
Diệp Thiên Thiên Thất