Bạc Hà Đen

Chương 52

Hôm sau, Khuất Hàn và Du Vụ ngồi máy bay trở lại thành phố Y.

Vì muốn công chúng và truyền thông quan tâm đến nhóm Bạc Hà Đen đã im lặng hơn một tháng, Milk sắp xếp cho người hâm mộ tiếp đón họ, cho nên họ không thể cải trang, cũng không thể thân mật trước mặt người khác.

Trong khi chờ đợi, họ bắt đầu giữ khoảng cách. Hai người quay lưng về nhau mà ngồi, Du Vụ nhai kẹo cao su thổi bong bóng, Khuất Hàn nghe nhạc, không hề nói chuyện, cả hai đều cúi đầu xem điện thoại di động.

Ai thấy sẽ nghĩ rằng quan hệ của họ không tốt, không ngờ thật ra họ đang bí mật nhắn tin trêu ghẹo nhau.

【 Cậu đang nghe bài gì vậy? 】

【 A… 】

【 =.= Sao vậy? Không thể nói? Chẳng lẽ đang nghe bài hát gợi dục? 】

【 … Không phải đâu 】

【 Vậy nói đi. 】

【 I love you 】

【 … Hỏi cậu tên bài hát thôi, cậu phát điên gì vậy! 】

Du Vụ đỏ mặt, tim đập rộn ràng, cố gắng lắm mới không quay đầu lại nhìn Khuất Hàn.

【 Đó là tên bài hát mà… Khúc Phóng hát. 】

Hai người yêu nhau hơn một tháng, ngoại trừ ngày chính thức xác lập quan hệ đôi bên, Khuất Hàn không nói những lời thích cậu, yêu cậu. Anh không giỏi ăn nói, lại càng không quen nói ngon nói ngọt. Cho dù bài hát là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng anh cố ý trả lời rất mơ hồ, thậm chí không thêm mấy từ như tên bài hát vào trước để làm rõ, kì thật là muốn nhờ bài hát biểu lộ tấm lòng?

Du Vụ bật cười, ngón tay nhanh chóng ấn trên bàn phím, tâm trạng sung sướng nói không nên lời.

【 Đề cử cho cậu một bài hát khác. 】

【 Ừ? 】

【 I love you too 】

Khuất Hàn cong môi.

Nếu có người đi qua nhìn thấy hình dạng này của anh, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Khuất Hàn luôn luôn lạnh lùng như núi băng đột nhiên lại có vẻ mặt dịu dàng đến thế?!

【 Bài hát này ai hát vậy, sao tôi chưa từng nghe nói? 】

【 Tiểu Vưu Vật ~(≧▽≦)/~】

Nhìn thấy biểu tượng cảm xúc vui vẻ trên tin nhắn của cậu, Khuất Hàn nhịn không được mà cười ra tiếng. Anh nghĩ, nếu không phải bận tâm đến sự nghiệp nghệ sĩ của Du Vụ và những thành viên khác trong nhóm Bạc Hà Đen, anh chắc chắn sẽ ngay lập tức quay đầu lại túm lấy cổ Du Vụ, mạnh mẽ hôn cậu. Ai chú ý, ai ghê tởm, anh căn bản không quan tâm. Anh chưa bao giờ thích một người như thế, bởi vì Du Vụ mà cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp, lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được hương vị của hạnh phúc.

Anh không trả lời tin nhắn của Du Vụ mà tháo một bên tai nghe đưa cho cậu. Hai người lưng tựa lưng, trong tiếng ồn ào giữa sân bay sẻ chia bản tình ca lãng mạn nói lên tâm trạng của họ tại thời điểm này.

Em giống như cốc ca cao nóng đang phập phồng bong bóng, ấm áp rót vào trái tim anh. Bởi vì em, thế giới mới trở nên rực rỡ sắc màu. Ngay cả khi que kem không bị tan chảy, tim anh cũng không thể chứa được nhiều hạnh phúc đến thế. Mỗi ngày giống như một thằng khờ, không ngừng cười ngốc nghếch. Em yêu, em có hiểu cảm giác của anh không…

Bài hát mang đến cảm giác dịu êm vẫn kéo dài mãi cho đến khi máy bay hạ cánh xuống thành phố Y.

Rất lâu chưa trải nghiệm cảm giác bị hàng trăm hàng nghìn fan bao quanh, Du Vụ cảm thấy không quen. E sợ xảy ra sự cố giẫm đạp lần thứ hai, Khuất Hàn cẩn thận che chở cậu, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra dửng dưng hờ hững.

Du Vụ chịu đựng dọc đường, sau khi ngồi lên xe van do Tiểu Hứa lái, cậu bật cười ha ha, trêu chọc Khuất Hàn, “Trước đây tôi cứ tưởng cậu giả bộ lạnh lùng không cần kỹ xảo gì hết, bây giờ xem ra giả bộ lạnh lùng cũng khó khăn rồi! Đẹp trai tiếp tục cố gắng lên, học tập theo tấm gương của núi băng Tiềm Vũ, thắng giải ảnh đế Kim Kỳ Lân đi."

Khuất Hàn bị bông đùa nhưng không thèm để ý, chờ cậu cười xong, anh lặng lẽ đưa cho cậu một chai nước.

Suốt chuyến bay Du Vụ không hề uống một ngụm nước nào, đã sớm khát khô cả họng, tự nhiên ngửa cổ ùng ục tu nước vào.

Hai cánh môi của cậu ngậm lấy chai nước, có dòng nước nhỏ từ khóe miệng cậu tràn ra, dọc theo đường cong đẹp đẽ của chiếc cổ mà chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp, tỏa ra mê hoặc chết người. Khuất Hàn im lặng nhìn cậu vài giây, sau đó nhíu mày nói, “Uống chậm thôi, cẩn thận sặc."

Anh không nhắc thì không sao, nhắc đến lại làm Du Vụ thật sự bị sặc nước, cậu ho không ngừng.

Khuất Hàn không tự chủ được mà vươn tay vỗ nhẹ lưng cậu, giúp cậu xuôi khí.

Tiểu Hứa lái xe, trợn mắt há mồm nhìn họ.

Du Vụ vất vả lắm mới thở bình thường trở lại, chú ý đến ánh mắt của Tiểu Hứa, lập tức ho càng to hơn, cậu sốt suột nháy mắt với Khuất Hàn. Khuất Hàn hiểu ý, nhanh chóng thu tay lại, tỏ vẻ không liên quan đến mình mà đeo tai nghe MP3, bắt đầu nghe nhạc.

Quá thận trọng, quá cứng nhắc rồi, không thể trải qua quá trình giảm xóc sao?! Du Vụ quay mặt sang một bên, vừa cào cửa xe vừa thở dài ngao ngán.

Mãi cho đến khi trở lại biệt thự, Du Vụ và Khuất Hàn không nói với nhau câu nào, ngược lại Tiểu Hứa đã không chịu nổi bầu không khí quái dị trong xe mà chủ động nói chuyện với Du Vụ một lúc.

Milk đang bôn ba khắp nơi bận rộn xây dựng chuyện Bạc Hà Đen hoạt động trở lại nên không có mặt, ba người Tô Trạch Vũ, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đều ở trong biệt thự.

“Tiểu Vụ, A Hàn, các cậu trở về rồi!" Lê Tử Tịnh là người đầu tiên chạy đến, vừa cười nói vừa đấm một cú vào ngực họ.

Du Vụ ôm ngực thổi phồng cơn đau đớn, “Wow, Lê Tử Tịnh anh định giết người à!"

Vẻ mặt Lê Tử Tịnh bỗng chốc biến đổi, "Không phải chứ? Anh có đấm mạnh đâu, thật sự đau lắm sao? Thâm tím rồi sao? A a, nếu anh đánh cậu bị thương, Mạch Tử chắc chắn sẽ giết anh, nhanh kéo áo lên để anh xem…"

Khuất Hàn tỉnh bơ ngăn cản Lê Tử Tịnh, Du Vụ ngơ ngác vài giây mới nhận ra cậu bị Lê Tử Tịnh đùa giỡn, cậu cười ha ha, "Thôi, em phải nói trình độ đóng kịch của em đã tăng tiến lên hay là Lê Tử Tịnh anh vẫn ngu ngốc như trước đây…"

Theo sát Lê Tử Tịnh ra chào đón họ là Trạm Tuyền, trải qua điều trị thể chất và tinh thần, cậu đã thoát khỏi bóng ma Phương Bách Sam gây ra cho cậu, hai má hồng hào, trạng thái tâm lý cũng ổn định. Cậu mừng rỡ chạy đến, vươn hai tay khoác lấy tay Du Vụ và Khuất Hàn, “Anh Hàn, Tiểu Vụ, em rất nhớ hai người."

Gặp lại Trạm Tuyền, tâm trạng của Du Vụ đã khác trước, rút cánh tay bị cậu ôm ra, Du Vụ tùy tiện vắt tay lên cổ cậu, tay kia bóp má cậu, cười nói, “Tiểu Tuyền, một tháng không gặp, cậu càng ngày càng trắng ra, quả thật giống con heo nhỏ ~"

Trạm Tuyền nhìn làn da phơi nắng đến đen xạm của Du Vụ khi ở đảo Lưu Ly, cười hì hì trả lời, "Tôi là con heo nhỏ thì cậu chính là con cún đen!"

"…"

Du Vụ và Trạm Tuyền đùa giỡn vài câu, cậu vô tình quay đầu nhìn vào ánh mắt của Tô Trạch Vũ, nụ cười trên mặt Du Vụ cứng đờ, cậu mất tự nhiên chào hỏi cậu ta, "Hi, Trạch Vũ."

Tô Trạch Vũ cười cười, thoải mái đi đến ôm cậu, "Chào mừng trở về nhà."

Khuôn mặt Khuất Hàn bỗng chốc đen đi.

Du Vụ để mặc Tô Trạch Vũ ôm, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Trạm Tuyền không nhận ra sự tương tác lặng lẽ của hai người họ, hưng phấn hỏi Khuất Hàn, "Anh Hàn, không phải anh nói mua quà kỉ niệm ở đảo Lưu Ly cho em sao? Quà đâu, quà đâu?"

Khuất Hàn mỉm cười, "Vào nhà sẽ đưa cho em."

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh, sống mũi của Trạm Tuyền đột nhiên ê ẩm, cậu ôm cổ Khuất Hàn, nghẹn ngào nói, "Anh Hàn, anh trở về là tốt rồi… Sau này em không bao giờ lộn xộn nữa, chúng ta đừng giải tán, mãi mãi bên nhau có được không?"

Cảm giác được ánh mắt muốn giết người của Du Vụ, Khuất Hàn không muốn cậu lại hiểu lầm, không trả lời Trạm Tuyền là được hay không được, nhàn nhạt nói, "Nói ngốc nghếch gì đó."

Mọi người đã lâu không gặp, hơn nữa chuẩn bị tiếp tục làm việc, ngoại trừ Khuất Hàn vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh, tâm trạng của bốn người còn lại rất phấn khích, ăn uống trò chuyện vui đùa đến tận gần sáng mới mỏi mệt về phòng ngủ.

Nửa đêm Du Vụ tỉnh dậy uống nước, bất ngờ thấy Tô Trạch Vũ một mình ngồi trong phòng khách, trên tay cậu ta cầm một ly rượu vang đỏ.

Bóng lưng cậu ta thoạt nhìn có chút cô đơn, nghĩ đến chuyện cậu ta đã luôn đối xử rất tốt với mình, trong lòng Du Vụ áy náy. Không muốn đôi bên xấu hổ, cậu định giả vờ không nhìn thấy cậu ta, lặng lẽ trở về phòng mình. Tuy nhiên, Tô Trạch Vũ vừa khéo quay đầu lại nhìn thấy cậu.

Du Vụ đành phải miễn cưỡng bước đến, "Sao chưa ngủ."

"Bị mất ngủ." Tô Trạch Vũ nhàn nhạt mỉm cười, trả lời.

Du Vụ im lặng, không biết nên nói gì cho phải.

Tô Trạch Vũ lẳng lặng nhìn cậu, một lát sau mới mở miệng, cậu ta hỏi thẳng, "Tiểu Vụ, cậu và Khuất Hàn đang yêu nhau sao?"

Du Vụ không muốn lừa cậu ta, gật đầu, "Ừ."

"Vui vẻ không?"

“Ừ…"

"Vui vẻ như thế nào?" Tô Trạch Vũ lại hỏi.

"Trạch Vũ…" Du Vụ càng cảm thấy áy náy.

"Đừng tỏ vẻ như thế, tôi sẽ cảm thấy bản thân rất đáng thương…" Tô Trạch Vũ cười khổ, "Tôi hiểu chuyện tình cảm không thể ép buộc, cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh tâm trạng, không làm cậu và Khuất Hàn khó xử, tôi cũng sẽ không để mình chìm đắm vào cảm giác mất mát quá lâu, tôi sẽ sớm tốt lên thôi… Dù thế nào, chúng ta sẽ luôn là bạn bè."

Xin lỗi, không thể đáp lại tình cảm của cậu.

Cảm ơn cậu, vẫn làm bạn với tôi, cảm ơn cậu, đến bây giờ vẫn đồng ý làm bạn với tôi.

Hai câu này, Du Vụ không nói nên lời, bởi vì Tô Trạch Vũ căn bản không cần lời xin lỗi và cảm ơn của cậu. Cậu thích Tô Trạch Vũ, cậu rất xem trọng người bạn này, Tô Trạch Vũ đau khổ, cậu cũng không chịu nổi.

Không muốn quay về phòng mình, cậu đẩy cửa phòng Khuất Hàn, chui vào trong chăn của anh, giống như bạch tuộc mà cuốn chặt lấy anh.

Khuất Hàn vẫn chưa ngủ, đoán được tâm trạng bất thường của Du Vụ là bởi vì ai, anh vuốt ve mái tóc cậu, im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, Du Vụ khẽ khàng nói, "Hát một bài cho tôi nghe."

"Được."

Khuất Hàn hát bài "I love you" lúc trước.

Giọng hát cố gắng giảm thấp âm lượng nhưng tràn đầy từ tính của Khuất Hàn và lời ca chan chứa yêu thương giúp tâm trạng của Du Vụ dần dần thả lỏng, cậu bình tĩnh trở lại ôm lấy Khuất Hàn mà ngủ.

Ngày hôm sau, tiếng thét sợ hãi của Trạm Tuyền đánh thức Khuất Hàn và Du Vụ, cũng khiến Lê Tử Tịnh chạy sang.

Vì thế, sáng sớm, Du Vụ và Khuất Hàn công khai tình cảm trong phạm vi nội bộ nhóm Bạc Hà Đen.

Những ngày tiếp theo, Trạm Tuyền đều ngơ ngác khờ dại, cậu còn chưa có mối tình đầu, không thể tưởng tượng được Du Vụ và Khuất Hàn vốn không hòa hợp lại đột nhiên yêu nhau, trở thành người yêu của nhau.

Lê Tử Tịnh cũng không thể tin nổi mà gọi điện cho bạn gái Mạch Tử hỏi đủ các loại vấn đề.

"Mạch Tử, em nói cho anh biết, sao Tiểu Vụ lại thích Khuất Hàn?"

"Còn nữa, tại sao Khuất Hàn lại thích đàn ông, mà đối tượng lại là Tiểu Vụ?!"

"Quan trọng hơn là, tại sao họ đưa tình với nhau lâu như thế mà anh không hề phát hiện được!"

"Mạch Tử, họ sao lại yêu nhau được?"

"Tại sao…"

Cả buổi chiều, lỗ tai Mạch Tử sắp dài ra, cô không nhịn nổi nữa, giận dữ hét lên, "Anh hỏi tại sao nhiều thế làm gì? Anh định hỏi một vạn câu hỏi vì sao à?! Thôi dừng!"

Lê Tử Tịnh oan ức vâng lời, ngập ngừng nói, "Anh có thể hỏi một câu cuối cùng được không…"

"Hỏi đi."

"A… Chuyện đó… Mạch Tử, em nói trong hai người họ ai trên ai dưới?"

"…"

Dù chuyện tình cảm này đối với Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh khó bề tưởng tượng bao nhiêu thì họ vẫn chúc phúc cho Khuất Hàn và Du Vụ.

Lê Tử Tịnh một mặt vì bạn thân nhất của mình tìm được hạnh phúc mà vui vẻ, mặt khác vì thế giới hai người của anh và Mạch Tử sẽ không thường xuyên bị quấy rối mà nhảy nhót vui mừng.

Tâm trạng của Trạm Tuyền phức tạp hơn một chút, anh Hàn đã từng đối xử với cậu rất tốt đột nhiên dịu dàng tình cảm với Du Vụ, hơn nữa anh bắt đầu vô tình hoặc cố ý xa lánh cậu, lòng cậu tự nhiên sẽ có cảm giác mất mát.

Trong hơn một năm qua, Trạm Tuyền đã xem Khuất Hàn thành người thân của cậu. Cậu luôn mong muốn anh có thể kết giao thêm bạn bè, vui vẻ hơn nữa, đừng cô đơn một mình như thế. Sau khi anh và Du Vụ yêu nhau, anh cười nhiều hơn, ngay cả tính tình cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Thấy Khuất Hàn hạnh phúc, chút mất mát trong lòng Trạm Tuyền bỗng biến mất.

Trải qua một thời gian quan sát, cậu phát hiện họ đúng là xứng lứa vừa đôi. Cậu vì Khuất Hàn mà vui vẻ, cũng vui mừng cho Du Vụ, họ nhờ có đối phương mà không còn cô đơn nữa. Cậu theo bản năng khi không có việc gì cũng không chạy đi tìm Khuất Hàn, cậu bắt đầu học cách độc lập đứng lên, cũng không vô tâm tùy ý đùa giỡn với Khuất Hàn hoặc Du Vụ.

Ba tháng qua, dưới sự tuyên truyền thúc đẩy của công ty, năm người nhóm Bạc Hà Đen không ngừng tham gia các hoạt động từ thiện, thực hiện một loạt quảng cáo thương mại, làm phát ngôn viên cho các hãng cà phê lớn. Hình tượng và tiếng tăm của Bạc Hà Đen dần dần khôi phục lại. Du Vụ, Lê Tử Tịnh, Tô Trạch Vũ và Trạm Tuyền đều trở lại hoạt động cá nhân, những tin tức giật gân về chuyện của Khuất Hàn cũng chậm rãi phai nhạt trong giới giải trí.

Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, năm mới qua đi, công ty bắt đầu kế hoạch xây dựng tour lưu diễn cho nhóm Bạc Hà Đen.

Vận rủi của Bạc Hà Đen lại lặng lẽ trở lại.
Tác giả : Tiểu Mật
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại