Bạc Hà Đen
Chương 40
Vừa lên máy bay, Du Vụ đeo chụp mắt mà ngủ.
Mười ngày liên tiếp làm việc cường độ cao, cậu mệt muốn chết rồi, ngồi ở vị trí gần cửa sổ gục xuống.
Tư thế ngủ của cậu không được tốt lắm, trong khi ngủ say đầu cậu gật gà gật gù nghiêng trái ngã phải. Khuất Hàn nhìn đầu cậu gõ đập lung tung, chần chừ vài giây, anh cẩn thận đặt đầu cậu lên vai mình.
Sau một vài phút, vì quá buồn ngủ, anh cũng thiếp đi.
Máy bay hạ cánh, Du Vụ tỉnh lại trước tiên, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm giác được độ ấm cơ thể từ trên vai người nào đó truyền đến, cậu ngẩn ngơ một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vã ngồi thẳng lên.
Cổ và vai cậu đau nhức mãnh liệt. Cậu xoa vai, mắt không tự chủ được mà rơi vào người Khuất Hàn.
Đã từ lâu cậu chưa nhìn cận mặt Khuất Hàn. Dường như da anh đen hơn trước một chút, đôi lông mày đen và dày được chuyên gia trang điểm cắt tỉa đã không còn quá sắc bén, hàng lông mi dài tự nhiên yên tĩnh rũ xuống dưới mi mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ hé mở, phát ra tiếng thở nhè nhẹ. Theo hô hấp của anh, lồng ngực anh hơi phập phồng. Trong lúc anh ngủ sự lãnh đạm và thờ ơ thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự khoan thai điềm tĩnh biến anh trở thành một người hoàn toàn khác.
Ngay khi Du Vụ đang nhìn Khuất Hàn thì anh đột ngột mở mắt. Vẻ mặt anh hơi ngơ ngác, ánh mắt xao động lơ lửng.
Anh mơ màng nhìn Du Vụ, Du Vụ cũng không kịp thu hồi ánh mắt.
Bị anh nhìn như vậy, nhịp tim của Du Vụ bỗng nhiên rối loạn. Cậu nhanh chóng quay mặt đi, nhàn nhạt nói, "Đến rồi, chuẩn bị xuống máy bay."
Một trong những trợ lý của Bạc Hà Đen, Tiểu Hứa, đến đón họ. Sau khi lên xe, Tiểu Hứa nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười hai giờ, hỏi một câu, "A Hàn, Tiểu Vụ, trở lại biệt thự ăn trưa hay tìm nhà hàng trong thành phố?"
Bởi vì rung động trong chớp mắt với Khuất Hàn, Du Vụ cảm thấy mình thật không có triển vọng gì hết, lại rơi vào tâm trạng chán ghét bản thân. Cậu mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy tiện nói, "Thế nào cũng được."
Có thể đừng tùy ý như thế được không? Tiểu Hứa bất lực thở dài.
Khuất Hàn liếc mắt nhìn Du Vụ đang quay đầu với anh, nói, "Ăn ở nhà hàng đi, bây giờ đang là giờ tan tầm cao điểm, trở lại biệt thự sợ rằng sẽ mất hơn một tiếng nữa."
"Được thôi." Tiểu Hứa là người thẳng thắn, "Gần đây có một nhà hàng mới khai trương, đồ ăn không tồi, rất nhiều nghệ sĩ đều đến ăn ở đó, hay là anh đưa các em đi ăn thử?"
Khuất Hàn nói, "Vậy đến chỗ đó đi."
Du Vụ vẫn một câu tùy tiện.
Tiểu Hứa nhìn họ qua gương chiếu hậu trong của xe ô tô, bình thường Du Vụ là người luôn miệng nói liếng thoắng, sao hôm nay lại trở nên trầm mặc, kì lạ hơn nữa là Khuất Hàn luôn không thích nói chuyện đột ngột trở nên khách sáo lịch sự. Thật sự quái lạ!
Đến nhà hàng, trong lúc chờ đồ ăn được đưa lên, Du Vụ và Khuất Hàn một người xem TV, một người nghịch điện thoại di động. Hai người không hề nói một câu với nhau. Sau khi thức ăn được đặt lên bàn, hai người bắt đầu tập trung ăn uống, cũng không ai nói gì. Trong bầu không khí kì quặc này, Tiểu Hứa vô cùng mất tự nhiên.
Vốn định tỉ mỉ thưởng thức một bữa ăn trưa thịnh soạn, ba người chỉ mất mười phút là ăn xong.
Đưa họ trở về biệt thự, Tiểu Hứa ở trong vườn hoa gọi điện thoại cho Tiểu Vương – một trợ lý khác đang theo nhóm Tô Trạch Vũ đến thành phố R. Điện thoại có tín hiệu, không chờ đối phương phản ứng, cậu vội vàng xả hết sự kìm nén ngột ngạt trong lòng nãy giờ, "Người anh em trước đây cậu đã nói hai người Khuất Hàn và Du Vụ không hòa hợp tôi cứ tưởng cậu đùa thôi ai ngờ hôm nay tôi cuối cùng cũng tin đó là sự thật cậu không biết đâu từ lúc tôi đưa họ ăn cơm trưa đến lúc về nhà họ không thèm nói chuyện với nhau một câu thậm chí không thèm nhìn nhau sau này nếu chỉ có hai người họ thì tuyệt đối đừng bắt tôi phải đi ăn cùng họ nữa dạ dày của tôi đau đến co rút rồi đây này…"
Trong lúc trợ lý nhỏ bị chấn thương tinh thần đang xót xa hờn tủi thì Khuất Hàn và Du Vụ dù đã vào phòng nhưng không chịu nói chuyện, một ánh mắt trao đổi cũng không có.
Thật ra Khuất Hàn rất muốn nói chuyện với Du Vụ nhưng cậu không cho anh cơ hội. Vừa bước vào nhà cậu đã đi thẳng vào phòng riêng tiếp tục ngủ. Khuất Hàn ở lại nhà cũng không lâu, nghỉ ngơi một lát, anh liền thay quần áo để Tiểu Hứa đưa anh đến trường quay "Kiếm khách vô danh".
Quay phim hết cả buổi chiều, Khuất Hàn mệt mỏi trở lại biệt thự. Vừa bước vào nhà anh thấy Du Vụ khoanh chân ngồi trên tấm thảm nhung ở phòng khách chơi điện tử.
Buổi chụp hình cho bìa tạp chí theo lịch trình là chiều nay nhưng tạm thời chuyển sang ngày mai, cậu đến trường đại học Y tìm Mạch Tử cùng đi chơi, bốn giờ chiều cậu đã trở về. Tắm rửa xong, cậu mặc chiếc áo phông trắng và quần thể thao màu xám thông thường, tóc sấy khô cũng không thèm chải lại, tóc đỏ rối bời, cậu cau mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào TV, ra sức nhấn điều khiển từ xa trên tay, không còn sự quyến rũ lúc trên sân khấu mà rõ ràng chính là cậu bé hàng xóm nhà bên.
Nghe được tiếng mở cửa, cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn Khuất Hàn, đôi mắt lẳng lặng nhìn anh giây lát, rất nhanh trở lại trên TV. TV phát ra tiếng đánh nhau kịch liệt.
Bùm — chát — bùm bùm — bang bang bang —
Khuất Hàn đứng ở bậc cửa nhìn cậu, không miêu tả được cảm xúc trong lòng.
Lần cậu cười ấm áp nói với anh "Về nhà rồi?" dường như đã là chuyện xảy ra từ đời trước. Thật ra Khuất Hàn biết lần đó Du Vụ tâm trạng vui vẻ nên mới vô tình nói ra một câu khách sáo với anh thôi.
Bây giờ, trong biệt thự chỉ có hai người họ, Du Vụ lười ngụy trang.
Cậu bài xích anh, không muốn thấy anh.
Biểu hiện của cậu thật rõ ràng.
Ngay cả tư cách hỏi tại sao Khuất Hàn cũng không có, anh biết tất cả đều do anh tạo thành. Anh muốn thay đổi tình trạng này nhưng trái tim Du Vụ đã bị bao vây bởi một bức tường kiên cố, cậu sẽ không cho anh cơ hội nữa.
Khuất Hàn chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng thích ai khác, bởi lẽ tính cách anh không cởi mở, bạn bè của anh rất ít, quan hệ giao tiếp cũng không tốt, anh không biết làm thế nào để gần gũi với người khác.
Tuy nhiên, chỉ cần có một cơ hội mỏng manh, anh sẽ không từ bỏ.
Cho dù khó khăn bao nhiêu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng bước đầu tiên.
Thấy trên bàn ăn trống trơn, Khuất Hàn sửng sốt hỏi Du Vụ, "Dì không đến sao?"
Du Vụ cũng không quay đầu, trả lời anh, "Buổi chiều dì mua thức ăn đến thì nhận được điện thoại nói con gái dì bị ốm, tôi cho dì ấy nghỉ rồi."
"Ừ…" Khuất Hàn mở tủ lạnh, bên trong chật ních rau củ quả tươi rói. Anh đi đến phòng khách ngồi xuống sofa, nhìn Du Vụ đang quay lưng với anh, hỏi, "Cậu ăn ở nhà hay… ra ngoài ăn?"
Du Vụ tập trung chơi game, "Gọi bên ngoài mang đến."
"Ừ…"
Cảm giác được người phía sau nhìn chằm chằm vào mình, Du Vụ không thể tập trung đầu óc, sau rất nhiều lần màn hình TV hiện lên chữ game over, cậu bực bội để tay chơi game xuống, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đặt một nhà hàng ở khu phụ cận mang cơm sang.
Khuất Hàn đột nhiên mở miệng, "Đừng gọi đồ ăn ngoài, không dinh dưỡng, cũng không vệ sinh."
Du Vụ quay đầu, ngạc nhiên nhìn anh.
Khuất Hàn đứng lên đi vào phòng bếp, "Dì mua rất nhiều đồ ăn, cậu muốn ăn gì?"
"Cậu nấu ăn?" Du Vụ vẫn tỏ ra kinh ngạc, đi theo anh vào phòng bếp.
"Ừ." Khuất Hàn bắt đầu lục lọi trong tủ lạnh, tìm được súp lơ xanh tươi ngon và thịt gà mà dì đã thái sẵn, "Làm thịt lợn xào súp lơ và gà hầm nấm được không?"
Du Vụ ngơ ngác, "A, được…"
Ngoại trừ thịt lợn xào súp lơ và gà hầm nấm, Khuất Hàn còn nấu canh trứng rong biển và rau chân vịt xào. Nhìn ba món mặn, một món canh, Du Vụ có chút không dám tin tưởng.
"Ngồi xuống ăn đi." Khuất Hàn nhàn nhạt ngồi xuống sắp xếp bát đũa.
Du Vụ vội vàng thu lại vẻ mặt ngớ ngẩn, giả bộ bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm.
Quen biết Khuất Hàn đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên Du Vụ và Khuất Hàn ăn riêng với nhau.
Ngồi đối diện nhau, không khí hơi trì trệ.
Khuất Hàn làm toàn đồ ăn dinh dưỡng, trong đó súp lơ, nấm hương, thịt gà và rau chân vịt đều là những thứ Du Vụ thích ăn nhất nhưng cậu không quá thèm ăn. Xuất phát từ tâm lý khác nhau, cậu và Khuất Hàn đều không động chạm nhau, cố gắng tránh né tiếp xúc với đối phương. Bây giờ Khuất Hàn đột nhiên tỏ vẻ thân thiện với cậu, cậu cảm giác rất không quen.
Khiến Du Vụ kinh ngạc và mất tự nhiên là Khuất Hàn không chỉ nấu cơm cho cậu ăn, không biết cậu ấy phát điên phát rồ gì mà lại còn cố gắng tìm chủ đề nói chuyện với cậu.
"Buổi chiều cậu không ra ngoài à?" Anh uống nước canh, nhẹ giọng hỏi.
Du Vụ sửng sốt, nhìn xung quanh thấy không có ai mới xác định anh đang nói chuyện với mình, ngắn gọn đáp, "Không."
"Không phải là có công việc sao?"
"Đổi sang ngày mai rồi."
"Ừ…"
Im lặng hai phút, Khuất Hàn lại hỏi, "Nghe Milk nói cậu chụp ảnh bìa tạp chí?"
"Ừ."
"Tạp chí gì vậy?"
"Thời trang quyến rũ."
"Ừ…" Khuất Hàn thất vọng đau khổ thì thầm trong lòng: Hình như chưa nghe nói…
Lại im lặng một hai phút, Khuất Hàn tiếp tục mở miệng, "Vừa rồi cậu chơi trò gì vậy?"
"Giao tranh."
"Chơi được không?"
"Cũng được…"
Du Vụ nhịn không thể không ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Khuất Hàn, trong lòng sắp phát điên, tôi xin cậu, có thể đừng hỏi tôi những câu hỏi thiếu muối nữa được không, để tôi bình tĩnh ăn xong đi!
Khó khăn tìm chủ đề nói chuyện, trong lòng Khuất Hàn cũng có chút không tự nhiên, nhưng anh vẫn kiên trì nói chuyện với cậu, "Ngày kia khởi quay ‘Ánh sáng bay lượn’?"
"Ừ…"
"Là phim ca nhạc?"
"Ừ…"
"Cậu là nam chính?"
"Không phải…"
"Vậy là ai?"
"Xa Tử Hiên."
Xa Tử Hiên là ai? Khuất Hàn lại nghĩ thầm trong lòng, nhưng lúc này anh không cẩn thận nói to ra.
Khóe miệng Du Vụ co rút, "Cậu ấy được truyền thông bình bầu là một trong bốn nam diễn viên trẻ triển vọng".
Đây là câu nói dài nhất trong buổi tối hôm nay của Du Vụ, Khuất Hàn hơi vui mừng, tiếp tục theo đuổi chủ đề này, "Còn ba người kia là ai?"
"Quan Duẫn Minh, Tạ Quan… còn có cậu."
"Tôi? Hả…" Khuất Hàn sửng sốt, "Vậy còn cậu?"
Du Vụ cười cợt, "Tôi còn chưa được diễn vai nam chính, sao có thể có danh hiệu."
Mặc dù đất diễn của cậu trong “Hành tinh khác" rất nhiều, nam chính thật sự vẫn là Khuất Hàn. Trong "Ánh sáng bay lượn" cậu cũng chỉ đóng vai nam thứ nặng tình, đối thủ của nam chính.
Nghĩ đến sự chênh lệch lớn giữa mình và Khuất Hàn, vẻ mặt Du Vụ có chút buồn bã.
Khuất Hàn nhìn cậu, chậm rãi nói từng từ, "Đừng nản lòng, cậu cố gắng diễn tốt, cậu rất nhanh sẽ nổi tiếng hơn bất kì ai trong số họ."
Ánh mắt chăm chú và giọng điệu chắc chắn của anh khiến hô hấp của Du Vụ bỗng chốc trở nên khó khăn.
Khuất Hàn cổ vũ cậu, Du Vụ đáng lẽ phải vui vẻ và cảm động, nhưng đối diện với đôi mắt trong trẻo của anh, đáy lòng cậu lại trở nên chua xót và đau thương.
Cậu ấy đang dùng thân phận đội trưởng để nói với cậu những lời này sao?
Nếu như họ không phải cùng trong một nhóm nhạc, đừng nói là Khuất Hàn nấu cơm cho cậu ăn thậm chí một cuộc đối thoại đơn giản chắc cũng không có.
Khuất Hàn cứ nghĩ bản thân tìm cơ hội nói chuyện nhiều với Du Vụ hơn, quan hệ của hai người sẽ dần tốt lên. Ai ngờ hôm sau Du Vụ ra ngoài từ sáng sớm đến hơn mười một giờ đêm cũng không thấy cậu trở về.
Theo lý thuyết thì buổi chiều chụp ảnh cho tạp chí đã xong, nếu có liên hoan ăn uống với nhân viên thì cũng sớm trở về rồi mới phải.
Lẽ nào cậu và Mạch Tử đi chơi?
Hay là có chuyện gì rồi?
Khuất Hàn chờ đợi trong lo lắng. Đến mười một giờ mười lăm phút, anh không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Du Vụ.
Tiếng chuông reo rất lâu nhưng cậu không nhận điện thoại.
Khuất Hàn càng sốt ruột, gọi lại lần nữa, lần này rốt cục cũng có người nhận.
"A lô…"
Vừa nghe được giọng nói của Du Vụ, Khuất Hàn lập tức hỏi, "Cậu đang ở đâu? Sao bây giờ vẫn chưa quay về?"
"Ha ha… Hì hì… Cậu, cậu là ai…" Người trong điện thoại rõ ràng uống đến say khướt.
Khuất Hàn nhíu mày, bất giác tăng cao âm lượng hỏi lại lần nữa, "Cậu đang ở đâu!"
Đối phương không trả lời, Khuất Hàn chỉ nghe được tiếng cười của Du Vụ và tiếng nhạc xập xình huyên náo, mơ hồ còn có giọng nói mờ ám của một người đàn ông, "Đẹp trai, đi với anh không…"
Nhớ đến tình cảnh lần đầu gặp gỡ Du Vụ ở gay bar thành phố D, máu toàn thân Khuất Hàn vọt lên đỉnh đầu. Mặt mày Khuất Hàn tái mét, anh cúp điện thoại, không dám chần chừ một giây, lập tức gọi cho Trình Kinh Nguyên, "Anh Nguyên, giúp em việc gấp."
Nghe xong yêu cầu của Khuất Hàn, Trình Kinh Nguyên nhanh chóng phái em trai liên hệ người phụ trách các quán bar lớn trong thành phố tìm kiếm tung tích Du Vụ.
Chưa đến năm phút, có người trả lời nói gặp Du Vụ ở Mê Dạ.
Bởi vì Tề Lạc từng theo đuổi Du Vụ, hơn nữa bình thường Du Vụ hay đến DM10 chơi, ấn tượng của Trình Kinh Nguyên về Du Vụ vẫn khắc sâu. Khuất Hàn hiếm khi hoảng sợ và lo lắng như thế, Trình Kinh Nguyên nhịn không được trêu anh một câu, "A Hàn, em rất quan tâm đến Tiểu Vưu Vật?"
Khuất Hàn nói cám ơn, không có tâm trạng để trêu đùa với hắn, rất nhanh chấm dứt cuộc gọi mà chạy như bay đến quán bar Mê Dạ.
Nửa giờ sau, Khuất Hàn đến quán bar thì người đàn ông dây dưa với Du Vụ đã bị chủ quán bar đuổi đi theo ý kiến chỉ đạo của Trình Kinh Nguyên. Cậu một mình nằm trong phòng nghỉ riêng biệt của ông chủ mà ngủ say.
Khuất Hàn an toàn đưa cậu về nhà, cảm giác hoảng sợ vô biên không hề tiêu tan.
Lúc Khuất Hàn đỡ Du Vụ vào phòng thì cậu đột nhiên mở mắt ra. Cậu uống rất nhiều rượu, không hề nhận rõ người trước mắt, nhầm Khuất Hàn thành Tô Trạch Vũ, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt mù sương nhìn anh, nhe răng cười với anh, toe toét nói, "Tô, Trạch Vũ… Không phải cậu… muốn cùng tôi làm sao…"
Cả người Khuất Hàn lập tức cứng đờ.
Du Vụ ợ ra hơi rượu, đầu óc mơ hồ tiếp tục nói, "Vậy đến đây đi… cùng làm với người xa lạ… không bằng cùng với cậu…"
Chữ "làm" không nói xong, miệng của cậu đã bị Khuất Hàn ngăn chặn.
Nụ hôn tràn đầy ghen tuông và tức giận điên cuồng hạ xuống, Du Vụ không thoải mái giãy dụa vài giây rồi ngoan ngoãn tiếp nhận, sau đó bắt đầu nhiệt tình đáp lại anh.
Lửa giận của Khuất Hàn càng tăng lên, đôi mắt bốc cháy, anh chặt chẽ siết lấy eo và gáy cậu. Lưỡi, môi, răng cố sức mút và gặm cắn, tư thế tàn bạo giống như muốn nuốt chửng Du Vụ.
Mười ngày liên tiếp làm việc cường độ cao, cậu mệt muốn chết rồi, ngồi ở vị trí gần cửa sổ gục xuống.
Tư thế ngủ của cậu không được tốt lắm, trong khi ngủ say đầu cậu gật gà gật gù nghiêng trái ngã phải. Khuất Hàn nhìn đầu cậu gõ đập lung tung, chần chừ vài giây, anh cẩn thận đặt đầu cậu lên vai mình.
Sau một vài phút, vì quá buồn ngủ, anh cũng thiếp đi.
Máy bay hạ cánh, Du Vụ tỉnh lại trước tiên, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm giác được độ ấm cơ thể từ trên vai người nào đó truyền đến, cậu ngẩn ngơ một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vã ngồi thẳng lên.
Cổ và vai cậu đau nhức mãnh liệt. Cậu xoa vai, mắt không tự chủ được mà rơi vào người Khuất Hàn.
Đã từ lâu cậu chưa nhìn cận mặt Khuất Hàn. Dường như da anh đen hơn trước một chút, đôi lông mày đen và dày được chuyên gia trang điểm cắt tỉa đã không còn quá sắc bén, hàng lông mi dài tự nhiên yên tĩnh rũ xuống dưới mi mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ hé mở, phát ra tiếng thở nhè nhẹ. Theo hô hấp của anh, lồng ngực anh hơi phập phồng. Trong lúc anh ngủ sự lãnh đạm và thờ ơ thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự khoan thai điềm tĩnh biến anh trở thành một người hoàn toàn khác.
Ngay khi Du Vụ đang nhìn Khuất Hàn thì anh đột ngột mở mắt. Vẻ mặt anh hơi ngơ ngác, ánh mắt xao động lơ lửng.
Anh mơ màng nhìn Du Vụ, Du Vụ cũng không kịp thu hồi ánh mắt.
Bị anh nhìn như vậy, nhịp tim của Du Vụ bỗng nhiên rối loạn. Cậu nhanh chóng quay mặt đi, nhàn nhạt nói, "Đến rồi, chuẩn bị xuống máy bay."
Một trong những trợ lý của Bạc Hà Đen, Tiểu Hứa, đến đón họ. Sau khi lên xe, Tiểu Hứa nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười hai giờ, hỏi một câu, "A Hàn, Tiểu Vụ, trở lại biệt thự ăn trưa hay tìm nhà hàng trong thành phố?"
Bởi vì rung động trong chớp mắt với Khuất Hàn, Du Vụ cảm thấy mình thật không có triển vọng gì hết, lại rơi vào tâm trạng chán ghét bản thân. Cậu mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy tiện nói, "Thế nào cũng được."
Có thể đừng tùy ý như thế được không? Tiểu Hứa bất lực thở dài.
Khuất Hàn liếc mắt nhìn Du Vụ đang quay đầu với anh, nói, "Ăn ở nhà hàng đi, bây giờ đang là giờ tan tầm cao điểm, trở lại biệt thự sợ rằng sẽ mất hơn một tiếng nữa."
"Được thôi." Tiểu Hứa là người thẳng thắn, "Gần đây có một nhà hàng mới khai trương, đồ ăn không tồi, rất nhiều nghệ sĩ đều đến ăn ở đó, hay là anh đưa các em đi ăn thử?"
Khuất Hàn nói, "Vậy đến chỗ đó đi."
Du Vụ vẫn một câu tùy tiện.
Tiểu Hứa nhìn họ qua gương chiếu hậu trong của xe ô tô, bình thường Du Vụ là người luôn miệng nói liếng thoắng, sao hôm nay lại trở nên trầm mặc, kì lạ hơn nữa là Khuất Hàn luôn không thích nói chuyện đột ngột trở nên khách sáo lịch sự. Thật sự quái lạ!
Đến nhà hàng, trong lúc chờ đồ ăn được đưa lên, Du Vụ và Khuất Hàn một người xem TV, một người nghịch điện thoại di động. Hai người không hề nói một câu với nhau. Sau khi thức ăn được đặt lên bàn, hai người bắt đầu tập trung ăn uống, cũng không ai nói gì. Trong bầu không khí kì quặc này, Tiểu Hứa vô cùng mất tự nhiên.
Vốn định tỉ mỉ thưởng thức một bữa ăn trưa thịnh soạn, ba người chỉ mất mười phút là ăn xong.
Đưa họ trở về biệt thự, Tiểu Hứa ở trong vườn hoa gọi điện thoại cho Tiểu Vương – một trợ lý khác đang theo nhóm Tô Trạch Vũ đến thành phố R. Điện thoại có tín hiệu, không chờ đối phương phản ứng, cậu vội vàng xả hết sự kìm nén ngột ngạt trong lòng nãy giờ, "Người anh em trước đây cậu đã nói hai người Khuất Hàn và Du Vụ không hòa hợp tôi cứ tưởng cậu đùa thôi ai ngờ hôm nay tôi cuối cùng cũng tin đó là sự thật cậu không biết đâu từ lúc tôi đưa họ ăn cơm trưa đến lúc về nhà họ không thèm nói chuyện với nhau một câu thậm chí không thèm nhìn nhau sau này nếu chỉ có hai người họ thì tuyệt đối đừng bắt tôi phải đi ăn cùng họ nữa dạ dày của tôi đau đến co rút rồi đây này…"
Trong lúc trợ lý nhỏ bị chấn thương tinh thần đang xót xa hờn tủi thì Khuất Hàn và Du Vụ dù đã vào phòng nhưng không chịu nói chuyện, một ánh mắt trao đổi cũng không có.
Thật ra Khuất Hàn rất muốn nói chuyện với Du Vụ nhưng cậu không cho anh cơ hội. Vừa bước vào nhà cậu đã đi thẳng vào phòng riêng tiếp tục ngủ. Khuất Hàn ở lại nhà cũng không lâu, nghỉ ngơi một lát, anh liền thay quần áo để Tiểu Hứa đưa anh đến trường quay "Kiếm khách vô danh".
Quay phim hết cả buổi chiều, Khuất Hàn mệt mỏi trở lại biệt thự. Vừa bước vào nhà anh thấy Du Vụ khoanh chân ngồi trên tấm thảm nhung ở phòng khách chơi điện tử.
Buổi chụp hình cho bìa tạp chí theo lịch trình là chiều nay nhưng tạm thời chuyển sang ngày mai, cậu đến trường đại học Y tìm Mạch Tử cùng đi chơi, bốn giờ chiều cậu đã trở về. Tắm rửa xong, cậu mặc chiếc áo phông trắng và quần thể thao màu xám thông thường, tóc sấy khô cũng không thèm chải lại, tóc đỏ rối bời, cậu cau mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào TV, ra sức nhấn điều khiển từ xa trên tay, không còn sự quyến rũ lúc trên sân khấu mà rõ ràng chính là cậu bé hàng xóm nhà bên.
Nghe được tiếng mở cửa, cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn Khuất Hàn, đôi mắt lẳng lặng nhìn anh giây lát, rất nhanh trở lại trên TV. TV phát ra tiếng đánh nhau kịch liệt.
Bùm — chát — bùm bùm — bang bang bang —
Khuất Hàn đứng ở bậc cửa nhìn cậu, không miêu tả được cảm xúc trong lòng.
Lần cậu cười ấm áp nói với anh "Về nhà rồi?" dường như đã là chuyện xảy ra từ đời trước. Thật ra Khuất Hàn biết lần đó Du Vụ tâm trạng vui vẻ nên mới vô tình nói ra một câu khách sáo với anh thôi.
Bây giờ, trong biệt thự chỉ có hai người họ, Du Vụ lười ngụy trang.
Cậu bài xích anh, không muốn thấy anh.
Biểu hiện của cậu thật rõ ràng.
Ngay cả tư cách hỏi tại sao Khuất Hàn cũng không có, anh biết tất cả đều do anh tạo thành. Anh muốn thay đổi tình trạng này nhưng trái tim Du Vụ đã bị bao vây bởi một bức tường kiên cố, cậu sẽ không cho anh cơ hội nữa.
Khuất Hàn chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng thích ai khác, bởi lẽ tính cách anh không cởi mở, bạn bè của anh rất ít, quan hệ giao tiếp cũng không tốt, anh không biết làm thế nào để gần gũi với người khác.
Tuy nhiên, chỉ cần có một cơ hội mỏng manh, anh sẽ không từ bỏ.
Cho dù khó khăn bao nhiêu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng bước đầu tiên.
Thấy trên bàn ăn trống trơn, Khuất Hàn sửng sốt hỏi Du Vụ, "Dì không đến sao?"
Du Vụ cũng không quay đầu, trả lời anh, "Buổi chiều dì mua thức ăn đến thì nhận được điện thoại nói con gái dì bị ốm, tôi cho dì ấy nghỉ rồi."
"Ừ…" Khuất Hàn mở tủ lạnh, bên trong chật ních rau củ quả tươi rói. Anh đi đến phòng khách ngồi xuống sofa, nhìn Du Vụ đang quay lưng với anh, hỏi, "Cậu ăn ở nhà hay… ra ngoài ăn?"
Du Vụ tập trung chơi game, "Gọi bên ngoài mang đến."
"Ừ…"
Cảm giác được người phía sau nhìn chằm chằm vào mình, Du Vụ không thể tập trung đầu óc, sau rất nhiều lần màn hình TV hiện lên chữ game over, cậu bực bội để tay chơi game xuống, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đặt một nhà hàng ở khu phụ cận mang cơm sang.
Khuất Hàn đột nhiên mở miệng, "Đừng gọi đồ ăn ngoài, không dinh dưỡng, cũng không vệ sinh."
Du Vụ quay đầu, ngạc nhiên nhìn anh.
Khuất Hàn đứng lên đi vào phòng bếp, "Dì mua rất nhiều đồ ăn, cậu muốn ăn gì?"
"Cậu nấu ăn?" Du Vụ vẫn tỏ ra kinh ngạc, đi theo anh vào phòng bếp.
"Ừ." Khuất Hàn bắt đầu lục lọi trong tủ lạnh, tìm được súp lơ xanh tươi ngon và thịt gà mà dì đã thái sẵn, "Làm thịt lợn xào súp lơ và gà hầm nấm được không?"
Du Vụ ngơ ngác, "A, được…"
Ngoại trừ thịt lợn xào súp lơ và gà hầm nấm, Khuất Hàn còn nấu canh trứng rong biển và rau chân vịt xào. Nhìn ba món mặn, một món canh, Du Vụ có chút không dám tin tưởng.
"Ngồi xuống ăn đi." Khuất Hàn nhàn nhạt ngồi xuống sắp xếp bát đũa.
Du Vụ vội vàng thu lại vẻ mặt ngớ ngẩn, giả bộ bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm.
Quen biết Khuất Hàn đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên Du Vụ và Khuất Hàn ăn riêng với nhau.
Ngồi đối diện nhau, không khí hơi trì trệ.
Khuất Hàn làm toàn đồ ăn dinh dưỡng, trong đó súp lơ, nấm hương, thịt gà và rau chân vịt đều là những thứ Du Vụ thích ăn nhất nhưng cậu không quá thèm ăn. Xuất phát từ tâm lý khác nhau, cậu và Khuất Hàn đều không động chạm nhau, cố gắng tránh né tiếp xúc với đối phương. Bây giờ Khuất Hàn đột nhiên tỏ vẻ thân thiện với cậu, cậu cảm giác rất không quen.
Khiến Du Vụ kinh ngạc và mất tự nhiên là Khuất Hàn không chỉ nấu cơm cho cậu ăn, không biết cậu ấy phát điên phát rồ gì mà lại còn cố gắng tìm chủ đề nói chuyện với cậu.
"Buổi chiều cậu không ra ngoài à?" Anh uống nước canh, nhẹ giọng hỏi.
Du Vụ sửng sốt, nhìn xung quanh thấy không có ai mới xác định anh đang nói chuyện với mình, ngắn gọn đáp, "Không."
"Không phải là có công việc sao?"
"Đổi sang ngày mai rồi."
"Ừ…"
Im lặng hai phút, Khuất Hàn lại hỏi, "Nghe Milk nói cậu chụp ảnh bìa tạp chí?"
"Ừ."
"Tạp chí gì vậy?"
"Thời trang quyến rũ."
"Ừ…" Khuất Hàn thất vọng đau khổ thì thầm trong lòng: Hình như chưa nghe nói…
Lại im lặng một hai phút, Khuất Hàn tiếp tục mở miệng, "Vừa rồi cậu chơi trò gì vậy?"
"Giao tranh."
"Chơi được không?"
"Cũng được…"
Du Vụ nhịn không thể không ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Khuất Hàn, trong lòng sắp phát điên, tôi xin cậu, có thể đừng hỏi tôi những câu hỏi thiếu muối nữa được không, để tôi bình tĩnh ăn xong đi!
Khó khăn tìm chủ đề nói chuyện, trong lòng Khuất Hàn cũng có chút không tự nhiên, nhưng anh vẫn kiên trì nói chuyện với cậu, "Ngày kia khởi quay ‘Ánh sáng bay lượn’?"
"Ừ…"
"Là phim ca nhạc?"
"Ừ…"
"Cậu là nam chính?"
"Không phải…"
"Vậy là ai?"
"Xa Tử Hiên."
Xa Tử Hiên là ai? Khuất Hàn lại nghĩ thầm trong lòng, nhưng lúc này anh không cẩn thận nói to ra.
Khóe miệng Du Vụ co rút, "Cậu ấy được truyền thông bình bầu là một trong bốn nam diễn viên trẻ triển vọng".
Đây là câu nói dài nhất trong buổi tối hôm nay của Du Vụ, Khuất Hàn hơi vui mừng, tiếp tục theo đuổi chủ đề này, "Còn ba người kia là ai?"
"Quan Duẫn Minh, Tạ Quan… còn có cậu."
"Tôi? Hả…" Khuất Hàn sửng sốt, "Vậy còn cậu?"
Du Vụ cười cợt, "Tôi còn chưa được diễn vai nam chính, sao có thể có danh hiệu."
Mặc dù đất diễn của cậu trong “Hành tinh khác" rất nhiều, nam chính thật sự vẫn là Khuất Hàn. Trong "Ánh sáng bay lượn" cậu cũng chỉ đóng vai nam thứ nặng tình, đối thủ của nam chính.
Nghĩ đến sự chênh lệch lớn giữa mình và Khuất Hàn, vẻ mặt Du Vụ có chút buồn bã.
Khuất Hàn nhìn cậu, chậm rãi nói từng từ, "Đừng nản lòng, cậu cố gắng diễn tốt, cậu rất nhanh sẽ nổi tiếng hơn bất kì ai trong số họ."
Ánh mắt chăm chú và giọng điệu chắc chắn của anh khiến hô hấp của Du Vụ bỗng chốc trở nên khó khăn.
Khuất Hàn cổ vũ cậu, Du Vụ đáng lẽ phải vui vẻ và cảm động, nhưng đối diện với đôi mắt trong trẻo của anh, đáy lòng cậu lại trở nên chua xót và đau thương.
Cậu ấy đang dùng thân phận đội trưởng để nói với cậu những lời này sao?
Nếu như họ không phải cùng trong một nhóm nhạc, đừng nói là Khuất Hàn nấu cơm cho cậu ăn thậm chí một cuộc đối thoại đơn giản chắc cũng không có.
Khuất Hàn cứ nghĩ bản thân tìm cơ hội nói chuyện nhiều với Du Vụ hơn, quan hệ của hai người sẽ dần tốt lên. Ai ngờ hôm sau Du Vụ ra ngoài từ sáng sớm đến hơn mười một giờ đêm cũng không thấy cậu trở về.
Theo lý thuyết thì buổi chiều chụp ảnh cho tạp chí đã xong, nếu có liên hoan ăn uống với nhân viên thì cũng sớm trở về rồi mới phải.
Lẽ nào cậu và Mạch Tử đi chơi?
Hay là có chuyện gì rồi?
Khuất Hàn chờ đợi trong lo lắng. Đến mười một giờ mười lăm phút, anh không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Du Vụ.
Tiếng chuông reo rất lâu nhưng cậu không nhận điện thoại.
Khuất Hàn càng sốt ruột, gọi lại lần nữa, lần này rốt cục cũng có người nhận.
"A lô…"
Vừa nghe được giọng nói của Du Vụ, Khuất Hàn lập tức hỏi, "Cậu đang ở đâu? Sao bây giờ vẫn chưa quay về?"
"Ha ha… Hì hì… Cậu, cậu là ai…" Người trong điện thoại rõ ràng uống đến say khướt.
Khuất Hàn nhíu mày, bất giác tăng cao âm lượng hỏi lại lần nữa, "Cậu đang ở đâu!"
Đối phương không trả lời, Khuất Hàn chỉ nghe được tiếng cười của Du Vụ và tiếng nhạc xập xình huyên náo, mơ hồ còn có giọng nói mờ ám của một người đàn ông, "Đẹp trai, đi với anh không…"
Nhớ đến tình cảnh lần đầu gặp gỡ Du Vụ ở gay bar thành phố D, máu toàn thân Khuất Hàn vọt lên đỉnh đầu. Mặt mày Khuất Hàn tái mét, anh cúp điện thoại, không dám chần chừ một giây, lập tức gọi cho Trình Kinh Nguyên, "Anh Nguyên, giúp em việc gấp."
Nghe xong yêu cầu của Khuất Hàn, Trình Kinh Nguyên nhanh chóng phái em trai liên hệ người phụ trách các quán bar lớn trong thành phố tìm kiếm tung tích Du Vụ.
Chưa đến năm phút, có người trả lời nói gặp Du Vụ ở Mê Dạ.
Bởi vì Tề Lạc từng theo đuổi Du Vụ, hơn nữa bình thường Du Vụ hay đến DM10 chơi, ấn tượng của Trình Kinh Nguyên về Du Vụ vẫn khắc sâu. Khuất Hàn hiếm khi hoảng sợ và lo lắng như thế, Trình Kinh Nguyên nhịn không được trêu anh một câu, "A Hàn, em rất quan tâm đến Tiểu Vưu Vật?"
Khuất Hàn nói cám ơn, không có tâm trạng để trêu đùa với hắn, rất nhanh chấm dứt cuộc gọi mà chạy như bay đến quán bar Mê Dạ.
Nửa giờ sau, Khuất Hàn đến quán bar thì người đàn ông dây dưa với Du Vụ đã bị chủ quán bar đuổi đi theo ý kiến chỉ đạo của Trình Kinh Nguyên. Cậu một mình nằm trong phòng nghỉ riêng biệt của ông chủ mà ngủ say.
Khuất Hàn an toàn đưa cậu về nhà, cảm giác hoảng sợ vô biên không hề tiêu tan.
Lúc Khuất Hàn đỡ Du Vụ vào phòng thì cậu đột nhiên mở mắt ra. Cậu uống rất nhiều rượu, không hề nhận rõ người trước mắt, nhầm Khuất Hàn thành Tô Trạch Vũ, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt mù sương nhìn anh, nhe răng cười với anh, toe toét nói, "Tô, Trạch Vũ… Không phải cậu… muốn cùng tôi làm sao…"
Cả người Khuất Hàn lập tức cứng đờ.
Du Vụ ợ ra hơi rượu, đầu óc mơ hồ tiếp tục nói, "Vậy đến đây đi… cùng làm với người xa lạ… không bằng cùng với cậu…"
Chữ "làm" không nói xong, miệng của cậu đã bị Khuất Hàn ngăn chặn.
Nụ hôn tràn đầy ghen tuông và tức giận điên cuồng hạ xuống, Du Vụ không thoải mái giãy dụa vài giây rồi ngoan ngoãn tiếp nhận, sau đó bắt đầu nhiệt tình đáp lại anh.
Lửa giận của Khuất Hàn càng tăng lên, đôi mắt bốc cháy, anh chặt chẽ siết lấy eo và gáy cậu. Lưỡi, môi, răng cố sức mút và gặm cắn, tư thế tàn bạo giống như muốn nuốt chửng Du Vụ.
Tác giả :
Tiểu Mật