Bạc Hà Đen
Chương 4
Gặp Du Vụ trên tàu hỏa là chuyện bất ngờ với Khuất Hàn.
Nửa tháng trước, nhờ sự giúp đỡ của anh, Tiếu Mạc Lý thổ lộ với ông chủ hiệu quần áo. Đối phương vô cùng kinh ngạc, sau đó mừng rỡ như điên.
Hóa ra hắn cũng là đồng tính, từ lần đầu tiên thấy Tiếu Mạc Lý hắn đã rung động, vì muốn mỗi ngày đều được gặp cậu nên mới quyết định thuê cậu. Sau khi trải qua một khoảng thời gian ở chung, mặc dù hắn cảm giác được Tiếu Mạc Lý dường như cũng có thích hắn, nhưng hắn thấy, Tiếu Mạc Lý mới mười tám tuổi, vẫn là một nhóc con chưa chín chắn, căn bản không biết bản thân cậu muốn gì. Mà hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi, hắn muốn có một người có thể sống cùng, không muốn một đối tượng chỉ để yêu đương chơi bời trong chốc lát. Hắn không muốn làm Tiếu Mạc Lý thất vọng, cũng không muốn làm bản thân thất vọng nên mới làm bộ gió êm sóng lặng.
Mãi cho đến khi Tiếu Mạc Lý dũng cảm thổ lộ với hắn, thấy dáng dấp thẹn thùng mà nghiêm túc của thiếu niên, tình cảm mà hắn kiềm nén lâu ngày cũng bộc phát, không thể tiếp tục che dấu cảm xúc của bản thân, hai người cứ thế thành đôi.
Hôm sau, Tiếu Mạc Lý mang theo vẻ mặt ngọt ngào cười ngây ngô xuất hiện ở nhà hàng Khê Tuyền.
Khuất Hàn không nói gì, chỉ hút thuốc nhàn nhạt hỏi cậu, "Hạnh phúc không?"
"Ừ!" Tiếu Mạc Lý gật đầu, cười rạng rỡ.
Khuất Hàn nhìn cậu. Từ nhỏ đến lớn, cậu không chỉ xinh đẹp giống con gái mà tính cách cũng giống, mẫn cảm, yếu đuối, hay khóc nhè. Bởi vì tuyến lệ trong đôi mắt cậu luôn sẵn sàng hoạt động, Khuất Hàn và Trạm Khê không ít lần đau đầu.
Trạm Khê đã từng buồn phiền giống như mẹ già, hỏi Khuất Hàn, "Mạc Lý không có khí khái đàn ông như thế, sau này có cô gái nào đồng ý gả cho nó đây?"
Khuất Hàn không nhịn được thuận miệng nói, "Không tìm được phụ nữ, thì tìm đàn ông."
Trạm Khê bị anh làm cho nghẹn họng, con mắt trừng to.
Khuất Hàn lúc đó nghĩ Trạm Khê lo lắng cho Tiếu Mạc Lý thái quá, chờ sau khi Trạm Khê qua đời nghĩ lại mới hiểu được tại sao lúc đó vẻ mặt của Trạm Khê lại giống như gặp quỷ đến vậy. Trạm Khê là một người đàn ông trong ngoài đều mạnh mẽ, anh không sợ trời không sợ đất, lại chưa từng trước mặt người khác nhắc đến chuyện đàn ông chảy máu rơi lệ, anh đã trải qua chuyện đau khổ tuyệt vọng, anh không muốn người bên cạnh anh cũng phải trải nghiệm nó.
Nếu được lựa chọn, Khuất Hàn cũng không muốn vi phạm lời nhắc nhở của Trạm Khê, khiến Tiếu Mạc Lý cùng một chỗ với một người đàn ông.
Trước đây Trạm Khê còn sống, Tiếu Mạc Lý giống như một đứa trẻ tùy hứng làm nũng, Trạm Khê mất rồi, trên thế giới này cậu chỉ còn lại một người thân duy nhất là Khuất Hàn. Khuất Hàn có thể cho cậu một cuộc sống không phải lo lắng về vật chất, nhưng bởi vì tính cách anh lạnh lùng, anh không cho cậu nhiều sự săn sóc và yêu chiều, cho nên Tiếu Mạc Lý vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
Sự theo đuổi mục đích sống của họ không giống nhau. Tiếu Mạc Lý muốn một cuộc sống bình thản an ổn, mà Khuất Hàn chạy ngược xuôi cả ngày, chạy theo kích thích, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật. Anh không thể chăm sóc cậu, bảo vệ cậu cả đời.
Họ đều đã trưởng thành, Tiếu Mạc Lý sớm muộn cũng phải rời khỏi cánh chim bảo vệ của Khuất Hàn, đi tìm cuộc sống thuộc về chính cậu.
Tính cách cậu đã định trước là cậu không chăm sóc được người khác, chỉ có thể tìm một người mạnh mẽ và chín chắn hơn cậu.
Khuất Hàn bất đắc dĩ nghĩ, chỉ cần cậu cảm thấy hạnh phúc, đàn ông cũng chẳng sao cả.
Hơn nửa tháng trôi qua, mỗi ngày anh đều cẩn thận ngầm quan sát ông chủ cửa hàng quần áo. Mặc dù mọi thứ của anh ta đều bình thường nhưng tính tình không tệ, vững vàng và đáng tin cậy, đối xử tốt với Tiếu Mạc Lý, nhưng không cưng chiều quá mức. Sau khi trở thành người yêu của anh ta, Tiếu Mạc Lý ngày càng hay cười, tính cách cũng không quá yếu đuối.
Khuất Hàn yên tâm rồi.
Đúng lúc này, công ty trinh thám mà Trạm Khê thuê trước đó rốt cục cũng điều tra được một ít tin tức của em trai Trạm Khê là Trạm Tuyền, nói cậu ấy có khả năng đang ở thành phố Y, Khuất Hàn quyết định tự mình đi một chuyến xác nhận xem có đúng hay không.
Trước khi đi, anh mời Tiếu Mạc Lý và người đàn ông của cậu đến ăn cơm ở nhà hàng Khê Tuyền.
Người đàn ông nọ không học đại học mà trực tiếp ra xã hội kinh doanh buôn bán, là một người trải qua nhiều sóng gió, tuy nhiên không biết tại sao khi con mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Khuất Hàn nhìn hắn lại khiến hắn có chút sợ hãi.
Tiếu Mạc Lý nhận ra bầu không khí bất thường, vội vàng gắp đồ ăn vào trong bát hai người, cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, "A Hàn, ông chủ, ăn cơm ăn cơm."
Thấy cậu gắp rau vào bát anh đầu tiên, hơn nữa còn là nấm hương anh thích ăn, vẻ mặt của Khuất Hàn cuối cùng cũng dịu xuống, cúi đầu ăn miếng nấm hương kia.
Tiếu Mạc Lý khẽ thở phào, cho rằng không sao rồi.
Không ngờ Khuất Hàn lại buông đũa xuống, cầm giấy ăn lau miệng, sau đó chẳng nói chẳng rằng lấy một con dao nhỏ tinh xảo ra. Rút dao ra khỏi vỏ, anh một tay nắm chặt cán dao, ngón trỏ và ngón giữa của tay kia chậm rãi quét qua lưỡi dao sáng bóng, đôi mắt hờ hững nhìn về phía ông chủ cửa hàng.
Khuôn mặt của Tiếu Mạc Lý trắng bệch.
Khuất Hàn cười cười, thấy khuôn mặt càng hoảng sợ của ông chủ cửa hàng quần áo, quay đầu nói với Tiếu Mạc Lý, "Nhớ con dao này không?"
"Nhớ… Đây là dao của anh Khê…"
Khuất Hàn gật đầu, "Đây là con dao anh ấy luôn mang theo không rời, khi còn bé cậu bị người khác bắt nạt, đầu thiếu chút nữa nứt ra, anh Khê giúp cậu báo thù, dùng nó cắt đầu ngón tay người đó…"
Anh vừa nói vừa ngắm nghía con dao kia, ánh mắt trở lại trên người ông chủ cửa hàng, nhìn hắn mà lạnh lùng nói từng chữ, "Tôi giao Tiếu Mạc Lý cho anh, đừng bao giờ làm tổn thương cậu ấy, nếu không… cẩn thận tôi khiến anh tàn phế."
Trước đây mỗi lần Tiếu Mạc Lý bị bắt nạt, thông thường đều là Trạm Khê báo thù giúp cậu, Khuất Hàn thỉnh thoảng thấy cậu bị oan ức, cũng chỉ không rên một tiếng đánh đối phương mà thôi, chưa từng dùng ngôn ngữ để bảo vệ Tiếu Mạc Lý trước mặt người khác như vậy.
Tiếu Mạc Lý cảm động đến lệ tràn đầy mắt, "A Hàn…"
Ông chủ cửa hàng quần áo cười ngượng, sờ đầu Tiếu Mạc Lý, "Cậu yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với em ấy…"
Khuất Hàn cất dao, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lẽo, "Đừng tưởng tôi nói đùa, mọi người quen biết tôi đều biết tôi không thích nói đùa, tôi là người nói được làm được."
Tuyên bố này đã có tác dụng răn đe rất nhiều, Khuất Hàn cũng không biết, ý của anh không phải là muốn hù dọa người đàn ông kia, chỉ là không muốn khiến anh ta cho rằng Tiếu Mạc Lý không có người thân mà sơ suất cậu, coi như anh cho Tiếu Mạc Lý một liều thuốc an thần, cho dù xảy ra chuyện gì, tình cảm anh em của họ vĩnh viễn không đổi. Cho dù có một ngày, cậu và người đàn ông đó xuất hiện biến cố gì, cậu cũng sẽ không bơ vơ không nơi nương tựa, cậu còn có một người thân, mãi mãi bảo vệ cậu vô điều kiện.
Làm xong chuyện này Khuất Hàn mới đến thành phố Y tìm Trạm Tuyền.
Lúc đợi tàu ở nhà ga, anh thấy Du Vụ. Lúc đó lực chú ý của anh đang tập trung vào âm nhạc trong máy MP3, lơ đãng mà thoáng nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu có chút quen mắt, đang suy nghĩ có phải người anh đã từng gặp không thì dòng người phía sau chen chúc lên, tai nghe ở tai phải rớt xuống, anh lấy tai nghe mang vào mới ngẩng đầu, không thấy Du Vụ nữa nên anh cũng không suy nghĩ nhiều.
Không ngờ ngồi trên tàu, trong khoang tàu lại thấy cậu. Cậu cách anh vài chỗ ngồi, đều ngồi ở gần lối đi, ngẩng đầu lên là có thể thấy đối phương.
Khuất Hàn liếc nhìn vài lần, lúc này anh rất nhanh nhớ ra cậu là ai, bởi lẽ trong ấn tượng của anh, người dễ nhìn như thế, ngoại trừ Trạm Khê, cũng chỉ có con ma men buổi tối hôm đó.
Ngày đó, mặc dù Khuất Hàn cũng uống rượu, nhưng tửu lượng của anh tốt, một chút cũng không say. Nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó, anh lại nghĩ, bản thân say rồi. Nếu không say, sao anh lại cho phép một người đàn ông hôn môi mình, sao anh lại ép cậu lên tường mà hôn môi, sau đó còn điên cuồng đưa cậu đến khách sạn mà đè cậu dưới thân.
May mắn cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại.
Khuất Hàn có một điểm rất giống Trạm khê, từ nhỏ đến lớn, anh không sợ trời cũng không sợ đất.
Chuyện đã qua nửa tháng, nhớ lại bản thân lúc đó không kiểm soát được, anh không hiểu sao cảm thấy hơi sợ hãi, bỗng nhiên nghi ngờ người kia căn bản không phải là anh, bỗng nhiên nghĩ tất cả chỉ là một giấc mộng kì dị.
Anh cố gắng quên đi cái đêm hoang đường đó, rồi lại bởi vì chuyện của Tiếu Mạc Lý, không tự chủ được mà miên man suy nghĩ.
Đàn ông và đàn ông… Chính anh cũng có thể ư?
Lần nữa nhìn thấy Du Vụ, tâm trạng của Khuất Hàn hơi phức tạp, còn không có làm rõ những cảm xúc này, liền thấy Du Vụ và Mạch Tử ở trên tàu hỏa nói nói cười cười, cãi nhau ầm ĩ. Anh không nghe được họ nói gì nhưng từ nét mặt và hành động của họ liền có thể thấy họ thân mật thế nào.
Trong lòng Khuất Hàn có chút chán ghét.
Anh không kì thị gay nhưng anh không có hảo cảm với bisexual.
Xuống tàu, Khuất Hàn tùy tiện tìm một nhà hàng ăn xong bữa trưa, sau đó theo địa chỉ mà công ty trinh thám cung cấp rất dễ dàng tìm được gia đình họ Hứa. Gia đình họ Hứa có hai vợ chồng, một người là phó giám đốc một bệnh viện nào đó, một người là nghệ sĩ piano trong dàn nhạc. Gia đình họ thuộc giai cấp trung sản trong thành phố, sống trong ngôi nhà ba tầng mang phong cách Châu Âu với một khu vườn hoa, có diện tích rất lớn.
Khuất Hàn ở bên ngoài nhìn vài lần, thời tiết thật sự quá nóng, không lâu sau toàn thân anh đổ đầy mồ hôi. Bốn phía gần như không có người qua lại, giơ đồng hồ trên cổ tay lên nhìn, mới một giờ trưa, anh đoán cả nhà họ đều đang ngủ trưa, vì vậy anh tìm khách sạn, ngủ thẳng đến ba giờ chiều mới dậy rửa mặt, đi ra ngoài tìm một trường học dạy piano vào thời gian nghỉ hè. Nhận lời mời của hiệu trưởng, một nghệ sĩ piano nổi tiếng đã bảy mươi tuổi đến đó dạy học, không ít thanh thiếu niên quanh vùng đều đăng ký, chàng trai tên Trạm Tuyền cũng đăng ký học.
Khuất Hàn tìm từng căn phòng học, cuối cùng tại căn phòng đầu tiên ở tầng ba tìm được cậu. Cậu mặt áo sơ mi màu xanh dương và quần đùi vàng nhạt, đang cúi đầu chăm chú đánh piano, nắng vàng vẩy những hạt óng ánh trên khuôn mặt và mái tóc hơi xoăn của cậu.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Khuất Hàn đã nhận định Trạm Tuyền chắc chắn là em trai của Trạm Khê. Khuôn mặt của họ thật sự quá giống nhau, gần như được đúc ra từ một khuôn, ngay cả thân hình cũng không khác lắm. Điểm khác nhau duy nhất có lẽ là khí chất của hai người. Trạm Khê mạnh mẽ nam tính, mà Trạm Tuyền có vẻ ngây thơ xinh đẹp.
Đứng ở ngoài cửa sổ phòng học piano, Khuất Hàn yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt dường như rất quen thuộc, nhớ đến Trạm Khê không còn ở thế gian này, trong lòng dấy lên sự bi thương.
"Bạn học, cậu đến học piano hay là đến tìm người?" Đột nhiên có người xuất hiện ở phía sau anh, hỏi.
Người trong phòng học nghe thấy tiếng nói, có người vẫn chìm đắm trong tiếng đàn, có người lại quay đầu qua.
Khuất Hàn liếc mắt nhìn Trạm Tuyền nhắm mắt chăm chút đánh đàn, lạnh nhạt nói một câu xin lỗi rồi đi ngang qua, sau đó rời khỏi trường dạy piano. Tuy nhiên anh không đi xa, mà đến một cửa hàng bán đồ lạnh đối diện trường dạy piano mà ngồi xuống.
Trong trường học được vây kín bởi những bức tường thỉnh thoảng lại phát ra tiếng đàn piano du dương, tâm trạng của Khuất Hàn dần bình tĩnh trở lại. Âm nhạc luôn có ma thuật thần kì, có thể xoa dịu tâm hồn.
Năm giờ rưỡi, trường học đóng cửa, ngoài cổng không ngừng có xe ô tô đến gần, nam sinh nữ sinh giống như thủy triều mãnh liệt tuôn ra. Khuất Hàn thấy Trạm Tuyền vẫy tay tạm biệt một nam một nữ đi bên cạnh, sau đó đi vào một chiếc xe ô tô màu trắng đậu ven đường. Lái xe là một người đàn ông trung niên hơi mập, ngồi phía sau là một người phụ nữ trung niên khá trẻ trung. Hai người mỉm cười yêu thương nhìn Trạm Tuyền, có lẽ là bố mẹ nuôi của cậu.
Trạm Tuyền mở cửa sau ngồi với mẹ cậu, mẹ cậu đưa cho cậu một chai nước khoáng, Trạm Tuyền nhận lấy nhanh chóng uống một ngụm lớn, sau đó cậu nhếch miệng cười. Mẹ cậu mỉm cười, lấy khăn tay ra giúp cậu lau nước bên khóe miệng, bà còn càm ràm câu gì đó, Trạm Tuyền cười hì hì dựa vào vai bà. Sau đó, những chiếc xe phía trước họ lần lượt rời đi, con đường rộng mở, họ cũng lái xe đi.
Mấy ngày tiếp theo, Khuất Hàn không làm gì, chỉ trốn ở một nơi bí mật ở gần đó quan sát Trạm Tuyền.
Sáng sớm Trạm Tuyền chạy bộ với ba cậu, ăn xong bữa sáng thì ở nhà, buổi chiều đi học đánh piano, tan học ba mẹ cậu đón cậu về nhà, cả gia đình ăn xong bữa tối thì đi tản bộ một vòng quanh công viên của khu phố, sau đó ba mẹ cậu về nhà, cậu và bạn bè đi xem phim, đi dạo phố hoặc đi hát Karaoke.
Cuộc sống của Trạm Tuyền theo quy luật mà đơn giản.
Khuất Hàn nhớ đến lời giao phó của Trạm Khê trước lúc mất, "Lúc nó mới mấy tháng tuổi thì được nhận nuôi, bố mẹ nuôi của nó không nói với nó thân thế của nó, chắc hẳn hiện tại nó vẫn không biết thật ra nó là một đứa trẻ mồ côi… Tiểu Hàn, nếu như nó rất hạnh phúc, như vậy vĩnh viễn không được đi quấy rầy nó, em chỉ cần giúp anh âm thầm chăm sóc nó là được… Anh không muốn phá hủy tình cảm của nó và bố mẹ nuôi, cũng không muốn khiến nó đau khổ vì anh và bố mẹ đã mất, để nó hạnh phúc mà sống đi, cho dù nó không bao giờ biết sự tồn tại của anh và bố mẹ ruột cũng không sao…"
Hiện tại cuộc sống của Trạm Tuyền rất an nhàn và sung sướng, Khuất Hàn nghĩ thầm có lẽ Trạm Khê yên tâm rồi, anh mua vé tàu chuẩn bị quay lại thành phố D. Trước khi đi anh muốn nhìn Trạm Tuyền lần cuối cùng, cậu và hai người bạn cùng học piano vừa ăn kem vừa nói chuyện phiếm ở sân trường. Khuất Hàn lưng tựa lưng với họ, ngồi ở một chiếc ghế khác, khoảng cách gần nên anh có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ.
"Tiểu Tuyền, bồ không đăng ký tham gia cuộc thi Ngôi sao tương lai sao?" Nữ sinh hỏi.
Trạm Tuyền nói, "Tớ muốn đi nhưng các bồ đều không đi…"
"Thật ra chúng tớ rất muốn đăng ký nhưng ngoại trừ đánh đàn piano, chúng tớ không biết nhảy múa và ca hát, tham gia chắc chắn sẽ bị loại từ vòng gửi xe. Nếu cuối tháng chúng tớ không phải tham gia thi đấu đánh đàn piano thì sẽ cùng bồ đi, nhưng bây giờ mỗi ngày chúng tớ đều phải tập luyện, không có thời gian…" Nam sinh nói.
Trạm Tuyền mếu máo nói, "Dù sao các bồ không đi, tớ cũng không đi."
"Đừng như thế, bồ không giống chúng tớ chỉ có thể theo con đường chơi piano, ca hát gì đó có thể có có thể không, không phải bồ luôn muốn làm ca sĩ sao? Bây giờ là cơ hội tốt nhất, bồ không được bỏ lỡ." Nữ sinh khuyên nhủ.
Hai người bạn của Trạm Tuyền không ngừng khuyên cậu, cuối cùng cậu ấp úng nói thật, "Thật ra tớ không muốn tham gia còn có một nguyên nhân… Tớ nghe nói Phương Bách Sam cũng đăng ký, các bồ biết tớ và cậu ta không hợp, hơn nữa cậu ta… Ai, dù sao tớ cũng không muốn đi…"
Hai người bạn của cậu im lặng, một lát sau nam sinh nói, "Tiểu Tuyền bồ đừng suy nghĩ nhiều quá, biết đâu trong vòng sơ tuyển cậu ta bị loại thì sao, bồ và cậu ta chưa chắc sẽ đối đầu ở cuộc thi…"
Nữ sinh chửi thề một tiếng, "Phương Bách Sam là ai chứ, sao có khả năng cậu ta bị loại ở vòng sơ tuyển? Bồ cũng quá kinh thường tập đoàn Phương Thị rồi! Cuộc thi lần này, Phương Thị cũng là một trong những nhà tài trợ chính!"
"Thì ra cậu ta có thế lực và nền tảng tốt như vậy, đài TBB cũng không phải tổ chức cuộc thi vì nhà họ Phương của cậu ta, tớ không tin cậu ta có thể một tay che trời! Tiểu Tuyền đừng sợ, tài năng của bồ sẽ có người có trình độ chuyên môn cao tán thưởng, tuyệt đối không thể bởi vì cậu ta mà từ bỏ giấc mơ của bản thân!" Nam sinh cổ vũ.
"Nói không sai, Tiểu Tuyền, ngày mai chúng tớ cùng bồ đi đăng ký!"
Trạm Tuyền nghe họ nói xong cũng phấn chấn hẳn lên, nắm tay nói, "Được!"
Ba người thảo luận rất nhiều về buổi thử giọng, phải mặc gì, để kiểu tóc thế nào, hát bài gì, hai người bạn của Trạm Tuyền còn nói, "Nếu ở cuộc thi bồ thật sự gặp phải Phương Bách Sam, bồ nhất định phải cẩn thận, cậu ta không vừa mắt bồ không phải ngày một ngày hai đâu…"
Trạm Tuyền ngay lập tức lại có chút ỉu xìu, "Tớ biết…"
Sau khi họ rời khi, Khuất Hàn vẫn ngồi trên ghế đá lạnh lẽo.
Trên bầu trời đêm đầy sao, anh không biết có ngôi sao nào là do Trạm Khê biến thành không, anh chỉ nghĩ lại lời dặn dò của Trạm Khê, phải cố gắng chăm sóc Tiếu Mạc Lý và Trạm Tuyền. Tiếu Mạc Lý tạm thời không cần anh phải lo lắng nữa rồi, cuộc sống của Trạm Tuyền dư dả, ba mẹ yêu thương cậu hết mực. Anh quan sát cậu trong vài ngày, cũng không phát hiện có gì khiến anh phải lo lắng.
Tuy nhiên trước đêm rời đi, anh bởi vì cái tên Phương Bách Sam lại cảm thấy có chút bất ổn không yên.
“Ngôi sao tương lai" sao?
Trước đây Tiếu Mạc Lý có nói với anh, bảo anh thích âm nhạc như thế sao không đi thử giọng một lần. Lúc đó anh chỉ cảm thấy thật nhàm chán, anh căn bản không muốn làm ngôi sao gì hết.
Bây giờ, bởi vì Trạm Tuyền, anh quyết định tham gia cuộc thi kia.
Nửa tháng trước, nhờ sự giúp đỡ của anh, Tiếu Mạc Lý thổ lộ với ông chủ hiệu quần áo. Đối phương vô cùng kinh ngạc, sau đó mừng rỡ như điên.
Hóa ra hắn cũng là đồng tính, từ lần đầu tiên thấy Tiếu Mạc Lý hắn đã rung động, vì muốn mỗi ngày đều được gặp cậu nên mới quyết định thuê cậu. Sau khi trải qua một khoảng thời gian ở chung, mặc dù hắn cảm giác được Tiếu Mạc Lý dường như cũng có thích hắn, nhưng hắn thấy, Tiếu Mạc Lý mới mười tám tuổi, vẫn là một nhóc con chưa chín chắn, căn bản không biết bản thân cậu muốn gì. Mà hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi, hắn muốn có một người có thể sống cùng, không muốn một đối tượng chỉ để yêu đương chơi bời trong chốc lát. Hắn không muốn làm Tiếu Mạc Lý thất vọng, cũng không muốn làm bản thân thất vọng nên mới làm bộ gió êm sóng lặng.
Mãi cho đến khi Tiếu Mạc Lý dũng cảm thổ lộ với hắn, thấy dáng dấp thẹn thùng mà nghiêm túc của thiếu niên, tình cảm mà hắn kiềm nén lâu ngày cũng bộc phát, không thể tiếp tục che dấu cảm xúc của bản thân, hai người cứ thế thành đôi.
Hôm sau, Tiếu Mạc Lý mang theo vẻ mặt ngọt ngào cười ngây ngô xuất hiện ở nhà hàng Khê Tuyền.
Khuất Hàn không nói gì, chỉ hút thuốc nhàn nhạt hỏi cậu, "Hạnh phúc không?"
"Ừ!" Tiếu Mạc Lý gật đầu, cười rạng rỡ.
Khuất Hàn nhìn cậu. Từ nhỏ đến lớn, cậu không chỉ xinh đẹp giống con gái mà tính cách cũng giống, mẫn cảm, yếu đuối, hay khóc nhè. Bởi vì tuyến lệ trong đôi mắt cậu luôn sẵn sàng hoạt động, Khuất Hàn và Trạm Khê không ít lần đau đầu.
Trạm Khê đã từng buồn phiền giống như mẹ già, hỏi Khuất Hàn, "Mạc Lý không có khí khái đàn ông như thế, sau này có cô gái nào đồng ý gả cho nó đây?"
Khuất Hàn không nhịn được thuận miệng nói, "Không tìm được phụ nữ, thì tìm đàn ông."
Trạm Khê bị anh làm cho nghẹn họng, con mắt trừng to.
Khuất Hàn lúc đó nghĩ Trạm Khê lo lắng cho Tiếu Mạc Lý thái quá, chờ sau khi Trạm Khê qua đời nghĩ lại mới hiểu được tại sao lúc đó vẻ mặt của Trạm Khê lại giống như gặp quỷ đến vậy. Trạm Khê là một người đàn ông trong ngoài đều mạnh mẽ, anh không sợ trời không sợ đất, lại chưa từng trước mặt người khác nhắc đến chuyện đàn ông chảy máu rơi lệ, anh đã trải qua chuyện đau khổ tuyệt vọng, anh không muốn người bên cạnh anh cũng phải trải nghiệm nó.
Nếu được lựa chọn, Khuất Hàn cũng không muốn vi phạm lời nhắc nhở của Trạm Khê, khiến Tiếu Mạc Lý cùng một chỗ với một người đàn ông.
Trước đây Trạm Khê còn sống, Tiếu Mạc Lý giống như một đứa trẻ tùy hứng làm nũng, Trạm Khê mất rồi, trên thế giới này cậu chỉ còn lại một người thân duy nhất là Khuất Hàn. Khuất Hàn có thể cho cậu một cuộc sống không phải lo lắng về vật chất, nhưng bởi vì tính cách anh lạnh lùng, anh không cho cậu nhiều sự săn sóc và yêu chiều, cho nên Tiếu Mạc Lý vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
Sự theo đuổi mục đích sống của họ không giống nhau. Tiếu Mạc Lý muốn một cuộc sống bình thản an ổn, mà Khuất Hàn chạy ngược xuôi cả ngày, chạy theo kích thích, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật. Anh không thể chăm sóc cậu, bảo vệ cậu cả đời.
Họ đều đã trưởng thành, Tiếu Mạc Lý sớm muộn cũng phải rời khỏi cánh chim bảo vệ của Khuất Hàn, đi tìm cuộc sống thuộc về chính cậu.
Tính cách cậu đã định trước là cậu không chăm sóc được người khác, chỉ có thể tìm một người mạnh mẽ và chín chắn hơn cậu.
Khuất Hàn bất đắc dĩ nghĩ, chỉ cần cậu cảm thấy hạnh phúc, đàn ông cũng chẳng sao cả.
Hơn nửa tháng trôi qua, mỗi ngày anh đều cẩn thận ngầm quan sát ông chủ cửa hàng quần áo. Mặc dù mọi thứ của anh ta đều bình thường nhưng tính tình không tệ, vững vàng và đáng tin cậy, đối xử tốt với Tiếu Mạc Lý, nhưng không cưng chiều quá mức. Sau khi trở thành người yêu của anh ta, Tiếu Mạc Lý ngày càng hay cười, tính cách cũng không quá yếu đuối.
Khuất Hàn yên tâm rồi.
Đúng lúc này, công ty trinh thám mà Trạm Khê thuê trước đó rốt cục cũng điều tra được một ít tin tức của em trai Trạm Khê là Trạm Tuyền, nói cậu ấy có khả năng đang ở thành phố Y, Khuất Hàn quyết định tự mình đi một chuyến xác nhận xem có đúng hay không.
Trước khi đi, anh mời Tiếu Mạc Lý và người đàn ông của cậu đến ăn cơm ở nhà hàng Khê Tuyền.
Người đàn ông nọ không học đại học mà trực tiếp ra xã hội kinh doanh buôn bán, là một người trải qua nhiều sóng gió, tuy nhiên không biết tại sao khi con mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Khuất Hàn nhìn hắn lại khiến hắn có chút sợ hãi.
Tiếu Mạc Lý nhận ra bầu không khí bất thường, vội vàng gắp đồ ăn vào trong bát hai người, cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, "A Hàn, ông chủ, ăn cơm ăn cơm."
Thấy cậu gắp rau vào bát anh đầu tiên, hơn nữa còn là nấm hương anh thích ăn, vẻ mặt của Khuất Hàn cuối cùng cũng dịu xuống, cúi đầu ăn miếng nấm hương kia.
Tiếu Mạc Lý khẽ thở phào, cho rằng không sao rồi.
Không ngờ Khuất Hàn lại buông đũa xuống, cầm giấy ăn lau miệng, sau đó chẳng nói chẳng rằng lấy một con dao nhỏ tinh xảo ra. Rút dao ra khỏi vỏ, anh một tay nắm chặt cán dao, ngón trỏ và ngón giữa của tay kia chậm rãi quét qua lưỡi dao sáng bóng, đôi mắt hờ hững nhìn về phía ông chủ cửa hàng.
Khuôn mặt của Tiếu Mạc Lý trắng bệch.
Khuất Hàn cười cười, thấy khuôn mặt càng hoảng sợ của ông chủ cửa hàng quần áo, quay đầu nói với Tiếu Mạc Lý, "Nhớ con dao này không?"
"Nhớ… Đây là dao của anh Khê…"
Khuất Hàn gật đầu, "Đây là con dao anh ấy luôn mang theo không rời, khi còn bé cậu bị người khác bắt nạt, đầu thiếu chút nữa nứt ra, anh Khê giúp cậu báo thù, dùng nó cắt đầu ngón tay người đó…"
Anh vừa nói vừa ngắm nghía con dao kia, ánh mắt trở lại trên người ông chủ cửa hàng, nhìn hắn mà lạnh lùng nói từng chữ, "Tôi giao Tiếu Mạc Lý cho anh, đừng bao giờ làm tổn thương cậu ấy, nếu không… cẩn thận tôi khiến anh tàn phế."
Trước đây mỗi lần Tiếu Mạc Lý bị bắt nạt, thông thường đều là Trạm Khê báo thù giúp cậu, Khuất Hàn thỉnh thoảng thấy cậu bị oan ức, cũng chỉ không rên một tiếng đánh đối phương mà thôi, chưa từng dùng ngôn ngữ để bảo vệ Tiếu Mạc Lý trước mặt người khác như vậy.
Tiếu Mạc Lý cảm động đến lệ tràn đầy mắt, "A Hàn…"
Ông chủ cửa hàng quần áo cười ngượng, sờ đầu Tiếu Mạc Lý, "Cậu yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với em ấy…"
Khuất Hàn cất dao, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lẽo, "Đừng tưởng tôi nói đùa, mọi người quen biết tôi đều biết tôi không thích nói đùa, tôi là người nói được làm được."
Tuyên bố này đã có tác dụng răn đe rất nhiều, Khuất Hàn cũng không biết, ý của anh không phải là muốn hù dọa người đàn ông kia, chỉ là không muốn khiến anh ta cho rằng Tiếu Mạc Lý không có người thân mà sơ suất cậu, coi như anh cho Tiếu Mạc Lý một liều thuốc an thần, cho dù xảy ra chuyện gì, tình cảm anh em của họ vĩnh viễn không đổi. Cho dù có một ngày, cậu và người đàn ông đó xuất hiện biến cố gì, cậu cũng sẽ không bơ vơ không nơi nương tựa, cậu còn có một người thân, mãi mãi bảo vệ cậu vô điều kiện.
Làm xong chuyện này Khuất Hàn mới đến thành phố Y tìm Trạm Tuyền.
Lúc đợi tàu ở nhà ga, anh thấy Du Vụ. Lúc đó lực chú ý của anh đang tập trung vào âm nhạc trong máy MP3, lơ đãng mà thoáng nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu có chút quen mắt, đang suy nghĩ có phải người anh đã từng gặp không thì dòng người phía sau chen chúc lên, tai nghe ở tai phải rớt xuống, anh lấy tai nghe mang vào mới ngẩng đầu, không thấy Du Vụ nữa nên anh cũng không suy nghĩ nhiều.
Không ngờ ngồi trên tàu, trong khoang tàu lại thấy cậu. Cậu cách anh vài chỗ ngồi, đều ngồi ở gần lối đi, ngẩng đầu lên là có thể thấy đối phương.
Khuất Hàn liếc nhìn vài lần, lúc này anh rất nhanh nhớ ra cậu là ai, bởi lẽ trong ấn tượng của anh, người dễ nhìn như thế, ngoại trừ Trạm Khê, cũng chỉ có con ma men buổi tối hôm đó.
Ngày đó, mặc dù Khuất Hàn cũng uống rượu, nhưng tửu lượng của anh tốt, một chút cũng không say. Nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó, anh lại nghĩ, bản thân say rồi. Nếu không say, sao anh lại cho phép một người đàn ông hôn môi mình, sao anh lại ép cậu lên tường mà hôn môi, sau đó còn điên cuồng đưa cậu đến khách sạn mà đè cậu dưới thân.
May mắn cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại.
Khuất Hàn có một điểm rất giống Trạm khê, từ nhỏ đến lớn, anh không sợ trời cũng không sợ đất.
Chuyện đã qua nửa tháng, nhớ lại bản thân lúc đó không kiểm soát được, anh không hiểu sao cảm thấy hơi sợ hãi, bỗng nhiên nghi ngờ người kia căn bản không phải là anh, bỗng nhiên nghĩ tất cả chỉ là một giấc mộng kì dị.
Anh cố gắng quên đi cái đêm hoang đường đó, rồi lại bởi vì chuyện của Tiếu Mạc Lý, không tự chủ được mà miên man suy nghĩ.
Đàn ông và đàn ông… Chính anh cũng có thể ư?
Lần nữa nhìn thấy Du Vụ, tâm trạng của Khuất Hàn hơi phức tạp, còn không có làm rõ những cảm xúc này, liền thấy Du Vụ và Mạch Tử ở trên tàu hỏa nói nói cười cười, cãi nhau ầm ĩ. Anh không nghe được họ nói gì nhưng từ nét mặt và hành động của họ liền có thể thấy họ thân mật thế nào.
Trong lòng Khuất Hàn có chút chán ghét.
Anh không kì thị gay nhưng anh không có hảo cảm với bisexual.
Xuống tàu, Khuất Hàn tùy tiện tìm một nhà hàng ăn xong bữa trưa, sau đó theo địa chỉ mà công ty trinh thám cung cấp rất dễ dàng tìm được gia đình họ Hứa. Gia đình họ Hứa có hai vợ chồng, một người là phó giám đốc một bệnh viện nào đó, một người là nghệ sĩ piano trong dàn nhạc. Gia đình họ thuộc giai cấp trung sản trong thành phố, sống trong ngôi nhà ba tầng mang phong cách Châu Âu với một khu vườn hoa, có diện tích rất lớn.
Khuất Hàn ở bên ngoài nhìn vài lần, thời tiết thật sự quá nóng, không lâu sau toàn thân anh đổ đầy mồ hôi. Bốn phía gần như không có người qua lại, giơ đồng hồ trên cổ tay lên nhìn, mới một giờ trưa, anh đoán cả nhà họ đều đang ngủ trưa, vì vậy anh tìm khách sạn, ngủ thẳng đến ba giờ chiều mới dậy rửa mặt, đi ra ngoài tìm một trường học dạy piano vào thời gian nghỉ hè. Nhận lời mời của hiệu trưởng, một nghệ sĩ piano nổi tiếng đã bảy mươi tuổi đến đó dạy học, không ít thanh thiếu niên quanh vùng đều đăng ký, chàng trai tên Trạm Tuyền cũng đăng ký học.
Khuất Hàn tìm từng căn phòng học, cuối cùng tại căn phòng đầu tiên ở tầng ba tìm được cậu. Cậu mặt áo sơ mi màu xanh dương và quần đùi vàng nhạt, đang cúi đầu chăm chú đánh piano, nắng vàng vẩy những hạt óng ánh trên khuôn mặt và mái tóc hơi xoăn của cậu.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Khuất Hàn đã nhận định Trạm Tuyền chắc chắn là em trai của Trạm Khê. Khuôn mặt của họ thật sự quá giống nhau, gần như được đúc ra từ một khuôn, ngay cả thân hình cũng không khác lắm. Điểm khác nhau duy nhất có lẽ là khí chất của hai người. Trạm Khê mạnh mẽ nam tính, mà Trạm Tuyền có vẻ ngây thơ xinh đẹp.
Đứng ở ngoài cửa sổ phòng học piano, Khuất Hàn yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt dường như rất quen thuộc, nhớ đến Trạm Khê không còn ở thế gian này, trong lòng dấy lên sự bi thương.
"Bạn học, cậu đến học piano hay là đến tìm người?" Đột nhiên có người xuất hiện ở phía sau anh, hỏi.
Người trong phòng học nghe thấy tiếng nói, có người vẫn chìm đắm trong tiếng đàn, có người lại quay đầu qua.
Khuất Hàn liếc mắt nhìn Trạm Tuyền nhắm mắt chăm chút đánh đàn, lạnh nhạt nói một câu xin lỗi rồi đi ngang qua, sau đó rời khỏi trường dạy piano. Tuy nhiên anh không đi xa, mà đến một cửa hàng bán đồ lạnh đối diện trường dạy piano mà ngồi xuống.
Trong trường học được vây kín bởi những bức tường thỉnh thoảng lại phát ra tiếng đàn piano du dương, tâm trạng của Khuất Hàn dần bình tĩnh trở lại. Âm nhạc luôn có ma thuật thần kì, có thể xoa dịu tâm hồn.
Năm giờ rưỡi, trường học đóng cửa, ngoài cổng không ngừng có xe ô tô đến gần, nam sinh nữ sinh giống như thủy triều mãnh liệt tuôn ra. Khuất Hàn thấy Trạm Tuyền vẫy tay tạm biệt một nam một nữ đi bên cạnh, sau đó đi vào một chiếc xe ô tô màu trắng đậu ven đường. Lái xe là một người đàn ông trung niên hơi mập, ngồi phía sau là một người phụ nữ trung niên khá trẻ trung. Hai người mỉm cười yêu thương nhìn Trạm Tuyền, có lẽ là bố mẹ nuôi của cậu.
Trạm Tuyền mở cửa sau ngồi với mẹ cậu, mẹ cậu đưa cho cậu một chai nước khoáng, Trạm Tuyền nhận lấy nhanh chóng uống một ngụm lớn, sau đó cậu nhếch miệng cười. Mẹ cậu mỉm cười, lấy khăn tay ra giúp cậu lau nước bên khóe miệng, bà còn càm ràm câu gì đó, Trạm Tuyền cười hì hì dựa vào vai bà. Sau đó, những chiếc xe phía trước họ lần lượt rời đi, con đường rộng mở, họ cũng lái xe đi.
Mấy ngày tiếp theo, Khuất Hàn không làm gì, chỉ trốn ở một nơi bí mật ở gần đó quan sát Trạm Tuyền.
Sáng sớm Trạm Tuyền chạy bộ với ba cậu, ăn xong bữa sáng thì ở nhà, buổi chiều đi học đánh piano, tan học ba mẹ cậu đón cậu về nhà, cả gia đình ăn xong bữa tối thì đi tản bộ một vòng quanh công viên của khu phố, sau đó ba mẹ cậu về nhà, cậu và bạn bè đi xem phim, đi dạo phố hoặc đi hát Karaoke.
Cuộc sống của Trạm Tuyền theo quy luật mà đơn giản.
Khuất Hàn nhớ đến lời giao phó của Trạm Khê trước lúc mất, "Lúc nó mới mấy tháng tuổi thì được nhận nuôi, bố mẹ nuôi của nó không nói với nó thân thế của nó, chắc hẳn hiện tại nó vẫn không biết thật ra nó là một đứa trẻ mồ côi… Tiểu Hàn, nếu như nó rất hạnh phúc, như vậy vĩnh viễn không được đi quấy rầy nó, em chỉ cần giúp anh âm thầm chăm sóc nó là được… Anh không muốn phá hủy tình cảm của nó và bố mẹ nuôi, cũng không muốn khiến nó đau khổ vì anh và bố mẹ đã mất, để nó hạnh phúc mà sống đi, cho dù nó không bao giờ biết sự tồn tại của anh và bố mẹ ruột cũng không sao…"
Hiện tại cuộc sống của Trạm Tuyền rất an nhàn và sung sướng, Khuất Hàn nghĩ thầm có lẽ Trạm Khê yên tâm rồi, anh mua vé tàu chuẩn bị quay lại thành phố D. Trước khi đi anh muốn nhìn Trạm Tuyền lần cuối cùng, cậu và hai người bạn cùng học piano vừa ăn kem vừa nói chuyện phiếm ở sân trường. Khuất Hàn lưng tựa lưng với họ, ngồi ở một chiếc ghế khác, khoảng cách gần nên anh có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ.
"Tiểu Tuyền, bồ không đăng ký tham gia cuộc thi Ngôi sao tương lai sao?" Nữ sinh hỏi.
Trạm Tuyền nói, "Tớ muốn đi nhưng các bồ đều không đi…"
"Thật ra chúng tớ rất muốn đăng ký nhưng ngoại trừ đánh đàn piano, chúng tớ không biết nhảy múa và ca hát, tham gia chắc chắn sẽ bị loại từ vòng gửi xe. Nếu cuối tháng chúng tớ không phải tham gia thi đấu đánh đàn piano thì sẽ cùng bồ đi, nhưng bây giờ mỗi ngày chúng tớ đều phải tập luyện, không có thời gian…" Nam sinh nói.
Trạm Tuyền mếu máo nói, "Dù sao các bồ không đi, tớ cũng không đi."
"Đừng như thế, bồ không giống chúng tớ chỉ có thể theo con đường chơi piano, ca hát gì đó có thể có có thể không, không phải bồ luôn muốn làm ca sĩ sao? Bây giờ là cơ hội tốt nhất, bồ không được bỏ lỡ." Nữ sinh khuyên nhủ.
Hai người bạn của Trạm Tuyền không ngừng khuyên cậu, cuối cùng cậu ấp úng nói thật, "Thật ra tớ không muốn tham gia còn có một nguyên nhân… Tớ nghe nói Phương Bách Sam cũng đăng ký, các bồ biết tớ và cậu ta không hợp, hơn nữa cậu ta… Ai, dù sao tớ cũng không muốn đi…"
Hai người bạn của cậu im lặng, một lát sau nam sinh nói, "Tiểu Tuyền bồ đừng suy nghĩ nhiều quá, biết đâu trong vòng sơ tuyển cậu ta bị loại thì sao, bồ và cậu ta chưa chắc sẽ đối đầu ở cuộc thi…"
Nữ sinh chửi thề một tiếng, "Phương Bách Sam là ai chứ, sao có khả năng cậu ta bị loại ở vòng sơ tuyển? Bồ cũng quá kinh thường tập đoàn Phương Thị rồi! Cuộc thi lần này, Phương Thị cũng là một trong những nhà tài trợ chính!"
"Thì ra cậu ta có thế lực và nền tảng tốt như vậy, đài TBB cũng không phải tổ chức cuộc thi vì nhà họ Phương của cậu ta, tớ không tin cậu ta có thể một tay che trời! Tiểu Tuyền đừng sợ, tài năng của bồ sẽ có người có trình độ chuyên môn cao tán thưởng, tuyệt đối không thể bởi vì cậu ta mà từ bỏ giấc mơ của bản thân!" Nam sinh cổ vũ.
"Nói không sai, Tiểu Tuyền, ngày mai chúng tớ cùng bồ đi đăng ký!"
Trạm Tuyền nghe họ nói xong cũng phấn chấn hẳn lên, nắm tay nói, "Được!"
Ba người thảo luận rất nhiều về buổi thử giọng, phải mặc gì, để kiểu tóc thế nào, hát bài gì, hai người bạn của Trạm Tuyền còn nói, "Nếu ở cuộc thi bồ thật sự gặp phải Phương Bách Sam, bồ nhất định phải cẩn thận, cậu ta không vừa mắt bồ không phải ngày một ngày hai đâu…"
Trạm Tuyền ngay lập tức lại có chút ỉu xìu, "Tớ biết…"
Sau khi họ rời khi, Khuất Hàn vẫn ngồi trên ghế đá lạnh lẽo.
Trên bầu trời đêm đầy sao, anh không biết có ngôi sao nào là do Trạm Khê biến thành không, anh chỉ nghĩ lại lời dặn dò của Trạm Khê, phải cố gắng chăm sóc Tiếu Mạc Lý và Trạm Tuyền. Tiếu Mạc Lý tạm thời không cần anh phải lo lắng nữa rồi, cuộc sống của Trạm Tuyền dư dả, ba mẹ yêu thương cậu hết mực. Anh quan sát cậu trong vài ngày, cũng không phát hiện có gì khiến anh phải lo lắng.
Tuy nhiên trước đêm rời đi, anh bởi vì cái tên Phương Bách Sam lại cảm thấy có chút bất ổn không yên.
“Ngôi sao tương lai" sao?
Trước đây Tiếu Mạc Lý có nói với anh, bảo anh thích âm nhạc như thế sao không đi thử giọng một lần. Lúc đó anh chỉ cảm thấy thật nhàm chán, anh căn bản không muốn làm ngôi sao gì hết.
Bây giờ, bởi vì Trạm Tuyền, anh quyết định tham gia cuộc thi kia.
Tác giả :
Tiểu Mật