Bạc Hà Đen
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười một giờ rưỡi hôm sau, Du Vụ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đầu đau như búa bổ, trí não cậu vẫn chưa rõ ràng, bị đánh thức khiến cậu tức giận, không nhịn được nhấc điện thoại lên quát, "Mẹ nó ai đó, mới bảnh mắt ra đã gọi điện đến, chán sống rồi phải không?!"
Giọng nói trong điện thoại rất nhẹ nhàng lịch sự, "Rất xin lỗi vì quấy rầy anh nghỉ ngơi… Thưa anh, xin hỏi anh định tiếp tục thuê phòng ạ?"
Thuê phòng?
Du Vụ mở mắt, nhìn khắp bốn phía của căn phòng, dần dần nhớ lại chuyện tối hôm qua. Những hình ảnh này có chút không rõ, chỉ nhớ cậu hôn một người đàn ông trước đây cậu chưa từng gặp mặt, thậm chí ngay cả mặt cũng không thấy rõ, sau đó bất cần mà theo người đó đi thuê phòng, rồi sau đó…
Du Vụ hoảng hốt nhảy dựng lên, xốc chăn lên kiểm tra cơ thể mình.
Cũng may ngoại trừ đôi môi sưng đỏ, trên người không có bất kì dấu vết nào khác, quần áo dù hơi xộc xệch vẫn còn mặc trên người. Trong phòng không có dấu hiệu của người lạ, chàng trai đó, có lẽ đã bỏ đi.
Du Vụ thở phào nhẹ nhõm, mau lẹ tắm rửa rồi đẩy cửa phòng bước ra.
Từ ngày đó, Du Vụ không còn đến gay bar kia nữa.
Trong gay bar có đủ loại người, cậu lại là người dễ trêu chọc người khác. Hai năm nay số cậu đỏ, hơn nữa cậu rất cẩn thận mới không bị một trong những người đó tính kế.
Cậu vừa nghĩ đến bản thân thiếu chút nữa bị một người xa lạ đè mà cảm thấy sợ đến độ toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh. Cậu không biết tại sao hôm đó chàng trai kia không đem cậu ăn sạch sành sanh. Cậu đột nhiên nhận ra sự nguy hiểm trong giới đồng tính, nếu cậu vẫn tiếp tục chơi trội như trước đây, khó nói ngày nào đó sẽ không gặp chuyện xui xẻo.
Mạch Tử vô cùng hài lòng vì chuyện cậu không còn đến gay bar. Cô đã sớm muốn khuyên cậu nhưng sợ cậu cho rằng cô kì thị cậu.
Gay bar là nơi Du Vụ vẫn thường đến để vui chơi giải trí, không đi lại thấy buồn chán. Trong những ngày nghỉ hè dài đằng đẵng, mỗi ngày không chơi game thì cũng nghe nhạc xem phim, sinh hoạt rất nhàm chán, cậu có chút buồn bực khó chịu, lại bắt đầu nhớ đến cảnh tượng náo nhiệt ở gay bar. Những người cậu quen được ở trong gay bar cũng thường gọi điện hẹn cậu đến bar chơi.
Mạch Tử nhìn bộ dạng rục rịch chộn rộn của cậu lại lo lắng cậu không cưỡng lại được cám dỗ, khuyên bảo cậu, "Chỗ đó toàn những người thích chơi đùa, nếu như cậu muốn gặp họ thì bây giờ cậu đã gặp rồi, hơn nữa mỗi lần cậu đến quán bar đó đều chơi thâu đêm, cứ như thế không tốt cho sức khỏe… Cậu phải biết cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, ban ngày ra ngoài nhiều chút đi, không chừng một ngày đẹp trời nào đó ở trên đường cậu lại gặp được người cần gặp."
Cô tận tình khuyên bảo, vẻ mặt Du Vụ kì quái nhìn cô. Cô bị ánh mắt cậu làm cho sợ hãi, mở to mắt nói, "Này, cậu nhìn chị bằng ánh mắt gì vậy? Không theo sự dạy bảo của chị hả?"
Du Vụ cười nắm vai cô, "Mạch Tử, nếu ba mươi tuổi mà chị chưa lấy chồng, em cũng không tìm được người yêu, em sẽ lấy chị. Em không thể cho chị tình yêu và những đứa con, nhưng em sẽ khiến chị hạnh phúc và tự do, cho chị một gia đình, còn có rất rất nhiều tiền…"
Mạch Tử vừa cảm động vừa tức giận, "Thằng nhóc chết bầm này cậu đừng kinh người quá đáng, luật pháp quy định hai mươi tuổi trở lên là có thể kết hôn, bà chị này lúc nào cũng có thể lấy chồng nhé. Cậu không biết bắt đầu từ cấp hai người theo đuổi chị xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường sao? Hừ, ba mươi tuổi sao, lúc đó chắc chắn chị đã là mẹ của hai đứa con rồi nghe cưng! Cậu tự mà lo tìm đối tượng đi, đừng đợi đến lúc đó đến nhà chị làm kì đà!"
Du Vụ bị giọng điệu khí thế bừng bừng của cô chọc cười ha ha.
Bởi vì Mạch Tử ở lại nhà bà ngoại nửa tháng, họ đã lâu không gặp nhau nên tâm sự rất nhiều chuyện. Buổi chiều trò chuyện xong, rời quán cafe, trên đường tìm nhà hàng để ăn cơm tối, Mạch Tử giả vờ lơ đãng hỏi Du Vụ, "Biết kết quả thi đại học chưa?"
Du Vụ biếng nhác duỗi lưng, "Mấy ngày trước mẹ em đã nhờ bố dượng tìm người tra điểm giúp em rồi."
"Kết quả thế nào?"
"Be bét."
Mạch Tử biết ngoài mặt Du Vụ không nói gì nhưng trong lòng cậu rất khó chịu, nhất là mẹ cậu rất hay so sánh cậu và Cố Quân Nặc. Tuy nhiên cô biết Du Vụ không phải là người thích được người khác an ủi và thông cảm nên cô không nói gì nữa.
Im lặng vài giây, Du Vụ cười hì hì hỏi, "Chị thi thế nào rồi, đại học Y có lẽ không thành vấn đề đúng không?"
"Ừ, chắc là đậu rồi."
"Chúc mừng chúc mừng. Nhận được thông báo trúng tuyển nhớ phải mời em ăn một bữa thịnh soạn."
"Không thành vấn đề."
"Ài, vậy chúng ta đi ăn lẩu đi, lâu rồi không ăn lẩu."
"Được." Mạch Tử theo phản xạ có điều kiện trả lời xong mới ý thức được chính mình đồng ý cái gì. Cô tức giận trừng mắt nhìn Du Vụ đang cười hề hề, thằng nhóc chết bầm, biết rõ cô ghét nhất là ăn lẩu!
Du Vụ vội vã đổi vẻ mặt, làm ra khuôn mặt đau thương tan nát cõi lòng, "Ô, lòng em buồn làm sao, chị sao không thông cảm cho em một chút, đi ăn đồ lẩu mà em thích nhất"
Biết rõ cậu đang diễn kịch, Mạch Tử vẫn không nhịn được nhẹ dạ đồng ý với yêu cầu của cậu, chỉ là vẫn mắng ngoài miệng, "Cậu là đồ thụ đê tiện, cẩn thận gặp phải loại công cặn bã thu phục cậu!"
Trước đây cô thường vừa giận dữ vừa trách mắng mà hay nói câu này đùa Du Vụ. Sau chuyện xảy ra ở quán bar ngày hôm đó, cậu trở nên hơi mẫn cảm, thừa dịp bốn phía vắng lặng vung tay hô to, "Em là công! Em chết cũng không bị người đè!" (Tác giả vô lương tâm xen vào một câu: Chết thì sao có người áp được, sống mới bị thôi, quang quác ~~(╯▽╰))
Lúc này đến lượt Mạch Tử cười đau cả bụng. Mặc dù lúc đầu không thể tin được người bạn thân của mình trở thành gay, tuy nhiên sau khi tiếp nhận được chuyện này rồi, bên người có một tuyệt thế mỹ nam để tự sướng, cô càng ngày càng hủ bại, mỗi lần thấy Du Vụ đứng chung với con trai không tránh được cảm xúc trong đầu tăng vọt.
Đến một quán lẩu, bởi vì kinh doanh rất tốt nên đợi thật lâu đồ ăn vẫn chưa đến chỗ họ, Mạch Tử hơi buồn chán, ánh mắt cháy bỏng đảo quanh thanh niên trẻ bốn phía, thấy người đẹp trai lập tức chỉ cho Du Vụ, sau đó hưng phấn hỏi cậu, "Cậu thấy anh ta có phải không?"
Du Vụ không bình luận, "Sao em biết được anh ta có phải gay không?"
"Không phải nói người trong giới gay đối với người khác có phải là gay hay không đều nhận biết được sao?"
"…" Du Vụ ngửa mặt nhìn trời, "Em không nhận biết được."
Kì thật có lúc nhiều hoặc ít từ ánh mắt đối phương cậu có thể cảm nhận được nhưng cậu không thể để Mạch Tử biết, nếu không thấy bất kì người đàn ông nào cô cũng sẽ bắt cậu phải tìm ra tính hướng của người ta mất. Hiện tại bộ dạng cô đã đủ giống như một người phụ nữ dâm dê, khách hàng xung quanh đều dùng ánh mắt kì quái nhìn hai người họ khe khẽ nói nhỏ.
May mà Mạch Tử vẫn ý thức được sự quá trớn của mình, gò má cô ửng đỏ, che giấu mà ho nhẹ hai tiếng, thu lại ánh mắt quan sát không kiêng nể gì cả vừa rồi, cô lấy một đồng tiền xu trong túi tiền lẻ ra đưa cho Du Vụ, "Chơi một trò chơi đi."
"Chơi trò gì, đoán mặt sấp hay mặt ngửa à?" Du Vụ nghi ngờ liếc mắt nhìn đồng xu rồi nhìn cô.
"Bingo, cậu tung đi, sau đó đoán." Mạch Tử cười tủm tỉm nói, "Đoán đúng có thưởng."
"Kì kì quái quái, chắc chắn là có âm mưu…"
Mặc dù nói vậy nhưng Du Vụ vẫn tung đồng xu lên, lúc nó rơi vào mu vào tay lập tức úp tay trái lên nó, suy nghĩ một chút rồi cậu nói, "Em đoán là ngửa."
Mạch Tử vươn ngón trỏ ra lắc lắc, vẻ mặt bí hiểm nói, "Không có khả năng, chắc chắn là sấp."
Du Vụ cũng cười, "Cược gì?"
Mạch Tử nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu chị thắng, sau này chị không bao giờ theo cậu đi ăn lẩu nữa!"
"OK, nhưng nếu em thắng, như vậy, lúc em muốn ăn lẩu chị phải theo em đi."
"Được!"
Giống như trước đây, hai người đập tay làm quy ước.
Du Vụ mở tay trái nhìn đồng tiền xu, đúng là mặt sấp, buồn bực rên một tiếng. Người lúc đang xui xẻo đoán tiền xu cũng thua.
"Quả nhiên…" Mạch Tử lộ ra vẻ ta đây biết sẽ như vậy, "Tiểu Vụ, xem ra cậu đã định trước là thụ rồi, đó gọi là ‘Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh; Tráng sĩ một đi, không trở về’ (1), người tráng sĩ này, cậu phải dũng cảm mà đối diện nhân sinh u ám đi…"
"…" Du Vụ liếc mắt nhìn cô, "Cái gì và cái gì vậy?"
"Cậu chưa nghe qua câu nói này sao, đàn ông giống như đồng xu một nhân dân tệ, mặt ngửa là 1, mặt sấp là hoa cúc (2)… Cậu đoán 1 nhưng ông trời lại chỉ cho cậu hoa cúc, cậu xem chắc chắn cậu sẽ làm thụ rồi…"
"…"
Sau khi nghe câu phân tích không lý trí này của cô, Du Vụ chỉ có cảm giác đau trứng.
Dụ Vụ bị màn bàn luận trên dưới này của Mạch Tử làm cho đau đầu không nhẹ. Hai người họ luôn chẳng có gì để giấu nhau, nghẹn hơn nửa tháng, vất vả mới chờ cô trở về, cậu vốn muốn kể với cô cuộc gặp gỡ ở gay bar kia, nhưng suy nghĩ một chút, cậu lại quyết định không nói ra, đỡ phải nghe cô truy hỏi chi tiết, rồi cô lại nhận định cậu nằm dưới cho mà xem.
Ăn uống no say xong, màn đêm đã buông xuống, hai người vuốt chiếc bụng căng tròn bước ra nhưng không lập tức về nhà mà chậm rãi đi dạo ở trung tâm thương mại phụ cận để tiêu cơm.
Mạch Tử hỏi Du Vụ sau này định làm gì.
Du Vụ chẳng quan tâm mà trả lời, "Mẹ em muốn em học đại học, ba em biết em không có năng khiếu, ông ấy không bắt buộc, bảo em trước hết tìm việc làm, sau này ông sẽ để lại siêu thị cho em quản lý."
Mạch Tử nghi ngờ hỏi, "Mẹ kế cậu có thể đồng ý sao?"
Du Vụ cười nhạt, "Ai bảo bà ta không sinh được con trai. Ba em trọng nam khinh nữ, bà ta làm được gì."
"… Vậy cậu thật sự định đi tìm việc?"
"Thì tìm thôi." Du Vụ lấy ra một điếu thuốc mà ngắm nghía, thờ ơ nói.
Trên tường một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thương mại có treo một màn hình LED siêu rộng, trên màn hình đang chiếu quảng cáo. Mạch Tử lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh thần tượng Qua Duệ của cô, lập tức trọng sắc kinh bạn mà đặt tất cả sự chú ý lên màn hình, "A, trời ơi, là Qua Duệ! Đã lâu không thấy anh ấy!"
Qua Duệ trên màn hình có mái tóc nhuộm đỏ chót, mặc quần áo màu đen, ôm tay cười nói trước màn ảnh. Khoảng cách quá xa, Mạch Tử không biết anh đang tuyên truyền gì, kích động lôi kéo Du Vụ chen chúc qua đám người vọt lên phía trước.
Giọng nói tràn đầy từ tính của Qua Duệ vang lên giữa những tiếng ồn ào xung quanh, "Các bạn trẻ, bạn thích ca hát nhảy múa sao, bạn có ước mơ sao? Hãy tham gia cuộc thi ca hát do đài truyền hình TBB tổ chức, cuộc thi sẽ cho bạn cơ hội thỏa sức sáng tạo, có vô số người cùng chung sở thích âm nhạc, còn có các huấn luyện viên và giám khảo chuyên nghiệp nhất… cơ hội ngay trong tầm tay bạn, hãy nhanh ghi danh tham gia cuộc thi này, ngôi sao tương lai, chính là bạn…"
Mọi người đều biết, đài truyền hình TBB là của tập đoàn giải trí Tinh Tế – Tinh Tế Entertainment. Hàng năm họ đều tổ chức chương trình "Ngôi sao tương lai", nâng đỡ không ít người mới trở nên nổi tiếng. Tinh Tế là công ty tập đoàn giải trí hàng đầu trong nước, mặc dù hai công ty Hồng Tử và Tinh Không những năm gần đây vị thế rất lớn, nhưng hai công ty đó dù có hợp lại cũng không thể vượt qua Tinh Tế.
Sau cuộc thi, những ứng viên tài năng nhất sẽ ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc SS của tập đoàn Tinh Tế, họ không chỉ được đội ngũ âm nhạc hàng đầu thiết kế riêng cho các album, mà còn có cơ hội tham gia vào các show truyền hình, phim ảnh và tất cả các lĩnh vực khác.
Nói tóm lại, chỉ cần tạo nên trò trống ở Ngôi sao tương lai, có nghĩa bạn chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Mạch Tử hưng phấn dùng sức lắc cánh tay Du Vụ, "Tiểu Vụ, không phải tháng trước cậu mười tám tuổi rồi sao, vậy năm nay cậu có thể tham dự rồi? Đăng ký đi, nếu cậu trở nên nổi tiếng, cả đời này không cần làm việc gì khác!"
Du Vụ cũng có chút động tâm.
Ban đầu bởi vì hứng thú nên cậu theo một vài đàn anh trong trường học nhảy hip hop trên đường phố. Ba cậu thấy cậu nhảy rất mạnh mẽ và hăng say, nghĩ thầm nếu cậu có một say mê yêu thích nào đó thì có thể sẽ bớt gây rắc rối, do đó ông đặc biệt tìm một trường dạy nhảy để cậu học vũ đạo. Mặc dù thành tích học tập của cậu không tốt, nhưng đầu óc cậu rất thông minh, chỉ cần làm việc cậu cảm thấy hứng thú thì khả năng tiếp thu luôn luôn vô cùng tốt. Trải qua sáu năm học, cái khác cậu không dám chắc, nhưng những người trong hội vũ đạo mà cậu biết, không có ai giỏi hơn cậu.
Về phần hát, kỹ thuật hát của cậu không tính là tốt, nhưng cậu có một chất giọng cực kì đặc biệt, trong trẻo lại từ tính, có độ mạnh mẽ, hơn nữa cậu có thể hát nốt cao, người từng được nghe cậu hát không ai không chấn động.
"Tiểu Vụ, cậu nhất định phải đi! Đăng ký tham gia đi!" Mạch Tử tiếp tục cổ vũ.
Du Vụ nở nụ cười, "Được rồi, dù sao bây giờ em không có việc làm, em đi thử xem."
"Đi thôi đi thôi! Trong mười khu thi đấu thì khu thi đấu của thành phố Y gần chỗ chị nhất, vòng chung kết cũng sẽ diễn ra ở đó, cậu phải đi đăng ký ở thành phố Y! Chị đi với cậu, tiện thể có thể đi xem trường đại học Y mà sau này chị sẽ học bốn năm ở đó."
Du Vụ nghi hoặc, cô có hơi quá kích động? Không biết còn tưởng người muốn tham gia thi đấu là cô.
"Qua Duệ cũng sẽ đi làm giám khảo, Tiểu Vụ, nếu cậu có thể gặp anh ấy, nhất định phải giúp chị xin chữ ký của anh ấy!" Mạch Tử ánh mắt lấp lánh đầy sao, nắm tay nói.
Du Vụ im lặng, hóa ra đây mới là nguyên nhân cô kích động.
Cậu rất ít khi quan tâm đến tin tức giải trí, bởi vì các bài hát của Qua Duệ quả thật rất hay nên cậu rất thích nghe, tìm tòi trên mạng ngẫu nhiên cậu cũng đọc được một ít tin tức tạp nham. Cậu không quá khẳng định mà hỏi Mạch Tử, "Nghe nói anh ấy cũng là gay?"
"Đúng vậy! Một năm trước anh ấy come out rồi, cậu không biết sao?! Đúng là người lạc hậu!"
Du Vụ lần nữa im lặng, cậu biết tại sao Mạch Tử hâm mộ Qua Duệ cuồng nhiệt như vậy rồi. Bởi vì anh ta chính là thể loại công yêu nghiệt mà cô yêu thích nhất.
Họ đều là người nghĩ gì thì sẽ lập tức thực hiện. Buổi sáng ngày hôm sau, hai người hẹn nhau ở trạm xe lửa, chuẩn bị đến thành phố Y.
Lên tàu hỏa, Du Vụ mới gọi điện thoại chào tạm biệt ba mẹ, cậu không nói cậu muốn tham gia cuộc thi hát mà chỉ nói cậu cùng Mạch Tử đi du lịch. Ba mẹ cậu cho rằng tâm trạng cậu không tốt vì kết quả thi đại học thấp, không nói gì, chỉ hỏi cậu có mang đủ tiền không.
Du Vụ nghĩ thầm, bản thân ngại phiền phức trước khi ra khỏi nhà chỉ mang theo một bộ quần áo nhưng tham gia cuộc thi không thể mỗi ngày chỉ mặc một bộ, vì thế cậu không khách sáo với ba mẹ, họ chuyển tiền vào tài khoản cho cậu, cậu cũng ưng thuận.
Từ nhỏ cậu phản nghịch, bình thường hay ở bên ngoài, hàng năm nghỉ hè đều cùng Mạch Tử đi du lịch, ba mẹ cậu đã quen. Đối với sự an toàn của cậu, họ cũng không lo lắng, ba nói vài câu rồi thôi, ngược lại trước khi cắt dứt cuộc gọi mẹ cậu lại nói, "Đợi một chút, Quân Nặc muốn nói chuyện với con."
Du Vụ vừa nghe đến tên Cố Quân Nặc lại thấy phiền, rất muốn lập tức kết thúc cuộc gọi, nhưng không muốn mẹ lại làm khó, đành phải ngầm chịu đựng mà vâng một tiếng.
"Tiểu Vụ, anh đây."
"Tiểu Vụ em ở bên ngoài phải chú ý an toàn, thiếu tiền thì gọi điện về nhà…"
"Nhớ không được ăn uống lung tung, đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, dạ dày em không tốt…"
"Về nhà sớm, chuyện học đại học không cần lo, anh sẽ nghĩ cách giúp em…"
…
Du Vụ bình thản nghe hắn nói, bản thân không rên một tiếng, càng nghe càng mất kiên nhẫn, cuối cùng không chịu được nữa, cậu kết thúc cuộc gọi.
Vài giây sau, cậu nhận được tin nhắn. Mặc dù không có tên trong danh bạ, nhưng dù có hóa thành tro Du Vụ cũng nhận ra dãy số đó, là số điện thoại di động của Cố Quân Nặc.
Cậu không cần nhìn cũng biết chắc chắn mở ra xem sẽ thấy những lời khiêu khích châm chọc hoặc đe dọa uy hiếp, nên lười chẳng muốn mở ra, nhanh chóng xóa bỏ.
Tâm trạng tốt hoàn toàn bị con người xấu xa đó phá hủy.
Cậu thật sự không hiểu, mấy năm nay cậu luôn trốn tránh Cố Quân Nặc, cậu cũng cố gắng duy trì quan hệ lạnh nhạt với bố dượng, cho đến bây giờ cậu không bao giờ đòi ông ta một xu, vậy tại sao Cố Quân Nặc lại căm ghét cậu đến thế?! Cậu căn bản không nợ hắn cái gì!
Du Vụ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có một lý do giải thích hành vi này của Cố Quân Nặc: hắn chính là một tên biến thái thích chơi trò đa nhân cách! Không chỉ bản thân hắn biến thái mà hắn còn muốn biến thái hành hạ người khác.
Đối với sự thù hận của họ, Mạch Tử rất rõ ràng, cô trầm ngâm nói, "Biết đâu còn có một khả năng, anh ta vẫn luôn yêu thầm cậu, nhưng anh ta cảm thấy nhục nhã và không thể tiếp thu tính hướng của bản thân, nên mới trút giận sang cậu…"
"…" Du Vụ trước đây vẫn nghĩ Cố Quân Nặc có thể đi làm diễn viên, bây giờ cậu lại nghĩ Mạch Tử hoàn toàn có thể làm biên kịch.
"Anh ta thầm yêu em? Không bằng chị nói cậu trai đẹp bên kia yêu thầm em!" Du Vụ kinh thường nói.
"Trai đẹp ở đâu?" Hai mắt Mạch Tử lập tức tỏa sáng, nhìn ngắm xung quanh.
Theo đường nhìn của Du Vụ, Mạch Tử thấy một chàng trai ngồi chếch ở phía đối diện lối đi nhỏ, cách họ bốn cái ghế. Anh mặc quần áo màu đen, mái tóc đen tuyền, hai con ngươi đen sẫm lắng sâu như mực, môi mỏng khẽ nhếch, vẻ mặt hững hờ, quả thật là một người đẹp trai, là một anh đẹp trai có ngoại hình lẫn khí chất đều rất lạnh lùng.
Mạch Tử lơ đãng đụng phải ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo của anh, cô không khỏi rùng mình, ôm tim quay đầu tựa vào vai Du Vụ kêu lên oai oái, "Ao, chị bị cậu ta phóng điện rồi, nhưng sao dòng điện này lạnh quá…"
Du Vụ bật cười, ngẩng đầu nhìn chàng trai kia.
Chàng trai nhàn nhạt nhìn cậu một cái, rồi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Du Vụ vừa lên tàu đã có cảm giác có người nhìn mình, sau khi phát hiện đường nhìn của chàng trai kia, cậu cảm thấy kì lạ, cậu khẳng định cậu chưa từng gặp cậu ta. Sao cậu ta cứ nhìn cậu, vẻ mặt còn kì quái như vậy?
Mạch Tử chợt đùa, "Hay là giữa các cậu từng xảy ra một màn ướt át nóng bỏng mà cậu không nhớ rõ?"
"Sao lại thế được?" Du Vụ nói, không biết tại sao, cậu không tự chủ được mà nhìn thoáng qua chàng trai kia, thấy hai cái tai nghe điện thoại nhét trong tai cậu ta, trước ngực hai tay vắt vào nhau, đôi mắt nhắm chặt.
Được rồi, cậu thừa nhận, người này thật sự quá đẹp trai, dáng vẻ đang ngủ cũng thật quyến rũ.
Hết chương 3
(1): Trích Bài ca sông Dịch (Dịch thủy ca) Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
(2) Hình ảnh đồng xu 1 nhân dân tệ:
Chắc mọi người hiểu 1 và 0 rồi hoa cúc các kiểu rồi phải không nên mình không chú thích nữa ^^
Mười một giờ rưỡi hôm sau, Du Vụ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đầu đau như búa bổ, trí não cậu vẫn chưa rõ ràng, bị đánh thức khiến cậu tức giận, không nhịn được nhấc điện thoại lên quát, "Mẹ nó ai đó, mới bảnh mắt ra đã gọi điện đến, chán sống rồi phải không?!"
Giọng nói trong điện thoại rất nhẹ nhàng lịch sự, "Rất xin lỗi vì quấy rầy anh nghỉ ngơi… Thưa anh, xin hỏi anh định tiếp tục thuê phòng ạ?"
Thuê phòng?
Du Vụ mở mắt, nhìn khắp bốn phía của căn phòng, dần dần nhớ lại chuyện tối hôm qua. Những hình ảnh này có chút không rõ, chỉ nhớ cậu hôn một người đàn ông trước đây cậu chưa từng gặp mặt, thậm chí ngay cả mặt cũng không thấy rõ, sau đó bất cần mà theo người đó đi thuê phòng, rồi sau đó…
Du Vụ hoảng hốt nhảy dựng lên, xốc chăn lên kiểm tra cơ thể mình.
Cũng may ngoại trừ đôi môi sưng đỏ, trên người không có bất kì dấu vết nào khác, quần áo dù hơi xộc xệch vẫn còn mặc trên người. Trong phòng không có dấu hiệu của người lạ, chàng trai đó, có lẽ đã bỏ đi.
Du Vụ thở phào nhẹ nhõm, mau lẹ tắm rửa rồi đẩy cửa phòng bước ra.
Từ ngày đó, Du Vụ không còn đến gay bar kia nữa.
Trong gay bar có đủ loại người, cậu lại là người dễ trêu chọc người khác. Hai năm nay số cậu đỏ, hơn nữa cậu rất cẩn thận mới không bị một trong những người đó tính kế.
Cậu vừa nghĩ đến bản thân thiếu chút nữa bị một người xa lạ đè mà cảm thấy sợ đến độ toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh. Cậu không biết tại sao hôm đó chàng trai kia không đem cậu ăn sạch sành sanh. Cậu đột nhiên nhận ra sự nguy hiểm trong giới đồng tính, nếu cậu vẫn tiếp tục chơi trội như trước đây, khó nói ngày nào đó sẽ không gặp chuyện xui xẻo.
Mạch Tử vô cùng hài lòng vì chuyện cậu không còn đến gay bar. Cô đã sớm muốn khuyên cậu nhưng sợ cậu cho rằng cô kì thị cậu.
Gay bar là nơi Du Vụ vẫn thường đến để vui chơi giải trí, không đi lại thấy buồn chán. Trong những ngày nghỉ hè dài đằng đẵng, mỗi ngày không chơi game thì cũng nghe nhạc xem phim, sinh hoạt rất nhàm chán, cậu có chút buồn bực khó chịu, lại bắt đầu nhớ đến cảnh tượng náo nhiệt ở gay bar. Những người cậu quen được ở trong gay bar cũng thường gọi điện hẹn cậu đến bar chơi.
Mạch Tử nhìn bộ dạng rục rịch chộn rộn của cậu lại lo lắng cậu không cưỡng lại được cám dỗ, khuyên bảo cậu, "Chỗ đó toàn những người thích chơi đùa, nếu như cậu muốn gặp họ thì bây giờ cậu đã gặp rồi, hơn nữa mỗi lần cậu đến quán bar đó đều chơi thâu đêm, cứ như thế không tốt cho sức khỏe… Cậu phải biết cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, ban ngày ra ngoài nhiều chút đi, không chừng một ngày đẹp trời nào đó ở trên đường cậu lại gặp được người cần gặp."
Cô tận tình khuyên bảo, vẻ mặt Du Vụ kì quái nhìn cô. Cô bị ánh mắt cậu làm cho sợ hãi, mở to mắt nói, "Này, cậu nhìn chị bằng ánh mắt gì vậy? Không theo sự dạy bảo của chị hả?"
Du Vụ cười nắm vai cô, "Mạch Tử, nếu ba mươi tuổi mà chị chưa lấy chồng, em cũng không tìm được người yêu, em sẽ lấy chị. Em không thể cho chị tình yêu và những đứa con, nhưng em sẽ khiến chị hạnh phúc và tự do, cho chị một gia đình, còn có rất rất nhiều tiền…"
Mạch Tử vừa cảm động vừa tức giận, "Thằng nhóc chết bầm này cậu đừng kinh người quá đáng, luật pháp quy định hai mươi tuổi trở lên là có thể kết hôn, bà chị này lúc nào cũng có thể lấy chồng nhé. Cậu không biết bắt đầu từ cấp hai người theo đuổi chị xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường sao? Hừ, ba mươi tuổi sao, lúc đó chắc chắn chị đã là mẹ của hai đứa con rồi nghe cưng! Cậu tự mà lo tìm đối tượng đi, đừng đợi đến lúc đó đến nhà chị làm kì đà!"
Du Vụ bị giọng điệu khí thế bừng bừng của cô chọc cười ha ha.
Bởi vì Mạch Tử ở lại nhà bà ngoại nửa tháng, họ đã lâu không gặp nhau nên tâm sự rất nhiều chuyện. Buổi chiều trò chuyện xong, rời quán cafe, trên đường tìm nhà hàng để ăn cơm tối, Mạch Tử giả vờ lơ đãng hỏi Du Vụ, "Biết kết quả thi đại học chưa?"
Du Vụ biếng nhác duỗi lưng, "Mấy ngày trước mẹ em đã nhờ bố dượng tìm người tra điểm giúp em rồi."
"Kết quả thế nào?"
"Be bét."
Mạch Tử biết ngoài mặt Du Vụ không nói gì nhưng trong lòng cậu rất khó chịu, nhất là mẹ cậu rất hay so sánh cậu và Cố Quân Nặc. Tuy nhiên cô biết Du Vụ không phải là người thích được người khác an ủi và thông cảm nên cô không nói gì nữa.
Im lặng vài giây, Du Vụ cười hì hì hỏi, "Chị thi thế nào rồi, đại học Y có lẽ không thành vấn đề đúng không?"
"Ừ, chắc là đậu rồi."
"Chúc mừng chúc mừng. Nhận được thông báo trúng tuyển nhớ phải mời em ăn một bữa thịnh soạn."
"Không thành vấn đề."
"Ài, vậy chúng ta đi ăn lẩu đi, lâu rồi không ăn lẩu."
"Được." Mạch Tử theo phản xạ có điều kiện trả lời xong mới ý thức được chính mình đồng ý cái gì. Cô tức giận trừng mắt nhìn Du Vụ đang cười hề hề, thằng nhóc chết bầm, biết rõ cô ghét nhất là ăn lẩu!
Du Vụ vội vã đổi vẻ mặt, làm ra khuôn mặt đau thương tan nát cõi lòng, "Ô, lòng em buồn làm sao, chị sao không thông cảm cho em một chút, đi ăn đồ lẩu mà em thích nhất"
Biết rõ cậu đang diễn kịch, Mạch Tử vẫn không nhịn được nhẹ dạ đồng ý với yêu cầu của cậu, chỉ là vẫn mắng ngoài miệng, "Cậu là đồ thụ đê tiện, cẩn thận gặp phải loại công cặn bã thu phục cậu!"
Trước đây cô thường vừa giận dữ vừa trách mắng mà hay nói câu này đùa Du Vụ. Sau chuyện xảy ra ở quán bar ngày hôm đó, cậu trở nên hơi mẫn cảm, thừa dịp bốn phía vắng lặng vung tay hô to, "Em là công! Em chết cũng không bị người đè!" (Tác giả vô lương tâm xen vào một câu: Chết thì sao có người áp được, sống mới bị thôi, quang quác ~~(╯▽╰))
Lúc này đến lượt Mạch Tử cười đau cả bụng. Mặc dù lúc đầu không thể tin được người bạn thân của mình trở thành gay, tuy nhiên sau khi tiếp nhận được chuyện này rồi, bên người có một tuyệt thế mỹ nam để tự sướng, cô càng ngày càng hủ bại, mỗi lần thấy Du Vụ đứng chung với con trai không tránh được cảm xúc trong đầu tăng vọt.
Đến một quán lẩu, bởi vì kinh doanh rất tốt nên đợi thật lâu đồ ăn vẫn chưa đến chỗ họ, Mạch Tử hơi buồn chán, ánh mắt cháy bỏng đảo quanh thanh niên trẻ bốn phía, thấy người đẹp trai lập tức chỉ cho Du Vụ, sau đó hưng phấn hỏi cậu, "Cậu thấy anh ta có phải không?"
Du Vụ không bình luận, "Sao em biết được anh ta có phải gay không?"
"Không phải nói người trong giới gay đối với người khác có phải là gay hay không đều nhận biết được sao?"
"…" Du Vụ ngửa mặt nhìn trời, "Em không nhận biết được."
Kì thật có lúc nhiều hoặc ít từ ánh mắt đối phương cậu có thể cảm nhận được nhưng cậu không thể để Mạch Tử biết, nếu không thấy bất kì người đàn ông nào cô cũng sẽ bắt cậu phải tìm ra tính hướng của người ta mất. Hiện tại bộ dạng cô đã đủ giống như một người phụ nữ dâm dê, khách hàng xung quanh đều dùng ánh mắt kì quái nhìn hai người họ khe khẽ nói nhỏ.
May mà Mạch Tử vẫn ý thức được sự quá trớn của mình, gò má cô ửng đỏ, che giấu mà ho nhẹ hai tiếng, thu lại ánh mắt quan sát không kiêng nể gì cả vừa rồi, cô lấy một đồng tiền xu trong túi tiền lẻ ra đưa cho Du Vụ, "Chơi một trò chơi đi."
"Chơi trò gì, đoán mặt sấp hay mặt ngửa à?" Du Vụ nghi ngờ liếc mắt nhìn đồng xu rồi nhìn cô.
"Bingo, cậu tung đi, sau đó đoán." Mạch Tử cười tủm tỉm nói, "Đoán đúng có thưởng."
"Kì kì quái quái, chắc chắn là có âm mưu…"
Mặc dù nói vậy nhưng Du Vụ vẫn tung đồng xu lên, lúc nó rơi vào mu vào tay lập tức úp tay trái lên nó, suy nghĩ một chút rồi cậu nói, "Em đoán là ngửa."
Mạch Tử vươn ngón trỏ ra lắc lắc, vẻ mặt bí hiểm nói, "Không có khả năng, chắc chắn là sấp."
Du Vụ cũng cười, "Cược gì?"
Mạch Tử nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu chị thắng, sau này chị không bao giờ theo cậu đi ăn lẩu nữa!"
"OK, nhưng nếu em thắng, như vậy, lúc em muốn ăn lẩu chị phải theo em đi."
"Được!"
Giống như trước đây, hai người đập tay làm quy ước.
Du Vụ mở tay trái nhìn đồng tiền xu, đúng là mặt sấp, buồn bực rên một tiếng. Người lúc đang xui xẻo đoán tiền xu cũng thua.
"Quả nhiên…" Mạch Tử lộ ra vẻ ta đây biết sẽ như vậy, "Tiểu Vụ, xem ra cậu đã định trước là thụ rồi, đó gọi là ‘Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh; Tráng sĩ một đi, không trở về’ (1), người tráng sĩ này, cậu phải dũng cảm mà đối diện nhân sinh u ám đi…"
"…" Du Vụ liếc mắt nhìn cô, "Cái gì và cái gì vậy?"
"Cậu chưa nghe qua câu nói này sao, đàn ông giống như đồng xu một nhân dân tệ, mặt ngửa là 1, mặt sấp là hoa cúc (2)… Cậu đoán 1 nhưng ông trời lại chỉ cho cậu hoa cúc, cậu xem chắc chắn cậu sẽ làm thụ rồi…"
"…"
Sau khi nghe câu phân tích không lý trí này của cô, Du Vụ chỉ có cảm giác đau trứng.
Dụ Vụ bị màn bàn luận trên dưới này của Mạch Tử làm cho đau đầu không nhẹ. Hai người họ luôn chẳng có gì để giấu nhau, nghẹn hơn nửa tháng, vất vả mới chờ cô trở về, cậu vốn muốn kể với cô cuộc gặp gỡ ở gay bar kia, nhưng suy nghĩ một chút, cậu lại quyết định không nói ra, đỡ phải nghe cô truy hỏi chi tiết, rồi cô lại nhận định cậu nằm dưới cho mà xem.
Ăn uống no say xong, màn đêm đã buông xuống, hai người vuốt chiếc bụng căng tròn bước ra nhưng không lập tức về nhà mà chậm rãi đi dạo ở trung tâm thương mại phụ cận để tiêu cơm.
Mạch Tử hỏi Du Vụ sau này định làm gì.
Du Vụ chẳng quan tâm mà trả lời, "Mẹ em muốn em học đại học, ba em biết em không có năng khiếu, ông ấy không bắt buộc, bảo em trước hết tìm việc làm, sau này ông sẽ để lại siêu thị cho em quản lý."
Mạch Tử nghi ngờ hỏi, "Mẹ kế cậu có thể đồng ý sao?"
Du Vụ cười nhạt, "Ai bảo bà ta không sinh được con trai. Ba em trọng nam khinh nữ, bà ta làm được gì."
"… Vậy cậu thật sự định đi tìm việc?"
"Thì tìm thôi." Du Vụ lấy ra một điếu thuốc mà ngắm nghía, thờ ơ nói.
Trên tường một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thương mại có treo một màn hình LED siêu rộng, trên màn hình đang chiếu quảng cáo. Mạch Tử lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh thần tượng Qua Duệ của cô, lập tức trọng sắc kinh bạn mà đặt tất cả sự chú ý lên màn hình, "A, trời ơi, là Qua Duệ! Đã lâu không thấy anh ấy!"
Qua Duệ trên màn hình có mái tóc nhuộm đỏ chót, mặc quần áo màu đen, ôm tay cười nói trước màn ảnh. Khoảng cách quá xa, Mạch Tử không biết anh đang tuyên truyền gì, kích động lôi kéo Du Vụ chen chúc qua đám người vọt lên phía trước.
Giọng nói tràn đầy từ tính của Qua Duệ vang lên giữa những tiếng ồn ào xung quanh, "Các bạn trẻ, bạn thích ca hát nhảy múa sao, bạn có ước mơ sao? Hãy tham gia cuộc thi ca hát do đài truyền hình TBB tổ chức, cuộc thi sẽ cho bạn cơ hội thỏa sức sáng tạo, có vô số người cùng chung sở thích âm nhạc, còn có các huấn luyện viên và giám khảo chuyên nghiệp nhất… cơ hội ngay trong tầm tay bạn, hãy nhanh ghi danh tham gia cuộc thi này, ngôi sao tương lai, chính là bạn…"
Mọi người đều biết, đài truyền hình TBB là của tập đoàn giải trí Tinh Tế – Tinh Tế Entertainment. Hàng năm họ đều tổ chức chương trình "Ngôi sao tương lai", nâng đỡ không ít người mới trở nên nổi tiếng. Tinh Tế là công ty tập đoàn giải trí hàng đầu trong nước, mặc dù hai công ty Hồng Tử và Tinh Không những năm gần đây vị thế rất lớn, nhưng hai công ty đó dù có hợp lại cũng không thể vượt qua Tinh Tế.
Sau cuộc thi, những ứng viên tài năng nhất sẽ ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc SS của tập đoàn Tinh Tế, họ không chỉ được đội ngũ âm nhạc hàng đầu thiết kế riêng cho các album, mà còn có cơ hội tham gia vào các show truyền hình, phim ảnh và tất cả các lĩnh vực khác.
Nói tóm lại, chỉ cần tạo nên trò trống ở Ngôi sao tương lai, có nghĩa bạn chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Mạch Tử hưng phấn dùng sức lắc cánh tay Du Vụ, "Tiểu Vụ, không phải tháng trước cậu mười tám tuổi rồi sao, vậy năm nay cậu có thể tham dự rồi? Đăng ký đi, nếu cậu trở nên nổi tiếng, cả đời này không cần làm việc gì khác!"
Du Vụ cũng có chút động tâm.
Ban đầu bởi vì hứng thú nên cậu theo một vài đàn anh trong trường học nhảy hip hop trên đường phố. Ba cậu thấy cậu nhảy rất mạnh mẽ và hăng say, nghĩ thầm nếu cậu có một say mê yêu thích nào đó thì có thể sẽ bớt gây rắc rối, do đó ông đặc biệt tìm một trường dạy nhảy để cậu học vũ đạo. Mặc dù thành tích học tập của cậu không tốt, nhưng đầu óc cậu rất thông minh, chỉ cần làm việc cậu cảm thấy hứng thú thì khả năng tiếp thu luôn luôn vô cùng tốt. Trải qua sáu năm học, cái khác cậu không dám chắc, nhưng những người trong hội vũ đạo mà cậu biết, không có ai giỏi hơn cậu.
Về phần hát, kỹ thuật hát của cậu không tính là tốt, nhưng cậu có một chất giọng cực kì đặc biệt, trong trẻo lại từ tính, có độ mạnh mẽ, hơn nữa cậu có thể hát nốt cao, người từng được nghe cậu hát không ai không chấn động.
"Tiểu Vụ, cậu nhất định phải đi! Đăng ký tham gia đi!" Mạch Tử tiếp tục cổ vũ.
Du Vụ nở nụ cười, "Được rồi, dù sao bây giờ em không có việc làm, em đi thử xem."
"Đi thôi đi thôi! Trong mười khu thi đấu thì khu thi đấu của thành phố Y gần chỗ chị nhất, vòng chung kết cũng sẽ diễn ra ở đó, cậu phải đi đăng ký ở thành phố Y! Chị đi với cậu, tiện thể có thể đi xem trường đại học Y mà sau này chị sẽ học bốn năm ở đó."
Du Vụ nghi hoặc, cô có hơi quá kích động? Không biết còn tưởng người muốn tham gia thi đấu là cô.
"Qua Duệ cũng sẽ đi làm giám khảo, Tiểu Vụ, nếu cậu có thể gặp anh ấy, nhất định phải giúp chị xin chữ ký của anh ấy!" Mạch Tử ánh mắt lấp lánh đầy sao, nắm tay nói.
Du Vụ im lặng, hóa ra đây mới là nguyên nhân cô kích động.
Cậu rất ít khi quan tâm đến tin tức giải trí, bởi vì các bài hát của Qua Duệ quả thật rất hay nên cậu rất thích nghe, tìm tòi trên mạng ngẫu nhiên cậu cũng đọc được một ít tin tức tạp nham. Cậu không quá khẳng định mà hỏi Mạch Tử, "Nghe nói anh ấy cũng là gay?"
"Đúng vậy! Một năm trước anh ấy come out rồi, cậu không biết sao?! Đúng là người lạc hậu!"
Du Vụ lần nữa im lặng, cậu biết tại sao Mạch Tử hâm mộ Qua Duệ cuồng nhiệt như vậy rồi. Bởi vì anh ta chính là thể loại công yêu nghiệt mà cô yêu thích nhất.
Họ đều là người nghĩ gì thì sẽ lập tức thực hiện. Buổi sáng ngày hôm sau, hai người hẹn nhau ở trạm xe lửa, chuẩn bị đến thành phố Y.
Lên tàu hỏa, Du Vụ mới gọi điện thoại chào tạm biệt ba mẹ, cậu không nói cậu muốn tham gia cuộc thi hát mà chỉ nói cậu cùng Mạch Tử đi du lịch. Ba mẹ cậu cho rằng tâm trạng cậu không tốt vì kết quả thi đại học thấp, không nói gì, chỉ hỏi cậu có mang đủ tiền không.
Du Vụ nghĩ thầm, bản thân ngại phiền phức trước khi ra khỏi nhà chỉ mang theo một bộ quần áo nhưng tham gia cuộc thi không thể mỗi ngày chỉ mặc một bộ, vì thế cậu không khách sáo với ba mẹ, họ chuyển tiền vào tài khoản cho cậu, cậu cũng ưng thuận.
Từ nhỏ cậu phản nghịch, bình thường hay ở bên ngoài, hàng năm nghỉ hè đều cùng Mạch Tử đi du lịch, ba mẹ cậu đã quen. Đối với sự an toàn của cậu, họ cũng không lo lắng, ba nói vài câu rồi thôi, ngược lại trước khi cắt dứt cuộc gọi mẹ cậu lại nói, "Đợi một chút, Quân Nặc muốn nói chuyện với con."
Du Vụ vừa nghe đến tên Cố Quân Nặc lại thấy phiền, rất muốn lập tức kết thúc cuộc gọi, nhưng không muốn mẹ lại làm khó, đành phải ngầm chịu đựng mà vâng một tiếng.
"Tiểu Vụ, anh đây."
"Tiểu Vụ em ở bên ngoài phải chú ý an toàn, thiếu tiền thì gọi điện về nhà…"
"Nhớ không được ăn uống lung tung, đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, dạ dày em không tốt…"
"Về nhà sớm, chuyện học đại học không cần lo, anh sẽ nghĩ cách giúp em…"
…
Du Vụ bình thản nghe hắn nói, bản thân không rên một tiếng, càng nghe càng mất kiên nhẫn, cuối cùng không chịu được nữa, cậu kết thúc cuộc gọi.
Vài giây sau, cậu nhận được tin nhắn. Mặc dù không có tên trong danh bạ, nhưng dù có hóa thành tro Du Vụ cũng nhận ra dãy số đó, là số điện thoại di động của Cố Quân Nặc.
Cậu không cần nhìn cũng biết chắc chắn mở ra xem sẽ thấy những lời khiêu khích châm chọc hoặc đe dọa uy hiếp, nên lười chẳng muốn mở ra, nhanh chóng xóa bỏ.
Tâm trạng tốt hoàn toàn bị con người xấu xa đó phá hủy.
Cậu thật sự không hiểu, mấy năm nay cậu luôn trốn tránh Cố Quân Nặc, cậu cũng cố gắng duy trì quan hệ lạnh nhạt với bố dượng, cho đến bây giờ cậu không bao giờ đòi ông ta một xu, vậy tại sao Cố Quân Nặc lại căm ghét cậu đến thế?! Cậu căn bản không nợ hắn cái gì!
Du Vụ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có một lý do giải thích hành vi này của Cố Quân Nặc: hắn chính là một tên biến thái thích chơi trò đa nhân cách! Không chỉ bản thân hắn biến thái mà hắn còn muốn biến thái hành hạ người khác.
Đối với sự thù hận của họ, Mạch Tử rất rõ ràng, cô trầm ngâm nói, "Biết đâu còn có một khả năng, anh ta vẫn luôn yêu thầm cậu, nhưng anh ta cảm thấy nhục nhã và không thể tiếp thu tính hướng của bản thân, nên mới trút giận sang cậu…"
"…" Du Vụ trước đây vẫn nghĩ Cố Quân Nặc có thể đi làm diễn viên, bây giờ cậu lại nghĩ Mạch Tử hoàn toàn có thể làm biên kịch.
"Anh ta thầm yêu em? Không bằng chị nói cậu trai đẹp bên kia yêu thầm em!" Du Vụ kinh thường nói.
"Trai đẹp ở đâu?" Hai mắt Mạch Tử lập tức tỏa sáng, nhìn ngắm xung quanh.
Theo đường nhìn của Du Vụ, Mạch Tử thấy một chàng trai ngồi chếch ở phía đối diện lối đi nhỏ, cách họ bốn cái ghế. Anh mặc quần áo màu đen, mái tóc đen tuyền, hai con ngươi đen sẫm lắng sâu như mực, môi mỏng khẽ nhếch, vẻ mặt hững hờ, quả thật là một người đẹp trai, là một anh đẹp trai có ngoại hình lẫn khí chất đều rất lạnh lùng.
Mạch Tử lơ đãng đụng phải ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo của anh, cô không khỏi rùng mình, ôm tim quay đầu tựa vào vai Du Vụ kêu lên oai oái, "Ao, chị bị cậu ta phóng điện rồi, nhưng sao dòng điện này lạnh quá…"
Du Vụ bật cười, ngẩng đầu nhìn chàng trai kia.
Chàng trai nhàn nhạt nhìn cậu một cái, rồi chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Du Vụ vừa lên tàu đã có cảm giác có người nhìn mình, sau khi phát hiện đường nhìn của chàng trai kia, cậu cảm thấy kì lạ, cậu khẳng định cậu chưa từng gặp cậu ta. Sao cậu ta cứ nhìn cậu, vẻ mặt còn kì quái như vậy?
Mạch Tử chợt đùa, "Hay là giữa các cậu từng xảy ra một màn ướt át nóng bỏng mà cậu không nhớ rõ?"
"Sao lại thế được?" Du Vụ nói, không biết tại sao, cậu không tự chủ được mà nhìn thoáng qua chàng trai kia, thấy hai cái tai nghe điện thoại nhét trong tai cậu ta, trước ngực hai tay vắt vào nhau, đôi mắt nhắm chặt.
Được rồi, cậu thừa nhận, người này thật sự quá đẹp trai, dáng vẻ đang ngủ cũng thật quyến rũ.
Hết chương 3
(1): Trích Bài ca sông Dịch (Dịch thủy ca) Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
(2) Hình ảnh đồng xu 1 nhân dân tệ:
Chắc mọi người hiểu 1 và 0 rồi hoa cúc các kiểu rồi phải không nên mình không chú thích nữa ^^
Tác giả :
Tiểu Mật