Bạc Hà Đen
Chương 24
Ở trận đấu này, đợt thi đối đầu nhau thứ hai Lê Tử Tịnh cũng thua. Đối thủ của anh là Phương Bách Sam, hai người đều thể hiện tốt, số phiếu đại diện truyền thông, đại diện khán giả và các thí sinh cho mỗi người không khác nhau lắm, chỉ là ban giám khảo ưu ái Phương Bách Sam, kết quả cuối cùng là ba phiếu so với một phiếu, Phương Bách Sam được đi tiếp, Lê Tử Tịnh bước vào trận đợi xác định. Riêng Tô Trạch Vũ cũng giống Trạm Tuyền đánh bại được đối thủ.
Ở trong hậu trường chuẩn bị trận đấu thứ ba, tâm trạng của Lê Tử Tịnh và Du Vụ đều rất gay go.
Trạm Tuyền đưa cho Du Vụ và Lê Tử Tịnh một chai nước.
"Cám ơn." Lê Tử Tịnh ngửa cổ ừng ực uống nước.
Du Vụ cười nhàn nhạt với Trạm Tuyền một cái, tiếp nhận nước rồi đặt ở một bên, không nói gì, rũ mi mắt chỉnh lại quần áo của bản thân.
Trạm Tuyền sợ hãi nhìn Du Vụ, muốn nói gì đó. Tô Trạch Vũ lắc đầu với Trạm Tuyền, kéo cậu đến bên cạnh rồi nói, "Cậu ấy không trách em, nhưng mà rơi vào tình huống như vậy ai cũng sẽ để bụng chuyện thắng thua, em để cậu ấy yên lặng một lát đi."
Trạm Tuyền ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Trạch Vũ nhìn lại góc Khuất Hàn đang ngồi, mặc dù anh thoạt nhìn bình tĩnh không khác bình thường, vẫn lạnh lùng như cũ, giống như mình không liên quan đến những chuyện xảy ra xung quanh. Tuy nhiên vài lần ánh mắt của anh lơ đãng liếc nhìn về phía Du Vụ đã bán đứng tâm trạng thật sự của anh.
Hóa ra, không phải anh không căng thẳng, chỉ là anh che dấu quá tốt, mà Du Vụ bị sự ghen tị và phẫn nộ che mờ hai mắt, cậu không nhận ra được điều gì.
Tô Trạch Vũ khẽ thở dài một cái.
Kết quả của trận đấu loại, Du Vụ trong tình thế nguy hiểm mà vượt qua, Lê Tử Tịnh bị loại.
Du Vụ đứng ở bên cạnh Lê Tử Tịnh, nhìn anh rõ ràng rất đau lòng nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười nói lời cảm ơn với người hâm mộ của anh, trong lòng cậu vô cùng khó chịu.
Từ vòng sơ tuyển đến bây giờ, họ sóng vai nhau đi tới, trong lòng Du Vụ ngoại trừ Mạch Tử thì Lê Tử Tịnh đã trở thành người bạn quan trọng nhất. Bề ngoài của anh thoạt nhìn thô kệch nhưng trên thực tế anh là một người rất đơn thuần. Những ngày này, Du Vụ trêu đùa anh không ít, bắt nạt anh, anh luôn luôn vui vẻ hớn hở tiếp nhận, chưa từng một câu oán giận. Cho dù Du Vụ gặp phải vấn đề gì, anh luôn bên xuất hiện đầu tiên giúp cậu giải quyết, cho dù không giải quyết được anh sẽ cùng cậu than thở, không để cậu phải một mình chống chọi.
Ngoại trừ Mạch Tử, chưa từng có ai đối tốt với Du Vụ như vậy, tốt đến mức Du Vụ thường xuyên nghĩ ‘nếu như anh là anh trai ruột của cậu thì quá tốt.’. Thực ra cho dù Lê Tử Tịnh bị loại, rời khỏi sâu khấu mọi người vẫn là bạn bè, muốn gặp mặt thì chỉ cần có tâm, nhất định còn có thể gặp lại. Du Vụ hiểu rất rõ điều này, nhưng nhớ đến lúc mới quen hai người nói phải cùng nhau giành chức vô địch, cậu không thể không cảm thấy buồn.
"Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi, cho dù rời khỏi sân khấu này, tôi cũng sẽ tiếp tục hát…" Lê Tử Tịnh không phải là người hay nói những lời kịch giả vờ, nói xong câu này, anh cúi đầu thật sâu rồi rời khỏi sân khấu.
Sau trận đấu, bọn Du Vụ không ai có tâm trạng đi ăn bữa khuya để chúc mừng những người được lọt vào vòng sau. Lê Tử Tịnh đã khôi phục từ sự mất mát lại an ủi họ, "Trời ơi, không có vấn đề gì đâu, có thể lọt vào top 15 người mạnh nhất toàn quốc anh cũng hài lòng lắm rồi~"
Thấy anh nghĩ được như thế, mọi người thoáng cái cũng yên tâm.
Trở lại căn hộ, Du Vụ lặng lẽ đi tắm.
Khuất Hàn ngồi ở trên giường, chờ cậu lau tóc đi ra khẽ gọi tên cậu một tiếng, "Du Vụ…"
Du Vụ ngẩng đầu, bình thản nhìn anh, "Sao vậy?"
Khuất Hàn bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu đâm vào, dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Lúc cậu và Tiểu Tuyền thi đối kháng…"
Du Vụ, Tiểu Tuyền…
Du Vụ cười nhạt, ngắt lời anh, "Không cần giải thích, tôi hiểu."
Ánh mắt Khuất Hàn trầm xuống, bình thường anh căn bản sẽ không nói nhiều như vậy nhưng nhìn bộ dạng này của Du Vụ, anh không nhịn được, dùng tốc độ nhanh mà nói, "Không phải giống như cậu nghĩ, tôi chọn Tiểu Tuyền đơn giản chỉ bởi vì tôi cảm thấy đêm nay biểu hiện của cậu ấy thật sự tốt hơn cậu, không có quan hệ đến tình cảm cá nhân."
Tình cảm cá nhân…
"A, phải không?" Du Vụ không phản đối, sau đó nhún nhún vai tỏ vẻ không hề gì, "Nhanh đi tắm đi, không còn sớm nữa."
Mấy ngày tiếp theo, Du Vụ vẫn tỏ thái độ này với Khuất Hàn, lạnh lùng nhàn nhạt, khách sáo xa cách. Từ sáng sớm cậu đã ra ngoài, tìm Lê Tử Tịnh hoặc Mạch Tử cùng nhau đi ăn uống, hoặc là lại tập nhảy trong phòng tập, chưa đến mười giờ tối thì chưa về phòng, sau khi trở về cậu tắm giặt xong liền đi ngủ. Ngoại trừ khi ăn uống thì chạm mặt nhau, thời gian còn lại hai người gần như không hề xuất hiện cùng nhau, một ngày cũng hiếm có được nửa câu đối thoại.
Sau khi Lê Tử Tịnh bị loại, rời khỏi căn hộ anh không ngay lập tức trở lại thành phố K, thứ nhất là muốn xem các anh em thi đấu trận chung kết, thứ hai là anh muốn ở gần Mạch Tử để gia tăng cảm tình. Cậu Jason người Mỹ kia đã quay về, trở thành sinh viên trao đổi ở đại học Y mà thành bạn học của Mạch Tử, Lê Tử Tịnh lo sợ nếu anh trở về ngay sẽ tạo điều kiện cho Jason được nước lấn tới.
Đại học Y và căn hộ cách nhau không xa, anh đơn giản thuê một căn phòng phụ cận đại học Y, làm huấn luyện viên thể hình bán thời gian, dự định vừa cổ vũ cho bọn Du Vụ vừa vì tình yêu mà chiến đấu.
Sau khi Lê Tử Tịnh rời khỏi căn hộ, quan hệ của Du Vụ và Tô Trạch Vũ ngày càng gắn kết.
Bởi vì đều là đồng tính, hơn nữa Tô Trạch Vũ là người vừa thông minh vừa hiền lành, Du Vụ chưa bao giờ phải quanh co lòng vòng với cậu ta. Ngoài ra, Tô Trạch Vũ rất giỏi đọc hiểu ánh mắt người khác, biết phải ăn nói ra sao để Du Vụ hài lòng.
Bình thường lúc rảnh rỗi hai người hay đi quán bar, uống rượu, ngắm những anh chàng đẹp trai. Tâm trạng rối rắm của Du Vụ do Khuất Hàn gây ra dường như đã chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày cậu đều vui tươi hớn hở cười nói không ngừng, ngay cả Mạch Tử cũng bị cậu lừa gạt, nghĩ rằng cậu đã thông suốt không còn vướng mắc.
Chỉ có buổi tối nằm ngủ ở phòng 408, Du Vụ mới chịu thừa nhận, cậu không vui, rất không vui.
Cậu luôn nhớ đến hình ảnh Khuất Hàn xoay người đưa cây hoa hồng cho Trạm Tuyền.
Cậu tin Khuất Hàn không nói dối, ngày thi đấu hôm đó, biểu hiện của cậu không bằng Trạm Tuyền nên anh mới bầu phiếu cho Trạm Tuyền. Tuy nhiên, cậu không quên được cảm giác của mình lúc đó, trái tim giống như bị cướp đi, lồng ngực trống rỗng, không có gì có thể lấp vào.
Mấy ngày nay, Du Vụ không phải cố ý giận dỗi với Khuất Hàn mà cậu đang cảm thấy sợ hãi.
Khuất Hàn chỉ là đưa phiếu bầu cho Trạm Tuyền mà thôi, cậu đã đau đớn đến thế, nếu anh thích người khác, cậu làm sao chịu đựng được đây?
Cậu không dám tưởng tượng.
Cậu sợ cảm giác tuyệt vọng đầy đau khổ này, cậu sợ bản thân cuối cùng sẽ bị Khuất Hàn làm tổn thương mạnh mẽ.
Đến gần anh, quyến rũ anh, chinh phục anh, khiến anh quen với cậu, yêu cậu… Những dũng khí và quyết tâm ban đầu của Du Vụ đã bị đêm đó tiêu diệt sạch. Cậu nhanh chóng trốn vào sau lớp mặt nạ ngụy trang của bản thân, xa lánh Khuất Hàn, cố gắng ngăn cản bản thân lún vào càng sâu.
Thái độ của Du Vụ thay đổi quá mức rõ ràng, Khuất Hàn tự nhiên đã sớm nhận ra.
Tâm trạng của anh có chút kì lạ, rõ ràng mong muốn giữ khoảng cách với Du Vụ, nhưng khi Du Vụ thật sự xa lánh anh, tại trong lòng anh không hề thoải mái, ngược lại anh lại cảm thấy rất khó chịu?
Anh cố gắng xoa dịu bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã có chút không dễ chịu mà chủ động gọi Du Vụ cùng nhau chơi bóng, hoặc hỏi cậu có muốn đi ăn khuya không.
Du Vụ không chút nào cảm kích, lịch sự từ chối, sau đó vẫn đi sớm về muộn như cũ, lảng tránh gặp mặt Khuất Hàn, ngay cả liếc mắt nhìn anh hay nói với anh một câu cũng vô cùng tiết kiệm. Thật ra, nhiều lần Khuất Hàn chủ động nói chuyện với cậu, cậu đều phải nhịn xuống, muốn dùng giọng điệu bình thường mà trò chuyện với anh, nhưng nghĩ đến tình cảnh của đêm thi ngày đó cậu lại buộc bản thân phải kiên cường cứng rắn lên.
Cậu nghĩ, chỉ có thể nghiêm khắc với bản thân, kiềm chế chính mình, rời xa Khuất Hàn, như thế mới có thể chậm rãi từ bỏ hi vọng. Ngoại trừ Mạch Tử thì không ai thương tiếc cậu, cũng không ai có thể bảo vệ cậu, so với bị thương trong tương lai, rơi vào cảnh tượng thê thảm, không bằng nhân lúc còn sớm mà rút ra.
Đây được gọi là nhát gan hay dũng cảm?
Du Vụ không biết, cậu chỉ theo bản năng mà bảo vệ chính mình.
May mắn là vì thi đấu, mỗi ngày đều phải luyện hát tập nhảy, mệt mỏi kinh khủng, Du Vụ không có nhiều thời gian và năng lượng để chìm đắm vào nỗi buồn thất tình nhỏ bé.
Mà Khuất Hàn sau vài lần cố gắng hòa giải thì ý thức được Du Vụ quyết tâm phân rõ ranh giới với anh, nên cũng không ép buộc cậu khôi phục lại mối quan hệ bình tĩnh giữa bạn bè bình thường nữa.
Họ đột nhiên trở nên khách sáo lịch sự, nhất là Du Vụ, những lời luôn treo đầu môi khi thỉnh thoảng nói chuyện với Khuất Hàn là "làm phiền cậu rồi", "cám ơn", "Tôi xin lỗi". Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh nghe thấy đều cảm thấy nổi gai ốc.
Họ đang bị làm sao vậy?!
Mạch Tử biết nội tình, bởi lẽ thương Du Vụ lần đầu tiên thích một người cuối cùng lại rơi vào trạng thái vô cùng đau khổ, cô không khỏi oán giận Khuất Hàn không hiểu tình cảm gì cả. Du Vụ và Khuất Hàn không là gì của nhau, cô không có lập trường để mắng anh. Vì muốn hả giận, ôm tâm trạng châm chọc anh, cô cũng cố ý đối xử khách sáo với Khuất Hàn.
Tô Trạch Vũ cũng giống như Mạch Tử hiểu rõ tình hình, vô cùng thắm thiết với Vu Vụ, trình độ thân thiết của hai người rất nhanh đã vượt xa Du Vụ và Lê Tử Tịnh trước đó. Cuối tuần, Lê Tử Tịnh tìm mấy người họ cùng nhau ăn cơm thì anh nửa thật nửa giả chua chát nói, "Hai người các cậu thân mật quá nhỉ."
Tô Trạch Vũ cười ha ha, kéo cổ Du Vụ đến gần rồi hôn vào gò má cậu một chút, "Ước ao sao? Ghen tị sao?"
Lê Tử Tịnh chết lặng người, ngón tay run run chỉ vào Tô Trạch Vũ, "Cậu cậu cậu…"
Du Vụ cố kìm nén không nhìn phản ứng của Khuất Hàn, vỗ một cái vào trán Tô Trạch Vũ, hung ác nói, "Dám sàm sỡ anh đây, cậu không muốn sống nữa phải không?! Anh đây chém chết cậu!"
Tô Trạch Vũ nhanh nhẹn lắc mình né tránh đòn của Du Vụ, ôm lấy Trạm Tuyền đang xem kịch cười hì hì ở bên cạnh, "Tiểu Tuyền cũng hôn một cái…"
Khuất Hàn nghiêm mặt giật cánh tay ôm lấy vai và bên hông Trạm Tuyền của Tô Trạch Vũ lại, lạnh lùng nói, "Đây không phải là nước Pháp."
"Thì sao?" Vui cười trên mặt Tô Trạch Vũ nhạt xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, "Tôi biết người Trung Quốc truyền thống bảo thủ, nhưng cũng không bắt chúng tôi phải kiêng khem như sư sãi trên chùa? Có một số người thích ngụy trang bản thân, tôi không thích, tôi vui vẻ muốn hôn ai thì hôn, đó là tự do của tôi… Hơn nữa, Tiểu Tuyền chưa lên tiếng, cậu không nên có ý kiến thì hơn?"
Bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Tô Trạch Vũ luôn luôn cười tủm tỉm, Trạm Tuyền chưa từng thấy cậu ta tức giận như thế, ngón tay xoắn xuýt không biết nên làm gì bây giờ.
Lê Tử Tịnh gãi đầu nói, "Aiz, A Hàn, Trạch Vũ và Tiểu Tuyền đùa giỡn nhau thôi, cậu đừng nóng giận… Còn có Trạch Vũ, cậu cũng đừng nóng giận, A Hàn không phải muốn nhắm vào cậu, cậu ấy hẳn là lo lắng người khác nhìn thấy sẽ hiểu nhầm, bây giờ các cậu đang trong trận thi đấu quan trọng nhất, nếu như bị người ta đồn là đồng tính luyến ái thì sẽ không tốt…"
Tô Trạch Vũ cười cười, cắt ngang lời anh, "Tôi chính là đồng tính luyến ái."
"A?!" Lê Tử Tịnh trợn tròn mắt.
Trạm Tuyền cũng ngây dại.
Khuất Hàn lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Tô Trạch Vũ lại nhìn Du Vụ giống như chưa nghe thấy gì đang cúi đầu tập trung ăn uống, trong lòng anh không hiểu sao có chút hỗn loạn.
Khoảng một phút đồng hồ trôi qua, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền mấp máy môi, không biết nói gì cho phải, đầu hai người đầy mồ hôi, không hẹn mà cùng nhìn Du Vụ, mong cậu có thể nó gì đó để phá vỡ tình huống bế tắc.
Không ngờ Du Vụ ngẩng đầu nhàn nhạt nói một câu, "Tôi cũng là đồng tính luyến ái."
Sau đó cậu bình thản buông đũa, "Xin lỗi, tôi phải về ngủ trưa, tôi đi trước, các cậu ăn sau."
Du Vụ và Tô Trạch Vũ không thèm để ý chuyện mình nói tạo thành chấn động gì với Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh và Khuất Hàn, bình tĩnh luyện hát tập nhảy, vẫn vui vẻ đùa giỡn như thường.
Chỉ là lúc nghỉ ngơi, số lần Du Vụ hút thuốc rõ ràng nhiều hơn hai ngày trước.
Tô Trạch Vũ lau mồ hôi cười nói, "Thật ra cậu cũng đang lo lắng đúng không?"
Du Vụ giả ngu, "Cái gì?"
Tô Trạch Vũ không vạch trần, lấy một điếu thuốc lá trong bao thuốc của Du Vụ ra đốt, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu phun ra một làn khói, nhìn trần nhà chậm rãi nói, "Tôi cũng có chút lo lắng…"
Hai người không nói gì nữa, ở cùng nhau hút thuốc, trong tiếng nhạc vang vọng lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.
Sau một buổi chiều, ăn xong cơm tối, họ cùng nhau đi bộ ở quảng trường thì Lê Tử Tịnh lắp bắp, gian nan sắp xếp lời nói mà mình và Trạm Tuyền bàn bạc lúc trưa nói ra, "A, thật ra đồng tính luyến ái cũng không sao, không phải là tội phạm, cũng không phạm pháp… Giống như bọn anh thích phụ nữ, các cậu chỉ thích đàn ông mà thôi… Bọn anh hiểu, tuyệt đối sẽ không kì thị các cậu… Dù các cậu thích đàn ông hay phụ nữ, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè…"
Trạm Tuyền dùng đôi mắt to tròn ngập nước giống như cún con liên tục ngật đầu, "Đúng thế, đúng thế, chúng tôi hiểu!"
Giọng điệu cẩn thận của họ khiến mũi Du Vụ hơi cay cay, vì che giấu cảm xúc của mình, cậu cố tình nửa đùa nửa thật nói, "Nếu tôi thích một trong hai người các cậu, các cậu cũng không quan tâm?"
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền lần thứ hai há hốc mồm, một lát sau mới mở miệng, "A… Tôi thích phụ nữ…"
"Anh cũng vậy…"
"Tiểu Vụ, thật ra tôi rất thích cậu, nhưng không phải là kiểu thích đó…"
Thấy hai người bị dọa đến mất hồn, nhưng không dám nói gì quá đáng, e sợ làm tổn thương mình, Du Vụ bịt miệng bật cười to ra, cười đến mức nước mắt chảy ra, trong lòng dạt dào ấm áp.
Tô Trạch Vũ cũng cười, vỗ đầu cậu một chút, "Được rồi, đừng đùa họ nữa."
Du Vụ nhún nhún vai, vẫn cười không sao kiềm chế được.
Trạm Tuyền lúc này mới ý thức được mình bị đùa giỡn, cơ thể căng thẳng dần dần bình tĩnh lại, thấy tâm trạng vui vẻ của Du Vụ, nhịn không được hỏi, "Tiểu Vụ, cậu và anh Trạch Vũ là một đôi sao?"
"Cậu nghĩ thế nào?" Du Vụ cười, hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Tô Trạch Vũ mập mờ, cậu ta choàng tay lên vai Du Vụ, làm tư thế thân mật, "Chúng tôi giống tình nhân không?"
"Có giống… nhưng cũng không giống…" Trạm Tuyền ngây thơ trả lời.
Lê Tử Tịnh hiển nhiên tinh mắt, "Chắc chắn không phải."
"Tại sao lại thấy được?" Tô Trạch Vũ nhíu mày hỏi.
"Không biết, dù sao cảm giác không phải…"
Tô Trạch Vũ mỉm cười nhìn về phía Khuất Hàn đang im lặng, "Hì, cậu nghĩ tôi và Du Vụ xứng đôi không?"
Ánh mắt Khuất Hàn rất nhanh lướt qua khuôn mặt thờ ơ của Du Vụ, giọng điệu nhàn nhạt nói, "Rất xứng."
Du Vụ cười cười, tay phải ôm lấy eo Tô Trạch Vũ kéo cậu ta vào trước ngực mình, sau đó thổi một hơi vào bên tai cậu ta, cười hì hì nói, "Tất cả mọi người đều nói chúng ta đẹp đôi, hay là chúng ta yêu nhau theo ý mọi người đi?"
Tô Trạch Vũ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Du Vụ vài giây, thấy trong đáy mắt Du Vụ có sự tổn thương và buồn bã chính cậu ta mới hiểu, trong lòng lại cảm thấy mất mát và buồn vô cớ, cậu ta ngả ngớn sờ má Du Vụ, sau đó liếc mắt quyến rũ Trạm Tuyền, tiếc nuối nói, "Hình như tôi thích Tiểu Tuyền hơn, aiz, đáng tiếc em ấy là thẳng…"
Giữa lúc vui đùa ầm ĩ, không ai phân biệt được ai dựa theo lời nói đùa mà nói thật, còn ai đang thật sự nói đùa.
Trong bầu không khí kì lạ này, thoáng cái đã đến thứ bảy.
Sau khi chọn được top 10, các thí sinh sẽ được đánh số báo danh. Số 1 là Khuất Hàn, số 2 là Trạm Tuyền, số 3 là Tô Trạch Vũ, số 4 là Vương Hiểu Căn, số 5 là Công Tôn Duệ, số 6 là Phương Bách Sam, số 7 là Trần Khoa, số 8 là Du Vụ, số 9 là em họ của Thường Dục – Thường Thước, số 10 là Hứa Hiểu Duyên – con trai của nhạc sĩ nổi tiếng Hứa Ba.
Để khởi động cho trận chung kết, đài truyền hình TBB đã tiến hành một loạt các hoạt động tuyên tuyền, để top mười người mạnh nhất tham gia các show truyền hình khác nhau, quay video âm nhạc với một loạt các ngôi sao nữ mới nổi tiếng, tương tác với người hâm mộ…
Tất cả mọi người đều vô cùng hi vọng vào trận đấu này, nhưng Khuất Hàn sau khi nhận được một cuộc điện thoại của Tiếu Mạc Lý thì vội vã trở về thành phố D.
Anh không tham gia trận thi đấu này.
Ở trong hậu trường chuẩn bị trận đấu thứ ba, tâm trạng của Lê Tử Tịnh và Du Vụ đều rất gay go.
Trạm Tuyền đưa cho Du Vụ và Lê Tử Tịnh một chai nước.
"Cám ơn." Lê Tử Tịnh ngửa cổ ừng ực uống nước.
Du Vụ cười nhàn nhạt với Trạm Tuyền một cái, tiếp nhận nước rồi đặt ở một bên, không nói gì, rũ mi mắt chỉnh lại quần áo của bản thân.
Trạm Tuyền sợ hãi nhìn Du Vụ, muốn nói gì đó. Tô Trạch Vũ lắc đầu với Trạm Tuyền, kéo cậu đến bên cạnh rồi nói, "Cậu ấy không trách em, nhưng mà rơi vào tình huống như vậy ai cũng sẽ để bụng chuyện thắng thua, em để cậu ấy yên lặng một lát đi."
Trạm Tuyền ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Trạch Vũ nhìn lại góc Khuất Hàn đang ngồi, mặc dù anh thoạt nhìn bình tĩnh không khác bình thường, vẫn lạnh lùng như cũ, giống như mình không liên quan đến những chuyện xảy ra xung quanh. Tuy nhiên vài lần ánh mắt của anh lơ đãng liếc nhìn về phía Du Vụ đã bán đứng tâm trạng thật sự của anh.
Hóa ra, không phải anh không căng thẳng, chỉ là anh che dấu quá tốt, mà Du Vụ bị sự ghen tị và phẫn nộ che mờ hai mắt, cậu không nhận ra được điều gì.
Tô Trạch Vũ khẽ thở dài một cái.
Kết quả của trận đấu loại, Du Vụ trong tình thế nguy hiểm mà vượt qua, Lê Tử Tịnh bị loại.
Du Vụ đứng ở bên cạnh Lê Tử Tịnh, nhìn anh rõ ràng rất đau lòng nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười nói lời cảm ơn với người hâm mộ của anh, trong lòng cậu vô cùng khó chịu.
Từ vòng sơ tuyển đến bây giờ, họ sóng vai nhau đi tới, trong lòng Du Vụ ngoại trừ Mạch Tử thì Lê Tử Tịnh đã trở thành người bạn quan trọng nhất. Bề ngoài của anh thoạt nhìn thô kệch nhưng trên thực tế anh là một người rất đơn thuần. Những ngày này, Du Vụ trêu đùa anh không ít, bắt nạt anh, anh luôn luôn vui vẻ hớn hở tiếp nhận, chưa từng một câu oán giận. Cho dù Du Vụ gặp phải vấn đề gì, anh luôn bên xuất hiện đầu tiên giúp cậu giải quyết, cho dù không giải quyết được anh sẽ cùng cậu than thở, không để cậu phải một mình chống chọi.
Ngoại trừ Mạch Tử, chưa từng có ai đối tốt với Du Vụ như vậy, tốt đến mức Du Vụ thường xuyên nghĩ ‘nếu như anh là anh trai ruột của cậu thì quá tốt.’. Thực ra cho dù Lê Tử Tịnh bị loại, rời khỏi sâu khấu mọi người vẫn là bạn bè, muốn gặp mặt thì chỉ cần có tâm, nhất định còn có thể gặp lại. Du Vụ hiểu rất rõ điều này, nhưng nhớ đến lúc mới quen hai người nói phải cùng nhau giành chức vô địch, cậu không thể không cảm thấy buồn.
"Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi, cho dù rời khỏi sân khấu này, tôi cũng sẽ tiếp tục hát…" Lê Tử Tịnh không phải là người hay nói những lời kịch giả vờ, nói xong câu này, anh cúi đầu thật sâu rồi rời khỏi sân khấu.
Sau trận đấu, bọn Du Vụ không ai có tâm trạng đi ăn bữa khuya để chúc mừng những người được lọt vào vòng sau. Lê Tử Tịnh đã khôi phục từ sự mất mát lại an ủi họ, "Trời ơi, không có vấn đề gì đâu, có thể lọt vào top 15 người mạnh nhất toàn quốc anh cũng hài lòng lắm rồi~"
Thấy anh nghĩ được như thế, mọi người thoáng cái cũng yên tâm.
Trở lại căn hộ, Du Vụ lặng lẽ đi tắm.
Khuất Hàn ngồi ở trên giường, chờ cậu lau tóc đi ra khẽ gọi tên cậu một tiếng, "Du Vụ…"
Du Vụ ngẩng đầu, bình thản nhìn anh, "Sao vậy?"
Khuất Hàn bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu đâm vào, dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Lúc cậu và Tiểu Tuyền thi đối kháng…"
Du Vụ, Tiểu Tuyền…
Du Vụ cười nhạt, ngắt lời anh, "Không cần giải thích, tôi hiểu."
Ánh mắt Khuất Hàn trầm xuống, bình thường anh căn bản sẽ không nói nhiều như vậy nhưng nhìn bộ dạng này của Du Vụ, anh không nhịn được, dùng tốc độ nhanh mà nói, "Không phải giống như cậu nghĩ, tôi chọn Tiểu Tuyền đơn giản chỉ bởi vì tôi cảm thấy đêm nay biểu hiện của cậu ấy thật sự tốt hơn cậu, không có quan hệ đến tình cảm cá nhân."
Tình cảm cá nhân…
"A, phải không?" Du Vụ không phản đối, sau đó nhún nhún vai tỏ vẻ không hề gì, "Nhanh đi tắm đi, không còn sớm nữa."
Mấy ngày tiếp theo, Du Vụ vẫn tỏ thái độ này với Khuất Hàn, lạnh lùng nhàn nhạt, khách sáo xa cách. Từ sáng sớm cậu đã ra ngoài, tìm Lê Tử Tịnh hoặc Mạch Tử cùng nhau đi ăn uống, hoặc là lại tập nhảy trong phòng tập, chưa đến mười giờ tối thì chưa về phòng, sau khi trở về cậu tắm giặt xong liền đi ngủ. Ngoại trừ khi ăn uống thì chạm mặt nhau, thời gian còn lại hai người gần như không hề xuất hiện cùng nhau, một ngày cũng hiếm có được nửa câu đối thoại.
Sau khi Lê Tử Tịnh bị loại, rời khỏi căn hộ anh không ngay lập tức trở lại thành phố K, thứ nhất là muốn xem các anh em thi đấu trận chung kết, thứ hai là anh muốn ở gần Mạch Tử để gia tăng cảm tình. Cậu Jason người Mỹ kia đã quay về, trở thành sinh viên trao đổi ở đại học Y mà thành bạn học của Mạch Tử, Lê Tử Tịnh lo sợ nếu anh trở về ngay sẽ tạo điều kiện cho Jason được nước lấn tới.
Đại học Y và căn hộ cách nhau không xa, anh đơn giản thuê một căn phòng phụ cận đại học Y, làm huấn luyện viên thể hình bán thời gian, dự định vừa cổ vũ cho bọn Du Vụ vừa vì tình yêu mà chiến đấu.
Sau khi Lê Tử Tịnh rời khỏi căn hộ, quan hệ của Du Vụ và Tô Trạch Vũ ngày càng gắn kết.
Bởi vì đều là đồng tính, hơn nữa Tô Trạch Vũ là người vừa thông minh vừa hiền lành, Du Vụ chưa bao giờ phải quanh co lòng vòng với cậu ta. Ngoài ra, Tô Trạch Vũ rất giỏi đọc hiểu ánh mắt người khác, biết phải ăn nói ra sao để Du Vụ hài lòng.
Bình thường lúc rảnh rỗi hai người hay đi quán bar, uống rượu, ngắm những anh chàng đẹp trai. Tâm trạng rối rắm của Du Vụ do Khuất Hàn gây ra dường như đã chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày cậu đều vui tươi hớn hở cười nói không ngừng, ngay cả Mạch Tử cũng bị cậu lừa gạt, nghĩ rằng cậu đã thông suốt không còn vướng mắc.
Chỉ có buổi tối nằm ngủ ở phòng 408, Du Vụ mới chịu thừa nhận, cậu không vui, rất không vui.
Cậu luôn nhớ đến hình ảnh Khuất Hàn xoay người đưa cây hoa hồng cho Trạm Tuyền.
Cậu tin Khuất Hàn không nói dối, ngày thi đấu hôm đó, biểu hiện của cậu không bằng Trạm Tuyền nên anh mới bầu phiếu cho Trạm Tuyền. Tuy nhiên, cậu không quên được cảm giác của mình lúc đó, trái tim giống như bị cướp đi, lồng ngực trống rỗng, không có gì có thể lấp vào.
Mấy ngày nay, Du Vụ không phải cố ý giận dỗi với Khuất Hàn mà cậu đang cảm thấy sợ hãi.
Khuất Hàn chỉ là đưa phiếu bầu cho Trạm Tuyền mà thôi, cậu đã đau đớn đến thế, nếu anh thích người khác, cậu làm sao chịu đựng được đây?
Cậu không dám tưởng tượng.
Cậu sợ cảm giác tuyệt vọng đầy đau khổ này, cậu sợ bản thân cuối cùng sẽ bị Khuất Hàn làm tổn thương mạnh mẽ.
Đến gần anh, quyến rũ anh, chinh phục anh, khiến anh quen với cậu, yêu cậu… Những dũng khí và quyết tâm ban đầu của Du Vụ đã bị đêm đó tiêu diệt sạch. Cậu nhanh chóng trốn vào sau lớp mặt nạ ngụy trang của bản thân, xa lánh Khuất Hàn, cố gắng ngăn cản bản thân lún vào càng sâu.
Thái độ của Du Vụ thay đổi quá mức rõ ràng, Khuất Hàn tự nhiên đã sớm nhận ra.
Tâm trạng của anh có chút kì lạ, rõ ràng mong muốn giữ khoảng cách với Du Vụ, nhưng khi Du Vụ thật sự xa lánh anh, tại trong lòng anh không hề thoải mái, ngược lại anh lại cảm thấy rất khó chịu?
Anh cố gắng xoa dịu bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã có chút không dễ chịu mà chủ động gọi Du Vụ cùng nhau chơi bóng, hoặc hỏi cậu có muốn đi ăn khuya không.
Du Vụ không chút nào cảm kích, lịch sự từ chối, sau đó vẫn đi sớm về muộn như cũ, lảng tránh gặp mặt Khuất Hàn, ngay cả liếc mắt nhìn anh hay nói với anh một câu cũng vô cùng tiết kiệm. Thật ra, nhiều lần Khuất Hàn chủ động nói chuyện với cậu, cậu đều phải nhịn xuống, muốn dùng giọng điệu bình thường mà trò chuyện với anh, nhưng nghĩ đến tình cảnh của đêm thi ngày đó cậu lại buộc bản thân phải kiên cường cứng rắn lên.
Cậu nghĩ, chỉ có thể nghiêm khắc với bản thân, kiềm chế chính mình, rời xa Khuất Hàn, như thế mới có thể chậm rãi từ bỏ hi vọng. Ngoại trừ Mạch Tử thì không ai thương tiếc cậu, cũng không ai có thể bảo vệ cậu, so với bị thương trong tương lai, rơi vào cảnh tượng thê thảm, không bằng nhân lúc còn sớm mà rút ra.
Đây được gọi là nhát gan hay dũng cảm?
Du Vụ không biết, cậu chỉ theo bản năng mà bảo vệ chính mình.
May mắn là vì thi đấu, mỗi ngày đều phải luyện hát tập nhảy, mệt mỏi kinh khủng, Du Vụ không có nhiều thời gian và năng lượng để chìm đắm vào nỗi buồn thất tình nhỏ bé.
Mà Khuất Hàn sau vài lần cố gắng hòa giải thì ý thức được Du Vụ quyết tâm phân rõ ranh giới với anh, nên cũng không ép buộc cậu khôi phục lại mối quan hệ bình tĩnh giữa bạn bè bình thường nữa.
Họ đột nhiên trở nên khách sáo lịch sự, nhất là Du Vụ, những lời luôn treo đầu môi khi thỉnh thoảng nói chuyện với Khuất Hàn là "làm phiền cậu rồi", "cám ơn", "Tôi xin lỗi". Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh nghe thấy đều cảm thấy nổi gai ốc.
Họ đang bị làm sao vậy?!
Mạch Tử biết nội tình, bởi lẽ thương Du Vụ lần đầu tiên thích một người cuối cùng lại rơi vào trạng thái vô cùng đau khổ, cô không khỏi oán giận Khuất Hàn không hiểu tình cảm gì cả. Du Vụ và Khuất Hàn không là gì của nhau, cô không có lập trường để mắng anh. Vì muốn hả giận, ôm tâm trạng châm chọc anh, cô cũng cố ý đối xử khách sáo với Khuất Hàn.
Tô Trạch Vũ cũng giống như Mạch Tử hiểu rõ tình hình, vô cùng thắm thiết với Vu Vụ, trình độ thân thiết của hai người rất nhanh đã vượt xa Du Vụ và Lê Tử Tịnh trước đó. Cuối tuần, Lê Tử Tịnh tìm mấy người họ cùng nhau ăn cơm thì anh nửa thật nửa giả chua chát nói, "Hai người các cậu thân mật quá nhỉ."
Tô Trạch Vũ cười ha ha, kéo cổ Du Vụ đến gần rồi hôn vào gò má cậu một chút, "Ước ao sao? Ghen tị sao?"
Lê Tử Tịnh chết lặng người, ngón tay run run chỉ vào Tô Trạch Vũ, "Cậu cậu cậu…"
Du Vụ cố kìm nén không nhìn phản ứng của Khuất Hàn, vỗ một cái vào trán Tô Trạch Vũ, hung ác nói, "Dám sàm sỡ anh đây, cậu không muốn sống nữa phải không?! Anh đây chém chết cậu!"
Tô Trạch Vũ nhanh nhẹn lắc mình né tránh đòn của Du Vụ, ôm lấy Trạm Tuyền đang xem kịch cười hì hì ở bên cạnh, "Tiểu Tuyền cũng hôn một cái…"
Khuất Hàn nghiêm mặt giật cánh tay ôm lấy vai và bên hông Trạm Tuyền của Tô Trạch Vũ lại, lạnh lùng nói, "Đây không phải là nước Pháp."
"Thì sao?" Vui cười trên mặt Tô Trạch Vũ nhạt xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, "Tôi biết người Trung Quốc truyền thống bảo thủ, nhưng cũng không bắt chúng tôi phải kiêng khem như sư sãi trên chùa? Có một số người thích ngụy trang bản thân, tôi không thích, tôi vui vẻ muốn hôn ai thì hôn, đó là tự do của tôi… Hơn nữa, Tiểu Tuyền chưa lên tiếng, cậu không nên có ý kiến thì hơn?"
Bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Tô Trạch Vũ luôn luôn cười tủm tỉm, Trạm Tuyền chưa từng thấy cậu ta tức giận như thế, ngón tay xoắn xuýt không biết nên làm gì bây giờ.
Lê Tử Tịnh gãi đầu nói, "Aiz, A Hàn, Trạch Vũ và Tiểu Tuyền đùa giỡn nhau thôi, cậu đừng nóng giận… Còn có Trạch Vũ, cậu cũng đừng nóng giận, A Hàn không phải muốn nhắm vào cậu, cậu ấy hẳn là lo lắng người khác nhìn thấy sẽ hiểu nhầm, bây giờ các cậu đang trong trận thi đấu quan trọng nhất, nếu như bị người ta đồn là đồng tính luyến ái thì sẽ không tốt…"
Tô Trạch Vũ cười cười, cắt ngang lời anh, "Tôi chính là đồng tính luyến ái."
"A?!" Lê Tử Tịnh trợn tròn mắt.
Trạm Tuyền cũng ngây dại.
Khuất Hàn lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Tô Trạch Vũ lại nhìn Du Vụ giống như chưa nghe thấy gì đang cúi đầu tập trung ăn uống, trong lòng anh không hiểu sao có chút hỗn loạn.
Khoảng một phút đồng hồ trôi qua, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền mấp máy môi, không biết nói gì cho phải, đầu hai người đầy mồ hôi, không hẹn mà cùng nhìn Du Vụ, mong cậu có thể nó gì đó để phá vỡ tình huống bế tắc.
Không ngờ Du Vụ ngẩng đầu nhàn nhạt nói một câu, "Tôi cũng là đồng tính luyến ái."
Sau đó cậu bình thản buông đũa, "Xin lỗi, tôi phải về ngủ trưa, tôi đi trước, các cậu ăn sau."
Du Vụ và Tô Trạch Vũ không thèm để ý chuyện mình nói tạo thành chấn động gì với Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh và Khuất Hàn, bình tĩnh luyện hát tập nhảy, vẫn vui vẻ đùa giỡn như thường.
Chỉ là lúc nghỉ ngơi, số lần Du Vụ hút thuốc rõ ràng nhiều hơn hai ngày trước.
Tô Trạch Vũ lau mồ hôi cười nói, "Thật ra cậu cũng đang lo lắng đúng không?"
Du Vụ giả ngu, "Cái gì?"
Tô Trạch Vũ không vạch trần, lấy một điếu thuốc lá trong bao thuốc của Du Vụ ra đốt, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu phun ra một làn khói, nhìn trần nhà chậm rãi nói, "Tôi cũng có chút lo lắng…"
Hai người không nói gì nữa, ở cùng nhau hút thuốc, trong tiếng nhạc vang vọng lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.
Sau một buổi chiều, ăn xong cơm tối, họ cùng nhau đi bộ ở quảng trường thì Lê Tử Tịnh lắp bắp, gian nan sắp xếp lời nói mà mình và Trạm Tuyền bàn bạc lúc trưa nói ra, "A, thật ra đồng tính luyến ái cũng không sao, không phải là tội phạm, cũng không phạm pháp… Giống như bọn anh thích phụ nữ, các cậu chỉ thích đàn ông mà thôi… Bọn anh hiểu, tuyệt đối sẽ không kì thị các cậu… Dù các cậu thích đàn ông hay phụ nữ, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè…"
Trạm Tuyền dùng đôi mắt to tròn ngập nước giống như cún con liên tục ngật đầu, "Đúng thế, đúng thế, chúng tôi hiểu!"
Giọng điệu cẩn thận của họ khiến mũi Du Vụ hơi cay cay, vì che giấu cảm xúc của mình, cậu cố tình nửa đùa nửa thật nói, "Nếu tôi thích một trong hai người các cậu, các cậu cũng không quan tâm?"
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền lần thứ hai há hốc mồm, một lát sau mới mở miệng, "A… Tôi thích phụ nữ…"
"Anh cũng vậy…"
"Tiểu Vụ, thật ra tôi rất thích cậu, nhưng không phải là kiểu thích đó…"
Thấy hai người bị dọa đến mất hồn, nhưng không dám nói gì quá đáng, e sợ làm tổn thương mình, Du Vụ bịt miệng bật cười to ra, cười đến mức nước mắt chảy ra, trong lòng dạt dào ấm áp.
Tô Trạch Vũ cũng cười, vỗ đầu cậu một chút, "Được rồi, đừng đùa họ nữa."
Du Vụ nhún nhún vai, vẫn cười không sao kiềm chế được.
Trạm Tuyền lúc này mới ý thức được mình bị đùa giỡn, cơ thể căng thẳng dần dần bình tĩnh lại, thấy tâm trạng vui vẻ của Du Vụ, nhịn không được hỏi, "Tiểu Vụ, cậu và anh Trạch Vũ là một đôi sao?"
"Cậu nghĩ thế nào?" Du Vụ cười, hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Tô Trạch Vũ mập mờ, cậu ta choàng tay lên vai Du Vụ, làm tư thế thân mật, "Chúng tôi giống tình nhân không?"
"Có giống… nhưng cũng không giống…" Trạm Tuyền ngây thơ trả lời.
Lê Tử Tịnh hiển nhiên tinh mắt, "Chắc chắn không phải."
"Tại sao lại thấy được?" Tô Trạch Vũ nhíu mày hỏi.
"Không biết, dù sao cảm giác không phải…"
Tô Trạch Vũ mỉm cười nhìn về phía Khuất Hàn đang im lặng, "Hì, cậu nghĩ tôi và Du Vụ xứng đôi không?"
Ánh mắt Khuất Hàn rất nhanh lướt qua khuôn mặt thờ ơ của Du Vụ, giọng điệu nhàn nhạt nói, "Rất xứng."
Du Vụ cười cười, tay phải ôm lấy eo Tô Trạch Vũ kéo cậu ta vào trước ngực mình, sau đó thổi một hơi vào bên tai cậu ta, cười hì hì nói, "Tất cả mọi người đều nói chúng ta đẹp đôi, hay là chúng ta yêu nhau theo ý mọi người đi?"
Tô Trạch Vũ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Du Vụ vài giây, thấy trong đáy mắt Du Vụ có sự tổn thương và buồn bã chính cậu ta mới hiểu, trong lòng lại cảm thấy mất mát và buồn vô cớ, cậu ta ngả ngớn sờ má Du Vụ, sau đó liếc mắt quyến rũ Trạm Tuyền, tiếc nuối nói, "Hình như tôi thích Tiểu Tuyền hơn, aiz, đáng tiếc em ấy là thẳng…"
Giữa lúc vui đùa ầm ĩ, không ai phân biệt được ai dựa theo lời nói đùa mà nói thật, còn ai đang thật sự nói đùa.
Trong bầu không khí kì lạ này, thoáng cái đã đến thứ bảy.
Sau khi chọn được top 10, các thí sinh sẽ được đánh số báo danh. Số 1 là Khuất Hàn, số 2 là Trạm Tuyền, số 3 là Tô Trạch Vũ, số 4 là Vương Hiểu Căn, số 5 là Công Tôn Duệ, số 6 là Phương Bách Sam, số 7 là Trần Khoa, số 8 là Du Vụ, số 9 là em họ của Thường Dục – Thường Thước, số 10 là Hứa Hiểu Duyên – con trai của nhạc sĩ nổi tiếng Hứa Ba.
Để khởi động cho trận chung kết, đài truyền hình TBB đã tiến hành một loạt các hoạt động tuyên tuyền, để top mười người mạnh nhất tham gia các show truyền hình khác nhau, quay video âm nhạc với một loạt các ngôi sao nữ mới nổi tiếng, tương tác với người hâm mộ…
Tất cả mọi người đều vô cùng hi vọng vào trận đấu này, nhưng Khuất Hàn sau khi nhận được một cuộc điện thoại của Tiếu Mạc Lý thì vội vã trở về thành phố D.
Anh không tham gia trận thi đấu này.
Tác giả :
Tiểu Mật