[Bác Chiến] Tôi Thèm Quản Cậu
Chương 32 Chương 32
- Thế anh có muốn giống thằng nhóc đó không ?
Ánh mắt linh xảo, ra ma của Nhất Bác dừng ngay trên con người đắc ý kia khiến hắn có chút rùng mình.
Hắn chép cái miệng rồi lại đảo mắt ngu ngơ, hắn chu môi huýt sáo vài tiếng trông rất khó nghe rồi đưa tay đặt lên vai cậu, gương mặt chính là người huynh đệ tốt.
- Đệ đệ tốt, để huynh nói cho nghe, đệ chính là đang yêu đó.
Nhất Bác vội né tránh đụng chạm cơ thể của vị huynh đài xảo trá này, cậu nhướng mày nghĩ ngợi, cậu chính là đang vậy sao ?
- Tiêu Chiến !
- Ai đó ?
Tiêu Chiến lại lần nữa phải đang ở trong căn phòng tối đó, hiện tại tâm trí anh đang rất rối bời, ánh mắt dáo diết tìm ai đó.
- Bạo Hoàng đây.
- Lại là anh, có chuyện gì anh muốn cướp thân thể tôi nữa sao ?
Nghe đến cái tên mà mình ám ảnh Tiêu Chiến gắt giọng quát, bàn tay thì chỉ vào bản thân anh.
- Lão Ân tôi đã xử lý giúp cậu, từ giờ cậu không cần phải nghĩ ngợi nhiều nhưng nên nhớ không được quá vô tư, yếu đuối mà phải mạnh mẽ kiên cường bởi vốn dĩ cuộc đời cậu đã không cho cậu được như thế.
- Cái gì ? Ông ta....
- Nhớ lời tôi dặn đừng nói nhiều, tôi mong cậu sẽ cho tôi ít ra càng ít càng tốt.
Tiêu Chiến ánh mắt sợ sệt rồi chuyển qua âm trầm.
Bạo Hoàng đang dạy anh sao ? Mà không phải nhân cách thì sẽ thích chiếm chủ thể sao ?
- Đừng nghĩ vậy chứ, tôi dù không chiếm cậu nhưng tôi sẽ mãi sống trong cậu không...bao...giờ...rời và tôi cũng có thể gϊếŧ cậu bất...cứ...khi...nào
Bạo Hoàng vừa dứt câu thì Tiêu Chiến cũng bừng tỉnh dậy.
Thứ đập vào mắt anh chính là cái trần nhà quen thuộc ơi căn phòng anh, ánh sáng của bóng đèn liền chiếu thẳng vào mắt khiến anh lập tức cau mày đưa tay mà che đi đôi mắt vốn đã mệt mỏi.
Gương mặt tiều tụy đã thấm đẫm mồ hôi, Tiêu Chiến mệt mỏi để tay xuống rồi chằm chằm nhìn trần nhà đôi mắt trở nên vô hồn.
Bên ngoài truyền vào tiếng mở cửa, ông Tiêu từ bên ngoài bước vào trên tay ông còn bưng tô cháo nóng hổi còn nghi ngút khói trắng dần tan vào không khí tạo nên sự ấm ấp cho căn phòng.
Khi thấy người trên giường đã mở mắt cứ chưng chưng mà nhìn lên trần nhà, ông vui mừng đặt tô cháo lên bàn rồi tiến đến nơi chiếc giường mà anh đang nằm.
- Tiêu Chiến, con tỉnh rồi sao ? Vậy ngồi dậy ăn chút cháo đi rồi ta lấy thuốc cho.
- Ba, con chính là một con quái vật đúng không ?
- Haha Tiêu Chiến con nói gì vậy ? Có ai tự nhận mình là quái vật đâu.
Ông Tiêu bật cười, cứ ngỡ là anh nói đùa nhưng đôi mắt của anh không nói lên điều đó.
So với đôi mắt luôn chứa tia ấm ấp, dễ gần như trước kia thì đôi mắt này rất lạnh lẽo, vô hồn dường như không có chút phản ứng.
Ông Tiêu run rẩy nắm lấy bàn tay của Tiêu Chiến, anh đang làm sao vậy ?
- Trả lời con đi !
Tiêu Chiến lạnh lùng lên tiếng, anh di chuyển ánh mắt vô hồn sang ông Tiêu.
Tiêu Chiến khó khăn mà chống tay để nâng cơ thể lên mà dựa vào thành giường.
- Tiêu Chiến tại sao con lại nói như vậy ?
- Vậy ba nói con nghe Bạo Hoàng là ai ?
Ông Tiêu liền cứng họng, ông chỉ đứng đực đó mà đưa con mắt bối rối mà nhìn anh.
- Một thân xác hai con người thì khác gì quái vật không ? Nếu con không tự biết thì liệu ba có nói cho con không ? Con mệt rồi ba đi ra ngoài đi, con xin lỗi.
Tiêu Chiến không để ông có cơ hội trả lời liền nằm xuống quay lưng phía ông, ông Tiêu không nói gì chỉ lẳng lặng mà đi ra ngoài.
Tiêu Chiến vẫn vô hồn mở mắt, anh khó khăn ngồi dậy, rút chiếc kim truyền nước ở cánh tay vứt sang một bên khiến nơi cánh tay rỉ chút máu đỏ nhưng anh mặc kệ mà ngồi đó.
Tiêu Chiến liếc nhìn chiếc áo nơi đầu giường ánh mắt bỗng có sự dao động.
" Thưa Tiêu tổng có chuyện gì sao ạ ? "
" Hẹn gặp thằng nhóc Vương tổng kia, tôi cần gặp cậu ta "
Nhất Bác từ bar VuBan liền trở về nhà
thay âu phục và một mạch đến công ty, hôm nay cậu hiện tại đang rất mất tập trung vào mọi việc nên cậu sẽ quyết định dành cả ngày để vùi đầu vào công việc.
Nhất Bác chăm chú nhìn tài liệu rồi lại nhìn màn hình vi tính, những ngón tay linh hoạt mà xoay chiếc bút máy.
Bên ngoài truyền tiếng gõ cửa rồi tiếp đến là tiếng mở cửa, Trác Thành một thân âu phục bước vào nghiêm nghị đứng trước bàn Nhất Bác .
- Có gì nói mau đừng tốn thời gian.
- Vương Tổng, Tiêu tổng đã hẹn một cuộc gặp mặt với cậu.
- Tiêu tổng ?
Nhất Bác dừng động tác, cậu khẽ liếc nhìn lên Trác Thành rồi tiếp tục cắm mặt vào đống tài liệu có chút ngổn ngang trên bàn.
- Kêu ông ta đưa thời gian giờ anh đi ra, ngoại trừ tôi kêu không ai được bước vào đây.
Trác Thành cúi đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài, tiếng cửa vang lên thì Nhất Bác liền buông chiếc bút trên tay mặc nó lăn lóc trên bàn.
Cậu dùng chân đạp mạnh nền, lấy sức mà đẩy chiếc ghế ra cạnh cửa số sát đất.
Nhất Bác quay ghế sang phía cửa sổ, ánh mắt thâm tình nhìn toà nhà cao cao đằng xa kia trong lòng không khỏi nghỉ ngợi.
- Lão ta muốn gì ở Thiên Vương ?
Kể từ hôm đó, Tiêu Chiến không bao giờ bước ra khỏi phòng hoặc để ai bước vào phòng, đến thức ăn dì Lý đặt ngoài cửa anh cũng không thèm động vào một miếng nào cả.
Anh không ngồi trên giường ôm gối thì cũng đứng trước cửa sổ nhìn xuống sân vườn nơi đám thỏ trắng đang tung tăng trên nền cỏ xanh thẳm.
Không một tiếng nói, không một tiếng cười và không một cảm xúc chỉ như một cái xác vô hồn bị chi phối vậy.
- Ông chủ, Tiêu thiếu đã không ăn gì suốt hai ngày rồi.
Tôi sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì mất.
Dì Lý từ trên lầu bước xuống, trên tay bà còn bưng mâm thức ăn đã nguội lạnh nhưng không hề mất một miếng nào.
Ông Tiêu trên phòng khách mà thở dài, ánh mắt già càng trở nên lo sầu, đượm buồn, tách trà thơm trên bàn cũng trở nên nguội dần nhưng ông không hề màng đến.
Ông Tiêu chỉ ngồi đó đưa ánh mắt lên phía cầu thang chỉ mong mỏi thấy một thân ảnh đứng đó, trên người còn mặc bộ đồ ngủ đang nở một nụ cười thật tươi và nói.
- Ba, con đói rồi ăn cơm thôi.
Nhưng dường như nó chỉ là ảo mộng khi Tiêu Chiến con ông đang cắm rễ trong phòng, không ăn không uống thế kia.
- Bà cứ mang đồ ăn lên cho nó, tôi sẽ có cách làm nó trở về bình thường.
- Nhưng ông định làm bằng cách nào ? Theo tôi thấy Tiêu thiếu đã thật sự bị khủng hoảng rất nghiêm trọng đấy.
- Ta định sẽ đưa một người về, một người có khả năng làm nó rung động..