Baba 17 Tuổi

Chương 97: Chương cuối cùng





Đệ cửu thập thất chương: Chương cuối cùng




Ba năm, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm, đảo mắt liền trôi qua. Khi Chu Nguyên lấy được bằng thạc sĩ trở về nước, ước hẹn ba năm kia cũng đã vượt quá một năm rồi.


Tô Mộc Nhiễm không hỏi Chu Nguyên vẫn một lòng như trước hay không, Chu Nguyên cũng không nói chúng ta sẽ mãi ở bên nhau các loại. Cứ như thế tự nhiên ở bên nhau, giống như xưa.


Trước lúc về nước, Chu Nguyên đã tìm được một công việc, vì nuôi sống bản thân và giữ chén cơm vân vân ở môi trường mới nàng vẫn rất cố gắng, vội vàng bận rộn loáng cái đã hơn nửa năm. . .


Kỳ thực một năm trước khi về nước, Chu Nguyên và Dung Thanh có một trận cãi vả. Dung Thanh hy vọng Chu Nguyên học xong tiến sĩ mới đi làm, như vậy ra trường rồi có thể trực tiếp làm trợ lý giáo sư ở đại học, công việc dễ dàng lương cũng từ từ tăng cao. Nhưng Chu Nguyên không thích, cứ thế cầm giấy chứng nhận học vị trở về nước. Vì thế bị Dung Thanh giận tròn nửa năm không để ý đến Chu Nguyên.


Bạn xem, người lớn lúc nào cũng vậy, trước đó nói, được không can thiệp chuyện của con, nhưng một khi gặp chuyện gì lớn vẫn nhịn không được khua tay múa chân, đây là tình yêu của các trưởng bối a. . .


Chu Nguyên cũng hiểu được mình làm mẹ giận, sau khi về nước đi làm nhận được tiền lương tháng đầu tiên liền vội vàng mua đồ dỗ dành hai người già ở nhà. Mua áo sơ mi cho cha, lại đem một nửa tiền lương cho mẹ, lúc này mới làm Dung Thanh thoải mái lên không ít.


Về phần thẻ lương, Chu Nguyên có quyết định của mình, đương nhiên sẽ không thành thành thật thật nộp hết cho mẹ. Con người mà, vẫn phải giữ một ít vốn riêng tư mới được.


Từ trường ra ngoài kiếm tiền, mỗi ngày trôi qua quả thật không dễ dàng, bận rộn bận rộn, đã đến sinh nhật 24 tuổi của Chu Nguyên. Sáng sớm hôm đó nàng nhận được điện thoại của Tô Mộc Nhiễm, nàng ngớ người hồi lâu, mới vỗ đầu hiểu ra, à, hôm nay là sinh nhật của mình.


Tô Mộc Nhiễm nói với nàng, tối hôm nay ra ngoài ăn cơm, đương nhiên Chu Nguyên đồng ý. Nhưng sau đó, vấn đề đến rồi. Bởi vì nửa tiếng sau, Chu Hoàn cũng gọi điện đến, nói tối nay về nhà sớm một chút, baba làm đồ ăn chờ con về. Vì vậy, lấy trưởng bối làm trọng đương nhiên Tô Mộc Nhiễm để Chu Nguyên về nhà, cuộc hẹn này, cũng không còn.


Chu Nguyên rất tiếc, trong lúc xem hết một phần tài liệu, trong lòng khẽ động, liền gửi tin nhắn cho Tô Mộc Nhiễm, bảo nàng tối nay đưa Lạc Lạc đến ăn cơm. Nàng không thể đi, Tô Mộc Nhiễm cũng có thể đến mà. Huống chi, Tô Mộc Nhiễm về nhà nàng chúc mừng sinh nhật cho nàng là hợp tình hợp lý, dù sao, Tô lão sư cũng là bạn gái của nàng.


Tô Mộc Nhiễm cũng không từ chối, đồng ý tối nay qua. Vì vậy không tới 6 giờ rưỡi nàng đã đưa Lạc Lạc đến thăm.


Trước đó Chu Nguyên có báo cho cha mẹ biết, Dung Thanh cũng vui vẻ, quen nhau 7 năm nàng và Tô Mộc Nhiễm càng ngày càng hợp nhau.


Tô Mộc Nhiễm đến nàng liền lôi kéo đến nói chuyện, hai người đều vừa mới có trẻ nhỏ lên lớp 4, mấy đứa nhỏ đều có chuyện của mình, vừa về nhà thì trốn trong phòng không thấy bóng dáng đâu. Chu Nguyên đeo tạp dề ở trong bếp làm cơm với Chu Hoàn, thỉnh thoảng ló đầu ra liếc nhìn Tô Mộc Nhiễm, ánh mắt nhu hòa như một hồ xuân thủy.


Tay nghề của Chu Hoàn càng ngày càng tốt, qua 60 tuổi tay chân lại càng lưu loát hơn nhiều, nhìn con gái liên tục ló đầu ra phòng khách, trầm ổn hỏi một câu, "Năm nay có về nhà Mộc Nhiễm ăn tết không?"


Chu Nguyên lắc đầu, nhìn củ khoai tây trong tay, nói, "Có lẽ vẫn chưa được."


Chu Hoàn thở dài một hơi, nói, "Vậy con cố gắng thêm đi." Ở bên nhau 4 năm rồi, còn chưa về gặp phụ huynh, con nhỏ này chậm tay chậm chân quá. . .


Cha mẹ Chu gia biết được chuyện này từ tết nguyên đán năm nay, nguyên nhân là vì Dung Thanh chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn Chu Nguyên học xong rồi tính tiếp, Chu Nguyên không chịu, chỉ bảo mình muốn đi làm, nói thế nào Dung Thanh cũng không vì lý do này mà buông tha quan điểm của mình.


Chu Nguyên suy nghĩ một chút, thuận thế comeout, lúc đó cha mẹ Chu gia cũng ngây người ra một lúc, hai vị đều là người hiểu biết sâu rộng thật ra không bị dọa đến, chỉ hỏi lại một câu, bạn gái là ai?


Chu Nguyên rất thành thật, nàng nói, Tô Mộc Nhiễm.


Một câu này thiếu chút nữa làm Dung Thanh tức chết, tay con nhỏ này quá dài rồi, duỗi một cái là chạm tới đồng nghiệp của nàng. Dung Thanh nghe xong hết bình tĩnh nổi. . . Chu Nguyên nói, là con quấn quít lấy Tô Mộc Nhiễm, cô ấy không chịu được nên mới đồng ý.
*Vốn là làm bạn, Dung mama có thể được trẻ ra vài tuổi ngang với Tô lão sư, đùng 1 cái bạn biến thành con dâu, mình lên chức má. . . giận là giận chuyện này <(")


Một lời nói ra, Dung Thanh quả thật. . .


Ban đầu họ nghĩ là, thôi đi thôi đi xem thế nào đã, đối với tình cảm của hai người bọn họ không đồng ý cũng không phản đối, nhưng mà một câu nói của Chu Nguyên làm bọn họ từ xem thế nào trở thành chấp nhận.


Bởi vì Chu Nguyên nói, "Cô ấy ở trong nước, một mình chờ con 4 năm."


4 năm, 4 năm có bao nhiêu dài? Giả sử sống đến 80 tuổi, 4 năm là 1/20 sinh mệnh. Dung Thanh nghĩ đến những năm này người khác se dây tơ hồng cho Tô Mộc Nhiễm nàng luôn luôn dịu dàng từ chối, trái tim một chốc liền mềm nhũn. . .


Thôi thôi, con cháu tự có con cháu phúc. . .


Lần này, xem như là Chu Nguyên comeout thành công, chỉ bất quá cha mẹ Chu gia nói với Chu Nguyên chuyện này trước tiên đừng cho Tô Mộc Nhiễm biết, chờ khi nào đó hai người gặp mặt phụ huynh hai bên rồi mới để nàng biết. Chu Nguyên cũng giữ tư tâm, càng không muốn vì chuyện này mà mang đến áp lực cho Tô Mộc Nhiễm, vì vậy nàng vẫn không có nói ra.


Nàng quá hiểu Tô Mộc Nhiễm, nếu biết nàng đã nói cho cha mẹ biết quan hệ của hai người, nhất định Tô Mộc Nhiễm sẽ vì vậy mà thấy áy náy, áy náy vì, không cách nào cho nàng một danh phận chính thức. . . giống như nàng lúc trước đưa Tô Mộc Nhiễm đi gặp anh trai, chỉ có thể đi gặp anh trai mà không thể nói cho cha mẹ biết đây là người nàng yêu.


Bữa cơm ăn không tính là nhanh, sau khi ăn xong mọi người ra ngoài tản bộ một chút rồi đưa tụi nhỏ về nhà ngủ. Học sinh tiểu học cũng mệt mỏi, Chu Nguyên dỗ Lạc Lạc, rất nhanh nó liền ngủ mất.


Vì rất lâu không có ở bên nhau, Chu Nguyên nhớ Tô Mộc Nhiễm đến muốn ôm chặt nàng, chỉ mong có thể nhìn nàng nhiều hơn vài lần, cho nên Lạc Lạc ngủ rồi nàng vẫn chưa định đi, trong lúc Tô Mộc Nhiễm tắm nàng cầm một quyển sách ngồi bên giường, định chờ Tô Mộc Nhiễm ra nói chuyện một hồi rồi mới về.


Tô Mộc Nhiễm tắm rửa xong lau tóc đi ra, liếc mắt thì thấy Chu Nguyên đang cầm sách ngồi bên giường. Nàng đi qua, lên tiếng hỏi, "Em đang đọc gì vậy?"


Mùi hương mê người quen thuộc truyền đến, Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn Tô Mộc Nhiễm mang áo choàng tắm, cười một chút, "Thư tình, muốn em giúp cô lau tóc không?"


"Em muốn giúp cớ gì cô không chịu?" Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng ném quyển giáo án đi, chỉ chỉ lên đùi mình, Tô Mộc Nhiễm cũng không khách khí nhẹ nhàng ngồi nghiêng lên đùi nàng.


Người ngồi trên đùi cũng không nặng, Chu Nguyên tự nhiên nhận lấy khăn giúp nàng lau tóc. Người trong lòng tản ra hương thơm mê người, làm Chu Nguyên bất tự giác đến gần thêm chút nữa, Tô Mộc Nhiễm thấy nàng cũng sắp đặt cả đầu lên vai mình, gương mặt ửng đỏ, đầu ngón tay thon dài chọt chọt lên trán người đang không ngừng tiến sát đến, nói, "Trò Chu Nguyên, xin ngồi ngay ngắn."


Lau tóc cho nàng, Chu Nguyên cười cười, "Vâng vâng vâng, Tô lão sư."


"Hình như lại nhẹ hơn trước, gần đây có phải không ăn cơm đúng giờ không." Trọng lượng người trong lòng thật đúng là quá nhẹ, Chu Nguyên lau tóc cho nàng, cau mày hỏi.


"Có." Tô Mộc Nhiễm gật đầu.


"Ừm, vậy là tốt rồi. Qua đoạn thời gian này cuối tuần có thời gian, cô muốn cùng ra ngoại ô chơi không?"


"Ngoại ô à, đưa Lạc Lạc đi cùng?"


"Ừm, đương nhiên rồi, còn có cha mẹ em, Nhuận Nhuận cũng đi cùng."


". . ."


Chu Nguyên đợi hồi lâu không thấy nàng đáp lời, ngẩng đầu, liền thấy đối phương nhìn mình vẻ mặt oán trách.


"Nếu không, chúng ta đi hai người?" Lần đầu tiên Chu Nguyên thấy sao mình ngáo như vậy a!! Ngây người hồi lâu mới dè dặt hỏi.


Tô Mộc Nhiễm cắn môi, như cười như không nhìn nàng, "Vậy Lạc Lạc làm sao bây giờ?"


". . ." Nói đến đây Chu Nguyên liền thở ra, nàng suy sụp, để chiếc khăn qua một bên, đưa tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của Tô Mộc Nhiễm than oán một câu, "Trẻ con đúng là phiền phức. . ." Muốn có thế giới của hai người và này nọ, đúng là rất phiền phức.


Tô Mộc Nhiễm cười khẽ đưa tay vuốt mái tóc nàng, cơ thể đã bắt đầu có hơi run rẩy, cúi đầu cười nói, "Chu Nguyên, em thật đáng yêu a."


Chu Nguyên vừa nghe, liền không vui. Vội vàng ngẩng đầu, quay qua cánh môi mềm mại của Tô Mộc Nhiễm hung hăng hôn xuống, mới đầu thì mãnh liệt, nhưng khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, toàn bộ động tác đều mềm mại như lông vũ lướt qua.


Nàng ngồi ôm Tô Mộc Nhiễm trên đùi mình, nhẹ nhàng hôn. Hôn hôn, tình huống liền có chút không khống chế được, từ môi đến cằm, đến xương quai xanh, tay nàng sờ soạng vào từ chiếc áo choàng tắm của đối phương, cơ thể tuyết trắng mềm mại lộ ra một nửa trong lòng nàng.


Chu Nguyên vỗ về làn da mềm mại, thiếu chút nữa đến thời điểm đột phá quan hệ thì chiếc điện thoại trong túi tiền liền vang lên.


Hai người giật lại khoảng cách, ý Tô Mộc Nhiễm bảo nàng nghe điện thoại trước đi. Sau khi căm giận cúp điện thoại của lão đại bên phòng làm việc, Chu Nguyên ôm Tô Mộc Nhiễm quần áo hở nửa người, vẻ mặt bất mãn giúp nàng chỉnh lại, ủy khuất nói, "Em sắp bị làm thành bất lực rồi!"


Lần đầu là như vậy, lần hai là như vậy, đã là lần ba rồi có được hay không!! Mỗi khi nàng muốn tiến thêm một bước đột phá thành lũy cuối cùng với Tô Mộc Nhiễm thì thế nào cũng có những chuyện kỳ quái xảy ra. Ông trời ơi, không thể để người làm Liễu Hạ Huệ sắp 5 năm này thuận lợi một chút hả?!
*Trời còn cản không cho làm công!


Tô Mộc Nhiễm nhìn bộ dạng này của nàng, chỉ đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, đáy mắt đều là ý cười dịu dàng.


Chủ Nhật hai tuần sau, Chu Nguyên lái xe RV anh trai mua chở cả nhà ra ngoại ô nướng đồ ăn, ai mà biết tới nơi rồi mới phát hiện cả gia đình Chu gia không đáng tin cậy sơ ý quên mang bếp nướng, vì vậy Chu Nguyên liền kéo Tô Mộc Nhiễm vui vẻ đi về bỏ lại một đám người.


Xe chạy được nửa đường, ngừng lại dưới táng cây bạch quả rợp lá bên đường quốc lộ, ánh mặt trời rất sáng, xuyên qua lá cây bạch quả vàng ươm rọi xuống loang lổ nắng trên cửa sổ xe,


Chu Nguyên ngừng xe, chuyển người nhìn Tô Mộc Nhiễm, vẻ mặt chăm chú.


"Thật ra bếp nướng, em phát hiện thì ra là em cầm."


". . ." Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng, không còn gì để nói.


"Chỉ là em tưởng em làm rơi một thứ rất quan trọng, khẩn trương quá nên nhất thời quên mất, bây giờ mới nhớ thì ra em có mang theo." Chu Nguyên liếm cánh môi khô khốc, bàn tay đặt trên đầu gối siết thành nắm.


Tô Mộc Nhiễm nhìn ra được nàng đang khẩn trương, từ sáng sớm hôm nay ra ngoài thì đã có gì đó khác lạ, lúc này tỉ mỉ nghĩ lại quả thật là có khẩn trương.


"Em. . . quên mang theo cái gì?" Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng, có chút khó hiểu.


"Một thứ rất quan trọng, nhưng mà em có mang theo." Nàng đưa tay kéo dây khóa áo khoác, lấy ra một cái hộp.


Nàng cúi đầu, nhìn chiếc hộp trong tay, có hơi run rẩy, "Vốn là định, liên hoan tối nay mới nói, em đợi không được, vì sợ lúc đó em sẽ khẩn trương nói không nên lời."


Tô Mộc Nhiễm nhìn chiếc hộp trong tay nàng, mở to hai mắt nhìn, nhất thời không nói nên lời.


"Em mới đi làm nửa năm, cũng không mua nổi chiếc nhẫn đẹp nào, đây là tiền trước đây em tích góp và hơn một nửa tiền lương 6 tháng nay để mua, cô đừng chê."


"Em còn trẻ tuổi, cũng không mua cho cô được cái gì. Thẳng thắn nói với cô, trên danh nghĩa em có hai căn nhà và một chiếc xe, nhưng đều là cha mẹ và anh chị tặng, dựa vào tự mình kiếm được cũng chỉ có tiền lương bị em tiêu còn hơn một ngàn mà thôi."


"Maa, nói đến đây, em còn rất nghèo. Nhưng sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ không để cô phải nuôi."


"Thẻ lương em nguyện ý giao cho cô, cũng nguyện ý gánh vác tiền điện nước, khí ga vân vân trong nhà, thậm chí học phí của Lạc Lạc sau này dùng của em cũng không có vấn đề gì."


"Em nghĩ, ở bên nhau đã lâu như vậy, em cũng chưa từng hứa gì. Lúc trước cô nói em có thể kiên trì ba năm, chúng ta sẽ ở bên nhau, hiện tại em cảm thấy em vẫn có thể tiếp tục kiên trì thêm nữa, cho nên em muốn cho cô một lời hứa, một lời hứa em có thể gánh vác được."


Giọng nói của nàng có hơi run rẩy, lúc mở hộp lấy chiếc nhẫn bên trong ra, tay cũng là run rẩy.


"Đối với cô mà nói, có lẽ em chưa đủ trưởng thành, nhưng mà em sẽ từ từ lớn lên, từng chút từng chút có thể gồng gánh một gia đình cùng cô."


"Cho nên. . ."


Nàng nắm tay Tô Mộc Nhiễm, run rẩy đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cũng đang run rẩy giống như nàng, cúi đầu nói, "Cho nên cô có thể ở bên em 10 năm nữa không, nếu như, em nói là nếu như, 10 năm sau này, cô vẫn không có dự định tái hôn, có thể, tiếp tục ở bên cạnh em. . . cùng em, trưởng thành."


Tay của Chu Nguyên vẫn run rẩy, lúc nói những lời này nàng nhớ đến nụ hôn cạn dưới màn hình lớn trên quảng trường trước kia, nghĩ đến cái ôm trên hành lang nơi cành cây bạch quả dò vào, nghĩ đến mùa đông năm ấy nắm tay nàng trên chiếc xe cấp cứu chạy băng băng trên đường quốc lộvới gió lạnh, đèn đường rọi vào gương mặt tái nhợt của Tô Mộc Nhiễm làm đau lòng nàng; nghĩ đến thật lâu thật lâu trước đây, bóng lưng thẳng tắp ở cửa kiểm tra an ninh người đến người đi. . . nghĩ đến lần đầu tiên nàng quay người về nói cám ơn, lần đầu tiên nàng nói xin lỗi, nước mắt cứ như thế chậm rãi rơi xuống. . .


Ngày này, nàng đã đợi 6 năm. . . giữa mùa thu năm thứ 6, rốt cuộc nàng cũng đã đeo nhẫn vào tay Tô Mộc Nhiễm.


Một lúc lâu, nàng nghe giọng nói cũng nghẹn ngào của đối phương, "Được."


Nếu như là Chu Nguyên, lại ở bên em ấy hơn 20 năm nữa cũng cam tâm tình nguyện. Tô Mộc Nhiễm cảm thấy, cả đời gặp được một người như thế, đáng giá. . .


Nhưng kiếp này, nàng gặp hai người.


Người đầu tiên kiếp này đã hứa, lại không thể đi đến bạc đầu. . . mà người thứ hai đã trộm quãng đời còn lại, đã muốn gần nhau.


Tôi - Tô Mộc Nhiễm, nguyện ý đem 10 năm, 20 năm, 30 năm sau này cũng đều tiêu phí trên người Chu Nguyên, từng bước từng bước đi bên nhau cho đến khi mái đầu trắng xóa, gương mặt già nua.


Thậm chí ngay cả, cô và em cùng ước hẹn trăm năm.


Nếu như ai mất lúc 97 tuổi, trên Cầu Nại Hà chờ đủ 3 năm.


Nếu như có kiếp sau, nhất định cô sẽ trước khi gặp anh ấy, biết em. . .








☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆ Chính văn hoàn ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆ 








===
"Thậm chí ngay cả, cô và em hẹn nhau trăm năm,
Nếu như ai mất lúc 97 tuổi, trên Cầu Nại Hà chờ đủ 3 năm."
Chính văn kết thúc ở chương 97
Bút danh của tác giả là Cửu thập thất(97) nhưng vì tác giả không phải họ Cửu của số 9 cho nên tự xưng là 17 :))


Ai da~ .......THẬT KHÔNG NỠ CHÚT NÀO! 
7 chương phiên ngoại mình sẽ làm vào năm sau(tất nhiên không phải ngày 1/1 hay 2/1 gì đâu...)
Cám ơn đã theo dõi cho đến tận đây, mình rất thưởng thức mọi người đã mỗi-ngày-đọc-một-chương, đối với mình vậy là đủ, bỏ công đã thu được ý muốn! Dù chắc chắn còn lỗi lác đác ở các chương trước, dù 10 chương đầu tác giả viết rất ẹ muốn sửa cũng khó khăn, thậm chí nhiều khi còn ăn nói không đứng đắn, nhưng mà "Finished, not perfect" là mục tiêu trong năm nay cũng như tương lai của mình. Được rồi, tạm biệt! Gặp lại sau!



5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại