Bá Yêu Mưu Tình
Chương 3
Hương thơm ấm áp, một mùi vị quen thuộc từ môi chui vào miệng, rồi đi qua khoang miệng lay động vào trong tim, Phong Cẩm Thành giờ mới biết, mình đến tột cùng nghĩ rất nhiều về cô gái này...
Anh gần như tham lam hút lấy hương vị đã lâu không gặp này, giống như lữ nhân đói khát trong sa mạc, tìm được ốc đảo một đầu đâm vào hồ nước trong lành, mút thỏa thích, rất có dư vị... Chỉ tiếc chưa được bao lâu, chính xác mà nói, chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt, liền bị tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên cắt đứt.
Tiếng đinh linh linh, không chỉ cắt đứt dư vị của Phong Cẩm Thành, cũng lôi Kê Thanh từ trong mê man ra ngoài. Mặt cô có chút đỏ ửng, tay nhỏ không ngừng đẩy người đàn ông trước mặt ra, hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra lực ảnh hưởng của anh đối với mình vẫn lớn như thế, lớn đến mức khi anh tới gần, cô không có cách nào phản kháng.
Kê Thanh rất rõ, ngay từ đầu cô đã bị vây trong hoàn cảnh cực kì xấu. Hôn nhân của hai người, cùng tình yêu trong đầu cô, không có một chút liên hệ, mà tình yêu của Phong Cẩm Thành, căn bản có lẽ không tồn tại. Trước kia thời điểm cô xem phim thần tượng khóc nức nở, nếu như bị Phong Cẩm Thành nhìn thấy, xuất phát từ phong độ cùng giáo dưỡng tốt đẹp, anh sẽ không nói gì, chỉ dùng một loại ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn cô.
Có lúc sẽ lườm một cái nhìn tình tiết máu chó đang được chiếu trên màn hình TV lúc tám giờ, cuối cùng cau mày nói một tiếng: “Xem ti vi là để giải trí vui vẻ, em một phen nước mắt nước mũi như vậy, làm mất đi tính giải trí của nó, còn gì hay nữa". Ba một tiếng, cầm điều khiển lên tắt ti vi.
Kê Thanh còn nhớ rõ, mình ngay lập tức nhìn anh có chút ngạc nhiên, dáng vẻ ngu ngốc nhưng cũng không nói được bất kì câu phản bác nào. Người đàn ông này quá lí trí, chính bởi vì quá lí trí, đứng ở một vị trí cách biệt, mới có thể đem tất cả mọi chuyện nhận định rõ ràng.
Dùng lời Tử Thấm mà nói, gương mặt người đàn ông này lừa gạt người ta mù quáng chết không đền mạng, ngoài cái túi da đẹp đẽ thì bên trong không có chút gì thú vị. Người đàn ông này không lãng mạn, cũng không dịu dàng, nhưng cô chính là yêu anh, hai năm sau đối mặt với anh, cô vẫn không có chút phần thắng nào.
Kê Thanh đứng lên, đẩy giá treo bình truyền nước biển, di chuyển sang bên cạnh mấy bước, mới bắt máy: “Alo, dì Quách... Là tôi, Kê Thanh...".
Điện thoại bên kia giống như thở nhẹ một hơi, vội vàng nói: “Là Tiểu Kê à! Dì còn tưởng gọi nhầm số, mới rồi có giọng đàn ông...".
“Vâng... Là đồng nghiệp của tôi...". Kê Thanh vụng về nói một câu.
Dì Quách cười một tiếng: “Dì hiểu, dì hiểu, thật ra dì cũng đã nói sớm qua, cô còn trẻ xinh đẹp như thế, cũng nên tìm thêm một người, gánh nặng cũng ít một chút...".
“Dì, Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì sao?". Kê Thanh che chặt điện thoại, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Không phải, không phải, tôi muốn nói với cô một tiếng. Chuyện là ngày kia thằng cháu tôi ở quê cưới vợ, tôi phải về nhà ông bà một chuyến, về hai ngày rồi lại lên. Tiểu Tuyết bên này...".
“A!". Kê Thanh đáp ứng một tiếng: “Dì cứ yên tâm về! Tôi sẽ sắp xếp, vâng! Được... Cám ơn... Hẹn gặp lại...". Kê Thanh cúp điện thoại, vừa quay đầu lại, phát hiện Phong Cẩm Thành ngồi vị trí vừa rồi của cô, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt vừa nhạt vừa lạnh. Kê Thanh không tự chủ được ôm tay mình hạ xuống, khẽ cúi đầu, đến bên chỗ y tá, nhanh chóng tháo bình nước đã được truyền xuống.
Cô y tá chắc là người mới, lúc rút kim có chút khẩn trương, hơi đau. Cũng may đau một cái thì xong. Đè chỗ bị kim đâm, Kê Thanh quay đầu nhìn Phong Cẩm Thành. Cuộc điện thoại vừa rồi làm Kê Thanh hoàn toàn trở về thực tế, cô và Phong Cẩm Thành, bây giờ tuyệt đối không thể có dính dáng, nếu để anh phát hiện...
Kê Thanh không tự chủ được rùng mình, người đàn ông này cô không chọc nổi, Kê Thanh vô cùng tự hiểu lấy mình. Mà cô sau khi làm ra chuyện kia, đời này cũng không nghĩ tới cùng anh tiếp tục. Thật ra suy nghĩ một chút, cho dù không phải cô kêu dừng, thì hôn nhân của hai người đoán chừng cũng sẽ đi vào ngõ cụt, anh căn bản không yêu cô không phải sao, không có tình yêu, hôn nhân làm sao tiếp tục được...
Phong Cẩm Thành từ nãy đến giờ vẫn còn nghĩ, người vừa rồi trong điện thoại là ai? Hoặc là nên nói, có quan hệ gì với vợ anh? Đối với Kê Thanh, Phong Cẩm Thành tự nhận mình hiểu rất rõ, bởi thế ban đầu đồng ý kết hôn, cũng bởi vì nhìn trúng cô gái nhỏ tính tình đơn giản này. Có lẽ đã nhìn quá quen đám phụ nữ trang điểm diêm dúa tâm tư phức tạp rồi, anh nghĩ vợ mình là một người phụ nữ đơn giản cũng tốt, giúp anh được yên bình ở nhà.
Quan hệ gia đình ba vợ anh có chút phức tạp, nhưng vòng sinh hoạt của vợ anh lại vô cùng đơn giản, đơn giản đến có chút kì cục. Bạn học kiêm khuê mật, chỉ có một người gì đó tên Tử Thấm. Đối với người không quan trọng, Phong Cẩm Thành trước sau như một không quan tâm, cho dù là khuê mật của vợ anh cũng thế.
Chỉ gặp qua một hai lần, thậm trí ngay cả diện mạo cũng không nhớ, tên nhớ được, chẳng qua bởi thấy hiếm gặp. Nhưng hiển nhiên, vừa rồi trong điện thoại khẳng định không phải Tử Thấm, nếu không, cô không cần thiết phải lén lén lút lút như thế...
Cái từ này, Phong Cẩm Thành dùng một chút cũng không oan uổng, vợ anh vừa rồi như thế, chính là coi anh như kẻ trộm mà đề phòng. Từ khi gặp lại đã qua vài giờ, Phong Cẩm Thành mới đột nhiên ý thức được, anh và vợ đã tách nhau ra hai năm, có một số chuyện anh không biết, cảm giác như thế làm Phong Cẩm Thành vô cùng khó chịu.
Phong Cẩm Thành cầm áo khoác khoác trên lan can lên, đi tới. Kê Thanh mẫn cảm phát hiện, cô y tá rút kim cho cô, hai mắt gần như biến thành hình trái tim, cầm cuốn vở lớn cố che dấu, bộ dáng muốn nhìn mà không dám, làm Kê Thanh không khỏi nghĩ tới mình trước kia. Ánh mắt cũng rơi vào người đàn ông đang sải bước tới chỗ mình kia, đường nét tuấn mĩ, thân hình cao ngất, Kê Thanh không khỏi nghĩ đến câu miêu tả hình dung của ông cụ tổ Kê Khang nhà cô, vi vu giản dị, cởi mở thanh cao...
Một chiếc áo sơ mi trắng chất liệu tốt bao lấy nửa người trên dẻo dai của anh, cà vạt đã tháo xuống, nút áo mở rộng mấy cái, bỏ đi một chút nghiêm cẩn cùng bảo thủ, thêm được một phần mị lực hấp dẫn không kiềm chế được, rất mê người.
Dường như bất kì chỗ nào lúc nào, người đàn ông này đều muốn ngẩng mặt trông lên, nhìn lâu, cổ sẽ chịu không nổi, nhưng khi anh cúi đầu sẽ phát hiện, thì ra trông lên đã thành một thói quen, cúi đầu, sẽ càng không phù hợp...
Kê Thanh cũng không muốn ở nơi này nói gì với anh cả. Mới rồi mặt mũi cô gần như bị vứt sạch. Ở nơi thế này mà ôm hôn trước mặt mọi người, thậm chí còn quên chỗ này là bệnh viện, trừ bọn họ ra, bên kia còn có mấy bệnh nhân cũng truyền nước biển, còn có y tá... Kê Thanh cúi đầu cố ý không nhìn, cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt như có như không ném lên người cô...
Ra khỏi phòng truyền nước biển, Kê Thanh đi vô cùng nhanh, nhưng cô chân ngắn dáng nhỏ, cô đi hai bước, Phong Cẩm Thành đi một bước là có thể vượt qua. Vì vậy, từ của chính phòng cấp cứu đi ra, cô đã có chút thở hổn hển, Phong Cẩm Thành vẫn một bộ dáng lững thững khí định thần nhàn, đi theo sau cô.
Giờ đã hơn mười một giờ tối, ban đêm đầu đông, gió lạnh phất qua, có chút lạnh thấu xương. Khẽ ngẩng đầu, có thể nhìn thấy ánh đèn sáng bàng bạc rã rời từ xa, cùng đường phố có chút vắng lặng lạnh lùng dưới ánh đèn.
Đột nhiên nhìn lên, nơi này cùng thành phố B, cùng dạng là đô thị lớn, cùng dạng sau khi ồn ào hạ xuống, đều hướng đến bóng đêm trầm tĩnh, có chút mưa bụi lất phất lạnh lẽo, nhưng cũng mênh mông không giới hạn. Nơi này không phải thành phố B, nơi này là thành phố T, cùng thành phố B là láng giềng, cũng là một đô thị khác.
Lựa chọn chỗ này làm nơi đặt chân, Kê Thanh cũng không biết là vì sao. Nơi này là địa phương mẹ sinh ra, cũng là địa phương ba mẹ đi học. Ba mẹ ở nơi này, có một ký ức lãng mạn. Trời mưa, mẹ không mang ô, ba vừa đúng lúc đi ngang qua cho mẹ mượn, sau đó mẹ giữ cái ô, rất rõ ràng trở thành người yêu, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Nghĩ đến bọn họ khi đó rất yêu nhau, nhưng hai người yêu nhau như vậy, lúc cô năm tuổi liền li hôn. Mặc dù cuộc sống làm hao mòn tình yêu, nhưng lưu lại những kí ức đẹp nhất không thể quên. Kê Thanh có lúc cảm thấy mẹ vẫn còn rất yêu ba, nhưng mẹ tự ái, không cho phép bà sau khi tình yêu của người đàn ông ấy biến mất làm ra loại chuyện quấn quýt dây dưa. Đây chính là mẹ, người phụ nữ có cốt khí nhưng lại ngốc nghếch.
Có ba mẹ là ví dụ trước mắt, Kê Thanh bắt đầu đối với hôn nhân của mình, không ôm tính toán cái gì mà thiên trường địa cửu. Dù sao cô cũng vô cùng tự biết mình. Nói đến dòng dõi, nhà bọn họ có thể coi là với cao Phong gia; nói đến điều kiện, so với những danh viện thục nữ kia, cô thật không đáng nhắc tới, dung mạo không khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải loại xinh đẹp hại nước hại dân. Cho nên, có thể gả cho anh, đã là kì tích trời cao ban cho, cái gì mà đầu bạc răng long, cô rất rõ ràng, vì thế cũng tương đối lý trí.
Phong Cẩm Thành đem áo khoác len lông cừu khoác lên người cô, vạt áo cùng lắm chỉ đến đầu gối của mình, khoác lên người cô, gần như dài đến mắt cá chân, cả người bao lại trong áo khác của anh, càng lộ vẻ kiều nhỏ.
Phong Cẩm Thành khẽ thở dài, đột nhiên phát hiện, bản thân so với Hồ Quân cũng không mạnh mẽ hơn là bao. Vô luận trước đó chuẩn bị bao nhiêu lời hung ác, nghĩ tới bao nhiêu lần, khi thấy người phụ nữ này nên trừng phạt cô thế nào, nhưng hiển nhiên trước mặt có thể thấy, anh thế nhưng lại không nỡ...
Cô gái nhỏ này nhìn qua so với hai năm trước càng làm người ta yêu mến, cái bộ dáng rõ ràng khiếp sợ lại lấy hết dũng khí đối mặt với anh, hơn nữa còn làm anh mềm lòng.
Phong Cẩm Thành chưa bao giờ cảm thấy mình là người đàn ông dễ mềm lòng, nhưng ở bên cạnh vợ, mặc dù kiên định như sắt đá, lòng cũng không cứng nổi.
Tục ngữ nói không sai, anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Vợ anh mặc dù không thể coi là mỹ nhân, anh vẫn như cũ không qua được, không qua được làm sao bây giờ? Không qua được thì chỉ có thể đem cô thu vào trong ngực mình, cả đời này cô đừng nghĩ chạy nữa, anh sẽ không cho cô cơ hội lần thứ hai. Ly hôn càng đừng suy nghĩ đến, cái đơn quái quỷ đó, đã sớm bị anh vứt vào lò sưởi đốt thành than rồi.
Cho nên, mặc kệ cô nghĩ thế nào, đời này cô chỉ có thể là vợ của Phong Cẩm Thành anh.
Anh gần như tham lam hút lấy hương vị đã lâu không gặp này, giống như lữ nhân đói khát trong sa mạc, tìm được ốc đảo một đầu đâm vào hồ nước trong lành, mút thỏa thích, rất có dư vị... Chỉ tiếc chưa được bao lâu, chính xác mà nói, chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt, liền bị tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên cắt đứt.
Tiếng đinh linh linh, không chỉ cắt đứt dư vị của Phong Cẩm Thành, cũng lôi Kê Thanh từ trong mê man ra ngoài. Mặt cô có chút đỏ ửng, tay nhỏ không ngừng đẩy người đàn ông trước mặt ra, hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra lực ảnh hưởng của anh đối với mình vẫn lớn như thế, lớn đến mức khi anh tới gần, cô không có cách nào phản kháng.
Kê Thanh rất rõ, ngay từ đầu cô đã bị vây trong hoàn cảnh cực kì xấu. Hôn nhân của hai người, cùng tình yêu trong đầu cô, không có một chút liên hệ, mà tình yêu của Phong Cẩm Thành, căn bản có lẽ không tồn tại. Trước kia thời điểm cô xem phim thần tượng khóc nức nở, nếu như bị Phong Cẩm Thành nhìn thấy, xuất phát từ phong độ cùng giáo dưỡng tốt đẹp, anh sẽ không nói gì, chỉ dùng một loại ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn cô.
Có lúc sẽ lườm một cái nhìn tình tiết máu chó đang được chiếu trên màn hình TV lúc tám giờ, cuối cùng cau mày nói một tiếng: “Xem ti vi là để giải trí vui vẻ, em một phen nước mắt nước mũi như vậy, làm mất đi tính giải trí của nó, còn gì hay nữa". Ba một tiếng, cầm điều khiển lên tắt ti vi.
Kê Thanh còn nhớ rõ, mình ngay lập tức nhìn anh có chút ngạc nhiên, dáng vẻ ngu ngốc nhưng cũng không nói được bất kì câu phản bác nào. Người đàn ông này quá lí trí, chính bởi vì quá lí trí, đứng ở một vị trí cách biệt, mới có thể đem tất cả mọi chuyện nhận định rõ ràng.
Dùng lời Tử Thấm mà nói, gương mặt người đàn ông này lừa gạt người ta mù quáng chết không đền mạng, ngoài cái túi da đẹp đẽ thì bên trong không có chút gì thú vị. Người đàn ông này không lãng mạn, cũng không dịu dàng, nhưng cô chính là yêu anh, hai năm sau đối mặt với anh, cô vẫn không có chút phần thắng nào.
Kê Thanh đứng lên, đẩy giá treo bình truyền nước biển, di chuyển sang bên cạnh mấy bước, mới bắt máy: “Alo, dì Quách... Là tôi, Kê Thanh...".
Điện thoại bên kia giống như thở nhẹ một hơi, vội vàng nói: “Là Tiểu Kê à! Dì còn tưởng gọi nhầm số, mới rồi có giọng đàn ông...".
“Vâng... Là đồng nghiệp của tôi...". Kê Thanh vụng về nói một câu.
Dì Quách cười một tiếng: “Dì hiểu, dì hiểu, thật ra dì cũng đã nói sớm qua, cô còn trẻ xinh đẹp như thế, cũng nên tìm thêm một người, gánh nặng cũng ít một chút...".
“Dì, Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì sao?". Kê Thanh che chặt điện thoại, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Không phải, không phải, tôi muốn nói với cô một tiếng. Chuyện là ngày kia thằng cháu tôi ở quê cưới vợ, tôi phải về nhà ông bà một chuyến, về hai ngày rồi lại lên. Tiểu Tuyết bên này...".
“A!". Kê Thanh đáp ứng một tiếng: “Dì cứ yên tâm về! Tôi sẽ sắp xếp, vâng! Được... Cám ơn... Hẹn gặp lại...". Kê Thanh cúp điện thoại, vừa quay đầu lại, phát hiện Phong Cẩm Thành ngồi vị trí vừa rồi của cô, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt vừa nhạt vừa lạnh. Kê Thanh không tự chủ được ôm tay mình hạ xuống, khẽ cúi đầu, đến bên chỗ y tá, nhanh chóng tháo bình nước đã được truyền xuống.
Cô y tá chắc là người mới, lúc rút kim có chút khẩn trương, hơi đau. Cũng may đau một cái thì xong. Đè chỗ bị kim đâm, Kê Thanh quay đầu nhìn Phong Cẩm Thành. Cuộc điện thoại vừa rồi làm Kê Thanh hoàn toàn trở về thực tế, cô và Phong Cẩm Thành, bây giờ tuyệt đối không thể có dính dáng, nếu để anh phát hiện...
Kê Thanh không tự chủ được rùng mình, người đàn ông này cô không chọc nổi, Kê Thanh vô cùng tự hiểu lấy mình. Mà cô sau khi làm ra chuyện kia, đời này cũng không nghĩ tới cùng anh tiếp tục. Thật ra suy nghĩ một chút, cho dù không phải cô kêu dừng, thì hôn nhân của hai người đoán chừng cũng sẽ đi vào ngõ cụt, anh căn bản không yêu cô không phải sao, không có tình yêu, hôn nhân làm sao tiếp tục được...
Phong Cẩm Thành từ nãy đến giờ vẫn còn nghĩ, người vừa rồi trong điện thoại là ai? Hoặc là nên nói, có quan hệ gì với vợ anh? Đối với Kê Thanh, Phong Cẩm Thành tự nhận mình hiểu rất rõ, bởi thế ban đầu đồng ý kết hôn, cũng bởi vì nhìn trúng cô gái nhỏ tính tình đơn giản này. Có lẽ đã nhìn quá quen đám phụ nữ trang điểm diêm dúa tâm tư phức tạp rồi, anh nghĩ vợ mình là một người phụ nữ đơn giản cũng tốt, giúp anh được yên bình ở nhà.
Quan hệ gia đình ba vợ anh có chút phức tạp, nhưng vòng sinh hoạt của vợ anh lại vô cùng đơn giản, đơn giản đến có chút kì cục. Bạn học kiêm khuê mật, chỉ có một người gì đó tên Tử Thấm. Đối với người không quan trọng, Phong Cẩm Thành trước sau như một không quan tâm, cho dù là khuê mật của vợ anh cũng thế.
Chỉ gặp qua một hai lần, thậm trí ngay cả diện mạo cũng không nhớ, tên nhớ được, chẳng qua bởi thấy hiếm gặp. Nhưng hiển nhiên, vừa rồi trong điện thoại khẳng định không phải Tử Thấm, nếu không, cô không cần thiết phải lén lén lút lút như thế...
Cái từ này, Phong Cẩm Thành dùng một chút cũng không oan uổng, vợ anh vừa rồi như thế, chính là coi anh như kẻ trộm mà đề phòng. Từ khi gặp lại đã qua vài giờ, Phong Cẩm Thành mới đột nhiên ý thức được, anh và vợ đã tách nhau ra hai năm, có một số chuyện anh không biết, cảm giác như thế làm Phong Cẩm Thành vô cùng khó chịu.
Phong Cẩm Thành cầm áo khoác khoác trên lan can lên, đi tới. Kê Thanh mẫn cảm phát hiện, cô y tá rút kim cho cô, hai mắt gần như biến thành hình trái tim, cầm cuốn vở lớn cố che dấu, bộ dáng muốn nhìn mà không dám, làm Kê Thanh không khỏi nghĩ tới mình trước kia. Ánh mắt cũng rơi vào người đàn ông đang sải bước tới chỗ mình kia, đường nét tuấn mĩ, thân hình cao ngất, Kê Thanh không khỏi nghĩ đến câu miêu tả hình dung của ông cụ tổ Kê Khang nhà cô, vi vu giản dị, cởi mở thanh cao...
Một chiếc áo sơ mi trắng chất liệu tốt bao lấy nửa người trên dẻo dai của anh, cà vạt đã tháo xuống, nút áo mở rộng mấy cái, bỏ đi một chút nghiêm cẩn cùng bảo thủ, thêm được một phần mị lực hấp dẫn không kiềm chế được, rất mê người.
Dường như bất kì chỗ nào lúc nào, người đàn ông này đều muốn ngẩng mặt trông lên, nhìn lâu, cổ sẽ chịu không nổi, nhưng khi anh cúi đầu sẽ phát hiện, thì ra trông lên đã thành một thói quen, cúi đầu, sẽ càng không phù hợp...
Kê Thanh cũng không muốn ở nơi này nói gì với anh cả. Mới rồi mặt mũi cô gần như bị vứt sạch. Ở nơi thế này mà ôm hôn trước mặt mọi người, thậm chí còn quên chỗ này là bệnh viện, trừ bọn họ ra, bên kia còn có mấy bệnh nhân cũng truyền nước biển, còn có y tá... Kê Thanh cúi đầu cố ý không nhìn, cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt như có như không ném lên người cô...
Ra khỏi phòng truyền nước biển, Kê Thanh đi vô cùng nhanh, nhưng cô chân ngắn dáng nhỏ, cô đi hai bước, Phong Cẩm Thành đi một bước là có thể vượt qua. Vì vậy, từ của chính phòng cấp cứu đi ra, cô đã có chút thở hổn hển, Phong Cẩm Thành vẫn một bộ dáng lững thững khí định thần nhàn, đi theo sau cô.
Giờ đã hơn mười một giờ tối, ban đêm đầu đông, gió lạnh phất qua, có chút lạnh thấu xương. Khẽ ngẩng đầu, có thể nhìn thấy ánh đèn sáng bàng bạc rã rời từ xa, cùng đường phố có chút vắng lặng lạnh lùng dưới ánh đèn.
Đột nhiên nhìn lên, nơi này cùng thành phố B, cùng dạng là đô thị lớn, cùng dạng sau khi ồn ào hạ xuống, đều hướng đến bóng đêm trầm tĩnh, có chút mưa bụi lất phất lạnh lẽo, nhưng cũng mênh mông không giới hạn. Nơi này không phải thành phố B, nơi này là thành phố T, cùng thành phố B là láng giềng, cũng là một đô thị khác.
Lựa chọn chỗ này làm nơi đặt chân, Kê Thanh cũng không biết là vì sao. Nơi này là địa phương mẹ sinh ra, cũng là địa phương ba mẹ đi học. Ba mẹ ở nơi này, có một ký ức lãng mạn. Trời mưa, mẹ không mang ô, ba vừa đúng lúc đi ngang qua cho mẹ mượn, sau đó mẹ giữ cái ô, rất rõ ràng trở thành người yêu, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.
Nghĩ đến bọn họ khi đó rất yêu nhau, nhưng hai người yêu nhau như vậy, lúc cô năm tuổi liền li hôn. Mặc dù cuộc sống làm hao mòn tình yêu, nhưng lưu lại những kí ức đẹp nhất không thể quên. Kê Thanh có lúc cảm thấy mẹ vẫn còn rất yêu ba, nhưng mẹ tự ái, không cho phép bà sau khi tình yêu của người đàn ông ấy biến mất làm ra loại chuyện quấn quýt dây dưa. Đây chính là mẹ, người phụ nữ có cốt khí nhưng lại ngốc nghếch.
Có ba mẹ là ví dụ trước mắt, Kê Thanh bắt đầu đối với hôn nhân của mình, không ôm tính toán cái gì mà thiên trường địa cửu. Dù sao cô cũng vô cùng tự biết mình. Nói đến dòng dõi, nhà bọn họ có thể coi là với cao Phong gia; nói đến điều kiện, so với những danh viện thục nữ kia, cô thật không đáng nhắc tới, dung mạo không khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải loại xinh đẹp hại nước hại dân. Cho nên, có thể gả cho anh, đã là kì tích trời cao ban cho, cái gì mà đầu bạc răng long, cô rất rõ ràng, vì thế cũng tương đối lý trí.
Phong Cẩm Thành đem áo khoác len lông cừu khoác lên người cô, vạt áo cùng lắm chỉ đến đầu gối của mình, khoác lên người cô, gần như dài đến mắt cá chân, cả người bao lại trong áo khác của anh, càng lộ vẻ kiều nhỏ.
Phong Cẩm Thành khẽ thở dài, đột nhiên phát hiện, bản thân so với Hồ Quân cũng không mạnh mẽ hơn là bao. Vô luận trước đó chuẩn bị bao nhiêu lời hung ác, nghĩ tới bao nhiêu lần, khi thấy người phụ nữ này nên trừng phạt cô thế nào, nhưng hiển nhiên trước mặt có thể thấy, anh thế nhưng lại không nỡ...
Cô gái nhỏ này nhìn qua so với hai năm trước càng làm người ta yêu mến, cái bộ dáng rõ ràng khiếp sợ lại lấy hết dũng khí đối mặt với anh, hơn nữa còn làm anh mềm lòng.
Phong Cẩm Thành chưa bao giờ cảm thấy mình là người đàn ông dễ mềm lòng, nhưng ở bên cạnh vợ, mặc dù kiên định như sắt đá, lòng cũng không cứng nổi.
Tục ngữ nói không sai, anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Vợ anh mặc dù không thể coi là mỹ nhân, anh vẫn như cũ không qua được, không qua được làm sao bây giờ? Không qua được thì chỉ có thể đem cô thu vào trong ngực mình, cả đời này cô đừng nghĩ chạy nữa, anh sẽ không cho cô cơ hội lần thứ hai. Ly hôn càng đừng suy nghĩ đến, cái đơn quái quỷ đó, đã sớm bị anh vứt vào lò sưởi đốt thành than rồi.
Cho nên, mặc kệ cô nghĩ thế nào, đời này cô chỉ có thể là vợ của Phong Cẩm Thành anh.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh