Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái
Chương 73: Vì cô ấy mà chống đỡ cả bầu trời

Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái

Chương 73: Vì cô ấy mà chống đỡ cả bầu trời

Trong mắt Đường Nại, tiếng quát lạnh lo lắng của Mông Chỉ Nghi lúc này giống như đang lo sợ bản thân làm hại thiếu niên này, nhất thời, cả trái tim đau đớn và bị đè nén không nói thành lời.

Ánh mắt nguy hiểm âm lạnh cứ không chút nghi kỵ nhìn thẳng vào ánh mắt thanh lạnh đầy lo lắng của Mông Chỉ Nghi như thế, đôi mắt sâu thẳm của Đường Nại mang theo tia u ám tối tăm.

Giống như vòng xoáy đen cực kì nguy hiểm, lại giống như giếng cổ không chút gợn sóng, chỉ có thể thấy được một mảnh ám đen, không thấy được chút cảm xúc nào.

Chỉ là một ánh mắt đã khiến đáy lòng Mông Chỉ Nghi đau đớn, thấy tia u ám tối tăm nơi đáy mắt Đường Nịa, đáy lòng cô lại vì thế mà đau đớn, nhíu chặt mày.

Hai người ai cũng không nói gì, cứ lạnh lùng nhìn nhau như thế, tay nắm lấy Dạ Sát của Đường Nại cũng ngày càng bóp chặt, dường như một giây sau thật sự sẽ bóp gãy yết hầu Dạ Sát.

“Mông Dạ, em nghịch đủ chưa?"

Thấy mặt Dạ Sát ngày càng đỏ lên, sắc mặt Mông Chỉ Nghi lạnh đi, đôi mắt lạnh lùng mang theo tia nguy hiểm, tức giận quát lên với Dạ Sát.

“Chị, chị, khụ khụ… Em sắp chết rồi!"

Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng đầy tức giận của Mông Chỉ Nghi, Dạ Sát hoảng sợ lên tiếng.

Đáy mắt u ám của Đường Nại ngây ra.

Dường như không ngờ thiếu niên này lại là em trai của Mông Mông, nhưng vì sao hai người lớn lên lại không hề giống nhau?

Chẳng qua họ của hai người lại giống nhau, đều họ Mông.

Lúc này Đường Nại không hề ngờ Dạ Sát không giống Mông Chỉ Nghi, đó là vì hai người họ căn bản không phải chị em ruột, không giống là chuyện bình thường, giống nhau mới phiền phức.

Mà hai người có họ giống nhau, đó là vì Dạ Sát là em trai mà Mông Chỉ Nghi nuôi dưỡng, đương nhiên cùng họ với cô, tên cũng là do Mông Chỉ Nghi đặt.

Chỉ là sau này sau khi anh dựa vào thực lực của mình trở thành sát thủ số 1 trên bảng tử thần liền tự đặt biệt danh cho mình, là “Dạ Sát"!

Đường Nại nhíu mày, lực trên tay liền nhẹ đi.

Nếu như thiếu niên này thật sự là em trai của Mông Mông, vậy anh thật sự không thể động vào, chẳng qua cho dù là vậy, cho dù thiếu niên này là em trai của Mông Mông cũng không được nắm tay Mông Mông của anh.

Dạ Sát vừa được buông lỏng, không hề chuẩn bị, bỗng bị Đường Nại buông ra, cả người liền “bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, đau đến nhe răng.

“Anh muốn ngã chết tôi à, nếu thật sự ngã chết tôi, đừng hòng cưới chị đẹp của tôi!"

Thực ra chút đau này đối với người quen dãi nắng dầm mưa như Dạ Sát thật sự không tính là gì, nhưng ai bảo Dạ Sát muốn trêu chọc Đường Nại, không muốn anh sống tốt chứ.

“Được rồi, đừng làm trò ở đây nữa!" Mông Chỉ Nghi lạnh lùng bóc mẽ Dạ Sát, khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng mang theo vẻ uy hiếp.

Dường như đang cảnh cáo Dạ Sát, được rồi, hòm hòm là được rồi, còn dày vò thêm nữa, chờ tối về nhà cô sẽ đòi lại đó!

Dạ Sát chu miệng, trong lòng hừ lạnh.

Hứ, phụ nữ quả nhiên đều không đáng tin, đến chị đẹp bá khí đầy mình cũng không ngoại lệ, cái tên Lôi Quỷ kia nói quản nhiên không sai, phụ nữ á, có đàn ông rồi sẽ trở nên trọng sắc khinh bạn, khinh em trai!

Nếu đã thua rồi, Dạ Sát dám nhận thua!

Nhấc người, lạnh lùng đứng trên mặt đất, cười ngông nghênh với Đường Nại, khuôn mặt trẻ con dáng yêu lộ ra nụ cười xinh đẹp, kiêu ngạo vênh váo nói với Đường Nại.

“Người phụ nữ này hôm này anh có thể đưa đi, chẳng qua đừng cho rằng thắng tôi thì tôi sẽ gọi anh là anh rể, người muốn cưới chị đẹp của tôi có thể vây quanh một vòng trái đất, muốn cưới chị ấy cũng cần phải có thực lực đó!"

Lời Dạ Sát vừa dứt, khí lạnh trên mặt Đường Nại lại tăng thêm vài phần, đôi mắt u ám tối tăm tràn đầu lửa giận và ghen tuông, sắc mặt lại vẫn lãnh khốc vô tình như trước, không chút để lời Dạ Sát vào trong mắt, còn kiêu ngạo nói.

“Dám mơ tưởng cô ấy, chết!"

Giọng nói bá đạo ngang ngược, lạnh lùng đầy uy hiếp, cả người mang theo tôn quý nho nhã như bậc đến vương, cao cao tại thượng.

Khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự nghiêm nghị và lạnh lùng, mang theo sự nguy hiểm, sát khí đằng đằng, Dạ Sát không hề nghi ngờ người đàn ông trước mặt tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm.

Mặc dù trên mặt không chấp nhận Đường Nại, nhưng trong đáy lòng lại có vài phần tán thưởng, chỉ cảm thấy, trên thế giới này cũng chỉ có người đàn ông như này mới có tư cách bảo vệ chị đẹp.

“Nhớ kỹ lời anh nói, tôi sẽ còn đến tìm anh!" Dạ Sát nghênh ngang quay người, ánh mắt khiêu khích nhìn Đường Dạ, sau đó nhìn Mông Chỉ Nghi.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, ánh mắt lạnh lùng lướt một lượt, không phát hiện tài xế chiếc xe con màu đen kia nữa, ánh mắt liền lạnh đi, lộ ra sát ý khát máu.

“ĐM, người kia vậy mà chạy mất rồi!"

Mông Chỉ Nghi cũng ngớ người, nhíu mày, vừa rồi Đường Nại vừa xuất hiện, trái tim cô liền đập loạn, bây giờ mới nhớ ra nguyên nhân cô và Dạ Sát đến đây.

“Chị, em đi trước đây!" Sắc mặt Dạ Sát lạnh đi, gật đầu với Mông Chỉ Nghi, liền ngồi lên chiếc xe phân khối lớn.

Mông Chỉ Nghi hiểu được ánh mắt của Dạ Sát, người kia có ảnh chụp trộm, mặc dù không biết là do ai phái tới, chẳng qua những tấm ảnh kia truyền ra ngoài sẽ không tốt, gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho Dạ Sát, bảo anh cẩn thận.

Dạ Sát nhân được thông tin, khuôn mặt trẻ con cười cười dễ thương, xe phân khối lớn quay đầu, bỗng vặn tay ga vài lần, sau đó lướt đi như một cơn gió.

Sau khi Dạ Sát đi khuất, ánh mắt của Mông Chỉ Nghi mới đặt lên người Đường Nại, lại phát hiện ánh mắt sâu thẳm trầm tĩnh của anh đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt u ám, khiến cô không đoán được thật giả.

Mông Chỉ Nghi cũng chỉ nhìn chằm chằm, nhìn vào bóng mình in ngược rõ ràng trong đôi mắt Đường Nại.

Hai người trầm mặc nhìn nhau, Đường Nại lạnh lùng vô tình nói: “Em định cứ đứng như này?"

Giọng nói lạnh lùng như băng không chút cảm xúc gõ lên lồng ngực Mông Chỉ Nghi, khiến sắc mặt cô trầm xuống, mày nhíu chặt lại.

Cả người lại không hề động đậy, cũng lạnh lùng nhìn lại Đường Nại như thế.

Đáy lòng Đường Nại thở dài một hơi, nói cho cùng vẫn thua rồi, lạnh lùng tiến về phía trước, kéo Mông Chỉ Nghi giữ chặt trong tay, kéo cô lên xe.

“Về Long Hiên!"

Vừa lên xe, Đường Nại liền lạnh lùng nói với Vũ Đàm vừa quay lại 3 chữ, bầu không khí giữa Đường Nại và Mông Chỉ Nghi nơi ghế phía sau cũng hơi kỳ lạ.

Vũ Đàm không dám lên tiếng, cảm nhận được trên người cậu chủ tỏa ra khí lạnh lẽo, chỉ đành yên lạnh lái xe.

“Cho người xử lý sạch sẽ chuyện vừa rồi, tôi không mong ngày mai có bất cứ tin tức gì lộ ra!" Tức giận thì tức giận, Đường Nại vẫn không quên dặn dò Vũ Đàm.

Thực ra chuyện này Đường Nại không dặn dò, bản thân Mông Chỉ Nghi cũng sẽ làm, lúc này nghe thấy tiếng Đường Nại, Mông Chỉ Nghi không khỏi ngạc nhiên quay đầy nhìn khuôn mặt đen xì lặng ngắt như tờ của Đường Nại.

Đáy lòng không nhịn được trở nên ấm áp.

Người đàn ông này, người đàn ông như này làm sao có thể khiến người khác không thích, không yêu!

Dù rằng tức giận cũng thà nhịn trong lòng một mình khó chịu, cũng không muốn cô chịu chút tổn thương nào từ bên ngoài, cũng không muốn cô lo lắng tất cả mọi chuyện.

Có vẻ như người đàn ông này đều dùng cách của mình, vì cô mà chống đỡ cả bầu trời, có lẽ bản thân cô cũng có thể làm được tất cả, nhưng loại ý nghĩa và cảm giác này lại khác biệt hoàn toàn!
Tác giả : Lục La
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại