Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái
Chương 122: Kinh hãi đến ngất đi
"Không, đừng qua đây!"
Cơ Tích Vy không ngờ rằng mình đã nói như vậy mà những người này vẫn dửng dưng, lại càng sợ hãi hơn khi nghe người đàn ông nguy hiểm và đáng sợ này nói rằng sẽ cắt bỏ chân của mình.
Toàn thân co rúm lại định rút chân về phía sau, nhưng đột nhiên lại bị một đôi bàn tay to kéo lại.
"Rắc rắc -" Hai tiếng rắc rắc đột ngột vang lên trong căn phòng lạnh lẽo và u ám.
Sau đó là tiếng khóc thảm thiết và đau khổ của Cơ Tích Vy.
"A, chân của tôi, chân, đau..."
Sau tiếng kêu thảm thiết, Cơ Tích Vy đau đớn đến ngất đi.
"Chủ nhân, cô ta đã ngất đi!"
Thuộc hạ áo đen liếc nhìn Cơ Tích Vy đã ngất đi, nhíu mày, người phụ nữ này cũng quá không dễ giày vò.
"Làm cho cô ta tỉnh dậy, ngất đi rồi chơi chẳng vui chút nào!"
Đường Nại lạnh lùng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng giống như ác ma vừa từ địa ngục leo lên.
Tiếng nước ào ào đột ngột dội lên người Cơ Tích Vy từ đầu đến chân.
"Hu hu-"
Vì cơn đau dữ dội trong người, Cơ Tích Vy yếu ớt tỉnh dậy, không kìm được khóc to.
"Tỉnh rồi à?"
Tiếng cười quỷ dị lạnh lẽo như ác ma của Đường Nại lại lọt vào tai Cơ Tích Vy khiến cô ta không khỏi rùng mình sợ hãi.
Người đàn ông này chính là một con quỷ, là ác quỷ, thật quá kinh khủng.
Cơ Tích Vy vừa bị Đông Phương Thế Kiêu đánh gãy tay lúc chiều, lúc này vẫn còn đang băng bó treo trên cổ, tối nay đám ác quỷ kinh khủng này lại đánh gãy hai chân cô ta, cộng với sự tra tấn tinh thần ban ngày cũng suýt chút nữa đã giày vò Cơ Tích Vy đến phát điên.
"Các người còn muốn làm gì nữa, tôi cầu xin các người buông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa rồi, lần sau cũng không dám nữa!"
Cơ Tích Vy khóc lóc cầu xin sự thương xót, chỉ vì những kẻ hung ác như ma quỷ trước mặt cô ta quá đáng sợ, đến bây giờ cô ta đã có thể cảm thấy cơn đau thấu tận xương truyền đến từ hai chân, đau đến mức cả người run lên.
"Một chút đau đớn như vậy đã nhịn không được cầu xin sự thương xót. Chơi vẫn còn chưa đủ, đến đây, bẻ gãy bàn tay còn nguyên vẹn của cô ta cho tôi!"
Đường Nại nhàn nhạt liếc nhìn Cơ Tích Vy trên mặt đất, trên mặt là nụ cười đầy vẻ tàn bạo hung ác, khiến những người trông thấy đều hết hồn.
"Đừng, đừng, tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi sẽ không bao giờ chạm vào người phụ nữ đó dù chỉ là một sợi lông nữa!"
Cơ Tích Vy thực sự rất sợ hãi, cô ta chưa bao giờ thấy những thứ đáng sợ đến như vậy, từ nhỏ đến lớn nào đã phải chịu sự tra tấn như thế, đau đớn đến mức cô ta gần như muốn chết.
"Bẻ!"
Đường Nại mặc kệ tiếng kêu khóc cầu xin sự thương xót của Cơ Tích Vy, vẫn lạnh lùng mở miệng từng chữ lạnh lùng bạc bẽo bộc lộ sự độc đoán của bề trên.
"Vâng!"
Vài người đàn ông mặc đồ đen lại vươn tay về phía cánh tay còn lành lặn của Cơ Tích Vy, khiến cả cơ thể Cơ Tích Vy kinh hãi ngã ngửa ra sau, sắc mặt tái nhợt như tro tàn.
"Đừng, đừng, hu hu—"
Cơ Tích Vy cực kỳ hoảng sợ hét lên, bị dọa đến mức tiểu cả ra, sau đó nghiêng người ngất xỉu lần nữa.
Mấy tên thuộc hạ mặc đồ đen liếc nhìn người phụ nữ đã ngất đi, ngửi thấy mùi nước tiểu thoang thoảng trong không khí, nét mặt khinh bỉ cùng ngại ngùng nhìn Đường Nại nói:
"Chủ nhân, người phụ nữ này sợ đến mức tiểu cả ra rồi ngất đi!"
"Chỉ có thế mà đã sợ đến mức tiểu cả ra rồi sao?"
Đôi môi mỏng gợi cảm của Đường Nại nhếch lên, lộ ra vẻ khinh thường, anh ấy nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, là tiểu ra rồi!"
Sắc mặt của tên thuộc hạ mặc đồ đen có chút xấu hổ, dù sao cũng là một phụ nữ sợ hãi đến mức tiểu cả ra trước mặt họ, nhưng vẫn khai báo thành thật.
"Chụp ảnh lại!"
Đường Nại lạnh lùng mở miệng, liếc nhìn Cơ Tích Vy đang ngất xỉu trên mặt đất, đôi mắt đen sâu thẳm và u ám đầy vẻ giễu cợt khinh thường.
"Vâng!"
Tên thuộc hạ áo đen không nghi ngờ gì lập tức lấy máy ảnh đã chuẩn bị trước ra, “tách tách tách" chụp vài tấm hình Cơ Tích Vy trên mặt đất.
Đến tận khi tên thuộc hạ áo đen chụp xong, Đường Nại mới lạnh lùng mở miệng.
"Làm cho cô ta tỉnh dậy, để cái tay đó lại lần sau, nếu bẻ gãy một lúc, vậy thì lần sau phải chơi cái gì!"
Vài tên thuộc hạ mặc đồ đen không khỏi rùng mình khi nghe thấy những lời của Đường Nại.
Chủ nhân thật sự rất khủng bố!
"A, đừng qua đây, đừng qua đây, hu hu-"
Cơ Tích Vy vừa bị nước làm tỉnh thì lập tức hét lên, khuôn mặt tái nhợt đầy hoảng sợ.
"Hôm nay sẽ tha cho cô trước, hãy ngoan ngoãn tận hưởng chỗ đã chuẩn bị cho cô này đi. Chỗ này là một nơi tốt. Nghe nói nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng người chết than khóc. Tin chắc là cô nhất đinh sẽ thích nơi đây!"
Đường Nại lạnh lùng nói, đôi môi mỏng nở nụ cười khoái cảm khát máu.
Nói xong, người đàn ông có thân hình cao thẳng đi về phía cửa phòng, có khi tra tấn thể xác không phải là cách trả thù đau đớn nhất mà đau đớn nhất lại chính là tra tấn về tinh thần và tâm linh.
Không phải người phụ nữ Cơ Tích Vy này rất bản lĩnh hay sao? Dám có gan ức hiếp Mông Mông của anh, đây chính là lấy lãi cho lúc đó.
"Không, đừng để tôi lại đây, đừng mà, đưa tôi đi, đưa tôi đi—"
Nghe thấy mấy lời của Đường Nại, Cơ Tích Vy càng thêm sợ hãi, sắc mặt tái nhợt đầy hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, cảm thấy xung quanh truyền đến sự lạnh lẽo, sống lưng không nhịn được càng thêm ớn lạnh.
Nhưng Đường Nại đã cùng thuộc hạ rời đi từ lâu, căn phòng ảm đạm lạnh lẽo chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, khiến cả căn phòng càng ngày càng trở nên u ám đáng sợ.
Dường như cô ta có thể lờ mờ nghe thấy tiếng kêu khóc trầm thấp quái dị từ bên ngoài truyền đến bên tai khiến cô ta không khỏi rùng mình, sợ hãi đến mức không nhịn được rùng mình, toàn thân run rẩy, đến động đậy cũng không dám động đậy!
"Cậu chủ, mọi chuyện đã sắp xếp xong!"
Vũ Đàm sắp xếp xong mọi thứ thì nói với Đường Nại.
"Về đi, nhắn tin cho cậu cả nhà họ Thiệu bảo anh ta sáng mai đến đón vợ chưa cưới!"
Đường Nại lạnh lùng cong khóe môi, đáy mắt toát ra một tia lạnh lẽo.
Tên Thiệu Vĩnh Khiêm đó vậy mà lại dám mơ tưởng đến Mông Mông của anh, vậy thì anh sẽ thêm dầu vào lửa khiến hắn ta cả đời chỉ có thể dính lấy Cơ Tích Vy.
Dám nhòm ngó người phụ nữ của anh, như vậy cũng xứng đôi!
Đường Nại không khỏi cảm thấy tức giận đến phát hỏa khi nghĩ đến Thiệu Vĩnh Khiêm, lại càng cảm thấy không vui.
Không vui vì trong lòng Mông Mông của anh đã từng có vị trí của tên đàn ông đó, không vui vì Mông Mông của anh đã từng thích tên đàn ông đó, tóm lại là chán ghét bất kỳ người đàn ông nào đã từng bước vào lòng Mông Mông.
Trong lòng Mông Mông chỉ có thể có anh, hiện tại là như thế, tương lại cũng sẽ là như thế.
"Vâng, tôi nhất định sẽ truyền tin tức này tới đó!"
Trải qua bao nhiêu năm ở bên cạnh Đường Nại, Vũ Đàm đương nhiên biết suy nghĩ của Đường Nại, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi phương pháp của cậu chủ nhà mình.
Cơ Tích Vy lần này đã bị thành người tàn tật rồi, Thiệu Vĩnh Khiên muốn thoát khỏi Cơ Tích Vi chắc sẽ có chút khó khăn. Một khi hợp đồng hôn nhân giữa hai người đó mà bị hủy bỏ, vậy Thiệu Vĩnh Khiên bao gồm cả nhà họ Thiệu sẽ phải chịu áp lực lớn từ dư luận.
Mà Tập đoàn nhà họ Thiệu sẽ mất đi lòng tin của mọi người ở thành phố Kinh đô, vì vậy kể cả nhà họ Thiệu và Thiệu Vĩnh Khiêm không thích Cơ Tích Vy đến thế nào thì cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng cố gắng nuốt xuống.
Cơ Tích Vy không ngờ rằng mình đã nói như vậy mà những người này vẫn dửng dưng, lại càng sợ hãi hơn khi nghe người đàn ông nguy hiểm và đáng sợ này nói rằng sẽ cắt bỏ chân của mình.
Toàn thân co rúm lại định rút chân về phía sau, nhưng đột nhiên lại bị một đôi bàn tay to kéo lại.
"Rắc rắc -" Hai tiếng rắc rắc đột ngột vang lên trong căn phòng lạnh lẽo và u ám.
Sau đó là tiếng khóc thảm thiết và đau khổ của Cơ Tích Vy.
"A, chân của tôi, chân, đau..."
Sau tiếng kêu thảm thiết, Cơ Tích Vy đau đớn đến ngất đi.
"Chủ nhân, cô ta đã ngất đi!"
Thuộc hạ áo đen liếc nhìn Cơ Tích Vy đã ngất đi, nhíu mày, người phụ nữ này cũng quá không dễ giày vò.
"Làm cho cô ta tỉnh dậy, ngất đi rồi chơi chẳng vui chút nào!"
Đường Nại lạnh lùng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng giống như ác ma vừa từ địa ngục leo lên.
Tiếng nước ào ào đột ngột dội lên người Cơ Tích Vy từ đầu đến chân.
"Hu hu-"
Vì cơn đau dữ dội trong người, Cơ Tích Vy yếu ớt tỉnh dậy, không kìm được khóc to.
"Tỉnh rồi à?"
Tiếng cười quỷ dị lạnh lẽo như ác ma của Đường Nại lại lọt vào tai Cơ Tích Vy khiến cô ta không khỏi rùng mình sợ hãi.
Người đàn ông này chính là một con quỷ, là ác quỷ, thật quá kinh khủng.
Cơ Tích Vy vừa bị Đông Phương Thế Kiêu đánh gãy tay lúc chiều, lúc này vẫn còn đang băng bó treo trên cổ, tối nay đám ác quỷ kinh khủng này lại đánh gãy hai chân cô ta, cộng với sự tra tấn tinh thần ban ngày cũng suýt chút nữa đã giày vò Cơ Tích Vy đến phát điên.
"Các người còn muốn làm gì nữa, tôi cầu xin các người buông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa rồi, lần sau cũng không dám nữa!"
Cơ Tích Vy khóc lóc cầu xin sự thương xót, chỉ vì những kẻ hung ác như ma quỷ trước mặt cô ta quá đáng sợ, đến bây giờ cô ta đã có thể cảm thấy cơn đau thấu tận xương truyền đến từ hai chân, đau đến mức cả người run lên.
"Một chút đau đớn như vậy đã nhịn không được cầu xin sự thương xót. Chơi vẫn còn chưa đủ, đến đây, bẻ gãy bàn tay còn nguyên vẹn của cô ta cho tôi!"
Đường Nại nhàn nhạt liếc nhìn Cơ Tích Vy trên mặt đất, trên mặt là nụ cười đầy vẻ tàn bạo hung ác, khiến những người trông thấy đều hết hồn.
"Đừng, đừng, tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi sẽ không bao giờ chạm vào người phụ nữ đó dù chỉ là một sợi lông nữa!"
Cơ Tích Vy thực sự rất sợ hãi, cô ta chưa bao giờ thấy những thứ đáng sợ đến như vậy, từ nhỏ đến lớn nào đã phải chịu sự tra tấn như thế, đau đớn đến mức cô ta gần như muốn chết.
"Bẻ!"
Đường Nại mặc kệ tiếng kêu khóc cầu xin sự thương xót của Cơ Tích Vy, vẫn lạnh lùng mở miệng từng chữ lạnh lùng bạc bẽo bộc lộ sự độc đoán của bề trên.
"Vâng!"
Vài người đàn ông mặc đồ đen lại vươn tay về phía cánh tay còn lành lặn của Cơ Tích Vy, khiến cả cơ thể Cơ Tích Vy kinh hãi ngã ngửa ra sau, sắc mặt tái nhợt như tro tàn.
"Đừng, đừng, hu hu—"
Cơ Tích Vy cực kỳ hoảng sợ hét lên, bị dọa đến mức tiểu cả ra, sau đó nghiêng người ngất xỉu lần nữa.
Mấy tên thuộc hạ mặc đồ đen liếc nhìn người phụ nữ đã ngất đi, ngửi thấy mùi nước tiểu thoang thoảng trong không khí, nét mặt khinh bỉ cùng ngại ngùng nhìn Đường Nại nói:
"Chủ nhân, người phụ nữ này sợ đến mức tiểu cả ra rồi ngất đi!"
"Chỉ có thế mà đã sợ đến mức tiểu cả ra rồi sao?"
Đôi môi mỏng gợi cảm của Đường Nại nhếch lên, lộ ra vẻ khinh thường, anh ấy nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, là tiểu ra rồi!"
Sắc mặt của tên thuộc hạ mặc đồ đen có chút xấu hổ, dù sao cũng là một phụ nữ sợ hãi đến mức tiểu cả ra trước mặt họ, nhưng vẫn khai báo thành thật.
"Chụp ảnh lại!"
Đường Nại lạnh lùng mở miệng, liếc nhìn Cơ Tích Vy đang ngất xỉu trên mặt đất, đôi mắt đen sâu thẳm và u ám đầy vẻ giễu cợt khinh thường.
"Vâng!"
Tên thuộc hạ áo đen không nghi ngờ gì lập tức lấy máy ảnh đã chuẩn bị trước ra, “tách tách tách" chụp vài tấm hình Cơ Tích Vy trên mặt đất.
Đến tận khi tên thuộc hạ áo đen chụp xong, Đường Nại mới lạnh lùng mở miệng.
"Làm cho cô ta tỉnh dậy, để cái tay đó lại lần sau, nếu bẻ gãy một lúc, vậy thì lần sau phải chơi cái gì!"
Vài tên thuộc hạ mặc đồ đen không khỏi rùng mình khi nghe thấy những lời của Đường Nại.
Chủ nhân thật sự rất khủng bố!
"A, đừng qua đây, đừng qua đây, hu hu-"
Cơ Tích Vy vừa bị nước làm tỉnh thì lập tức hét lên, khuôn mặt tái nhợt đầy hoảng sợ.
"Hôm nay sẽ tha cho cô trước, hãy ngoan ngoãn tận hưởng chỗ đã chuẩn bị cho cô này đi. Chỗ này là một nơi tốt. Nghe nói nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng người chết than khóc. Tin chắc là cô nhất đinh sẽ thích nơi đây!"
Đường Nại lạnh lùng nói, đôi môi mỏng nở nụ cười khoái cảm khát máu.
Nói xong, người đàn ông có thân hình cao thẳng đi về phía cửa phòng, có khi tra tấn thể xác không phải là cách trả thù đau đớn nhất mà đau đớn nhất lại chính là tra tấn về tinh thần và tâm linh.
Không phải người phụ nữ Cơ Tích Vy này rất bản lĩnh hay sao? Dám có gan ức hiếp Mông Mông của anh, đây chính là lấy lãi cho lúc đó.
"Không, đừng để tôi lại đây, đừng mà, đưa tôi đi, đưa tôi đi—"
Nghe thấy mấy lời của Đường Nại, Cơ Tích Vy càng thêm sợ hãi, sắc mặt tái nhợt đầy hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, cảm thấy xung quanh truyền đến sự lạnh lẽo, sống lưng không nhịn được càng thêm ớn lạnh.
Nhưng Đường Nại đã cùng thuộc hạ rời đi từ lâu, căn phòng ảm đạm lạnh lẽo chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, khiến cả căn phòng càng ngày càng trở nên u ám đáng sợ.
Dường như cô ta có thể lờ mờ nghe thấy tiếng kêu khóc trầm thấp quái dị từ bên ngoài truyền đến bên tai khiến cô ta không khỏi rùng mình, sợ hãi đến mức không nhịn được rùng mình, toàn thân run rẩy, đến động đậy cũng không dám động đậy!
"Cậu chủ, mọi chuyện đã sắp xếp xong!"
Vũ Đàm sắp xếp xong mọi thứ thì nói với Đường Nại.
"Về đi, nhắn tin cho cậu cả nhà họ Thiệu bảo anh ta sáng mai đến đón vợ chưa cưới!"
Đường Nại lạnh lùng cong khóe môi, đáy mắt toát ra một tia lạnh lẽo.
Tên Thiệu Vĩnh Khiêm đó vậy mà lại dám mơ tưởng đến Mông Mông của anh, vậy thì anh sẽ thêm dầu vào lửa khiến hắn ta cả đời chỉ có thể dính lấy Cơ Tích Vy.
Dám nhòm ngó người phụ nữ của anh, như vậy cũng xứng đôi!
Đường Nại không khỏi cảm thấy tức giận đến phát hỏa khi nghĩ đến Thiệu Vĩnh Khiêm, lại càng cảm thấy không vui.
Không vui vì trong lòng Mông Mông của anh đã từng có vị trí của tên đàn ông đó, không vui vì Mông Mông của anh đã từng thích tên đàn ông đó, tóm lại là chán ghét bất kỳ người đàn ông nào đã từng bước vào lòng Mông Mông.
Trong lòng Mông Mông chỉ có thể có anh, hiện tại là như thế, tương lại cũng sẽ là như thế.
"Vâng, tôi nhất định sẽ truyền tin tức này tới đó!"
Trải qua bao nhiêu năm ở bên cạnh Đường Nại, Vũ Đàm đương nhiên biết suy nghĩ của Đường Nại, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi phương pháp của cậu chủ nhà mình.
Cơ Tích Vy lần này đã bị thành người tàn tật rồi, Thiệu Vĩnh Khiên muốn thoát khỏi Cơ Tích Vi chắc sẽ có chút khó khăn. Một khi hợp đồng hôn nhân giữa hai người đó mà bị hủy bỏ, vậy Thiệu Vĩnh Khiên bao gồm cả nhà họ Thiệu sẽ phải chịu áp lực lớn từ dư luận.
Mà Tập đoàn nhà họ Thiệu sẽ mất đi lòng tin của mọi người ở thành phố Kinh đô, vì vậy kể cả nhà họ Thiệu và Thiệu Vĩnh Khiêm không thích Cơ Tích Vy đến thế nào thì cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng cố gắng nuốt xuống.
Tác giả :
Lục La