Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen
Chương 71: Ra mắt cha vợ đại nhân
Hôm sau, Phong Thần đi gặp cha vợ tương lai của mình, Tần Thọ Diệp hơn 50 tuổi, mặt mũi nhã nhặn, không nhìn ra được ông là lão tướng đã trải qua nhiều năm sa trường.
Nhà họ Tần sắp xếp cực kỳ mộc mạc, mấy bức tranh chữ treo ở phòng khách có vẻ trang nhã, có thể thấy được lúc rảnh rỗi Tần Thọ Diệp cũng có thú thanh nhàn là vẽ tranh.
Lúc nhìn thấy Tần Thọ Diệp ông đang cúi đầu múa bút, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc không nhìn thấy chút khó chịu nào. Dường như chuyện trong Lam Bang không liên quan gì đến ông hết.
"Tiểu thư!"
Lan đến sớm hơn hai người vẫn một mực chờ phu quân tới, Tần Thọ Diệp nghe có âm thanh, lanh lẹn hoàn thành chữ trên tay. Cầm khăn ở bên cạnh lên lau tay, lúc này mới xoay người lại nhìn thấy bên cạnh con gái nhà mình còn có một thanh niên anh tuấn, lông mày ông nhíu lại.
Cảm giác mà Tần Thọ Diệp cho Phong Thần giống như là giáo viên dạy học, ngoài ánh mắt sắc bén kia ra, Tần Thọ Diệp cũng có sự hòa nhã, dĩ nhiên đó là ánh mắt khi nhìn con gái mình.
"Ba..."
"Mặc Mặc trở lại, còn dẫn theo khách về."
Tần Mặc kéo Phong Thần ngồi xuống trước mặt cha, đôi mắt Tần Thọ Diệp chưa từng rời khỏi Phong Thần, sau khi quan sát rất lâu mới nói, "Cậu chính là con trai của Lão Phong! Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, Mặc Mặc không gây phiền phức gì cho cậu chứ!"
Mặc dù thái độ của ông rất khách khí nhưng Phong Thần nhìn ra được, Tần Thọ Diệp hình như không hài lòng về mình lắm.
Phong Thần thu hồi bộ dáng không đứng đắn, thái độ không kiêu ngạo không tự ti trước sau như một, cười đáp lại, "Không phiền phức chút nào, cháu cảm thấy Tiểu Mặc rất đáng yêu."
Nói xong, anh nắm tay Tần Mặc, ánh sáng bên trong tròng mắt Tần Thọ Diệp chợt lóe lên rồi biến mất, "Nghe nói hôm qua đã quay về rồi, sao không về nhà?"
"Ba..."
Tần Mặc nghe giọng của ông làm như trong lúc không để ý nói tới, nhưng thái độ lại có vẻ hết sức bất mãn, cô vừa định mở miệng nói gì đó thì lại bị Phong Thần ngăn cản. Anh ngắt nhẹ tay Tần Mặc để cô không nói.
"Tiểu thư, lên lầu trước đi!"
Lan kịp thời xuất hiện trước mặt mấy người, Phong Thần gật đầu một cái, lúc này Tần Mặc mới đi lên lầu, trong lúc cô vẫn không yên lòng quay đầu thì nhìn thấy Phong Thần hướng về phía cô mỉm cười, cô mới vừa bước vừa quay đầu, không cam lòng rời đi.
Tần Thọ Diệp nhìn thấy hành động của hai người, nhưng vẫn tỉnh bơ quan sát Phong Thần, "Chuyện của hai đứa tôi có nghe nói một chút, chưa được sự cho phép của bề trên mà đã tự ý đính hôn, chàng trai trẻ, cậu có ý gì thế?"
Đôi mắt bày mưu nghĩ kế nhìn chằm chằm vào đối phương, khí thế chưa giận nhưng đã oai nghiêm cứ như vậy mà đến, hiển nhiên Tần Thọ Diệp rất bất mãn với cách làm của Phong Thần.
"Bác Tần, cháu và Tần Mặc là tình cảm xuất phát từ hai phía, chưa được sự cho phép của bác đã tự quyết định chuyện chung thân đại sự là lỗi của cháu."
Tròng mắt trong suốt của Phong Thần nhìn lại Tần Thọ Diệp, không bởi vì ông ép hỏi mà hốt hoảng, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt bắt bẻ của ông.
"Nếu như bác Tần để ý chuyện này, vậy cháu sẽ sắp xếp làm một bữa tiệc đính hôn lần nữa, lúc ấy tất nhiên xin bác Tần tới dự lễ, được không ạ?"
Lời anh nói hết sức thích hợp khiến Tần Thọ Diệp hừ một tiếng, không chỉ không làm anh thấy sợ mà lùi bước, ngược lại làm anh có lý do để được voi đòi tiên.
"Cậu nhóc, nếu như mà tôi nói, tôi không đồng ý chuyện của hai người!"
"Bây giờ là thời kỳ tự mình làm chủ hôn nhân, bác Tần sẽ không chia rẽ đôi uyên ương khiến Tiểu Mặc đau lòng."
Phong Thần không tỏ thái độ, anh hiểu được, đây sự dò xét của Tần Thọ Diệp cũng là một loại bày tỏ sự bất mãn.
Con gái nhà mình trở lại nói có chồng chưa cưới, thằng nhóc xa lạ này lại muốn cướp đi con gái ông đã bảo vệ hơn mười năm, còn không nói một tiếng nào đã tự ý đính hôn! Sao ông có thể vui mừng cho được!
"Mặc dù tương lai cô ấy là bà xã của cháu, nhưng cô ấy vẫn là con gái của bác, như chân với tay, máu mủ tình thân. Cháu tin rằng ở trong lòng của cô ấy bác còn quan trọng hơn cả cháu."
Phong Thần ra sức nịnh nọt cha vợ tương lai, muốn kết hôn với Tần Mặc, nhất định phải qua được cửa ải của người cha vợ này, dù cho ông có gây khó khăn như thế nào cho anh, anh cũng phải nói tốt, làm cho ông cụ vui vẻ.
"Nhưng tôi nghe nói, ông cụ nhà họ Hàn vừa ý là người khác."
"Hôn nhân tự do, cháu sẽ không để cho Tần Mặc vì chuyện này mà tổn thương và buồn."
Ánh mắt sáng quắc của anh nhìn thẳng vào cha vợ tương lai nói chắc như đinh đóng cột, bắt bẻ trong mắt Tần Thọ Diệp dần biến mất, khẽ gật đầu. Đối với ông mà nói, hạnh phúc của Tần Mặc quan trọng hơn tất cả mọi thứ, đối phương lại là con trai của bạn cũ, ông nên yên tâm giao con gái cho cậu ta, nhưng…!
"Tôi nghĩ, chuyện của Lam Bang cậu cũng từng nghe Mặc Mặc nói, hoặc là từng biết rồi. Gần đây có người của nhà họ Hàn cậu liên minh với Lam Thiệu Đường, trong nhà cũng không bình yên, để Mặc Mặc ở nhà làm tôi yên tâm hơn."
Phong Thần suy tư trong chốc lát, chuyện của anh và Tần Mặc ở chỗ của Tần Thọ Diệp sẽ không có vấn đề gì. Anh mỉm cười nói, "Cháu sẽ nhanh chóng sớm xử lý chuyện này, trước khi đi cháu có thể nói lời tạm biệt với Tiểu Mặc không ạ?"
"Đi đi!"
Tần Thọ Diệp gật đầu, Phong Thần lên lầu liền gặp Tần Mặc đứng ở góc tường, anh tiến lên ôm cô vào trong ngực. Vốn hai người như keo như sơn cả ngày lẫn đêm, bây giờ phải xa nhau một khoảng thời gian, sao có thể khiến anh cam lòng đây!
"Tiểu Mặc, em đều nghe thấy rồi hả?"
Tần Mặc gật đầu, trong lòng không nỡ, không có anh ở bên, cô sẽ không ngủ ngon.
"Không nỡ xa anh à?"
"Bớt ba hoa đi!" Tần Mặc gắt giọng, anh luôn không đứng đắn như vậy, ban đầu cô coi trọng điểm nào của anh chứ ?"Em chờ anh, anh đừng để em đợi quá lâu."
Phong Thần nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, trong lòng cảm động, cúi đầu hôn cô, Tần Mặc hào phóng đáp lại anh, sự buồn khổ giữa hai người yêu nhau sắp phải chia xa mượn nụ hôn ngọt ngào này để giải tỏa, mà càng hôn càng sâu.
"Không lâu quá đâu, anh nhất định sẽ cưới em vào cửa!"
Nhà họ Tần sắp xếp cực kỳ mộc mạc, mấy bức tranh chữ treo ở phòng khách có vẻ trang nhã, có thể thấy được lúc rảnh rỗi Tần Thọ Diệp cũng có thú thanh nhàn là vẽ tranh.
Lúc nhìn thấy Tần Thọ Diệp ông đang cúi đầu múa bút, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc không nhìn thấy chút khó chịu nào. Dường như chuyện trong Lam Bang không liên quan gì đến ông hết.
"Tiểu thư!"
Lan đến sớm hơn hai người vẫn một mực chờ phu quân tới, Tần Thọ Diệp nghe có âm thanh, lanh lẹn hoàn thành chữ trên tay. Cầm khăn ở bên cạnh lên lau tay, lúc này mới xoay người lại nhìn thấy bên cạnh con gái nhà mình còn có một thanh niên anh tuấn, lông mày ông nhíu lại.
Cảm giác mà Tần Thọ Diệp cho Phong Thần giống như là giáo viên dạy học, ngoài ánh mắt sắc bén kia ra, Tần Thọ Diệp cũng có sự hòa nhã, dĩ nhiên đó là ánh mắt khi nhìn con gái mình.
"Ba..."
"Mặc Mặc trở lại, còn dẫn theo khách về."
Tần Mặc kéo Phong Thần ngồi xuống trước mặt cha, đôi mắt Tần Thọ Diệp chưa từng rời khỏi Phong Thần, sau khi quan sát rất lâu mới nói, "Cậu chính là con trai của Lão Phong! Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, Mặc Mặc không gây phiền phức gì cho cậu chứ!"
Mặc dù thái độ của ông rất khách khí nhưng Phong Thần nhìn ra được, Tần Thọ Diệp hình như không hài lòng về mình lắm.
Phong Thần thu hồi bộ dáng không đứng đắn, thái độ không kiêu ngạo không tự ti trước sau như một, cười đáp lại, "Không phiền phức chút nào, cháu cảm thấy Tiểu Mặc rất đáng yêu."
Nói xong, anh nắm tay Tần Mặc, ánh sáng bên trong tròng mắt Tần Thọ Diệp chợt lóe lên rồi biến mất, "Nghe nói hôm qua đã quay về rồi, sao không về nhà?"
"Ba..."
Tần Mặc nghe giọng của ông làm như trong lúc không để ý nói tới, nhưng thái độ lại có vẻ hết sức bất mãn, cô vừa định mở miệng nói gì đó thì lại bị Phong Thần ngăn cản. Anh ngắt nhẹ tay Tần Mặc để cô không nói.
"Tiểu thư, lên lầu trước đi!"
Lan kịp thời xuất hiện trước mặt mấy người, Phong Thần gật đầu một cái, lúc này Tần Mặc mới đi lên lầu, trong lúc cô vẫn không yên lòng quay đầu thì nhìn thấy Phong Thần hướng về phía cô mỉm cười, cô mới vừa bước vừa quay đầu, không cam lòng rời đi.
Tần Thọ Diệp nhìn thấy hành động của hai người, nhưng vẫn tỉnh bơ quan sát Phong Thần, "Chuyện của hai đứa tôi có nghe nói một chút, chưa được sự cho phép của bề trên mà đã tự ý đính hôn, chàng trai trẻ, cậu có ý gì thế?"
Đôi mắt bày mưu nghĩ kế nhìn chằm chằm vào đối phương, khí thế chưa giận nhưng đã oai nghiêm cứ như vậy mà đến, hiển nhiên Tần Thọ Diệp rất bất mãn với cách làm của Phong Thần.
"Bác Tần, cháu và Tần Mặc là tình cảm xuất phát từ hai phía, chưa được sự cho phép của bác đã tự quyết định chuyện chung thân đại sự là lỗi của cháu."
Tròng mắt trong suốt của Phong Thần nhìn lại Tần Thọ Diệp, không bởi vì ông ép hỏi mà hốt hoảng, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt bắt bẻ của ông.
"Nếu như bác Tần để ý chuyện này, vậy cháu sẽ sắp xếp làm một bữa tiệc đính hôn lần nữa, lúc ấy tất nhiên xin bác Tần tới dự lễ, được không ạ?"
Lời anh nói hết sức thích hợp khiến Tần Thọ Diệp hừ một tiếng, không chỉ không làm anh thấy sợ mà lùi bước, ngược lại làm anh có lý do để được voi đòi tiên.
"Cậu nhóc, nếu như mà tôi nói, tôi không đồng ý chuyện của hai người!"
"Bây giờ là thời kỳ tự mình làm chủ hôn nhân, bác Tần sẽ không chia rẽ đôi uyên ương khiến Tiểu Mặc đau lòng."
Phong Thần không tỏ thái độ, anh hiểu được, đây sự dò xét của Tần Thọ Diệp cũng là một loại bày tỏ sự bất mãn.
Con gái nhà mình trở lại nói có chồng chưa cưới, thằng nhóc xa lạ này lại muốn cướp đi con gái ông đã bảo vệ hơn mười năm, còn không nói một tiếng nào đã tự ý đính hôn! Sao ông có thể vui mừng cho được!
"Mặc dù tương lai cô ấy là bà xã của cháu, nhưng cô ấy vẫn là con gái của bác, như chân với tay, máu mủ tình thân. Cháu tin rằng ở trong lòng của cô ấy bác còn quan trọng hơn cả cháu."
Phong Thần ra sức nịnh nọt cha vợ tương lai, muốn kết hôn với Tần Mặc, nhất định phải qua được cửa ải của người cha vợ này, dù cho ông có gây khó khăn như thế nào cho anh, anh cũng phải nói tốt, làm cho ông cụ vui vẻ.
"Nhưng tôi nghe nói, ông cụ nhà họ Hàn vừa ý là người khác."
"Hôn nhân tự do, cháu sẽ không để cho Tần Mặc vì chuyện này mà tổn thương và buồn."
Ánh mắt sáng quắc của anh nhìn thẳng vào cha vợ tương lai nói chắc như đinh đóng cột, bắt bẻ trong mắt Tần Thọ Diệp dần biến mất, khẽ gật đầu. Đối với ông mà nói, hạnh phúc của Tần Mặc quan trọng hơn tất cả mọi thứ, đối phương lại là con trai của bạn cũ, ông nên yên tâm giao con gái cho cậu ta, nhưng…!
"Tôi nghĩ, chuyện của Lam Bang cậu cũng từng nghe Mặc Mặc nói, hoặc là từng biết rồi. Gần đây có người của nhà họ Hàn cậu liên minh với Lam Thiệu Đường, trong nhà cũng không bình yên, để Mặc Mặc ở nhà làm tôi yên tâm hơn."
Phong Thần suy tư trong chốc lát, chuyện của anh và Tần Mặc ở chỗ của Tần Thọ Diệp sẽ không có vấn đề gì. Anh mỉm cười nói, "Cháu sẽ nhanh chóng sớm xử lý chuyện này, trước khi đi cháu có thể nói lời tạm biệt với Tiểu Mặc không ạ?"
"Đi đi!"
Tần Thọ Diệp gật đầu, Phong Thần lên lầu liền gặp Tần Mặc đứng ở góc tường, anh tiến lên ôm cô vào trong ngực. Vốn hai người như keo như sơn cả ngày lẫn đêm, bây giờ phải xa nhau một khoảng thời gian, sao có thể khiến anh cam lòng đây!
"Tiểu Mặc, em đều nghe thấy rồi hả?"
Tần Mặc gật đầu, trong lòng không nỡ, không có anh ở bên, cô sẽ không ngủ ngon.
"Không nỡ xa anh à?"
"Bớt ba hoa đi!" Tần Mặc gắt giọng, anh luôn không đứng đắn như vậy, ban đầu cô coi trọng điểm nào của anh chứ ?"Em chờ anh, anh đừng để em đợi quá lâu."
Phong Thần nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, trong lòng cảm động, cúi đầu hôn cô, Tần Mặc hào phóng đáp lại anh, sự buồn khổ giữa hai người yêu nhau sắp phải chia xa mượn nụ hôn ngọt ngào này để giải tỏa, mà càng hôn càng sâu.
"Không lâu quá đâu, anh nhất định sẽ cưới em vào cửa!"
Tác giả :
Minh Khê