Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen
Chương 4: Không phải oan gia không đụng đầu
Phong Thần làm việc rất nhanh, đêm đó đã cho người đóng gói đồ đạc của Tần Mặc, chuẩn bị ngày thứ hai liền đưa đến trường học.
Trường trung học Roland là một ngôi trường ký túc xá, nội thất thiết bị rất đầy đủ, có năm tòa nhà ký túc xá nam nữ, mỗi tòa mười tầng, có chuyên viên (ở bên mình hay gọi là quản sinh đó) trông nom, tầng thấp nhất có các loại thiết bị giải trí và các thiết bị hoạt động thể thao, ngoài ra còn có cung thể thao tổng hợp để cho học sinh sử dụng.
Nhà ăn gồm cả đồ ăn kiểu tây và kiểu Trung Quốc, bởi vì có không ít học sinh nước ngoài, cho nên có đủ loại thức ăn của các quốc gia, đầu bếp đều là mời từ khách sạn năm sao.
Mặc dù trong trường đều là những con cháu gia đình giàu có, nhưng tỷ lệ lên lớp hàng năm đều vững vàng đứng thứ nhất, có thể thấy được, trường trung học Roland cũng không phải chỉ có kiếm tiền, ngôi trường nát làm trễ nãi tương lai của học sinh. Đây cũng là một trong số nguyên nhân người có tiền thích đưa con đến đây.
“Thiếu gia, chuyện này có phải không thỏa đáng hay không?"
Nghe sự sắp đặt của Phong Thần, lão quản gia do dự.
“Có chỗ nào không ổn? Trường trung học Roland còn chưa đủ với thân phận của cô ta?"
“Nhưng lão gia đã nói……"
Lão quản gia nghĩ đến lời nói của lão gia, vừa muốn dặn dò Phong Thần, thì đã bị cắt ngang, “Được rồi được rồi! Ông ta mấy đêm liền giống như trốn nợ tôi còn chưa tính, lại muốn cò kè mặc cả với tôi!"
Nói đến lão gia nhà họ Phong, chân mày Phong Thần liền thắt chặt, xú lão đầu đem một đứa con nít ném cho hắn không nói, còn muốn hắn chăm sóc chu đáo 24 giờ, quả thật muốn hắn làm bảo mẫu tùy ý sai bảo sao, nằm mơ! Chờ hắn trở về, nhất định phải tính sổ thật tốt!
Mà Phong lão gia ở nơi xa xôi nào đó không tự chủ có chút run rẩy, nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ không tốt, con trai mình nhất định là đang mắng ông.
Hôm sau
Tiếng chuông tan học vang lên, một thiếu niên lập tức nhảy đến trước bàn học của một người khác, “Này, hôm qua cậu làm chi bảo vệ nha đẩu thối đó a!"
Trong giọng nói khinh thường của thiếu niên mang theo trách cứ nhàn nhạt, bị thiếu niên hỏi ngẳng đầu lên, ánh sáng trong tròng mắt kính lộ ra ý vị sâu xa, hắn khẽ nhếch miệng, “Mình chỉ không muốn em gây chuyện mà thôi."
Bùi Thiểu Y bĩu môi, lập tức nằm bò trên bàn học số 38, “Cậu có nghe nói gì không, hôm nay có học sinh chuyển trường đến lớp chúng ta."
Anh ta hơi cúi đầu, dùng ngón tay giữa đẩy đẩy mắt kính trên mũi, khóe miệng hơi cong lên, “Cậu rất chờ mong?"
“Hừ, chỉ cần không phải là tiểu nha đầu hôm qua, nếu như là cô ta, em nhất định sẽ tiếp đãi cô ta thật tốt!"
Bùi Thiểu Y khẽ hếch cằm, dường như đã liệt Tần Mặc vào danh sách đen, nhưng mà hắn là lão đại của lớp, muốn chỉnh một người còn không phải là chuyện dễ dàng!
Tuy nói con cháu nhà giàu trong lớp rất nhiều, nhưng lại tiếp xúc rất ít với người có quyền có thế, có không ít người muốn nịnh bợ hắn, khiến hắn đi đến đâu cũng đều ngang ngược.
Thời gian giải lao ngắn ngủi rất nhanh đã trôi qua, khi tiếng chuông vang lên lần nữa, giáo viên chủ nhiệm của bọn họ bước vào lớp, mà theo đi theo phía sau ông, chính là Tần Mặc một ngày trước đã ầm ĩ không vui với Bùi Thiểu Y.
Đầu tiên khi Bùi Thiểu Y nhìn thấy Tần Mặc, ánh mắt hung hăng nhìn Sở Linh Tầm, khó trách khi đang nói đến học sinh mới chuyển đến, vẻ mặt của anh lại cổ quái như thế, thì ra là đã sớm biết nội tình!
Tần Mặc vẫn làm theo tác phong cũ trầm mặc ít nói, khiến cho giáo viên chủ nhiệm lớp có chút xấu hổ, Bùi Thiểu Y câu dẫ ra nụ cười xấu xa, “Này, người mới tới, cô có phải là bị câm không? Ở đây cũng không phải là trường học cho người khuyết tật, cô có phải đã đi nhầm chỗ rồi hay không?"
Bùi Thiểu Y giễu cợt, những học sinh khác đương nhiên cũng sẽ hùa theo, không ít học sinh nữ xem kịch vui ở bên cạnh xì xào bàn tán, các học sinh nam còn lại e là chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Này, nói một câu đi!"
“Đúng vậy a, chẳng lẽ thật sự là không biết nói chuyện?"
“Đi nhầm chỗ rồi, có nghe hiểu được lời của chúng tôi nói hay không? Ha ha……"
Bùi Thiểu Y hả hê nhìn Tần Mặc ở trên bục giảng, nếu là học sinh nữ da mặt mỏng một chút, thì đã sớm khóc chạy ra ngoài, đoán chừng cũng không còn mặt mũi nào quay lại lớp nữa,
Chỉ là, nụ cười hả hê của hắn rất nhanh liền sụ xuống, bởi vì hắt phát hiện, vẻ mặt của Tần Mặc vẫn như cũ đứng ở trên bục giảng, dường như đối tượng mà bọn họ công kích không phải là cô.
Không biết tư chất của cô quá cao, hay là ngôn ngữ bọn họ giễu cợt quá mức thấp, chủ nhiệm lớp nghiêm mặt, “Được rồi, yên lặng một chút, Bùi Thiểu Y, có phải là cậu lại muốn mời phụ huynh hay không?"
Nói đến mời phụ huynh, trong đầu hắn chợt hiện lên một khuôn mặt tươi cười, không khỏi rùng mình một cái, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời an phận.
Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, chỉ cần Tần Mặc còn ở trong lớp này một ngày, ở trường trung học Roland một ngày, thì hắn có biện pháp chỉnh cô đến nỗi kêu cha gọi mẹ!
Mà Tần Mặc làm như không thấy thái độ thù địch của Bùi Thiểu Y, mà vừa vặn chính là, hai người chỉ cách nhau một lối đi, trở thành hàng xóm.
“Cô ta rốt cuộc là có lai lịch gì a?"
“Nghe nói hình như là người của Phong thị."
“Nhưng cô ta họ Tần a, không phải là vị hôn thê chứ?"
Bên tai là những lwoif nhiều chuyện của những học sinh nữ, không hiểu ra sao cả, cô liền bị chụp lên cái mũ là vị hôn thê của Phong Thần.
Không đến một ngày, tên tuổi vị hôn thê của Phong Thần đã lan truyền đến mắc toàn trường đền biết, nhưng bản thân người có liên quan lại không có phản ứng là bao.
Trên bàn học đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn,ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bùi Thiểu Y nhếch nhếch lông mày, hắn vốn là người cao to, bây giờ đứng lên, càng khiến cho Tần Mặc nhỏ nhắn.
Mái tóc đen của thiếu niên rơi cuống lay động trước trán, đôi mắt giống như màn đêm nhìn chằm chằm vào cô, Tần Mặc tựa lưng vào phía sau, dựa vào thành ghế, hình như hoàn toàn không lo lắng về tình cảnh của bản thân.
“Cô rất lợi hại a, vừa đến đây liền trở thành người nổi tiếng."
“Thiểu Y, Tần Mặc là người mới đến, cậu nên đối với cô ấy tốt một chút."
Bùi Thiểu Y cảm giác bả vai của mình bị người kéo, hắn không vui giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Sở Linh Tầm mang theo nụ cười ấm áp, sức lực trên tay cũng rất lớn.
“Linh Tầm, cậu……"
“Ừ, mình biết cậu muốn thể hiện sự thân thiện với bạn học Tần Mặc, nhưng cậu không cần phải nói ra."
Trường trung học Roland là một ngôi trường ký túc xá, nội thất thiết bị rất đầy đủ, có năm tòa nhà ký túc xá nam nữ, mỗi tòa mười tầng, có chuyên viên (ở bên mình hay gọi là quản sinh đó) trông nom, tầng thấp nhất có các loại thiết bị giải trí và các thiết bị hoạt động thể thao, ngoài ra còn có cung thể thao tổng hợp để cho học sinh sử dụng.
Nhà ăn gồm cả đồ ăn kiểu tây và kiểu Trung Quốc, bởi vì có không ít học sinh nước ngoài, cho nên có đủ loại thức ăn của các quốc gia, đầu bếp đều là mời từ khách sạn năm sao.
Mặc dù trong trường đều là những con cháu gia đình giàu có, nhưng tỷ lệ lên lớp hàng năm đều vững vàng đứng thứ nhất, có thể thấy được, trường trung học Roland cũng không phải chỉ có kiếm tiền, ngôi trường nát làm trễ nãi tương lai của học sinh. Đây cũng là một trong số nguyên nhân người có tiền thích đưa con đến đây.
“Thiếu gia, chuyện này có phải không thỏa đáng hay không?"
Nghe sự sắp đặt của Phong Thần, lão quản gia do dự.
“Có chỗ nào không ổn? Trường trung học Roland còn chưa đủ với thân phận của cô ta?"
“Nhưng lão gia đã nói……"
Lão quản gia nghĩ đến lời nói của lão gia, vừa muốn dặn dò Phong Thần, thì đã bị cắt ngang, “Được rồi được rồi! Ông ta mấy đêm liền giống như trốn nợ tôi còn chưa tính, lại muốn cò kè mặc cả với tôi!"
Nói đến lão gia nhà họ Phong, chân mày Phong Thần liền thắt chặt, xú lão đầu đem một đứa con nít ném cho hắn không nói, còn muốn hắn chăm sóc chu đáo 24 giờ, quả thật muốn hắn làm bảo mẫu tùy ý sai bảo sao, nằm mơ! Chờ hắn trở về, nhất định phải tính sổ thật tốt!
Mà Phong lão gia ở nơi xa xôi nào đó không tự chủ có chút run rẩy, nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ không tốt, con trai mình nhất định là đang mắng ông.
Hôm sau
Tiếng chuông tan học vang lên, một thiếu niên lập tức nhảy đến trước bàn học của một người khác, “Này, hôm qua cậu làm chi bảo vệ nha đẩu thối đó a!"
Trong giọng nói khinh thường của thiếu niên mang theo trách cứ nhàn nhạt, bị thiếu niên hỏi ngẳng đầu lên, ánh sáng trong tròng mắt kính lộ ra ý vị sâu xa, hắn khẽ nhếch miệng, “Mình chỉ không muốn em gây chuyện mà thôi."
Bùi Thiểu Y bĩu môi, lập tức nằm bò trên bàn học số 38, “Cậu có nghe nói gì không, hôm nay có học sinh chuyển trường đến lớp chúng ta."
Anh ta hơi cúi đầu, dùng ngón tay giữa đẩy đẩy mắt kính trên mũi, khóe miệng hơi cong lên, “Cậu rất chờ mong?"
“Hừ, chỉ cần không phải là tiểu nha đầu hôm qua, nếu như là cô ta, em nhất định sẽ tiếp đãi cô ta thật tốt!"
Bùi Thiểu Y khẽ hếch cằm, dường như đã liệt Tần Mặc vào danh sách đen, nhưng mà hắn là lão đại của lớp, muốn chỉnh một người còn không phải là chuyện dễ dàng!
Tuy nói con cháu nhà giàu trong lớp rất nhiều, nhưng lại tiếp xúc rất ít với người có quyền có thế, có không ít người muốn nịnh bợ hắn, khiến hắn đi đến đâu cũng đều ngang ngược.
Thời gian giải lao ngắn ngủi rất nhanh đã trôi qua, khi tiếng chuông vang lên lần nữa, giáo viên chủ nhiệm của bọn họ bước vào lớp, mà theo đi theo phía sau ông, chính là Tần Mặc một ngày trước đã ầm ĩ không vui với Bùi Thiểu Y.
Đầu tiên khi Bùi Thiểu Y nhìn thấy Tần Mặc, ánh mắt hung hăng nhìn Sở Linh Tầm, khó trách khi đang nói đến học sinh mới chuyển đến, vẻ mặt của anh lại cổ quái như thế, thì ra là đã sớm biết nội tình!
Tần Mặc vẫn làm theo tác phong cũ trầm mặc ít nói, khiến cho giáo viên chủ nhiệm lớp có chút xấu hổ, Bùi Thiểu Y câu dẫ ra nụ cười xấu xa, “Này, người mới tới, cô có phải là bị câm không? Ở đây cũng không phải là trường học cho người khuyết tật, cô có phải đã đi nhầm chỗ rồi hay không?"
Bùi Thiểu Y giễu cợt, những học sinh khác đương nhiên cũng sẽ hùa theo, không ít học sinh nữ xem kịch vui ở bên cạnh xì xào bàn tán, các học sinh nam còn lại e là chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Này, nói một câu đi!"
“Đúng vậy a, chẳng lẽ thật sự là không biết nói chuyện?"
“Đi nhầm chỗ rồi, có nghe hiểu được lời của chúng tôi nói hay không? Ha ha……"
Bùi Thiểu Y hả hê nhìn Tần Mặc ở trên bục giảng, nếu là học sinh nữ da mặt mỏng một chút, thì đã sớm khóc chạy ra ngoài, đoán chừng cũng không còn mặt mũi nào quay lại lớp nữa,
Chỉ là, nụ cười hả hê của hắn rất nhanh liền sụ xuống, bởi vì hắt phát hiện, vẻ mặt của Tần Mặc vẫn như cũ đứng ở trên bục giảng, dường như đối tượng mà bọn họ công kích không phải là cô.
Không biết tư chất của cô quá cao, hay là ngôn ngữ bọn họ giễu cợt quá mức thấp, chủ nhiệm lớp nghiêm mặt, “Được rồi, yên lặng một chút, Bùi Thiểu Y, có phải là cậu lại muốn mời phụ huynh hay không?"
Nói đến mời phụ huynh, trong đầu hắn chợt hiện lên một khuôn mặt tươi cười, không khỏi rùng mình một cái, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời an phận.
Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, chỉ cần Tần Mặc còn ở trong lớp này một ngày, ở trường trung học Roland một ngày, thì hắn có biện pháp chỉnh cô đến nỗi kêu cha gọi mẹ!
Mà Tần Mặc làm như không thấy thái độ thù địch của Bùi Thiểu Y, mà vừa vặn chính là, hai người chỉ cách nhau một lối đi, trở thành hàng xóm.
“Cô ta rốt cuộc là có lai lịch gì a?"
“Nghe nói hình như là người của Phong thị."
“Nhưng cô ta họ Tần a, không phải là vị hôn thê chứ?"
Bên tai là những lwoif nhiều chuyện của những học sinh nữ, không hiểu ra sao cả, cô liền bị chụp lên cái mũ là vị hôn thê của Phong Thần.
Không đến một ngày, tên tuổi vị hôn thê của Phong Thần đã lan truyền đến mắc toàn trường đền biết, nhưng bản thân người có liên quan lại không có phản ứng là bao.
Trên bàn học đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn,ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bùi Thiểu Y nhếch nhếch lông mày, hắn vốn là người cao to, bây giờ đứng lên, càng khiến cho Tần Mặc nhỏ nhắn.
Mái tóc đen của thiếu niên rơi cuống lay động trước trán, đôi mắt giống như màn đêm nhìn chằm chằm vào cô, Tần Mặc tựa lưng vào phía sau, dựa vào thành ghế, hình như hoàn toàn không lo lắng về tình cảnh của bản thân.
“Cô rất lợi hại a, vừa đến đây liền trở thành người nổi tiếng."
“Thiểu Y, Tần Mặc là người mới đến, cậu nên đối với cô ấy tốt một chút."
Bùi Thiểu Y cảm giác bả vai của mình bị người kéo, hắn không vui giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Sở Linh Tầm mang theo nụ cười ấm áp, sức lực trên tay cũng rất lớn.
“Linh Tầm, cậu……"
“Ừ, mình biết cậu muốn thể hiện sự thân thiện với bạn học Tần Mặc, nhưng cậu không cần phải nói ra."
Tác giả :
Minh Khê