Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi
Chương 14: Giang Ly nổi giận
Nhưng mà rất nhanh, tôi sẽ vì sự thiếu phúc hậu của bản thân mà trả giá rất lớn.
Vương Khải cầm điện thoai di động trong tay, vẻ mặt lo lắng: “Sao lại hết pin đúng lúc này!" Vừa nói, vừa mong đợi mà nhìn tôi, “Tiểu Yến, tôi có thể mượn di động của cô một chút được không?"
Tôi, thật là, hận! Nghĩ muốn từ chối hắn, nhưng mà lại sợ hắn thực sự có chuyện gì quan trọng. Quên đi quên đi, cho hắn mượn đi, cùng lắm coi như uống vài chai nước khoáng thôi ( nước khoáng ở đây rẻ nhất cũng 3 USD một chai)
Nghĩ đến đây, tôi không tình nguyện mà rút điện thoại di động từ trong túi ra, đưa cho hắn.
Vương Khái tủm tỉm cười mà nhận lấy điện thoại của tôi, ấn một chuỗi dãy số, sau đó chờ đợi kết nối. Trái tim của tôi trong quá trình chờ đợi, chậm rãi, nhỏ từng giọt từng giọt máu.
Nhưng mà không ngờ tới chuyện sắp phát sinh, di động của hắn lại đột nhiên vang lên.
Tôi sửng sốt trong vài giây, mới bừng tỉnh đại ngộ. Nha, hắn chính là một tên lừa đảo, tôi thật sự là trư du mông tâm* mới đi tin tưởng hắn.
*mỡ lợn đầy tim: dịch ra có vẻ bất nhã nên ta để nguyên
Tôi nổi giận đùng đùng mà đoạt lấy điện thoại di động, trừng mắt liếc hắn một cái, không nói không rằng.
Vương Khải chẳng biết xấu hổ vẫn cười, nói: “Cô đừng nóng mà, dù sao có số điện thoại sau này mọi người có thể quan tâm lẫn nhau."
Tôi không kìm được mà nói: “Anh thật lắm chuyện." Kỳ thật lưu số điện thoại cũng không có gì, dù sao người như hắn cũng không thiếu đàn bà bên mình, sẽ không cả ngày quấy rầy tôi. Nhưng mà tôi không thích phương thức của hắn, cái này gọi là gì nhỉ, ép mua ép bán?
Vương Khải tội nghiệp nhìn tôi, nói: “Tôi chỉ là sợ cô không cho tôi số điện thoại, cô đừng nóng giận được không?"
Con người của tôi chính là ăn mềm không ăn cứng, chứng kiến bộ dạng này của hắn, trong lòng cũng có chút không nỡ, đành phải ngượng ngập nói: “Sau này đừng dùng phương thức này, tôi không thích."
“Tuyệt đối sẽ không," Vương Khải gật đầu nói,"Nhưng mà nói, cái cô không thích quả thật rất nhiều."
“Tôi là người không thích thỏa hiệp, không thích chính là không thích."
Vương Khải lại cười: “Đó là thẳng thắn, tôi thích."
Tôi trừng mắt: “Anh cái gì mà chả thích."
Vương Khải uống một ngụm rượu trong cốc, lập tức đổi đề tài: “Nói xem, cô không phải đi hưởng tuần trăng mật sao, vậy ông xã X vô năng nhà cô đâu rồi?"
Tôi: “Không chuẩn dò hỏi đời tư của tôi."
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên phát hiện trong tầm mắt của tôi cách đó không xa, phía sau lưng Vương khải, có một bóng dáng rất quen thuộc. A a a kia không phải là Giang Ly sao? Trời ạ, Vương Khải không phải có kỹ năng triệu hồi đấy chứ, vừa nhắc tới Giang Ly, Giang Ly liền xuất hiện luôn!
Giang Ly lúc này cũng phát hiện ra tôi, cũng nhìn thấy Vương Khải. Hắn buông ly rượu trong tay, đi về phía chúng tôi.
Vương Khải lại không có phát hiện hết thảy dị thường lúc đó, hắn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, đại khái cho rằng tôi không hài lòng chuyện hắn vạch trần ông xã của tôi, vì vậy thành khẩn mà nói: “Kỳ thật Tiểu Yến à, cô không cảm thấy đời sống X vốn là một bộ phận của đời sống hôn nhân sao? Cô cho dù lấy phải một đầu heo, cũng còn hơn là lấy phải một tên X vô năng, đương nhiên kỳ thật heo với X vô năng đều không thể cho cô hạnh phúc được, cho nên kỳ thật không bằng cô tìm đến tôi làm chỗ dựa đi…."
Lúc này Giang Ly đã chạy tới phía sau hắn, Vương Khải vẫn thao thao bất tuyệt, hình như một chữ cũng không lọt khỏi tai của Giang Ly. Tôi thấy sắc mặt Giang Ly u ám giống như đám mây đen, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, vội vàng ngắt lời Vương Khải nói: “Đúng vậy, đúng vậy, anh nói có lý. tôi cảm thấy tối nay có người muốn hồng hạnh ra tường rồi."
Vương Khải hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt như vậy, giống như đang nói: ai da cô cuối cùng cũng giác ngộ rồi…
Tôi đắc ý nhìn hắn cười cười, để xem anh gào thét thế nào!
Tôi lấy khủy tay huých nhẹ Vương Khải, nói: “Anh nghỉ ngơi ở đâu?"
Vương Khải mờ ám cười, đáp: “Ra khỏi khách sạn, rẽ phải, gian nhà nổi đầu tiên chinh là chỗ ở của tôi."
Tôi chớp chớp hai tròng mắt, cười nói: “Đã biết. Tối hôm nay đừng khóa cửa nha."
Vương Khái một hơi xử lý hết ly rượu, cười nói: “Tiểu Yến, cô thật sự là càng ngày càng đáng yêu ."
Đúng lúc này, đám mây đen phía sau Vương Khải bắt đầu mở miệng: “Hiếm có người khen ngợi cô ấy như vậy." Nói xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi.
Vương Khải nghĩ hoặc bất an mà nhìn về phía Giang Ly: “Anh là…."
Giang Ly nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kia, phảng phất như toát ra ngọn lửa muốn đem tôi đốt thành tro. Sau đó, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tôi chính là ông xã X vô năng của cô ấy."
Vương Khải: &%¥#&*!
……
Từ lúc Vương Khải rời đi cho đến bữa cơm tối, Giang Ly vẫn giữ nguyên cái mặt đen xì, tôi ngay cả nhìn cũng không dám liếc hắn một cái. Nhưng mà… nhưng mà tôi thật sự cái gì cũng chưa từng nói nha…..
Tôi phát động dũng khí cả nửa ngày, cuối cùng cũng nói với Giang Ly: “Không phải tôi nói đâu."
Giang Ly đến nhìn cũng không liếc tôi một cái, lạnh lùng mà nói: “Là cô nói cũng không sao, dù sao đàn ông bình thường đứng trước mặt cô cũng thành X vô năng hết."
Tôi: “…."
Tôi thiết nghĩ, gả cho Trư Bát Giới còn tốt hơn gả cho Giang Ly, bà đây lần này thật sự là mắt bị hỏng rồi.
…..
Buổi tối, Giang Ly ở trong phòng lên mạng. Tôi tắm rửa xong, từ trong phòng tắm bước ra, phát hiện mặt hắn vẫn như cũ, không coi được chút nào. Trong lòng tôi không khỏi cảm thán, người đàn ông này, lòng dạ hẹp hòi quá đi?
Nhưng tôi quả thật không có triển vọng mà, sắc mặt Giang Ly chỉ hơi chút không ổn, lá gan tôi liền run rẩy, nghĩ muốn cách hắn càng xa càng tốt. Lúc này, tôi nhón chân, nhẹ nhàng đi qua phía sau lưng hắn, tận lực không thu hút sự chú ý của hắn.
Ai ngờ, lúc tôi đi qua sau lưng hắn, tên nhóc này lại đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai từ trên ghế đứng lên, sau đó nắm lấy cổ tay của tôi kéo vào trong lòng.
Tôi thật sự không biết trong lòng mình lúc này là sùng bái hay là kinh hách, tóm lại là rất kích động. Tôi run run hỏi: “Anh anh anh anh anh muốn làm gì?"
Giang Ly không nói lời nào, hắn đột nhiên đem tôi đẩy lên trên giường, sau đó cả người cũng đè lên trên người tôi. Tôi phát hiện trong ánh mắt hắn lóe lên hai đám lửa phẫn nộ, thầm nghĩ thế là xong rồi, nghe nói đại bộ phận gay đều rất biến thái, cũng không biết hắn định dùng phương thức nào chà đạp tôi.
Giang Ly nhìn chằm chằm vào mắt tôi, môi mỏng hé ra, phun ra mấy chữ: “Tôi là X vô năng?" Giọng nói như vậy, chậc chậc, tựa như gió Bắc lúc trời sang thu,vừa lạnh lại vừa len lỏi.
Tôi cảm thấy bị người đè chết thật sự là một kiểu chết rất nghẹn khuất. Cũng may con người lúc gặp phải nguy hiểm tiềm lực luôn vô tận, lúc này tôi cái khó ló cái khôn, lớn tiếng nói: “Có động đất, chạy mau!"
Giang Ly chung quy vẫn nhanh nhẹn mà từ trên giường nhảy xuống, vừa định mang theo tôi ra bên ngoài thoát hiểm, nhưng lại phục hồi lại tinh thần, động đất ở đâu ra!!
Tôi dùng sức bỏ tay hắn ra, đứng ở trên giường, khẳng khái vỗ bờ vai của hắn dõng dạc nói: “Ra khỏi khách sạn rẽ phải, gian nhà nổi đầu tiên chính là hang ổ của anh chàng đẹp trai kia, come on boy! Nhanh, đi chứng minh với anh ta, anh kì thực rất có năng lực đi!"
Giang Ly dường như đang phẫn nộ giống như đang căm ghét, lại vừa giống như không nhịn được mà trừng mắt nhìn tôi một cái, xoay người bước ra khỏi cửa.
Giang Ly đi rồi, trong đầu tôi lập tức nhảy ra rất nhiều hình ảnh không thuần khiết, đam mỹ đại thần hãy tha thứ cho tôi, tôi không phải cố ý đâu. Tôi chỉ là vừa nghĩ đến bộ dáng bi thảm của Vương Khải kia lúc bị Giang Ly hành hạ, tôi liền nhịn cười đến nội thương.
…..
Lúc Giang Ly trở về đã là rất khuya, trên người hắn còn mang theo mùi rượu, sắc mặt cũng đã bình thường hơn. Tôi nghĩ Vương Khải kia nhất định khiến hắn trút giận đi. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi đắc ý một phen, tên kia cả ngày đùa giỡn phụ nữ, bây giờ bị đàn ông đùa giỡn lại rồi, ha ha ha
…..
Bữa tối ngày thứ hai trôi qua, lúc tôi đang nhàn nhã ngồi trong quán bar, lại gặp Vương Khải. Hắn thoạt nhìn tâm trạng không xấu như tôi tưởng, tên nhóc này thật sự rộng lượng như vậy?
Vương Khải sau khi nhìn thấy tôi, một chút cũng không do dự ngồi xuống bên cạnh, sau đó u oán mà nói: “Tiểu Yến, cô thật tuyệt tình."
Tôi liều mạng nhịn cười, vẻ mặt vô tội mà hỏi han: “Làm sao vậy?"
Vương Khải oán giận mà liếc tôi một cái, yếu ớt nói: “Cô có biết ông xã X vô năng nhà cô ngày hôm qua nói gì với tôi không?"
Tôi không thể tin được nói: “Đã trải qua tối hôm qua mà anh vẫn còn cho là anh ấy X vô năng ư?" Thực hành vốn là thước đo để kiểm nghiệm chân lý, chẳng phải có câu như vậy sao?
Trong mắt Vương Khải tinh quang tăng vọt, hung tợn mà nói: “Chuyện ngày hôm qua quả nhiên là cô xui anh ta làm."
Tôi xấu hổ mà ho lên hai tiếng, không nghĩ mới đó mà đã bại lộ hành tung rồi….
Vương Khải còn nói thêm: “Chẳng qua cũng may anh ta là người bình thường!"
??? Giang Ly là người bình thường? Tôi bái phục ánh mắt của anh đấy…..
Vương Khải thấy trên mặt tôi hiện lên khiếp sợ cũng nghi hoặc, liền phẫn nộ kể lại chuyện tối hôm qua.
Đại khái chuyện nó như thế này, buổi tối hôm qua, Giang Ly đột nhiên xông vào chỗ ở của Vương Khải, nói với hắn hai chuyện. Thứ nhất, bà xã của hắn phái hắn đến cường bạo Vương Khải, chẳng qua hắn vốn theo chủ nghĩa nhân đạo, trước hết tha cho Vương Khải một con ngựa, thứ hai, sau này Vương Khải tốt nhất cách xa bọn họ một chút, nếu không hắn cũng không nói trước được sẽ ngoan ngoãn nghe lời của bà xã, thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất năng lực X của Giang Ly hắn bình thường rất cường đại! Vương Khải anh nếu không tin, chúng ta bây giờ có thể thử xem xem. Sau khi nói xong những lời này, Giang Ly liền rời đi.
Tôi nghe xong mà đầu óc tràn ngập nghi vấn, Giang Ly hắn nói những lời này xong liền rời đi? Vậy sau đó hắn đi đâu làm gì, làm sao muộn như vậy mới trở về? Oa, hay là không phải một mình tới quán bar đi? Hoặc là có người đàn ông ưu tú nào hấp dẫn hắn rồi ?
Vương Khải kể xong, tuyên bố tổng kết một câu: “Quan Tiểu Yến, cô thật sự là hủ đến mức không thuốc nào cứu nổi rồi!"
Tôi u oán lẩm bẩm niệm: tôi không phải hủ nữ không phải hủ nữ không phải hủ nữ……
Vương Khải vừa chuyển đề tài, còn nói thêm: “Chẳng qua ông xã cô cũng không ngại làm chuyện cường bạo đàn ông, không phải hắn ta là song tính luyến đấy chứ?"
Tôi lắc đầu, chắc như đinh đóng cột mà nói: “Anh ấy mới không phải!" Hắn chính là một tên đồng tính luyến ái thuần chủng!
Vương Khải cầm điện thoai di động trong tay, vẻ mặt lo lắng: “Sao lại hết pin đúng lúc này!" Vừa nói, vừa mong đợi mà nhìn tôi, “Tiểu Yến, tôi có thể mượn di động của cô một chút được không?"
Tôi, thật là, hận! Nghĩ muốn từ chối hắn, nhưng mà lại sợ hắn thực sự có chuyện gì quan trọng. Quên đi quên đi, cho hắn mượn đi, cùng lắm coi như uống vài chai nước khoáng thôi ( nước khoáng ở đây rẻ nhất cũng 3 USD một chai)
Nghĩ đến đây, tôi không tình nguyện mà rút điện thoại di động từ trong túi ra, đưa cho hắn.
Vương Khái tủm tỉm cười mà nhận lấy điện thoại của tôi, ấn một chuỗi dãy số, sau đó chờ đợi kết nối. Trái tim của tôi trong quá trình chờ đợi, chậm rãi, nhỏ từng giọt từng giọt máu.
Nhưng mà không ngờ tới chuyện sắp phát sinh, di động của hắn lại đột nhiên vang lên.
Tôi sửng sốt trong vài giây, mới bừng tỉnh đại ngộ. Nha, hắn chính là một tên lừa đảo, tôi thật sự là trư du mông tâm* mới đi tin tưởng hắn.
*mỡ lợn đầy tim: dịch ra có vẻ bất nhã nên ta để nguyên
Tôi nổi giận đùng đùng mà đoạt lấy điện thoại di động, trừng mắt liếc hắn một cái, không nói không rằng.
Vương Khải chẳng biết xấu hổ vẫn cười, nói: “Cô đừng nóng mà, dù sao có số điện thoại sau này mọi người có thể quan tâm lẫn nhau."
Tôi không kìm được mà nói: “Anh thật lắm chuyện." Kỳ thật lưu số điện thoại cũng không có gì, dù sao người như hắn cũng không thiếu đàn bà bên mình, sẽ không cả ngày quấy rầy tôi. Nhưng mà tôi không thích phương thức của hắn, cái này gọi là gì nhỉ, ép mua ép bán?
Vương Khải tội nghiệp nhìn tôi, nói: “Tôi chỉ là sợ cô không cho tôi số điện thoại, cô đừng nóng giận được không?"
Con người của tôi chính là ăn mềm không ăn cứng, chứng kiến bộ dạng này của hắn, trong lòng cũng có chút không nỡ, đành phải ngượng ngập nói: “Sau này đừng dùng phương thức này, tôi không thích."
“Tuyệt đối sẽ không," Vương Khải gật đầu nói,"Nhưng mà nói, cái cô không thích quả thật rất nhiều."
“Tôi là người không thích thỏa hiệp, không thích chính là không thích."
Vương Khải lại cười: “Đó là thẳng thắn, tôi thích."
Tôi trừng mắt: “Anh cái gì mà chả thích."
Vương Khải uống một ngụm rượu trong cốc, lập tức đổi đề tài: “Nói xem, cô không phải đi hưởng tuần trăng mật sao, vậy ông xã X vô năng nhà cô đâu rồi?"
Tôi: “Không chuẩn dò hỏi đời tư của tôi."
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên phát hiện trong tầm mắt của tôi cách đó không xa, phía sau lưng Vương khải, có một bóng dáng rất quen thuộc. A a a kia không phải là Giang Ly sao? Trời ạ, Vương Khải không phải có kỹ năng triệu hồi đấy chứ, vừa nhắc tới Giang Ly, Giang Ly liền xuất hiện luôn!
Giang Ly lúc này cũng phát hiện ra tôi, cũng nhìn thấy Vương Khải. Hắn buông ly rượu trong tay, đi về phía chúng tôi.
Vương Khải lại không có phát hiện hết thảy dị thường lúc đó, hắn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, đại khái cho rằng tôi không hài lòng chuyện hắn vạch trần ông xã của tôi, vì vậy thành khẩn mà nói: “Kỳ thật Tiểu Yến à, cô không cảm thấy đời sống X vốn là một bộ phận của đời sống hôn nhân sao? Cô cho dù lấy phải một đầu heo, cũng còn hơn là lấy phải một tên X vô năng, đương nhiên kỳ thật heo với X vô năng đều không thể cho cô hạnh phúc được, cho nên kỳ thật không bằng cô tìm đến tôi làm chỗ dựa đi…."
Lúc này Giang Ly đã chạy tới phía sau hắn, Vương Khải vẫn thao thao bất tuyệt, hình như một chữ cũng không lọt khỏi tai của Giang Ly. Tôi thấy sắc mặt Giang Ly u ám giống như đám mây đen, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, vội vàng ngắt lời Vương Khải nói: “Đúng vậy, đúng vậy, anh nói có lý. tôi cảm thấy tối nay có người muốn hồng hạnh ra tường rồi."
Vương Khải hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt như vậy, giống như đang nói: ai da cô cuối cùng cũng giác ngộ rồi…
Tôi đắc ý nhìn hắn cười cười, để xem anh gào thét thế nào!
Tôi lấy khủy tay huých nhẹ Vương Khải, nói: “Anh nghỉ ngơi ở đâu?"
Vương Khải mờ ám cười, đáp: “Ra khỏi khách sạn, rẽ phải, gian nhà nổi đầu tiên chinh là chỗ ở của tôi."
Tôi chớp chớp hai tròng mắt, cười nói: “Đã biết. Tối hôm nay đừng khóa cửa nha."
Vương Khái một hơi xử lý hết ly rượu, cười nói: “Tiểu Yến, cô thật sự là càng ngày càng đáng yêu ."
Đúng lúc này, đám mây đen phía sau Vương Khải bắt đầu mở miệng: “Hiếm có người khen ngợi cô ấy như vậy." Nói xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi.
Vương Khải nghĩ hoặc bất an mà nhìn về phía Giang Ly: “Anh là…."
Giang Ly nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kia, phảng phất như toát ra ngọn lửa muốn đem tôi đốt thành tro. Sau đó, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tôi chính là ông xã X vô năng của cô ấy."
Vương Khải: &%¥#&*!
……
Từ lúc Vương Khải rời đi cho đến bữa cơm tối, Giang Ly vẫn giữ nguyên cái mặt đen xì, tôi ngay cả nhìn cũng không dám liếc hắn một cái. Nhưng mà… nhưng mà tôi thật sự cái gì cũng chưa từng nói nha…..
Tôi phát động dũng khí cả nửa ngày, cuối cùng cũng nói với Giang Ly: “Không phải tôi nói đâu."
Giang Ly đến nhìn cũng không liếc tôi một cái, lạnh lùng mà nói: “Là cô nói cũng không sao, dù sao đàn ông bình thường đứng trước mặt cô cũng thành X vô năng hết."
Tôi: “…."
Tôi thiết nghĩ, gả cho Trư Bát Giới còn tốt hơn gả cho Giang Ly, bà đây lần này thật sự là mắt bị hỏng rồi.
…..
Buổi tối, Giang Ly ở trong phòng lên mạng. Tôi tắm rửa xong, từ trong phòng tắm bước ra, phát hiện mặt hắn vẫn như cũ, không coi được chút nào. Trong lòng tôi không khỏi cảm thán, người đàn ông này, lòng dạ hẹp hòi quá đi?
Nhưng tôi quả thật không có triển vọng mà, sắc mặt Giang Ly chỉ hơi chút không ổn, lá gan tôi liền run rẩy, nghĩ muốn cách hắn càng xa càng tốt. Lúc này, tôi nhón chân, nhẹ nhàng đi qua phía sau lưng hắn, tận lực không thu hút sự chú ý của hắn.
Ai ngờ, lúc tôi đi qua sau lưng hắn, tên nhóc này lại đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai từ trên ghế đứng lên, sau đó nắm lấy cổ tay của tôi kéo vào trong lòng.
Tôi thật sự không biết trong lòng mình lúc này là sùng bái hay là kinh hách, tóm lại là rất kích động. Tôi run run hỏi: “Anh anh anh anh anh muốn làm gì?"
Giang Ly không nói lời nào, hắn đột nhiên đem tôi đẩy lên trên giường, sau đó cả người cũng đè lên trên người tôi. Tôi phát hiện trong ánh mắt hắn lóe lên hai đám lửa phẫn nộ, thầm nghĩ thế là xong rồi, nghe nói đại bộ phận gay đều rất biến thái, cũng không biết hắn định dùng phương thức nào chà đạp tôi.
Giang Ly nhìn chằm chằm vào mắt tôi, môi mỏng hé ra, phun ra mấy chữ: “Tôi là X vô năng?" Giọng nói như vậy, chậc chậc, tựa như gió Bắc lúc trời sang thu,vừa lạnh lại vừa len lỏi.
Tôi cảm thấy bị người đè chết thật sự là một kiểu chết rất nghẹn khuất. Cũng may con người lúc gặp phải nguy hiểm tiềm lực luôn vô tận, lúc này tôi cái khó ló cái khôn, lớn tiếng nói: “Có động đất, chạy mau!"
Giang Ly chung quy vẫn nhanh nhẹn mà từ trên giường nhảy xuống, vừa định mang theo tôi ra bên ngoài thoát hiểm, nhưng lại phục hồi lại tinh thần, động đất ở đâu ra!!
Tôi dùng sức bỏ tay hắn ra, đứng ở trên giường, khẳng khái vỗ bờ vai của hắn dõng dạc nói: “Ra khỏi khách sạn rẽ phải, gian nhà nổi đầu tiên chính là hang ổ của anh chàng đẹp trai kia, come on boy! Nhanh, đi chứng minh với anh ta, anh kì thực rất có năng lực đi!"
Giang Ly dường như đang phẫn nộ giống như đang căm ghét, lại vừa giống như không nhịn được mà trừng mắt nhìn tôi một cái, xoay người bước ra khỏi cửa.
Giang Ly đi rồi, trong đầu tôi lập tức nhảy ra rất nhiều hình ảnh không thuần khiết, đam mỹ đại thần hãy tha thứ cho tôi, tôi không phải cố ý đâu. Tôi chỉ là vừa nghĩ đến bộ dáng bi thảm của Vương Khải kia lúc bị Giang Ly hành hạ, tôi liền nhịn cười đến nội thương.
…..
Lúc Giang Ly trở về đã là rất khuya, trên người hắn còn mang theo mùi rượu, sắc mặt cũng đã bình thường hơn. Tôi nghĩ Vương Khải kia nhất định khiến hắn trút giận đi. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi đắc ý một phen, tên kia cả ngày đùa giỡn phụ nữ, bây giờ bị đàn ông đùa giỡn lại rồi, ha ha ha
…..
Bữa tối ngày thứ hai trôi qua, lúc tôi đang nhàn nhã ngồi trong quán bar, lại gặp Vương Khải. Hắn thoạt nhìn tâm trạng không xấu như tôi tưởng, tên nhóc này thật sự rộng lượng như vậy?
Vương Khải sau khi nhìn thấy tôi, một chút cũng không do dự ngồi xuống bên cạnh, sau đó u oán mà nói: “Tiểu Yến, cô thật tuyệt tình."
Tôi liều mạng nhịn cười, vẻ mặt vô tội mà hỏi han: “Làm sao vậy?"
Vương Khải oán giận mà liếc tôi một cái, yếu ớt nói: “Cô có biết ông xã X vô năng nhà cô ngày hôm qua nói gì với tôi không?"
Tôi không thể tin được nói: “Đã trải qua tối hôm qua mà anh vẫn còn cho là anh ấy X vô năng ư?" Thực hành vốn là thước đo để kiểm nghiệm chân lý, chẳng phải có câu như vậy sao?
Trong mắt Vương Khải tinh quang tăng vọt, hung tợn mà nói: “Chuyện ngày hôm qua quả nhiên là cô xui anh ta làm."
Tôi xấu hổ mà ho lên hai tiếng, không nghĩ mới đó mà đã bại lộ hành tung rồi….
Vương Khải còn nói thêm: “Chẳng qua cũng may anh ta là người bình thường!"
??? Giang Ly là người bình thường? Tôi bái phục ánh mắt của anh đấy…..
Vương Khải thấy trên mặt tôi hiện lên khiếp sợ cũng nghi hoặc, liền phẫn nộ kể lại chuyện tối hôm qua.
Đại khái chuyện nó như thế này, buổi tối hôm qua, Giang Ly đột nhiên xông vào chỗ ở của Vương Khải, nói với hắn hai chuyện. Thứ nhất, bà xã của hắn phái hắn đến cường bạo Vương Khải, chẳng qua hắn vốn theo chủ nghĩa nhân đạo, trước hết tha cho Vương Khải một con ngựa, thứ hai, sau này Vương Khải tốt nhất cách xa bọn họ một chút, nếu không hắn cũng không nói trước được sẽ ngoan ngoãn nghe lời của bà xã, thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất năng lực X của Giang Ly hắn bình thường rất cường đại! Vương Khải anh nếu không tin, chúng ta bây giờ có thể thử xem xem. Sau khi nói xong những lời này, Giang Ly liền rời đi.
Tôi nghe xong mà đầu óc tràn ngập nghi vấn, Giang Ly hắn nói những lời này xong liền rời đi? Vậy sau đó hắn đi đâu làm gì, làm sao muộn như vậy mới trở về? Oa, hay là không phải một mình tới quán bar đi? Hoặc là có người đàn ông ưu tú nào hấp dẫn hắn rồi ?
Vương Khải kể xong, tuyên bố tổng kết một câu: “Quan Tiểu Yến, cô thật sự là hủ đến mức không thuốc nào cứu nổi rồi!"
Tôi u oán lẩm bẩm niệm: tôi không phải hủ nữ không phải hủ nữ không phải hủ nữ……
Vương Khải vừa chuyển đề tài, còn nói thêm: “Chẳng qua ông xã cô cũng không ngại làm chuyện cường bạo đàn ông, không phải hắn ta là song tính luyến đấy chứ?"
Tôi lắc đầu, chắc như đinh đóng cột mà nói: “Anh ấy mới không phải!" Hắn chính là một tên đồng tính luyến ái thuần chủng!
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất