Bà Xã, Hãy Đợi Anh
Chương 36: Kết hôn
Thời gian Trương Cảnh chuẩn bị đồ cưới ngày càng trôi qua, mấy ngày nay cô không c cho Trình Linh đi cùng cô mà tự mình ở đặt mua, huống chi cô cũng nghiêm chỉnh nhận lấy ánh mắt của Lâm Dật nửa nửa khẩn cầu nửa là ánh mắt uy hiếp đem Trình Linh cho đón về. Đi dạo thời gian quá dài, Trương Cảnh tùy tiện tìm một cửa hàng đồ uống nghỉ chân, muốn một ly hồng trà.
Trương Cảnh uống hồng trà, tầm mắt bị một đôi nam nữ cách đó ko xa hấp dẫn lấy, người nữ cô không thể nói quen thuộc hay không, chính là em gái Khúc Trì Nghiêu Khúc Trì Viện, cũng chính là em chồng tương lai của cô. Nam chỉ thấy được bóng lưng, từ phía sau nhìn thấy tướng cao ráo gầy gò, những thứ này không phải là trọng điểm, mấu chốt nhất là tóc của hắn không là màu tóc hắn không giống bình thường, màu vàng dưới ánh đèn, nghĩ xem nhẹ đều rất khó.
Trong nháy mắt Trương Cảnh trong đầu thoáng hiện lên nhiều loại ý tưởng, thứ nhất, cô em chồng này lại lâm vào bể tình ; thứ hai, lâm vào bể tình với đối tượng thoạt nhìn không phải là người bình thường; thứ ba, cô còn chưa có quyền lên tiếng về chuyện yêu đương này. Trương Cảnh dự định là tiến lên chào hỏi, vẫn là làm bộ như không nhìn thấy, nhân cơ hội tránh đi. Đang lúc do dự, đoio nam nữ bên kia đều đứng dậy, hiển nhiên là đã xảy ra tranh chấp.
"Cao Triển Sí, Khúc Trì Viện tôi đến cùng ở đâu không xứng với anh." Khúc Trì Viện ôm cánh tay, ngữ khí ngạo mạn.
"điểm gì cũng không xứng" Cao Triển Sí không đếm xỉa ánh mắt cao ngạo của cô, đôi mắt hồ ky nhíu lại, cao thấp nhìn quét Khúc Trì Viện, lại nói một câu, “ Hai Chân đứng cũng không khép lại, chắc là cũng ăn chơi rất nhiều lần nhỉ? ngại quá, tôi chỉ hứng thú với xử nữ thôi."
Khúc Trì Viện lập tức thay đổi sắc mặt, một loại cảm giác nhục nhã bị đâm rách xông lên đầu, làm cho cô chỉ cảm thấy đứng đều đứng không vững, cắn môi dưới, hai mắt hồng hồng, “Cao Triển Sí, loại người như anh sẽ bị bá ứng."
Cao Triển Sí hai tay liền vuốt, vô vị nói, “Tôi rất mong đợi cái gì là báo ứng."
"Anh...." Khúc Trì Viện đang muốn nói cái gì, bất ngờ nhìn phía sau Cao Triển Sí thấy Trương Cảnh nhìn lại, hai tầm mắt đụng vào nhau.
Xem ra là không có cách nào tránh né, Trương Cảnh đứng dậy vòng qua cái bàn, đi đến trước mặt cô, cười chào hỏi, “Trì Viện, sao em lại ở đây?"
Khúc Trì Viện thấy là cô, có điểm thẹn quá hoá giận, “cô không phải là đều nhìn thấy, còn giả mù sa mưa hỏi cái gì?"
Mặt nóng dán đít lạnh tư vị cũng không hơn gì, Trương Cảnh hít sâu một hơi, cười cười, “chị còn có việc, vậy đi trước."
Khúc Trì Viện đột nhiên thay đổi một bộ giọng nói, “Không chị dâu, chị i hẳn không phải là người xen vào chuyện của người khác rồi bỏ đi chứ?"
Trương Cảnh hiểu cô nói rất đúng cái gì, theo bản năng hướng về người thanh niên không bình thường kia nhìn lại, trùng hợp đối phương cũng đang quan sát cô, xác thực nói là vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Trương Cảnh cười nhạt, “Tôi không nhìn thấy chuyện gì, thì sao lại có thể xen vào chuyện gì?" Cô còn không có thời gian nhàn rỗi đâu đi trông nom mấy cái chuyện của cô em chồng này
Khúc Trì Viện đột nhiên nở nụ cười, “tôi rất mong đợi xem chị làm chị dâu tôi thế nào"
Trương Cảnh cũng là cười cười, cầm lên túi áo xoay người, đồng thời, cười nhạt dần dần ẩn.
Vốn là Trương Cảnh nghĩ tới sau khi tựu trường chính mình sẽ phải bận rộn hơn, nhưng là cô đi theo chủ nhiệm xin nghỉ kết hôn, chủ nhiệm vui tươi hớn hở chúc mừng cô, hơn nữa đem chương trình học toàn bộ của cô điều đến tháng Mười sau, làm cho các bác sĩ khác giúp cô thay mặt một tý, làm cho cô an tâm làm cô dâu
Kỳ thật nên mua trên cơ bản đều mua xong, ảnh cưới Khúc Trì Nghiêu đã sớm chuẩn bị xong, cô ngược lại là nhàn rỗi, ngồi đếm ngày, cô cũng không phải là cái loại thích dính người, ngẫu nhiên mới có thể cùng Khúc Trì Nghiêu gọi cuộc điện thoại, càng đến gần hôn lễ bọn họ gặp mặt lại càng ít, Trương Cảnh có thể lý giải, cô đặt mua đồ cưới đều mất không ít tâm tư t, huống chi là Khúc Trì Nghiêu.
Buổi tối trước ngày kết hôn, Trương Cảnh ngủ ở trên giường trừng to mắt, nhìn lên trần nhà, một chút cũng không có buồn ngủ. Cái giường này cô ngủ nhiều năm như vậy, cũng không thấy được cái gì, đêm nay đặc biệt không có thói quen, lăn qua lộn lại giữa ầm ĩ đến người ngủ bên cạnh Lưu Tố Vân.
"Đã trễ thế này vẫn còn ở lăn qua lăn lại, ngày mai không muốn dậy sớm ư, mau ngủ đi."
Trương Cảnh nhịn không được le lưỡi một cái, cẩn thận lật thân, chuyển hướng mép giường, sờ đến trên tủ đầu giường di động, chơi strò chơi. Cuối cùng vẫn là nhịn không được nhắn tin cho Khúc Trì Nghiêu: Đang làm gì đây?
Qua vài phút mới hồi âm: Đang cùng Lâm Dật và đám bằng hữu chơi mạt chược.
Cô tiếp tục gửi đi: Khuya lắm rồi, sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai gặp.
Lần này tin tức trở về vô cùng mau: Còn có bảy giờ, em sẽ là vợ anh
Trương Cảnh một đêm không chợp mắt.
Rạng sáng năm giờ chuông Trình Linh lái xe mang theo Từ Tiểu Thuyền đón cô đi tiệm áo cưới trang điểm, Trình Linh so với cô là người đã có chồng, không thể làm dâu phụ, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho cô bạn than tốt tình cùng giường ký túc xá vẫn độc thân Từ Tiểu Thuyền.
Ngồi trên xe, Trương Cảnh dụi mắt, ngáp một cái.
"Làm sao vậy, có quá hưng phấn nên tối hôm qua không ngủ được không?" Từ thuyền lấy khuỷu tay thúc thúc cô, mặt mũi tràn đầy chế nhạo.
"Ừ." Một đêm không ngủ, cũng chẳng có tinh thần
"cậu nha cần phải giữ vững tinh thần, hôm nay đúng đại sự của đời người, huống chi còn tìm một ông chồng xuất sắc như vậy, mình là cậu ngủ cũng cười " Từ Tiểu Thuyền tiếng nói cất cao.
bị lây cảm xúc phấn kíc, Trương Cảnh nheo mắt lại nở nụ cười, “Hôm nay cậu là dâu phụ, cậu nha cần phải cảnh giác cao độ, xem vkị nào hợp mắt, tớ cùng Trình Linh sẽ tác hợp cho cậu."
"Đó là đương nhiên! Không giới thiệu cho tớ tớ chuốc rượu các cậu."
Ba người một đường vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đến tiệm áo cưới.
Ngồi ở phòng hóa trang, thợ trang điểm trang điểm cho cô, trong mắt toát ra ánh sáng đều nhanh vượt qua bóng đèn độ sáng, “Da của cô thật tốt quá, chính là làn da trung tính trong truyền thuyết."
Trương Cảnh biết mình có làn da tốt, chưa bao giờ trang điểm, nên không bị tổn thương da do đồ trang điểm, ở trong khái niệm của cô những thứ ấy đều là già rồi mới dùng đến, ít nhất hiện tại cô còn không thừa nhận mình già, trước cũng có không ít người khen cô có làn da tốt, có thể vào ngày đặc thù như hôm nay, nghe được chuyên viên chuyên nghiệp khẳng định, cô vẫn là rất vui vẻ.
Trang điểm tốn gần hai giờ, nhìn cô dâu mắt ngọc mày ngài xuất hiện trong giương, Trương Cảnh sợ ngay người, những người xung quanh cũng sững sờ, Trương Cảnh không khỏi cảm khác sự thần diệu của trang điểm.
Trình Linh vốn định sờ sờ mặt của cô, nhưng nghĩ lại, giơ lên tay nắm lấy cánh tay của cô, “Cậu nha, trang điểm lên mới đúng bộ dáng con người, mình muốn là đàn ông, sẽ hiếp cậu ngay lập tức."
Trương Cảnh nhịn không được cãi lại, “Chẳng lẽ Trình đại tiểu thư cậu trang điểm lên là dạng cẩu hình người ư?" Sau khi nói xong, trên mặt tỏa nụ cười tươi sáng
Cái nụ cười này liên tục duy trì đến khi Trình Linh đưa cô về nhà. Các cô ra cửa sớm, lúc trở lại vẫn chưa tới tám giờ, nhưng là mọi người trong nhà đã ngủ dậy, mặc dù trước đây bởi vì chuyện này cùng mẹ huyên náo không vui, nhưng là đợi các cô lúc trở lại, trên mặt bàn đã bày xong ba chén trứng chần nước sôi, Lưu Tố Vân lau lau tay từ trong phòng bếp đi ra,chào hai cô, “Sáng sớm, phiền toái các con, mau ăn ăn một chút gì ăn lót bụng."
Trình Linh và Từ Tiểu Thuyền rối rít nói lời cảm ơn, ngồi xuống ăn.
Lưu Tố Vân nhìn con gái phảng phấti thấy được chính mình lúc còn trẻ, khẽ thở dài một cái, ngồi bên cạnh Trương Cảnh, đem vòng ngọc trên tay mình gỡ xuống đeo vào cổ tay Trương Cảnh, “Đây là vòng mà khi kết hôn bà ngoại đã để lại cho mẹ, hiện tại con kết hôn, mẹ đem nó cho con, con cũng hiểu hoàn cảnh trong nhà, mẹ không thể sẽ cho con thêm cái gì."
Trương Cảnh xem nhìn chiếc vòng ngọc nặng trịch trên tay, màu xanh lục trong suốt, không biết tại sao, mũi nghẹt lại, có loại xúc động muốn khóc, cô đến bây giờ đều không hiểu mẹ, không hiểu lòng của bà.
Lúc mười giờ, chuông cửa vang lên.
Trình Linh dẫn đầu đi đến cạnh cửa, đối với khe cửa hô to, “Chú rể à, muốn đón tân nương, bao lì xì phải đưa trước."
Dựa theo tập tục chỗ ở, lúc nhà trai tới đón tân nương, nhất định phải lại nhét bao lì xì tiến, bất quá cụ thể số lượng là bao nhiêu sẽ phải xem thhành ý của nhà trai, bình thường đều là mấy trăm.
"Trình Linh, em không cần phải chen lấn cửa, em bây giờ đâu còn có thể quấy rối." Không cần nhìn, hắn cũng biết Trình Linh nhất định là không an phận, Lâm Dật không thể làm gì hướng cửa la to
Trình Linh mới không nghe lời, dựa vào ở bên cửa, đè lại khóa, chính là không mở cửa, “Nhét bao lì xì là bước đầu tiên, chúng tôi mất hứng, anh cũng đừng nghĩ nhận được tân nương."
"Nhét bao lì xì ít nhất cũng mở khe hở, dưới khe hở nhỏ như vậy sao có thể nhét đi vào." Lại có một thanh âm khác truyền vào đến, nghe so với xa lạ.
Trình Linh cùng Từ Tiểu Thuyền liếc mắt nhìn nhau, từ từ mở ra một khe cửa, nhanh chóng tiếp nhận đóng kín.
"Tốt lắm, Trình đại tiểu thư." Mát lạnh thanh âm mang theo ấm áp, “Bao lì xì nhét tiến vào, phiền toái ngươi kiểm tra và nhận."
Cứ như vậy cách một cánh cửa, Trương Cảnh cảm giác e rằng bưng an tâm.
Trình Linh mở ra bao lì xì, rút ra thật dầy một xấp, đếm, ước chừng 8888, mỗi một tờ đều là mới tinh, cô cười đưa cho Trương Cảnh.
Trình đại tiểu thư coi như hài lòng biểu hiện cửa thứ nhất, cho phép thả người, cửa két... Một tiếng bị mở ra, Khúc Trì Nghiêu mang theo một nhóm người vào, vốn phòng khách không lớn, lập tức trở nên chen chúc không chịu nổi.
Trương Cảnh bị người trong nhà vây quanh ở tận cùng bên trong.
Lưu Tố Vân ý tứ là làm cho Trương Cảnh sớm một chút đi, không cần phải hồ nháo, bên kia khẳng định bận rộn hơn, Trình Linh cười nói với bà“Nhất định phải phải làm như vậy, Tiểu Cảnh cưới chỉ có một lần, cũng không thể cứ như vậy dễ dàng cho chú rể rước được."
Cũng may Khúc Trì Nghiêu nghe lời Lâm Dật, sớm đã có chỗ chuẩn bị, mang người cũng nhiều, nửa là phá cửa giành tân nương, cho đến khi Khúc Trì Nghiêu chạm tay 0 tân nương, một phen kéo qua ôm lấy, trước lao xuống lầu, Trương Cảnh quay đầu lại nhìn xem hỗn loạn phòng khách, nước mắt đều nhanh muốn bật cười, cô không biết nhà người ta kết hôn có hay không cũng giống như vậy.
Xe chạy vô cùng vững vàng, Trương Cảnh ngồi ở trong xe tựa ở Khúc Trì Nghiêu ấm áp ôm ấp bên trong, nhắm mắt lại, cảm thấy rất uất ức. Đại não căng thẳng một đêm dây cung rốt cục dãn ra, mệt mỏi như dời núi lấp biển vậy vọt tới, không ý thức lại ngủ thiếp đi.
Đợi lúc cô mở mắt ra, xe đã dừng ở nhà tộc họ Khúc, cô nằm ngủ ở trong khuỷu tay Khúc Trì Nghiêu, như đứa con nít.
Khúc Trì Nghiêu đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cúi đầu nhìn xem cô, thanh âm ôn thuần, “Tiểu Cảnh, giữ vững tinh thần, hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta."
Vào nhà họ Khúc, trong nhà vô cùng náo nhiệt, ông bà Khúc Trì Nghiêu, cha mẹ, Khúc Trì Viện, còn có thất đại cô bát đại di ( cô chú bác trong họ hang), những thứ này Trương Cảnh một cái cũng không nhận ra, đi theo đằng sau Khúc Trì Nghiêu, hắn Hô cái gì, cô liền theo Hô cái đó
Tới lúc mười một giờ, bọn họ tới khách sạn, đứng ở cửa tiếp khách.
Khúc Trì Nghiêu byỵ tây trang đen thường mặc, mặc bộ veston trắng đứng ở nơi đó, anh tuấn cao ngất, trên mặt chứa đựng nụ cười, giống như đầu thu bên trong ánh mặt trời ấm áp
Trương Cảnh không cao lắm, mặc dù mang giày bảy phần, dựa vào Khúc Trì Nghiêu trước người, cũng có cảm giác chim nhỏ nép người, cô cũng đang cười, cười rất ngọt, rất sáng lạn.
Hai người cười xen lẫn cùng một chỗ, tạo thành hình ảnh hạnh phúc đẹp nhất.
ở cửa khách sạn đứng hơn một giờ, khách mời vào liên không dứt, từ lời nói cử chỉ ăn mặc đến thăm, phi phú tức quý. Trương Cảnh vừa mới bắt đầu còn có thể phát ra từ nội tâm nụ cười rất vui vẻ, theo thời gian đứng càng ngày càng dài, cười thời gian càng ngày càng dài, trên mặt da thịt càng ngày càng cứng ngắc, nhìn lại Khúc Trì Nghiêu, cũng không tốt hơn cô chút nào.
Cô rất muốn đem bảy tấc giày cao gót quăng đi, chân trướng đau không chịu được, đặc biệt là ngón cái, quả thực đau không thể duỗi, này không phải xinh đẹp, quả thực là ở chịu tội.
Khúc Trì Nghiêu nhìn ra cô khó chịu, cứ như vậy ngồi xổm xuống bóp bắp chân, “Chờ lúc đi vào Trình Linh sẽ mang cho em đôi giày đế bằng."
Hắn ngồi chồm hổm xuống, mọi người đều nhìn sang bên này, Trương Cảnh đỏ mặt, bắt lấy bả vai hắn i làm cho hắn đứng lên, “Em còn có thể chịu được, anh đứng lên đi, như vậy rất bị chú ý."
Khúc Trì Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, “ cái nhìn người khác quan trọng hay chân của em quan trọng hả?"
Trương Cảnh lập tức im lặng không lên tiếng nữa.
Lúc Khúc Trì Nghiêu mang cô đi vào mời rượu, Trình Linh không biết từ nơi nào lấy ra một đôi giày đế bằng, để cô thay, bên cạnh không có chỗ ngồi, làn váy quá lớn, Trương Cảnh ngồi chồm hổm không chạm tới giày. Anh cứ như vậy ngồi xổm xuống nâng chân của cô lên, cỡi giày, quan sát nửa ngày.
"như thế này mà em nói vẫn chịu được sao?" Khúc Trì Nghiêu nhấc làn váy lên, chỉ chỉ trên ngón cái đã bị tróc da
Trương Cảnh không cười được, mặt nhăn như tờ giấy, “Lần đầu tiên, em cũng không có thói quen, lần sau sẽ tốt hơn."
Khúc Trì Nghiêu liếc cô một cái, “Lần đầu tiên, em còn muốn có lần sau sao?"
Trương Cảnh lập tức lắc lắc đầu.
Hai người là nhân vật chính hôm nay, vốn là tiêu điểm chú ý của nhiều người, đột nhiên xuất hiện một màn này, hấp dẫn tất cả con mắt trong đại sảnh, bạn than quen của Khúc Trì Nghiêu lại càng rớt phá con mắt, ảnh mắt nhìn chưa bao giờ thấy Khúc Trì Nghiêu làm như vậy, dựa vào tính cách của hắn, để cho người khác tới cởi giày cho hắn thì được, xa là không nói, nói riêng về năm hắn và Bành Di kết hôn, từ đầu đến cuối còn không thấy chú rể cười, như vậy xem ra Khúc Trì Nghiêu rất coi trọng cô dâu này, hoặc là nói người hắn muốn kết hôn chính là vị tân nương này
Kế tiếp, vốn cô dâu không cao giờ đi giày đế bằng lại càng thấp, so với Khúc Trì Nghiêu thấp hơn một khoảng lớn, rõ ràng sức lực cũng không bằng. Trương Cảnh âm thầm giật nhẹ tay áo Khúc Trì Nghiêu, “Em có thể mang lại cao gót không, với anh phối hợp một chút?"
"Không muốn cái chân rồi ư? muốn mang về sau khi nào thì cũng có thể mang, bây giờ phải lo bảo vệ cái chân của em đi."
Ngườì này rõ rang là hiếu sai ý cô mà, cô chỉ cưới có một lần, đương nhiên hy vọng mọi người đang ngồi cảm thấy bọn họ tương xứng một chút, về sau ai còn xem, cho dù xem, dù sao sau kết hôn, cô còn không muốn mang để chịu tội đâu
Làm bạn với bọn họ mời rượu chính là Từ Tiểu Thuyền cùng phù rể Khúc Trì Nghiêu Trịnh Khắc Sảng, vừa nghe đến cái tên này, cô cùng Từ Tiểu Thuyền đều rất không hiền hậu nở nụ cười.
Cũng may Trịnh Khắc Sảng không cùng các cô so đo, từ trong hộp lấy ra một bình Mao Đài, mở ra đổ hết một nửa, lại hướng đổ nước lọc cho đầy bình, đậy nắp, một lần nữa lắc lắc, làm cho mùi rượu đều bình.
"Anh làm giả….." Từ Tiểu Thuyền chỉ vào hắn, còn như vậy hiển nhiên làm giả.
Trịnh Khắc Sảng bất mãn nhìn cô một cái, “cô muốn say, nhưng tôi thì không ….." Trên danh nghĩa là chú rể tân nương mời rượu, kì thực tất cả đều là phù rê hưởng, nếu không phải là cá tiên tiểu nhân Khúc Trì Nghiêu cầm tài liệu đến cùng hắn làm giao dịch, hắn đầu óc bị hư mới làm phù rể cho hắn
Chuyện thực chứng minh, phù rể vẫn bị quá chén, mọi người không dám đối với chú rể làm loạn, bởi vì người ta còn muốn động phòng hoa chúc, có phù rể, không rót phù rể còn có thể rót ai?
Buổi tối, trở lại tân phòng, vốn là mọi người còn muốn đi qua trêu chọc cô dâu chú rễ, nhưng là bị Khúc Trì Nghiêu dọa than thể khó chịu mời về, chê cười, hắn nhẫn đã lâu như vậy, sao có thể để cho bọn họ tới quấy rối?
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, kết hôn thần mã cực kỳ có yêu phải hay không!!!
Tên ăn mày nhéo chỉ tính toán, chúng ta nam trúc khổ ép thật lâu không có ăn được thịt phải hay không, đều kết hôn, nếu không làm cho hắn ăn thịt liền bệnh liêt dương phải hay không!!!
Tên ăn mày lần nữa hóa thân không tiết tháo quân phải hay không!!
Tên ăn mày khóc lóc om sòm lăn lộn cầu cất giữ cầu vung hoa cầu nhắn lại phải hay không!
Tên ăn mày không nhắc nhở a, về sau trực tiếp đưa tích lũy phải hay không ~~~~
Trương Cảnh uống hồng trà, tầm mắt bị một đôi nam nữ cách đó ko xa hấp dẫn lấy, người nữ cô không thể nói quen thuộc hay không, chính là em gái Khúc Trì Nghiêu Khúc Trì Viện, cũng chính là em chồng tương lai của cô. Nam chỉ thấy được bóng lưng, từ phía sau nhìn thấy tướng cao ráo gầy gò, những thứ này không phải là trọng điểm, mấu chốt nhất là tóc của hắn không là màu tóc hắn không giống bình thường, màu vàng dưới ánh đèn, nghĩ xem nhẹ đều rất khó.
Trong nháy mắt Trương Cảnh trong đầu thoáng hiện lên nhiều loại ý tưởng, thứ nhất, cô em chồng này lại lâm vào bể tình ; thứ hai, lâm vào bể tình với đối tượng thoạt nhìn không phải là người bình thường; thứ ba, cô còn chưa có quyền lên tiếng về chuyện yêu đương này. Trương Cảnh dự định là tiến lên chào hỏi, vẫn là làm bộ như không nhìn thấy, nhân cơ hội tránh đi. Đang lúc do dự, đoio nam nữ bên kia đều đứng dậy, hiển nhiên là đã xảy ra tranh chấp.
"Cao Triển Sí, Khúc Trì Viện tôi đến cùng ở đâu không xứng với anh." Khúc Trì Viện ôm cánh tay, ngữ khí ngạo mạn.
"điểm gì cũng không xứng" Cao Triển Sí không đếm xỉa ánh mắt cao ngạo của cô, đôi mắt hồ ky nhíu lại, cao thấp nhìn quét Khúc Trì Viện, lại nói một câu, “ Hai Chân đứng cũng không khép lại, chắc là cũng ăn chơi rất nhiều lần nhỉ? ngại quá, tôi chỉ hứng thú với xử nữ thôi."
Khúc Trì Viện lập tức thay đổi sắc mặt, một loại cảm giác nhục nhã bị đâm rách xông lên đầu, làm cho cô chỉ cảm thấy đứng đều đứng không vững, cắn môi dưới, hai mắt hồng hồng, “Cao Triển Sí, loại người như anh sẽ bị bá ứng."
Cao Triển Sí hai tay liền vuốt, vô vị nói, “Tôi rất mong đợi cái gì là báo ứng."
"Anh...." Khúc Trì Viện đang muốn nói cái gì, bất ngờ nhìn phía sau Cao Triển Sí thấy Trương Cảnh nhìn lại, hai tầm mắt đụng vào nhau.
Xem ra là không có cách nào tránh né, Trương Cảnh đứng dậy vòng qua cái bàn, đi đến trước mặt cô, cười chào hỏi, “Trì Viện, sao em lại ở đây?"
Khúc Trì Viện thấy là cô, có điểm thẹn quá hoá giận, “cô không phải là đều nhìn thấy, còn giả mù sa mưa hỏi cái gì?"
Mặt nóng dán đít lạnh tư vị cũng không hơn gì, Trương Cảnh hít sâu một hơi, cười cười, “chị còn có việc, vậy đi trước."
Khúc Trì Viện đột nhiên thay đổi một bộ giọng nói, “Không chị dâu, chị i hẳn không phải là người xen vào chuyện của người khác rồi bỏ đi chứ?"
Trương Cảnh hiểu cô nói rất đúng cái gì, theo bản năng hướng về người thanh niên không bình thường kia nhìn lại, trùng hợp đối phương cũng đang quan sát cô, xác thực nói là vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Trương Cảnh cười nhạt, “Tôi không nhìn thấy chuyện gì, thì sao lại có thể xen vào chuyện gì?" Cô còn không có thời gian nhàn rỗi đâu đi trông nom mấy cái chuyện của cô em chồng này
Khúc Trì Viện đột nhiên nở nụ cười, “tôi rất mong đợi xem chị làm chị dâu tôi thế nào"
Trương Cảnh cũng là cười cười, cầm lên túi áo xoay người, đồng thời, cười nhạt dần dần ẩn.
Vốn là Trương Cảnh nghĩ tới sau khi tựu trường chính mình sẽ phải bận rộn hơn, nhưng là cô đi theo chủ nhiệm xin nghỉ kết hôn, chủ nhiệm vui tươi hớn hở chúc mừng cô, hơn nữa đem chương trình học toàn bộ của cô điều đến tháng Mười sau, làm cho các bác sĩ khác giúp cô thay mặt một tý, làm cho cô an tâm làm cô dâu
Kỳ thật nên mua trên cơ bản đều mua xong, ảnh cưới Khúc Trì Nghiêu đã sớm chuẩn bị xong, cô ngược lại là nhàn rỗi, ngồi đếm ngày, cô cũng không phải là cái loại thích dính người, ngẫu nhiên mới có thể cùng Khúc Trì Nghiêu gọi cuộc điện thoại, càng đến gần hôn lễ bọn họ gặp mặt lại càng ít, Trương Cảnh có thể lý giải, cô đặt mua đồ cưới đều mất không ít tâm tư t, huống chi là Khúc Trì Nghiêu.
Buổi tối trước ngày kết hôn, Trương Cảnh ngủ ở trên giường trừng to mắt, nhìn lên trần nhà, một chút cũng không có buồn ngủ. Cái giường này cô ngủ nhiều năm như vậy, cũng không thấy được cái gì, đêm nay đặc biệt không có thói quen, lăn qua lộn lại giữa ầm ĩ đến người ngủ bên cạnh Lưu Tố Vân.
"Đã trễ thế này vẫn còn ở lăn qua lăn lại, ngày mai không muốn dậy sớm ư, mau ngủ đi."
Trương Cảnh nhịn không được le lưỡi một cái, cẩn thận lật thân, chuyển hướng mép giường, sờ đến trên tủ đầu giường di động, chơi strò chơi. Cuối cùng vẫn là nhịn không được nhắn tin cho Khúc Trì Nghiêu: Đang làm gì đây?
Qua vài phút mới hồi âm: Đang cùng Lâm Dật và đám bằng hữu chơi mạt chược.
Cô tiếp tục gửi đi: Khuya lắm rồi, sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai gặp.
Lần này tin tức trở về vô cùng mau: Còn có bảy giờ, em sẽ là vợ anh
Trương Cảnh một đêm không chợp mắt.
Rạng sáng năm giờ chuông Trình Linh lái xe mang theo Từ Tiểu Thuyền đón cô đi tiệm áo cưới trang điểm, Trình Linh so với cô là người đã có chồng, không thể làm dâu phụ, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho cô bạn than tốt tình cùng giường ký túc xá vẫn độc thân Từ Tiểu Thuyền.
Ngồi trên xe, Trương Cảnh dụi mắt, ngáp một cái.
"Làm sao vậy, có quá hưng phấn nên tối hôm qua không ngủ được không?" Từ thuyền lấy khuỷu tay thúc thúc cô, mặt mũi tràn đầy chế nhạo.
"Ừ." Một đêm không ngủ, cũng chẳng có tinh thần
"cậu nha cần phải giữ vững tinh thần, hôm nay đúng đại sự của đời người, huống chi còn tìm một ông chồng xuất sắc như vậy, mình là cậu ngủ cũng cười " Từ Tiểu Thuyền tiếng nói cất cao.
bị lây cảm xúc phấn kíc, Trương Cảnh nheo mắt lại nở nụ cười, “Hôm nay cậu là dâu phụ, cậu nha cần phải cảnh giác cao độ, xem vkị nào hợp mắt, tớ cùng Trình Linh sẽ tác hợp cho cậu."
"Đó là đương nhiên! Không giới thiệu cho tớ tớ chuốc rượu các cậu."
Ba người một đường vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đến tiệm áo cưới.
Ngồi ở phòng hóa trang, thợ trang điểm trang điểm cho cô, trong mắt toát ra ánh sáng đều nhanh vượt qua bóng đèn độ sáng, “Da của cô thật tốt quá, chính là làn da trung tính trong truyền thuyết."
Trương Cảnh biết mình có làn da tốt, chưa bao giờ trang điểm, nên không bị tổn thương da do đồ trang điểm, ở trong khái niệm của cô những thứ ấy đều là già rồi mới dùng đến, ít nhất hiện tại cô còn không thừa nhận mình già, trước cũng có không ít người khen cô có làn da tốt, có thể vào ngày đặc thù như hôm nay, nghe được chuyên viên chuyên nghiệp khẳng định, cô vẫn là rất vui vẻ.
Trang điểm tốn gần hai giờ, nhìn cô dâu mắt ngọc mày ngài xuất hiện trong giương, Trương Cảnh sợ ngay người, những người xung quanh cũng sững sờ, Trương Cảnh không khỏi cảm khác sự thần diệu của trang điểm.
Trình Linh vốn định sờ sờ mặt của cô, nhưng nghĩ lại, giơ lên tay nắm lấy cánh tay của cô, “Cậu nha, trang điểm lên mới đúng bộ dáng con người, mình muốn là đàn ông, sẽ hiếp cậu ngay lập tức."
Trương Cảnh nhịn không được cãi lại, “Chẳng lẽ Trình đại tiểu thư cậu trang điểm lên là dạng cẩu hình người ư?" Sau khi nói xong, trên mặt tỏa nụ cười tươi sáng
Cái nụ cười này liên tục duy trì đến khi Trình Linh đưa cô về nhà. Các cô ra cửa sớm, lúc trở lại vẫn chưa tới tám giờ, nhưng là mọi người trong nhà đã ngủ dậy, mặc dù trước đây bởi vì chuyện này cùng mẹ huyên náo không vui, nhưng là đợi các cô lúc trở lại, trên mặt bàn đã bày xong ba chén trứng chần nước sôi, Lưu Tố Vân lau lau tay từ trong phòng bếp đi ra,chào hai cô, “Sáng sớm, phiền toái các con, mau ăn ăn một chút gì ăn lót bụng."
Trình Linh và Từ Tiểu Thuyền rối rít nói lời cảm ơn, ngồi xuống ăn.
Lưu Tố Vân nhìn con gái phảng phấti thấy được chính mình lúc còn trẻ, khẽ thở dài một cái, ngồi bên cạnh Trương Cảnh, đem vòng ngọc trên tay mình gỡ xuống đeo vào cổ tay Trương Cảnh, “Đây là vòng mà khi kết hôn bà ngoại đã để lại cho mẹ, hiện tại con kết hôn, mẹ đem nó cho con, con cũng hiểu hoàn cảnh trong nhà, mẹ không thể sẽ cho con thêm cái gì."
Trương Cảnh xem nhìn chiếc vòng ngọc nặng trịch trên tay, màu xanh lục trong suốt, không biết tại sao, mũi nghẹt lại, có loại xúc động muốn khóc, cô đến bây giờ đều không hiểu mẹ, không hiểu lòng của bà.
Lúc mười giờ, chuông cửa vang lên.
Trình Linh dẫn đầu đi đến cạnh cửa, đối với khe cửa hô to, “Chú rể à, muốn đón tân nương, bao lì xì phải đưa trước."
Dựa theo tập tục chỗ ở, lúc nhà trai tới đón tân nương, nhất định phải lại nhét bao lì xì tiến, bất quá cụ thể số lượng là bao nhiêu sẽ phải xem thhành ý của nhà trai, bình thường đều là mấy trăm.
"Trình Linh, em không cần phải chen lấn cửa, em bây giờ đâu còn có thể quấy rối." Không cần nhìn, hắn cũng biết Trình Linh nhất định là không an phận, Lâm Dật không thể làm gì hướng cửa la to
Trình Linh mới không nghe lời, dựa vào ở bên cửa, đè lại khóa, chính là không mở cửa, “Nhét bao lì xì là bước đầu tiên, chúng tôi mất hứng, anh cũng đừng nghĩ nhận được tân nương."
"Nhét bao lì xì ít nhất cũng mở khe hở, dưới khe hở nhỏ như vậy sao có thể nhét đi vào." Lại có một thanh âm khác truyền vào đến, nghe so với xa lạ.
Trình Linh cùng Từ Tiểu Thuyền liếc mắt nhìn nhau, từ từ mở ra một khe cửa, nhanh chóng tiếp nhận đóng kín.
"Tốt lắm, Trình đại tiểu thư." Mát lạnh thanh âm mang theo ấm áp, “Bao lì xì nhét tiến vào, phiền toái ngươi kiểm tra và nhận."
Cứ như vậy cách một cánh cửa, Trương Cảnh cảm giác e rằng bưng an tâm.
Trình Linh mở ra bao lì xì, rút ra thật dầy một xấp, đếm, ước chừng 8888, mỗi một tờ đều là mới tinh, cô cười đưa cho Trương Cảnh.
Trình đại tiểu thư coi như hài lòng biểu hiện cửa thứ nhất, cho phép thả người, cửa két... Một tiếng bị mở ra, Khúc Trì Nghiêu mang theo một nhóm người vào, vốn phòng khách không lớn, lập tức trở nên chen chúc không chịu nổi.
Trương Cảnh bị người trong nhà vây quanh ở tận cùng bên trong.
Lưu Tố Vân ý tứ là làm cho Trương Cảnh sớm một chút đi, không cần phải hồ nháo, bên kia khẳng định bận rộn hơn, Trình Linh cười nói với bà“Nhất định phải phải làm như vậy, Tiểu Cảnh cưới chỉ có một lần, cũng không thể cứ như vậy dễ dàng cho chú rể rước được."
Cũng may Khúc Trì Nghiêu nghe lời Lâm Dật, sớm đã có chỗ chuẩn bị, mang người cũng nhiều, nửa là phá cửa giành tân nương, cho đến khi Khúc Trì Nghiêu chạm tay 0 tân nương, một phen kéo qua ôm lấy, trước lao xuống lầu, Trương Cảnh quay đầu lại nhìn xem hỗn loạn phòng khách, nước mắt đều nhanh muốn bật cười, cô không biết nhà người ta kết hôn có hay không cũng giống như vậy.
Xe chạy vô cùng vững vàng, Trương Cảnh ngồi ở trong xe tựa ở Khúc Trì Nghiêu ấm áp ôm ấp bên trong, nhắm mắt lại, cảm thấy rất uất ức. Đại não căng thẳng một đêm dây cung rốt cục dãn ra, mệt mỏi như dời núi lấp biển vậy vọt tới, không ý thức lại ngủ thiếp đi.
Đợi lúc cô mở mắt ra, xe đã dừng ở nhà tộc họ Khúc, cô nằm ngủ ở trong khuỷu tay Khúc Trì Nghiêu, như đứa con nít.
Khúc Trì Nghiêu đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cúi đầu nhìn xem cô, thanh âm ôn thuần, “Tiểu Cảnh, giữ vững tinh thần, hôm nay là ngày quan trọng của chúng ta."
Vào nhà họ Khúc, trong nhà vô cùng náo nhiệt, ông bà Khúc Trì Nghiêu, cha mẹ, Khúc Trì Viện, còn có thất đại cô bát đại di ( cô chú bác trong họ hang), những thứ này Trương Cảnh một cái cũng không nhận ra, đi theo đằng sau Khúc Trì Nghiêu, hắn Hô cái gì, cô liền theo Hô cái đó
Tới lúc mười một giờ, bọn họ tới khách sạn, đứng ở cửa tiếp khách.
Khúc Trì Nghiêu byỵ tây trang đen thường mặc, mặc bộ veston trắng đứng ở nơi đó, anh tuấn cao ngất, trên mặt chứa đựng nụ cười, giống như đầu thu bên trong ánh mặt trời ấm áp
Trương Cảnh không cao lắm, mặc dù mang giày bảy phần, dựa vào Khúc Trì Nghiêu trước người, cũng có cảm giác chim nhỏ nép người, cô cũng đang cười, cười rất ngọt, rất sáng lạn.
Hai người cười xen lẫn cùng một chỗ, tạo thành hình ảnh hạnh phúc đẹp nhất.
ở cửa khách sạn đứng hơn một giờ, khách mời vào liên không dứt, từ lời nói cử chỉ ăn mặc đến thăm, phi phú tức quý. Trương Cảnh vừa mới bắt đầu còn có thể phát ra từ nội tâm nụ cười rất vui vẻ, theo thời gian đứng càng ngày càng dài, cười thời gian càng ngày càng dài, trên mặt da thịt càng ngày càng cứng ngắc, nhìn lại Khúc Trì Nghiêu, cũng không tốt hơn cô chút nào.
Cô rất muốn đem bảy tấc giày cao gót quăng đi, chân trướng đau không chịu được, đặc biệt là ngón cái, quả thực đau không thể duỗi, này không phải xinh đẹp, quả thực là ở chịu tội.
Khúc Trì Nghiêu nhìn ra cô khó chịu, cứ như vậy ngồi xổm xuống bóp bắp chân, “Chờ lúc đi vào Trình Linh sẽ mang cho em đôi giày đế bằng."
Hắn ngồi chồm hổm xuống, mọi người đều nhìn sang bên này, Trương Cảnh đỏ mặt, bắt lấy bả vai hắn i làm cho hắn đứng lên, “Em còn có thể chịu được, anh đứng lên đi, như vậy rất bị chú ý."
Khúc Trì Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, “ cái nhìn người khác quan trọng hay chân của em quan trọng hả?"
Trương Cảnh lập tức im lặng không lên tiếng nữa.
Lúc Khúc Trì Nghiêu mang cô đi vào mời rượu, Trình Linh không biết từ nơi nào lấy ra một đôi giày đế bằng, để cô thay, bên cạnh không có chỗ ngồi, làn váy quá lớn, Trương Cảnh ngồi chồm hổm không chạm tới giày. Anh cứ như vậy ngồi xổm xuống nâng chân của cô lên, cỡi giày, quan sát nửa ngày.
"như thế này mà em nói vẫn chịu được sao?" Khúc Trì Nghiêu nhấc làn váy lên, chỉ chỉ trên ngón cái đã bị tróc da
Trương Cảnh không cười được, mặt nhăn như tờ giấy, “Lần đầu tiên, em cũng không có thói quen, lần sau sẽ tốt hơn."
Khúc Trì Nghiêu liếc cô một cái, “Lần đầu tiên, em còn muốn có lần sau sao?"
Trương Cảnh lập tức lắc lắc đầu.
Hai người là nhân vật chính hôm nay, vốn là tiêu điểm chú ý của nhiều người, đột nhiên xuất hiện một màn này, hấp dẫn tất cả con mắt trong đại sảnh, bạn than quen của Khúc Trì Nghiêu lại càng rớt phá con mắt, ảnh mắt nhìn chưa bao giờ thấy Khúc Trì Nghiêu làm như vậy, dựa vào tính cách của hắn, để cho người khác tới cởi giày cho hắn thì được, xa là không nói, nói riêng về năm hắn và Bành Di kết hôn, từ đầu đến cuối còn không thấy chú rể cười, như vậy xem ra Khúc Trì Nghiêu rất coi trọng cô dâu này, hoặc là nói người hắn muốn kết hôn chính là vị tân nương này
Kế tiếp, vốn cô dâu không cao giờ đi giày đế bằng lại càng thấp, so với Khúc Trì Nghiêu thấp hơn một khoảng lớn, rõ ràng sức lực cũng không bằng. Trương Cảnh âm thầm giật nhẹ tay áo Khúc Trì Nghiêu, “Em có thể mang lại cao gót không, với anh phối hợp một chút?"
"Không muốn cái chân rồi ư? muốn mang về sau khi nào thì cũng có thể mang, bây giờ phải lo bảo vệ cái chân của em đi."
Ngườì này rõ rang là hiếu sai ý cô mà, cô chỉ cưới có một lần, đương nhiên hy vọng mọi người đang ngồi cảm thấy bọn họ tương xứng một chút, về sau ai còn xem, cho dù xem, dù sao sau kết hôn, cô còn không muốn mang để chịu tội đâu
Làm bạn với bọn họ mời rượu chính là Từ Tiểu Thuyền cùng phù rể Khúc Trì Nghiêu Trịnh Khắc Sảng, vừa nghe đến cái tên này, cô cùng Từ Tiểu Thuyền đều rất không hiền hậu nở nụ cười.
Cũng may Trịnh Khắc Sảng không cùng các cô so đo, từ trong hộp lấy ra một bình Mao Đài, mở ra đổ hết một nửa, lại hướng đổ nước lọc cho đầy bình, đậy nắp, một lần nữa lắc lắc, làm cho mùi rượu đều bình.
"Anh làm giả….." Từ Tiểu Thuyền chỉ vào hắn, còn như vậy hiển nhiên làm giả.
Trịnh Khắc Sảng bất mãn nhìn cô một cái, “cô muốn say, nhưng tôi thì không ….." Trên danh nghĩa là chú rể tân nương mời rượu, kì thực tất cả đều là phù rê hưởng, nếu không phải là cá tiên tiểu nhân Khúc Trì Nghiêu cầm tài liệu đến cùng hắn làm giao dịch, hắn đầu óc bị hư mới làm phù rể cho hắn
Chuyện thực chứng minh, phù rể vẫn bị quá chén, mọi người không dám đối với chú rể làm loạn, bởi vì người ta còn muốn động phòng hoa chúc, có phù rể, không rót phù rể còn có thể rót ai?
Buổi tối, trở lại tân phòng, vốn là mọi người còn muốn đi qua trêu chọc cô dâu chú rễ, nhưng là bị Khúc Trì Nghiêu dọa than thể khó chịu mời về, chê cười, hắn nhẫn đã lâu như vậy, sao có thể để cho bọn họ tới quấy rối?
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, kết hôn thần mã cực kỳ có yêu phải hay không!!!
Tên ăn mày nhéo chỉ tính toán, chúng ta nam trúc khổ ép thật lâu không có ăn được thịt phải hay không, đều kết hôn, nếu không làm cho hắn ăn thịt liền bệnh liêt dương phải hay không!!!
Tên ăn mày lần nữa hóa thân không tiết tháo quân phải hay không!!
Tên ăn mày khóc lóc om sòm lăn lộn cầu cất giữ cầu vung hoa cầu nhắn lại phải hay không!
Tên ăn mày không nhắc nhở a, về sau trực tiếp đưa tích lũy phải hay không ~~~~
Tác giả :
Em Gái Ăn Mày